Thiên Tài Khí Phi

Chương 154: Chương 154: Giải quyết (1)




Nơi nơi đều vang lên thanh âm giết Kim Dịch thanh âm to, khí thế, làm cho Kim Dịch nhíu mày lại. Thần sắc Kim Dịch xuất hiện cảm xúc bạo ngược, hắn không thích bị phản kháng. Hắn muốn dùng máu tươi để cọ rửa.

Hồng quang chợt lóe. Khóe miệng nổi lên nụ cười lạnh lùng, tay trái vung lên, lời nói lạnh như băng thốt ra.

“Ai phản kháng, giết không tha!”

Nhất thời, Vân Y cảm thấy ba chữ giết không tha không ngừng vọng lại. Ngay sau đó, chính là đao quang kiếm ảnh, máu tươi bốn phía.

Vân Y đứng đó, nâng mắt nhìn về phía nam tử kia. Dưới ánh mặt trời, hắn vẫn mang khí chất ôn nhu, vẫn như gió nhẹ làm cho người ta thoải mái. Chỉ là, trên miệng hắn lại lộ ra nụ cười tàn khốc.

Nhìn nụ cười đó, Vân Y cảm thấy lòng mình rét run.

Nếu nàng không âm thầm tra được hắn lặng lẽ gặp Đồng sự thiết gia, nếu như nàng không cảm giác được ánh mắt dã tâm của hắn. Vân Y sẽ không nghĩ, hắn sẽ là người như vậy.

Vân Y giấu đi cảm xúc không nên có. Khi mở mắt, lại rõ ràng. Nàng đứng đó, lẳng lặng nhìn hai bên chém giết, máu chảy thành sông.

Vân Y thấy vậy, tựa hồ cũng không khó chịu. Một vương triều mới thành lập, phải có vị máu. Cũ không đi, sao mới sẽ tới?

Tựa hồ qua vài canh giờ, trận đấu cũng đã xong.

Người của Bắc Dương không địch lại, thua Kim Dịch.

Nhưng Kim Dịch nhìn kết quả này, cũng cười không nổi.

Bởi vì hắn tổn thất cực kỳ nghiêm trọng, vượt quá tưởng tượng của hắn. Có thể đoán được, hôm nay qua đi, cho dù Kim Dịch xưng đế, đối mặt sẽ là một quốc gia vỡ nát.

Hơn nữa, thất quốc thi đấu cũng sắp tới. Nếu nhận lấy một quốc gia như vậy, như vậy hắn chỉ làm hoàng thượng mấy ngày, sẽ gặp phải họa diệt quốc.

Trên mặt Kim Dịch một mảnh xơ xác tiêu điều, nhìn các tướng sĩ, trong ánh mắt rất lạnh lùng.

“Đem những người có liên quan tử hình tại chỗ, răn đe.”

Lúc ánh mắt Kim Dịch đảo qua Vân Y, đột nhiên mở to, khóe miệng cong lên.

Kim Dịch nói xong, lập tức có nhiều binh lính tiến lên, chặn người của Bắc Dương lại. Nhìn cảnh tượng này, thần sắc trên mặt Vân Y không có gì biến hóa.

Mộc Bách Nhiên nghe mệnh lệnh của Kim Dịch, trong ánh mắt hiện lên một đạo tàn nhẫn.

Mà Kim Dịch nhìn người hắn không vừa mắt, giờ phút này trong lòng cảm thấy cực kỳ khoái chí. Ánh mắt như sói, chờ mong một màn máu chảy đầu rơi.

Kim Dịch muốn mở miệng hạ lệnh động thủ. Nháy mắt lại bị một phen kiếm đặt lên cổ.

Kim Dịch không hiểu nhìn thanh kiếm đặt trên cổ mình, ánh mắt nheo lại, nhìn khuôn mặt ôn nhuận của Mộc Bách Nhiên, hắn không hiểu.

“Mộc Bách Nhiên, ngươi làm cái gì vậy?”

Kim Dịch cố gắng trấn định, nhưng giọng nói có vẻ khẩn trương.

Kim Dịch tuy rằng võ công cao, nhưng khi hắn chuẩn bị vận hành nội lực trong cơ thể, lại phát hiện trống rỗng. Nhất thời, Kim Dịch cảm thấy sự việc nghiêm trọng. Lúc nhìn kiếm của Mộc Bách Nhiên, có cảm giác cận kề cái chết.

Kim Dịch hỏi, Mộc Bách Nhiên thờ ơ. Thần sắc lạnh nhạt, lời nói phẫn nộ.

“Làm gì? Ngươi làm gì với Bắc Dương, ta cũng làm vậy với ngươi.”

