Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa

Chương 218: Chương 218: Đến Vương phủ




May mà trên xe còn có Sở Diệp Hàn, cho dù hắn đã hôn mê ngất xỉu nhưng ít ra cũng là người sống, có thể khiến nàng yên tâm hơn một chút.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng xe ngựa cũng dừng trước cổng Vương phủ. Khi nhìn thấy lính canh ở bên ngoài cổng Vương phủ, lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

“Người đâu, vương gia bị thương rồi, mau đỡ chàng ấy đi vào.” Xe ngựa dừng lại, Vân Nhược Linh nhảy xuống xe ngựa và hét toáng lên.

Lính canh giữ cửa nghe thấy ai ai cũng hoảng hốt và vội vàng lao đến: “Vương phi, tại sao vương gia lại bị thương?”

Vương gia là chiến thần tiếng tăm lừng lấy, luôn luôn tài giỏi. Hắn đã trải qua rất nhiều lần ám sát nhưng bao giờ bị thương cả.

Không ngờ ngày hôm nay lại bị thương, hơn nữa nhìn dáng vẻ của hân ở trong xe ngựa đều khiến bọn họ hoảng sợ giật nảy mình. Vương gia không chỉ bị thương mà còn bị thương rất nặng, khắp người toàn là máu.

Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều sợ đến nỗi thở cũng không dám thở mạnh, trái tim ai cũng như muốn nhảy ra ngoài.

Vân Nhược Linh nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của các tướng sĩ thì đương nhiên không dám nói với bọn họ Sở Diệp Hàn bị thương là vì cứu nàng, nàng chỉ có thể bảo đảm với bọn họ từ tận đáy lòng rằng sẽ cố gắng hết sức cứu chữa cho Sở Diệp Hàn, tuyệt đối không để cho hắn chết.

Nàng nói: “Trên đường núi quay về phủ chúng ta gặp mấy tên thích khách, vương gia đã giết chết bọn họ nhưng đồng thời bản thân cũng bị thương, cho nên ta đưa chàng quay về. Quản gia đầu? Nhanh lên, mau đưa người đi vào chuẩn bị nấu nước nóng, châm lửa, chuẩn bị kéo, ta phải chữa vết thương cho vương gia.

Quản gia đang ở trong mái hiến của cổng Vương phủ, nghe thấy tin này thì vô cùng hoảng sợ mà chạy ra ngoài: “Người đầu, mau đi vào trong chuẩn bị cùng ta.”

Quản gia nói xong rồi dẫn đám hạ nhân vội vội vàng vàng đi vào trong Tinh Thần Các chuẩn bị, đảm thị vệ thì lại vội vàng chạy đến đỡ Sở Diệp Hàn.

Vân Nhược Linh vội vàng đi theo phía sau.

Nàng vừa đi theo phía sau đám thị vệ vừa quan sát vẻ mặt của Sở Diệp Hàn, nhận ra vẻ mặt của hắn càng ngày càng tái nhợt hơn, có lẽ bởi vì đã mất quá nhiều máu.

Cuối cùng đám thị vệ cũng đưa Sở Diệp Hàn vào trong Tinh Thần Các, quản gia cũng sai người đốt nến, chuẩn bị kéo và nước ấm.

Vân Nhược Linh vừa bước vào phòng đã dặn dò quản giả: “Quản gia, người gọi đám người Thu nhị đến đây. Ta muốn bọn họ trợ giúp cho ta, ta phải cứu vương gia.”

“Vâng thừa nương nương, có cần phải mời đại phu không ạ?” Quản gia lo lắng hỏi.

“Không cần đâu, một mình ta có thể cứu vương gia được. Các người ra ngoài hết đi Vân Nhược Linh nói xong rồi lại lên tiếng: “Còn nữa, lúc này không được cho phép bất kỳ ai đến làm phiền, cho dù là Nguyệt Trác Phi cũng không được. Có người đến đây ta sẽ bị phân tâm.

“Vương Phi, người thật sự có thể chữa khỏi cho vương gia sao? Lão nô thấy vết thương của ngài ấy rất nặng, hay là vào cung mời ngự y?” Quản gia là một nam nhân trung niên, ông ta lo lắng đến nỗi sắp rơi nước mắt.

Sở Diệp Hàn là bầu trời của Ly Vương phủ, nếu như hắn xảy ra chuyện thì Ly Vương phủ tiêu đời rồi, tất cả bọn họ cũng không thể sống tốt được nữa.

Hơn nữa con người là động vật cảm tình, bọn họ chung sống với vương phủ bao nhiêu năm qua nên cũng đã nảy sinh tình cảm sâu sắc. Vì thế đương nhiên bọn họ không muốn hần xảy ra chuyện.

Vân Nhược Linh suy nghĩ một lúc, lạnh lùng nói: “Không cần vào cung mời ngự y đâu, phải người vào cung nói một tiếng cho thái hậu, trưởng công chúa và hoàng thượng là được rồi. Nơi này đã có ta, các ngươi yên tâm, vương gia sẽ không sao đâu.

Ngày hôm nay Vân Nhược Linh cũng chỉ có thể nói như vậy để trấn an mọi người.

Thật ra có nàng cũng không chắc chắn có thể cứu sống được Sở Diệp Hàn hay không.

Nhưng nàng không thể tin được ngự y ở

trong cung.

Bọn họ đều là người của hoàng thượng, chỉ mong sao Sở Diệp Hàn nhân lúc này mà chết đi. Như vậy sao bọn họ có thể thật sự muốn cứu hằn được?

“Vâng, thưa Vương Phi.”

Sau khi nói xong, quản gia nhanh chóng lui ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.