Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Chương 41: Q.6 - Chương 41: Bi kịch của thích khách Đệ Ngũ




Sáng sớm hôm sau, Hoa Sở Sở ủ rũ trở về. Cẩn thận hỏi thăm mới biết thì ra nàng ấy đi tìm Liên Minh Thích Khách, muốn treo giải to để Đệ Ngũ lấy mạng Vân Khê. Ai ngờ còn chưa nhắn đến chỗ Đệ Ngũ đã bị người liên lạc trực tiếp khước từ. Nguyên nhân rất đơn giản, theo điều tra, Vân Khê chưa từng làm ra bất kỳ chuyện gì thương thiên hại lý, bại hoại đạo đức, hay cực kỳ tàn ác cả, do vậy, yêu cầu này không phù hợp với điều kiện của Liên Minh Thích Khách. Đối phương cũng báo lại rõ ràng, muốn để hắn nhận vụ này, trừ phi đến khi Vân Khê làm ra thứ gì đó thương thiên hại lý, bại hoại đạo đức, cực kỳ tàn ác đã rồi hãy nói. Hoa Sở Sở rối rắm a, thì ra là bỏ tiền thuê sát thủ giết người cũng không dễ dàng. Vân Khê còn rối rắm hơn thế, muốn tự mua cái đầu mình mà cũng khó khăn như vậy. Có còn thiên lý hay không đây?! “Vân tỷ tỷ, làm sao bây giờ? Không thì tỷ chạy đi gây án, giết mấy người ấy? Hay phóng hỏa cũng được!” Hoa Sở Sở chờ đợi nhìn Vân Khê, làm cho nàng không còn gì để nói cả. “Giết người phóng hỏa hơi khó khăn, chọn phương pháp đơn giản nhất vậy . . . . . . Vân tỷ tỷ, tái giá đi! Vứt chồng bỏ con, hẳn là bại hoại đạo đức, đúng không?” Khóe mắt Vân Khê giật giật, rất muốn tung một chưởng đánh chết nàng ấy luôn đi cho rồi! Vì muốn cứu Mưu ca ca nhà nàng ấy mà rắp tâm đẩy mình tới nước đạo đức bại hoại, giết người phóng hỏa? “Có rồi!” Vân Khê chợt thấy ánh sáng lóe lên trong đầy, vỗ tay một cái, nói, “Chúng ta dùng cách này thì tốt hơn, dùng cái đó đó rồi. . . . . .” “Như thế nào? Như thế nào?” Đáy mắt Hoa Sở Sở bùng lửa, nhảy nhảy lên. Vân Khê cười thần bí, tầm mắt quỷ dị đánh giá vài lần từ trên xuống dưới nàng ấy, làm cho người ta nổi hết cả da gà, lòng sinh dự cảm xấu. Quay lại tửu lâu lúc trước, tân khách ngồi đầy. Vân Khê dẫn đám thanh niên Bạch Sở Mục, Long Thiên Tầm, còn có Triệu Hiểu Du, Triệu Hiểu Mẫn ngồi vào một bàn, gọi mấy món đơn giản và rượu, chuẩn bị xem cuộc vui. Xung quanh, chủ đề của các tân khách vẫn không thoát khỏi chuyện Học viện Thiên Long và Liên Minh Thích Khách. “Nghe nói đêm qua lại có người tới ám sát Bách Lí viện trưởng, bị cao thủ của Học viện Thiên Long vây bắt, hiện bị nhốt trong Địa lao đấy.” “Là ai vậy? Thích khách Đệ Tứ trong truyền thuyết à?” “Nghe nói chính là người đó! Hắn mò vào phòng ngủ Bách Lí viện trưởng, đang định hạ thủ thì bị nhóm cao thủ vây lấy. May là viện trưởng đã dời đi từ trước nên hắn ta không ám sát thành công, nếu không, hậu quả khó lường a.” “Bách Lí viện trưởng khiêm tốn hiền lành, vì sao có nhiều kẻ tới ám sát ông ấy không ngừng như vậy? Ta không hiểu được!” “Có cái gì mà không hiều? Bách Lí viện trưởng vừa chết, vị trí viện trưởng của cả Học viện Thiên Long để trống, khẳng định có người muốn ngồi lên đó nên tranh đoạt bảo tọa mà thôi.” “Thì ra là vậy, hiểu rồi hiểu rồi.” “. . . . . .” Vân Khê hít sâu một hơi, quả là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê. Chuyện không hề đơn giản, không chỉ là tư oán với người của Liên Minh Thích Khách, mà có lẽ ngọn nguồn chân chính đang nằm trong hệ thống quyền lực của Học viện Thiên Long. “Đệ Ngũ, xem ngươi trốn được chỗ nào?” Một tiếng quát khẽ vang lên, nóc tửu lâu bị thủng một lỗ lớn, ba bóng người lục tục lọt vào, xuất hiện giữa tửu lâu. Chưởng quỹ thấy thế, thiếu chút nữa là khóc ầm lên: “Lại nữa?” Hôm qua vất vả lắm mới lấp được chỗ đó, hôm nay lại vỡ nữa rồi, rốt cuộc có để người ta làm ăn hay không?! Các tân khách rối rít bật dậy, tránh qua hai bên, nhưng không ai rời đi, toàn bộ đều đứng lại xem náo nhiệt. “Đệ Tứ, ngươi khinh người quá đáng! Nói thế nào thì ta cũng là Đệ Tứ trước trong Liên minh, ngươi tưởng ngươi đánh bại ta được một lần thì rất giỏi chắc? Hôm nay ta phải quyết một trận tử chiến với ngươi, không phân lại thắng bại thì không dừng!” Người tiến vào tửu lâu trước, “Đệ Ngũ”, cầm kiếm mà đứng, một thân lam y bọc lấy dáng người, khuôn mặt che kín chỉ lộ ra hai con mắt. Thoáng qua thì thấy cũng uy phong lẫm lẫm, khí thế bất phàm. Nhìn kỹ lại mới phát hiện, vị “Đệ Ngũ” này hình như nhỏ bé quá thì phải, đến thanh âm cũng mềm nhũn, kiểu gì cũng thấy có hương vị ẻo lả. Các tân khách xôn xao, hóa ra là Đệ Tứ cùng Đệ Ngũ của Liên Minh Thích Khách đánh nhau. “Không đúng, không phải Đệ Tứ tối qua đã bị Học viện Thiên Long nhốt lại à? Sao lại xuất hiện ở đây?” “Đệ Ngũ sao mà càng nhìn càng giống nữ nhân vậy?” “Các ngươi nói thử xem hai bọn họ ai lợi hại hơn?” Giữa tiếng nghị luận, Đệ Tứ ẩn thân dưới áo choàng áo đen, ôm kiếm mà đứng, một thân sát khí cực kỳ lãnh khốc. Cô gái áo lam bên cạnh mở miệng, chỉ thằng vào Đệ Ngũ mà mắng: “Một tên tướng bại trận cũng dám lớn lối? Đừng quên, bảy hôm trước, ngươi đã thua thế nào dưới một kiếm của Mưu ca ca nhà ta như thế nào! Uổng công tự xưng là tung hoành giang hồ mười mấy năm, ngay một chiêu nửa thức của Mưu ca ca nhà ta cũng đánh không lại, còn có mặt mũi làm Đệ Tứ chắc? Đừng nói là Đệ Tứ, đến Đệ Ngũ cũng không có tư cách đâu! Ta bây giờ xếp thứ chín mươi chín, ngươi có tin không, ta ra một kiếm cũng có thể xử ngươi, hử?” Khẩu khí thật lớn! Đệ Cửu Thập Cửu (chín mươi chín) mà cũng dám khiêu chiến Đệ Ngũ? Hiểu biết về thích khách của đám khách nhân không ngừng sụp đỡ. Đây tuyệt đối là một Liên minh quái thai dị dạng, cái dạng người cổ quái gì cũng có. “Ngươi? Bớt đứng đó nói khoác đi, một chưởng của ta cũng có thể đánh chết ngươi!” Đệ Ngũ nổi giận. “Được, vậy để mọi người chứng kiến đi. Số chín mươi chín của Liên Minh Thích Khách hôm nay khiêu chiến Đệ Ngũ, nếu như ngươi thua, từ nay về sau, ta mới là Đệ Ngũ!” Cô gái áo lam cất cao giọng. “Tỷ thí thì tỷ thí, ta sợ ngươi chắc?” Đệ Ngũ giơ kiếm, chỉ về hướng cô gái áo lam, giương cung bạt nỏ, chiến cuộc tức khắc bắt đầu. Các tân khách lại lui về phía sau, chừa ra một không