Có một câu ngạn ngữ cổ xưa, "nhân từ với địch nhân là tàn nhẫn với chính mình". Ban thưởng cho hàng binh, cũng cấp cho đám hàng binh cảm giác
được tôn trọng. Nhưng mà, những chiến sĩ đến từ Thanh Tú quốc này vốn
không phải là địch nhân, chỉ là bị Thanh Dật vương tước cùng Thái Bình
vương tước đầu độc cùng khống chế, ép chạy tới đây. Hiện tại, bọn hắn đã được đặt dưới sự quản lý của Tú Ngọc nữ hoàng, đã trở thành quân đội
chính thống của Thanh Tú quốc. Đây cũng là trợ giúp đối với Tú Ngọc nữ
hoàng nên Phó Thư Bảo mới xuất ra tài bảo, dùng phần thưởng phong phú
giúp nàng củng cố quân tâm, giúp củng cố địa vị thống trị.
Tài
bảo trong Thủy Tinh long cung cơ hồ đã bị Phó Thư Bảo lấy ra cả, ban
thưởng xuống. Mấy nữ nhân của hắn tỏ ra đau lòng, nhưng mà hắn lại làm
ra bộ dáng chẳng hề để ý. Những tài bảo này đều là vô công thụ lộc,
huống chi, tại Vô Căn chi hải, những thứ này căn bản không đáng tiền,
tùy tiện đều có thể kiếm lại được. Hiện tại đem chúng ban phát ra ngoài, chỉ cần đi một vòng Vô Căn chi hải là có thể thu đầy bồn đầy bát trở
về.
Tiệc mừng cử hành long trọng bên dưới Khởi Nguyên chi thụ.
Tất cả đồ ăn trong tiệc mừng đều là đến từ Thánh Lan quốc, tất cả rượu
ngon đều đến từ Thánh Lan quốc, mà ngay cả đầu bếp cũng là Thánh Lan
vương phái ra quân đội từ trong quốc gia tìm tới đây. Dù sao, Phó Thư
Bảo mặc dù có lương thực tồn kho, nhưng mà căn bản là không cách nào
thỏa mãn được nhu cầu ăn uống của mấy chục vạn người.
Sự tình
tiến hành tới nước này, mọi người lại trầm tĩnh lại. Cầm lấy rượu từng
ngụm từng ngụm nuốt vào, lấy thịt nướng mỹ vị từng ngụm từng ngụm nhai
nuốt. Từng đám người cao giọng đàm tiếu, ca xướng. Từng đám người nắm
tay mà nhảy thành vòng. Tràng cảnh thật tự nhiên, vui vẻ.
Phó Thư Bảo cũng đem tất cả sự tình trong lòng nhất nhất bỏ lại sau lưng, cái
gì cũng không muốn mà tham gia vào lễ mừng. Sự xuất hiện của hắn, mỗi
nơi hắn đến luôn khiến cho không khí tại nơi đó oanh động không nhẹ. Bất luận là có nhận biết hắn hay không, chỉ cần nghe nói tới là liền lập
tức đều chạy tới mời rượu. Đối với những người tới mời rượu, hắn ai cũng không cự tuyệt, có một ly liền uống một ly. Nếu là người bình thường,
uống như vậy say tới chết cũng có thể. Nhưng mà rượu trong tay hắn, hắn
sớm đã dùng Hỗn Nguyen lực phân giải thành nước lã, uống vào trong bụng
lại được hắn từ hai chân chuyển xuống đại địa bên dưới, cho nên uống bao nhiêu cũng không thành vấn đề.
- Hiền tế a! Ta không biết nên dùng lời gì để đánh giá ngươi nữa rồi.
Thánh Lan vương kéo tay Phó Thư Bảo, giành lấy một chén rượu trên tay của một người nào đó trong Thánh Thập Tự quân, cao giọng nói.
