“Vân đại nhân, lời nói như
châu ngọc, làm cho bổn vương bội phục sâu sắc. Lần này muội muội của bổn vương bị hại, tin rằng dựa vào sự thông minh của Vân đại nhân, nhất
định có thể cho bổn vương câu trả lời thuyết phục. Vân đại nhân, không
làm cho bổn vương thất vọng chứ?”
Kim Dịch này, đánh một đòn phủ đầu cho nàng.
Câu trả lời thuyết phục?
Làm sao có thể sẽ có câu trả lời thuyết phục?
Lão hồ li này, cho dù trong lòng cảm thấy vạn phần vừa lòng, ngoài miệng cũng sẽ nói không hài lòng!
Hắn nói những lời này đúng là không biết xấu hổ!
Vân Y tức giận, cắn chặt răng, lạnh giọng nói:“Hạ quan sẽ tận tâm hết sức điều tra rõ, cho nhị phu nhân một công đạo.”
Vân Y cũng không nói là chắc chắn, nàng chỉ nói sẽ cố gắng, nhưng không nói sẽ làm Nhiếp chính vương vừa lòng.
Mà Kim Dịch nghe Vân Y nói, trong ánh mắt xẹt qua tia sáng.
Kim Dịch vẻ mặt hiền lành, nham hiểm vô cùng. Hắn mang vẻ mặt chân thành
nhìn Vân Y nói:“Nếu như vậy, bổn vương cũng an tâm. Bây giờ, Vân đại
nhân mau theo bổn vương vào xem xét đi. Muội muội bổn vương chết rất
thảm, rất oan uổng a.”
Kim Dịch nói, trong thanh âm lại mang theo tia bi thương. Như là người mất đi thân nhân, trong thanh âm mất tiếng, làm tăng thêm tia bi ai.
Mà Vân Y nghe ngữ điệu của hắn, khóe
miệng hiện ra nụ cười châm chọc như có như không. Lão hồ li này, thực
không phải người bình thường. Xem ra muội muội của hắn chết, một chút
thương tâm cũng không có. Ngược lại, phỏng chừng hắn còn có thể lợi dụng chuyện này, đả kích đối thủ của hắn.
Vân Y nghĩ, Kim Tử có phải là do Kim Dịch cho người giết hay không.
Trong đầu có suy nghĩ này, Vân Y càng hoảng sợ.
Nếu là thật, như vậy thật quá tàn nhẫn.
Kia dù sao cũng là muội muội ruột a, có thể vì củng cố địa vị mà tàn nhẫn sát hại sao?
Hơn nữa Kim Dịch có thể có điạ vị như hôm nay, cũng có phần công sức cuả
Kim Tử. Kim Tử năm đó khi chưa xuất giá, đã bắt đầu vì Kim Dịch suy
nghĩ. Sau đó, lại buông tay người mình yêu, gả vào Mộc gia, để Kim Dịch
ngồi vào vị trí thiếu chủ Kim gia.
Mà những năm gần đây, Kim Tử vì Kim Dịch ngầm giúp hắn không ít.
Chỉ là, vì sao lại có kết cục như vậy.
Là nhân tính lạnh bạc, hay là sự thật rất tàn nhẫn?
Vân Y trong lòng hoài nghi một chút, cước bộ cũng đi theo Kim Dịch đi vào Mộc phủ.
Đi qua vô số cây cỏ quý hiếm, quanh thân cũng có mùi hương tự nhiên.
Thể xác và tinh thần đều đã thả lỏng tốt, nhưng cũng có chút áp lực.
Khóe mắt xẹt qua Thanh tùng viện, có thể thấy bên trong thanh tùng vẫn cao ngất, một cỗ khí chất kiên trì và cao ngạo.
Tinh thần vừa động khi nha hoàn báo Mộc Bách Nhiên giết chết Kim Tử, Vân Y
tự hiểu Mộc Bách Nhiên vô tội. Bởi vì hắn căn bản không có lý do để làm
như thế, làm như vậy kết quả quả thực chính là tự hủy tương lai, hắn lại không có lợi lộc gì.
Không đến một hồi, Vân Y theo Kim Dịch đi tới Mẫu Đơn viện.
Vào lại đây, đã không có sự tự tin như trước, ngược lại mang theo một cỗ trầm trọng nói không nên lời.