gian rộng hơn nữa để hai người kia tỷ võ. Cả bàn người Vân Khê vô cùng bình tĩnh, ai cũng không nhúc nhích nửa bước, trên mặt đều treo nụ cười thần bí khó lường, cứ như đã lường trước hết thảy từ đầu. “Giết!” Quát một tiếng, trường kiếm hai người va chạm, tiến vào chém giết. Trong tửu lâu, kiếm khí tung hoành, song phương đánh rất kịch liệt. Những người không biết võ thì trầm trồ khen ngợi, ai hiểu võ thì không khỏi nghi ngờ, trình độ võ công cũng chả có gì đặc biệt, nhìn có vẻ kịch liệt, kì thực kiếm thuật thường thường. Nhưng là, dân gian thủy chung vẫn là dân gian, người không biết võ chiếm đa số, trong mắt họ, đây chính là một cuộc tỷ thí giữa cao thủ rồi. Nhìn kìa, đánh thật kịch liệt a? “Keng!” Đại khái qua mười mấy hiệp, trường kiếm trong tay Đệ Ngũ bị đánh bay, tuyên bố chịu thua. Từ đám khác nhân bộc phát ra một tràng vỗ tay vang dội dành cho cô gái áo lam. Trận chiến thắng này đại biểu cho việc, từ nay về sau, cô gái áo lam chính là Đệ Ngũ của Liên Minh Thích Khách rồi! Một cao thủ Số Chín mươi chín đánh bại cao thủ Đệ Ngũ, tương phản lớn như thế đủ để xác định võ công Đệ Ngũ kia rách nát cỡ nào! Cô gái áo lam vung trường kiếm, gác bên cổ Đệ Ngũ: “Nếu dám quỳ xuống xin tha, ta sẽ thả cho ngươi một con đường sống!” Đệ Ngũ trợn mắt, rồi đột nhiên như đã quyết tâm chuyện gì, quỳ gối xuống đất, dập đầu xin tha: “Đệ Tứ, Đệ Ngũ, ta nhận thua, ta đánh không lại các ngươi, ta không xứng để trở thành Đệ Ngũ, không xứng để trở thành người của Liên Minh Thích Khách, xin các ngươi tha cho ta đi! Xin dập đầu với các ngươi ở đây!” Hành động của Đệ Ngũ làm cho không ít người khinh bỉ. Một kiếm khách có thể thất bại, nhưng không thể đánh mất tôn nghiêm. Cô gái áo lam lui về phía sau một bước, giống như bị đối phương hù dọa, ánh mắt nàng lóe ra, liếc liếc nhìn, không biết nên phản ứng thế nào. Đột nhiên, từ bên ngoài tửu lâu phóng tới một luồng hàn quang lạnh lẽo, thoảng qua toàn trường. Thân ảnh màu lam như quỷ mị hư vô bay vào, trường kiếm ngâm dài, đâm về phía “Đệ Ngũ” kia! “Sở Sở, cẩn thận!” “Đệ Tứ” vứt đấu lạp đi, cô gái áo lam cũng vọt tới đằng trước, cả hai cùng phi thân về hướng “Đệ Ngũ”. Đây rõ ràng là Long Thiên Thần và Bách Lí Song! Cùng lúc đó, ánh mắt Vân Khê lóe sáng, đập bàn phóng lên. Hoa Sở Sở thì giả trang làm “Đệ Ngũ” quỳ gối trên mặt đất. Vì để bức bách Đệ Ngũ chân chính hiện thân bằng bất cứ giá nào, nàng định dập đầu xin tha thật sự ở đây. Ai ngờ, chưa trình diễn xong, Đệ Ngũ thật đã tới rồi! Làm một gã kiếm khách hoặc nói là một gã thích khách, bọn họ để ý nhất chính là danh dự của mình, sao có thể tha thứ cho kẻ lén chửi bới, phá hỏng danh dự mình được chứ? Hàn quang phía sau ngày càng gần, tiếng kiếm như âm hồn đoạt mệnh, Hoa Sở Sở nhận ra nguy hiểm nhưng không tránh né kịp nữa. Nàng nhắm hai mắt lại, chờ trái tim bị đâm thủng, chấm dứt tính mạng mình. Tin là, chỉ cần Đệ Ngũ xuất hiện, Vân tỷ tỷ nhất định sẽ bắt được hắn, sau đó đưa đi đối chất, trả lại trong sạch cho Mưu ca ca. Chỉ cần Mưu ca ca được bình an vô sự, nàng ủy khuất một chút hay dâng cả tính mạng ra, cũng không có vấn đề gì hết Keng! Keng! Keng! Ở sau lưng, tiếng kiếm khí bị đánh bay vang lên, ba tiếng liên tục, đủ để tim nàng dừng đập ba lần. Không có một kiếm xuyên tim theo dự đoán, nàng khẽ hé mắt ra, quay đầu, phát hiện Đệ Ngũ đã bị Vân Khê chế phục hoàn toàn. Trường kiếm trong tay hắn bị đứt thành ba đoạn rơi xuống đất, hai mắt Đệ Ngũ rực lửa giận, phẫn uất không thôi. “Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Ai cho phép các ngươi phá hoại thanh danh của ta? Đại trượng phu thà chết đứng còn hơn sống quỳ!” Đệ Ngũ hung hãn lườm Hoa Sở Sở, thân thể của hắn đã bị Vân Khê khống chế, nhưng sát khí và khí diễm trên người vẫn lớn lối vô cùng. Đây mới là khí chất và kiêu ngạo một thích khách cần có! Hoa Sở Sở lột lớp ngụy trang trên mặt xuống, vặn eo, cũng lớn lối trợn mắt trừng đối phương: “Ngươi còn dám hung dữ với ta? Là ngươi làm hại Mưu ca ca bị Học viện Thiên Long oan uổng, nhận nhầm là hung thủ ám sát Bách Lí viện trưởng, ngươi dám nói chuyện này không phải là ngươi làm sao?” Ánh mắt hung hãn của Đệ Ngũ lộ ra mấy phần mờ mịt, giọng nói hòa hoãn bớt, nhưng vẫn dùng phương thức gào thét để biểu đạt: “Đệ Tứ bị oan thì liên quan gì tới ta? Các ngươi coi Đệ Ngũ này là loại người gì? Ta chẳng lẽ là loại nguyện đánh cuộc mà không chịu thua nên giở trò sau lưng chắc? Ngươi đừng quên rằng, lần thi hành nhiệm vụ trước, là ta giúp các ngươi một tiếng, là ta giải quyết phiền toái hộ các ngươi!” “À. . . . . .” Hoa Sở Sở giống như đột nhiên hồi hồn, nhớ lại chút chuyện, nàng rụt cổ le lưỡi, có chút chột dạ, dán sát vào bên tai Vân Khê nói, “Vân tỷ tỷ, hắn có vẻ không phải cái loại người đó thật đấy, lần trước, thật sự là hắn đã giúp chúng ta.” Vân Khê tức giận trừng mắt, không phải luôn miệng nói Đệ Ngũ là hiềm nghi lớn nhất nên phải phí sức bày ra cục diện hôm nay, dụ Đệ Ngũ vào bẫy sao? Hiện tại lại một câu “có vẻ không phải cái loại người đó thật đấy”, chẳng phải bọn họ uổng công hết rồi ư? Vân Khê suy tư, phất tay cho Long Thiên Thần và Bạch Sở Mục một cái, ý bảo bọn họ khiêng người về trước rồi sẽ thẩm vấn kỹ lại sau. Bất kể thế nào, đã xuất lực, cũng không thể lãng phí thời gian được. “Buông! Các ngươi buông ra! Ta tuyệt đối sẽ không khuất phục, ta—!” Á huyệt bị điểm, Đệ Ngũ không còn phát ra bất kỳ thanh âm nào nữa, chỉ có thể đỏ mặt, giận dữ trừng mắt nhìn mỗi người, biểu đạt sự phẫn nộ của hắn. Đám khách nhân vây xem thấy mụ mị cả đầu, không thể phân rõ ai đúng ai sai, ai thật ai giả. “Vân tỷ tỷ, chúng ta làm gì bây giờ?” Hoa Sở Sở nhìn ngón tay, yếu ớt hỏi, đã ý thức được sai lầm mình phạm phải. “Có thể làm gì nữa? Lẫn lộn quá!” Vân Khê bĩu môi, “Cùng lắm thì xin lỗi hắn rồi đuổi về Liên Minh Thích Khách thôi.” “A? Xin lỗi?” Hoa Sở Sở cũng bĩu môi, có chút bất đắc dĩ. Vân Khê khẽ cười, vỗ vỗ vai nàng: “Được rồi, chúng ta đi về trước đã! Dù sao hắn cũng là người Liên Minh Thích Khách, mưa gió lần này xuất hiện ở Thiên Long thành, nhất định có duyên cớ khác, chúng ta có lẽ sẽ thám thính ra vài tin tức có liên quan khác cũng nên.” “Thật chứ?” Ánh mắt Hoa Sở Sở sáng lên, tâm tình tốt hơn chút. Đoàn người tiếp tục tóm Đệ Ngũ trở về Phủ Thành chủ. Đến Phủ Thành chủ, cả đại đường tề tụ một đám người. Đệ Ngũ được để nội đường to lớn, cột bằng dây thừng vào một cái ghế thái sư. Nơi này nghiễm nhiên trở thành công đường, còn Đệ Ngũ là phạm nhân bị thẩm vấn. Hoa Sở Sở chắp tay sau lưng, đi tới trước mặt Đệ Ngũ đầu tiên, cất giọng chất vấn: “Tại sao ngươi lại xuất hiện ở Thiên Long thành, nhận nhiệm vụ đặc thù hay là tới hùa với người khác đẩy Mưu ca ca đưa vào chỗ chết?” Đệ Ngũ hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, không để ý tới nàng. Hoa Sở Sở tức giận, tóm tóc hắn lại uy hiếp: “Nếu ngươi còn không nói, ta nhổ sạch chỗ tóc này, ngươi có tin hay không?” Đệ Ngũ lại cười lạnh, không sợ hãi chút nào: “Liên Minh Thích Khách kiêng kỵ nhất là đồng môn tương tàn, ngươi đã gia nhập thì đã là một phần tử của Liên minh, phải tuân thủ quy tắc của nó. Ta xếp hạng trước ngươi, theo tôn ti, nếu ngươi còn bất kính như vậy, toàn bộ thích khách trong Liên minh đều có thể công khai lên án!” Hoa Sở Sở sửng sốt, nghĩ lại, hình như có quy tắc thật thì phải. Đảo mắt một cái, nàng đắc ý nhún vai, cười giảo hoạt: “Ngươi đừng quên rằng, Số Chín mươi chín vừa đả bại Đệ Ngũ, ngươi còn quỳ xuống xin tha trước mặt mọi người đấy nhé. Bắt đầu từ giờ, ta không còn là Số Chín mươi chín mà thành Đệ Ngũ rồi! Xếp hạng trước ngươi, theo tôn ti, ta muốn bắt nạt ngươi thế nào, thì chính là thế đó!” Nàng vừa nói, vừa hung hăng giật tóc hắn, làm cho Đệ Ngũ giận đến bốc khói trên đầu. “Hèn hạ vô sỉ! Ta nhất định sẽ truy cứu các ngươi vì tội hủy hoại danh dự!” Vân Khê nhìn Hoa Sở Sở tra hỏi cái kiểu chơi đùa kia, nhất định sẽ không thu được kết quả gì, bèn đứng dậy, đi tới bên cạnh Hoa Sở Sở: “Được rồi, qua một bên đi, để ta tới hỏi vẫn hơn.” Hoa Sở Sở làm mặt quỷ với Đệ Ngũ, sau đó ngoan ngoãn lui lại. Vân Khê khom người, nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, trầm giọng nói: “Bị Đệ Tứ đánh bại, mất hết danh dự, tụt thành Đệ Ngũ, cho nên ngươi ghi hận trong lòng.” Không phải là giọng chất vấn, mà là khẳng định. Đệ Ngũ nhíu mày, lạnh lùng nhìn lại nàng. “Trong lòng ngươi không cam, cho nên đã tìm cơ hội đối phó Đệ Tứ. Vừa hay Liên Minh Thích Khách muốn ám sát viện trưởng Thiên Long, ngươi liền lợi dụng thời thế, ném tội danh ám sát lên người Đệ Tứ, khiến hắn trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Mà với năng lực hiện nay, Đệ Tứ chưa thể đối kháng cùng toàn bộ Học viện Thiên Long được. Đến khi bị sa lưới, ngươi có thể mượn tay Học viện Thiên Long để diệt trừ Đệ Tứ. Hắn vừa chết, ngươi lại thuận lý thành chương trở thành Đệ Tứ của Liên Minh Thích Khách. Không uổng người nào, không mất chút sức, tâm nguyện lại đạt thành, ta nói có đúng không?” Đệ Ngũ càng nghe Vân Khê nói, thần sắc càng lúc càng tức giận, máu nóng cả người như vọt hết lên tận đỉnh đầu: “Ngươi nói hươu nói vượn cái gì đó? Ta mà làm chuyện như vậy sao? Đúng là ta không vừa mắt với Đệ Tứ, nhưng thằng này còn không hèn hạ đến nỗi đánh lén sau lưng người khác như thế!” “Ngươi không làm thật sao? Vậy lần này tới Thiên Long thành, là vì chuyện gì?” Vân Khê rèn sắt luôn khi còn nóng, từng bước ép sát. “Ta tới Thiên Long thành theo lệnh Chữ Thiên Nhất Hào để điều tra chân tướng! Có người ngoài mạo danh Liên Minh Thích Khách, hành hung khắp nơi, chúng ta đương nhiên phải điều tra nhất thanh nhị sở rồi!” Đệ Ngũ nổi giận đùng đùng nói. “Thì ra là vậy!” Vân Khê quan sát sự biến hóa ánh mắt của hắn, chỉ thấy tức giận và phản ứng bản năng, không giống nói dói. Nàng nhếch môi cười nhạt, nhún nhún vai: “Được rồi, ta tin ngươi! Nói sớm không phải xong rồi sao? Cũng chả gây ra nhiều hiểu lầm như vậy! Làm sao bây giờ nào? Tất cả mọi người đã chứng kiến ngươi bại dưới tay Số Chín mươi chín, giờ muốn làm sáng tỏ cũng không kịp rồi. Thấy chưa, đây chính là hậu quả của việc giả khốc!” Lồng ngực Đệ Ngũ phập phồng kịch liệt phập phồn, tức giận cực kỳ. Nàng còn dám nói? Một thân danh dự của hắn đều hủy hết trong tay mấy người bọn họ rồi! “Ta có đề nghị, ngươi suy nghĩ thử xem.” Vân Khê lại nói, “Chúng ta hợp tác, ngươi điều tra vấn đề nội bộ của Liên minh, bọn ta điều tra vấn đề nội bộ của Học viện Thiên Long. Sau khi tra xét rõ ràng, xác nhận Đệ Tứ trong sạch rồi cứu hắn khỏi địa lao, chúng ta cùng diễn một tuồng kịch, cứu lại tôn nghiêm và danh tiếng của ngươi, thế nào?” Da mặt Đệ Ngũ giần giật, rất muốn đánh người. Các ngươi vô sỉ đủ chưa vậy? Biết hắn trân trọng danh tiếng của mình, nên nếu muốn vãn hồi mọi chuyện, chỉ có nữa đồng ý với bọn họ, sau đó diễn lại một tiết mục khác. Nếu không, màn bại trận trước mặt mọi người hôm nay, còn hình ảnh quỳ xuống xin tha, sẽ bám hắn cả đời, trở thành trò cười trong giới thích khách, không bao giờ rửa sạch nổi. Cắn răng, hắn ngầm cân nhắc, rốt cục gật đầu. Hoa Sở Sở vui mừng nhảy nhót, đến khi nhận được ánh mắt tàn bạo Đệ Ngũ gửi đến, nàng mới ý thức ra, vô cùng chân chó chạy tới, vừa cởi dây thừng cho hắn vừa nhận lỗi. Chuyện Đệ Ngũ tạm thời dừng tại đó. Có sự gia nhập của hắn, bọn họ càng nắm chắc tình huống của Liên Minh Thích Khách. Đúng như Vân Khê và Long Thiên Tuyệt suy đoán, Liên minh không hề nhận bất kỳ nhiệm vụ ám sát Bách Lí viện trưởng nào, có người đang mạo danh để làm chuyện bất nghĩa! Mà bi kịch là, Độc Cô Mưu thành kẻ chết thay mấu chốt. Rốt cuộc là hạng người nào mà phải phí tâm tư bố trí ra một cục như thế, đưa cả Học viện Thiên Long và Liên Minh Thích Khách vào tròng? “Theo lời đại ca, huynh ấy hoài nghi mấy tên trưởng lão Học viện Thiên Long có tâm đoạt vị, ngầm kéo bè kết phái, dùng đủ các loại