Thiên Tài Khí Phi

Chương 28: Chương 28: Vân Mộ phẫn nộ




Vân Mộng Vũ giương mắt nhìn về phía người tới.

Vân Mộ!

Thấy rõ người tới, đuôi lông mày Vân Mộng Vũ chỉ khẽ nhếch, trên mặt nhưng không có biểu tình, vẫn là một bộ dáng nhàn nhã.

Thật đúng là người con có hiếu, người cha nhân từ, lại là phu quân tốt. Bên kia mới chịu chút ủy khuất, lập tức chạy qua bên này trút giận.

Vân Mộng Vũ khóe miệng nhẹ nhàng gợi lên nụ cười như không, trong mắt cũng là một mảnh hàn băng, trong lòng khó có thể khống chế cảm xúc phẫn nộ đang không ngừng lan tràn trong lòng.

“Nghịch nữ này, dám chọc giận tổ mẫu của ngươi, làm tổ mẫu ngươi tức giận đến bị bệnh ở trên giường, ngươi muốn làm cái gì? Lúc trước ngươi không nên trở về, đỡ phải gây hoạ trong tướng phủ.” Vân Mộ vừa vào cửa cái gì cũng không hỏi, liền chửi ầm lên.

Lại bước đến trước mặt Vân Mộng Vũ, muốn nâng tay lên tát cho nàng một bạt tai.

Nhận thấy được ý đồ của hắn, Vân Mộng Vũ lập tức đứng dậy, tay trái rất nhanh đưa tới, nhanh chóng bắt lấy bàn tay to của Vân Mộ, hai người nhìn nhau kịch liệt. Một ánh mắt phẫn nộ, một lại thâm trầm như nước, ánh mắt lãnh liệt.

Hai người cứ như vậy giằng co lẫn nhau. Nếu là mấy hôm trước, nàng còn có thể cho hắn điều hắn muốn, nhưng hiện tại, nàng thật sự không nghĩ sẽ nhịn hắn nữa.

Bằng không, nếu nàng nhịn hắn, bọn họ sẽ nghĩ nàng yếu đuối, sẽ trêu chọc nàng. Khiến cho nàng mỗi ngày cảm thấy phiền. Vậy nên nàng không nhường nữa để chuyện này sớm được giải quyết.

Hơn nữa loại việc nhỏ này, có thể giải quyết dễ dàng, nàng thật sự không nghĩ sẽ cùng bọn họ chơi trò chơi vô bổ. Cân nhắc kỹ, mâu quang nàng khinh chuyển, ánh mắt nhìn Vân Mộ.

“Phụ thân lại có ý gì, không cần tùy tiện đem một ít tội đổ lên đầu của ta. Phụ thân đường đường là một tướng quân Sở quốc sẽ không hồ đồ đến mức không phân biệt trắng đen, ta đây thật nghi ngờ năng lực của phụ thân. Còn nữa, phụ thân, về sau không nên hơi một tí liền mở miệng hô to gọi nhỏ tên ta hoặc động thủ với ta. Ta không thích như vậy, như vậy thực ảnh hưởng tới cảm xúc của ta. Nếu cảm xúc của ta không khống chế được cũng rất dễ dàng làm ra chuyện không thể tưởng tượng được. Phụ thân, ngươi nói đi, ngươi không nghĩ ta sẽ đi nói với thái hậu sao, hộ quốc tướng phủ sẽ có được mấy ngày thanh tịnh đây?”

Nghe được mấy câu này, trong lòng Vân Mộ cũng đã bình tĩnh rất nhiều, không giống như lúc nãy.

Kỳ thật trong lòng hắn vẫn rất rõ ràng Lí Như đối xử với nàng không tốt, nhưng nếu không quá mức, không ảnh hưởng đến danh dự của tướng phủ, hắn cũng mở một con nhắm một con mà cho qua. Mà ở trong lòng hắn, ba mẹ con Lí Như đều rất quan trọng. Cho nên nhiều lúc, cho dù biết sai là ở Lí Như, hắn cũng nguyện ý phối hợp với nàng diễn trò. Mà trước kia, Vân Mộng Vũ cũng sẽ không phản kháng, mặc cho bọn hắn sắp xếp. Nhưng bây giờ lại ngược lại.

Bây giờ nàng lại phản kháng, lại biết lợi dụng điểm mạnh của nàng, lại biết uy hiếp. Nghĩ đến đây, Vân Mộ hơi nheo mắt lại.

Bây giờ nàng rất nguy hiểm, nhưng hắn không biết đối đãi với nàng như thế nào. Vì hiện tại không nên cố gắng đối đầu với nàng, về sau sẽ tìm cơ hội giải quyết.

Lúc này Vân Mộ trong mắt biến ảo không ngừng, lại hiện lên tia lãnh khốc. Nhìn Vân Mộ như vậy, Vân Mộng Vũ không thèm nói gì cả.

Muốn trừ bỏ nàng, hắn đừng mơ đến mộng đẹp đó.

Bây giờ, đối với nàng mà nói, giải quyết tướng phủ chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Trò chơi chỉ là mới bắt đầu, rất nhanh, nàng sẽ làm cho các nàng thống khổ.