Vào Mẫu Đơn các, liền nhìn thấy đông nghịt người đang quỳ. Nhìn tình huống
này, Vân Y nhẹ nhàng nhíu mày lại. Ngữ khí trong trẻo nhưng lạnh lùng,
hơi bất mãn hỏi:“Vương gia có ý gì?”
Kim Dịch nghe Vân Y hỏi,
liền dừng cước bộ, ánh mắt đảo qua những người đang quỳ. Trong ánh mắt
lóe lên tia lạnh lùng, khóe miệng khẽ cong. Khi nhìn Vân Y, lại biến
thành bộ dáng hiền lành, ôn hòa nói:“Bọn họ không bảo vệ tốt chủ tử, tất nhiên bị phạt. Hơn nữa đó chỉ là bắt đầu, đợi khi điều tra ra chân
tướng, tất cả bọn họ đều chôn cùng muội muội bổn vương. Muội muội bổn
vương, không phải ai cũng có thể thương tổn, những người đó quả thực là
muốn chết.”
Nghe Kim Dịch nói, kì thực lời nói lạnh như băng, Vân Y lại có một loại ảo giác. Chẳng lẽ chuyện này không liên quan đến Kim
Dịch, mà là có người khác gây nên.
Nhưng đây là ai? Vân Y trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra ai muốn làm như vậy, hơn nữa lại giá họa cho Mộc Bách Nhiên.
Giá họa?!
Đúng rồi, nha hoàn kia, đại nha hoàn bên người.
Là nàng đến phủ báo án, hơn nữa chỉ chứng là Mộc Bách Nhiên giết người.
Hơn nữa các nha hoàn bên người Kim Tử đều quỳ ở đây, Hoa Sen kia sai lại ra ngoài được mà báo án.
Là Kim Dịch bày mưu đặt kế, hay là không phải?
Nghĩ đến đây, Vân Y khóe miệng khẽ cong, giọng điệu hơi nghi hoặc nói:“Thuộc hạ của Phu nhân đều ở đây hết sao? Có còn ai hay không?”
Vân Y dứt lời, Hoa Sen đứng sau Vân Y, thân mình khẽ cứng đờ.
Vốn chi tiết này không ai có thể phát hiện, nhưng Vân Y khi nói chuyện cũng đã bắt đầu âm thầm quan sát nàng, cho nên sẽ thấy được.
Nhìn
biến hóa nhỏ này, ánh mắt Vân Y nheo lại. Trong lòng biết việc này có
thể bị phỏng tay, rốt cuộc có bao nhiêu người nhúng tay vào đây.
Kim Dịch nghe Vân Y nói, ánh mắt khẽ nhúc nhích, tầm mắt xẹt qua toàn thân Vân Y , giống như đang đánh giá nàng.
Kim Dịch ngay từ đầu chỉ nghĩ hắn chỉ là tân khoa trạng nguyên, cũng chỉ có chút tài hoa và thông minh mà thôi. Nhưng bây giờ, hắn đột nhiên phát
hiện người này không đơn giản. Mình nhìn không thấu hắn, chỉ cảm thấy
quanh thân hắn đều có một cỗ sương mù lượn lờ, khó có thể nhìn ra tâm tư của hắn. Thật khó phỏng đoán, thật sự là càng ngày càng có ý tứ.
Bắc thành thật sự là càng ngày càng náo nhiệt, càng ngày càng có ý tứ. Cuối cùng, ai sẽ là người thắng?
Trong mắt hắn hiện lên thần sắc tự tin, giọng điệu thận trọng nói:“Cũng không phải mọi người đều ở đây, có một nha hoàn của muội muội không có ở đây. Khi Bổn Vương nhận được tin tức liền lập tức chạy đến, khi bổn vương
đến, nha hoàn kia cũng đã mất. Ngay từ đầu, bổn vương còn tưởng rằng
nàng sợ hãi bị trách phạt, nên đã trốn đi. Hiện tại xem ra, nguyên lai
không phải a. Xin hỏi, nha hoàn này sao lại ở bên cạnh Vân đại nhân a?”
Kim Dịch nói xong, ánh mắt nheo lại, thoáng nhìn Hoa Sen.
