Phó Thư Bảo hỏi:
- Người phụ trách đó là ai?
- Ta
không biết nhưng là chủ nhân của bọn họ, ta có quyền hạn cao nhất. Chỉ
cần ta nói ra ám hiệu thì bọn họ hiển nhiên sẽ biết thân phận của ta.
Phó Thư Bảo muốn dùng người thì không nghi ngờ, nghi ngờ thì không dùng người. Hắn rất ít khi hỏi công việc cụ thể của Phương Tín. Theo sự phát triển càng ngày càng lớn của Tố Nhân Phường ban đầu, phân điếm được mở
ra giống như nấm mọc sau mưa. Hắn không biết người phụ trách tại Anh
Thạch Thành tên là gì cũng là chuyện rất bình thường.
Hồ Nguyệt Thiền đột nhiên cười nói:
- Chuyện này không thể được. Chúng ta là cộng tác, dù là chuyện gì cũng phải đi cùng nhau. Ngươi muốn kiếm người phụ trách chỗ này, ta đi cùng
với ngươi nhé.
- Thế không phải là bất tiện sao?
Phó Thư Bảo hơi khó xử.
Hồ Nguyệt Thiền lại lộ vẻ cố chấp.
- Không có gì là bất tiện cả. Lĩnh địa sinh tồn của Hồ Tộc chúng ta mà
ta còn có thể đưa ngươi đi được, ngươi lại không thể đưa ta tới một trạm tình báo của ngươi sao? Vậy thì thành ý của ngươi để ở đâu?
Phó Thư Bảo cười nói:
- Nếu ngươi đã như vậy thì ta không đưa ngươi đi đúng là nhỏ mọn rồi.
Nhưng ta đã nói trước rồi đấy, ngươi đi thì đừng có hội hận nhé.
- Ai hối hận chứ. Dẫn đường đi.
Hồ Nguyệt Thiền nói. Trong tưởng tượng của nàng, trạm thu thập tin tình báo nhất định là nơi phi thường bí ẩn, hơn nữa có cao thủ bảo vệ, dù
xuất hiện một chút tình huống nhưng có gì phải hối hận đâu chứ?
Theo địa điểm đại khái mà Phương Tín nói, Phó Thư Bảo mang Hồ Nguyệt Thiền đi tới trên một ngã tư đường.
Trong đêm, lầu các hai bên đường đều treo những chiếc đèn lồng lớn, ánh nến sáng rực, rọi xuống như ban ngày. Tiếng đàn sáo lọt vào tia, vang
vọng không dứt. Các loại hương rượu thơm ngát xen lẫn, khiến người ta
hít vào đã say ba phần. Dưới mỗi một lầu các, bên cạnh cửa lớn đều có
vài người phụ nữ rực rỡ, mặc quần áo gợi cảm, khiêu khích người đi đường mà không chút e ngại. Nhất là khi một số nam nhân hoa lệ xuất hiện, một vài nữ nhân liền lôi kéo vào trong nhà mình. Đủ loại dấu hiệu cho thấy, nơi này là một con phố phong nguyệt, mua bán da thịt.
- Thế này...
Nhìn thấy các cô nương tứ phía tìm kiếm khách không chút e dè, Hồ Nguyệt Thiền trợn tròn mắt:
- Phó đại ca, trạm tình báo của ngươi thiết lập ở nơi này sao?
Phó Thư Bảo vội nói:
- Hối hận rồi à? Nếu hối hận rồi thì trở về đi.
- Hừ! Ai hối hận chứ? Cứ đi đi!
Hồ Nguyệt Thiền mạnh miệng.
Ăn mặc áo thô như dân thôn dã, dẫn theo nữ tử, Phó Thư Bảo đứng ở giữa
ngã tư đường, chẳng cô nương nào đứng bên đường tới kéo hắn đi vào phong lưu sung sướng. Nếu như lúc nầy mà là một kẻ đeo nhẫn đầy cả mười ngón
tay, khí thế như thấy ai cũng hận không thể thưởng chút tiền thì giờ
phút này khẳng định là cô nương của nửa con phố đã vọt tới muốn lôi hắn
về làm khách rồi.
Đi từ ngã tư tới cuối đường, Phó Thư Bảo
dừng lại tại trước một Nguyệt Lâu. Nơi này chính là phân điếm của Tố
Nhân Phường tại Anh Thạch Thành. Tất cả phân điếm của Tố Nhân Phường đều có một đặc điểm là rất bình thường, không được để người khác phát hiện. Nghĩ cũng hiểu, nếu như một kỹ viện mở ra khắp cả nước thì chuyện này
sẽ dễ bị người khác chú ý tới. Mà nếu như một kỹ viện mà yên lặng quá
thì lại không tiện góp nhặt tin tình báo. Từ việc xử lý được vấn đề này, Phó Thư Bảo đã thấy hơi phục cơ trí của Phương Tín.
- Tới làm gì đó?
Ở cửa có một cô nương dung mạo thanh tú cản Phó Thư Bảo và Hồ Nguyệt
Thiền lại. Nguyệt lâu này không giống những nhà khác. Các nhà khá thì
đều có vài cô nương đứng ngoài phố lôi kéo khách vào trong. Nơi này đã
không nhiệt tình chiêu đãi, ngược lại còn tới hỏi đến làm gì.
