Thiên Tài Khí Phi

Chương 88: Chương 88: Hoa Thanh Nhi thiết cục




Edit: Sunny Út

Beta: Sally

Vân Mộng Vũ sau khi từ Nhất Phẩm Trai quay về Tâm Mộng cư, trong lòng vẫn rối rắm với việc kết giao của Hứa Du Nhiên.

Ngay từ đầu nàng chỉ có ý bàn luận, muốn học văn hóa cổ đại một chút. Nhưng từ lúc Hứa Du Nhiên đưa ra chuyện kết giao lại làm cho nàng cảm thấy trong này có âm mưu, làm nàng không thể không lưu tâm.

Trong lòng đang suy tư, vừa tới Tâm Mộng cư, phát hiện Hồng Mai đang lo lắng chờ ở cửa.

Trong lòng buồn bực, không có việc gì thì sao lại nóng nảy như vậy chứ?

Hồng Mai đứng ở cửa vừa thấy tiểu thư trở về, chạy nhanh lại, sốt ruột nói: “Tiểu thư, vừa rồi trong hoàng cung truyền lời đến, nói là Thái hậu mời tiểu thư vào cung nói chuyện.”

Nghe hai chữ Thái hậu, trong lúc nhất thời Vân Mộng Vũ có chút kinh ngạc. Gần đây nhiều việc xảy ra, nàng đã quên bẵng Thái hậu. Thái hậu từng đối tốt với Vân Mộng Vũ, đối với Mộc Lâm giống như nữ nhi của mình. Lần này chân tướng năm đó đã rõ ràng, nàng căn bản nên cùng tỷ tỷ vào cung thỉnh an Thái hậu. Nhưng vì chuyện của Diễm vương, nhất thời quên mất. Nay Thái hậu lại đích thân mời, nhất thời cảm thấy áy náy trong lòng.

Vân Mộng Vũ vội vàng vào phòng thay đổi quần áo, trang điểm một chút, nhanh chóng lên xe ngựa vào cung.

Lần này vào cung khác với Mẫu Đơn hội lần trước, trong cung chỉ có thể nhìn thấy thị vệ tuần tra cùng với cung nữ thái giám đi ngang qua mà thôi.

Chỉ chốc lát nàng đã tới Vĩnh Thọ cung, nàng vừa vào điện, liền thấy Thái hậu, đang ngồi trên kia nhắm mắt dưỡng thần.

Thái hậu tuy rằng tuổi đã cao, nhưng bởi vì được chăm sóc kỹ, nhìn cứ như phu nhân tầm bốn mươi tuổi, đẹp đẽ mà quý phái. Chỉ là trên đầu đầy tóc bạc làm cho người ta nhìn thấy năm tháng trôi qua.

Vân Mộng Vũ nhìn thấy Thái hậu, cảm thấy trong lòng có tư vị nói không nên lời, trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Nàng biết, đây là nỗi lòng của chính Vân Mộng Vũ. Nhưng nàng cũng vẫn có cảm giác xúc động và tâm tình phức tạp, giấu ý tứ trong mắt, nàng vội đi đến phía trước, quỳ xuống hành lễ.

“Vũ nhi thỉnh an Thái hậu, Thái hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.”

Nghe thanh âm đột nhiên vang lên trong điện, Thái hậu chậm rãi mở mắt, trong mắt tinh quang lóe ra, tràn ngập cơ trí. Thái hậu rũ mắt nhìn xuống, thấy Vân Mộng Vũ đang quỳ, lập tức kích động đứng dậy, bước nhanh đến bên cạnh Vân Mộng Vũ. Từ ái nâng nàng đứng lên, nói: “Vũ nhi mau đứng lên, đừng quỳ, sàn rất lạnh.”

Vân Mộng Vũ theo lực đạo nâng lên của Thái hậu mà đứng lên, tươi cười ấm áp nói: “Vũ nhi thật sự đáng chết, lại không đến thăm Thái hậu sớm hơn, làm phiền Thái hậu quan tâm. Lần sau Vũ nhi chắc chắn tìm lúc thích hợp cùng tỷ tỷ đến bái kiến Thái hậu.”

