Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Chương 10: Q.2 - Chương 10




ChươngV10: Một Nhà Ba Người Ngao DuVì ăn mừng cho thắng lợi của cuộc thi, Vân gia chuẩn bị một buổi gia yến. Vân Khê từ phòng luyện đan đi ra ngoài, đem mình hảo hảo mà rửa sạch một phen. Vừa ra đến trước cửa, nàng cố ý hướng về phía gương, cầm lên bút vẽ lông mày, từng nét từng nét, như miêu tả ra một bức tranh sơn thủy. Đây là lần đầu tiên nàng vẽ lông mày, cũng là lần đầu tiên chú trọng bề ngoài của mình như thế, trong lòng có chút nho nhỏ ngọt ngào, không biết hắn có thể chú ý tới nàng vẽ lông mày hay không?

Phác thảo môi cười hài lòng một tiếng, hoàn mỹ!

Nàng buông xuống bút kẻ lông mày, xoay người ra khỏi gian phòng.

“Sư phụ, sư phụ, ta mới vừa luyện thành một quả Tiểu Hoàn đan! Ngươi xem một chút, có phải là rất thành công hay không?”

Không nhìn hắn, Vân Khê vòng qua hắn, tiếp tục hướng tiền viện đi tới.

“Sư phụ, sư phụ, ngươi xem một chút nha, đây là người ta thật vất vả luyện ra .”

Lam Mộ Hiên chưa từ bỏ ý định, hai tay cầm một viên đan dược, giống tranh công mà khoe ra.

Vân Khê thật sự bị hắn cuốn lấy có chút phiền, tùy tiện liếc một cái, tán dương: “Ừ, không tệ, tiếp tục cố gắng. Xứng đáng sư phụ coi trọng ngươi!”

Lam Mộ Hiên vừa nghe thấy, không khỏi mừng rỡ vạn phần: “Ha ha, sư phụ, ta liền nói ngươi sẽ không thu sai đồ đệ, tư chất cùng thiên phú luyện đan của ta cũng là nhất lưu !”

“Phải” tiếp tục vòng quanh hắn đi, Vân Khê thật sự chưa từng thấy người dai dẳng như vậy, hơn nữa còn là đồ đệ của nàng, nàng hiện tại cũng có chút bắt đầu hối hận, thu hắn làm đồ đệ, sau này sợ là cũng không có cuộc sống thanh tĩnh.

“Sư phụ, làm sao người lại không để ý tới ta? Di, sư phụ, người kẻ lông mày rồi?”

Vân Khê dưới chân dừng lại, nhíu nhíu lông mày, chẳng lẽ rõ ràng như vậy sao?

“Đẹp không?” Nàng bỗng nhiên quay đầu lại hỏi, hơi có chút mong đợi.

Lam Mộ Hiên mím môi đưa sát sát vào, nhìn chung quanh, giây lát, đột nhiên đưa tay chỉ hướng ánh mắt của nàng, còn giống như thật nói câu: “Sư phụ, trong mắt người có viên ghèn kia.”

Vân Khê cả người thật giống như bị một thùng nước đá giội vào đầu , cả người đều kìm không nổi mà lay động.

“Lam, Mộ, Hiên, ngươi muốn chết sao?”

Có kinh nghiệm lúc trước, Lam Mộ Hiên vừa thấy thần sắc nàng không đúng, vội vàng lắc mình tránh né, lúc này mới hiểm hiểm tránh thoát một cước bay ngang mà đến của nàng.

“Sư phụ, ta không có nói láo, thật sự! Thật sự có viên ghèn mà!”Đáng thương cho một tên ngu dốt gỗ mục, hoàn toàn, từ đầu đến cuối luôn luôn không biết nàng rốt cuộc vì cái gì mà phát hỏa, thân ảnh vừa tránh, vừa không ngừng theo sát nàng giải thích.

Hắn không nói cũng thôi, vừa nói như thế, đáy lòng Vân Khê càng phát hỏa. Thật là thu ai không thu, lại thu một đồ đệ ngu ngốc như vậy, nàng hối hận thật sự hối hận muốn chết.

Thời điểm hai người tới phòng ăn, Vân Khê đầy mặt hồng quang, mang theo tâm tình vui sướng mới vừa phát tiết xong, mà phía sau nàng Lam Mộ Hiên thì rũ mặt xuống, núp ở phía sau của nàng, ngó chừng nhìn quanh .

“Mẫu thân, ăn cơm.” Vân Tiểu Mặc mấy bước chạy đến trước người Vân Khê, hắn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên mỉm cười, khi thấy được Lam Mộ Hiên phía sau Vân Khê, “Di, Lam thúc thúc, con mắt của ngươi bị làm sao vậy?”

Lam Mộ Hiên mấp máy miệng, giương lên một đôi mắt gấu mèo, vẻ mặt có chút vô tội nói: “Ta mới vừa rồi, bị sư phụ trừng phạt.”

“Sư phụ? Biểu muội, ngươi lại thu hắn làm đồ đệ của ngươi?” Dung Thiếu Hoa vẻ mặt líu lưỡi không nói nên lời, đường đường Lam gia đại thiếu gia, lại bái một nữ nhân làm sư phụ. Mặc dù chuyện này đối với một ngoại tộc không bình thường như Lam Mộ Hiên mà nói, đích xác là có thể, nhưng Vân Khê lại đáp ứng, vậy cũng có chút ngoài dự liệu của hắn.

Hắn cũng không biết, Vân Khê thật sự là bị tên này cuốn lấy không có biện pháp rồi, mới miễn cưỡng đáp ứng. Thu một đồ đệ cổ quái như vậy, nàng đáy lòng cũng là rất có áp lực .

Không chỉ Dung Thiếu Hoa ngạc nhiên, già trẻ Vân gia cũng đồng thời kinh ngạc đều nhìn về phía Vân Khê, khi nhìn đến nàng gật đầu, xác nhận sự thật này , mọi người không khỏi hiểu ý cười một tiếng. Khê Nhi nhà bọn họ chính là lợi hại, Ngay cả đại thiếu gia Lam gia cũng cam nguyện lạy nàng làm sư phụ, có thể thấy được năng lực của nàng.

“Khê Nhi, tới dùng cơm đi. Mẫu thân tự mình xuống bếp, làm mấy món ngươi thích ăn nhất.” Vân phu nhân dịu dàng mở miệng nói.

