Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 501: Chương 501: Vũ lực uy hiếp




Sắc trời dần dần trở nên hôn ám. Quá trình chờ đợi khiến cho tâm thần lẫn thân thể người ta trở nên tiều tụy. Băng Oánh nhìn về phía doanh trại quân đội đang được thủ vệ nghiêm mật, trong lòng buồn bực đến mức tâm tình muốn quay về cũng đã có, trong lòng phiền não thầm nghĩ:

- Cái tên gia hỏa kia, thời điểm ôm lấy thân thể của ta thì một lần lại muốn một lần nữa, không hề có chút cảm giác phiền chán, hiện tại chơi đùa đến mức chán chường rồi sao? Thậm chí ngay cả gặp mặt ta một lần cũng không chịu?

Bất luận nàng nghĩ như thế nào đi chăng nữa, nàng cũng không thể nào đoán ra được Phó Thư Bảo đã đoán ra được hết thảy mọi chuyện. Tình huống vào lúc đó, nàng ta chính là đã bị hạ dược lâm vào hôn mê. Thời điểm khi mà Thánh An Na thông qua thông đạo đi vào Quy Vân Cung, tìm được nàng ta, thì bọn họ vẫn còn trong tình trạng mơ hồ. Thánh An Na cũng chỉ nhận được tin tức là Băng Oánh hạ mê dược đối với Phó Thư Bảo, chính là một cơ hội gặp gỡ ngàn năm có một, lại không nghĩ tới là Phó Thư Bảo đã hạ mê dược ngược lại Băng Oánh, đầu đuôi đảo lộn.

Cả hai nữ nhân sau khi thương lượng lại một chút, nghĩ thấy tựa hồ như Phó Thư Bảo đã biết được một vài thứ gì đó, cho nên mới vội vã chạy đến doanh địa của Quân đoàn Ngũ Nguyệt Hoa, muốn gọi Phó Thư Bảo ra xác minh một chút. Nếu như là có cơ hội mà nói, Thánh An Na sẽ ngay lập tức ra tay, lấy đi ấn ký Kim Chi Nguyên Tố. Nhưng mà Phó Thư Bảo lại chính là trốn tránh ở bên trong doanh trại quân đội, căn bản không chịu đi ra, chọc chết giai nhân mà.

Trong sự phỏng đoán của Thánh An Na, hiển nhiên là không có phỏng đoán được Phó Thư Bảo đã dùng lực lượng phân thân để mà lừa gạt nàng ta, mà là cho rằng Phó Thư Bảo đã dùng một loại thủ đoạn nào đó để khống chế Băng Oánh, sau đó tại thời điểm khi nàng ta đi vào Thế giới Tân Hưng này, Phó Thư Bảo mới nhân cơ hội đó mà bỏ trốn mất. Như vậy gần nhất, cũng chỉ còn có chuyện tình Băng Oánh bị hôn mê ở trong lương đình mà thôi!

Chẳng qua, mặc kệ là Thánh An Na cùng với Băng Oánh suy đoán chuyện tình như thế nào đi chăng nữa, các nàng cũng còn cách chân tướng sự thật đến mười vạn tám ngàn dặm a!

- Thật sự phải chờ đợi ở nơi này, đợi cái gã nam nhân phụ tình kia đi ra hay sao?

Băng Oánh đi đến bên cạnh Thánh An Na, thấp giọng dò hỏi.

- Đợi! Vì cái gì lại không đợi?

Thánh An Na nói:

- Tứ đại Thiên Không kỵ sĩ đã phong tỏa bốn phương rồi, trên trời dưới đất, đã không còn đường để Phó Thư Bảo bỏ chạy nữa! Cho dù hắn có biến thành một con chuột chui xuống lòng đất đi chăng nữa, cũng không có cách nào thoát khỏi sự phong tỏa của Tứ đại Thiên Không kỵ sĩ được! Ta cũng không tin, hắn có thể trốn tránh chúng ta cả đời! Mặt khác, ta có Sinh chi Không gian Trữ vật, bên trong chứa đủ thức ăn cùng với nước ngọt có thể cung cấp cho mười vạn người ăn trong vòng một năm! Chúng ta liền cứ việc hạ trại ở chỗ này luôn đi, vây chết hắn mới thôi!

