Thiên Tài Ngục Phi

Chương 44: Chương 44: Aizz. Đây là một hiểu lầm lớn!




Tiêu Nguyệt ôm Tiểu Bạch về khách điếm rồi ngủ thẳng giấc, hôm nay Tiểu Bạch hơi bé bé nên ôm không sướng a. Thôi ủy khuất vài bữa vậy, Tiêu Nguyệt nghĩ nghĩ rồi chìm vào giấc ngủ, nàng cảm thấy mình sắp thành sâu ngủ mất rồi. Người ta thì cố gắng tu luyện còn nàng thì lười biếng quăng hết cho Tiểu Quang.

Thiên Lam lúc này cảm thấy rất ư là nhứt đầu, không lẽ Hỗn Độn quyết sẽ mai một từ đây? Không được, hắn phải làm cho Tiêu Nguyệt tỉnh dậy tu luyện mới được.

Thiên Lam cứ lải nhãi bên cạnh thần thức của Tiêu Nguyệt làm nàng không sao ngủ được, Thiên Lam chết tiệt, Thiên Lam chết bằm, người ta mới lười biếng có mấy ngày mà lại đi tra tấn người ta như vậy đó. Ngươi có tin ta đem ngươi biến thành con gái không hả? Cho Tiểu Bạch và Tiểu Quang cười chết ngươi, đừng quên ngươi là giới linh a.

Thiên Lam đọc được suy nghĩ trong thần thức của Tiêu Nguyệt thì sống lưng chợt đổ mồ hôi, nhưng mà hắn nhất quyết lải nhải tới khi nào nàng tỉnh thì thôi.

Tiêu Nguyệt tức giận ngồi dậy không thèm nói chuyện với Thiên Lam, ngoan ngoãn nhập định vận dụng Hỗn Độn quyết, linh khí dày đặt tụ tập lại, Tiêu Nguyệt chìm sâu vào trạng thái nhập định.

Thiên Lam thấy kết quả như vậy thì hài lòng, hầu như hắn sinh ra là để đóng vai ác a.

Sau hai ngày cũng cố thực lực, Tiểu Bạch đã có thể tùy ý hoạt động, nhìn thấy Tiêu Nguyệt đi vào trạng thái nhập định. Tiểu Bạch chớp chớp con mắt, lắc lắc đầu, thân hình Tiểu Bạch dần mờ ảo.

Tiêu Nguyệt cảm nhận được linh lực dao động thì mở mắt, nhìn về phía Tiểu Bạch đang biến mất.

Một nam tử dần dần hiện ra, hắn có mái tóc bạch kim, và cặp mắt màu tím, cả ngũ quan cũng hoàn mỹ. Tuy là nam tử nhưng hắn có một làn da trắng và mịn khiến bao nữ tử phải hâm mộ. Chỉ có một điều không hề ổn rằng, hắn đang trần như nhộng a!

Tiêu Nguyệt bất động há mồm, nàng chưa kịp hét lên thì cửa phòng nàng mở ra.

Mộ Kình Thiên không biết từ lúc nào đã đứng trước cửa, hắn cũng há hốc miệng, chuyện gì đang xảy ra? Mộ Kình Thiên dụi dụi mắt, lại lấy tay véo vào eo một cái, cảm thấy đau a, mắt cũng không bị hoa a.

Và bây giờ thay vì Tiêu Nguyệt la thì Mộ Kình Thiên lại la thật lớn.

“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!”

Tiêu Nguyệt ngậm miệng lại, nuốt nuốt nước miếng, có lẽ không cần nàng la rồi, đưa tay lên trán, Tiêu Nguyệt khẽ vỗ vỗ, đây chắc chắn là hiểu lầm lớn a.

Đương sự gây chuyện lại ngơ ngác nhìn hai người ở trong phòng, hắn cười lộ ra hàm răng trắng noãn, chết tiệt, thật yêu nghiệt.

Tiêu Nguyệt thầm rủa Mộ Kình Thiên ngàn lần, không vào lúc nào lại vào ngay lúc này cơ chứ, nàng quay đi chỗ khác hắng giọng.

“Mộ Kình Thiên, ngươi cho hắn một bộ y phục đi.”

Mộ Kình Thiên nghe vậy thì đóng cửa lại chạy tới cạnh Tiểu Bạch đưa cho Tiểu Bạch một bộ y phục của hắn, là hắn lấy đại trong túi càn khôn, trùng hợp bộ y phục này cũng màu trắng.

Tiểu Bạch ngơ ngác cầm bộ y phục không biết làm gì, nó cầm quấn quanh người, nhưng không che chỗ cần che nha. Mộ Kình Thiên nhìn thấy Tiểu Bạch ngốc nghếch thì thầm mắng, nhanh tay giúp Tiểu Bạch mặc vào.

Tiểu Bạch mặc xong quần áo thì vui vẻ ngồi trên một cái ghế, nhìn chằm chằm Tiêu Nguyệt và Mộ Kình Thiên.

Mộ Kình Thiên nhìn thấy Tiểu Bạch bày ra một bộ dáng của thụ, Mộ Kình Thiên nghi hoặc nhìn Tiêu Nguyệt, không lẽ nàng là công. Nghĩ nghĩ đầu óc của Mộ Kình Thiên hoảng loạn, hắn nhìn Tiêu Nguyệt đầy tha thiết. (ta thề là ta không biết tại sao ta ghi như vầy a)

Tiêu Nguyệt cảm nhận được hai luồng ánh mắt thì quay lại nhìn, Tiểu Bạch lúc này đã thay y phục, toàn thân trắng toát và khuôn mặt tinh xảo ngây thơ, làm nàng có ý nghĩ rằng, hắn là trích tiên hạ phàm hay sao ? Nàng nhìn rồi lại nói.

"Tiểu Bạch ?"

Tiểu Bạch nghe vậy thì gật gật đầu cười, truyền âm cho Tiêu Nguyệt.

"Vâng chủ nhân."

Nhìn thấy Tiểu Bạch thì Tiêu Nguyệt thầm than, lại thêm một yêu nghiệt, nàng thật là có phúc hưởng a, người ta có một đã hạnh phúc lắm rồi nàng lại có tới ba.

(tg : Thật ra là tám ạ, chúng ta cùng đếm nào ^^. Một ! Hai ! Ba ! Bốn ! Năm ! Sáu! Bảy! Tám. À mà các nàng có biết ta đếm ai không a?)

Mộ Kình Thiên thấy nét mặt của Tiêu Nguyệt thì bi thương không thôi, chủ nhân à, đã già rồi sao còn muốn gặm cỏ non thế? Nghĩ đến hình ảnh Tiểu Bạch ở dưới, Tiêu Nguyệt ở trên làm Mộ Kình Thiên nổi hết da gà, nắm chặt tay, Mộ Kình Thiên quyết định phải ngăn cản việc này xảy ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.