Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa

Chương 24: Chương 24: Tự mình trị thương




Phi Nguyệt Các.

Vân Nhược Linh bị vết thương trên người đau đến tỉnh.

Vừa tỉnh dậy nàng đã nhìn thấy Thu Nhi đang quỳ trước mặt mình, đau lòng khóc thút thít: “Nương nương, số mệnh của người thật khổ mà, tối hôm qua vừa rơi xuống hồ, không dễ dàng gì mới đỡ hơn một chút, bây giờ lại bị đánh thành thế này, huhuhu…”

“Thu Nhi…” Vân Nhược Linh yếu ớt lên tiếng: “Ta rất khát, ta muốn uống nước…”

“Nương nương, người tỉnh rồi? Tốt quá rồi, em đi rót nước cho người ngay.” Thu Nhi nói xong thì nhanh chóng đi rót nước cho Vân Nhược Linh.

Sau đó, nàng ấy nhẹ nhàng đỡ Vân Nhược Linh dậy, đưa ly nước đến bên miệng của Vân Nhược Linh.

Uống hết một ly nước Vân Nhược Linh mới cảm thấy đỡ hơn chút.

Vừa nãy ngực của nàng nóng rực giống như bị đau, uống ly nước ấm xuống, nàng đỡ hơn nhiều rồi.

Nhìn thấy dáng vẻ Vân Nhược Linh như vậy, Thu Nhi vừa tức giận vừa buồn bực: “Nương nương, sao vương gia lại có thể đối xử với người như thế chứ? Người là chính phi của ngài ấy, vậy mà ngài ấy lại vì một thiếp thất đánh người thành ra như vậy. Vừa nãy nô tỳ bảo Dung ma ma đi mời đại phu đến, Dung ma ma không chịu, bà ta còn nói, vương gia nói để vương phi tự sinh tự diệt, sống chết có số, vương phủ không thể mời đại phu đến. Vương gia đây là muốn người chết mà, người yêu ngài ấy như vậy mà ngài ấy lại ác với người như thế.”

“Thế à? Ta không cần đại phu, Thu Nhi chỗ ta có thuốc. em sắc giúp ta là được.” Sở Diệp Hàn không mời đại phu cho nàng, không sao cả.

Nàng chính là đại phu, nàng có thể tự chữa trị.

“Nương nương, người có thuốc trị thương sao? Người biết trị thế nào sao?” Vẻ mặt Thu Nhi lo lắng hỏi. nhé!

“Em đi lấy một chậu nước ấm đến đây trước, các bước ta sẽ nói cho em biết, em yên tâm, ta sẽ trị khỏi mà.” Vân Nhược Linh ho khan một tiếng nói.

Mắt Thu Nhi ngập nước: “Vâng, nương nương, em đi ngay lập tức.”

Đợi sau khi Thu Nhi đi ra, suy nghĩ Vân Nhược Linh vừa chuyển, ý thức đã đi vào không gian hệ thống của nàng.

Nàng nhìn không gian một lượt, lấy mấy bình thuốc kháng viêm, Amoxicillin và Cephalosporins, lại lấy một ít vải, băng gạc và thuốc nàng hay dùng khác.

Một lần lấy nhiều thuốc ra như thế, gặp phải chuyện gì thì cũng cấp cứu kịp.

Lấy được thuốc, nàng nuốt mấy viên thuốc kháng viêm trước.

Rất nhanh Thu Nhi đã đi lấy được nước quay lại rồi, nàng ấy vừa quay lại đã nhìn thấy đầu giường của Vân Nhược Linh để rất nhiều loại thuốc kỳ lạ.

Nàng ấy tò mò hỏi: “Nương nương, những loại thuốc này với những loại thuốc trước kia đều do người lấy từ nhà mẹ đẻ sao? Sao trước đây nô tỳ chưa từng thấy qua?”

“Đây là do một thần y đưa cho nương ta, nương ta lại lén lút đưa cho ta nên đương nhiên là em không biết rồi, đến cả cha ta còn không biết nữa là. Được rồi, em rửa sạch vết thương cho ta trước đã, dựa theo các bước ta nói cho em làm từng bước từng bước một.” Vân Nhược Linh nói xong thì ngoan ngoãn nằm sấp xuống giường.

Dáng vẻ này của nàng chỉ có thể nằm sấp ngủ chứ không thể nằm ngửa được.

“Vâng thưa nương nương.”

Vì thế Vân Nhược Linh phân phó Thu Nhi rửa sạch vết thương của nàng trước, rồi sau đó rắc thuốc cầm máu lên vết thương, sau khi cầm máu xong thì tiến hành tiêu độc vết thương của nàng, dùng Iodophor và thuốc kháng viêm khử trùng xong thì dùng vải băng bó vết thương lại.

May là vết thương của nàng đều là vết thương ngoài da, vết thương không sâu nên không cần khâu vết thương lại, nếu không thì khó xử lý rồi, bởi vì vết thương ở sau lưng, nàng không khâu được.

Đợi Thu Nhi xử lý vết thương cho nàng xong rồi nàng lấy nước dán hai miếng Amoxicillin vào miệng vết thương để vết thương không bị mưng mủ, nhiễm trùng.

Làm xong tất cả thì nàng phát hiện, nàng đói rồi.

Nàng nói với Thu Nhi: “Thu Nhi, có gì ăn không? Tốt nhất là có mấy loại canh bổ dinh dưỡng gì đó, như thế mới tốt cho vết thương.” nhé!

Sau khi đắp thuốc lên vết thương, muốn hồi phục nhanh thì bản thân phải tăng thêm rất nhiều chất dinh dưỡng. Chỉ có sức đề kháng của cơ thể tăng lên thì vết thương mới khôi phục nhanh được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.