- Ngươi
xem bọn hắn cao hứng cỡ nào, tài phú ngươi ban thưởng cho bọn hắn, bọn
hắn cả đời kiếm cũng không kiếm được, bọn hắn đối với ngươi đánh giá còn muốn cao hơn bổn vương đây này.
Số hoàng kim cùng bảo thạch kia
phân xuống trong tay từng chiến sĩ Thánh Thập Tự quân, bọn hắn sau này
có thể trở về mua sắm một phiến thiên địa, tu kiến phòng ốc xinh đẹp,
vượt quá mức sống sinh hoạt bình thường. Hết thảy đều không phải là do
vương của bọn hắn cấp, mà là hiền tề của vương! Bọn hắn đối với Phó Thư
Bảo đánh giá, cùng một phần tâm tư biết ơn tự nhiên so với Thánh Lan
vương còn muốn dày hơn nhiều.
Phó Thư Bảo cười nói.
- Ban thưởng của hiền tế cũng là phụ vương ban thưởng a! Chúng là người một nhà, còn phân ra cái gì đây này!?
Thánh Lan vương ha hả cười, nói.
- Đúng, chúng ta là người một nhà! Còn phân ra cái gì lẫn nhau đây này!? Chúng ta uống!
Hắn cũng không biết, Phó Thư Bảo ở trước mắt hắn hào sảng uống cạn một chén rượu ngon, kỳ thật lại không biết sự tình đem rượu phân giải thành nước lã kia. Đây cũng là một mặt giảo hoạt của Phó Thư Bảo.
Chi Ni Nhã xuất hiện, đứng trước mặt Thánh Lan vương thân mật mà kéo tay Phó Thư Bảo, cười cười nói nói.
Thánh Lan vương cười khổ lắc đầu, thở dài mà nói.
- Con gái lớn rồi, đầu tiên là tìm ngươi, ngay cả phụ thân là ta cũng không thèm để ý.
- Phụ vương, người nói cái gì đó? Thiệt là, đây chính là lễ mừng mấy chục vạn người a, nữ nhi cùng lão công thân mật một chút thì có gì không
đúng sao?
Chi Ni Nhã có chút không vui, nói.
Lập tức một
mảnh tiếng cười nhộn nhạo lên, trong đó, quốc sư Đà Na Sâm kia lại là kẻ cười vui sướng nhất. Hắn thân là lão sư của Chi Ni Nhã, từ đó cũng có
thể được coi là nửa cái phụ thân, trông thấy Chi Ni Nhã tìm được nơi
chốn tốt, đã có nam nhân xuất sắc như Phó Thư Bảo bảo hộ nàng, yêu
thương nàng, loại cảm giác vui vẻ của người làm phụ thân này không phải
là người khác có thể cảm nhận được.
Nói đùa một hồi, Thánh Lan vương liền đem chính đề kéo lên.
- Hiền tế, sự tình tại Tráo Nội thế giới coi như đã xong, ta cùng quân
đội sẽ ly khai khỏi nơi này, trở lại Thánh Lan quốc. Nơi đây tuy rằng
xinh đẹp, giàu có, nhưng dù sao cũng không phải là quê hương của chúng
ta. Trước khi lễ mừng bắt đầu ta đã bái kiến Tú Ngọc nữ hoàng, nàng cũng nói rõ, một khi chuẩn bị thỏa đáng nàng sẽ dẫn quân đội Thanh Tú quốc
ly khai khỏi Tráo Nội thế giới, phản hồi Thanh Tú quốc, ý của ngươi...
Hắn đem ánh mắt dõi lên người Phó Thư Bảo, cũng không có nói tiếp.
Phó Thư Bảo cười nói.
- Vậy thì chúc mọi người thuận buồm xuôi gió, hiền tế tạm thời không cách nào ly khai được, cần phải chờ đợi Tiếp dẫn chi thuyền xuất hiện, đợi
đến sự tình này xong xuôi thì mới có thể ly khai được.
Thánh Lan vương thở dài một hơi.