Kim Dịch đã rõ, mình đánh với Bắc Dương. Hắn lại âm hiểm, làm ngư ông đắc lợi.

Kim Dịch không ngờ người có tâm tư thâm trầm lại là Mộc Bách Nhiên. Hắn luôn phong thanh vân đạm, không tranh đấu, lại là con sói đội lốt cừu.

Chỉ là, Kim Dịch tò mò, dù Mộc Bách Nhiên giết hắn, tựa hồ cũng không thể lấy được giang sơn. Dù sao hắn không có lực lượng của mình, không có binh mã, sao có thể lấy được vị trí đó.

Về phần nói Mộc Bách Nhiên đều là vì Bắc Dương, vậy càng không thể.

Nếu Mộc Bách Nhiên vì Bắc Dương, vậy sẽ không ngồi yên. Khi hắn âm thầm ra tay hạ độc Bắc Dương, Mộc Bách Nhiên sẽ đứng ra. Mà không phải, hiện tại Bắc Dương đã chết, lúc binh mã của Bắc Dương chết mới lòi đuôi.

“Vì sao?”

Thanh âm Kim Dịch lộ ra một cỗ áp lực, nặng nề hỏi.

Nghe thế, Mộc Bách Nhiên cười, lời nói mang theo hận ý.

“Kim Dịch, ngươi đã sống quá lâu. Ngươi, còn có Kim Tử, các ngươi đều đáng chết.”

“Cái gì, Tử nhi là do ngươi giết?”

Sắc mặt Kim Dịch cực kém, trong ánh mắt rất kinh ngạc, hắn không tin đây là sự thật.

Tử nhi, muội muội của mình, muội muội giúp mình có được ngày hôm nay, lại có kết quả như vậy.

Đây là châm chọc a, cuối cùng là kết quả như vậy.

Chân tướng, thật là châm chọc đến cực điểm.

Hung thủ là ai cũng được, nhưng làm sao có thể là Mộc Bách Nhiên?

Mộc Bách Nhiên, hung thủ giết Kim Tử.

Đây là chân tướng khó tin đối với hắn.

Dù sao, lúc trước hắn vì muội muội đã chết, hơn nữa không tìm ra chứng cứ. Bởi vậy, hắn mới có thể biết thời biết thế, thu phục Mộc Bách Nhiên.

Bây giờ mới phát hiện, đây là cái bẫy. Mộc Bách Nhiên làm ra cái bẫy, chờ mình nhảy vào. Mà mình quả thật rất thích nhảy vào trong.

“Là vì quyền lực sao?” Kim Dịch khí phách tao nhã, bây giờ đã đổi thái độ.

Nghe Kim Dịch nói, Mộc Bách Nhiên si ngốc nở nụ cười.

“Quyền lực, quyền lực, huynh muội các người đều sử dụng quyền lực với ta. Bởi vì Kim Tử, nàng gả vào Mộc gia, lập tức lấy đi quyền lực của mọi người. Ngươi biết không? Bởi vì Kim Tử, phụ thân ta buồn bực không vui. Mà Kim Tử bởi vì ghen tị dung mạo mẫu thân ta, lại hết sức chèn ép nàng. Cuối cùng mẫu thân của ta chỉ có thể sống một mình bên ngoài, thân thể không tốt. Hạnh phúc gia đình của ta, bị Kim Tử hủy hoại chỉ trong chốc lát. Ta nghĩ, nếu lúc ấy Mộc gia có thực lực như Kim gia, thì sẽ không có kết quả như vậy.”

Mộc Bách Nhiên nói đến đây, trong ánh mắt đầy vẻ đau thương. Tựa hồ hắn nhớ lại chuyện đau khổ này.

Vân Y nghe đến mấy lời này, trong lòng mê mang, không biết nên tin tưởng hắn, hay là có cảm giác khác. Mộc Bách Nhiên đã sai, chung quy là sai. Hắn không nên bởi vì hắn, mà liên lụy người vô tội.

Ngẫm lại, lại cảm thấy Mộc Bách Nhiên làm cũng đúng.

Theo đại nghĩa thì hắn đã sai. Nhưng theo cá nhân, hắn làm đúng.

Vân Y nghĩ, nếu là mình, có phải cũng sẽ như thế hay không?

Đáp án này, Vân Y biết, cũng không muốn biết.

Lúc Vân Y xuất thần, một đạo huyết quang nhanh chóng xẹt qua khóe mắt.

Vân Y quay đầu lại nhìn, chỉ thấy kiếm của Mộc Bách Nhiên xẹt qua cổ Kim Dịch.

