Hiên Viên Dật nhẹ đặt Tiêu Nguyệt xuống đất, sờ sờ đầu nàng, mỉm cười. “Tiểu Nguyệt ngoan, muội xem, ai cũng nhìn chúng ta kìa, đi về phía bằng hữu đi, ta sẽ ở một nơi xem muội nhé!” – Giọng của Hiên Viên Dật vẫn vậy, nhẹ nhàng mà ấm áp.
Tiêu Nguyệt gật mạnh đầu, quay về phía đám người Vũ Phong, khi quay đầu lại bóng dáng màu trắng đã biến mất khỏi tầm mắt làm Tiêu Nguyệt cảm thấy thất vọng. Nhưng cố nén nước mắt lại, nàng phải nghe lời Dật.
Trận đấu hôm nay hoàn toàn khác với hôm qua, chỉ có hai lôi đài được dựng lên… Lôi đài lớn gấp năm lầm lôi đài cũ, có các lá chắn hình thành từ linh trận do các lão sư duy trì.
Trận đầu tiên là ở lôi đài thứ nhất là hai tiền bối ban trung cấp, lôi đài cặp đôi Lam Y Y và Lam Nha Nha, phải nói vận khí của hai chị em này rất tệ, mới vòng đầu đã phải tự đối mặt với nhau. Hai tiền bối ban trung cấp rất nhanh dành thắng bại, có lẽ là chênh lệch thực lực đi, Lam Nha Nha biết rằng mình không bằng Lam Y Y nên cũng chủ động nhận thua.
Trận tiếp theo là trận của một tiền bối ban cao cấp và một tiền bối ban trung cấp, đương nhiên tiền bối ban trung cấp trực tiếp nhận thua. Lôi đài còn lại là là của Lục Lâm và vị bát tinh linh sư Thẩm Thương, đối với mọi người thì đây là một điều bất ngờ.
Cũng không thể trách họ không có mắt nhìn, bao bọc Lục Lâm là ngoại bào màu lục sẫm, trên đầu trùm một chiếc mũ cao cổ, gió phật vào cứ như sẽ lung lay, đỗ ngã bất cứ lúc nào. Nhìn vào đều có thể thấy được sự lỏng lẽo và yếu ớt.
ĐƯơng nhiên có một số người không bao giờ nhìn vào vẻ bề ngoài mà đánh giá một con người, trong đó có Thẩm Thương. Thẩm Thương không phải là một người quá đa nghi nhưng trực giác mách bảo cho hắn, nếu hắn xem thường tiểu thử trước mặt này thì sẽ nuốt phải quả đắng.
Lục Lâm mở vải bọc thanh kiếm ra, một thanh trọng kiếm màu tím cứ thế xuất hiện trước mặt mọi người, Lục Lâm chấp tay nhìn về phía Thẩm Thương, ngắn gọn nói. “Chỉ giáo!”
Thẩm Thương cũng nhanh chóng xuất ra nhuyễn kiếm trịnh trọng đáp. “Không dám!” - Nói xong, Thẩm Thương nhanh chóng thủ thế chờ đợi Lục Lâm công kích, sở trường của hắn là tìm ra sơ hở của đối thủ, chuyển từ bị động sang chủ động.
Lục Lâm cũng không khách sáo, Tịch Mịch Kiếm nhanh chóng được tiếp linh lực, chuyển thành màu tím sậm, xung quanh thân kiếm cũng xuất hiện các tia lửa điện, âm thanh “Xoẹt! Xoẹt!” đồng thời vang lên.
Lục Lâm lấy đà xông về phía Thẩm Thương, hai tay chắp lại, cầm lấy Tịch Mịch Kiếm một đường chém thẳng về phía Thẩm Thương đồng thời thủy thuẫn cũng xuất hiện phía sau lưng Thẩm Thương. Thẩm Thương bất ngờ đập lưng vào thủy thuẫn, hắn nhanh chóng quyết định, nhảy qua bên phải, cổ tay khẽ động đem nhuyễn kiếm chém qua một bên, nơi mà Lục Lâm cũng bị tiếp đất.
Lục Lâm dùng thanh trọng kiếm làm chỗ dựa xoay nữa vòng trên không trung, xoay cổ chân đá chính xác vào bề mặt của nhuyễn kiếm. Thẩm Thương nhanh chóng thu hồi kiếm, bước qua phải một bước tránh trường hợp Lục Lâm tập kích lần nữa. Theo đà xoay thì Lục Lâm sẽ tiếp đất bên trái. Tay Thẩm Thương ngưng tụ ám cầu, một chưởng về phía Lục Lâm, tuy ám cầu không lớn nhưng sẽ làm giảm độ linh hoạt của Lục Lâm.