“Mẫu thân, Tiểu Mặc thật đói, chúng ta nhanh lên một chút bắt đầu ăn đi.” Vân Tiểu Mặc lôi kéo tay Vân Khê, tự động ngồi xuống bên cạnh Long Thiên Tuyệt.

Trên thực tế, từ lúc nàng bước vào phòng ăn một khắc, cũng đã nhận thấy được ánh mắt của hắn rồi, Vân Khê tim đập có chút rối loạn, đang nhớ lại ba ngày nay chung đụng, sâu trong đáy lòng có loại cảm xúc không hiểu, giống như núi lửa lâu năm đang chờ bộc phát.

Không dám nhìn thẳng hắn, bởi vì ánh mắt hắn quá mức nóng rực chói mắt, giống như là mặt trời sáng rỡ, chiếu sáng tất cả mọi thứ, bao gồm những thứ âm u , màu xám tro , bi thương . . . . . . , . . .

Chính là bởi vì kia ánh mắt quá mức chói mắt rồi, cho nên nàng có chút rối loạn, không biết làm sao.

Bị nhi tử kéo đến bên người hắn, Vân Khê khẽ ngước mắt, liền đối diện với ánh mắt kiên định mà thâm trầm của hắn, ở trong đó như cất giấu một bức tranh sơn thủy, phong phú sắc thái, sặc sỡ loá mắt, làm cho không người nào có thể chống lại. Không biết là phát hiện cái gì, con ngươi hẹp dài của hắn chau lên, môi mỏng lộ ra một nụ cười hoàn mỹ.

Quả nhiên, hắn phát hiện, phải không?

Mân mân cánh môi, Vân Khê trên mặt một trận nóng ran.

“Mẫu thân, phụ thân mới vừa nói muốn dẫn chúng ta đi chùa Tây Sơn du ngoạn, chúng ta cùng đi, có được hay không ?”

“Tây Sơn?” Vân Khê không hiểu, hướng về phía Long Thiên Tuyệt liếc đi qua.

“Đi chùa sao? Ta cũng muốn đi!” Long Thiên Thần dũng cảm ghi danh.

Long Thiên Tuyệt quăng cho một ánh mắt lạnh, Long Thiên Thần đang tươi cười cũng dừng lại theo, cái gì nha, tại sao không để cho hắn đi? Hắn cũng rất muốn đi tham gia náo nhiệt a! Đại ca chính là thiên vị, đối với hắn cho tới bây giờ cũng không có tốt như vậy a!

Chép chép miệng, Long Thiên Thần trong mũi hừ hừ, rất là bất mãn, nhưng vậy thì thế nào, hắn cũng không có lá gan cùng đại ca đối kháng.

“Mẫu thân, chúng ta đi, có được hay không?” Vân Tiểu Mặc lắc lắc ống tay áo Vân Khê, ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, cõi lòng đầy mong đợi.

Vân Khê ho nhẹ một tiếng, nói: “Mẫu thân ngày gần đây còn phải chuyên tâm chuẩn bị cho cuộc thi Tân Tú tranh bá, sợ là không có thời gian.” Hắn nói đi, nàng phải đi sao, vậy nàng chẳng phải là rất không có mặt mũi à?

Trong lòng không khỏi có loại cảm giác như có móng vuốt của tiểu miêu đang gãi, Vân Khê rất muốn đáp ứng, nhưng lại không muốn làm cho hắn biết mình rất mong đợi, thật là phiền toái, hoàn toàn không phải là tác phong Vân Khê nàng! Làm sao mỗi lần tiếp xúc cùng hắn, nàng cứ không dứt khoát như vậy thế?

Vân Tiểu Mặc liên tiếp gật đầu, có chút đáng tiếc nói: “Như vậy a. . . . . . . . . . Vậy không thể làm gì khác hơn là ta cùng phụ thân hai người đi, lần sau lại mang mẫu thân ngươi cùng đi chơi.”

Ách, Vậy là thôi à? Cũng không khuyên nàng lần nữa hả? Có lẽ hỏi một lần nữa, nàng sẽ đi thì sao?

Tiểu tử thúi! Bình thời ngươi không phải là rất bám người đấy sao? Làm sao lần này dứt khoát như vậy?

Chẳng lẽ thật sự là có phụ thân rồi quên nương sao?

Vân Khê ngầm thấy chua xót, nhìn nhi tử quay đầu đi, chú ý thức ăn trên bàn rồi, hoàn toàn, không có biểu hiện muốn tiếp tục mời nàng, vẻ mặt túng quẫn ở nơi đó, làm sao cũng không cười nổi .

Một tiếng cười khẽ từ bên cạnh truyền đến, Vân Khê ngẩng đầu, chống lại tuấn nhan mang nét cười của Long Thiên Tuyệt, đáy lòng hờn dỗi không khỏi hiện lên trên mặt. Cười đi cười đi, đi Tây Sơn rất giỏi sao? Nàng muốn đi, lúc nào cũng có thể đi!

Hơn nữa dù nàng không biết cỡi ngựa, thì nàng sẽ tìm đại kiệu tám người mang nàng đi, hừ!

Khinh trừng mắt liếc hắn một cái, Vân Khê hầm hừ ngồi xuống, còn cố ý cùng hắn cách hai chỗ ngồi, chen đến giữa Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục.

Vân Tiểu Mặc có chút kinh ngạc nhìn về phía nàng, không hiểu nói: “Mẫu thân, tại sao người không cùng ngồi với chúng ta”

Vân Khê trên mặt quẫn bách, nàng cũng không thể cùng nhi tử nói, là bởi vì nàng không được đi Tây Sơn, cho nên giận dỗi sao?

“Ta sợ hai người bọn họ sẽ ăn nhiều, một lát không cẩn thận đem thức ăn trên bàn ăn hết sạch . Tiểu Mặc, ngươi thích ăn cái gì thì cứ ăn trước, mẫu thân giúp ngươi coi chừng hai vị thúc thúc này, tránh cho bọn họ đoạt món ăn!”

“Nga, Tiểu Mặc biết rồi.” Vân Tiểu Mặc vội vàng cầm lên chiếc đũa, nhảy lên cái ghế ngồi, gục xuống bàn liều mạng gắp thức ăn.

Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục hai người đồng thời dừng lại đôi đũa trong tay, hất đầu, hai cặp ánh mắt đồng thời hướng Vân Khê ở giữa, nàng lại ở trước mặt hài tử chửi bới bọn hắn như vậy, trong sạch của bọn hắn a, danh dự a, thuần khiết a a a. . . . . . . .

Lam Mộ Hiên nhìn Vân Khê một chút, lại nhìn Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục một chút, cảm giác sâu sắc lời của Vân Khê, nên cũng học Tiểu Mặc, đứng dậy vội vàng gắp chút ít món ăn mình thích đến chén của mình, nếu như chậm, sợ là cái gì cũng không tới phiên hắn.

“Sư thái, ngài làm thức ăn thật là ngon.”Lam Mộ Hiên vừa ăn , vừa nghỉ ngợi hài lòng khen chút Vân phu nhân một.

Cả cái bàn mọi người đồng thời nhìn về phía hắn, ánh mắt rất là quái dị. Vân phu nhân bản thân lại càng mang vẻ mặt mê mang, nàng khi nào biến thành sư thái rồi?

“Sao vậy? Ta nói sai cái gì sao?” Lam Mộ Hiên mang bộ dáng vô tội hỏi.

Vân Khê lay động khóe miệng, hỏi: “Đây. . . . . Ngươi mới vừa rồi gọi nương ta là cái gì?”

Lam Mộ Hiên nghiêm túc hồi đáp: “Sư thái a! Nàng là mẹ ruột của sư phụ, mẫu thân của sư phụ, không phải là sư thái sao?”

” phốc!”

Hơn phân nửa cái bàn mọi người đều không nhịn được mà phun cười ra tiếng, theo như bối phận, đích xác là ở phía sau sư phụ thêm chữ thái nhưng hết lần này tới lần khác Lam Mộ Hiên lại gọi là sư thái, chữ này quả thật quá kinh hãi, không để cho người ta cười phun cũng không được! Hơn nữa thời điểm hắn giải thích, trên gương mặt còn thiên chân vô tà như thế, thật sự là làm cho người ta có loại nghĩ muốn nắm lấy mà chà đạp.

Vân Khê dở khóc dở cười nhìn hắn, thất sách a, thật là lỡ một bước chân thành thiên cổ hận, nàng làm sao lại thu một kẻ đồ đệ dở hơi như vậy?

Vân phu nhân giơ khăn, mĩm cười mấy tiếng, dáng vẻ cực kỳ ưu nhã.

” Tốt lắm, tất cả mọi người ăn cơm đi! Tên là gì không trọng yếu, quan trọng là … Có lòng.”

Lam Mộ Hiên ngẩng đầu, tinh khiết cười một tiếng, phảng phất như có gió mát quất vào mặt: “Sư thái, ngài thật là tốt, ta rất thích ngài!”

“phốc. . . Phốc! Phốc!”

Lại liên tục vài tiếng cười phun ra, hơn nữa lấy Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục hai người làm tiêu biểu, bọn họ thật sự là quá bội phục Lam Mộ Hiên rồi, hắn làm sao lại có thể có khả năng chọc cười đến như vậy đây?

Sau một đoạn nhạc đệm nho nhỏ, một bàn nhiều người liền rối rít ăn cơm.

Vân lão gia tử nhìn toàn bộ người trên bàn, cười híp đến mắt, rất là đắc ý. Hiện nay Vân gia bọn họ mặc dù thất thế, nhưng vui vẻ hòa thuận, chẳng những kết giao cùng Lam gia và Dung gia hai đại gia tộc lớn nhỏ, hơn nữa còn có một vị Lăng Thiên Cung tôn chủ, về phần thân phận Bạch Sở Mục mặc dù không phải là rất rõ ràng, nhưng nhìn khí chất liền biết hắn xuất thân cũng nhất định không đơn giản. Vân gia có thể nói là nhân họa đắc phúc, mất đi vài thứ, nhưng cũng chiếm được rất nhiều.

Hiện tại làm hắn lo lắng nhất vẫn là tôn nhi Vân Thanh của hắn, trải qua mấy ngày nay, nhờ Vân Khê trị liệu xong, chân của hắn hơi có chút ít tri giác, nhưng mà cách thời điểm hắn có thể tự mình đứng lên còn một khoảng cách rất lớn, hơn nữa hắn rất lo lắng, một ngày kia mặc dù hắn thật có thể đứng lên, nhưng cũng chưa chắc có thể khôi phục được trạng thái trước đây, càng đừng nói là tập võ thêm một lần nữa.

Tâm tình của hắn vẫn tối tăm như cũ, cho nên trong ngày thường lúc dùng cơm, hắn cũng không thích cùng người cả nhà cùng nhau dùng cơm. Giờ phút này trên bàn cơm náo nhiệt ồn ào, mà tôn nhi của hắn thì còn một mình một người núp ở trong phòng uất ức không vui, nghĩ đến chỗ này, nụ cười trên mặt Vân lão gia tử cũng thu liễm đi không ít.

Đang ăn cơm, Dung Thiếu Hoa bỗng nhiên mở miệng nói: “Cách cuộc thi Tân Tú tranh bá cũng không còn mấy ngày nữa, biểu muội ngươi rốt cuộc nắm chắc mấy phần thắng? Ta nghe nói lần này trong tuyển thủ tham gia tranh bá cuộc thi, trừ Ngạo Thiên quốc, những quốc gia khác đều có cao thủ cấp Mặc Huyền trở lên dự thi, càng gần đến cuộc thi thì năng lực cũng tăng lên không ít, sợ là không dễ dàng đối phó.”

” nga, đúng rồi! Sư huynh ta cũng bảo ta nhắc nhở ngươi, lần này trong tuyển thủ Tây Mộ quốc cùng Bắc Tương quốc tham gia dự thi đều có một gã cao thủ Mặc Huyền tứ phẩm, sư huynh nói trước để ngươi chuẩn bị tâm lý thật tốt. Hai người này trước đây cũng không có tham gia cuộc thi tranh bá, lần này lại đột nhiên xông ra, hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, sợ là không dễ ứng phó.” Bạch Sở Mục nhắc nhở.

Vân Dật khóa chân mày, suy nghĩ sâu xa nói: “Làm sao lại đột nhiên toát ra nhiều cao thủ như vậy? Trước đây trong các cuộc thi, cao thủ Tử Huyền chi cảnh coi như là rất giỏi, lần này tự dưng lại toát ra cao thủ , mà vừa nhô ra chính là cao thủ Mặc Huyền tứ phẩm, thực lực như vậy, làm cho người ta sợ hãi than!”

