Thiên Tài Khí Phi

Chương 52: Chương 52: Trúng kế




Edit: Sunny Út

Beta: Sally

Chỉ chốc lát sau, Vân Mộng Vũ liền nghe được có tiếng bước chân nhỏ truyền đến.

Có người đến!

Trong mắt nàng hiện lên một tia sáng.

Có một Hắc y nhân từ xa xa bay vút xuống, tới giữa cánh rừng liền ngừng lại. Hắn một thân hắc y, trên mặt cũng che khăn đen, làm cho người ta không thấy rõ diện nạo. Nhưng trên người hắn lại cảm thấy một hơi thở rất tàn bạo.

Trên tay người này cũng nhuộm khá đầy máu tươi, hôm nay Vân Mộng Vũ nàng thay trời hành đạo mà chấm dứt hắn!

Vân Mộng Vũ tránh ở một gốc cây đại thụ sau đó nín thở, chờ đợi bốn người bọn họ đến đông đủ, dược hiệu phát tác,sẽ động thủ với họ.

Mà Hắc y nhân kia vừa rơi xuống đất, liền cẩn thận nhìn xung quanh, vẫn chưa phát hiện ra điều gì. Nhưng thân là sát thủ nên hắn không hề thả lỏng cảnh giác, một tay đặt ở trên thân kiếm, tùy thời cơ mà đối phó.

Hắn dò xét xung quanh một lần, vẫn chưa phát hiện cái gì, đang chuẩn bị tìm kiếm ở nơi khác. Lại thấy Vương Nhị cũng chạy đến.

Vương Nhị vừa rơi xuống đất, liền đi tới trước mặt Vương Tứ, mở miệng hỏi: “Vương Tứ, thế nào, có phát hiện gì không?” ánh mắt lại cảnh giác nhìn bốn phía.

“Không có phát hiện a, ngươi nói xem tin tức của Vương Nhất có lầm hay không?” Vương Tứ hơi nghi hoặc mở miệng nói.

“Sẽ không đâu, đại ca luôn suy nghĩ chu toàn. Hơn nữa có tới hai người nhìn thấy nữ tử mặc quần áo trắng tinh bị một Hắc y nhân mang đi, xác định là đến nơi này. Cho thấy đó là Vân Mộng Vũ và đồng bọn của ả.”

“Bọn họ có lẽ đang trốn ở đây, chỉ là chúng ta nhất thời chưa tìm được mà thôi. Hơn nữa người nọ cũng nói, hắc y nam tử còn bị thương trên người, có thể hắn dùng xe ngựa chạy đến đây, chúng ta vẫn nên tìm nhanh đi.” Vương Nhị nghĩ rồi phân tích cho Vương Tứ nghe.

Vương Tứ nghe xong nghĩ cũng có lý, sau đó hai người lại tìm tòi những nơi gần đó.

May mắn Vân Mộng Vũ bây giờ mặc trang phục màu đen, lại che dấu cực bí ẩn, nếu không, tất nhiên dễ dàng làm cho bọn họ phát hiện. Cho dù bọ họ phát hiện cũng không sao, trên người bọn họ cũng đã trúng độc, không thể vận động mạnh. Nhưng nếu vậy, nàng không thể bắt hết bọn chúng.

Lúc hai người đang tìm kiếm, lại có người đến.

Lại thêm hai Hắc y nhân bay xuống.

Nhìn thấy tình huống này, trong lòng nàng mừng rỡ.

Rốt cục cũng tề tựu đủ!

“Thế nào?” Vương Nhất lập tức nhìn Vương Nhị hỏi.

“Không có phát hiện gì, chúng ta đang nghĩ có nên tìm bốn phía hay không?”

Nhìn thấy tình huống này, Vương Nhất cùng Vương Tam đồng thời nhíu mày.

Vương Tam trong lòng có một loại cảm giác bất an, chuyện đêm nay có vẻ rất quỷ dị.

Đầu tiên là Tiểu Ngũ vô cớ chết thảm, tiếp theo khi đang tìm hung thủ, gặp được tình huống hiện tại cũng có điểm đáng ngờ, giống như có người đang âm thầm thao túng, tuy y nghĩ vậy nhưng cũng không nghĩ sẽ trùng hợp như thế.

Kẻ say xỉn kia vô cớ đụng vào hắn, nói đến tiên tử áo trắng, hấp dẫn lực chú ý của hắn. Còn có Vương Nhất đụng vào xa phu cũng quá trùng hợp a.

Vương Nhất trong lòng bất an ngẩng đầu lên lại vừa vặn nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Vương Tam, hai người nháy mắt cảm thấy đây là cái bẫy.

“Không tốt, chúng ta bị trúng kế, đi mau.” Vương Nhất quyết định thật nhanh, cảm thấy việc cấp bách là chạy nhanh khỏi nơi này.

Chuyện này rất quỷ dị, mà nơi này giờ phút này người cũng có vẻ rất quỷ dị, khiến trong lòng hắn không ngừng dâng lên một cỗ bất an.

Tuy rằng bình thường Vương Nhị cùng Vương Tứ hành sự có vẻ lỗ mãng, nhưng đối với lời nói của đại ca vẫn nghe theo. Vừa nghe đại ca nói như vậy, trong lòng biết đã xảy ra chuyện gì, cũng theo lão đại cùng lão tam chuẩn bị rời khỏi nơi này.

