Edit: Sunny Út
Trong Hiên vương phủ, một mình Vân Mộng Vũ cầm bầu rượu ngồi trên nóc nhà nhìn ánh trăng trên cao.
Hạnh phúc của Linh Lung, nàng coi như đã giải quyết xong.
Tỷ tỷ hiện tại đã có Hàn Băng chiếu cố, nàng cũng yên tâm.
Mà trong Yến kinh cũng đã dần ổn định lại, Sở quốc sẽ từ từ tốt hơn.
Bây giờ đã đến lúc phải giải quyết chuyện của nàng. Từ khi gả cho Sở Hiên,
nàng ít khi hỏi vấn đề của mình, không phải làm loạn ở Yến kinh thì cùng Sở Hiên tập võ.
Sở Hiên, nàng nên làm sao mới không để cho mọi người bị tổn thương?
Cái cảm giác mãnh liệt muốn quay về cũng đã không còn nữa. Có lẽ bất tri
bất giác, nàng sớm đã quen thuộc với nơi đây. Nơi này có thân nhân của
nàng, có bằng hữu, còn có phu quân của nàng.
Giờ phút này, nàng nhớ đến biểu hiện của Sở Hiên. Hàng lông mày hắn mỏi mệt, trên người lạnh như băng, tác động vào lòng nàng.
Đêm nay, nàng không về phòng ngủ, mà vẫn ở trên nóc nhà, chờ Sở Hiên trở về.
Trời vừa sáng, Sở Hiên đã trở lại.
Khi Sở Hiên xuất hiện, ánh mắt Vân Mộng Vũ dán chặt trên người hắn. Vẫn là
áo trắng trong trẻo đẹp đẽ nhưng lạnh lùng, hơn nữa dung nhan hoàn mỹ
như thiên tiên. Nhưng hai hàng mi đầy mỏi mệt, cả người tản ra khí lạnh. Nhìn hắn như vậy, nàng cảm thấy rất đau lòng.
Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của nàng, hắn giật mình ngẩng đầu lên, nhìn thấy
bóng dáng trong trẻo trên nóc nhà. Trong mắt chỉ có bóng dáng của nàng.
Trong mắt nàng có tia đau lòng, trong lòng hắn hung hăng run lên. Lúc
này Sở Hiên có cảm giác không nói nên lời. Vừa vui sướng lại sợ hãi, vui sướng là Vũ nhi rốt cục cũng dừng ánh mắt lên người hắn, sợ hãi là hắn
không thể bảo vệ chính mình.
Nghĩ đến chất độc trong
người và có nhiều kẻ thù như vậy. Trong lúc nhất thời cảm thấy trong
lòng bị ép tới không thở nổi, vô cùng khó chịu. Hắn nghĩ nàng có thể vẫn ở bên cạnh để hắn sủng nàng, yêu nàng. Nhưng hạnh phúc của người bình
thường đó lại là hy vọng xa vời với hắn.
Hắn luôn
thường xuyên đi ra ngoài là vì độc trên người bắt đầu phát tác. Hắn ra
ngoài tìm nơi nàng không tìm được, cố nén vẻ thống khổ khi bị độc hành
hạ. Không dám cũng không muốn cho nàng phát hiện hắn đang thống khổ. Hắn sợ thấy nàng buồn, nhất là nỗi buồn này lại vì hắn.
Ngay từ đầu, bởi vì Minh Du Nhiên áp bức, hắn giữ nàng bên người, muốn dùng
đôi tay mình che chở cho nàng. Mà mục đích này cũng thành công, Minh Du
Nhiên đi rồi, nàng cũng an toàn. Nhưng hắn lại khó buông tay.
Hắn sai lầm rồi sao, bây giờ hắn còn muốn giữ nàng bên cạnh sao?
Vân Mộng Vũ mang ánh mắt phức tạp nhìn Sở Hiên, không biết mình có nên làm
gì đó cho hắn hay không. Ánh mắt mang theo tia bi thương, có chút thê
lương.
Hai người dùng ánh mắt phức tạp giao nhau, cuối cùng lại cố tình lảng tránh.
“Chúng ta nói chuyện đi.”
Cuối cùng, Vân Mộng Vũ nhịn không được mở miệng nói. Nàng muốn biết bây giờ
hắn ra sao, độc của hắn rốt cuộc nghiêm trọng như thế nào.