phương thức để thăm dò chỗ ẩn thân của Bách Lí viện trưởng, ý đồ bất chính. Còn nữa, địa đạo trong nhà viện trưởng cũng xuất hiện rất kỳ quặc, không thể một lần là xong, mà phải làm liên tục mấy năm mới được!” Long Thiên Tuyệt mở miệng nói. “Hai ngày sau là sinh thần Bách Lí viện trưởng, các nhân vật trọng yếu của mười đại học viện đều tề tụ tại Học viện Thiên Long, Bách Lí viện trưởng nhất định phải xuất tịch để tổ chức thọ yến. Chúng ta cần nhanh chóng tra rõ mọi sự, không thể để thọ yến hôm đó phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn được.” Vân Khê thở dài, vốn thọ yến là chuyện vui như vậy, ai ngờ sóng ngầm mãnh liệt, sát cơ trồi lên. “Mấy ngày nay, ta sẽ phái thêm người lưu ý động tĩnh bên Học viện Thiên Long. Bách Lí viện trưởng là trụ cột của cả học viện, một khi ông ngã xuống, chỉ sợ giữa mười đại học viện sẽ không còn an bình, lại nổi lên một hồi gió tanh mưa máu.” Long Thiên Tuyệt suy nghĩ sâu xa. Mười đại học viện đến giờ đều lấy Học viện Thiên Long làm cầm đầu. Thứ nhất là thực lực mạnh hơn cả, thứ hai là do Bách Lí viện trưởng đức cao vọng trọng, mới được viện trưởng khác tôn kính và sùng bái. Có Bách Lí viện trưởng ở đó, những học viện khác không có bất kỳ ý nghĩ tranh danh đoạt lợi gì. Nhưng một khi đầu rồng ngã xuống, đám rắn tôm phía dưới sẽ không nhân cơ hội lợi dụng sơ hở hay sao? Hắn mơ hồ có một loại cảm giác, chuyện này sợ là không hề đơn giản. Bọn họ mới chỉ động tới tầng bên ngoài của nó mà thôi. “Ta nghĩ, chuyện chưa chắc đã nghiêm trọng như thế đâu. Dù thế nào thì, hai ta, thêm cả Thiên Thần, đã nắm trong tay ba đại học viện rồi. Nếu có nổi lên phân tranh, chỉ cần ba phương hợp lực lại, ta không tin mình không lấn được bọn họ!” Vân Khê lạnh lùng nhướng mày, nói một cách tự tin ngạo nghễ. “Chỉ hy vọng là như thế.” Long Thiên Tuyệt cười nhẹ, ôn nhu cầm tay nàng. Dù bọn họ không ngừng đối diện phong ba, nhưng hắn tin, chỉ cần hai người cùng sóng vai đồng hành, khó khăn hay gian nguy gì cũng không có vấn đề. “Mẫu thân, bên ngoài có người tới tìm! Nói là tới trả kiếm!” Tiểu Mặc ở ngoài cửa gào to một tiếng rồi biến đi rất nhanh. Hôm nay bé sẽ gặp lại Kim trưởng lão của Khí học viện và mấy người bạn Long gia yêu dấu, tâm tình đang rất vui vẻ, chỉ muốn mau mau tới hội họp với đám bạn cũ. Bỏ quả ân oán hỗn loạn của đời trước Long gia, tre con dù sao cũng là trẻ con, đều là bằng hữu cả! “Trả kiếm ?” Ánh mắt Vân Khê híp lại, sau đó lại sáng lên, nàng biết người đến là ai rồi. — Chương V42 Thư truyền vị. Thân thủ cao ngất, tựa kiếm mà đứng, hắn đưa lưng về phía đại môn, dưới ánh nắng ban trưa rực rỡ, cả người như đắm chìm trong vạn dặm kim quang. Vân Khê liếc một cái đã chuôi kiếm ấy, hơn một năm trước, nàng đã đưa nó cho Yến Vô Ngân mượn, Trảm Lãng kiếm! Người đến là ai, nàng đã xác định rồi. Hơn một năm trước, trong thủy lao ở Hoa gia, xiềng xích quấn thân, bóng lưng ám đen; còn bây giờ, thân hắn ngập giữa quang minh, tắm ánh mặt trời, cứ như đã đổi thành một người khác vậy. Nhìn bóng lưng ấy, Vân Khê khẳng định, Yến Vô Ngân đã hoàn toàn thoát khỏi cừu hận rồi. “Yến tiền bối, người lỡ hẹn nhiều đấy.” Yến Vô Ngân xoay người lại, ánh mắt sáng lên, hắng giọng rồi phá lên cười: “Xin lỗi, xin lỗi! Thật là ta đã lỡ hẹn, giờ thì nguyên vật xin trả, nếu ngươi có cần cái gì, ta nguyện bồi thường.” Tay hắn chuyển nhẹ Trảm Lãng kiếm, quyến luyến nhìn thoáng qua một cái rồi mới đưa Vân Khê. Bảo kiếm đã theo mình một năm, cũng có chút tình cảm. Vân Khê suy tư, vốn đã định tặng Trảm Lãng kiếm cho hắn luôn, nhưng nghĩ lại, nếu hội tụ đủ mười viên linh châu thì có thể hợp thể thành một viên Cửu Chuyển linh châu, vậy mười thanh thượng cổ bảo kiếm thì sao? Nhưng nàng cũng tập hợp đủ, liệu có đưa đến hiệu quả kinh người như thế không nhỉ? Nghĩ vậy, nàng thu kiếm trở lại. Hiện tại, Hoa gia căn bản đã không gượng dậy nổi, đại thù được báo, giữ lại Trảm Lãng kiếm cũng vô dụng, nhiều lắm cũng chỉ là cung phụng, hoặc đem đi cất giấu. Mà cường địch nàng gặp phải thì ngày càng nhiều, càng cần có kiếm bên cạnh. “Tính toán vậy! Nói cái gì mà bồi thường chứ? Chờ hôm nào chúng ta mà chạy tới Hoa Tây thành, tiền bối mở cửa thu dưỡng là được rồi.” Yến Vô Ngân kinh ngạc, cau mày đánh giá Vân Khê, ngữ khí quái dị nói: “Hình như ngươi thay đổi rất nhiều rồi. Nếu là trước kia, chắc chắn ngươi sẽ không bỏ qua cơ hội như thế, hung hăng lừa gạt ta một phen mới đúng! Sao lại rộng rãi như hiện tại, trở nên thông tình đạt lý mất rồi?” Vân Khê hắc tuyến, nàng khẳng khái một chút mà còn bị chất vấn nữa à, có còn thiên lý hay không đây? “Ta đang làm tấm gương tốt cho con cái đấy! Đối với kẻ địch, kẻ ác nhân, cả những kẻ nhàm chán, đương nhiên phải hung hăng lừa gạt. Đối với bằng hữu và người mình, thỉnh thoảng khẳng khái một chút cũng được, phải không?” Yến Vô Ngân hơi sững sờ, sau đó cất tiếng cười to: “Không sai! Người luôn thay đổi, chỉ cần theo hướng tốt thì hết thảy đều đáng giá! Hôm nay ta tới, ngoài việc trả kiếm, còn có một món đồ cần chuyển, có lẽ một ngày nào đó nó sẽ hữu dụng với ngươi đấy.” Vân Khê kinh ngạc, sau đó thì thấy hắn móc từ trong ngực ra một quyển sách vô cùng cũ kỹ, mặc dù vậy, nó được bảo quản rất tốt, không có sứt sẹo gì. Chỉ khổ nỗi, toàn bộ văn tự trên đó, Vân Khê không hiểu được! “Quyển sách này ta tìm được trong Hoa gia, mà cũng chẳng biết nửa chữ cổ đại nào, nhưng nó là do Hoa gia lịch đại tổ tiên lưu lại. Cuốn sách này tên là 《Tường Thiên Hà đồ chí》, nghe nói bên trong cất giấu một bí mật động trời. Tổ tiên Hoa gia luôn điều tra mà vẫn không có kết quả gì. Lúc ta vừa nhận được nó đã suy ngẫm lại, rốt cuộc Tường Thiên là chỗ nào? Lấy bản đồ cả Long Tường đại lục ra, xem xét từng thành trấn, mỗi một vùng núi sông đều tìm kiếm một lần, cũng không có bất kỳ đầu mối nào.” “Đại thù của ta đã báo, cuộc sống về sau, chỉ muốn đưa tộc nhân đi an cư lạc nghiệp, không muốn dính dáng