Đèn lên rực rỡ, các nơi trong hoàng cung đều rất náo nhiệt. Đủ loại xe ngựa hoa lệ xếp hàng ở cửa cung, một đám người quan viên và phu nhân đều xuống xe, chạy tới Mẫu Đơn hội.
Lúc này trong một phòng nhỏ của hoàng cung, Lí Như mang thần sắc cực kì kém đứng bên cạnh Vân Dung.
Vân Dung nhìn thấy mẫu thân như vậy, bước lên phía trước khuyên nhủ, “Mẫu thân, đả kích ấy nữ nhi còn chịu được. Tuy rằng nàng ta thật sự rất nổi bật, nhưng nàng chung quy là khí phi. Chỉ cần chúng ta ra tay, hơn nữa Thanh phi nương nương trong ứng ngoài hợp, nữ nhi cũng không tin sẽ không đấu lại nàng.”
Nghe Vân Dung nói, trong lòng Lí Như dễ chịu một chút, hôm nay thật sự Vân Mộng Vũ làm cho nàng phát điên. Tiện nhân kia lại chỉ trong vòng nửa ngày mà rửa sạch tội danh khí phi, hôm nay quả nhiên là rất nổi bật a. Bất quá Dung nhi nói đúng, cho dù tao nhã như thế nào, chung quy cũng không ai thèm lấy, Yến kinh này cũng sẽ không có ai muốn lấy nàng. Tuy rằng nàng ta không tốt, nhưng chỉ cần có nàng ta ở đó, như vậy hai nữ nhi của nàng sẽ bị chèn ép.
Nghĩ xong lại nắm tay Vân Dung,“Dung nhi cũng là ngươi nghĩ chu toàn, mẫu thân thật hồ đồ. Nếu không phải do nàng ta, ngươi cùng Ngọc nhi sẽ trở thành đích nữ, thân phận rất tôn quý. Nhưng mà hiện nay, mẫu thân đối với hôn sự của ngươi cùng Ngọc nhi vẫn còn có chút không yên lòng.” Nói xong, lại rơi lệ, nàng tuyệt đối không thể cho hai nữ nhi của mình làm thiếp được.
“Mẫu thân, ngươi không cần lo lắng. Ta tuyệt đối sẽ không cho bất luận kẻ nào cản trở đường đi của muội muội. Vô luận như thế nào, Vân Mộng Vũ cũng không được giữ lại. Vừa rồi Thanh phi nương nương đã cho người truyền lời lại đây, Vân Mộng Vũ người sẽ nghĩ biện pháp giải quyết. Đến lúc đó, chúng ta phối hợp người là được.” Nghe Lí Như nói vậy, Vân Dung khuyên giải an ủi nói.
“Nếu nương nương cũng quyết định sẽ động thủ với tiện nhân kia, ta đây an tâm. Thanh phi nương nương luôn luôn tài trí hơn người, có nàng ra tay giúp việc, thì tiện nhân kia cũng khó thoát khỏi.”
Nghe Vân Dung nói Thanh phi sẽ hỗ trợ, tảng đá trong lòng Lí Như mới rơi xuống. Nghĩ đến kết cục của Vân Mộng Vũ, Lí Như nhịn không được lộ ra một nụ cười khoái chí. Thủ đoạn của Thanh phi rất tàn nhẫn, làm cho người ta lạnh cả người.
Hai người nói một lúc sau, Lí Như bảo nha hoàn thay quần áo cho Vân Dung. Nhìn quần áo được đổi trên người Vân Dung, trong mắt Lí Như toát ra thần sắc vừa lòng. Trước mắt nàng, Vân Dung mặc bộ quần áo màu tím, trên quần áo thêu đầy hoa mẫu đơn màu vàng, trên đầu cài một cây trâm cùng màu, cả người hoa lệ cao quý.