- Những chuyện này chúng ta không cách nào giúp đỡ được, chỉ có thể dựa
vào chính ngươi rồi. Bất quá, ngươi cần cái gì, thông qua thông đạo Thần Thông bàn ta sẽ cấp cho ngươi hết thảy trợ giúp.
Phó Thư Bảo cười nhạt.
- Vậy trước tiên cảm ơn phụ vương rồi.
Hiện tại, Tráo Nội thế giới đã không có quân đội đại quy mô tồn tại, không
cần Thánh Thập Tự quân phải tác chiến đại quy mô, cho nên quân đội lưu
lại cũng chỉ có hại mà không có lợi, để cho bọn hắn trở về mới là chính
xác. Mặt khác, đối với Tiếp dẫn chi thuyền xuất hiện, Thánh Lan vương
cùng Tú Ngọc nữ hoàng kỳ thật cũng không thể nào san sẻ được với hắn
chút gì, cũng chỉ có thể tự mình đi xử lý. Cho nên, đối với quyết định
của hai người, hắn thực ra có thể hiểu được.
Quân đội một khi vừa ly khai, toàn bộ Tráo Nội thế giới liền khôi phục vẻ tĩnh mịch như
trước kia. Phó Thư Bảo chỉ cần yên tĩnh chờ đợi Tiếp dẫn chi thuyền xuất hiện, sau đó triệt để giải quyết vấn đề này. Chỉ là, hắn vô pháp đoán
trước tương lai được. Tiếp dẫn chi thuyền lúc nào xuất hiện, như thế nào dẫn hắn ly khai, đi tới địa phương nào, phía trước lại có chuyện gì
đang chờ hắn, những sự tình này hắn đều không suy đoán nổi.
Một đường đi tới, một mảnh mê mang.
- Thánh chỉ đến!
Một tiếng xướng tiêu chuẩn của Thanh Tú quốc truyền đến, một Thanh Tú quốc yêm nô mang theo một đám yêm nô khác chậm rãi đi tới.
Phó Thư Bảo nhìn lại, đúng là Hoàng Thạch tổng quản Hoàng Kim thành.
Trên tay hắn còn bưng một đạo thánh chỉ ánh vàng rực rỡ. Hoàng Thạch
Công xuất hiện khiến cho hắn cảm thấy kỳ quái trong lòng, lúc này, Tú
Ngọc nữ hoàng lại giở trò gì sao?
Đi tới trước mặt Phó Thư Bảo, Hoàng Thạch Công đứng lại, hắng giọng một cái, sau đó mới lên tiếng.
- Phó Thư Bảo tiếp chỉ!
Phó Thư Bảo đang muốn theo cổ lễ của Thanh Tú quốc mà quỳ xuống, tiếp thánh chỉ thì Hoàng Thạch Công bỗng nhiến nói ra.
- Phó công tử không cần quỳ xuống, nữ hoàng bệ hạ nói, đạo thánh chỉ này
ngươi không cần ngươi quỳ tiếp. Về sau, vô luận là trường hợp nào, ở
trước mặt nữ hoàng ngươi cũng không cần quỳ xuống! Được rồi, ta hiện tại tuyên chỉ.
Dừng một chút, hắn đọc ra.
- Phụng thiên thừa
vận, hoàng đế chiếu viết... đặc phong Phó Thư Bảo là Ngọc Điện vương,
gặp bổn hoàng không cần quỳ, có thể mang đao thượng điện... phần thưởng
ruộng tốt trăm vạn mẫu, sông núi mười vạn tòa... khâm tứ!
Mãi đến cho Hoàng Thạch Công đọc xong thánh chỉ, đem đạo thánh chỉ vàng rực kia giao cho Phó Thư Bảo, Phó Thư Bảo trong lòng lại vẫn đang nhẩm đi nhẩm
lại phần thưởng của Tú Ngọc ban cho hắn, hắn thầm nói trong lòng.
"Mẹ nó, vương cái gì đó không phong, hết lần này tới lần khác lại phong lão tử là Ngọc Điện vương, đây không phải nói cho người thiên hạ biết rõ
giữa chúng ta có một chân sao? Mẹ kiếp!"