Lục Lâm đương nhiên hiểu, ngưng tụ một lôi cầu đối chọi, lôi cầu của Lục Lâm chỉ có thể tích chứ chưa hề được áp súc, uy lực sẽ không mạnh, nhưng dùng để che dấu thân hình của Lục Lâm là điều dư thừa. Khẽ nhún người, Lục Lâm bay thẳng về hướng lôi cầu, mũi kiếm cũng thẳng tắp một đường, cả người Lục Lâm cứ như tên đã rời cung, nhanh, thẳng và chuẩn xác.
Thẩm Thương nhìn thấy ám chiêu của Lục Lâm thì khẽ lách người, vòng qua người Lục Lâm, chuẩn bị tập kích từ phía sau thì không ngờ, một lôi cầu quay đến ập thẵng vào mặt hắn. Thì ra ám chiêu chỉ là mồi nhử, công kích thật sự nằm ở phía sau.
Thẩm Thương văng ra sát mép sân thi đấu thì mới dừng lại, trước mặt vì bị thủy cầu đập vào có chút sưng đỏ. Thẩm Thương cũng không quan tâm, áp súc một ám cung và ba mũi tên, cứ vậy bắn về phía Lục Lâm.
Ba mũi tên này là do Thẩm Thương dùng phân nửa linh lực để tạo ra, còn việc có trùng hay không thì không cần quan tâm, hắn bao giờ cũng tin tưởng vào tài thiện xạ của hắn, trước giờ luôn nổi bật cùng lứa huống chi là một tiểu tử.
Ba mũi tên thi nhau bắn về phía Lục Lâm nhưng Lục Lâm lúc này chưa dùng lại, theo quán tính vẫn cứ tiến về phía trước. Mắt thấy ba mũi tên tiến gần Lục Lâm, Thẩm Thương thoáng qua tia đắc ý, xem ra là trúng rồi.Mắt thấy ba ám tiễn sắp chạm vào người mình, Lục Lâm vận chuyển linh lực tạo thành một thủy cầu đánh thẳng vào bản thân, làm chính Lục Lâm bay ra ngoài tránh thoát khỏi phạm vi công kích của ba ám tiễn. Lục Lâm khạt ra một ngụm máu, do trúng chiêu ở cự ly khá gần vùng nguy hiểm làm máu tụ không có đường ra, Lục Lâm phải nhổ ra để tránh ứ máu nhưng trong mắt người khác thì Lục Lâm lại bị thương nặng. Thật là!
Lục Lâm vừa ổn định thân thể liền xông lên phía trước, Tịch Minh kiếm dần phát ra hào quang thịnh vượng, lôi điện bốn phía dường như tụ tập về phía mũi kiếm, tạo thành một quả cầu nhỏ.
Thẩm Thương vội giải ám cung, nhuyễn kiếm nhanh chóng xé gió bay về phía trước, tay kia ngưng tụ một ám cầu quăng về phía Lục Lâm. Nhuyễn kiếm như độc xà chạm vào Tịch Minh kiếm của Lục Lâm, lấy Tịch Minh kiếm làm trọng tâm Thẩm thương xoay người nhảy lên cao, âm thầm phát động ám vụ.
Màn sương đen bao trùm cả lôi đài, Thẩm Thương như cá gặp nước nhanh chóng công kích Lục Lâm, tiếng kim loại va chạm vang vọng cả lôi đài. Lục Lâm không vì ám vụ mà động tác kém đi, phải biết từ lâu hắn đã thích ứng với bóng tối vô tận.
Một ám vụ nhỏ nhoi không bao giờ có thể làm khó Lục Lâm.
Lục Lâm phát động Lôi Đình Chi Nộ, nhanh chóng bao phủ lấy lôi đài, ánh tím chớp xoẹt trong không ám vụ, hai màu đối lập hoàn toàn. Chiêu thức này cũng rút đi một phần ba linh lục của Lục Lâm. Nhưng hiệu quả nhanh chóng xảy ra, ám vụ dần biến mất, đúng hơn là người thi triển đã bị công kích trúng, phạm vi ám vụ dần thu hẹp rồi biến mất do không có linh lực duy trì.
