Thiên Tài Khí Phi

Chương 111: Chương 111: Sở Dạ trở về




Từ ngày Vân Mộng Vũ nhìn phế tích kia, ẩn ẩn cảm giác trận pháp phía dưới vô cùng cường đại, nàng trở về bắt đầu khổ tâm nghiên cứu. Nàng tổng cảm thấy, tự tay bày ra trận pháp kia, một ngày nào đó nàng sẽ chống lại được các thế lực uy hiếp nàng.

Đêm nay, Vân Mộng Vũ ngồi bên cửa sổ, nghĩ về một số chuyện xảy ra gần đây.

Yến kinh vừa mới được thanh tầy lại, sự việc náo động lần này không biết sẽ có hậu quả gì. Nàng tất nhiên không vui khi nghĩ về Hứa vương, hy vọng loại bỏ hắn. Mà Sở Thụy Phong này, nàng cũng không thể nói rõ nàng có thích hay không. Mà trận đấu này lại liên quan đến tranh đoạt quyền lực, nàng cũng không tiện nhúng tay vào. Vậy, nàng nên ngồi xem họ đấu nhau đi.

Hứa vương kia chắc chắn sẽ không mất tích như lời đồn. Chắc hắn đang trốn trong tối, yên lặng quan sát thế cục. Hắn giống như con sói trong đêm, chờ thời cơ tốt nhất, sau đó mạnh mẽ lao tới cắn người ta một phát trí mạng.

Đối với thái tử Sở Thụy Phong, lúc này lại là một thời cơ cực kỳ tốt, chỉ cần nắm trong tay mọi việc, hắn có thể đạt được mục đích của hắn. Hành vi của Sở Phách Thiên cũng rất kỳ quái, hắn quả nhiên cao tay. Trốn một bên để tránh gió lốc sắp đến.

Mà trong phủ Thái tử bên kia.

Sở Thụy Phong ngoài ý muốn nhìn người đang ngồi đối diện đang uống trà, là đệ đệ Sở Dạ. Tuy rằng hắn có cho người truyền tin, thông báo cho hắn về gấp.

Nhưng đây cũng quá nhanh, hơn nữa lần này A Dạ trở về, không giống với trước kia. A Dạ trước đây, cuồng vọng bá đạo, tự cho mình là đúng. Khí chất hoàng gia rõ ràng, làm cho ai cũng nhận ra khí thế của hắn. Nhưng, bây giờ A Dạ trước mặt lại không như trước. Đến bây giờ hắn vẫn chưa hết ngạc nhiên. A Dạ ngồi đối diện hắn, lúc này đang thanh thản uống trà, khóe miệng thậm chí mang theo ý cười. Đây là đệ đệ A Dạ của hắn sao? Sao chỉ đi một thời gian, rồi trở về, giống như một cao nhân lánh đời.

Hắn không nhịn được kinh ngạc, giọng điệu bất an nói:“A Dạ, ngươi có khỏe không? Có phải bên ngoài xảy ra chuyện gì hay không?”

Kỳ thật, Sở Thụy Phong rất muốn hỏi, “A Dạ, ngươi có bị bệnh hay không? Muốn gọi thái y đến xem mạch không?”

Nghe nói như thế, Sở Dạ cũng không có phản ứng gì. Hắn chỉ tiếp tục uống trà.

Lúc Sở Thụy Phong chuẩn bị đi mời thái y, Sở Dạ rốt cục cũng mở miệng.

“Đại ca, lần này ngươi tính đối phó với Hứa vương như thế nào?”

Nghe được câu hỏi của Sở Dạ, lực chú ý của Sở Thụy Phong chuyển dời đến chính sự. Nhắc đến Hứa vương, trong lòng hắn cũng có chút phiền chán. Hứa vương này cũng không dễ đối phó, bây giờ lại trốn ở nơi bí mật. Hắn không biết hắn làm có đúng hay không, nhưng là nếu bỏ qua cơ hội lần này, như vậy sau này nếu động đến Hứa vương cũng rất khó khăn. Hơn nữa Hứa vương đối với hắn cũng như một cái gai trong mắt. Không trừ bỏ Hứa vương, hắn sẽ suốt ngày bất an. Cho nên, thời cơ lần này là ngàn năm có một.