Bình thường hắn và Kim Tử gặp mặt, nha hoàn này thường xuyên xuất hiện. Bởi
vậy Kim Dịch vẫn nhận thức được, chỉ là không biết tên mà thôi. Không
nghĩ tới hôm nay Kim Tử xảy ra chuyện, nàng lại không ở đây. Nguyên bản, Kim Dịch nghĩ nàng bị hung thủ giết người diệt khẩu. Trong tiềm thức,
Kim Dịch cũng không nghĩ Mộc Bách Nhiên sẽ là hung thủ, chỉ nghĩ hắn là
người chịu tội thay mà thôi. Nhưng chuyện tốt tự đưa đến, hắn sao có thể phá hư? Bởi vậy, hắn đâm lao phải theo lao, có lẽ đến lúc đó có thể
mượn sức Mộc Bách nhiên. Mộc Bách Nhiên lại rất tài hoa, năng lực cao.
Chỉ là tính cách ôn hò, giữ mình như đại lão gia và tam lão gia, thủy
chung bảo trì trung lập.
Nếu người này muốn chết, thì đây là chuyện không thể quay đầu. Như vậy, hắn nên lợi dụng chuyện này mưu lợi cho mình.
Nhìn ám quang trong mắt Kim Dịch, ánh mắt Vân Y nheo lại, cẩn thận đem biến
hóa trên mặt Kim Dịch thu vào trong mắt. Nghe Kim Dịch nói, Vân Y khẽ
nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ mình không thể dính líu nhiều đến vụ án
này.
“Hạ quan xử án ở công đường, trùng hợp vị cô nương Hoa Sen
đến kích trống minh oan, trạng cáo Mộc phủ đại thiếu gia Mộc Bách Nhiên
độc hại Mộc phủ nhị phu nhân Kim Tử quận chúa. Nên tại hạ lập tức đến
Mộc phủ xem xét. Không biết Nhiếp chính vương thấy tại hạ làm như thế,
có được không?”
Vân Y nói xong, cụp mắt, lẳng lặng chờ đợi Kim Dịch trả lời.
Kim Dịch bị Vân Y chỉnh lưng, nhất thời ánh mắt có chút thâm trầm, bình
thản nói:“Không có vấn đề, Vân đại nhân làm tốt lắm. Hiện tại, Vân đại
nhân mau vào trong với bổn vương xem xét, miễn cho đêm dài lắm mộng.”
Vân Y cúi đầu kính cẩn nghe theo, đi theo Kim Dịch vào phòng Kim Tử.
Vào phòng, chóp mũi có thể ngửi được mùi máu tươi, Vân Y nhíu mày, không thích hương vị này.
Kim Dịch đi vào, liền dời bước sang bên cạnh, Vân Y lập tức thấy được tình hình.
Bởi vì là phòng Kim Tử, cho nên mọi người bị Kim Dịch cho đợi bên ngoài. Lúc này, trong phòng chỉ có Kim Dịch cùng Vân Y.
Vân Y nhìn Kim Tử bị hại, lúc này khóe miệng mang theo vết máu đen thui, ánh mắt trợn lên, như nhìn thấy chuyện đáng sợ.
Nhìn vết máu khủng bố như vậy, Vân Y cũng thấy sợ.
Nhận thấy mình có chút khẩn trương, Vân Y vội giấu đi thần sắc, bắt đầu cẩn thận quan sát.
Kim Tử bề ngoài nhìn qua quả thật là trúng độc mà chết , trên người mặc
quần áo màu tím cũng dính một ít máu đen, hẳn là từ trong miệng chảy tới quần áo.
Trên giường có chút hỗn độn, chắc là trước khi chết đã giãy dụa tạo thành. Mà bên giường có một bát thuốc đã uống.
Nhìn thấy vậy, Vân Y nghi hoặc đi lên, cầm bát canh, đưa lên mũi ngửi.
Quay sang hướng Kim Tử, nhớ lại y học. Vân Y kết luận Kim Tử trúng độc thất
đêm hương, mà bên trong bát canh cũng có thất đêm hương.
Thất đêm hương, kịch độc vô cùng, ăn vào một lát, sẽ chết.
Sau khi chết, trên mặt có màu xanh tím. Nhưng bảy canh giờ sau, sắc mặt lại khôi phục bình thường, nhìn qua giống như đang ngủ.
Mà trong vòng bảy ngày xác chết không có biến hóa gì, trên người còn có thể tản mát ra mùi hương của hoa lan.
