Edit: Sally
Cảm giác được hơi thở cường đại, nguy hiểm, Vân Y cảm thấy lạnh cả người.
Hơi thở này giống như vừa này trong biệt viện kia, như vậy hắn muốn tới giết nàng.
Vân Y buồn bực, hôm nay có chuyện gì xảy ra a? Bây giờ có phải mình đang trong miệng cọp hay không?
Tuy rằng vẻ ngoài vẫn không quan tâm, kỳ thật trong lòng lại không bình
tĩnh. Sát khí như vậy, làm cho Vân Y cảm thấy huyệt Thái Dương giật
giật. Nhưng lúc mạng sống của Vân Y đang bị uy hiếp, cũng không thể trơ
mắt ra nhìn.
Vân Y xoay người lại, trong lòng nghĩ có phải sẽ gặp một lão nhân âm ngoan.
Nhưng lại không phải, mà là một nam tử tuấn tú.
Mộc Bách Nhiên!
Sao hắn lại ở đây?
Sát khí lúc nãy? Là hắn sao? Nhưng lúc xoay người lại, nhìn thấy Mộc Bách
Nhiên mang khí chất ôn nhuận đứng đó, khóe miệng mang theo nụ cười ấm
áp. Mà sát ý vừa rồi, bây giờ lại không còn gì.
Sự khác biệt như vậy làm cho Vân Y cảm thấy mình như bị ảo giác.
Ảo giác? Vừa rồi thật sự chính là ảo giác sao?
Không, tuyệt đối không phải ảo giác.
Sát khí mãnh liệt, làm cho người ta nháy mắt toàn thân lạnh như băng, toàn thân cứng ngắc, sao lại là ảo giác được chứ?
Hơn nữa cảm giác lạnh như băng ở trên người của nàng cho nàng biết, đó là thật.
Chỉ là người kia đã đi rồi.
Xem ra, nàng lại được cứu.
Tựa hồ, sau khi vào Bắc quốc, nàng trở nên yếu đi, liên quan đến mạng sống
của mình. Tình huống như vậy, làm cho mình cảm thấy vô lực. Nhưng mình
có cách gì chứ? Vì mục đích cuối cùng, cảm giác vô lực này, nàng phải
chấp nhận.
“Ngươi không sao chứ?”
Bên tai truyền đến lời nói ôn hòa, làm cho Vân Y cảm giác được sự ấm áp.
“Làm sao vậy? Đại thiếu gia sao lại hỏi như vậy? Có phải có chuyện gì hay
không? Tại hạ đang ở trong phòng ngủ, lại đột nhiên cảm giác như có
người xâm nhập, tại hạ lập tức đuổi theo, nhưng đến đây lại không có dấu vết.”
Tuy rằng, trong lòng đối với Mộc Bách Nhiên có chút tin tưởng, nhưng chuyện gì ra chuyện đó.
Vân Y làm bộ dáng không biết gì, và giải thích lý do mình ở đây.
Vân Y nói xong, đưa mắt nhìn Mộc Bách Nhiên, phát hiện hắn đang nhìn mình.
Ánh mắt Mộc Bách Nhiên rất ôn nhuận. Ánh mắt hắn có thể làm cho người ta hãm sâu trong đó, sinh ra sự tin tưởng không rõ.
Mà lúc này, Mộc Bách Nhiên nhìn Vân Y với ánh mắt mang theo chút lo lắng, như gió nhẹ lướt qua thân thể Vân Y.
Không tự giác, Vân Y nở một cười đẹp.
Nụ cười này thiếu chút nữa làm Mộc Bách Nhiên hoảng hốt, đến bây giờ Mộc
Bách Nhiên vẫn luôn hoàn mỹ, giờ phút này lại có biểu hiện như thế quả
là ngạc nhiên.
Sau khi Vân Y nở nụ cười, đã dời ánh mắt sang hướng khác, tất nhiên là không phát hiện sự bất thường của hắn.
Vân Y nhìn về sau lưng Mộc Bách Nhiên, có một đám người đi đến, cầm đầu là Kim Tử.
Thấy Kim Tử mang theo rất nhiều thị vệ, ánh mắt Vân Y chợt lóe, sau đó thu hồi nụ cười tươi, đổi thành một nụ cười bí hiểm.
Xem ra, không cần tốn sức, Mộc phủ đã đến nước này.