Nhìn đôi mắt kia, vốn muốn cự tuyệt nhưng lại không nỡ. Hắn nhanh chóng bay
lên nóc nhà, đứng bên cạnh nàng. Mà lúc này Vân Mộng Vũ vẫn bất động
ngồi đó, bên chân có một bình rượu trống rỗng. Nhìn bình rượu kia, trong mắt Sở Hiên hiện lên cảm xúc phức tạp. Như đau lòng, không đành lòng
chút nào. Nhưng nghĩ đến mình, muốn quan tâm hỏi thăm nàng cũng không
nói được.
Cảm giác hắn đứng bên cạnh nàng, trong lòng nàng an tâm không ít. Giống như chỉ cần có hắn, nàng có thể an tâm nhắm mắt lại. Cảm xúc phức tạp trong mắt dần mất đi, chỉ để lại sự bình
tĩnh. Ánh mắt nàng yên tĩnh nhìn xa xa, không biết đang nhìn cái gì.
Nhìn bộ dáng bình yên của nàng, Sở Hiên cũng nhìn theo tầm mắt của nàng. Trong mắt hắn hiện lên vẻ nghi hoặc, nhưng hắn nhanh chóng biết nàng
đang nhìn gì. Đó là hướng ở ngoài thành, nàng đang nhìn nơi xinh đẹp
kia. Đó là nơi hắn sẽ làm nàng ngạc nhiên.
Trong đầu
không tự giác nhớ đến ngôi nhà nhỏ nàng miêu tả, trong lòng nghĩ nếu đưa nàng đến xem ngôi nhà đó trở thành sự thật, nàng sẽ có biểu tình gì.
Hắn đưa mắt nhìn nàng, nhìn mái tóc mềm mại, trong lòng vô cùng ôn nhu.
Không tự chủ được , hắn vươn tay đi khẽ vuốt tóc nàng. Hắn đột nhiên đụng vào, làm cho cả người nàng cứng ngắt một chút.
Cảm nhận được nàng đột nhiên cứng ngắc, hắn tạm dứng lại. Nhưng nhanh chóng hắn lại tiếp tục ôn nhu vuốt ve. Một chút một chút, như đang chạm vào
báu vật.
Trong lòng có một loại dự cảm, bọn họ sẽ
nhanh chóng tách ra. Mà lúc này, hắn muốn cảm thụ hơi thở của nàng. Nếu
không, đến một ngày không có nàng bên cạnh, hắn nên vượt quá năm tháng
dài dằng dặc kia như thế nào.
Vân Mộng Vũ sau khi
cứng ngắt lại khôi phục bộ dáng như thường. Lẳng lặng nhắm mắt, cảm thụ
ánh mắt của hắn, chỉ cảm thấy giờ phút này rất là ấm áp. Có cảm giác như sẽ vĩnh viễn được như thế.
Nghĩ đến vĩnh viễn, nàng mạnh mẽ mở to mắt.
Làm sao có thể vĩnh viễn đây?
Ánh mắt nàng hiện lên một chút ảm đạm cùng bất đắc dĩ.
Sở Hiên cảm nhận được trên người nàng tản mát ra hơi thở bất đắc dĩ cùng
thản nhiên xa cách, trong mắt hiện lên một chút bi thương. Rụt tay lại,
sau đó vô lực buông xuống.
“Trong Yến kinh sẽ nhanh
chóng an bình, sau này ngươi có thể sống ở đây, sẽ không ai đến quấy
rối.” Thanh âm của Sở Hiên vang lên, thản nhiên, không mang theo một tia tình cảm.
Nghe nói như thế, Vân Mộng Vũ có chút khó
hiểu, trong lúc nhất thời không hiểu được ý tứ của hắn. Nhưng nàng nhanh chóng hiểu được. Hắn chỉ nói ngươi, mà không phải chúng ta. Hắn đang ám chỉ cái gì sao?
Nàng ngẩng đầu, nhìn hắn, nhìn thấy
ánh mắt vô tận. Sâu không thấy đáy. Ánh mắt của Sở Hiên có ánh lên tia
tình cảm, nhưng rất nhanh, Vân Mộng Vũ chỉ cảm thấy trong mắt Sở Hiên có một tia sáng hiện lên. Nàng đó rất quan trọng với nàng, nhưng là, nàng
vẫn không bắt được. Lúc này, nàng thấy hắn chỉ mang vẻ hờ hững, tựa hồ
hắn lại khôi phục bộ dáng ôn hòa, ánh mắt lạnh lùng của Hiên vương.