Mọi người đều lâm vào trong trầm tư.

Lúc này, thanh âm các ngón tay gõ lên mặt bàn trở nên càng ngày càng rõ ràng.

Vân Khê ngẩng đầu, nhìn về phía chủ nhân dùng ngón tay gõ mặt bàn, lúc này, hắn cũng đang đưa mắt hướng phương hướng của nàng trông lại, trong đôi mắt như đầm sâu không thấy đáy thổi qua vẻ sầu lo.

“Những cao thủ này hẳn là người Thánh cung âm thầm bồi dưỡng, muốn mượn thực lực Tây Mộ quốc cùng Bắc Tương quốc tới chèn ép tam quốc còn lại, từ đó sẽ đạt tới mục đích, thế lực bọn họ có thể khống chế hòa bình ngũ quốc.

Thanh âm thanh nhã của Long Thiên Tuyệt, thức tỉnh người trong mộng, không nghĩ tới trong chuyện này còn có một tầng thâm ý ẩn chứa như vậy. Quả nhiên, lòng người khó dò a!

Thánh cung này, sợ cũng không phải là chỗ chân chính tín ngưỡng thánh khiết, bằng không người từ trong Thánh cung ra ngoài, tại sao lại ngang ngược càn rỡ như thế? Giống như nhi tử La thần Tướng, hôm đó ở trên đường cái đụng vào bốn gã đệ tử Thánh cung, có ai là hạng người lương thiện đâu?

” Người Thánh cung những năm gần đây hành động càng ngày càng quá đáng, nhất là Địa Long tôn giả cùng Hoàng Long tôn giả, thủ hạ của bọn hắn ở Ngạo Thiên đại lục nơi nơi gây họa, không biết liên lụy bao nhiêu người vô tội. Lần này trong cuộc thi ngũ quốc tranh bá, người của bọn họ không thể nào khoanh tay đứng nhìn, ngoài sáng thì mời người thập đại gia tộc chúng ta đến làm ban giám khảo, kì thực sợ là đã có người Thánh cung ngầm thao túng. Thánh cung muốn thập đại gia tộc chúng ta quy thuận cho nó từ lâu, đáng tiếc mỗi lần đều không thể được như ý, may mà có thủ đoạn cùng thái độ cường ngạnh của Hách Liên Tử Phong, người của thập đại gia tộc đối với hắn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, cũng là chuyện trong dự liệu.”Dung Thiếu Hoa trên mặt hiếm khi có vẻ ngưng trọng, đem chuyện nhìn thấu triệt nói ra.

Bạch Sở Mục trầm ngâm nói: “Hách Liên Tử Phong đích xác là một nhân vật không thể coi thường! Ta cùng với hắn tuy chỉ có duyên gặp mặt một lần, nhưng lại không thể không bội phục hắn.”

” Hách Liên Tử Phong đúng là không đơn giản, luận võ công, bàn về mưu lược, trong thiên hạ này, chỉ sợ cũng chỉ có đại ca của mới có thể cùng hắn so sánh . . . . . .” Long Thiên Thần mới nói được một nửa, thì tiếp thu đến một cái tầm mắt đông lạnh đặt ở trên gò má của hắn, hắn trấn định vô cùng, xảo diệu đem ngữ điệu vừa chuyển “. . . . . .Đó là không có khả năng! Hách Liên Tử Phong theo ca so sánh, đó là xa xa không bằng !”

Lời của hắn vừa nói xong, trên bàn cơm, vài ánh mắt khinh bỉ phóng tới đây, để cho Long Thiên Thần một trận mặt đỏ tới mang tai. Tại sao a? Nói thật cũng không đúng, nói láo cũng không đúng, làm người làm sao lại khó như vậy?

Vân Khê cúi đầu vang lên tiếng chê cười, cất giọng nói: “Nghe các ngươi đem Hách Liên Tử Phong nói thành lợi hại như thế bản thân ta càng là muốn xem hắn đến tột cùng là người như thế nào. Có cơ hội, ta nhất định muốn gặp thấy Hách Liên Tử Phong, xem hắn có phải thật là so với người khác lợi hại hay không. . . . . .”

Chuyển con mắt, đón nhận đến một cái lãnh trừng mắt bất đắc dĩ từ Long Thiên Tuyệt, nàng nhẹ nhàng mà nhíu mày, tim tình ngược lại không khỏi vui vẻ.

Dung Thiếu Hoa chú ý đến giữa hai người mặt mày trao đổi, liền nhếch môi cười nói: “Ngươi yên tâm, rất nhanh sẽ có cơ hội. Ba ngày sau, Hách Liên Tử Phong muốn mời mọi người trên Bài Hành Bảng thập đại mỹ nam, ở Quỳnh Hoa Lầu gặp nhau. Nếu ngươi muốn đi, đến lúc đó ta đưa ngươi cùng đi.”

“Ừ. . . . . .. . . Đến lúc đó rồi nói sau” Vân Khê cho đáp án lập lờ nước đôi , bởi vì nàng đã nhận thấy được ánh mắt của người khác càng ngày càng lạnh rồi, dường như muốn ăn thịt nàng vậy.

Một bữa cơm ăn đến vui vẻ.

Sau khi ăn xong, Vân Khê giúp nhi tử chuẩn bị vật phẩm đi du lịch cần phải mang theo, nàng thật sự không hiểu, phụ tử đi du lịch cần mang nhiều đồ như vậy sao? Cái gì đồ ăn vặt a, túi nước a, câydù nè, còn có vải trải nữa . . . Toàn bộ chuẩn bị xong, thì đã tràn đầy một cái túi đựng.

“Tiểu Mặc, con xác định muốn mang nhiều đồ như vậy?”

“Trước kia lúc con cùng mẫu thân đi ngao du, đồ mang theo so sánh với bây giờ còn nhiều hơn a.”

Đối với lời của con, Vân Khê không thể phản bác, đích xác là sự thật, nhưng vấn đề là, hiện tại phụ tử bọn họ đi ngao du, phải dùng tới nhiều đồ vậy sao? Càng nghĩ nàng càng tức giận, tại sao cũng không có người nào hỏi lại nàng, hỏi nàng có muốn cùng đi hay không đây?