đến ân oán và phân tranh giang hồ nữa, giữ lại quyển sách này cũng vô dụng. Lần này tới trả kiếm, nhân tiện mang nó theo tặng cho ngươi luôn, biết đâu có ích cũng nên.” “《 Tường Thiên Hà đồ chí 》? Tên này nghe rất quen, tiếc là ta cũng không hiểu văn tự cổ đại, chờ có cơ hội, ta sẽ tìm cao nhân thỉnh giáo.” Vân Khê không có từ chối mà nhận lấy. “Nếu chuyện đã xong xuôi, ta đây cáo từ trước.” “Không vào ngồi một chút à?” Vân Khê nói. “Không được. Ngày sau nếu đi qua Hoa Tây thành, nhớ báo ta một tiếng.” Yến Vô Ngân không dừng lại, tiêu sái xoay người rời đi. Thù hận có thể làm một người trầm luân lạc lối, cũng có thể giúp một người tỉnh táo lại, tất cả chỉ trong một suy nghĩ mà thôi. “Khê Nhi, nàng cầm cái gì vậy?” Long Thiên Tuyệt không biết từ khi nào đã tới phía sau nàng, chú ý tới cổ thư, tò mò nhận lấy, lật ra xem. “Yến tiền bối lấy từ trong bảo tàng Hoa gia, nói là 《 Tường Thiên Hà đồ chí 》, nhưng trên bản đồ Long Tường đại lục không tìm được cái chỗ Tường Thiên này, kỳ quái thật. Hay nó là tên từ vạn năm trước, giờ đã bị sửa mất rồi?” Vân Khê suy đoán. “Tường Thiên. . . . . . Tường Thiên. . . . . . Rất quen thuộc, giống như đã từng nghe thì phải.” Long Thiên Tuyệt nghiêng đầu, cẩn thận hồi tưởng, nhưng không nhớ ra nổi. Vân Khê phụ họa: “Chàng cũng vậy ư? Ta vừa nghe cái tên đã thấy rất quen, như là nó quanh quẩn bên tai ấy, nhưng lại nghĩ mãi không ra.” “Không sao, sau này chúng ta từ từ nghiên cứu.” Long Thiên Tuyệt ôn nhu cười nói, “Hiện tại, quan trọng nhất là Bách Lí viện trưởng, thương thế ông còn rất nghiêm trọng, chúng ta phải nghĩ biện pháp giúp ông ấy hồi phục sớm lên.” “Đại ca đã đem Bách Lí viện trưởng giấu chỗ nào vậy? Ta phải trực tiếp xem thương thế thì mới có thể đưa ra chẩn đoán cuối cùng được.” Vân Khê nói. “Nàng theo ta.” Dưới sự hướng dẫn của Long Thiên Tuyệt, hai người tới chỗ Bách Lí Song, thì ra Vân Trung Thiên đã sớm chuyển Bách Lí viện trưởng tới Phủ Thành chủ, mà Thành chủ lại bí mật an trí phụ thân vào phòng của con gái. Cả Phủ Thành chủ, trừ Vân Trung Thiên và Thành chủ ra, không ai được biết điều này. Vân Khê quan sát bệnh tình của Bách Lí viện trưởng, nhíu chặt mày: “Ngoại thương cũng không có gì, chỉ là trong cơ thể ông có chứa độc mãn tính!” “Vân Khê cô nương, phụ thân ta trúng độc? Làm sao có thể? Các đại phu đều đã xem, không một người nào phát hiện có độc mà.” Thành chủ, Vân Trung Thiên, bao gồm cả Bách Lí viện trưởng, đều cực kỳ kinh ngạc. Bách Lí viện trưởng suy ngẫm trong chốc lát rồi nói: “Cô nương vừa nói như thế, lão phu cũng cảm thấy có cái gì không đúng. Nếu chỉ là ngoại thương, lão phu điều tức mấy ngày là có thể khôi phục. Vậy mà lần này, vận công điều tức kiểu gì cũng chỉ càng thấy thân thể vô lực, cẩn thận ngẫm lại, có lẽ trúng độc thật.” “Loại độc này còn chưa phát tác hoàn toàn, nhưng nó ở trong thân thể, mỗi khi vận công điều tức thì khí tức đều bị nó chặn lại, không vận chuyển được. Hơn nữa, độc được tích lũy nhiều ngày, cũng sắp đến lúc phát bệnh ra. Ta đoán là đã tính toán hết thảy, chọn đúng thời cơ này để tìm người tới ám sát làm ông bị thương, thế là đủ để đạt mục đích. . . . . . Người này có tâm tư thật sâu a!” Vân Khê nói như vậy làm cho Bách Lí viện trưởng cau mày thật chặt, như chìm vào suy tư. “Viện trưởng, ngài có nghĩ tới là ai muốn hại mình hay không?” Vân Trung Thiên nhạy cảm nhận ra thần sắc ông, hỏi tới. Bách Lí viện trưởng vẫn nhíu mày, nhưng lắc đầu: “Chưa có bất kỳ căn cứ chính xác nào, lão phu không muốn oan uổng ai.” “Viện trưởng, ngài cần gì phải che giấu? Người ta trăm phương ngàn kế như thế, tất nhiên có mưu đồ lớn, nếu Học viện Thiên Long phải chịu tổn thất nào, tâm huyết của ngài chẳng phải đã uổng phí rồi sao?” Vân Trung Thiên nói. Bách Lí viện trưởng thở dài, vẫn lắc đầu: “Các ngươi đều ra ngoài đi! Trong lòng lão phu tự cân nhắc.” Nói xong, ông xoay mình, đưa lưng về phía ba người, không muốn tiếp tục trao đổi nữa. Vân Trung Thiên, Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt hết cách, đành tạm thời rời đi. “Nhất định viện trưởng đã biết ai hại mình, nhưng ông cứ như vậy đấy, quá mức nhân từ.” Dọc đường đi, tâm tư Vân Trung Thiên có chút hoảng hốt. “Đại ca, đừng quá lo lắng. Chúng ta sẽ tìm ra ai hạ độc với ám sát thôi. Về phần viện trưởng, ta sẽ tìm biện pháp luyện chế thuốc giải, chúng ta có thể giúp mà, không phải sao?” Vân Khê an ủi. Vân Trung Thiên cười nhạt, vẫn chưa hoàn toàn thoải mái. Thời gian kế tiếp, mọi người đều bận rộn chuyện của Bách Lí viện trưởng, Vân Khê thì tập trung vào luyện chế đan dược. Không biết đã đả thảo kinh xà, hay đối phương chuẩn bị chu đáo mọi chuyện từ trước, mọi người không có được một tiến triển nào nữa. Rốt cục, đến ngày mừng thọ Bách Lí viện trưởng, cả Học viện Thiên Long ồn ào, khí thế ngất trời. Tân khách từ mười đại học viện lục tục vào chỗ, hạ lễ nâng vào từng rương lớn, có trưởng lão đặc biệt đứng ra, vừa ghi chép vừa cao giọng công bố. “Học viện Côn Bằng xuất thủ thật lớn, tổng cộng có mười bảo vật, mỗi vật đều giá trị liên thành! Nghe nói hạ lễ lần này đều do phụ thân của Cừu Mộ Dã, Cừu gia chủ đặt mua. Cừu gia không hổ là gia tộc giàu có nhất Long Tường đại lục, học viện Côn Bằng có Cừu gia chủ làm hậu thuẫn, còn sợ không thịnh vượng sao?” “Mà nói tới lễ vật keo kiệt nhất, nhất định đó là học viện Kim Sư rồi. Không biết bọn họ gặp vận rủi gì, kể từ khi ra Hoa Oánh Oánh rời khỏi, thanh danh và uy vọng ngày càng đi xuống, nghe nói bây giờ đã đến trình độ nhập không bằng xuất rồi. Hạ lễ lần này cũng chỉ có vài món bình thường, căn bản không còn mặt mũi gì luôn.” “Ngươi nói có lạ không, năm trước keo kiệt nhất là học viện Dực Long, lần này thì ngược lại, hạ lễ người ta đưa tới còn gần bằng cả học viện Côn Bằng, mặc dù có cái phẩm chất không bằng, nhưng số lượng trên trăm, tuyệt đối chiếm ưu thế!” “Đó là vì viện trưởng học viện Dực Long đang theo đuổi cháu gái của