Trên cao nhìn xuống, Phó Thư Bảo rất nhanh nhận thức được, nam tử cưỡi kỵ mã bạch sắc chính là Mục Hãn Ba Da Vương Tử. Hắn tuy cởi bỏ áo giáp lực luyện khí, thay bằng kỵ sĩ giáp thông thường, nhưng hắn cưỡi kỵ mã không giống kỵ mã thông thường và vị trí của hắn đã làm bại lộ thân phận của hắn.
Phần phật! Tiếng gió quỷ dị vang lên. Lấy tay quyền của Phó Thư Bảo làm trung tâm, một đạo Long Quyển Phong xoay tròn, thể tích càng lúc càng lớn. Thời gian vừa xuất thủ, vốn chỉ lớn hơn lắm tay một chút, nhưng trong nháy mắt liền biến thành Long Quyển Phong.
Vù vù, Long Quyển Phong vừa rơi xuống mặt đất, nhất thời cát bụi trên mặt đất bay loạn. Tốc độ xoay tròn càng lúc càng nhanh, căn bản tốc độ của chiến mã không thể sánh bằng. Long Quyển Phong mang theo lượng cát bụi thật lớn, sau mười tức đã đuổi kịp đội kỵ binh kia, lúc này, thể tích của Long Quyển Phong đã bằng một tòa núi lớn nguy nga tráng lệ dựng ngược. Đỉnh núi trên sa mạc, nhưng chân núi khổng lồ lại trên trời cao, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ, vùi lấp tất cả!
- Bảo hộ Vương Tử! Đội tử vệ, chặn đoạn hậu!
Một gã tướng lĩnh bạo rống.
Vù! Thanh âm xé rách hư không đột nhiên truyền tới, thanh âm của hắn vừa dừng lại, trên lưng hắn bất chợt xuất hiện nhiều lỗ thủng. Tiên huyết bắn tung tóe, tiễn bắn xuyên qua thân thể giáp trụ của hắn còn không tính tới, hơn nữa còn bắn xuyên qua mông chiến mã hắn cưỡi!
Chỉ có nỏ lực luyện khí Thiên Trúc Cung mới có uy lực như vậy.
Mười tử sĩ lại không vì tướng lĩnh chết mà rối loạn đầu trận tuyến, tử sĩ được xem như là người bất cứ lúc nào cũng có thể chết vì Mục Hãn Ba Da Vương Tử, những người không biết sợ hãi điều gì. Quay lại chặn đoạn hậu, thế nhưng, đối mắt với Long Quyển Phong giống như núi lớn, trên hư không, dưới mặt đất không có mục tiêu nào không thể hạ thủ.
Gã kia trốn ở đâu?
Không nhìn thấy địch nhân, trong lòng Mục Hãn Ba Da Vương Tử nhất thời phát sinh cảm giác bất an.
Vù! Lại xuất hiện thanh âm xé gió xé rách hư không.
- Aaaa...
Tiếng thét thê thảm vang lên, một gã tử sĩ nhất thời ngã xuống mặt đất.
- Gã kia được gọi là Long Quyển Phong! Vương Tử điện hạ chạy mau!
Một tử sĩ mắt sắc đột nhiên kinh hô.
Vù vù! Hai tiếng phát sinh, lại có hai tử sĩ ngã xuống mặt đất.
Bắn chết bốn gã tử sĩ, Long Quyển Phong tựa hồ không có động tĩnh. Hơn mười tử sĩ đột nhiên phát cuồng dùng quyền và vũ khí oanh kích Long Quyển Phong.
Những tử sĩ này đều là Lực Sĩ sở hữu tu vi không tầm thường, trong đó có cao thủ cấp Vĩnh Hằng Lực. Muốn hủy diệt Long Quyển Phong, hơn mười Lực Sĩ cùng nhau hạ thủ đó là chuyện dễ dàng.
Rầm rầm, một mảnh âm hưởng nổ mạnh trầm trọng liên tục vang lên. Long Quyển Phong rung động liên tục, cuốn theo cát bụi rơi xuống, so với mưa lớn còn lợi hại hơn. Khu vực như vậy, ngay cả con mắt đều không thể mở.
Rốt cuộc, đạo gió xoáy cuối cùng oanh tán trên bầu trời. Khi cát bụi ngưng đọng, trên bầu trời trống trơn, trên mặt đất không thấy bất cực mục tiêu gì, hơn mười tử sĩ nhất thời trợn trừng mừng, quay đầu nhìn về phía Mục Hãn Ba Da Vương Tử, nhưng trên sa mạc mênh mông, đâu còn thấy bóng dáng Vương Tử kia?
Ngay khi đám tử sĩ trừng mắt, tại vị trí cực cao trên bầu trời, trong một tầng mây hắc sắc mắt thường không nhìn thấy, có hai nam nhân đứng cùng một chỗ đang nói chuyện.
- Chào Mục Hãn Ba Da Vương Tử, ngươi có quyền lợi kêu cứu, gọi người của ngươi đến hỗ trợ, nhưng ngươi nói khẳng định bọn họ không nghe thấy, ngươi muốn hô lớn sao?
o0o
Chiến đấu, mãi cho đến hừng đông mới kết thúc. Quân đội Mục Hãn Ba Da Vương Tử triệt để tan rã, chiến sĩ xếp thành từng hàng từng hàng, tất cả bị Ba Mễ Na Vương Phi khống chế.