- Có những lời này của An Na các hạ, như vậy ta yên tâm rồi!

Băng Oánh thở ra một hơi, khôi phục lại một chút tự tin trong lòng.

Đúng lúc này, thời điểm khi mà các chiến sĩ của Quy Vân Quốc còn chưa kịp đem doanh trướng dựng lên xong, thì bên trong doanh trại quân đội Ngũ Nguyệt Hoa đột nhiên xôn xao một trận. Trong những thanh âm hoan hô loạn thất bát tao ồn ào, Phó Thư Bảo hưng phấn bừng bừng xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người.

- Hắn… cái tên nam nhân ghê tởm kia rốt cuộc cũng đã xuất hiện rồi!

Băng Oánh mừng rỡ nói. Không biết vì cái gì, dưới tình huống như hiện tại, nàng ta vốn dĩ nên bảo trì sự bình tĩnh tuyệt đối, dụ dỗ Phó Thư Bảo ra mắc câu. Nhưng mà nàng ta thế nhưng lại không có cách nào khống chế được tâm tình chính mình. Nhìn về phía khuôn mặt cười thô bỉ kia của Phó Thư Bảo, nàng ta liền nhịn không được sinh ra một loại xúc động muốn chạy lên đạp mấy cái vào mặt của hắn.

- Hắn chính là Phó Thư Bảo à?

Ánh mắt của Thánh An Na di dời rơi lên trên người của Phó Thư Bảo, nhất thời trong khoảnh khắc không thể nào ly khai nổi.

Dưới sự hộ tống của một đoàn chiến sĩ mỹ nữ Hồ Tộc, Phó Thư Bảo tay ôm tay ấp, trên người cũng không hề mặc Chiến giáp Kim Lực, cũng không có mặc bất cứ loại Chiến giáp Lực Luyện Khí nào cả, thậm chí cũng chẳng hề một kiện y phục dư thừa nào cả. Toàn thân trên dưới của hắn gần như chỉ mặc một cái quần lót bó sát dưới hạ thân. Cái phần bộ vị giữa hai chân phồng lên một bộ dạng vô cùng bắt mắt. Cũng không biết là hắn đang muốn biểu thị công khai cái gì, lại càng không biết rằng hắn vì cái gì lại ở dưới trường hợp này mà ăn mặc như vậy.

Trong suy nghĩ của Thánh An Na, người có thể được Khởi Nguyên Chi Thụ lựa chọn, lại có thể khiến Tiếp Dẫn Chi Thuyền xuất hiện, hẳn là một nhân vật anh hùng, vừa nhìn thấy liền có thể khiến trái tim của nữ nhân đập bình bịch không ngừng. Nhưng mà trên thực tế hoàn toàn ngược lại, cái gã Phó Thư Bảo này bề ngoài là một bộ dáng mười phần bại hoại, hơn nữa còn là loại bại hoại cực phẩm đỉnh đầu ghẻ lở, dưới chân mưng mủ nữa. Trên đời này căn bản không có bất cứ một gã nam nhân nào lại ăn mặc như vậy, hơn nữa hắn không chỉ có mặc, mà tựa hồ còn có bộ dáng rất hưởng thụ nữa.

Đầu óc của hắn bị nước vào rồi hay sao?

- Hừ! Chỉ cần hắn dám đi ra, Tứ đại Thiên Không kỵ sĩ ngay lập tức sẽ hiện thân, trợ giúp chúng ta bắt giữ hắn, giống như là dùng một tấm lưới lớn mà bắt một con heo mọi vậy!

Thánh An Na thấp giọng nói:

- Băng Oánh, ngươi nhất định phải trấn định, đừng để tên tiểu tử kia nhìn ra bất cứ sơ hở gì, dụ dỗ hắn ra đây!

- Ta biết rồi! Để ta ra đó gọi hắn đi ra!

