Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 561: Chương 561: Nhị vị vua màn ảnh




Cả quảng trường lâm vào tĩnh mịch chết chóc.

Lúc trước, nơi này là một mảnh náo nhiệt, tất cả luyện chi lực sĩ ưu tú đến từ các thế giới tụ tập chỗ này, chờ đợi thịnh hội bắt đầu. Về sau, một loạt biến cố xảy ra, những luyện chi lực sĩ kia số chết thì chết, số hàng thì hàng, sớm đã mất đi phong thái ngày trước. Bọn hắn cũng sẽ không hoài niệm cái gì đó, còn những người còn sót lại đều bị Thánh Anna khống chế, biến thành nô lệ để sai sử, kiến tạo ra quốc gia trong lý tưởng của nàng.

Khởi Nguyên chi thụ cực lớn càng lúc càng gần, độ hùng vĩ của nó không cách nào dùng ngôn từ miêu tả được. Đi vào dưới gốc cây, ánh mắt Phó Thư Bảo đảo qua bốn phía một cái, lại không phát hiện ra bóng dáng của Trư Hoàng đâu. Bất quá, hắn khẳng định người kia nhất định là đang trốn ở một địa phương nào đó, quan sát từng cử chỉ, hành động của hắn.

Phó Thư Bảo đứng yên trong chốc lát, lúc này mới lên tiếng nói ra.

- Xuất hiện đi, Trư Hoàng! Ta đã tới rồi, ngươi không cần trốn tránh ánh mắt của Thánh Anna nữa rồi, bên này không có ai khác.

Dứt lời, cả nửa ngày không có thêm ai xuất hiện, lại qua một lúc lâu thì mặt đất đằng xa chợt mọc lên một cái đầu người, nhìn lại đúng là Trư Hoàng.

Sát thủ đều giỏi về ẩn nặc, thời điểm hành động cũng luôn cẩn thận tới cực hạn, không ra tay thì thôi, ra tay nhất định là chiêu chiêu đoạt mạng mục tiêu. Với tư cách là vua sát thủ, Trư Hoàng cũng có những đặc tính này. Thực ra chuyện này rất bình thường, chỉ có điều, hắn làm được so với những sát thủ kia muốn xuất sắc hơn rất nhiều mà thôi.

Tiếng "ken két" truyền đến, là thân thể Trư Hoàng từ dưới mặt đất trồi lên phát ra. Lúc này đây, tọa kỵ của hắn không có xuất hiện. Ngược lại, sắp sửa tiến hành hành động ám sát, cưỡi một linh thú chi vương tới, khả năng dấu diếm là rất khó. Nào có cái đạo lý ám sát mà quang minh chính đại đây này?

Kỳ thật, Trư Hoàng không chỉ có phòng bị Phó Thư Bảo chơi hoa chiêu gì đó mà còn phòng bị việc để sơ hở, không để đối phương nhìn ra.

Đồng dạng là kẻ giảo hoạt tới cực điểm, rốt cuộc đứng lại một chỗ.

- Không nghĩ tới chủ công lại đúng giờ như vậy.

Sau đối diện, Trư Hoàng khách sáo một câu, xưng hô Phó Thư Bảo là chủ công, tự nhiên là cho rằng hắn hiện tại hắn đã thuần phục rồi.

Phó Thư Bảo cười cười.

- Lần này làm đại sự, đương nhiên phải đến đúng giờ rồi! Đúng rồi, bên ngươi đã chuẩn bị tốt chưa?

Trư Hoàng nhẹ gật đầu.

- Người của ta đã tra ra được chỗ Thái Bình vương tước cùng Thanh Dật vương tước ở, đợi lát nữa chúng ta ẩn vào quân doanh liên quân, tự nhiên có người sẽ đến tiếp ứng chúng ta.

Dừng một chút, hắn lại mắng một tiếng.

- Mẹ nó, bất quá việc này lại có chút phiền toái.

"Sớm biết ngươi sẽ nói như vậy..."

Phó Thư Bảo thầm mắng một câu trong lòng, ngoài mặt lại giả bộ làm ra dáng dấp gấp gáp.

- Nói mau, xảy ra tình huống gì?

Trư Hoàng nói.

- Vốn Thái Bình vương tước cùng Thanh Dật vương tước ở trong đại trướng trong quân doanh, nhưng mà ngày hôm qua hai người lại được Thánh Anna gọi vào Quy Vân cung, một đêm rồi mà còn chưa có trở về, chúng ta muốn giết bọn hắn, nhất định là phải tiến vào Quy Vân nội cung mới được.

"Chỗ đó chỉ sợ sớm đã bày ra thiên la địa võng chờ lão tử chui đầu vào đi à nha..."