Chỉ nghe qua câu "ngọc
điện lang quân, tài tử phong lưu" gì đó, nhưng lại chưa từng nghe qua
Ngọc Điện vương tước! Hiện tại, Tú Ngọc vậy mà lại lần đầu tiên ban ra
một cái phong hào như vậy cho Phó Thư Bảo. Tâm tư nữ sắc lang, rõ ràng
ràng a!
Cũng may, coi như là có thể đoán được ẩn tình bên trong,
đám người Hoàng Thạch Công đều là giả ngu cả, nghiêm trang mà khen vài
câu, sau đó mới rời đi. Trước lúc rời đi lại đi tới bên người Phó Thư
Bảo, thấp giọng nói ra.
- Nữ hoàng bệ hạ còn một đạo khẩu dụ, để cho Ngọc Điện vương tước người qua chỗ nàng đàm luận việc quân cơ đại sự.
Phó Thư Bảo cười khổ gật đầu. Hắn biết, việc quân cơ đại sự nhất định là
không có, về đại sự gì gì đó ngược lại thì có. Bất quá, nghĩ tới chuyện
nữ hoàng nằm dưới thân, tùy ý để hắn chà đạp, loại cảm giác chí cao vô
thượng này tựa như rượu ngon có độc, làm cho không người nào có thể cự
tuyệt được. Nghĩ tới cái nữ nhân thành thục đẫy đà kia, lòng của hắn
không khỏi tâm viên ý mãn mà bắt đầu xuất hiện cảm giác mong chờ.
Hoàng Thạch Công mang theo một đám yếm nô ly khai, Thánh Lan vương bỗng nhiên cười nói.
- Tú Ngọc nữ hoàng cũng phong cho hiền tế danh hiệu vương tước, kẻ làm
trượng phu như ta nếu như không ban thưởng mà nói, nhất định là sẽ bị
người trong thiên hạ chê cười. Cũng dược, ta sớm đã nghĩ ra phong thưởng cho ngươi rồi, vốn là định ngươi cùng Chi Ni Nhã thành hôn, nhưng mà
phong sớm cũng vậy, cho nên, ta hiện tại lấy thân phận quốc vương Thánh
Lan quốc phong cho Phó Thư Bảo ngươi làm Kim Mã vương! Ban cho ngươi một phần mười quốc thổ Thánh Lan quốc! Ngươi cùng Chi Ni Nhã cũng có thể
tại tại Thánh Lan thành tu kiến Kim Mã cung hoa mỹ!
Một phần mười quốc thổ, lại còn được tu kiến cung điện hoa mỹ mới! Phần thường như
vậy, đích xác là không kém hơn so với phần thưởng của Tú Ngọc nữ hoàng.
Cái danh hiệu Kim Mã này, kỳ thật cũng là chính là mức cao nhất một vị
phò mã có thể đạt được. Bất quá, danh hiệu như vậy, Phó Thư Bảo như thế
nào cũng đều cảm thấy được cái danh hiệu "Ngọc Điện vương" do Tú Ngọc nữ hoàng ban cho có chỗ tương tự đây này?
Thanh âm hoan hô từ trên
quảng trường bắt đầu phiêu đãng truyền tới những chỗ rất xa. Tất cả
chiến sĩ, vô luận là tới từ quốc gia này, tất cả đều biết phần thường
Phó Thư Bảo đạt được phong phú như vậy một chút cũng không ngoa. Cũng
chỉ có phong thưởng phong phú như vậy thì mới có thể tương xứng với
chiến công của hắn. Nhất là đối với Thanh Tú quốc mà nói, diệt trừ được
hai vương tước phản loạn, cấp cho Thanh Tú quốc một khoảng không gian
hòa bình, đối với dân chúng mà nói, đó mới là chuyện may mắn lớn nhất.