Hơn hai mươi vạn đại quân, bị tiêu diệt hơn phân nửa, còn lại mười vạn bị bắt làm tù binh. Thời gian chỉ để xử lý tù bình và chiến lợi phẩm, e rằng phải mất nhiều ngày mới có thể hoàn thành.
Thu hoạch lớn nhất chính là Phó Thư Bảo bắt được Mục Hãn Ba Da Vương Tử. Bắt được kẻ đứng đầu trận doanh địch, vậy xem như Ba Mễ Na Vương Phi đã chiến thắng trong trận chiến lần này. Quý tộc và quân đội tại trận doanh Mục Hãn Ba Da Vương Tử, sau khi mất đi thống soái, dường như vỡ thành năm bè bảy mảng, tan rã chỉ còn là vấn đề thời gian.
Vũ khí, áo giáp, lương thực thu được từ quân đội Mục Hãn Ba Da Vương Tử tại sân rộng Bạch Tượng Thành giống như núi cao. Chỉ có điều những thứ này đều là mặt hàng thông thường. Vũ khí hoàn mỹ và áo giáp lực luyện khí đều được đưa vào trong cung Ba Mễ Na Vương Phi.
- Phó công tử, chúng ta có thể đắc thắng trong cuộc chiến lần này, toàn bộ nhờ vào công tử trợ giúp, những vũ khí, áo giáp lực luyện luyện khí này ngươi tùy ý chọn, tùy ý cầm lấy.
Ba Mễ Na Vương Phi chỉ vào đống trang bị hoàn mỹ nhất nói.
Phó Thư Bảo lắc đầu cười nói:
- Những trang bị lực luyện khí này, Vương Phi hãy giữ lại để chính mình dùng, tướng sĩ của Vương Phi cần được ban thưởng, nàng và trận doanh của Mục Hãn Ba Da Vương Tử còn phải đánh vài trận, mấy thứ này nàng cần hơn ta, ta chỉ lấy một chút chiến giáp và vũ khí thông thường là được.
Ba Mễ Na Vương Phi cười nói:
- Ta hiểu ý tứ của Phó công tử, ngươi giúp ta thắng lợi trong cuộc chiến lần này, cũng chẳng khách nào giúp ta chiến thắng trong cuộc nội chiến, ta há lại là loại người vong ơn bội nghĩa nhận ơn không báo, năm vạn quân đội phân phó cho ngươi, bọn họ đều có thể chọn một bộ áo giáp và vũ khí từ đống chiến lợi phẩm, mặc khác, ngoài trừ năm vạn tinh binh dưới trướng, ta sẽ cho ngươi năm vạn tu binh, do ngươi tùy ý quyết định số phận bọn họ.
Năm vạn cộng thêm năm vạn bằng bao nhiêu, tiểu hài tử cũng có thể tính ra. Vì vậy một lần nhận được hơn mười vạn quân đội, Phó Thư Bảo trong tay đang thiếu quân đội sao có thể không kích động cho được. Bất quá, hắn cố gắng kiềm chế phấn khích trong lòng, chỉ cười cười gật đầu nói:
- Thưởng phạt phân minh, thảo nào nhiều người trong Tư Ba Quốc nguyện ý đi theo Vương Phi, ta xin cảm tạ.
- Phó công tử, để người của ngươi tại sân rộng kiểm tra trang bị đi, ta mang ngươi tới điểm binh sĩ, năm vạn chiến sĩ, năm vạn tù nhân, một quân đoàn trưởng, tất cả đều là nam tử cường tráng đỉnh thiên lập địa, ngươi cần làm quen với bọn họ một chút.
Ba Mễ Na Vương Phí nói.
- Được rồi, Nguyệt Thiền, nàng mang theo người tới sân rộng kiểm kê chiến lợi phẩm.
Phó Thư Bảo đi tới bên cạnh Hồ Nguyệt Thiền, hạ giọng nói:
- Nhớ kỹ, mười vạn bộ, chúng ta thu được thêm năm vạn tù binh, những người này sẽ trở thành chiến sĩ của chúng ta, sau này chính mình tự bỏ tiền mua trang bị, vậy không có lời.
- Ta đã rõ, ta sẽ chọn trang bị tốt nhất.
Hồ Nguyệt Thiền hé miệng cười nói. Trên người Phó Thư Bảo có khí chất gian thương, tại chuyện trên hắn khẳng định không muốn chịu thiệt thòi.
Kỳ thực, Phó Thư Bảo tuy nói rất nhỏ, nhưng cũng chỉ có Hồ Nguyệt Thiền, Ba Mễ Na Vương Phi nghe thấy đạo thanh âm này truyền vào tai. Nghe thấy cũng chỉ là nghe thấy, Ba Mễ Na Vương Phi cười cười, nàng vô cùng thấu triệt, nếu như không có Phó Thư Bảo viện trợ, Bạch Tượng Thành lúc này không chừng đã rời vào tay giặc, đừng nói là chiến lợi phẩm chất thành núi, ngay cả mạng nhỏ của nàng e là gặp phải nguy hiểm. Có ân phải báo, thưởng phạt phân minh, đây là phong cách xử sự của nàng. So sánh với công lao Phó Thư Bảo tạo nên, cấp cho nô lệ năm vạn trang bị kỳ thực không đáng gì.
Hồ Nguyệt Thiền mang người đi tới sân rộng. Một trăm chiến sĩ Hồ Tộc kiểm kê nhiều trang bị như vậy, vậy cần rất nhiều thời gian.