Nháy mắt, máu lan tràn, Kim Dịch vừa rồi còn tàn nhẫn dị thường, giờ phút này lại đang nằm dưới đất.

Kim Dịch vừa chết, nháy mắt mọi người bị rối loạn.

Người ủng hộ Kim Dịch, lập tức cao giọng thảo phạt Mộc Bách Nhiên.

Mộc Bách Nhiên xoay người, vẻ mặt lạnh lùng nhìn ngàn vạn binh lính.

Mộc Bách Nhiên vung kiếm lên, ngay sau đó, cửa cung lại chấn động, lại có một nhóm người dũng mãnh vào.

Người cầm đầu, mày kiếm mắt sáng, một thân hồng y đàng hoàng.

Hắn khác Kim Lãng, hắn như thái dương nhiệt liệt.

Đồng sự thiếu gia!

Bác của Đồng sự thiếu gia là mẫu thân Mộc Bách Nhiên!

Đồng sự thoái ẩn, là vì hôm nay muốn ngóc đầu trở lại.

Gia tộc này, lúc quyền lực trong tay lại lựa chọn thoái ẩn, sau này muốn cường thế trở về.

Bắc quốc này, đến tột cùng là ai nắm giữ?

Binh mã vừa đến, lập tức vây quanh Bắc Dương cùng Kim Dịch.

Tràng thượng một mảnh nghiêm nghị, mọi người đều khiếp sợ với màn biến hóa này.

Mà phía sau, Mộc Bách Nhiên đột nhiên rút kiếm, hướng về Vân Y.

Vân Y nâng mắt, sắc mặt đen tối không rõ nhìn hắn.

Mộc Bách Nhiên nhìn thiếu niên trước mặt, trong lòng đau xót.

“Vân Y, chỉ cần ngươi gật đầu, chúng ta vẫn là bằng hữu.”

Trên mặt Mộc Bách Nhiên vẫn mang theo ý cười ôn nhuận như gió.

Nhìn Mộc Bách Nhiên, trong mắt Vân Y xẹt qua lúc mới gặp hắn. Nam tử làm cho nàng liếc mắt một cái cũng sinh ra hảo cảm. Nhưng Vân Y lại cảm thấy khóe miệng chua sót, không có khí lực mỉm cười.

Ánh mắt Vân Y vẫn rõ ràng, lời nói kiên định thốt ra.

“Ngay cả tin tưởng cũng không có, nói gì đến bằng hữu?”

“Tin tưởng? Vậy ngươi tin ta sao? Bí mật của ngươi ta biết sao?”

Nghe Vân Y nói, Mộc Bách Nhiên chỉ cảm thấy lòng mình không còn, nhịn không được cao giọng phản bác.

Nhìn bộ dáng của hắn, Vân Y cúi đầu thở dài một hơi.

“Nhưng ít nhất ta chưa từng lợi dụng ngươi, chưa từng lừa gạt ngươi, không phải sao?”

Vân Y dứt lời, không nhìn Mộc Bách Nhiên, phất tay áo rời đi.

Mộc Bách Nhiên hốt hoảng, chỉ cảm nhận được một góc tay áo của Vân Y xẹt qua.

Loại mất mát này dần dần lan tràn, Mộc Bách Nhiên đứng ở nơi đó, cảm thấy trên người đau xót. Hắn nhìn thiếu niên từng bước đến cạnh thi thể Bắc Dương, nhìn hắn điểm vài cái trên người Bắc Dương.

Ngay sau đó, Bắc Dương đứng lên.

Lúc đó, Mộc Bách Nhiên tựa hồ đã biết cái gì, ánh mắt thoải mái.

Không biết vì sao, có lẽ là dã tâm quá lớn, lại làm cho lòng mình mất đi.

Có lẽ lúc đó, mình cảm thấy cái gì cũng không quan trọng.

Từ nhỏ mình vẫn khát vọng quyền lợi, khi mình lợi dụng hắn, đã mất đi tình bằng hữu.

Yêu? Phải không?

Tới quá trễ? Hiểu được quá muộn !

Sau đó, Thổ gia gia mang theo một số lớn binh mã đi vào nơi hỗn loạn này.

Binh mã của Bắc quốc, cơ hồ hôm nay đều vào Hoàng cung.

Thổ gia nhiều năm âm thầm vì hoàng đế huấn luyện một số lớn ám vệ, toàn bộ đều có tác dụng trong hôm nay.

Vân Y không quay đầu nhìn Mộc Bách Nhiên, vẫn lẳng lặng đứng ở nơi đó.