“A, vì sao ta cảm thấy toàn thân vô lực, đây là có chuyện gì.” Đang chuẩn bị vận nội lực rời đi vương Tứ lập tức cảm thấy toàn thân mềm mại vô lực, lập tức quỳ xuống.

Mọi người cũng đều phát hiện tình huống như vậy, đều rất hoảng sợ, đến tột cùng là chuyện gì đang xảy ra. Trong lúc nhất thời bốn Hắc y nhân đều quỳ trên mặt đất, mới có thể miễn cưỡng chống đỡ thân thể không ngã xuống.

“Đại ca, phải làm sao bây giờ. Xem ra, chúng ta quả thực đã trúng kế.” Vương Tam vẻ mặt trầm trọng nói.

Vương Nhất cũng phát hiện tình huống lúc này rất nguy cấp, đang muốn gửi tín hiệu, ai ngờ lúc này trong rừng lại truyền ra một giọng nói mềm mại.

“Thôi đừng nên phát tín hiệu làm gì, phát ra cũng mất đầu thôi.” Mấy người vừa nghe đến thanh âm này đều rất ngạc nhiên, làm sao có thể có nữ tử lúc này.

Chỉ thấy ở cánh rừng bên kia xuất hiện một nam nhân mặc y phục màu đen, người nọ vẻ mặt cười yếu ớt, đi về phía bọn họ.

Vân Mộng Vũ cười yếu ớt đi tới gần bọn họ, trong mắt cũng mang theo một mảnh hàn băng. Đây đều là những người muốn mạng của nàng!

Nàng tuyệt đối sẽ cho bọn họ không có đường sống trở về!

“Vân Mộng Vũ, là ngươi!” Vương Tam vừa thấy nàng, lập tức liền nhận ra.

Bởi vì Vương Tuyết Nhi từng phái hắn đi điều tra Vân Mộng Vũ, tuy lúc này Vân Mộng Vũ mặc trang phục của nam nhân, nhưng hắn chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra được.

Ba người khác lập tức kinh hãi.

Vân Mộng Vũ?

Làm sao có thể, bọn họ làm sao có thể tin được bộ dáng thong dong trước mặt, hơn nữa việc đặt bẫy này làm sao có thể là Vân Mộng Vũ.

“Ngươi, ngươi thật là Vân Mộng Vũ?” Vương Nhị lắp bắp, hắn căn bản không đặt nữ nhân này trong mắt, vậy mà ngay lúc này lại uy hiếp tính mạng của bốn huynh đệ bọn họ.

“Đúng vậy, chính là ta. Làm sao vậy, có phải rất khó tin?” Vân Mộng Vũ hiện tại cảm thấy rất thú vị, nàng nghĩ không nên cho bọn họ chết sớm, phải tra tấn bọn họ một chút thì trong lòng mới thấy thoải mái. Vì thế nàng lại mở miệng, nhưng lại kêu bốn người mắt đỏ như máu xuất hiện tại đây.

“Ngũ đệ của các ngươi thật giống các ngươi a, vẫn nghĩ giết ta dễ như trở bàn tay, nhưng cuối cùng ai sẽ đi gặp Diêm vương trước đây. Hơn nữa, ngũ đệ các ngươi bị chết thực thảm. Các ngươi không phải muốn thay hắn báo thù sao? Đáng tiếc a, hiện tại tính mạng các ngươi cũng khó bảo toàn. Nhưng không sao, con người của ta luôn thiện lương, nhất là không chịu được khổ sở của người khác. Cho nên tuy rằng không thể cho các ngươi báo thù như ý nguyện, nhưng vẫn là có thể lấy một loại phương thức khác thỏa mãn tâm nguyện nho nhỏ của các ngươi. Vậy thì, đưa các ngươi xuống địa ngục, cùng đoàn tụ với ngũ đệ của các ngươi.” Nhìn xem, lòng nàng thật tốt, lại còn giúp bọn họ nghĩ chu đáo như vậy, sợ năm huynh đệ bọn họ cô đơn. (Sally: tỷ cũng quá thiện lương rồi)

Không có cách nào, đây là nhược điểm của nàng, lòng nàng rất dễ mềm yếu. Ai, xem ra về sau phải sửa lại… (Sunny: Hix, Vân tỷ mà sửa lại thì không biết sẽ “mềm yếu” như thế nào a)

Vân Mộng Vũ cảm thấy thú vị nghĩ, mà bốn vị bên kia lại không bình tĩnh như vậy. Bọn họ hiện tại muốn đem Vân Mộng Vũ băm thành trăm mảnh, mới có thể giải được mối hận trong lòng a.

Nhìn thấy bọn họ đằng đắng sát khí nhưng lại không làm được gì, trong lòng Vân Mộng Vũ rất vui sướng. Cả đêm liên tục gặp ba lượt ám sát, trong lòng buồn bực đến cực điểm, hiện tại cuối cùng cũng tìm được niềm vui.

Trong lòng cảm thấy thoải mái một chút, đột nhiên nhìn ngân quang bên cạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.