“Ngươi cũng biết ngươi sai sao, về sau ngươi nên đến đây thường xuyên với lão thái bà này mới đúng. Lão thái bà này một mình ở trong cung khó tránh khỏi phiền muộn, luôn nghĩ tỷ muội các ngươi sẽ đến thăm ta. Nhưng, tiểu nha đầu ngươi không có lương tâm, một lần cũng không đến. Vũ nhi, không phải là ngươi trách ta năm đó không quan tâm đến ngươi đó chứ?” Thái hậu nói đến đây, nhịn không được có chút sầu não.

Nghe nói như thế, Vân Mộng Vũ lập tức quỳ rạp xuống đất, vẻ mặt khẩn thiết nói: “Thái hậu đối với Vũ nhi rất tốt, Vũ nhi đều ghi tạc trong lòng, cũng không dám quên, lại làm sao có thể trách người chứ? Vũ nhi biết Thái hậu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, Vũ nhi tính tình yếu đuối, không biết kết giao. Là lỗi của Vũ nhi, đã làm cho Thái hậu thất vọng. Nhưng trong lòng Vũ nhi vẫn biết rõ, trong lòng Thái hậu vẫn luôn nhớ Vũ nhi. Vũ nhi biết, biết rất rõ.”

Nói xong, Vân Mộng Vũ rơi nước mắt. Nước mắt này là nửa thật nửa giả, có cảm kích Thái hậu, nhưng là đúng là vẫn không đủ sâu. Thái hậu đối với nàng cũng có yêu thương. Nhưng lúc xung đột hoàng quyền, thì lại không để ý đến nàng. Giống như lúc thẩm án Vân Ngọc, Thái hậu cũng không xuất hiện, bởi vì liên lụy tới hoàng quyền, sợ ảnh hưởng đến lợi ích của Hoàng thượng.

Nhưng Thái hậu từng đối với Vân Mộng Vũ rất tốt, nàng vẫn ghi tạc trong lòng, tương lai nếu có cơ hội nàng cũng sẽ hết sức báo đáp.

Nhìn Vân Mộng Vũ khóc, Thái hậu nâng nàng dậy, ôm vào lòng. Thanh âm từ ái nói: “Vũ nhi chớ khóc, đều là ta không tốt. Ta biết Vũ nhi luôn nhớ lão thái bà này, trách ta vừa mới gặp đã lên tiếng trách móc, làm Vũ nhi rơi nước mắt. Vũ nhi, đừng khóc, nếu không ta cũng sẽ khóc theo.”

“Được, Vũ nhi không khóc, Thái hậu cũng không cần khóc theo.” Vân Mộng Vũ ngừng nước mắt, nở nụ cười.

“Được, Vũ nhi, chúng ta không nói đến chuyện thương tâm nữa. Cũng đã đến lúc dùng cơm tối, ta truyền lệnh cho các nàng, chúng ta ăn cơm trước a.” Nhìn nụ cười này, trong mắt Thái hậu hiện lên nỗi nhớ thương. Như gặp Vũ nhi và mẫu thân của nàng, diễm quang bắn ra bốn phía.

Sau bữa tối, Vân Mộng Vũ cùng Thái hậu nói chuyện một lúc. Sau đó vì sắc trời đã tối, thái hậu muốn nàng ở lại mấy ngày, nhưng bị nàng khéo léo từ chối. Vì thế nói một lúc sau, nàng liền cáo từ Thái hậu.

Ra khỏi Vĩnh Thọ cung, Vân Mộng Vũ đi theo chỉ dẫn của cung nữ, một mình rời khỏi cung. Dù sao nàng cũng tìm được đường ra, nên muốn lẳng lặng thưởng thức cảnh sắc trong cung.

Một mình nàng lẳng lặng ngắm cảnh trong ngự hoa viên, cảm thấy rất là thích ý.

Lúc nàng cảm thấy tâm tình yên ổn, đột nhiên cảm thấy có bóng người dưới chân.

Giương mắt, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp như hoa phù dung kia.