Lí Như vì chuẩn bị quần áo cho Vân Dung cũng rất nhọc lòng, đáng tiếc, người định không bằng trời định, hai người bọn họ cũng không nghĩ tới lại bị Vân Mộng Vũ đánh bại lúc sáng.
Nhưng Lí Như thấy quần áo mặc trên người Vân Dung cũng đã yên tâm. Vân Mộng Vũ ban ngày văn chương lợi hại, có thể là do nàng ta học lỏm. Nhưng tài nghệ này sẽ không giống như vậy. Vân Mộng Vũ suốt ngày chỉ ở trong phòng nên khẳng định là sẽ không biết đàn hay khiêu vũ. Mà mấy thứ này nếu không luyện thì sẽ không tốt lên được. Cho nên hai mẹ con giờ phút này mới có thể yên tâm mà cho làm quần áo này chỉ là vì chức danh hoa Mẫu Đơn vương, các nàng bây giờ cảm thấy trận thi đấu buổi sáng chỉ là do may mắn, nhưng thắng lợi cuối cùng vẫn thuộc về Vân Dung.
Lí Như càng nhìn càng vừa lòng, hôm nay Dung nhi sẽ làm cho mọi người kinh diễm.
Mà lúc này trong phòng Vân Mộng Vũ, Vân Mộng Vũ lại đang ngồi xổm, gối đầu lên chân của Trịnh lão thái thái, cùng lão phu nhân nói về việc nhà.
“Bà ngoại, cũng là ngươi đối tốt với Vũ nhi. Ngươi đưa quần áo vừa người lại xinh đẹp, còn nữa, nhìn thấy bà ngoại, Vũ nhi trong lòng rất vui vẻ, thật sự rất vui vẻ a.” Nói xong nàng lại nâng đầu lên một chút, nhẹ nhàng tựa đầu trên lưng lão phu nhân, trong mắt nhịn không được có chút ẩm ướt.
Không biết vì sao, hôm nay nàng lại đặc biệt nghĩ về người thân ở một thời không khác. Mà bà ngoại đã đến, cho nàng một phần an ủi. Lúc này trong lòng nàng cảm thấy an bình được một chút, nhắm mắt lại lẳng lặng hưởng thụ ấm áp, trong lòng nhất thời cảm thấy hạnh phúc.
“Hài tử ngốc, nói bậy cái gì vậy. Nhớ bà ngoại, bất cứ lúc nào cũng có thể đến thăm bà. Bà ngoại vĩnh viễn đều hiểu rõ ngươi nhất, chỉ cần Vũ nhi cần, bà ngoại sẽ hy sinh mọi thứ bất cứ giá nào.” Nhìn thấy cháu ngoại mình đang âu yếm ngoan ngoãn như con mèo nhỏ, gối đầu lên mình, trong lòng lão phu nhân lúc này cũng rất thỏa mãn.
Lão phu nhân cúi đầu, lấy tay vuốt ve mái tóc Vân Mộng Vũ, từng chút từng chút, ôn nhu đến cực điểm. Nhìn cháu ngoại có khuôn mặt xinh đẹp, giờ phút này lại thấy rất giống nữ nhi của bà, lão phu nhân nhất thời có chút hoảng hốt, nhất thời ngây người.
Khi đó, nữ nhi cũng có khuôn mặt tuyệt đẹp, cũng tài hoa hơn người, có thể nói là nữ tử đứng nhất Yến kinh, rất nhiều người đều nghĩ nàng nhất định sẽ trở thành thái tử phi thậm chí là hoàng hậu. Nhưng cuối cùng, nữ nhi vẫn lựa chọn trạng nguyên Vân Mộ kia. (Sunny: Vậy là ông ta có kiến thức nông cạn a~~~, tiếc quá, huhu. Sally: Vừa nông cạn vừa hám tài, vô ơn nữa…)
Khi đó Vân Mộ tuy rằng là trạng nguyên, nhưng ở trong quan trường nếu không có chỗ dựa, làm sao có thể thăng chức lên được. Nếu không phải cưới Lâm nhi, có hộ quốc tướng quân phủ ở phía sau giúp, Vân Mộ làm sao có thể có được vị trí như ngày hôm nay.