Phó Thư Bảo thầm mắng một tiếng trong lòng, bề ngoài lại biểu lộ ra thần sắc ngưng trọng.

- Như vậy, xem ra lần hành động này chỉ sợ...

- Bất quá, người của ta nói Thánh Anna hôm nay không có ở trong nội cung, cho nên cho dù hai tên vương tước kia trốn trong Quy Vân nội cung chúng ta đồng dạng có cơ hội giết chết bọn hắn, ngược lại bỏ lỡ cơ hội ngày hôm nay, về sau muốn ám sát bọn hắn vậy thì ngàn vạn khó khăn rồi.

- Nói như vậy, chúng ta còn phải chần chờ gì nữa? Hiện tại bắt đầu hành động ám sát đi.

Phó Thư Bảo ha hả cười, vẻ ngưng trọng trên mặt đã được quét sạch.

Thân là vua màn ảnh có thâm niên, diễn xuất của ai càng xuất sắc hơn đây?

Hai vị vua màn ảnh, một trước một sau không tốn bao lâu liền đi vào bên trong liên quân quân doanh bên dưới Thiên Tháp sơn. Từ xa nhìn lại, từng tòa quân doanh rậm rạp chi chít sắp xếp quanh Thiên Tháp sơn, quang cảnh có chút trông giống như là nấm mọc sau mưa vậy. Chưa từng thấy qua cảnh trăm vạn đại quân, lần đầu trông thấy Phó Thư Bảo vẫn có chút rung động trong lòng. Bất quá, cho dù là trăm vạn đại quân nhưng mà sĩ khí lại không phấn chấn, đê mê. Chiến sĩ canh gác lỏng lẻo, đối với người đi vào quân doanh lại chả hề bận tâm, làm việc qua loa qua quýt. Trên giáo trường không có ai thao luyện, trái lại đông một đám, tây một nhúm vây lại một chỗ tán gẫu cái gì đó. Vũ khí thì lại tùy ý vứt bỏ trên mặt đất, cũng không có ai thèm sửa sang lại, thậm chí còn một vài người cùng tướng lãnh tùy tiện ngủ chung trên đồng cỏ, hưởng thụ lấy ánh mặt trời, nằm ngáy o o...

Quân đội như thế, đừng nói là trăm vạn quân, coi như là ngàn vạn quân thì cũng chẳng có bao sức chiến đấu.

Dưới sự dẫn dắt của Trư Hoàng, Phó Thư Bảo cùng hắn rất nhẹ nhàng trà trộn vào quân doanh được. Người tiếp ứng xuất hiện, là một người mặc đồ của Thanh Tú quốc, nhưng theo ánh mắt âm tàn cùng khí độ lão luyện với lực lượng trường trên người không tầm thường thì không khó nhìn ra được, đối phương vốn không phải là chiến sĩ bình thường của Thanh Tú quốc mà là sát thủ đến từ Tử Đảo Mật Nhân xã.

Người tiếp ứng trước sau tổng cộng bốn mạng, Phó Thư Bảo cũng không có hỏi han gì, giả bộ mừng ran, mặc kệ bọn hắn nói hươu nó vượn gì, sau đó lại theo bọn hắn hướng Quy Vân cung đi tới.

Thời điểm lên núi ngược lại gặp phải mấy lần tra xét, đều bị Trư Hoàng lấy lý do hợp lý cùng bằng chứng thông hành mà đi qua. Phó Thư Bảo trong nội tâm cảm thấy buồn cười, những người này vốn là sát thủ, thân trong nghề sát thủ giờ lại chuyển sang làm diễn viên, có bài có bản hẳn hoi mà ở trước mắt diễn ra một màn đặc sắc. Thật tình không biết, hắn sớm đã nhìn thấu động cơ của Trư Hoàng, những diễn xuất này chính là lừa mình dối người mà thôi.

Thiên Tháp sơn Quy Vân cung càng ngày càng gần, tâm tình của Phó Thư Bảo cũng càng ngày càng trầm trọng thêm. Hắn tuy rằng biết rõ đây là một cái bẫy, hắn bây giờ thân ở trong bẫy, sắp đối mặt với tứ đại Thiên không kỵ sỹ, Thánh Anna cùng với Trư Hoàng, Mạc Thanh Vân, Mạc Sầu các loại cường địch. Uy thế như thế, bẫy rập như vạy không phải là không cấp cho hắn chút áp lực nào. Bất quá, dưới áp lực cực lớn nhưng hắn vẫn bảo trì được sự thanh tỉnh, trấn định, biểu hiện ra ngoài cũng không có lộ ra bất kỳ sơ hở nào.

Bước lên bậc thang cuối cùng, Trư Hoàng quay đầu lại, thấp giọng nói ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.