Hoa Thanh Nhi hôm nay mặc một bộ y phục màu hồng nhạt, cả người đáng yêu lại đơn thuần. Lúc này Hoa Thanh Nhi mang vẻ mặt ôn hòa cười cười nhìn Vân Mộng Vũ, nhưng nụ cười đó không có chút thiện ý.

Vân Mộng Vũ nhìn nàng, trong lòng đề phòng, trên mặt cũng mang nụ cười như gió, hành lễ: “Thần nữ tham kiến Thanh phi nương nương.”

“Mau đứng lên, không cần hành lễ với bản cung.” Hoa Thanh Nhi đi lên từng bước, nâng Vân Mộng Vũ dậy, tươi cười ôn nhu nói.

Vân Mộng Vũ đứng dậy, chưa kịp tạ ơn, lại nghe Hoa Thanh Nhi nói.

“Phán Vũ quận chúa không ngại cùng bản cung ngắm hoa tại ngự hoa viên này chứ?” Hoa Thanh Nhi nắm tay Vân Mộng Vũ, ngữ khí nghịch ngợm nói.

“Chỉ sợ phụ sự kỳ vọng của nương nương, hiện tại sắc trời đã tối, thần nữ còn phải trở về.” Vân Mộng Vũ mang bộ dáng sợ hãi, áy náy nói.

Nghe xong, Hoa Thanh Nhi cũng không để ý, mà là tiếp tục ôn hòa nói: “Nếu quận chúa vội vàng về nhà, vậy bản cung cũng không giữ lại. Chỉ là đường về nhà của quận chúa nhất định phải đi ngang qua ngự hoa viên này. Như vậy đoạn đường này, có thể đi cùng với bản cung không? Quận chúa đừng cự tuyệt bản cung, nếu không bản cung sẽ tức giận.”

Nghe nói như thế, trong lòng Vân Mộng Vũ càng nghi hoặc, Hoa Thanh Nhi muốn làm cái gì?

Nàng mang tâm tình không rõ đi cùng Hoa Thanh Nhi trong ngự hoa viên, thỉnh thoảng cũng có nói vài chuyện linh tinh.

“Quận chúa, ngươi nhìn xem đóa hoa bên kia có đẹp không?” Đột nhiên Hoa Thanh Nhi mang tâm tình sung sướng chỉ vào đóa hoa mẫu đơn bên đường nói.

Vân Mộng Vũ quay đầu lại, nhìn đóa hoa kia nở rất đẹp mắt. Chỉ là nàng cảm thấy Hoa Thanh Nhi tuyệt đối không phải có ý muốn khen đóa hoa, khẳng định còn có ý đồ khác.

“Quận chúa hãy chờ ở đây, bản cung tự mình đi hái đóa hoa kia.” Dứt lời, Hoa Thanh Nhi đi về phía đóa hoa kia.

Đóa hoa kia nở ở vị trí cũng rất độc đáo, một hoa mẫu đơn lại nở ra trong bụi Hoa Đằng. Mà loại Hoa Đằng kia Vân Mộng Vũ cũng chưa gặp qua, có một màu đỏ sậm cũng rất đặc biệt. Hoa kia nở thật sự đặc biệt, một đóa hoa lớn lại có rất nhiều đóa hoa nhỏ, xếp tầng tầng lớp lớp, rất xinh đẹp, trong đêm tối có vẻ kinh diễm dị thường. Hoa này nàng cảm thấy rất quen thuộc, nhưng lại không nhớ rõ là thấy ở đâu?

Đúng rồi! Là hoa được bày biện trong Nhất Phẩm trai.

Hơn nữa nàng cũng đột nhiên nhớ tới ở trên đường cũng từng ngẫu nhiên nhìn thấy ống tay áo kia, trên ống tay áo cũng có thêu loại hoa này.

Hoa này rốt cuộc là hoa gì?

Tựa hồ là một loại dấu hiệu? Tựa hồ có một ý nghĩa không giống bình thường?

Lúc nàng đang tự hỏi mình, bên tai truyền đến thanh âm của Hoa Thanh Nhi.

“Quận chúa, bản cung với tay không tới, quận chúa có thể tới đây giúp bản cung hay không?”