Thật ra thì, nàng rất rất muốn đi . . . . . . . . . .

Vân Khê thử dò xét hỏi: “Tiểu Mặc, nhiều đồ như vậy, con vác không nổi . Bằng không, mẫu thân giúp con nha?”

Vân Tiểu Mặc từ trong tay nàng nhận lấy bao quần áo, nghiêm túc lắc đầu nói: “Không có sao, chuyện của mình phải tự mình làm, đây là mẫu thân người đã dạy con mà. Tiểu Mặc một mình có thể mang!”

Vân Khê bĩu môi, có chút ủ rũ, thời điểm mấu chốt, nhi tử chính là không đáng tin cậy a!

“Tiểu Mặc, chuẩn bị xong chưa?” Long Thiên Tuyệt không biết lúc nào xuất hiện ở ngoài cửa phòng, thân hình hắn cao to dựa nghiêng vào cạnh cửa, đôi mày dài nhỏ chau lên , mang theo phong tình, trong đôi mắt thâm thúy có nụ cười hư hư thực thực.

“Chuẩn bị xong.” Vân Tiểu Mặc đem bao quần áo vác lên trên thân thể nho nhỏ của mình, thật giống như khiêng một tòa núi nhỏ. Hắn cất bước đi về phía Long Thiên Tuyệt, phụ tử một cao một thấp, lại có ngũ quan cùng đường viền tương tự, nhìn sang rất hài hòa.

Vân Khê căm giận cắn môi, nhi tử không có lương tâm, cứ như vậy mà bỏ lại mẫu thân không quan tâm sao? Nàng làm sao lại sinh ra một nhi tử vô tình như vậy?

Vô tình, vô tình, quá vô tình ——

Vân Tiểu Mặc thật giống như cảm ứng được đáy lòng nàng không thoải mái, sau lưng liền thấy lạnh lẽo, đột nhiên bé quay đầu lại hỏi một câu: “Mẫu thân, người thật không theo chúng ta cùng đi chơi sao?”

“Ách. . . . . . “ Tiểu tử thúi, ngươi không thể hỏi một cách khác sao?

Ngươi có thể nói: “Mẫu thân, không cùng đi chơi sao, Tiểu Mặc muốn cùng người cùng nhau chơi đùa.”

Hay là “Mẫu thân, Tiểu Mặc muốn cùng người đi chơi, người liền theo chúng ta cùng đi chứ, van ngươi. . . . . .”

Vô luận là hỏi theo cách nào, mẫu thân cũng sẽ đáp ứng, nhưng là ngươi hết lần này tới lần khác hỏi như thế, để cho mẫu thân làm sao trả lời nổi?

“Mẫu thân có việc bận rộn, sẽ không cùng đi.” Dù thế nào cũng không thể mất mặt được, nàng quyết định chết cũng phải chống đỡ.

“Nga, vậy cũng tốt, vậy chúng ta đi trước.” Vân Tiểu Mặc dắt tay Long Thiên Tuyệt, làm bộ muốn đi.

Vân Khê cắn xé cánh môi, oán hận nhìn chằm chằm bóng lưng nhi tử vô tình rời đi, thật muốn bắt hắn lại, hảo hảo mà giáo dục một phen, nhưng bên cạnh còn có một người không thể bỏ qua, nàng cũng chỉ đành tạm thời nhịn.

Mâu quang của Long Thiên Tuyệt vẫn nhìn chăm chú vào biến hóa trong ánh mắt của nàng, đáy mắt đều là nồng đậm nụ cười, thật là một nữ nhân vừa cố chấp vừa đáng yêu. Chẳng lẽ ở trước mặt của hắn, làm cho nàng để xuống những tự ái, là khó khăn như thế sao?

Hắn không tiếng động thở dài, nếu nàng không chịu để xuống tự ái, thì hắn phải để xuống tự ái vậy.

“Khê Nhi, cùng nhau đi đi. Nghe nói Tây Sơn phong cảnh không tệ, chúng ta một nhà ba người còn có thể ở trên núi xem mặt trời lặn, nhưng nếu thiếu một người, tựa hồ lại là khiếm khuyết, ngươi cảm thấy thế nào?”

Vân Khê ho nhẹ ra tiếng, sắc mặt khẽ biến, cái câu”Một nhà ba người.” Rơi vào trong tai của nàng, làm cho nàng có chút lâng lâng. Nếu là lúc trước, nàng đối với hắn tràn đầy phòng bị, câu “Một nhà ba người.” Tuyệt đối là cấm ngữ. Mà bây giờ tình huống lại bất đồng rồi, ngay chính nàng cũng không có nhận thấy được đến tột cùng là từ lúc nào bắt đầu trở nên khác biệt, tóm lại một câu kia”Một nhà ba người.” Làm cho nàng cảm thấy vô cùng ấm áp.

“Ách. . . . . . . . . Nhưng mà ta phải chuẩn bị cho cuộc thi tranh bá đấy —— nhưng mà, hôm nay khí trời tốt, không đi leo núi hay đi dạo chùa miểu thì có chút đáng tiếc. . . . . .” Mỗ nữ được tiện nghi còn khoe mẽ, ở chỗ này tiếp tục cùng người khoe khoang.

Ánh mắt sáng quắc của Long Thiên Tuyệt vẫn tập trung vào mặt của nàng, thấy vậy Vân Khê vô cùng chột dạ, dậm chân, hầm hừ nói: “Được rồi được rồi, ta muốn cùng các ngươi đi, vẫn không được sao? Thiệt là, nếu thật có thành ý mời, nên hỏi ta thêm mấy lần nữa chứ! Hỏi nhiều mấy lần, ta không phải sẽ đi sao?”

Vân Khê hướng về phía trước liếc trắng mắt, không hề nhìn xem nụ cười từ khóe miệng hắn từ từ lớn hơn, tiến lên nhéo vành tai Vân Tiểu Mặc, nhẹ nhàng không dám dùng sức: “Tiểu tử thúi, chuyện ngày hôm nay, ta nhớ kỹ, sau này đừng mơ tưởng ta dẫn con đi chơi!”

Vân Tiểu Mặc rất là vô tội bẹt miệng, ngửa đầu yếu ớt hỏi: “Tại sao vậy? Tiểu Mặc có làm sai gì sao?”