Mà lần này A Dạ đã thay đổi, làm cho hắn cảm thấy an tâm rất nhiều . Vô luận như thế nào, hắn rất tin tưởng A Dạ. Có A Dạ bên người, hắn có thể yên tâm rất nhiều. Bởi vậy, hắn tự nhiên nói kế hoạch với Sở Dạ.

“Đại khái kế hoạch chính là như thế, chủ yếu là lợi dụng Hứa vương không ở Yến kinh, sau đó tạo ra lời đồn, làm cho binh lính của Hứa vương sinh ra mâu thuẫn. Như vậy, chúng ta cũng rất dễ dàng tìm được sơ hở, sau đó bắt hết bọn chúng.”

Nghe Sở Thụy Phong nói, trên mặt Sở Dạ cũng không có thần sắc gì. Nhưng, bây giờ đây cũng là cách tốt nhất. Bằng không, nếu bỏ lỡ thời cơ này, như vậy đợi đến lần sau thì không biết bao lâu. Hơn nữa giữ một người có uy hiếp bên cạnh mình, ai cũng khó có thể chịu được. Địch nhân như vậy, càng giải quyết sớm càng tốt.

“Thời cơ tốt như vậy quả thật là không dễ dàng bỏ qua. Hơn nữa Sở gia cùng Hứa vương cũng đã có ân oán nhiều năm. Sớm giải quyết thì tốt hơn, hơn nữa chúng ta đang nắm quyền chủ động. Chỉ là, nhất định phải chú ý, hôm đó phải rất rất cẩn thận.” Tuy rằng biết đó là cơ hội ngàn năm có một, nhưng chắc chắn cũng có một chút nguy hiểm. Cho nên, hắn vẫn nhịn không được nhắc nhở đại ca. Đến lúc đó tình huống nhất định sẽ loạn, chỉ cần không cẩn thận, đến lúc đó, có khả năng sẽ thua cuộc.

Nghe Sở Dạ nói, Sở Thụy Phong đồng ý, rồi gật gật đầu. Đột nhiên, hắn giương mắt nhìn A Dạ mang bộ dáng lạnh nhạt, hắn lại cảm thấy kì lạ hơn. Đến bây giờ, hắn vẫn khó chấp nhận được sự chuyển biến lớn như vậy của đệ đệ.

“A Dạ, chờ mọi việc xong xuôi, Sở quốc thái bình. Mà ta cũng được nắm giữ quyền lực, đến lúc đó làm việc cũng thoải mái hơn. Sau đó, ta nhất định tìm cho ngươi một vương phi cao quý xinh đẹp.”

Sở Dạ đang uống trà, nghe hắn nói nửa câu trước, cũng không thèm để ý. Nhưng lại bị nửa câu sau của hắn làm bị sặc nước trà.

Vương phi?

Vừa nghe đến hai chữ này, trong đầu hắn hiện lên khuôn mặt thanh lệ thoát tục của Vân Mộng Vũ.

Sau khi trải qua nhiều việc như vậy, hắn cũng đã hiểu được tâm ý của mình. Mình đối với Vân Mộng Vũ mới là động lòng, mới là thích. Nhưng khi phát hiện ra thì đã muộn. Khi hắn phát hiện ra tâm tư của mình, thì lại nghe được tin tức nàng và Sở Hiên thành thân.

Sở Hiên, là thúc thúc trên danh nghĩa của hắn. Hơn nữa, từ nhỏ hắn cũng rất là sùng bái vị thúc thúc này. Ai ngờ thúc thúc mà mình sung bái lại cưới nữ tử mình thích. Hắn rất muốn quay về ngăn cản, nhưng lại chua sót phát hiện mình không có dũng khí. Vốn hắn không hợp với Vân Mộng Vũ, nếu phá hủy cuộc nhân duyên tốt đẹp này, vậy nàng có hận mình cả đời hay không.

Tuy rằng rất khó khăn, nhưng cũng không thể không thừa nhận, nàng và thúc thúc là một đôi trời định. Vô luận là khí chất, hay là dung mạo, bọn họ đều xứng như vậy. Hơn nữa thúc thúc lại vĩ đại như vậy, căn bản hắn không có dũng khí tham gia tiệc cưới này.

Rồi sau đó lại nghe nói Du Nhiên quận chúa đại náo hôn lễ của Hiên vương, sau đó Hứa vương lại đuổi Du Nhiên quận chúa lặng lẽ quay về nhà.

Mà lúc đó hắn cũng có quyết định quay về, rồi lại du lịch đây đó.