Thật đáng giận là cái người kia khi Lâm nhi ra đi lại đối xử như vậy với Vân Mộng Vũ. Chẳng lẽ tất cả mọi người đều nhìn lầm hắn. Nhưng năm đó hắn quả thật vì cứu Lâm nhi mà thiếu chút nữa nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng sau khi Lâm nhi mang thai con hắn thì hắn lại cấu kết với đích nữ của lại bộ Thượng Thư, đem Lí Như kia nạp làm thiếp.
Trong mắt lão phu nhân phong vân bắt đầu khởi động, bà không dám nghĩ đến, nếu đúng như bà dự đoán, như vậy Lâm nhi của bà thực đáng thương. Nghĩ đến nữ nhi, trong mắt lão phu nhân xẹt qua một chút bi thương cùng ảm đạm.
Lập tức ánh mắt lại nhu hòa nhìn về phía cháu ngoại, “Vũ nhi của ta đã trưởng thành, thật sự trưởng thành. Lại vĩ đại như vậy, như vậy bà ngoại mới có thể yên tâm.” Nếu bà có thể nhìn thấy Vũ nhi hạnh phúc, như vậy bà nhắm mắt cũng không hối tiếc. Nhưng, bà sợ bà không đợi được ngày đó ......
“Bà ngoại......” Như có linh cảm, Vân Mộng Vũ bất an ngẩng đầu lên, gọi to một tiếng.
“Bà ngoại không có gì, Vũ nhi đừng lo. Nào Vũ nhi, đứng lên, để bà ngoại nhìn xem y phục có vừa người hay không?”
Trong lòng mặc dù có chút bất an, nhưng cuối cùng cũng không nghĩ ra được. Nàng đứng dậy, bước lui vài bước, lại xoay vài vòng, trong lúc nhất thời váy trắng tung bay, như hoa bách hợp nở rộ vào ban đêm, xinh đẹp Xuất Trần.
Lão phu nhân nhìn cháu ngoại dung mạo tuyệt sắc khuynh thành cùng khí chất siêu phàm thoát tục, trong mắt tràn đầy vui mừng.
“Vũ nhi, y phục này thực xứng với ngươi, quả thực là sinh ra để dành cho ngươi.”
“Đây cũng là công sức của bà ngoại, là bà ngoại có ánh mắt tốt. Vũ nhi cũng rất thích.”
Vân Mộng Vũ đối với quần áo này cũng cực kỳ vừa lòng, nhịn không được lại nhẹ nhàng xoay vài vòng.
Đột nhiên khóe mắt nhìn thấy vẻ mặt ảm đạm của bà ngoại, trong lòng nàng cũng có cảm giác mất mát. Nàng biết là bà đang nghĩ đến mẫu thân, rất nhiều năm trước kia, mẫu thân cũng ở Mẫu Đơn hội làm cho mọi người kinh diễm. Làm cho cả toàn bộ Yến kinh biết tiểu thư của hộ quốc tướng quân phủ kinh tài tuyệt diễm như thế nào, phong hoa tuyệt đại ra sao. Nhưng chung quy vẫn là tiêu tán từ khi mẫu thân qua đời, nhưng, nàng biết mẫu thân chết không phải là do nguyên nhân khó sanh.
Trong lòng nghĩ, độ ấm trong mắt chuyển thành hàn băng, trong lòng nàng âm thầm nói, dám làm hại mẫu thân nàng, nàng tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha. Trong lòng nàng đã hứa hẹn, chắc chắn sẽ cố gắng bảo vệ Mộc gia không chịu một chút thương tổn nào.
(Sally: Chương sao rất kích thích nha )