Vân Khê hướng hắn hừ hừ thanh âm, liền buông lỏng tay, nhẹ nhàng mà xoa xoa lỗ tai nhi tử, lòng dạ không đủ ác độc a, hạ thủ không được.

Trên một con ngựa, ngồi ba người, hai bên ngựa còn chở hai bao đồ lớn nhỏ, đáng thương Mã nhi, thoáng cái chở nhiều sức nặng như vậy .

Ba người một con ngựa, ở trên phố xá sầm uất rêu rao khắp nơi, đưa tới vô số ánh mắt ngạc nhiên đàm phán.

“Đây không phải là Vân gia Đại tiểu thư sao? Nam nhân ở sau lưng nàng là người nào? Chẳng lẻ chính là dã nam nhân?

“Tám phần đi, bằng không sao giống như một nhà ba người đang đi du lịch đây?”

“Bọn họ thoạt nhìn rất xứng đôi, giống như là thần tiên quyến lữ từ trong tranh đi ra, làm cho người ta hâm mộ a.”

“Hẳn là không phải đâu? Bằng không Vân lão phu nhân sao còn cho Vân tiểu thư tìm bà mai làm mai chứ?”

“Ai biết được, dù sao Vân tiểu thư gả vào Tĩnh Vương phủ là không thể nào, đi theo một nam nhân tuyệt sắc như vậy cũng không tệ. . . . . . ”

Cho đến ra khỏi cửa thành, các loại tiếng nghị luận bên tai mới từ từ biến mất, Vân Khê thấy nhưng không phản ứng gì, nàng có thể nghe vào tai này mà cho ra tai kia, thậm chí còn nghe được người khác nói bọn họ giống như”Một nhà ba người.”Trong lòng còn có chút vui vẻ . Được rồi, chuyến đi này của bọn họ đích xác là quá mức rêu rao chút ít, ai bảo nàng không biết cỡi được ngựa làm chi, hơn nữa người khác còn không có hảo ý mà dự mưu, không chuẩn bị xe ngựa, chỉ chuẩn bị một con ngựa? Kết quả là, ba người không thể làm gì khác hơn là cùng cưỡi một con ngựa.

Vân Khê ngồi trước thỉnh thoảng quay đầu, có thể thấy phía sau, khóe miệng Long Thiên Tuyệt lộ ra nụ cười có vẻ được như ý.

Hơn quá đáng chính là, một cái tay của hắn khống chế dây cương, một cái tay khác cũng rất không an phận ôm ở cái hông của nàng, thân thể cũng thật chặt đụng tới nàng, tư thái mập mờ làm cho Vân Khê một trận mặt đỏ tới mang tai. Nhi tử an vị ở phía trước nàng, nàng muốn chạy trốn cũng không còn nơi trốn.

“Ngươi buông ra, đừng có dựa vào gần như vậy!”

“Không buông, ngươi cử động nữa, ta liền cắn lỗ tai ngươi.”

“Làm sao ngươi có thể vô lại như vậy?”

“Vô lại? Cái gì gọi là vô lại? Ta không hiểu.”

“Vô sỉ”

Hai người nhỏ giọng cắn lỗ tai, rốt cục vẫn để cho nhi tử ở phía trước nghe được.

Vân Tiểu Mặc hồ nghi quay đầu, nhìn hai người hai bên nói là lời có chút kinh người: “Mẫu thân, phụ thân, con nghe Anh Tử nói, phụ thân của nàng cùng mẫu thân chính là ôm ở cùng nhau, biến a biến, sau đó thì có nàng. Hai người hiện tại ôm ở cùng nhau, có phải Tiểu Mặc cũng sẽ có đệ đệ muội muội đi ra ngoài hay không?”

Vân Khê nhìn gương mặt xinh đẹp hồn nhiên khả ái của nhi tử, đầu đầy hắc tuyến.

“Tiểu Mặc, chúng ta phải nói một cách khoa học, không nên tùy tiện tin lời đồn người khác.”

“Cái gì mới là khoa học?”

“Khoa học phải là . . . . . “Vân Khê hướng phía sau vứt cái ánh mắt, nói, “Con hỏi hắn, để cho hắn tới giải thích với con.”

Long Thiên Tuyệt cũng cực kỳ mê mang lắc đầu: “Cái gì là khoa học? Ta cũng không hiểu!”

Vân Khê cực kỳ khinh bỉ trừng mắt liếc hắn một cái, âm thầm đưa tay ở trên đùi hắn ngắt mạnh, giả bộ ngu nè!

Có tiếng kêu một cái, Long Thiên tuyệt không hiểu nhìn nàng, thật sự hắn không hiểu cái gì là khoa học a! Nữ nhân này tại sao có thể không nói lý lẽ như vậy?

Vân Tiểu Mặc không hiểu ra sao, rất là khốn nhiễu gãi gãi đầu, nói: “Được rồi, vậy để con đi thư viện hỏi Trịnh phu tử một chút, hắn hiểu biết rộng rãi, nhất định sẽ biết đáp án .”

“Đừng!” Vân Khê vội vàng bỏ đi ý nghĩ này của hắn, việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, chuyện này nếu hỏi Trịnh phu tử, rất có thể đem một người cổ hủ như Trịnh phu tử dọa ngất đi. Tiểu Mặc a, cũng không phải là tất cả mọi người đều chịu đựng được giống như mẫu thân vậy đâu.

“Tiểu Mặc, khiêm tốn học hỏi là tốt, nhưng không phải vấn đề gì cũng đều cần hỏi phu tử. Chờ trở về, mẫu thân sẽ đi tìm quyển sách cho con quyển sách, một mình con tự học, là có thể tìm được đáp án.”

Vân Khê bắt đầu ở trong lòng suy nghĩ, nên cho nhi tử xem sách gì đây? Kim Bình Mai? Hoàng đế Tâm Kinh? Còn người. . . . . Nàng buồn rầu sờ sờ cằm, thật giống như đây là vấn đề thật khó khăn.

Long Thiên Tuyệt mỉm cười nhìn mẫu tử hai người, trên khuôn mặt tuấn dật ôn hòa lưu chuyển ánh sáng ngọc quang mang, cả người đường viền cũng càng thêm mềm hoá.

Con ngựa rời đi cửa thành, tiếp tục đi phía trước.

Phía sau bọn hắn cách đó không xa, một chiếc xe ngựa từ từ theo sát, đi với tốc độ không nhanh không chậm, nhưng vừa vặn có thể theo sát con ngựa đằng trước.

