Thiên Tài Khí Phi

Chương 44: Chương 44: Hàn băng




Bên cạnh còn có người!

Trong lòng Vân Mộng Vũ muốn nhảy dựng.

Sở Hiên vừa nói xong, Vân Mộng Vũ cảm giác được độ ấm xung quanh tựa hồ giảm xuống vài độ. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy giữa không trung có một hắn y nhân đang bay lơ lửng.

Giữa không trung một người mặc y phục màu đen, trên mặt che cái khăn đen lẳng lặng đứng đó, như hoà hợp cùng đêm tối. Cảnh này nhìn dị thường quỷ dị.

Nhìn người đang bị đêm tối vây quanh kia, trong đầu nàng tự động hiện lên tin tức về hắn. Hàn băng, lâu chủ Đoạt Hồn lâu, là người lãnh khốc, tàn nhẫn vô tình, là tử thần chuyển thế.

Bởi vì mang theo khăn che mặt, thấy không rõ khuôn mặt nam tử, chỉ có thể nhìn thấy cặp mắt trầm lặng, không chút cảm xúc, không chút tình cảm. Cứ lẳng lặng như vậy, không hề có khoảng cách, cứ như không phải người còn sống.

Nhìn thấy nam tử như vậy, cho dù là Vân Mộng Vũ cũng nhịn không được mà từ đáy lòng phát ra khí lạnh run người.

“Nàng ta là nhiệm vụ tiếp theo của Đoạt Hồn lâu, cho nên hôm nay nàng phải chết.” Đang lúc đáy lòng nàng phát lạnh, lại đột nhiên nghe được âm thanh không có độ ấm của nam tử kia vang lên.

Vừa nghe xong những lời này, trong lòng nàng phát lên một cỗ phẫn nộ. Nhiệm vụ, theo lời của hắn, mạng của nàng là nhiệm vụ.

Nàng chưa thích ứng được sao?

Không thích ứng được việc người cổ đại đem mạng người như cỏ rác.

Nàng hiện tại giống như rơi vào một cơn lốc xoáy. Nàng hiện tại chỉ có thể thích ứng quy tắc của lốc xoáy này, làm cho chính mình sống tốt. Nếu không, nàng nhất định sẽ bị đào thải.

Nghĩ đến đắc dĩ của bản thân bất, nàng nhịn không được nắm chặt hai tay, hận bản thân không thể có được một sức mạnh to lớn, như vậy sẽ không rơi vào trong các lốc xoáy này, càng lún càng sâu mà không thể tự thoát ra được.

Sau một thời gian suy nghĩ, nàng ngẩng đầu, nhìn Hàn Băng thật sâu rồi liếc mắt một cái, như muốn nhớ kỹ hắn. Vân Mộng Vũ yên lặng thề ở trong lòng, người nào đụng đến nàng, nàng sẽ không dễ dàng buông tha. Một ngày nào đó, nàng chắc chắn sẽ làm cho những người đó ngay cả cơ hội cầu xin tha thứ cũng không có.

“Có ta ở đây, bất luận kẻ nào cũng đừng hòng đụng đến nàng!”

Nàng đang lâm vào suy tư lại bị lời nói bất thình lình của Sở Hiên làm cho nàng sững sờ.

Có ta ở đây, bất luận kẻ nào cũng đừng hòng đụng đến nàng.

Những lời này dường như có ma lực, khắc sâu vào lòng nàng, thật sâu, thật sâu!

Hàn băng nghe thế, biểu tình trên mặt không có chút biến hóa, nhưng trong mắt vẫn nổi lên gợn sóng, thâm trầm nhìn Sở Hiên liếc mắt một cái. Cuối cùng cũng không nói gì, cứ im lặng xoay người rời đi, biến mất trong bóng đêm, lưu lại một màn đêm đầy lạnh lùng nhưng trong trẻo.

Mà trong lòng Vân Mộng Vũ giờ phút này cũng không bình tĩnh, nàng cúi đầu, Sở Hiên nghĩ nàng đang lo lắng. Ngữ điệu ôn nhu nói: “Hàn băng đi rồi, như vậy nhiệm vụ này, Đoạt Hồn cũng đã trừ bỏ. Ngươi không cần lo lắng, Đoạt Hồn lâu sẽ không tìm ngươi nữa.”

Nghe nói như thế, nàng vẫn cúi đầu, khi Sở Hiên nghĩ nàng sẽ không trả lời, nàng lại phát ra một lời cảm tạ.

“Cảm ơn.”

Mặc kệ như thế nào, lần này chuyện Đoạt Hồn lâu, quả thật Sở Hiên đã giúp nàng giải quyết, nàng lại thiếu hắn một nhân tình.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, sau đó thận trọng nói: “Về sau nếu có cơ hội ta sẽ báo đáp cho ngươi.”

“Không cần về sau, hiện tại có một cơ hội.”