Mộc Bách Nhiên gần như vô vọng nhìn Vân Y, nhưng là cuối cùng không thấy gì.

Đồng sự thiếu gia hăng hái vào đây, mang theo sự chờ mong mà đến. Nhưng tất cả biến cố tới quá nhanh, ý cười của hắn chưa kịp mở ra, đã cứng đờ lại.

Đồng sự thiếu gia thậm chí chưa kịp phản kháng, cũng đã bị bắt.

Cung biến lần này rất thảm thiết, binh mã Bắc quốc tổn thất nghiêm trọng. Nhưng cũng có ưu việt.

Bắc Dương mượn lần cung biến này, rửa sạch sẽ các loại u ác tính.

Nhiếp chính vương Kim Dịch bị giết, Đồng sự cùng Mộc gia bị giết.

Khi binh lính mang Mộc Bách Nhiên đi, Vân Y vẫn không nhìn hắn. Bởi vì, nàng hy vọng Mộc Bách Nhiên vẫn là nam tử ôn nhuận như ngọc, mà không phải vì quyền lực mà đi lừa gạt bằng hữu.

Mà Bắc Dương nhìn Mộc Bách Nhiên bị mang đi, trong ánh mắt có mê võng, có bi thương. Nhưng cuối cùng cũng biến thành một mảnh cô tịch.

Thân là một thế hệ đế vương, rất nhiều chuyện không phải muốn là được, Bắc Dương dần dần khắc sâu đạo lý này.

Chuyện trong cung đã giải quyết, Bắc Dương lập tức cưỡi ngựa chạy tới phủ Nhiếp chính vương.

Ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt, nụ cười hắn ấm áp.

Nhu nhi, ta đến đây, ta tới đón ngươi.

Bắc dương dùng tốc độ nhanh nhất, hy vọng có thể nhìn thấy Thủy Nhu.

Ra roi thúc ngựa, Bắc Dương đi tới Kim phủ.

Nhìn cửa lớn có dấu hiệu suy bại, Kim phủ đã là cảnh tượng tiêu điều. Nhìn như vậy, Bắc Dương không có thời gian cảm khái cái khác, hắn muốn làm là đem nữ tử của mình ôm vào trong lòng, không bao giờ buông ra.

Lúc Bắc Dương vào Kim phủ, Kim phủ đã không còn ai.

Lúc hạ nhân ở đây nhận được tin tức, cũng nhanh chóng rời khỏi đây.

Mà gia quyến của Kim phủ cũng đã bị bắt, Bắc Dương từng hạ lệnh, không được động tới Thủy Nhu.

Bởi vậy, giờ phút này Bắc Dương vui vẻ đi tìm Thủy Nhu.

Đi qua nhiều đình viện, Bắc Dương đi tới phòng Thủy Nhu.

Nhìn cửa phòng đóng chặt, Bắc Dương muốn rơi nước mắt. Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn đồ vật bên trong, nghĩ tới biểu tình của Thủy Nhu.

Bắc dương đi qua, bên này sờ sờ, bên kia sờ sờ. Chỉ cần cảm thụ hơi thở của nàng, trong lòng cũng đã cảm thấy rất hạnh phúc.

“Nhu nhi......”

Bắc Dương thâm tình gọi, lẳng lặng đợi Thủy Nhu trả lời.

Nhưng trong phòng yên tĩnh không tiếng động, Bắc Dương đột nhiên ý thức được cái gì, vội vào phòng. Kết quả phát hiện trong phòng không có một bóng người, chỉ có một phong thơ để lại.

Nhìn lá thư này, Bắc Dương đau xót, sợ hãi nhìn.

Rốt cục run run mở lá thư này, xem xong, Bắc Dương đột nhiên gọi một tiếng:“Nhu nhi......”

Ngay sau đó, người đã rời khỏi, lại lên ngựa, nhanh chóng chạy đi.

Gió lạnh thổi qua, Bắc Dương sợ hãi, đối với tình cảm chân thành sợ hãi.

Chờ ta, chờ ta, chờ ta.

Nhu nhi, Nhu nhi, Nhu nhi.

Bắc Dương không ngừng hò hét trong lòng, cảm giác trái tim đau muốn chết.

Đến chân núi, nhảy xuống ngựa, Bắc Dương lại thi triển khinh công, dùng hết sức lực nhảy lên đỉnh núi.

Mà bên kia, trong chùa Minh nguyệt.

“Thí chủ chắc chắn sao?”

“Chắc chắn, thỉnh sư thái quy y.”

Chủ trì chùa Minh Nguyệt cầm kéo, chuẩn bị lấy đi ba ngàn sợi tóc của Thủy Nhu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.