Bách Lí viện trưởng mà, đến sinh thần của ông ấy, muốn làm cháu rể tương lai, không cố gắng biểu hiện lấy lòng chắc?” “Học viện Vạn Hoàng và học viện Thanh Lân thì sao? Bọn họ tặng cái gì vậy?” “Tạm thời chưa rõ, nhưng hiện nay, ba viện trưởng của học viện Vạn Hoàng, học viện Thanh Lân và học viện Dực Long đều là người một nhà, người ta đưa cái gì, đưa kiểu gì, khẳng định đã thương lượng tốt rồi, sẽ không tranh đoạt danh tiếng của nhau đâu. Hầy, mười đại học viện thay đổi nhiều quá, gần như cái nào cũng đã đổi chủ, không biết bao giờ thì sẽ đến phiên học viện Thiên Long với học viện Bạch Hổ đây.” “Nghe nói chỉ trong một hay hai tháng, toàn bộ học viện Thanh Lân, Dực Long, Kim Sư, Hạc Tiên, Tử Điêu và Ngân Xà đều đổi viện trưởng. Thiên Long và Bạch Hổ luôn là hai học viện có thực lực và uy vọng nhất trong mười đại học viện, một khi hai nơi này cũng đổi chủ, cả thế cục coi như đã phát sinh biến hóa đến long trời lỡ đất rồi còn gì. Đến lúc đó nhất định có trò hay để nhìn. . . . . .” Trong tiếng nghị luận, hai vợ chồng Vân Khê và Long Thiên Tuyệt đi tới, tìm vị trí của mình, đồng thời, cũng lưu ý động tĩnh toàn trường, thu hết lời nói của đám đông vào trong tai. “Không ngờ trong một hai tháng đã xảy ra nhiều đại sự chúng ta không biết như vậy. Kim Sư, Hạc Tiên, Tử Điêu và Ngân Xà đã thay viện trưởng hết như vây, hiện giờ trong mười đại học viện, trừ học viện Thanh Lân của chàng và học viện Dực Long của Thiên Thần, chỉ còn mỗi Thiên Long và Bạch Hổ, Côn Bằng và Vạn Hoàng vẫn do lão viện trưởng chấp chưởng. Biến hóa quả là kinh người khiến người ta lo lắng.” Vân Khê thở dài, gần hai tháng qua, nàng rất ít quan tâm đến chuyện tình của học viện Vạn Hoàng, cho nên những học viện khác cũng không rõ. Giờ nghe những điều như vậy, không thể lập tức thích ứng được. “Những chuyện này ta đã sớm biết rồi. Nghe nói bốn viện trưởng mới của học viện Kim Sư, học viện Hạc Tiên, học viện Tử Điêu và học viện Ngân Xà đều có lai lịch thần bí. Điểm giống nhau là những người đó mới vừa vào học viện không bao lâu, sau đó được các trưởng lão nhất trí ủng hộ, ngồi lên vị trí viện trưởng đó. Mỗi nơi đều có rất nhiều bất mãn, nhưng luôn bị đàn áp, đến nỗi trên giang hồ hầu như không nghe đến tin loạn của bọn họ. Lần ám sát Bách Lí viện trưởng này, ý niệm đầu tiên của ta là, không biết Học viện Thiên Long có dẫm vào vết xe đổ đó hay không nữa. Một khi Bách Lí viện trưởng ra đi, hoặc là trọng thương, các trưởng lão khác mà đồng loạt đề cử người thừa kế khác. . . . . .” Long Thiên Tuyệt nói. “Nghe chàng nói như vậy, mọi chuyện càng ngày hướng đến manh mối đó. Chỉ là, ta không hiểu được, vì sao Bách Lí viện trưởng không chịu tiết lộ người mà ông đã hoài nghi chứ? Chẳng lẽ cứ đợi đến khi bị hắn ta hãm hại, đẩy Học viện Thiên Long tới tình cảnh diệt vong, ông mới hoàn toàn tỉnh ngộ à?” “Người có chí riêng, không thể cưỡng cầu. Chúng ta chỉ có thể làm hết khả năng của mình, rồi nghe theo thiên ý.” Hai vợ chồng vừa đàm luận vừa đi tới chỗ ngồi. Quanh bọn họ còn có mấy vị trưởng lão cao tầng từ học viện Vạn Hoàng đến, bọn họ phụng mệnh viện trưởng đến chúc thọ tặng lễ, nhìn thấy vợ chồng Vân Khê, đều cung kính đứng dậy, hàn huyên thăm hỏi. “Viện trưởng gần đây khỏe không?” Vân Khê tùy ý hỏi. Một trưởng lão trong đó cất lời: “Viện trưởng đều mạnh khỏe! Nhân tiện, viện trưởng nhờ chuyển một phong thư cho ngài, mời xem.” Vân Khê nhận lấy, mở ra xem một chút, nàng kinh ngạc: “Thư truyền vị?” “Chuyện gì vậy?” Long Thiên Tuyệt hỏi. Vân Khê qua một hồi mới khôi phục bình tĩnh, đem thư qua cho hắn, trầm giọng nói: “Viện trưởng nói trên thư, nếu thọ yến hôm nay phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, ta có thể dùng phong thư này, đại diện cho toàn bộ học viện Vạn Hoàng, lấy danh nghĩa học viện Vạn Hoàng để duy trì đại cục!” Long Thiên Tuyệt nhanh chóng xem thư một lần, trở nên thâm trầm: “Ánh mắt Hàn viện trưởng thật độc đáo, hẳn là ông ấy cũng đã phát hiện ra dấu hiệu không tầm thường nào nên đưa lá thư tới để phòng ngừa!” — Chương V43 Chớ say đắm giọng nói thiên thần của tỷ tỷ ta. Trong khi nói chuyện, khách khứa đã đến đông đủ, chỉ chờ Bách Lí viện trưởng là chủ trì của buổi sinh thần hôm nay đến nữa thôi. Lúc này, một người bên Học viện Kim Sư đứng dậy, chắp tay lên tiếng: “Chư vị, tại hạ là tân viện trưởng của Học viện Kim Sư —— Lưu Duệ, lần đầu diện kiến với các vị tiền bối cao nhân ở đây, sau này mong chư vị chiếu cố nhiều hơn.” Người nói chuyện là một nam tử trên dưới bốn mươi, tướng mạo bình thường, nhưng có một khí thế khá là đặc biệt. Mọi người nghe vậy, rối rít đáp lời. “Lưu viện trưởng, hạnh ngộ hạnh ngộ!” “Lưu viện trưởng, còn chưa kịp tới chúc mừng ngài. . . . . .” “Đa tạ các vị! Làm một hậu bối, tại hạ có mấy lời muốn nói, có gì không đúng, kính xin chư vị chỉ giáo cho.” Lưu Duệ nói năng khiêm tốn, ngạo khí trong xương lại không thể che dấu được, “Mười đại học viện đã tồn tại hơn vạn năm ở Long Tường đại lục, lẽ ra, so với những đại gia tộc cổ xưa kia, bề dày lịch sử chúng ta không hề thua kém, nhưng bàn đến danh vọng, thử hỏi có học viện nào được bễ nghễ nhìn thiên hạ như các thế gia?” Không khí đột nhiên trở nên trầm trọng, mỗi người đều lâm vào suy tư. “Rốt cuộc hắn muốn nói cái gì?” Vân Khê nhíu mày, đã nhìn ra hơi thở chứa đầy dã tâm trên người hắn. “Tiếp tục xem kịch đi.” Long Thiên Tuyệt nhàn nhạt nói một câu, ánh mắt quét về phía Lưu Duệ nhiều thêm mấy phần sắc bén. Trong số khách khứa, có người bắt đầu hưởng ứng Lưu Duệ, đứng lên nói: “Lưu viện trưởng hỏi rất hay! Mười đại học viện chúng ta mặc dù có danh khí trên cả Long Tường đại lục, nhưng cứ luôn thua kém đám đại gia tộc kia một bậc. Ví như Học viện Côn Bằng ở Tây Bắc vậy, nhắc đến Tây Bắc, nổi tiếng nhất là Cừu gia giàu có nhất thiên hạ, thậm chí có thể nói, hơn nửa Học viện Côn Bằng phải dựa vào Cừu gia mà hoạt động; còn cả học viện Hạc Tiên, học