Tốt, tốt lắm, rất tốt!
Nàng sẽ cố gắng, cố gắng làm cho Mộc phủ này càng loạn càng tốt.
Vân Y cùng Mộc Bách Nhiên đều đắm chìm trong suy nghĩ của mình, cho nên không phát hiện được gì.
Mộc Bách Nhiên đã sớm phát hiện Kim Tử đến, giờ phút này Mộc Bách Nhiên híp mắt lại, nhìn Kim Tử đang đi tới.
Kim Tử tuy rằng tục tằng, bộ dạng khó coi, nhưng trên người cũng có chút
khí chất. Hỗn hợp khí phách, âm ngoan, vô tình khí chất.
Kim Tử nhìn Mộc Bách Nhiên, ánh mắt có vẻ mất tự nhiên.
Nam tử kia, vô luận ở đâu, luôn có thể làm cho người ta để ý tới hắn.
Vô cùng xuất sắc.
Mộc Bách Nhiên, rất xuất sắc, thật là rất xuất sắc .
Người như vậy ở đây, Vũ nhi của nàng sao có ngày ngóc đầu lên được?
Kim Tử có thể nói là nữ tử tôn quý nhất của Bắc thành, như vậy con trai của nàng tương lai cũng là người tôn quý.
Nàng làm sao có thể cho phép người khác đoạt hào quang của nó.
Trong lòng nghĩ muốn cho Mộc Bách Nhiên không chết tử tế được, nhưng trên mặt lại bày ra thần sắc hiền lành.
Kim Tử từng bước một, đi đến trước mặt Mộc Bách Nhiên, nhìn Mộc Bách Nhiên, ôn hòa nói: “Nhiên nhi sao lại ở đây? Hôm nay trong phủ có thích khách, ta rất lo lắng, bây giờ ngươi nên ở trong phủ, người làm thím như ta sợ ngươi và Văn nhi có chuyện, chiếu cố không tốt như vậy tội ta đáng
chết.”
Kim Tử nói xong, âm điệu thấp dần, bộ dáng lại lo lắng.
Lúc Kim Tử đi đến đây, Vân Y cũng đã ngoan ngoãn lui xuống. Vân Y vâng lời
đứng bên cạnh, nghe Kim Tử nói, trong mắt hiện lên vẻ trào phúng.
Kim Tử nói lời này rất có ý tứ, đại phu nhân cùng tam phu nhân trực tiếp đã bị Kim Tử gạt qua. Kim Tử này xem ra rất bá đạo a, khó trách lại có đứa con như Mộc Vũ. Chỉ là ưu điểm của Kim Tử, Mộc Vũ không có chút di
truyền.
Nhưng khuyết điểm, Mộc Vũ tất cả đều có.
Vân Y trong lòng đen tối nghĩ, nếu Kim Dịch ngã, Kim Tử cùng Mộc Vũ nên sẽ
có kết cục gì? Khẳng định phi thường thê thảm, mẹ con bọn họ cũng làm
nhiều việc ác quá rồi.
Vân Y bên này, trong lòng cao hứng tưởng tượng kết cục của mẹ con Kim Tử, bên kia lại truyền đến thanh âm của Mộc Bách Nhiên.
“Thím coi trọng Nhiên nhi như vậy, Nhiên nhi không biết nên báo đáp thế nào.
Mấy năm nay nhờ thím chiếu cố, Nhiên nhi mới có ngày hôm nay. Mà thím vì chiếu cố Nhiên nhi, mới có thể làm cho nhị đệ có bộ dáng như hôm nay.”
Mộc Bách Nhiên dứt lời, Vân Y khóe miệng co rút không ngừng.
Mộc Bách Nhiên này cũng rất đen tố a, lời này nói ra rất độc.
Chỉ nói một câu lại đổ hết lý do lên người Kim Tử.
Vân Y lặng lẽ quan sát phản ứng của Kim Tử, quả nhiên nhìn thấy Kim Tử tức giận.
Mộc Vũ tuy rằng không có tích sự nhưng Mộc Vũ vẫn có một ưu thế. Mộc Vũ là
con của Kim Tử. Mộc Vũ là điểm yếu của Kim Tử, không ai có thể đụng vào.