Thật sự là kỳ quái, vì sao lại hạ loại độc này? Có thâm ý gì sao?
Nhất thời khó giải thích, Vân Y chỉ phải từ bỏ.
Xem xong, Vân Y xoay người nói với Kim Dịch:“Hạ quan đã xem xét xong, hiện
tại hạ quan muốn mang những người có liên quan về phủ thẩm vấn, xin
nhiếp chính vương ân chuẩn.”
Lúc Vân Y nói chuyện, tuy rằng khom
người, nhưng lại làm cho người ta nhìn không ra một tia thấp kém, ngược
lại trên người còn tản mát ra khí chất cao ngạo.
Vân Y nói xong, Kim Dịch mới thản nhiên nói một tiếng:“Đi thôi.”
Sau đó liền phất phất tay, cho hắn lui xuống.
Một khắc kia, Vân Y tựa hồ cảm thấy một loại cô đơn, một loại đau xót trên người hắn.
Vân Y thoáng nhìn Kim Dịch đưa mắt nhìn Kim Tử, một khắc này, Vân Y cảm
thấy trong lòng bình thường trở lại. Ít nhất, thế giới này không phải
rất tàn nhẫn.
Vân Y mang những người đang quỳ đi, Kim Dịch thấy như vậy cũng không phản ứng gì.
Một khắc sau, có hạ nhân vội vàng đến bẩm báo.
“Khởi bẩm vương gia, Mộc phủ đại thiếu gia Mộc Bách Nhiên đã bị Vân đại nhân mang đi.”
“Cái gì?”
Nghe thế, Kim Dịch biến sắc.
Mang hạ nhân đi, hắn không cần. Nhưng mang Mộc Bách Nhiên đi, đó không phải ý hắn muốn. Hắn còn muốn mượn cơ hội này để hắn mang ơn, sau đó thành
công thu phục Mộc Bách Nhiên. Nhưng bây giờ Vân Y lại chặn ngang giữa
đường.
Sắc mặt Kim Dịch âm trầm, trên mặt xuất hiện cảm giác mơ
hồ khhong xác định. Chuyện lần này rất quỷ dị. Hắn nên tiếp tục kế hoạch của hắn, hay là không nên tham gia, quan sát trước rồi nói sau. Nếu
không, nếu cls chuyện khác, như vậy tâm huyết nhiều năm qua chẳng phải
là uổng phí.
Kim Dịch lâm vào trầm tư.
Mà bên kia, Vân Y lại cùng Mộc Bách Nhiên ngồi trong hậu đường uống trà.
“Mộc đại thiếu gia, nghe nói bát canh kia của nhị phu nhân là ngươi đưa.”
Thần sắc Vân Y không vui không buồn, thản nhiên hỏi.
Mộc Bách Nhiên cầm ly trà đặt ở bên môi, ánh mắt cụp xuống, thấy không rõ
thần sắc. Hàng lông mi dài khẽ nhắm lại, làm cho Mộc Bách Nhiên càng có
vẻ sâu không lường được.
Giờ khắc này, Vân Y thiếu chút nữa cảm thấy chính mình có phải không biết hắn hay không.
Giờ khắc này Mộc Bách Nhiên quá mức sâu không lường được, nhìn hắn vẫn tao
nhã ôn nhuận, trong lòng Vân Y có suy nghĩ kì quái. Chính mình có nên
làm quen hắn một lần nữa, có lẽ hảo cảm tới quá nhanh cũng là một loại
độc dược.
Nếu như, Mộc Bách hiên thật sự rắp tâm hại người. Như vậy, nàng cũng sẽ không nương tay .
Có lẽ suy nghĩ trong lòng hắn quá mức lãnh liệt, hơi thở của Vân Y cũng giảm xuống vài độ.
Đồng thời, trong ánh mắt của Mộc Bách Nhiên lên một chút do dự, cuối cùng tất cả đều chuyển hóa thành quyết tuyệt.
Lúc Vân Y bất ngờ, đột nhiên ly trà trong tay Mộc Bách Nhiên mạnh mẽ rơi
xuống. Tiếng động kia làm cho Vân Y cả kinh. Vân Y mạnh mẽ ngẩng đầu
lên, ngay sau đó, cũng thấy hắn ngẩng đầu lên.
Khi nhìn thấy đôi mắt kia, Vân Y bị chấn động.