Lục Lâm vừa nhìn thấy bóng mờ của Thẩm Thương thì nhanh chóng công kích về phía Thẩm Thương, lôi điện oanh một tiếng làm lõm cả lôi đài, Tịch Minh kiếm cũng theo hướng đó oanh kích về phía Phẩm Thương đang nằm trong hố do lôi điện tạo ra. Nhưng bất ngờ lúc này xảy ra, Thẩm Thương đang nằm trong hố bỗng dưng biến thành một luồng ám linh lực rồi biến mất.
Lục Lâm biết đây là kỹ năng ám phân của Thẩm thương, dù sao Lục Lâm cũng đã có thể làm ra một thủy phân, đương nhiên hiểu rõ.
Thẩm Thương xuất hiện ở phía sau lưng của Lục Lâm, một cước đạp mạnh vào lưng Lục Lâm, ý đồ làm cho Lục Lâm bay ra khỏi lôi đài, cuộc chiến cũng sẽ tới hồi kết thúc nhưng Lục Lâm làm sao có thể chấp nhận thua như vậy, Tịch Minh kiếm găm sâu vào lôi đài, cả người thừa nhận hết tất cả sức lực của Thẩm Thương.
Thẩm Thương âm thầm kinh hãi nhưng cũng nhanh chóng khôi phục lại tinh thần, nhanh chóng một kiếm kề tới cổ của Lục Lâm, nhưng lúc đó Lục Lâm lại nhanh chóng bỏ kiếm nhảy lên không trung, một Lục Lâm biến thành ba Lục Lâm, nhanh chóng vây quanh Thẩm Thương.
Thẩm Thương cũng biết rằng Lục Lâm dùng thủy phân, nhưng không ngờ một lúc có thể làm ra hai thủy phân cùng lúc, Thẩm Thương nhanh chóng đâm về một Lục Lâm, nhưng tiếc thay đó là thủy phân, Thẩm Thương lại nhanh chóng chém về phía một Lục Lâm khác, may mắn vẫn không mỉm cười với Thẩm Thương.
Lục Lâm lúc này cũng đã ngưng tụ xong linh lực vào Tịch Minh kiếm, một phát rút lên đánh về phía Thẩm Thương, , thủy thuẫn bốn phía cũng được dựng lên, nhất thời Thẩm Thương không thể tránh thoát.
Thẩm Thương hét lên một tiếng cố gắng, dùng ám linh lực bao bọc lấy bản thân, giảm thiểu lực công kích của Lục Lâm. Nhưng Tịch Minh kiếm đã tích trữ linh lực xong thì Thẩm Thương làm sao có thể đối kháng được, mắt thấy Tịch Minh kiếm xuyên qua tầng tằng lớp lớp ám linh lực của bản thân Thẩm Thương cắn răng hét lên.
“Ta nhận thua!”
Nhưng mà lúc này Lục Lâm thu tay không kịp nữa, nhìn thấy thanh kiếm đâm về phía Thẩm Thương, Lục Lâm chỉ có thể nhanh chóng chuyển dịch qua một bên, gâm vào vai của Thẩm Thương. Lực lôi điện cứ như thế tràn vào thân thể Thẩm Thương, cả người hắn tê liệt rơi xuống đất, cũng may Tịch Minh kiếm đâm vào không sâu, chỉ có thể xem là bị thương ngoài da và tê liệt chút ít mà thôi.
Thẩm Thương nằm đó mỉm cười, khuôn mặt thả lỏng làm nó trở lại như lúc ban đầu, nét tinh nghịch của một thanh niên mười sáu mười bảy tuổi đã quay trờ lại, tuy tái nhợt nhưng lại rất hồn nhiên, làm gì còn là một Thẩm Thương nghiêm túc quyết đấu lúc nãy?
Lục Lâm hơi áy náy nhìn về phía Thẩm Thương, hắn cũng muốn thu tay nhưng không kịp làm Thẩm Thương bị thương. Dù có ra sao thì Lục Lâm vẫn chỉ là một đứa trẻ phân rõ thù bạn, đối xử tàn nhẫn với kẻ thù hoặc là bản thân nhưng sẽ không đụng chạm tới bạn bè.
Tuy nhiên cái mặt than của Lục Lâm không thể hiện điều gì làm nhiều học viên phía dưới bực bội, chỉ có Thẩm Thương mới nhìn thấy tia áy náy của Lục Lâm mà thôi. Thẩm Thương cười nhỏ, lại chạm vào chỗ đau liền nhe răng hít hà, hô đau không ngừng. Lục Lâm cũng nhanh tay lấy một viên tứ phẩm Hồi Thể Đan cho Thẩm Thương nuốt vào, thuận tiện đỡ Thẩm Thương xuống đài.