Phó Thư Bảo không thấy có vấn đề gì.
- Đương nhiên là tới chơi đùa rồi.
Cô nương nọ liếc Hồ Nguyệt Thiền một cái, nói lạnh như băng.
- Không ngờ còn mạng cả bạn gái tới nơi này chơi đùa sao?
Phó Thư Bảo quyết định kiểm tra năng lực thu thập tin tình báo của nhân viên, không lập tức nói ám hiệu cho thấy thân phận mình mà cười nói:
- Thế nào, không được sao? Thái độ buôn bán của ngươi như vậy, sợ là
khó nổi tiếng được nhé? Chúng ta tới đây chơi đùa, ngươi lại có thái độ
từ chối người từ ngàn dặm như vậy, không phải là khiến khách khó chịu à?
Cô nương kia cũng không nóng không lại nói:
- Nguyệt lâu của chúng ta khác với những nguyệt lâu khác. Chúng ta bán
nghệ không bán thân. Khác nhân tới chỗ chúng ta không phú tức quý, đều
là những nhân vật có máu mặt cả. Ta cũng không sợ các ngươi tức giận.
Chỗ chúng ta không phải là nơi các ngươi có thể tới, đi nhà khác đi.
- Ứng đối trầm tĩnh tỉnh táo, quả nhiên là tình báo viên đã trải qua
huấn luyện. Hiện tại ta mặc trang phục sơn dã nghèo hèn, trên người
không có chút giá trị tình báo nên tất nhiên nàng muốn nghĩ cách đuổi
đi. Nếu cho ta vào bên trong thì khẳng định những khách có thân phận sẽ
không vui, là một chuyện xấu. Ừ, lần kiểm tra này... Đạt tiêu chuẩn rồi.
Phó Thư Bảo thầm hiểu trong lòng, ngừng một chút mới cười nói:
- Người phụ trách của các ngươi ở đây đâu? Ta muốn gặp nàng một chút.
- Ngươi...
Thấy Phó Thư Bảo đột nhiên đổi thành giọng điệu của chủ nhân, sắc mặt cô nương kia lập tức thay đổi.
- Cái gì người phụ trách, ta không biết ngươi đang nói gì.
- Hoa phú quý nở, người gây sự tới gần, ngàn tay ngàn chân tới đều rút gân, bảo khố trong thiên hạ đều do ta mở.
Cười lạnh nhạt, Phó Thư Bảo đọc ám hiệu ra. Ám hiệu này có tên hắn ẩn
trong đó. Hắn đã làm rõ thân phận của hắn với cô nương này là ông chủ
lớn phía sau màn của cả Tố Nhân Phường.
- Chủ... Chủ nhân, mời theo ta.
Nghe Phó Thư Bảo đọc ám hiệu, cô nương nọ liền thay đổi thái độ, vội vàng dẫn đường.
Dưới sự dẫn dắt của cô nương nọ, Phó Thư Bảo và Hồ Nguyệt Thiền đi vào
từ cửa lớn, không đi qua đại sảnh mà vòng vào một cửa phòng bí mật đóng
chặt.
Tới trước cửa, cô nương đột nhiên quỳ xuống trước măt Phó Thư Bảo.
- Nữ nô Cổ Nguyệt tham kiến chủ nhân!
Phó Thư Bảo nói.
- Đứng dậy đi. Các ngươi là người được Phương Tín một tay huấn luận,
chắc cũng biết từ hắn một số thói quen của ta. Ta là một người không
thích lễ tiết này, cứ đứng nói chuyện nhé.
Lúc này Cổ Nguyệt mới bò dậy:
- Chủ nhân, ta chính là người phụ trách tình báo nơi này. Không biết vì sao chủ nhân đột nhiên lại tới đây?
- Ta tới chỗ này là có chuyện quan trọng khác.
Phó Thư Bảo nói.
- Ngươi chỉ cần mang cho ta những tin tức tình báo có giá trị nhất thu thập gần đây là được.
- Chuyện này. Chủ nhân dù có ám hiệu, nhưng nếu muốn tin tình báo thì còn cần...
Cổ Nguyệt cố gắng nói:
- Còn xin chủ nhân đưa ra lệnh bài cao nhất và trách phạt.
Nói chuyện kiểu như vậy với chủ nhân, theo Cổ Nguyệt thấy là đại bất
kính, cho nên đồng thời muốn Phó Thư Bảo đưa ra lệnh bài và cũng nhận
trách phạt luôn. Đúng mực, hiểu biết và lễ độ như vậy, quả nhiên là được huấn luận tốt. Tố chất như thế, có thể làm người phụ trách của nguyệt
lâu cũng không phải là ngẫu nhiên mà dựa vào thực lực.
- Ta sao có thể trách phạt ngươi chứ? Ngươi làm rất tốt.
Phó Thư Bảo để lộ ra một lệnh bài bằng bạch ngọc tinh xảo, trước mặt
khắc ba chữ Tố Nhân Phường. Đây không phải là văn tự của thế giới này mà là văn tự chỉ có mình Phó Thư Bảo mới đọc được. Thiết kế như vậy, dù có người trộm được lệnh bài này thì tuyệt đối cũng không thể liên tưởng
tới thân phận ông chủ lớn phía sau màn của Tố Nhân Phường được.
Ám hiệu, lệnh bài, tiếng chim, ba tầng bảo hiểm