Tiêu Nguyệt vội vận dụng Lăng Thiên bộ pháp tránh qua một bên, nhưng với thực lực của Tiêu Nguyệt bây giờ thì tốc độ không đủ để tránh hoàn toàn công kích của đại mãng xà, nó chỉ cần quất đuôi một cái thì Tiêu Nguyệt đã bay tới vách sơn động.
Hiện tại Tiêu Nguyệt chỉ mới là Linh sư tam cấp, còn đại mãng xà đã là cảnh giới Linh Vương, một kích này gần như là trí mạng.
Chú cún nhỏ giận dữ hóa thành một đại lang toàn thân đầy máu, nhào tới cắn vào đuôi mãng xà quăng vào vách sơn động.
Vách sơn động bị một đại mãng xà to lớn hung hăng nện vào nhưng chỉ rung nhẹ một tý mà không hề có dấu hiệu sập lỡ làm người ta phải ngạc nhiên.
Đại mãng xà một lần nữa trườn về phía đại tuyết lang, miệng phóng ra kịch độc, đại tuyết lang không kịp né tránh làm kịch độc bám vào một chân của nó. Da lông nhanh chóng bị ăn mòn lộ ra khúc xương trắng bên trong.
Đại tuyết lang thống khổ kêu lên, đuôi nó mạnh mẽ quất vào người mãng xà, chân thì tìm mọi cách đem đại mãng xà cố định, miệng há ra cắn một nhát vào người đại mãng xà.
Đại mãng xà tức giận dùng tốc độ không tưởng quấn lấy đại tuyết lang, tiếng xương gãy nghe sao rõ ràng. Toàn thân tuyết lang đầy máu nhưng vẫn cố chống cự, hàm răng bén nhọn cắn vào cổ đại mãng xà.
Đại mãng xà rít lên, vội buông tuyết lang, cả cơ thể mãng xà dùng tốc độ kinh người hấp thu linh lực xung quanh. Toàn thân mãng xà phát sáng, từ miệng mãng xà một hỏa cầu cực lớn đang dần khuếch tán.
Đại mãng xà hướng thằng phía tuyết lang phóng qua, tuyết lang đã bị thương nên không thể tránh né được. Trơ mắt nhìn hỏa cầu càng ngày càng gần bản thân.
Tiêu Nguyệt nhìn một màn như vậy thì đau lòng không thôi, như có cái gì thôi thúc Tiêu Nguyệt nhanh chóng đứng chắn trước tuyết lang. Đây hoàn toàn là phản xạ vô thức, nàng như không điều khiển cơ thể mà đứng chắn trước mặt tuyết lang.
Tới khi hồi phục tinh thần thì đã không kịp suy nghĩ nữa rồi, hỏa cầu đã gần trong gang tất. Khí nóng phả vào mặt Tiêu Nguyệt, da thịt nàng gần như muốn bóc cháy, mồ hôi và máu quyện vào nhau đổ xuống như mưa
Tiêu Nguyệt trong áp lực của đại mãng xà mà nhớ lại hết thảy những gì mình trải qua trong suốt thời gian qua.
Từ Tiêu Dật đến mẫu thân, Tuyết Vũ a di, Vương thị kể cả Thiên Lam nữa. Nàng không cam tâm, ông trời cho nàng cơ hội sống lần nữa nên nàng muốn có một cuộc sống hữu ích, nàng muốn giúp mẫu thân báo thù.
Hỏa cầu vừa chạm vào người Tiêu Nguyệt thì một dị tượng bỗng dưng xảy ra, cả người Tiêu Nguyệt được một tầng ánh sáng hỗn độn bao quanh. Tầng sáng nhu hòa biết mấy nhưng hỏa cầu của đại mãng xà lại không mảy may gì phá vỡ được.
Tầng sáng hỗn độn như có linh hồn, đem toàn bộ hỏa cầu dội ngược lại phía của đại mãng xà, cùng lúc đó Hỗn Độn Giới Chỉ ánh sáng lóe lên rồi ảm đạm.
Tiêu Nguyệt cũng từ từ hạ xuống đất hôn mê bất tỉnh, trước khi bất tỉnh nàng biết được, nàng thoát rồi nhưng nghĩ đến dị tượng lúc nãy làm nàng bất an. Thiên Lam !
Tiêu Nguyệt chìm sâu vào trong hôn mê, đại tuyết lang thấy vậy thì lê lết thân hình khổng lồ của mình tới bên cạnh Tiêu Nguyệt. Đại tuyết lang cẩn thận ngoạm lấy Tiêu Nguyệt từng bước từng bước lại cạnh mặt hồ đang phát sáng.
Đại tuyết lang thả Tiêu Nguyệt vào trong nước. Tiêu Nguyệt dần chìm sâu vào trong nước trong khi đại tuyết lang đấu tranh suy nghĩ. Đại tuyết lang há miệng ra, hạt châu từ trong miệng tuyết lang bay ra ngoài rồi chui xuống nước. Cả mặt nước như có linh hồn rẻ nước cho hạt châu thần bí tới chỗ của Tiêu Nguyệt.
Hạt châu dần phóng lớn rồi bao lấy Tiêu Nguyệt, Tiêu Nguyệt lúc này dù đang hôn mê cũng tỉnh dậy.
Nổi đau thấu xương thấm vào từng bộ phận trên người nàng. Một loại lực lượng thần bí như muốn tàn phá lục phủ ngũ tạng, chặt đứt kinh mạch của nàng. Da thịt bị căng ra tới mức tóe máu, các bó cơ căng ra tới mức đứt phừng phựt.
Sự thống khổ không thể nào chịu được làm Tiêu Nguyệt gào lên.
“Aaaaaaaaaaaa~ Đau quá … áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa.”