Thiên Tài Khí Phi

Chương 137: Chương 137




Vân Y lẳng lặng nhìn Tư Cảnh Hiên, đợi hắn trả lời.

Không muốn thân cận với hắn, nhưng không thể không thừa nhận năng lực của hắn.

Đôi mắt Tư Cảnh Hiên đang ảm đạm, giờ phút này lại đột nhiên sáng bừng.

Hắn nâng mắt nhìn Vân Y, sâu trong mắt có chứa muôn vàn tia sáng. Chiếc mặt nạ lạnh như băng càng tôn thêm đôi mắt sáng, khóe miệng khẽ cong lên.

Chỉ cần nàng vui vẻ, như vậy mình cần gì phải yêu cầu nhiều. Chỉ cần nàng vui, là tốt rồi.

“Không ngại ta giúp một tay chứ?”

Lời nói của Tư Cảnh Hiên mang theo tia lo lắng, thanh âm vào tai Vân Y, khơi dậy một tầng gợn sóng, làm cho ngón tay Vân Y khẽ run.

“Cảm ơn.”

Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng củaVân Y vang lên.

Tư Cảnh Hiên ở đối diện đang quay đầu, không biết có nghe Vân Y nói hay không.

“Nuốt cái này. Liễm tức đan, có thể biến mất hơi thở, chỉ cần võ công không phải bên tà ma, thì không có khả năng phát hiện.”

Tư Cảnh Hiên nghiêng đầu, tay hơi nâng lên, giữa bàn tay có một viên thuốc.

Vân Y nhìn viên thuốc trên tay Tư Cảnh Hiên, trong đầu xẹt qua tia sáng, cũng không kịp phản ứng.

Vân Y khẽ đỏ mặt, cúi đầu, trong ánh mắt có chút không hiểu.

Tư Cảnh Hiên đối diện lúc này cũng đang nhìn Vân Y, ngón tay mang theo viên thuốc, thừa dịp Vân Y vừa rồi thất thần, đem viên thuốc bỏ vào miệng Vân Y. Chỉ là sau khi đầu ngón tay chạm vào cánh môi của nàng, hắn sửng sốt.

Tự biết động tác này quá ái muội, vội vàng thu tay lại.

Mà trong ánh mắt của Vân Y lại hiện lên một thần sắc quen thuộc, chậm rãi nuốt viên thuốc kia.

Cảm giác quen thuộc, đầu ngón tay lạnh lẽo, cực kỳ giống người nào đó.

Trong mắt lóe lên tia sáng, khóe miệng khẽ cong lên ở một góc mà Tư Cảnh Hiên không thấy.

Tư Cảnh Hiên không biết suy nghĩ của nàng, thấy hành động của mình, sợ là hôm nay làm cho nàng lâm vào hoàn cảnh xấu hổ. Bất đắc dĩ, hắn muốn nói sang chuyện khác để điều hòa không khí lại, nhưng đến miệng thì lại thành:“Vân tiểu thư, chúng ta mau vào thôi.”

Nghe Tư Cảnh Hiên gọi mình là tiểu thư, Vân Y cũng không để ý. Dù sao Tư Cảnh Hiên từng chữa thương cho mình, tất nhiên là có thể nhìn ra mình là nữ nhi, bởi vậy cũng không để ý. Hiện tại trong lòng nàng có suy nghĩ khác. Vân Y khẽ nâng mắt, lẳng lặng nhìn mặt nạ kia, trong mắt hiện lên tia sáng.

Nếu là thật, nàng nhất định không dễ dàng tha thứ cho hắn, thế nào cũng phải trừng trị hắn một phen.

Vân Y cúi đầu, đi theo Tư Cảnh Hiên. Có đan dược giúp, hành động của Vân Y cũng tiện hơn.

Hai người nhanh chóng tránh ám vệ trong viện, sau đó nhanh chóng lao về sau phòng. Càng đến gần, trong lòng Vân Y càng khẩn trương, sợ sẽ nhìn thấy kết quả không mong muốn.