Cho nên Mộc Bách Nhiên nói vậy là giáng một đòn cho Kim Tử. Tuy rằng Kim Tử cũng biết Mộc Vũ hư hỏng, nhưng chưa có ai dám nói vậy trước mặt Kim
Tử. Mà nay Mộc Bách Nhiên lại nói như vậy, cho dù Kim Tử bình tĩnh đến
mấy cũng không che giấu được.
Kim Tử mang sắc mặt khó coi, không nói ra được câu nào.
Lúc này, Kim Tử rất muốn lớn tiếng mắng Mộc Bách Nhiên, nhưng thấy bộ dáng
ôn hòa lạnh nhạt của hắn, thật sự là nói không nên lời.
Mộc Bách Nhiên lúc nào cũng vậy, luôn có bộ dáng ôn nhu, làm cho người ta không phát hỏa được với hắn.
Kim Tử thầm hận trong lòng, nhưng cũng không thể làm gì.
Kim Tử trong lòng đè nén vài lần, mới làm cho mình bình tĩnh. Tiếp tục thực hiện kế hoạch.
“Nhiên nhi, hôm nay có thích khách xâm nhập vào phủ, luống cuống nghiêm trọng, cho nên thím quyết định phái người lục soát. Nhưng thím vừa rồi không
thấy ngươi, lại rất lo lắng, nên nhanh chóng đi tìm ngươi, mới có thể
làm chuyện khác. Mà bây giờ, đã tìm được ngươi, thím cũng có thể yên
tâm. Nhiên nhi, ngươi đi theo thím, cùng thím điều tra thích khách. Có
ngươi bên cạnh thím cũng yên tâm.”
“Thím nói gì vậy,
Nhiên nhi đều nghe theo thím, sao lại nói là chỉ điểm được chứ? Nếu đi
theo thím, Nhiên nhi có thể học được rất nhiều thứ a.”
Kim Tử nói xong, Mộc Bách Nhiên đáp trở lại.
Đối với phản ứng của hắn, Kim Tử cười lạnh trong lòng.
Cho ngươi cười thêm một lát, lát nữa sẽ cho ngươi nếm đau khổ.
“Nhiên nhi thật sự là đứa trẻ ngoan. Không nói nhiều, Nhiên nhi vẫn mau theo ta tìm thích khách đi.”
Kim Tử nói xong, cười cười kéo tay Mộc Bách Nhiên rời đi.
Nhìn một màn như vậy, Vân Y chỉ cảm thấy hưng phấn vô cùng.
Âm mưu a, âm mưu a, tuyệt đối có âm mưu!
Xem ra hôm nay còn có chuyện khác, đêm nay thật sự là có trò hay a. Đã có diễn thì nên xem, sao nàng lại bỏ qua cơ hội chứ?
Vân Y lẳng lặng đi theo những người đó, trong lòng nghĩ có chuyện gì xảy ra?
Chẳng lẽ là có dấu vết gì lúc nãy nàng để lại, cũng không đúng, lúc nãy đã
lục soát rồi mà. Hơn nữa nhìn bộ dáng của Kim Tử, lần này nàng đã chuẩn
bị trước.
Như vậy thích khách trong miệng bọn họ sao lại như vậy chứ? Hôm nay thật sự có thích khách sao?
Nàng ra ngoài một lúc, Mộc phủ lại có nhiều chuyện xảy ra như vậy. Lại thích khách, lại lục soát. Chẳng lẽ là do người kia thao túng, mục đích muốn
tìm nàng? Có khả năng, như vậy hiện tại nàng vẫn nên bình tĩnh một chút, tránh mũi nhọn.
Mọi người nhanh chóng đến Mẫu Đơn viện.
Vì có thể phục chúng, Kim Tử hạ lệnh bắt đầu điều tra từ đây trước.
Đám thị vệ nghe lệnh, lập tức vọt vào trong viện bắt đầu điều tra.
Kim Tử đứng ở bên ngoài vẻ mặt mang ý cười cùng Mộc Bách Nhiên trò chuyện,
Mộc Bách Nhiên thỉnh thoảng cười yếu ớt trả lời. Giống như không phải
điều tra thích khách, mà là đi dạo. Hai người kia hành vi kỳ quái, thậm
chí quỷ dị!
Đột nhiên một tiếng kêu sợ hãi từ trong
viện truyền ra, nghe thanh âm như vậy, hai chân Vân Y mềm nhũn, thiếu
chút nữa đứng thẳng không được, trên mặt lại lập tức trắng bệch.