Thời gian cứ như vậy trôi qua, cha và con gái, hai người nhìn nhau không chớp mắt.

Cuối cùng, Vân Mộ cũng chỉ có thể hừ một tiếng bỏ tay ra, sắc mặt âm trầm phất tay áo rời khỏi. Mà Vân Mộng Vũ lại mang tâm tình giống như trước vẫn vui vẻ dùng cơm, cứ như là chưa phát sinh ra chuyện gì.

Sau ngày đó, tướng phủ quả nhiên im lặng, không còn ai dám trêu chọc nàng. Trong phủ nha hoàn cùng bà vú cũng nơm nớp lo sợ, không dám chậm trễ đến Tâm Mộng cư như trước.

Vân Mộng Vũ lại nhàn nhã trong phủ, từng ngày từng ngày vui vẻ trôi qua.

Một ngày, Hồng Mai tiến vào thông báo, có người của hộ quốc tướng quân phủ tới. Vân Mộng Vũ khóe miệng cười tươi cho Hồng Mai mời người đó vào.

Chỉ chốc lát Hồng Mai liền mang một bà vú ước chừng năm mươi tuổi đi vào, Vân Mộng Vũ nhận ra đó là vú Trịnh bên người bà ngoại, được bà ngoại tín nhiệm. Trịnh mama vừa đến liền hành lễ với Vân Mộng Vũ, sau khi đứng dậy liền bảo nha hoàn đưa cho bà một cái hộp.

“Đại tiểu thư, đây là lão phu nhân sai người vì đại tiểu thư làm quần áo để tiểu thư tham dự hội Mẫu Đơn.”

Hồng Mai tiến lên tiếp nhận cái hộp, sau đó lại lui ra.

“Bà ngoại ta thân thể thế nào, còn ho khan không? Còn nữa, khẩu vị của bà ngoại ta hiện nay như thế nào?” Vân Mộng Vũ nhìn vú Trịnh, trong lòng cảm thấy rất là thân thiết, cho nha hoàn mang ghế đến, mời bà ngồi nói chuyện.

“Lão phu nhân thân thể gần đây tốt hơn nhiều, bởi vì đại tiểu thư mời danh y đến điều trị, khẩu vị cũng tốt. Chỉ là gần đây trong kinh thành có nhiều chuyện xảy ra nên lão phu nhân có hơi phiền muộn, bà sợ sẽ liên lụy đến thanh danh của đại tiểu thư. Trong lòng luôn không yên lòng, nên kêu lão nô đến đây đưa quần áo, tiện thể xem tiểu thư như thế nào?”Nghe bà vú nói, Vân Mộng Vũ cảm thấy trong lòng ấm áp.

Nàng lập tức trả lời: “Vũ nhi thật sự rất tốt, không ai dám làm hại đếnVũ nhi. Làm phiền vú trở về nói cho bà ngoại, cho bà yên tâm, Vũ nhi thật sự rất tốt, bà ngoại không cần quan tâm.”

“Lão nô nhất định truyền lại cho lão phu nhân nghe.”

“Vậy làm phiền vú. Nhiều năm qua ngươi luôn hầu hạ bên người bà ngoại ta. Công ơn này, Vũ nhi ghi tạc trong lòng. Về sau vú có việc gì cứ việc tới tìm ta.” Vân Mộng Vũ trịnh trọng nói với vú Trịnh.

Nghe nói như thế, vú Trịnh hốc mắt cũng đã ẩm ướt. Đại tiểu thư cùng Lâm tiểu thư giống nhau đều trọng tình trọng nghĩa, làm cho người ta khó có thể không thích. Nàng rất vui mừng nhìn thấy Vân Mộng Vũ hiện tại, rất giống Lâm tiểu thư lúc còn sống, trong lòng cảm thấy an ủi.

Tiếp đó nàng cùng bà vú hàn huyên một ít chuyện của hộ quốc tướng quân phủ rồi cho mama trở về bẩm báo lại.

Qua hai ngày, Vân Mộng Vũ cũng bắt đầu chuẩn bị cho Mẫu Đơn hội. Nàng cho Hồng Mai tìm xem có nhạc khí nào không. Kết quả cái gì cũng đều không có. Kết quả này làm cho Vân Mộng Vũ muốn mắng chửi người, đường đường là một thiên kim tướng phủ, vậy mà ngay cả đàn cổ cũng không có. Thật là quá buồn cười mà. Bất đắc dĩ, nàng phải tự mình ra bên ngoài đi tìm.

Nàng lần này không có mang Lục Bình theo, mà nàng thay đổi nam trang để ra ngoài.

Ở trên đường nàng tìm tới tìm lui, chỉ chốc lát liền đứng ở một nơi.

Nhạc Danh Các.

Vừa thấy phong cách bố trí cổ xưa rất bắt mắt, Vân Mộng Vũ lập tức cảm thấy nơi này quả nhiên rất bất phàm. Hơn nữa không biết vì sao, trong lòng nàng cảm giác bên trong có gì đó cứ kêu gọi nàng, làm cho nàng tò mò vào xem.......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.