Trong lúc khẩn trương, hai người đi tới phòng có cao thủ. Đến cửa, Vân Y khẩn trương đứng đó, không biết có nên nhìn lén vào hay không.

Lúc Vân Y do dự, trong phòng cũng truyền đến thanh âm nói chuyện.

“Ngươi nên xem quyển sách này trước, không biết thì hỏi ta.”

“Như vậy, có thể không xem không?”

“Không được, phải xem.”

“Được rồi, ngày mai ta muốn ăn cá trích.”

“Ngươi đọc sách trước, nếu hiểu, ngày mai ta cho ngươi ăn.”

Vân Y ở ngoài cửa nghe được giọng nữ thanh thúy kia, lại có cảm giác muốn khóc. Lục Bình thật sự còn sống, vẫn sống tốt.

Lúc đôi mắt Vân Y ngập nước, Tư Cảnh Hiên cẩn thận khoét một lỗ trên cửa nhìn vào. Nhìn động tác của Tư Cảnh Hiên, Vân Y ánh mắt hiện lên một chút thâm ý, sau đó nhìn vào thấy được tình hình bên trong. Nàng thấy một lục y nữ tử đang đọc sách, trong lòng có cảm giác thỏa mãn.

Lục Bình, còn sống chính là ơn của trời ban cho nàng.

Lẳng lặng nhìn nhất cử nhất động của Lục Bình.

Lúc này trong phòng Lục Bình một bên đọc sách, một bên nhìn ông lão đang đưa lưng về phía nàng. Thừa dịp hắn không chú ý, lật vài tờ giấy, yên lặng để sách lên đầu, sau đó cứ như vậy đi gặp chu công.

Thấy một màn như vậy, Vân Y hỗn độn.

Lục Bình lúc ở cạnh nàng, hình như không lười như vậy a?

Chẳng lẽ bây giờ ở hoàn cảnh tốt, cho nên Lục Bình nhàn hạ. Điều này làm cho nàng hoài nghi mình có phải quá nghiêm khắc hay không, để Lục Bình ở cạnh mình mà bán mạng làm việc.

Nghĩ đến nguyên nhân này, trong lòng Vân Y ghi nhớ kỹ.

Mà lúc Vân Y thất thần, ông lão đang đưa lưng về phía nàng cũng xoay người lại. Nhất thời lộ ra một ông lão mặt mũi hiền lành, tuy rằng đầu đã bạc, nhưng tinh thần lại tốt mười phần.

Lúc thấy người này, khóe mắt Vân Y thấy lông mày của Tư Cảnh Hiên nhíu lại, trong lòng biết, Tư Cảnh Hiên chắc là biết người này.

Nhưng bây giờ không phải là lúc hỏi, đợi đến khi ra ngoài hỏi cũng không muộn, bây giờ chỉ muốn xem, người này có đối tốt với Lục Bình không, nếu không nàng không thể an tâm để Lục Bình ở lại.

Ông lão kia xoay người lại, thấy Lục Bình đang ngủ say sưa, trong lúc nhất thời trên mặt bày ra biểu tình dở khóc dở cười, cuối cùng lại hóa thành nụ cười bất đắc dĩ và sủng nịch.

Cuối cùng, ông lão vẫn đánh thức Lục Bình, để nàng ngoan ngoãn vào giường ngủ.

Lục Bình vừa được đặc xá, lập tức cao hứng đi ngủ, vừa nằm lên, Lục Bình ngủ ngay lập tức.

Nhìn đến đây, trong lòng Vân Y cũng yên tâm một ít, hai người liền rời đi. Trên đường về Bích Thủy sơn trang, Vân Y mang vẻ mặt nghi hoặc nhìn Tư Cảnh Hiên.

Khóe mắt Tư Cảnh Hiên nhìn thấy bộ dáng của nàng, đành phải bất đắc dĩ mở miệng hỏi: “Hỏi đi, muốn hỏi gì?”

“Ngươi biết ông lão kia?”

Vân Y cắn chặt răng, quyết định dứt bỏ suy nghĩ, bắt đầu dò hỏi.