viện Tử Điêu và học viện Ngân Xà, quanh bọn họ các đại gia tộc đông đúc, mỗi khi xảy ra mâu thuẫn xung đột đều phải khuất phục nhẫn nhịn với người ta. . . . . . Mất mặt của ai ở đây? Chỉ là học viện Hạc Tiên, Tử Điêu hay Ngân Xà sao? Không phải! Đó là mặt mũi của cả mười đại học viện chúng ta! Chính vì trong mắt mấy đại gia tộc đó, chỗ chúng ta cũng chỉ là nơi để đệ tử bọn họ tạm thời tu hành mà thôi, một khi đệ tử thành danh, có tiền đồ rồi, chúng ta không đáng giá lấy một đồng!” Đám khách nhân từng có kinh nghiệm rối rít hưởng ứng, thực lực của học viện không đủ lớn mạnh, phải chịu sự đè ép từ các đại gia tộc xung quanh, đây là sự tồn tại tất yếu, chuyện thường trên đời. Song, quy kết nó với vấn đề mặt mũi của cả mười đại học viện, lập tức trở thành chuyện bé xé ra to. Lưu Duệ tiếp lời người nọ: “Không sai! Mười đại học viện chúng ta vốn là một thể, cùng vinh cùng nhục, một thành phần đánh mất thể diện, mặt mũi tất cả cũng chẳng vẻ vang gì. Chỉ tiếc là, trong chúng ta, rất ít người có thể nhận ra điểm này. Mọi người chỉ âm thầm để tâm đến mỗi học viện của mình, suy nghĩ hạn hẹp, không nhìn đến đại cục. Cứ tiếp tục như thế, địa vị và danh vọng của mười đại học viện ở Long Tường đại lục, nhất định sẽ càng ngày càng thấp. Thật đáng lo.” “Lưu viện trưởng, ngài có đề nghị gì sao?” Người vừa nãy lại đón lời. Khốn, muốn diễn trò cũng đừng diễn lộ liễu như vậy chứ? Một hỏi một đáp, rõ ràng là đã xếp đặt từ trước, nếu không ai có thể mở mồm chân chó đến mức ấy? Đáy lòng Vân Khê hừ lạnh một tiếng, khinh bỉ a. “Tên kia luôn liếc mắt trao đổi với người bên Ngân xà, Hạc Tiên và Tử Điêu, xem ra bọn họ đã thông đồng từ lâu, bây giờ muốn hành động rồi.” Long Thiên Tuyệt kề sát bên tai nàng, thấp giọng nói. “Chẳng sợ! Cho dù bọn họ cấu kết với nhau, cũng chỉ chiếm non nửa mà thôi, chẳng quyết định được cái gì!” Hai vợ chồng nhỏ giọng trao đổi, Lưu Duệ lại dõng dạc phân trần một phen: “. . . . . . Cho nên, tại hạ cho là, chúng ta phải thống nhất lại với nhau, trở thành một thể toàn vẹn rồi đề cử một cao thủ tài đức vẹn toàn đứng lên lãnh đạo. Một khi mười đại học viện thống nhất lại, thế lực của nó có thể áp đảo tất cả gia tộc khác, cho dù là Vân tộc cũng phải ngồi ngang hàng với chúng ta mà thôi! Tới lúc đó, người của ta đi lại trên Long Tường đại lục, ai cũng có thể ngẩng cao đầu mà bước. Còn ai dám coi thường? Mọi người nói thử xem, lời này có đạo lý hay không?” “Hay! Nói rất hay!” “Chúng ta tán thành thống nhất mười đại học viện!” “Chúng ta sẽ tích cực hưởng ứng sự hiệu triệu của Lưu viện trưởng, chúng ta muốn thống nhất! Chúng ta muốn đoàn kết! Chúng ta sẽ cường đại hơn!” “Chúng ta muốn thống nhất! Chúng ta muốn đoàn kết! Chúng ta sẽ cường đại hơn!” “. . . . . .” Trong phạm vi khách khứa ở đây, đủ các loạt hưởng ứng đột nhiên nhô ra như măng mọc sau cơn mưa, thanh thế cực lớn. Các cao thủ của mấy học viện kinh ngạc, không ngờ sẽ xuất hiện cục diện này. Nhìn thoáng qua thì giống như tất cả đều hưởng ứng, nhưng cẩn thận quan sát lại tình hình đặc biệt lúc ấy mới phát hiện, giữa mỗi học viện, chẳng biết từ lúc nào, đã lẫn vào không ít người lạ. Lưu Duệ vừa dứt lời, bọn họ đã cùng lúc lên tiếng hưởng ứng. Kế sách như thế, vừa cao minh, lại khiến người ta không nói ra lời. Nghe mấy khẩu hiệu kìa, “Chúng ta muốn thống nhất! Chúng ta muốn đoàn kết! Chúng ta sẽ cường đại hơn!”, la hét chỉnh tề như vậy, vang dội như vậy, sẽ tác dụng đến cỡ nào? Người bình thường bị kích thích ảnh hưởng cũng lập tức thấy nhiệt huyết sôi trào. Ai ở Long Tường trên đại lục mà không muốn có thân phận và địa vị? Ai không muốn được người khác ngẩng đầu ngưỡng mộ mà phải chịu coi thường mặt lạnh? Ai không muốn ngẩng cao đầu bước đi, đón nhận ánh mắt hâm mộ của thế nhân? Tất cả những điều ấy đều chọc đúng sự ham muốn của mọi người. Cho nên, thanh thế hưởng ứng càng lúc càng lớn, gần như là bao phủ cả buổi thọ yến hôm nay. Vân Khê và Long Thiên Tuyệt liếc mắt nhìn nhau, cứ tiếp tục dựa theo tình thế này, mười đại học viện thống nhất sẽ thành khuynh hướng nhất định. Lòng người nhất trí, dù bây giờ bọn họ đứng ra phản đối, chỉ sợ cũng không làm nên chuyện gì. Phải biết rằng, mười đại học viện xây dựng lên từ chính mấy vạn người, làm chuyện mất lòng người, ắt sẽ đi về phía diệt vong. Bách Lí viện trưởng chưa lộ diện, mấy vị trưởng lão Học viện Thiên Long đều lộ vẻ bất an, lại có một bộ phận mừng thầm, trong lòng có quỷ. “Rất tốt! Nếu tất cả mọi người đều có tâm nguyện này thì chuyện đơn giản hơn rất nhiều. Thừa dịp hôm nay có sự hiện diện của đủ các vị viện trưởng và nhân vật quan trọng ở đây, chúng ta hãy đề cử ra một vị lãnh tụ, từ nay về sau, tất cả mọi người đều nghe theo lời hiệu lệnh của người đó. Ai không tuân theo sẽ bị cả mười đại học viện đuổi giết!” Lưu Duệ vung tay hô lên, khí thế như thể chính hắn đang là lãnh tụ vậy. Dã tâm lóe ra trong đôi mắt ngày một sáng rực. Hiện trường hoan hô vang dội, tất cả mọi người đều mong đợi một màn này. Lúc này, một người bên phía Học viện Kim Sư đứng lên, vừa muốn mở miệng, Vân Khê lập tức giành trước một bước, cướp lời luôn: “Nói thật hay! Mười đại học viện chúng ta đúng là nên thống nhất, nên đoàn kết lại, nên cường đại hơn!” Người kia há mồm, bị đoạt lời rồi, đành ngậm miệng lại, ngồi về vị trí. Trưởng lão học viện Thiên Long và cả học viện Dực Longđều kinh ngạc, vốn tưởng Vân Khê đứng lên phản bác, không ngờ nàng lại tán thành đề nghị ấy. “Đại tẩu, người đang nói cái gì thế?” Long Thiên Thần nóng nảy, nghĩ thầm, có phải đại tẩu bị sốt hỏng đầu rồi hay không vậy? “Ta nói rất rõ ràng, ta hoàn toàn đồng ý với lời vừa rồi của mọi người. Mười đại học viện nên thống nhất, nên đoàn kết lại, nên cường đại hơn!” Vân Khê cực kỳ khẳng định lặp lại cả câu. Hàn quang lóe lên trong đáy mắt Lưu Duệ, hắn cười vang: “Vị này nhất định là viện trưởng kế nhiệm của học viện Vạn Hoàng — Vân Khê cô nương đúng không? Hạnh