Tuyết ma ma cả kinh:
“Vương phi, lúc ấy Tấn vương phi đến tìm nô tỳ, nói là muốn làm ngự thiện cho Thái hậu, bảo nô tỳ chí điếm một chút, xem Thái hậu thích ăn cái gì, Tấn Vương phi sẽ sai người làm cho Thái hậu, cho nên nô tỳ đưa thuốc cho các thái y, để cho các thái y hầu hạ Thái hậu uống.
Lúc ấy nô tỳ không có ở đày, mà đang ớ ngự thiện phòng, cho nên không rõ cái VI sao loại thuốc bảo vệ này lại không thấy nữa.”
Trương thái y vội vàng nói:
“Vương phi.
khi vi thần cho Thái hâu uống thuốc, cũng không phát hiện ra mấy viên thuốc bảo vệ này, mấy người
chúng thần chỉ đem mấy loại thuốc bên trong này phân biệt cho Thái hậu dùng, đám người chủng thần đều theo chỉ thị của Tuyết ma ma dùng thuốc cho Thái hậu, không thế là chuyện uống thuốc không đúng.
Vê phần thuốc báo vệ này vì sao lại không thấy, vi thần cũng không biết.”
“Đúng vậy, hơn nữa mấy người chúng thần có thể làm chứng cho nhau, khi chúng ta lấy được thuốc, chúng ta chưa từng thấy qua mấy viên thuốc bảo vệ này.”
Vương thái y cũng nói.
Lúc này, Hoàng đế tức giận, lớn tiếng quát:
“Thật là kỳ quái, vậy viên thuốc bảo vệ này vì sao lại không thấy nữa? Rốt cuộc là Tuyết ma ma làm mất,
hay là các ngươi làm mất?”
Mấy người nghe xong, tất cả đều quỳ xuống.
Tuyết ma ma nói:
“Hoàng thượng, lúc lão nô rời đi, bởi vì đi quá vôi vàng, cũng không chú ý đến viên thuốc bảo vệ kia rốt cuộc có ờ bên trong hay không, đều là lổi của lão nô, thỉnh Hoàng thượng trách phạt lão nô đi.”
Trương thái y cũng nói:
“Hoàng thượng, Vương phi cho Thái hậu uống thật sự là quá nhiều loại thuốc, lúc ấy vi thần cũng không chú ý cho Thái hậu uống thuốc bảo vệ này, Vương thái y thấy dạ dày Thái hậu không thoải mái, nên cho Thái Hậu uống
thuốc lúc trước.”
Nghe giọng điệu của Tuyết ma ma và Trương
thái y, chuyện này lâm vào bế tâc.
Ông nói ông có lý, bà nói bà có lý, không ai biết thuốc đó rốt cuộc là mất như thế nào.
Việc này thật khó xử lý.
Vân Nhược Linh cấn thận suy nghĩ một chút, tạm thời không nghĩ ra đầu mối.
Tuy nhiên nàng biết, ở trong cung này, người luôn coi Ly vương phủ là cái đinh trong mắt, luôn ngáng chân Sở Diệp Hàn, chỉ có một người.
Đó chính là Tấn vương,
Hơn nữa, điêu trùng hơp nhất là, Tuyết ma ma vẫn luôn là nguời cho Thái hậu uống thuốc.
Hôm nay bà ấy lại bị Tấn Vương phi gọi đi.
Cho nên nàng có dự cảm, chuyện này và Tấn Vương phi không thoát khỏi liên quan với nhau.
Nếu Tấn vương hại Thái hậu, làm cho nàng chữa trị thất bai, sẽ lèm cho Sở Diệp Hàn mất đi cái ô bảo hộ là Thai hậu này, đồng thời hoàng đế cũng sẽ trị nàng tội chữa trị bất lực.
Đây thực sự là một kế sách tốt, một mũi tên trúng hai con chim.
Vậy tại sao nàng không thử thăm dò?
Nghĩ tới đây, Vân Nhược Linh đột nhiên nhìn về phía Tô Thường Tiếu:
“Tấn Vương phi, ngươi biết rõ mỗi ngày cho Thái hậu uống thuốc đều là Tuyết ma ma phụ trách, vì sao lại đột nhiên gọi Tuyết ma ma đi? Các thái y trước kia chưa từng hầu hạ Thái hậu uống thuốc của ta, họ không hiểu, cho nên mới xảy ra chuyện.”
Tô Thường Tiếu nghe xong, đột nhiên không thế tin được nhìn chằm châm Vân Nhược Linh.
Ánh mắt cua nàng ta trở nên u oán, kích động đến mức cả người run rấy:
“Ly Vương phi, ngươi có
ý gì? Đang êm đẹp sao ngươi lại hướng sự việc về phía ta? Ta cũng chi muốn thế hiện lòng hiếu thảo của mình, biết khấu vị của Thái hậu gần đây rất tốt, muốn nấu cho Thái hậu vài món ăn người thích ăn, cho nên mới thỉnh giáo Tuyết ma ma một lúc, sao ngươi có thể hoải nghi ta như vậy, ngươi thật sự làm ta quá chạnh lòng.”
Nói xong, nàng ta cầm khăn lau nước mắt, khóc đến hoa lê dưới mưa.
Tấn vương thấy thế, đột nhiên tức giận đến mức
khí huyết sôi trào, hắn ta giận dữ trừng mắt nhìn Vân Nhược Linh, tạnh lùng nói:
“Ly Vương phi, là ngươi tự tiện rời khỏi chức vụ, chạy ra khỏi cung, hiện giờ vì muốn chuyến dời đi chuyện ngươi không làm tròn chức trách, không ngờ lại đem mâu thuần chuyến đến trên người Thường Tiếu.
Thường Tiếu là nữ nhản thiện lương và ôn nhu nhất mà Bốn vương từng gặp, không cho phép ngươi vu khống, sỉ nhục nàng!”