Nghe xong, trong mắt Vân Mộng Vũ hiện lên một đạo mũi nhọn, cảm giác có âm mưu. Nàng đi đến, đứng bên cạnh Hoa Thanh Nhi, giữ chặt một tay Hoa Thanh Nhi. Hoa Thanh Nhi giơ tay kia lên dựa vào sức kéo của Vân Mộng Vũ, lớn mật bước từng bước về phía trước.

Lúc nàng ta chạm được vào bông hoa Mẫu Đơn kia, tai đột nhiên nghe được tiếng bước chân, muốn quay đầu nhìn, thình lình, tay có một trận đau đớn truyền đến. Giương mắt nhìn lại, thấy Hoa Thanh Nhi nhìn nàng cười quỷ dị. Nhìn Hoa Thanh Nhi như thế, trong mắt nàng lại mang theo ý cười trong suốt, lúc Hoa Thanh Nhi kinh ngạc nàng buông tay đẩy Hoa Thanh Nhi xuống.

Hoa Thanh Nhi bất ngờ không kịp đề phòng, cả người hung hăng ngã xuống giữa bụi hoa Đằng.

Tai nghe được tiếng bước chân tới gần, nàng vội vàng bối rối nâng Hoa Thanh Nhi đứng lên, quan tâm hỏi: “Nương nương, ngươi không sao chứ? Có bị thương hay không?”

Hoa Thanh Nhi lúc này cũng chỉ cúi đầu không nói gì, một lúc sau mới nói: “Không có việc gì, quận chúa, lần sau quận chúa đừng nên đến đây làm gì. Về hoa Phượng Hoàng này, bản cung không biết, một chút cũng không biết.”

Lời nói này sao lại kì lạ như vậy?

Hơn nữa nàng cảm thấy Hoa Thanh Nhi đang muốn vu oan cho nàng?

Hơn nữa chọn vị trí cũng rất quỷ dị, ngay lại bụi hoa kỳ lạ này. Trong này có âm mưu gì sao?

Nàng cũng không nói chuyện, tình huống bây giờ không rõ lắm, càng nhiều lời thì càng sai. Vẫn nên quan sát trước rồi nghĩ biện pháp giải quyết.

Nàng lẳng lặng giúp đỡ Hoa Thanh Nhi, cảm giác được hoàng đế Sở Phách Thiên nhìn hai người, rồi sau đó lại dùng ánh mắt nhìn kỹ trên người nàng.

Trong lòng nàng khẽ trầm xuống, trong này có điều cấm kỵ mà nàng không biết!

Mà vừa rồi lời nói của Hoa Thanh Nhi đã quấn nàng vào sự cấm kỵ trong cung.

Lúc này nếu nàng không nói gì, như vậy rất có khả năng nàng bị định tội. Như vậy nàng từ vô tội cũng thành bị vu oan, có lẽ vậy, rất có khả năng đêm nay nàng không ra được hoàng cung này.

Như vậy, chỉ có thể dẫn rắn ra khỏi động, đi nước cờ hiểm mà thôi.

Vì thế nàng đột nhiên quỳ xuống trước mặt Sở Phách Thiên, ngữ khí chân thành nói: “Thỉnh hoàng thượng trách phạt. Vừa rồi nương nương muốn đi hái hoa Mẫu Đơn ở đằng kia, thần nữ có thể ngăn cản, làm cho thân thể của nương nương bị tổn hại, thần nữ có tội. Khi nương nương gặp nguy hiểm, thần nữ không thể giữ chặt tay nương nương, thần nữ có tội.”

Vân Mộng Vũ dứt lời, trong không khí nháy mắt lặng im vài giây, tiếp theo liền truyền đến thanh âm nghi vấn của Sở Phách Thiên.

“Là Thanh nhi muốn đến đây sao?”

“Là lỗi của nô tì, nô tì vốn định cùng quận chúa đi một đoạn đường, ai ngờ lại đến đây. Mà quận chúa hình như đối với hoa Đằng cảm thấy rất hứng thú, hỏi nô tì về chuyện của hoa Phượng Hoàng. Nhưng nô tì đối với chuyện của hoa Phượng Hoàng cũng hoàn toàn không biết gì cả, nên không muốn nói nhiều. Vừa vặn nhìn thấy hoa Mẫu đơn kia nở rất đẹp, muốn cùng quận chúa ngắm hoa mẫu đơn.”