Ngay trong cảnh hoan hô, Phó Thư Bảo cáo biệt mọi người, hướng lều lớn của
Tú Ngọc nữ hoàng mà đến. Đó là một cái lều lớn được tu kiến trên thùng
xe, phải cần tới mấy chục con ngựa mới có thể di động được cái lều lớn
này. Kỳ thật, nó đã vượt qua phạm trù lều vải rồi, phải nói là phòng ốc
di động mới đúng.
Phó Thư Bảo xuất hiện, trên mặt đất lập tức một mảng người quỳ xuống, hô to lấy danh hiệu Ngọc Điện vương của hắn. Trận thế như vậy, khiến cho lòng hư vinh của hắn bành trướng vô hạn, ẩn ẩn
còn có chút xấu hổ. Những thị giả (chân chạy), thị vệ Thanh Tú quốc hô
to lấy danh hiệu Ngọc Điện vương này, trong lòng bọn hắn có hay không
đang nói thầm, thằng này rõ ràng có một chân với nữ hoàng a, hai người
gặp mặt, có hay không là muốn làm sự tình kia!?
Dưới đủ loại sự tình, vì sao không gọi thẳng là tình nhân đi này?
Nhẹ nhàng nhảy lên thùng xe cực lớn, đẩy cánh cửa khảm nạm hoàng kim ra, đi vào. Một cỗ mùi hương phiêu đãng xộc vào mũi, một cái bóng người trắng
bóng trong nháy mắt hắn đẩy cửa ra liền nhào tới, nhào vào trong lồng
ngực của hắn.
- Mẹ ơi, nàng... rõ ràng lại không mặc quần áo!
- Tại sao phải mặc quần áo, dù sao lát nữa cũng cởi ra chứ? Cần gì phải phiền toái như vậy chứ?
Tú Ngọc nữ hoàng nói như thế, một đôi tay lại bơi qua bơi lại khắp nơi trên người hắn.
Phó Thư Bảo.
- ....
- Ngọc Diện vương tước của ta ơi, ta chờ ngươi mà muốn phát điên lên rồi, đừng đứng đấy nữa a... nhanh... với tư cách nữ hoàng Thanh Tú quốc, ý
chí hiện tại của ta chính là, chinh phục ta! Với tư cách là Ngọc Diện
vương tước của Thanh Tú quốc, sứ mạng của ngươi chính là để cho ta, nữ
hoàng Thanh Tú quốc sinh hạ một tiểu Ngọc Diện vương!
Phó Thư Bảo.
- ....
Sắc lang, sắc lang, sắc lang, sắc lang, ...
Thanh Tú nữ hoàng là sắc lang!
Thời gian kế tiếp chính là hỗn loạn. Thị vệ, yêm nô cùng nữ hầu thủ vệ chung quanh cái xe ngựa cực lớn này thần kinh thật giống như cái xe ngựa to
lớn kia. Cái xe ngựa kia hoặc tới hoặc lui, hoặc nhẹ nhàng chậm chạp
hoặc là kịch liệt, tóm lại là không khắc nào yên tĩnh. Theo cái gian
phòng đóng chặt cửa kia truyền ra từng quãng thanh âm đứt quãng kỳ quái, nghe được thanh âm này thực khiến cho đám người bọn hắn hoài nghi nữ
hoàng đã sinh bệnh rồi, hơn nữa là nguy kịch, thống khổ không chịu
nổi...
Chuyện này, đây chính là sứ mạng của Ngọc Diện vương tước a!
Hết thảy mọi người, trong lòng đều mang một loại cảm giác hoang đường.
Xe ngựa vẫn còn cử động, không có dấu hiệu ngừng lại. Dấu hiệu này làm cho tất cả các nam nhân có mặt phải xấu hổ không thôi. Dựa theo năng lực
phỏng đoán, cách danh từ "tráng hán", "mãnh nan", "kỳ nhân", "đáng sợ",
"khủng bố", "không thể tưởng tượng nổi" các loại, một mực nhảy lên cảnh
giới "thần cấp"!
Thiên thần hạ phàm!