Rèm xe ngựa vén lên, lộ ra một khuôn mặt nghiêng thế tuyệt sắc, nếu trên mặt nàng giờ phút này vẻ mặt là nụ cười, như vậy nhất định là cười một tiếng khuynh thành, chỉ tiếc, thay vào đó là vẻ ngoan lệ. Ánh mắt của nàng thật gắt gao đuổi theo ba người trên ngựa phía trước, nhất là thân ảnh huyền sắc cao ngất kia, đáy mắt nàng là mãnh liệt phẫn nộ cùng tràn đầy ghen tỵ. Nàng không cam lòng, nàng đau khổ chờ nhiều năm như vậy, tại sao phải để cho một cô gái không biết ở đâu nhảy ra đoạt tiên cơ? Nàng ta là cái gì, thân phận của nàng ta có vinh quang như nàng sao? Khí chất của nàng ta, có cao quý như nàng sao? Tu vi của nàng ta, có cao thâm như nàng sao? Nàng ta căn bản không có năng lực giúp Tuyệt, cũng sẽ không hiểu rõ tình cảnh của Tuyệt , chỉ có . . . . . . . . . Chỉ có nàng có thể toàn tâm toàn ý trợ giúp Tuyệt, để cho hắn một lần nữa nhận được vinh quang thuộc về hắn, mà người đàn bà kia, chỉ biết phá hủy Tuyệt! Nàng không cho phép, tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy phát sinh! Tay nàng vững vàng mà đem rèm ở xe ngựa không ngừng mà níu chặt níu chặt, trên mu bàn tay gân xanh như ẩn như hiện.

Chùa cổ Tây Sơn, dưới ánh chiều tà, hết thảy cảnh tượng đều tốt đẹp cùng thích ý.

Ba người Vân Khê đều rất khoái trá, vui mừng.

Du ngoạn sơn thuỷ, trên đỉnh núi Tây Sơn cao nhất, trên mặt đất trải rộng ra tấm thảm, đem đồ ăn vặt chuẩn bị xong trước đó toàn bộ lấy đi ra ngoài, tính toán hảo hảo mà ăn cơm dã ngoại một bữa.

“Mẫu thân, ta nghĩ ăn đùi gà.”

“Tiểu hài tử không nên ăn nhiều thịt như vậy, đối với thân thể trổ mã không tốt, con nên ăn nhiều đậu cùng củ lạc một chút đi.” Vân Khê vừa nói, vừa đem một cái đùi gà cuối cùng trực tiếp hướng trong miệng của mình ăn, không một chút giữ ý.

Vân Tiểu Mặc chép miệng, không thể làm gì khác hơn là dời đi mục tiêu, gặm củ lạc cùng cây đậu.

Long Thiên Tuyệt cầm túi nước uống nước, cổ hắn thon dài vung lên một đường cong hoàn mỹ , hầu kết trên dưới vừa động , vừa vặn có một vài tia ánh mặt trời ở chỗ này chợt phát sáng, sáng ngời mắt người nhìn. Động tác của hắn hào phóng nhưng cũng không kém phần ưu nhã, khẽ mím đôi môi mỏng bị nước làm ướt, ở dư âm của trời chiều chiết xạ nổi trên mặt nước sáng bóng, làm cho người ta trong lúc vô tình nhìn thấy liền mê hoặc.

Vân Khê vừa gặm đùi gà, vừa thưởng thức mỹ nam uống nước, chỉ cảm thấy cuộc sống như thế thực sự quá thích ý, có chút không giống như thật.

Thu hồi mâu quang, đã bắt gặp tướng ăn của nàng có vẻ bất nhã cùng với ánh mắt sáng quắc đang nhìn chằm chằm hắn, Long Thiên Tuyệt thu hồi túi nước, nhìn lại nàng, cúi đầu nở nụ cười.

Thanh âm thuần hậu tựa như rượu ngon đi theo vang lên: “Hôm nay chơi vui vẻ sao?”

“Vui vẻ.”

“Vui vẻ.”

Hai mẹ con đồng thời đáp lại.

Vân Khê sắc mặt quẫn bách, lúc này đáp thật dứt khoát, nàng vì nhìn sắc đẹp của hắn bị mê hoặc, mới bật thốt lên như thế. Quá mất mặt! Nàng ảo não cắn cắn môi.

Long Thiên Tuyệt nụ cười bên mép càng sâu hơn, gió núi chợt nổi lên, làm rối loạn mái tóc đen của hắn, mà nụ cười bên mép, cũng là càng thêm cuồng dã mà mị hoặc.

“Mới vừa rồi ở bên kia thấy có một cánh đồng hoa, ngươi thích hoa gì, ta đi hái cho ngươi.”

“Ngươi cũng nhìn thấy sao.” Khuôn mặt Vân Khê nổi lên rặng mây đỏ, nàng cũng không biết, nguyên lai hắn là một người lãng mạn như thế.

“Tốt, hai người ở chỗ này chờ ta, chớ có đi đâu!” Hắn đứng lên, thân ảnh cao to vĩ ngạn, vạt áo bay múa, ào ào xoay người đi.

Gió núi khẽ gào thét, cả cánh rừng giống như biển xanh sôi trào, sóng cuồn cuộn không ngừng, phập phồng không nghỉ.

Trong rừng, Long Thiên Tuyệt mặc quần áo trường sam, hiên ngang mà đứng. Hắn cứ như vậy chắp tay, lặng yên đứng ở nơi đó, nhưng trên người như nhuộm màu xanh của biển cả nổi sóng. Gào thét phập phồng , cuồn cuộn nhộn nhạo, không hết không dừng.

Mái tóc đen ở trong gió vung lên, vô số lá rụng từ trên đỉnh đầu quanh quẩn rơi xuống, nhưng không có một mảnh lá rách có thể lây dính lên những sợi tóc đó. Con ngươi hắn bình tĩnh nhìn phía xa một chút, đáy mắt thâm trầm như biển, không có một tia gợn sóng.

Bỗng dưng, ống tay áo hắn đột nhiên huy động, từ đó giương ra một trận gió cường đại, thẳng đánh về phía tầm mắt của hắn đang nhìn .

“Ra đi ”

Long Thiên Tuyệt hai mắt nhíu lại, chỉ một thoáng huyền khí trên người ầm ầm tăng vọt, mang theo một cỗ trầm trầm uy áp, bá đạo lan ra xung quanh, giống như bài sơn đảo hải!