Hoa Thanh Nhi nói, hơn nữa lại đổ hết tội lên đầu nàng.

Vân Mộng Vũ bên cạnh cũng hiểu được chút ít.

Hoa Đằng cũng không phải cấm kỵ, chỗ này cũng không cấm kỵ.

Chính xác là tên của hoa Phượng Hoàng mới bị cấm kỵ, tên này thật đúng là chưa bao giờ nghe nói qua.

Như vậy hoa Đằng này vốn vô danh, cho nên mới tùy ý đặt ở đây, người hiểu rõ nó rất ít.

Nếu cái tên này là điều cấm kỵ, như vậy cũng cấm người khác nói về tên này.

Như vậy, nàng phải làm cho ra lẽ!

Vân Mộng Vũ ngẩng đầu, vội vàng giải thích: “Hoàng thượng, đây là lỗi của thần nữ, hoàng thượng chớ trách lầm nương nương. Thật sự là thần nữ tò mò, nên hỏi chút chuyện về Hoa Đằng. Mà nương nương cũng không nói gì, nàng chỉ nói cho thần nữ, hoa này không có gì đặc biệt, nhưng hoa này cũng có liên quan đến một người. Thần nữ nhất thời tò mò, nên mới gặng hỏi nương nương.”

Vân Mộng Vũ dứt lời, sắc mặt Hoa Thanh Nhi trắng bệch, Sở Phách Thiên trầm xuống.

“Thanh phi!” Thanh âm âm trầm của Sở Phách vang lên.

“Có nô tỳ.” Hoa Thanh Nhi yếu ớt trả lời.

“Thanh phi không chú trọng lễ nghi, dám không để ý có người ngoài ở đây, lại còn dám hái hoa, bộ dáng thất lễ. Nay ta cấm cung Hoa Thanh ba tháng, coi như cảnh cáo.”

“Nô tì lĩnh chỉ, tạ chủ long ân.” Hoa Thanh Nhi lĩnh chỉ xong, mang vẻ mặt xụi lơ trên mặt đất, Sở Phách Thiên hạ xong mệnh lệnh liền vung tay áo rời đi.

Hoa Thanh Nhi ngẩng đầu nhìn Vân Mộng Vũ, hận ý tràn ngập trong mắt.

Từ khi nàng tiến cung đến nay, chưa bao giờ bị nhục nhã như thế này, mà hôm nay lại thua trên tay Vân Mộng Vũ.

Vân Mộng Vũ không để ý đến nàng, mà chỉ xoay người rời đi.

Nhìn thân ảnh Vân Mộng Vũ đi xa, Hoa Thanh Nhi suy nghĩ, hôm nay quả thật không chu đáo, bố trí chưa cẩn thận, mới có thể bị bại lộ như thế. Sau này, không thể làm cho Vân Mộng Vũ thoải mái như vậy nữa.

Vân Mộng Vũ trên đường trở về nhà, cảm thấy lòng bàn tay toàn mồ hôi lạnh.

Hoa Thanh Nhi quả nhiên là người ngoan độc, vừa ra tay liền khiến cho nàng kinh diễm như thế.

Kết quả của Hoa Thanh Nhi hôm nay có thể nói là liên quan đến sự cấm kỵ chưa nói rõ nên lời.

Chỉ cần một câu nói, liền có thể định ra tội danh của nàng. Hơn nữa nàng không chút nào cảm kích, không thể biện bạch, cho dù có thể, thì đây cũng là việc cấm kỵ, càng nói càng sai.

Trong thâm cung này, bề ngoài thì xinh đẹp phồn hoa, lại cất giấu rất nhiều bí mật làm cho người ta không thể biết?

Vân Mộng Vũ ngẩng đầu nhìn đình viện này, trong mắt dần hiện lên vẻ kiên quyết. Nàng không cần vinh hoa phú quý, chỉ cần được an bình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.