Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa

Chương 116: Chương 116: Đánh nhau rồi




Mặt Sở Diệp Hàn đen lại, hắn hung hăng nắm chặt mép giường, gân xanh trên cổ tay nổi lên như muốn nứt ra, trong mắt bắn ra ngọn lửa giận dữ: “Không phải bổn vương nhát gan, chỉ là bổn vương quan tâm Thái hậu, quan tâm người thân. Vân Nhược Linh, người có người quan tâm sao? Ngươi có hiểu được loại cảm giác này không?”

Vân Nhược Linh nghe vậy thì sửng sốt. Đúng là ở nơi này, nàng không có người để quan tâm. Ở thời hiện đại, nàng có cha mẹ yêu thương thì đương nhiên là có người thân để quan tâm rồi.

Nàng ngẩng đầu, lạnh giọng nói: “Ai nói ta không có người để quan tâm? Ta quan tâm cha mẹ ta, cha mẹ ta quan tâm ta.”

“Thế hả? Vậy tại sao bọn họ lại gả ngươi cho bổn vương, biến người thành quân cờ giám sát bổn vương? Bọn họ không sợ bổn vương giết người? Hoặc là ngày nào đó bổn vương thất bại, ngươi sẽ bị bổn vương liên lụy mà chết?” Sở Diệp Hàn cười lạnh lùng.

Vân Nhược Linh ngẩn ra, hóa ra Sở Diệp Hàn biết tất cả. Hắn biết nàng đang giám sát hắn. Thảo nào sau khi nàng gặp Hoàng đế xong, hắn lại thẩm vấn nàng như vậy. Đọc truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.č0m

Nghe hắn nói như vậy, lòng của nàng thật chua xót, có thể là cảm xúc của nguyên chủ lưu lại đang quấy phá. . Truyện Hot

Nguyên chủ yếu cha mẹ nhưng phụ thân lại không yêu thương nàng ấy. Nhưng vẫn may mắn, không phải nguyên chủ có mẫu thân rất yêu nàng ấy sao?

Thấy Vân Nhược Linh không nói lời nào, Sở Diệp Hàn hừ lạnh một tiếng: “Không nói được gì đúng không? Cho dù cha mẹ ngươi khoẻ mạnh thì ngươi cũng không thể có được tình yêu thương của bọn họ.”

Cho dù cha mẹ hắn đều đã chết nhưng cha mẹ vẫn là những người yêu thương và che chở hắn nhất.

Vân Nhược Linh khinh thường nhếch môi: “Ta không cần người khác yêu thương, ta tự yêu thương mình là được, không cần người quan tâm”

“Còn cứng miệng, không coi bổn vương ra gì.” Giọng Sở Diệp Hàn lạnh lùng.

Vân Nhược Linh mặc kệ Sở Diệp Hàn nói nàng như thế nào, nàng không muốn ngủ trên sàn nhà lạnh lẽo. Đột nhiên nàng đặt mông ngồi xuống mép giường, thân thể còn muốn chen vào bên trong: “Ngươi dịch vào trong một chút, mùa đông lạnh như vậy chúng ta cùng nằm sẽ ấm áp hơn.”

Sở Diệp Hàn thấy nàng không biết xấu hổ chen vào thì trố mắt nhìn nàng.

Bỗng nhiên hắn giận đùng đùng mở miệng: “Ngươi làm gì đấy? Ngươi lăn xuống mau, lại muốn tơ tưởng đến bổn vương à?”

Lúc này hắn mới phát hiện, nữ nhân này vẫn không thay đổi gì cả, nàng vẫn là Vân Nhược Linh đánh chết cái nết không chừa kia. Tất cả những việc nàng làm đều là vì câu dẫn hắn, muốn trèo lên giường hắn.

“Ta không tơ tưởng đến ngươi, ta không ngủ dưới sàn nhà vì nó rất lạnh, muốn ngủ thì người đi mà ngủ” Vân Nhược Linh cũng không phải người thích bị ngược đãi, nàng cũng không có ham mê ngủ giường mặt đất.

Muốn ngủ thì Sở Diệp Hàn tự đi mà ngủ.

Nàng hy vọng vì chán ghét nàng nên Sở Diệp Hàn sẽ ngủ dưới sàn nhà trong sự tức giận, như vậy thì nàng có thể ngủ trên giường được rồi.

Ai ngờ Sở Diệp Hàn lại duỗi tay đẩy nàng ra rồi nói bằng giọng tức giận: “Nữ nhân kia, ngươi có biết xấu hổ hay không? Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi cút ngay xuống cho bổn vương” Quay lại

Thấy Sở Diệp Hàn muốn đẩy mình xuống thì một tay Vân Nhược Linh bắt lấy đầu giường, tay còn lại đẩy Sở Diệp Hàn, nàng cắn chặt răng không để cho hắn đẩy mình xuống.

Mặt mày nàng nhăn cả lại, bực tức nói: “Vương gia cũng biết nam nữ thụ thụ bất thân, vậy đừng chạm vào ta, ngươi đi xuống đi.”

“Ngươi muốn chết?” Sở Diệp Hàn thấy Vân Nhược Linh mặt dày như vậy thì vung tay muốn đánh bay nàng.

Đúng lúc này, một bóng người xuất hiện ở ngoài cửa, đẩy cửa phòng ra rồi đi vào: “Vương gia, Vương phi, hai người đang làm gì thế? Thái hậu để lão nô đến xem xem có phải hai người lại cãi nhau không”

Tuyết ma ma cũng không muốn xuất hiện ở ngoài cửa phòng của người ta đột ngột như thế. Nhưng thật sự là hai người này cãi nhau quá to, quấy rầy Thái hậu ở cách vách.

Khoảnh khắc Sở Diệp Hàn nghe thấy giọng của Tuyết ma ma thì đột nhiên hắn dùng một tay kéo Vân Nhược Linh vào lòng rồi xoay người, mạnh mẽ đè trên người nàng, đúng lúc Tuyết ma ma đi vào thì nhìn thấy cảnh này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.