Khẽ chuyển động ánh mắt, trong mắt hiện lên vô số cảm xúc, nhưng cuối cùng vẫn hóa thành một mảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Có lẽ, đây cũng là một kết cục tốt.
“Sở Hiên......”
Trong lòng Sở Hiên cảm thấy đau, nhưng hắn biết đây là chuyện không thể mềm
lòng. Hắn mất mát cúi đầu. Đúng lúc này, bên tai đột nhiên vang lên
thanh âm dễ nghe của nàng. Thanh âm kia mang theo một tia run run, mang
theo một tia không hối hận. Hắn cả kinh, ngẩng đầu lên. Nháy mắt chỉ cảm thấy gió bên người nổi lên, quần áo lay động, chuyển quá mặc mâu, chưa
tới kịp thấy đã xảy ra chuyện gì thì lại cảm giác được xúc cảm trên môi.
Sở Hiên co rụt ánh mắt lại, bất khả tư nghị nhìn khuôn mặt của nàng. Trên
mặt hiện lên một tia không xác định, nhưng lại nhanh chóng biến thành
kinh hỉ. Hắn nâng tay lên, muốn giữ chặt gáy của nàng, muốn làm nụ hôn
này thêm sâu sắc. Nhưng tay vừa mới nâng được một nửa, cảm giác trên môi đã biến mất. Khi nhìn lại, chỉ nhìn thấy nữ tử xinh đẹp thuần khiết kia giờ phút này cũng mang vẻ trong trẻo lạnh lùng nhìn hắn. Loại vẻ mặt
này làm cho trong lòng hắn vừa vui sướng lại bị dập tắt, thay vào đó là
sự sợ hãi. Tựa như có thứ quan trọng sắp rời xa, hắn kinh ngạc nhìn đôi
mắt nàng, cũng không thấy gì cả.
“Sở Hiên, chúng chấm dứt quan hệ hôn nhân này đi, coi như là một kết thúc tốt với hôn lễ của chúng ta.”
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Vân Mộng Vũ vang lên, lúc này cũng
không mang theo tình cảm gì. Tựa hồ, đây như là thật sự chấm dứt.
“Vì sao?”
Tuy rằng, trong lòng hắn cũng có quyết định này. Nhưng lúc phiền muộn trong lòng hắn sắp thành sự thật, trong lòng hắn vẫn rất đau.
Đáp án có lẽ không quan trọng, quan trọng là nàng sắp rời xa hắn. Nhưng bây giờ hắn chỉ muốn nàng cho hắn một đáp án, tựa hồ như vậy hắn mới có đủ
sức chống đỡ để không ngã xuống.
“Bởi vì chúng ta
không thích hợp, ta muốn sống yên ổn như người thường. Ta biết ngươi có
thân thế phức tạp, có thù hận phức tạp. Mà ta, chỉ là một nữ tử bình
thường, không muốn cuốn vào nhiều lốc xoáy như vậy.” ( Út Sunny: Đau
lòng, vậy mà tỷ bảo là sẽ bên cạnh Hiên ca để giúp Hiên ca sao??)
Nghe nàng nói một câu, hắn chỉ cảm thấy có cảm giác chóng mặt. Tựa như giờ
phút này mọi người đều rời bỏ hắn. Bây giờ hắn muốn mình biến mất tại
đây.
Nhưng, hắn không thể, hắn dùng hết khí lực
của mình rồi nói:“Tốt, ta cũng có chuyện của mình cần xử lú. Ta sẽ nhanh chóng rời khỏi Yến kinh, ngươi vẫn cỏ thể ở lại trong Yến kinh, không
có ai quấy rầy ngươi cả.”
“Được.”
Thanh âm Vân Mộng Vũ nhẹ nhàng truyền đến, vô vui vô buồn, như từ một nơi xa xôi truyền đến.
Nghe vậy, khí lực của Sở Hiên cũng đã muốn mất đi. Ngay cả khí lực ngẩng đầu lại nhìn nàng cũng không có, hắn vô thanh vô thức rời khỏi đây.
Thật lâu sau đó, Vân Mộng Vũ đột nhiên ngẩng đầu, nhìn bốn phía, đã không
còn ai cả. Lúc này, trời cũng đã sáng. Ánh mặt trời chiếu xuống, nhưng
người cũng đã rời đi.