Băng Oánh thật ra cũng không cảm thấy có chút khó khăn nào cả. Hắn nghĩ rằng, dựa vào giao tình hai lần lên giường kia, hiện tại hắn chỉ cần ngoắc tay một cái, đánh mắt ám chỉ một cái, Phó Thư Bảo sẽ giống như một đầu trâu rừng động dục, lỗ mãng lao ào tới, chui thẳng vào trong bẫy rập của nàng.

Thế nhưng Phó Thư Bảo ngay tại thời điểm sắp sửa đi ra khỏi cổng doanh trại liền dừng lại. Ở phía trước của hắn, đầu tiên chính là một Bách chiến đội một trăm chiến sĩ Hồ Tộc trang bị vũ khí Luyện Lực Khí đến tận răng. Thời điểm này, mỗi một gã chiến sĩ Hồ Tộc cũng đều gỡ xuống những bộ nỗ tiễn Thư Chi Lực Luyện Khí Nỗ trên đầu vai mình, tên đã lên dây, bộ dáng đang lâm chiến. Ở phía sau Phó Thư Bảo, thì lại là một Bách chiến đội Độc Lang Tộc cùng với năm ngàn chiến sĩ Quân đoàn Ngũ Nguyệt Hoa, từ hai bên trái phải vây kín lại.

- Chẳng lẽ gã này đã phát hiện ra gì rồi sao? Không có khả năng a!

Băng Oánh đột nhiên nhìn thấy trận hình hoành tráng như vậy, trong lòng không khỏi hồ nghi, nhưng mà trên mặt lại vẫn còn duy trì bộ dáng bình thản ngay thẳng, một mình đi thẳng đến phía trước trận doanh, lớn tiếng nói:

- Phó Thư Bảo, ngươi đây là muốn làm gì đây? Chẳng lẽ ngươi muốn qua sông rút cầu, cùng chúng ta động thủ hay sao?

Phó Thư Bảo cười nói:

- An toàn là đệ nhất! Bản thân ta từ trước tới nay làm việc luôn lấy an toàn làm đầu. Những người này đều là vì bảo hộ ta mà thôi, không phải là muốn đối phó với các người! Nhưng mà nếu các ngươi muốn đánh nhau, hoặc là muốn có chủ ý gì khác nữa mà nói, như vậy thì khó nói rồi!

- Nói bậy! Ta đối với ngươi còn có thể có chủ ý gì nữa cơ chứ? Ngươi đi ra đây, ta có lời này muốn nói với ngươi!

- Ra con mẹ ngươi á!

- Ngươi…

Băng Oánh nhất thời đỏ mặt đứng sững giữa đương trường.

- Các ngươi hay là đi trở về đi! Ngày hôm nay ta không có tâm tình cùng các ngươi nói lời gì cả! Ngài mai ta sẽ tự mình đến Quy Quân Quốc!

Phó Thư Bảo nói.

- Ngươi đi ra một chút không được sao?

- Lão tử không muốn đi ra! Như thế nào? Đừng nói rằng ngươi muốn ta ra đó để mà tấn công chúng ta hay sao? Ha ha…

Phó Thư Bảo nói năng thật sự rất càn rỡ, hơn nữa toàn thân chỉ mặc một cái quần lót, nhìn qua càng vô sỉ hơn rất nhiều.

- Ngươi cái tên này… ngươi chẳng lẽ không…

Băng Oánh quay đầu lại liếc mắt nhìn về phía Thánh An Na.

Cước bộ của Thánh An Na tiến nhanh về phía trước, sóng vai đứng song song với Băng Oánh trước của doanh trại. Ánh mắt của nàng gắt gao nhìn chằm chằm lên trên người của Phó Thư Bảo. Nàng ta nghĩ mãi cũng không thể nghĩ ra được, vì cái gì Phó Thư Bảo lại chỉ mặc độc một cái quần lót mà đi ra như vậy.