ngộ hạnh ngộ! Cảm tạ Vân Khê cô nương đã ủng hộ tại hạ, quả là vinh hạnh.” “Ta quen ngươi sao?” Vân Khê quăng cho hắn một cái mắt lạnh, không chút nể tình. Sắc mặt Lưu Duệ cứng lại, có chút khó xử, lại nghe Vân Khê tiếp tục nói: “Ta đồng ý mười đại học viện thống nhất, cũng không có nói là đồng ý một vô danh tiểu tốt như ngươi đứng đây đầu độc lòng người, mơ tưởng hiệu lệnh!” Mặt Lưu Duệ đỏ bừng, lộ vẻ tức giận. Phía sau hắn, đám cao thủ học viện Kim Sư vội vàng đứng lên, đang định trợ uy cho Tân viện trưởng của bọn họ thì đột nhiên bị Vân Khê quát lớn: “Ngồi xuống cho ta! Thống nhất mười đại học viện là chuyện của người đứng đầu mỗi học viện ở đây, viện trưởng nói chuyện với viện trưởng, đến phiên đám các ngươi luân phiên trõ cái mồm thối hoắc vào à?” Đám cao thủ đứng thành hàng nghiêm chỉnh đều đỏ bừng mặt, giận dữ trừng mắt nhìn Vân Khê. “Ngươi thì tính cái gì? Nếu là chuyện của người đứng đầu mười đại học viện thì để viện trưởng học viện Vạn Hoàng các ngươi tự mình đến nói, một cái người kế nhiệm thôi, còn cách vị trí viện trưởng xa vạn dặm, có tư cách gì để nói với viện trưởng học viện Kim Sư?” “Còn nói chúng ta thối, ta thấy miệng ngươi mới thối nhất ở đây!” “Quá đáng! Một kẻ không có khẩu đức như ngươi mà đủ tư cách trở thành người kế nhiệm ở học viện Vạn Hoàng sao?” “. . . . . .” Các cao thủ hợp nhau tấn công. Vân Khê cúi đầu cười nhạt, không hề bị bọn họ chọc giận, chỉ quạt quạt mấy cái, miễn cưỡng mở miệng: “Đã nói thối thì chính là thối mà, quả nhiên một đám cùng mở mồm đánh rắm như thế, thối đến ghê tởm!” Long Thiên Tuyệt mỉm cười nhìn nàng, xem tình huống, hẳn là không cần hắn ra mặt, một mình nàng đã có thể chọc đám cao thủ mồm thối này tức giận hộc máu mà chết. “Vân Khê, ngươi. . . . . .” Bên kia vừa muốn chen mồm thống mạ, Vân Khê thở cũng không gấp mà đặc biệt chọn đúng thời cơ tiếp tục đoạt lời: “Các ngươi nói ta chưa phải viện trưởng nên không có tư cách tham gia nói chuyện, vậy thì ta sẽ coi là, tất cả mọi người đã tán thành, chỉ có mười vị viện trưởng mới được phép nói chuyện thống nhất với nhau, đúng không?” “Đúng là không sai, nhưng. . . . . .” Vân Khê chỉ dừng một chút rồi lại cất giọng: “Nếu đã như vậy, ta đề nghị, bắt đầu từ bây giờ, trừ mười viện trưởng ra, ai cũng không được mở cái mồm thối ra nữa! Phàm là kẻ nào có mưu đồ ô nhiễm không khí, tha ra sau núi, tháo thành tám khối, chém ra phân bón, dùng để nuôi dưỡng thổ nhưỡng núi non học viện Thiên Long.” Hiện trường một mảnh tức cười, cách làm này quá. . . . . . “Được! Ta đồng ý! Mười đại học viện thống nhất là chuyện trọng đại cỡ nào, chỉ ai có thân phận có địa vị giống chúng ta mới đủ tư cách mở miệng, đám tôm tép thì biết cái gì? Nói cũng vô dụng, có khác gì ruồi bọ vo ve!” Long Thiên Thần rung đùi đắc ý, lần đầu tiên cảm nhận được sự tôn quý và phúc lợi đặc thù của một viện trưởng. Nhìn mà xem, cả thọ yến to tổ chảng ra đấy, ít nhất cũng tụ tập mấy trăm mống, vậy mà có chỉ có mười người đủ tư cách nói chuyện, mà hắn lại là một trong đó, quá vinh quang a! Càng nghĩ càng tưng bừng, cười đến hợp bất long chủy (không khép miệng lại được). Các đại biểu học viện Dực Long ngồi sau Long Thiên Thần đồng loạt quay đầu đi chỗ khác. Thật là tổn hại uy phong viện trưởng quá đi! Cả một đám nhà giàu mới nổi! Chỉ có hai tỷ muội Triệu Hiểu Du, Triệu Hiểu Mẫn thủy chung nhẹ nhàng cười, ủng hộ Long Thiên Thần tới cùng. Sắc mặt đám cao thủ học viện Kim Sư từ đỏ hồng đến tím đen, cực kỳ tức giận. Trong lòng bọn họ thấy không cam, một tiểu tử như vậy mà cũng có thể ngồi lên cái ghế viện trưởng Dực Long? Ông trời không có mắt à?! Đối mặt với sự phẫn nộ ghen tỵ hận của bọn hắn, Long Thiên Thần chẳng những không bị ảnh hưởng, mà càng thêm đắc ý giơ chân. Ta tức chết các ngươi đấy, sao nào? Có bản lãnh thì các ngươi cũng làm viện trưởng đi? “Long công tử là viện trưởng học viện Dực Long nên có quyền nói chuyện, chỉ là, Vân Khê cô nương thì không, cô chưa phải là viện trưởng học viện Vạn Hoàng.” Lưu Duệ nhếch môi, nụ cười bên khóe miệng từ từ lớn dần, “Dựa theo ước định Vân Khê cô nương vừa nói, bắt đầu từ bây giờ, mời ngậm miệng của cô lại, nếu không kẻ đầu tiên bị áp dụng sự trừng phạt đó là chính cô đấy!” “Ha ha ha ha. . . . . .” Đám cao thủ học viện Kim Sư rốt cục được xả giận, cất tiếng cười to. Chính xác, bọn họ không có quyền nói, chính nàng cũng vậy thôi, như nhau cả! “Nga, sao ta lại quên nhỉ?” Vân Khê ra vẻ ảo não. “Vân Khê cô nương thông minh quá nên bị thông minh hại, bài học này là muốn nói cho mọi người, sau này khi định khiển trách người khác, hãy nghĩ đường lui cho chính mình cái đã.” “Đáng tiếc, ta rất muốn nghe Vân Khê cô nương tiếp tục hùng hồn phát biểu cơ. Giọng nói nổi bật như thế, tại hạ thưởng thức mãi không thôi, chỉ tiếc là, kế tiếp không được nghe Vân Khê cô nương mở mồm nữa rồi.” “Không sao, chúng ta đợi thêm mấy thập niên nữa, chờ Hàn viện trưởng hơn trăm tuổi, có lẽ sẽ lại được thường xuyên lắng nghe thanh âm trời cho của Vân Khê cô nương.” Ba tân viện trưởng của học viện Ngân Xà, học viện Hạc Tiên và học viện Tử Điêu đều đứng lên bỏ đá xuống giếng. Phía sau, đám cao thủ cũng ầm ầm cười to, muốn xem Vân Khê sẽ mất mặt thế nào. Vân Khê nở nụ cười nhạt nhẽo, ưu nhã hất mấy sợi tóc trước trán, thở dài: “Ta không ngờ mọi người lại cất nhắc mình đến thế, si mê giọng nói trời cho này đến thế. Nếu không được nói chuyện tiếp, vậy thì quá đáng tiếc rồi. Dù gì các vị cũng mong đợi đến thế, cho nên. . . . . .” Nàng cố ý dừng một chút, cong môi cười nói: “Suy nghĩ cho đại cục, thỏa mãn mong đợi bấy lâu trong lòng mỗi người, ta quyết định, tuyên bố một đại sự ở đây!” Đại sự? Bốn vị tân viện trưởng ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhìn nhau rồi lại quay sang nhìn Vân Khê với nụ cười tự tin mà quỷ dị trước mặt, trong lòng dần sinh ra cảm giác bất an.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.