Nghe nói như thế, hắn sửng sốt một chút, sau đó lộ ra vẻ mặt suy nghĩ, khóe miệng cũng cong lên, hiển nhiên là nhớ lại điều tốt đẹp.

Vân Y cũng không quấy rầy hắn, lẳng lặng đứng một bên, đợi hắn trả lời.

“Hắn là Cầm ca.”

“Cái gì? Cầm ca?”

Cầm ca bao nhiêu tuổi?

Lời này hoàn toàn làm Vân Y rung động, nàng không nghĩ cầm ca lại có thể lớn tuổi như vậy.

Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của nàng, Tư Cảnh Hiên cẩn thận giải thích: “Hiện tại trong mắt của người trong thiên hạ đối với Cầm ca là thiên hạ đệ nhất nhạc công. Cầm ca đã lớn tuổi, ta cũng không biết rõ số tuổi của hắn. Chỉ biết hắn thành danh đã lâu, từ thiên văn, thi từ ca phú, đến võ công, mưu lược, các phương diện đều kinh tài tuyệt diễm. Tiếng đàn của hắn thiên hạ vô song, làm cho người trong thiên hạ kính nể. Năm đó hắn lấy đàn Linh Âm, gảy lên một khúc, thành công cứu một tiểu quốc, làm cho địch quốc không phản kháng lại. Từ đó, danh tiếng của Cầm ca truyền khắp thiên hạ. Mà về sau, Cầm ca lại đột nhiên biến mất, mọi người đều truyền rằng hắn chán ghét cuộc sống thế tục, quy ẩn núi rừng, cả ngày làm bạn với đàn. Từ đó về sau, người trong thiên hạ vì cảm động và nhớ nhung hắn, và nhớ cả tiếng đàn của hắn, mọi người nhất trí gọi là Cầm ca. Ý là tiếng đàn như ca, mĩ loạn mĩ hoán.”

Nghe Tư Cảnh Hiên nói xong, Vân Y rất kinh ngạc, thật sự không nghĩ sẽ có duyên như vậy.

“Vậy sao hắn lại ở đây?”

Vân Y cũng tò mò về người này, dĩ nhiên là từng dùng Linh Âm. Hơn nữa lại dùng tiếng đàn, bức chết trăm vạn hùng binh.

Cầm ca này sao lại ở đây? Vân Y không nghĩ ra được, người này sao lại đột nhiên nhận Lục Bình làm đồ đệ? Hơn nữa chuyện này có một chút quái dị.

“Ta cũng không biết, chỉ là Cầm ca làm việc cổ quái, không để ý ánh mắt thế tục. Chỉ cần hắn cảm thấy tốt, cho dù toàn bộ thiên hạ phản đối, hắn cũng không đổi ý. Có lẽ, hắn thật sự thích Lục Bình, cho nên mới như vậy. Nhân phẩm của hắn, ta biết, tuyệt đối là người quang minh lỗi lạc.”

Được rồi, nếu Tư Cảnh Hiên đã nói như vậy, sao nàng hoài nghi được.

Một khi đã như vậy, trước hết nên gửi Lục Bình ở đây, nàng cũng có thể yên tâm đi làm kế hoạch của nàng. Nếu không, theo tính cách của Lục Bình, nàng cũng lo lắng để Lục Bình bên cạnh mình. Tính cách Hồng Mai trầm ổn bình tĩnh, nàng có thể yên tâm.

Mà bên kia, sau khi Vân Y rời đi, Cầm ca liền đến một gian phòng khác.

“Xú tiểu tử, vì ngươi, ta bỏ không ít công sức a.” Cầm ca mới vừa đi vào phòng, lớn tiếng nói.

Vừa nghe được, Mộc Văn đang uống rượu, nhất thời dừng lại, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn ông lão. Là sư phó của hắn, bất đắc dĩ nói:“Đây là do ngươi muốn làm a, không phải ta nhờ ngươi. Là lão nhân gia ngươi nhàn rỗi không có việc gì làm, mới giúp ta.”

Vừa nghe Mộc Văn nói, ông lão nhất thời lúng túng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.