Thời điểm khi mà hắn sắp có hành động, trong đầu thì lại vẫn luôn suy đoán cái bí mật về cái quần lót kia, đã nhìn thấy Phó Thư Bảo đi tới ngay phía trước cửa doanh trại, nhẹ nhàng kéo cái quần lót trên người xuống, đem cây súng nước của mình móc ra, một cái cột nước màu trắng nhất thời phun ra, đón gió bay lên đến hơn ba trượng, kình lực mười phần mạnh mẽ.

- Người này, chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân mà hắn mặc quần lót đi ra ngoài hay sao? Muốn làm trò ở trước mặt mọi người mà đi tiểu hay sao? Ông trời của ta ơi! Gã này là một tên điên mười phần a!

Trong lòng Thánh An Na mắng lớn một tiếng, cước bộ lại động, tiến về phía trước thêm hai bước nữa.

Ầm ầm ầm!

Một mảnh thanh âm chấn động mặt đất ầm vang đột nhiên từ bên trong doanh trại quân đội truyền đi ra. Tro bụi nhất thời bốc cao lên, hình thành nên một đám mây bụi dày đặc. Rất nhanh, ước chừng hơn sáu trăm gã Chiến sĩ Thạch Tượng nện bước nặng nề xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Năm trăm người đều là những Chiến sĩ Thạch Tượng ăn trộm được từ trong Thần Miếu Luyện Hoa Nữ Thần. Mà một trăm người còn lại tương đối thấp bé, là những Chiến sĩ Thạch Tượng trộm được từ bên trong Thần Miếu Luyện Ngục Thần Tước. Phần đầu của bọn họ tuy rằng hơi thấp bé, nhưng mà mức độ hung hãn lại càng hơn hẳn. Bên trên thân thể cũng có một đoàn hỏa diễm quỷ dị đang không ngừng thiêu đốt, vừa nhìn qua liền biết được là cực kỳ mạnh mẽ.

Vốn dĩ Thánh An Na nhìn thấy Băng Oánh không thể đem Phó Thư Bảo dụ dỗ ra ngoài, đã quyết định mạo hiểm, để Tứ đại Thiên Không kỵ sĩ phối hợp, tự mình ra tay, dùng sức mạnh mà bắt lấy Phó Thư Bảo, sau đó nhanh chóng rời đi. Nhưng mà không nghĩ tới, đối phương không chỉ có hơn năm ngàn chiến sĩ tinh nhuệ bảo bộ, hơn nữa còn có thêm sáu trăm Chiến sĩ Thạch Tượng nữa!

Với thực lực như vậy, cho dù nàng ta cộng thêm Tứ đại Thiên Không kỵ sĩ đi nữa, cũng không thể nào bắt được Phó Thư Bảo cả. Hơn nữa, chỉ cần hiện tại nàng ta động thủ, như vậy đám người Băng Oánh bên này khẳng định sẽ bị người ta chớp mắt chép chết sạch sẽ, được không bằng mất.

Cước bộ của Thánh An Na nhất thời lùi về phía sau.

Mặc dù nàng ta có thực lực vượt xa Phó Thư Bảo, nhưng mà lại căn bản không thể nào chiến thắng nổi mấy trăm Chiến sĩ Thạch Tượng được! Điều này, cho dù có thêm Tứ đại Thiên Không kỵ sĩ đi chăng nữa cũng không có khả năng.

- Cứ như vậy đi! Các ngươi trở về trước đi, ngày mai ta sẽ đích thân đăng môn bái phỏng! Đúng rồi, ta sẽ mang theo một vài quất tử tới nữa!

Phó Thư Bảo cười cười nói.

- Thối lắm! Ai thèm quất tử của ngươi cơ chứ?

Tâm tình của Băng Oánh đã sớm bị thực lực mà Phó Thư Bảo phô bày ra khiến cho rung động vô cùng, nhưng mà ngoài miệng lại vẫn như cũ không chịu chấp nhận thua kém.

- Ả nữ nhân chanh chua lắm miệng kia gọi là Băng Oánh phải không?