Nghe xong lời nói của Vân Mộng Vũ, trong lòng hắn cảm thấy buồn cười, nhịn không được muốn chọc ghẹo nàng.

“Cơ hội gì?” Trực giác mách bảo nàng sẽ là chuyện không tốt.

“Ngươi và ta cùng nhau đi đến Mẫu Đơn hội đi.”

“Vì sao?” Nàng có chút buồn bực, đây là yêu cầu gì vậy, nàng cảm thấy hình như chúng không liên quan đến nhau.

“Vì sau này, ta muốn sống cuộc sống thanh tịnh, có ngươi đi với ta, như vậy những nữ tử khác sau này sẽ không quấy rầy ta nữa.”

Nghe xong lý do của hắn, trán Vân Mộng Vũ nổi lên vài vạch hắc tuyến, đây là lý do gì a, lại kì cục như vậy.

Vì cuộc sống yên tĩnh của hắn về sau, như vậy cuộc sống sau này của nàng phải làm sao bây giờ?

Trong lòng cực kỳ không muốn, nhưng còn có biện pháp khác đâu, người ta là ân nhân cứu mạng của nàng, là lão đại, là Thượng Đế a. Lời nói của hắn, nàng có thể không nghe sao?

Vì thế kết quả là nàng và hắn đang đứng ở đây, trong lòng nàng vẫn còn buồn bực vô cùng.

Mà Sở Hiên bên cạnh giờ phút này tâm tình lại phi thường tốt, hắn có ý muốn bảo hộ nàng, để trên đường đi không xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nhưng hiện tại hắn cũng rất thích loại cảm giác đứng chung một chỗ với nàng.

Sở Hiên lại tao nhã tiêu sái đi đến vị trí của hắn và ngồi xuống, Vân Mộng Vũ chỉ có thể nhìn bóng dáng của hắn mà nghiến răng nghiến lợi. Dùng ánh mắt căm tức nhìn yêu nghiệt kia, nàng cũng đi tới ngồi bên cạnh Trịnh lão phu nhân.

Vừa thấy cháu ngoại cùng Hiên vương cùng nhau đi vào, lão phu nhân trong lòng xẹt qua một đạo ánh sáng.

“Vũ nhi, ngươi làm sao có thể đến cùng với Hiên vương a?”

Vừa nghe đến vấn đề này, nàng lập tức đau đầu, nên trả lời như thế nào đây a, nàng không muốn bà ngoại sẽ vì nàng mà lo lắng. Lại nhìn Mộc Phong cầu cứu, Mộc Phong làm bộ như không thấy, cũng mang vẻ mặt tò mò chờ câu trả lời của nàng.

Nàng không thể, chỉ có thể nói cho qua.

“Ách......, này, bởi vì ta bị lạc đường, sau đó, sau đó đúng lúc gặp phải Hiên vương, sau đó là điều mọi người nhìn thấy nãy giờ.......”

Nhìn thấy bộ dáng không tin của một già một trẻ, nàng nhất thời không biết nên giải thích như thế nào, chỉ cảm thấy càng giấu thì càng hở đuôi......

Cho nên, nàng lựa chọn im lặng.

Lão phu nhân cùng Mộc Phong nhìn thấy nàng như thế, cũng không tiếp tục hỏi, chỉ là trong lòng đều có mong đợi.

Nếu Hiên thật sự có thể cùng Vũ nhi ở một chỗ, thật là nhân duyên tốt a. Nếu Hiên thật sự thích Vũ nhi, như vậy bọn họ nhất định có thể ở cùng nhau, Hiên thực hiểu biết a.

Lão thái thái trong lòng cũng cân nhắc nhanh, Hiên vương này, bà càng xem càng vừa lòng a. Chỉ là không biết hắn quen biết Vũ nhi như thế nào?

Vân Mộng Vũ tất nhiên không biết suy nghĩ trong lòng họ, nếu biết, trong lòng nàng sẽ có trở ngại nha.

Chỉ chốc lát mọi người đều đến đông đủ, Sở Hoàng dắt Hoàng hậu cùng Thanh phi còn có một số phi tử khác. Mà Thái hậu cũng đã đến, mọi người thi lễ xong, lại ngồi về vị trí của mình.

Tiếp theo liền có thái giám đọc quy tắc thi đấu vào buổi tối ở Mẫu Đơn hội. Quy tắc rất đơn giản, những nữ tử được tuyển chọn buổi sáng cùng thi đấu, sau đó chọn ra ba người và một người là Mẫu Đơn vương.

Khi thái giám tuyên bố quy tắc, Hoa Thanh Nhi bên cạnh Hoàng đế cũng đang nhìn Vân Mộng Vũ, ánh mắt chợt lóe.

Biến hóa này thực nhỏ, Vân Mộng Vũ tất nhiên là không thấy.

Bởi vì lực chú ý của nàng bị hai người đối diện hấp dẫn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.