Trải qua nhiều ngày bên ngoài, lại thay đổi lại mình, tâm tình của hắn đã tốt hơn.

Nhưng đến bây giờ, bị đại ca nói vậy, hắn lại có cảm giác thất kinh. Vì che dấu xấu hổ, hắn cười nói: “Đại ca nghĩ xa quá. Tạm thời ta chưa tính đến chuyện đó.”

Tuy A Dạ che dấu, nhưng sự cô đơn trong mắt Sở Thụy Phong vẫn thấy được. Nhìn A Dạ như thế, trong lòng Sở Thụy Phong cũng có chút phiền chán. Vân Mộng Vũ quả thật rất vĩ đại, nhưng đã là thê tử của người khác.

Sở Thụy Phong mang ánh mắt thâm trầm, không dấu vết nhìn Sở Dạ. Trong lòng lại giãy dụa, có nên cho A Dạ biết thân phận của Vân Mộng Vũ không? Nếu cho hắn biết, chắc hắn sẽ càng thêm mất mát. Dù sao cũng từng là khí phi bị hắn bỏ, bây giờ lại phong hoa tuyệt đại, còn là Hiên vương phi. Hơn nữa còn là các chủ của Thiên Binh các, sự chênh lệch này thật sự là rất khó làm cho người ta chấp nhận. Cho nên, lúc này Sở Thụy Phong cũng không nói gì nữa, vẫn nên đợi thêm vài ngày nữa mới nói cho A Dạ biết, bây giờ nên tính toán đường để đối phó với Hứa vương.

Mà lúc này ở trong một cung điện, Hứa vương ngồi trên nhìn Hoa Thanh Nhi đang quỳ dưới kia, khóe miệng lại có nụ cười đùa cợt, khinh thường nói:“Thật sự là không nghĩ tới a, Thanh phi nương nương của Sở quốc lại là sứ giả của Nguyệt thần. Xem ra bổn hộ pháp thật sự đã già, mắt cũng kém, lại không phát hiện ra. Thanh sứ giả, ngươi nói xem bổn hộ pháp có nên nói chuyện với Cư chủ Nguyệt thần, cho Thanh sứ giả thay thế vị trí của ta, thăng lên làm hộ pháp?”

Mà lúc này Hoa Thanh Nhi quỳ trên đất cắn chặt răng, cúi đầu, trong mắt ẩn chứa thật sâu gió lốc. Nàng thật không ngờ Hứa vương lại là người của Nguyệt Thần, hơn nữa chức vị lại trên mình.

Nguyệt thần cư, Cư chủ Nguyệt Thần là lớn nhất. Tiếp theo chính là bảy đại hộ pháp, dưới hộ pháp là mười sáu sứ giả, xuống lần nữa là bảy mươi hai thần vệ, cuối cùng là người dân bình thường sống ở đây.

Nàng vốn nghĩ thân phận của mình rất bí ẩn, làm người ta khó có thể tưởng tượng. Nhưng không nghĩ tới, Hứa vương này lại thâm tàng bất lộ, lại là một trong bảy đại hộ pháp. Mà bây giờ, mình đang ở trước mặt hắn như là một con nai đang chờ bị làm thịt, không đánh trả được. Hiện tại mình chỉ có thể cúi đầu, chịu thua, nếu không hắn có giết mình thì cũng không ai dám lên tiếng.

Không được, mình không thể chết như vậy. Mình bị rơi vào thế cục này rất có thể là do Vân Mộng Vũ tạo thành, nếu không báo thù này, nàng chết không nhắm mắt. Hơn nữa phụ thân có thể đã gặp bất trắc. Như vậy mình càng phải sống sót, bằng không tất cả cố gắng, hy sinh của mình đều uổng phí. Mình phải sống, sống thật tốt, sau đó đến Quân quốc để vào Nguyệt Thần Điện, sau đó cố gắng lấy được tín nhiệm của Cư chủ, cuối cùng lại mượn thế lực của Nguyệt thần báo thù, đạt tới mục đích của mình. Mà bây giờ mình phải làm cho Hứa vương tin tưởng chính mình, buông tha cho mình. Nàng đang suy nghĩ phải trả lời Hứa vương như thế nào, Hứa vương lại mở miệng nói.

“Không cần nói dối, thành thật trả lời, bổn hộ pháp còn có thể cho ngươi thoải mái.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.