Độc Âm Nhi đột nhiên từ trong chiến đội của Độc Lang Tộc bước ra, lạnh lùng nói:

- Nếu như ngươi không biết điều mà nói, ta sẽ giết ngươi! Cho dù lão công ta có ngăn cản cũng ngăn không được ta!

Nữ nhân có đôi khi nổi cơn ghen, nam nhân căn bản là ngăn không được. Những lời mà Độc Âm Nhi nói có tính uy hiếp vô cùng mạnh.

Băng Oánh quả thật có đảm lượng hướng Phó Thư Bảo chanh chua lắm miệng, châm chọc nói móc, nhưng lại không có đảm lượng trêu chọc vào đầu sư tử hà đông Độc Âm Nhi này. Nàng ta biết rất rõ ràng, tuy rằng nàng ta cùng với Phó Thư Bảo đã từng hai lần lên giường, nhưng mà cái loại nam nhân như Phó Thư Bảo này, ở trước tràng diện như thế này, tuyệt đối sẽ không thừa nhận. Mà nàng ta vốn dĩ không có bất cứ chút vốn luyến nào để mà đấu miệng lưỡi với Độc Âm Nhi cả.

Nàng ta cũng biết phi thường rõ ràng, nàng ta ở trong số đám nữ nhân của Phó Thư Bảo, liền thậm chí vị trí thứ ba cũng không có, nhiều nhất cũng là đứng thứ tư, hoặc là càng đứng thấp hơn nữa mà thôi, càng chẳng có chút địa vị nào đáng nói cả.

- Chúng ta trở về đi! Nếu như ngày mai mà hắn vẫn không đến, chúng ta lại nghĩ biện pháp khác!

Lúc đi ngang qua bên cạnh Băng Oánh, Thánh An Na ra chỉ thị cho nàng ta.

- Chúng ta trở về đây!

Băng Oánh cao giọng nói:

- Phó Thư Bảo, ngày mai ta đợi ngươi ở Quy Vân Cung a! Lần này… quả thật là ta có chuyện quan trọng muốn thương lượng.

- Nhất định! Nhất định! Ngươi cứ yên tâm trở về đi!

Phó Thư Bảo giả mù sa mưa ứng tiếng đáp lời một câu.

Đám người Quy Vân Tông đành phải xám xịt mà ly khai.

Phó Thư Bảo xoay lại, nói:

- Mọi người, tiến vào Sinh chi Không gian Trữ vật, chúng ta đi Địa Hạ Cảng Chi Thành!

Ngày mai, Phó Thư Bảo tuyệt đối sẽ không đi Quy Vân Cung, thậm chí, ngày mai của ngày mai hắn cũng sẽ không đi.

Thánh An Na đã đi tới Thế giới Tân Hưng, thời kỳ quyết chiến đã sắp đến. Hiện tại hắn đã ở trước mặt Thánh An Na triển lộ ra năm trăm Chiến sĩ Thạch Tượng, Mặc Lan Lý Sự khẳng định sẽ rất nhanh liền biết được. Cho nên, người đầu tiên tìm đến hắn để tính sổ hẳn chính là Mặc Lan Lý Sự.

Chẳng qua, một khi đã dám thể hiện ra thực lực của mình, Phó Thư Bảo tuyệt đối sẽ không sợ Mặc Lan Lý Sự đến tấn công!

Dưới sự chỉ huy của Phó Thư Bảo, tất cả mọi người cũng đều tiến nhập vào bên trong Sinh chi Không gian Trữ vật, liền thậm chí ngay cả sáu trăm Chiến sĩ Thạch Tượng lần đầu tiên lộ diện cũng nhanh chóng tiến vào luôn.

Cả một doanh trại quân đội hơn năm ngàn người vất vả thành lập chỉ đảo mắt một cái liền trống rỗng. Phó Thư Bảo cũng không dám trì hoãn thêm nhiều, mang theo Sinh chi Không gian Trữ vật, bằng tốc độ nhanh nhất đi vào trong cửa vào ngầm dưới nước của Địa Hạ Cảng Chi Thành, sau đó tiềm nhập đi vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.