Vẻ mặt của Hành Nguyên Đế rất lo lẳng và nói:
“Trẫm cũng không biết, Ly Vương phi, ngươi mau vào xem thái hậu, nhất định phải cứu được người.”
“Vâng, Hoàng thượng.”
Vân Nhược Linh nói xong bước nhanh vào đại điện.
Tấn Vương và Tô Thường Tiếu ở bẽn cạnh nhìn nàng cười, trong mắt hai người ánh lên một cái nhìn thâm độc.
Ngay khi Vân Nhược Linh bước vào đại điện, liền nhìn thấy một nhóm thái y đông đúc đang đứng
trước giường của Thái hậu, trong đó có Trương thái y, Vương thái y dẫn đầu, họ đang bắt mạch cho Thái hậu.
“Trương thái y, Thái hậu sao lại bất tỉnh, rốt cuộc đã xảy ra chưyệri gì?” Vân Nhược Linh hỏi.
Trương thái y nói:
“Vi thần cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, buổi chiều Thái hậu đột nhiên ngất xỉu, thậm chí người còn nôn ra máu.”
“Các người có dâng thuốc mà ta đưa không?
Có dâng lên đúng giờ không?” Vân Nhược Linh lạnh
lùng nói, ánh mat nhìn chằm chằm vào Trương thái y và Vương thái y.
Trương thái y do dự một hồi, vội vàng đáp:
“Vương Phi, là như thế này, hôm nay Thái hậu uống thuốc của người, người cảm thấy rất khó chịu, thở không ra hơi, nói uống thuốc này trong người nóng kinh khủng, khó chịu vò cùng, Vương thái y thấy hiện tượng như vậy, sợ Thái hậu xảy ra chuyện, liền nhanh chóng cho Thái hậu uống bát thuốc mà chúng ta kê trước đó.
Không ngờ rằng Thái hậu uống xong bát thuốc đó chưa được bao lâu thì nôn
ra máu, còn hôn mê bất tỉnh.”
“Cái gì? Các người lại đám tự ý kê thuốc cho Thái hậu uống sau lựng ta? Không phải ta đã nói hiện tại người chỉ có thế uống thuốc của ta, không thế uống thuốc khác rồi sao?” Vân Nhược Linh tức
tới mức nầm chặt nắm đấm.
Nàng mới ra khỏi cung được một ngày thì đã xảy ra chuyện lớn như thế này.
Nàng lờ mờ cảm thấy đây là một âm mưu, và có người muốn hãm hại nàng.
Và trực giác mách bảo nàng rằng người hại nàng phái là Tấn Vương và Tấn Vương phi.
Lúc này, Vương thái y đột nhiên nói:
“Vương phi nương nương, thuốc của vi thần kê cho Thái hậu uống không có vấn đề gì, cặn thuốc vẫn còn ở đây,
không tin người đi kiểm tra.
Ngược lại vi thần nghi
ngờ rằng thuõc mà người kê cho Thái hậu uống là thuốc gì? Tại sao Thái hậu lại cảm thấy khó chịu và nóng trong sau khi uống đó? Có phải do thuốc của người có vấn đ'ê khiến tình trạng của Thái hậu trở nên nghiêm trọng hơn không?”
'Thuốc của ta làm sao mà có vấn đề gì được?
Trước đây Thái hậu vẫn luôn dùng thuốc của ta, uống vẫn tốt, chưa từng có vấn đề gì, người chỉ ngất đi sau khi uống thuốc của các ngươi.”
Vân Nhược Linh nói xong, nhìn thấy Hành Nguyên Đế cũng
bước vào, liền nói:
“Hoàng thượng, Vương thái y đã cho Thái hậu uống thuốc mà không có sự cho phép của nô tỳ, khiến thái hậu hôn mê, nô tỳ xin được kiếm tra cặn thuốc.”
“Được rồi, kiếm tra đi.”
Hành Nguyên Đế lạnh lùng nói.
Vân Nhược Linh vội vàng đi tới, từ trong túi vải lấy ra một cây kim bạc, khuấy vào trong bát đựng bã thuốc, dùng tay nhặt bã thuốc lẽn, cấn thận nếm
J___*
thử.
Sau đó, nàng nheo mât nghi ngờ.
Sở Diệp Hàn lập tức nói:
“Thế nào rồi, thuốc này có vấn đề gì không?”
“Không phải, thuốc này đúng là chữa được bệnh lao.”
Vân Nhược Linh đặt bát thuốc xuống.
Vương thái y lập tức khịt mũi và cung kính nói với Hành Nguyên Đế:
“Hoàng thượng, đương nhiên là thuốc của vi thần không có vấn đề, mấy năm qua vi thần luôn dùng loại thuốc này đế ốn định thân thể cho Thái hậu, nhưng lần trước thì không biết
nguyên nhân tại sao, tình trạng của Thái hậu đột
nhiên xấu đi, vi thần mới ngùng cho người uống thuốc này.
Hôm nay vi thần thấy Thái hậu khó chịu quá nên đã cho người uống thuốc này đế giảm bớt sự khó chịu của Thái hậu, nhưng không ngờ người lại nôn ra máu.
Vi thần cỏ lý do để nghi ngờ thuốc của Vương phi kẽ cho Thải hậu có vấn đề, nhưng ban đầu nó chưa có hiện tượng gì, đến hôm nay mới bắt đầu xuất hiện dấu hiệu, điều này cho thấy phương pháp điều trị của Vương phi có thiếu sót thuốc, không thế tiếp tục dùng thuốc của nàng ta được nữa, phải tiếp tục dùng thuốc của V! thần như trước đây.”
“Ngươi nói bậy bạ, thuốc của ta căn bản không
có vấn đề gì.
Vương thái y, chi bằng hãy tiếp tục uống thuốc của ta hai ngày nữa xem tình trạng cúa người có cải thiện không, nếu cải thiện có nghĩa là thuốc của ta không có vấn đề gì, nếu không cải thiện, chính là thuốc của ngươi có vấn đề.”
Vân Nhược Linh lạnh lùng nói.
***