Thân hình của hắn không động, vững như bàn thạch, nhưng tóc hắn cùng áo bào cũng theo gió thổi về phía sau phần phật phất phới, thật giống như sẽ phải ly thể bay đi. Phía sau hắn, cả cánh rừng đều giống như nghiêng theo một góc độ nhất định!

Giờ khắc này, gió nổi mây phun, kinh tâm động phách!

Mấy tiếng kêu rên từ phía sau rừng cây cách đó không xa truyền ra, ngay sau đó một thân ảnh màu hồng từ một gốc cây cổ thụ nhẹ nhàng dạo bước đi ra, hiển lộ ra thân thủ mạn diệu thướt tha tuyệt sắc của nàng.

“Tuyệt, là ta.” thanh âm nữ tử thanh thúy dễ nghe, thật giống như tiếng chim Hoàng Oanh hót. Đôi con ngươi thủy quang si ngốc nhìn Long Thiên Tuyệt, trước ngực ba đào bắt đầu khởi động, phập phồng không chừng.

Long Thiên Tuyệt chau lên lông mày, ánh mắt lạnh nhạt nhìn nàng, lạnh giọng quát hỏi: “Tại sao theo dõi ta?”

Hồng y nữ tử tâm tình có chút kích động: “Tuyệt, ta rốt cuộc nơi nào không bằng nàng? Tại sao ngươi đối với nàng đặc biệt như vậy? Chẳng lẽ ngươi thật đã yêu nàng?”

“Chuyện này không liên quan với ngươi.” tiếng nói từ tính lạnh như băng đến cực điểm, Long Thiên Tuyệt khẽ nhăn mi, lộ ra thần sắc không vui .

“Tại sao không liên quan với ta? Tâm tư của ta, chẳng lẽ ngươi còn không hiểu? Chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, ở trong mắt mọi người, ta vẫn luôn là người của ngươi. Vì ngươi, ta thậm chí một mình trộm lấy giải dược của sư phụ . . . . . . . ”

Không đợi nàng nói xong, Long Thiên Tuyệt nửa đường cắt đứt nàng: “Nếu ngươi là tới muốn ta báo đáp, ngươi liền trực tiếp nói, ta sẽ làm một chuyện giúp ngươi, chỉ cần không làm trái với đạo nghĩa cùng luân thường.”

Hồng y nữ tử lảo đảo, mang theo thanh âm khàn khàn nói: “Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, ngươi vẫn đối với ta lãnh đạm thế? Ta cứu ngươi, đó là bởi vì ta yêu ngươi, ta không muốn ngươi gặp chuyện không may —— tốt, ngươi đã nói có thể vì ta làm một chuyện, ta đây muốn ngươi cưới ta! Ta muốn ngươi lấy ta làm vợ, ta muốn ngươi yêu ta, ta muốn trong lòng ngươi trong mắt cũng chỉ có một người là ta!” Nàng càng ngày càng kích động, thanh âm ở trong rừng quanh quẩn, xa xa nhẹ nhàng vang ra ngoài, hướng trên đỉnh núi.

Đúng vậy, nàng cố ý , nàng chính là muốn cho nữ nhân kia biết khó mà lui, chỉ có nàng mới xứng đôi với Tuyệt, ngoài ra bất kỳ nữ nhân khác đều không xứng với hắn!

Vân Khê đang ở trên đỉnh núi cùng nhi tử nghỉ ngơi đột nhiên ánh mắt mở ra, nàng đứng lên, trán từ từ chau lại.

“Mẫu thân, có chuyện gì vậy?” Vân Tiểu Mặc vuốt vuốt đôi mắt tràn ngập sương mù, kinh ngạc nhìn về phía nàng, không biết nàng vì sao đột nhiên khác thường như thế.

“Không có chuyện gì, con ở nơi này tiếp tục ngủ, đắp kín xiêm y, ngàn vạn lần đừng để bị lạnh. Mẫu thân đi dưới chân núi xem một chút, rất nhanh sẽ trở lại.” Ngồi xuống giúp nhi tử đắp lên thật dầy xiêm y, Vân Khê đứng dậy, rời đi.

Vẻ hồ nghi cùng thần sắc lo lắng hiện lên trên lông mày nàng. . . . . . .

Long Thiên Tuyệt chợt nghe được hồng y nữ tử hô to thất thường, lông mày cũng nhăn lại theo, môi khẽ nhếch.

Ở bên trong ánh mắt hồng y nữ tử điên cuồng mà mong chờ, hồi lâu, hắn lạnh lùng trả lời: “Ta làm không được!”

“Ngươi làm không được? Trên đời này lại còn có chuyện ngươi làm không được? Đến tột cùng là ngươi làm không được, hay là ngươi căn bản không muốn làm?” Hồng y nữ tử mang vẻ mặt giống như bị sỉ nhục, nàng hai mắt đỏ ngầu, gạt nước mắt nói, “Tuyệt, ngươi quá vô tình rồi! Ta toàn tâm toàn ý đối với ngươi, vì ngươi thủ thân như ngọc, nhưng vì sao con mắt của ngươi chưa bao giờ rơi vào trên người của ta? Chẳng lẽ là ta không đủ đẹp, không đủ ôn nhu, hay là ta có nơi nào làm không tốt, để ngươi cảm thấy không hài lòng?”

“Mi nhi, ngươi ở trong mắt của ta, chính là sư muội ta, không còn là gì khác nữa. Nhưng nếu ngày khác ngươi gặp nạn, ta tất nhiên sẽ không thể không để ý, nhưng đây cũng chỉ đại biểu cho tình đồng môn ngày xưa, trừ lần đó ra, giữa chúng ta không có bất kỳ tình cảm nào khác.”

“Ngươi đã từng giúp ta, không sai, ta cũng vậy, ta nghĩ sẽ vì ngươi làm một chuyện, coi như là báo đáp ngươi. Nhưng nếu muốn ta cưới ngươi, ta làm không được, bởi vì trong lòng ta đã có người ta muốn kết hôn.”

“Nàng sao? Nàng rốt cuộc có cái gì tốt?” Vẻ tàn nhẫn thổi qua đáy mắt nàng, một lần nữa ngước mắt, dung nhan diễm lệ vẫn động lòng người như cũ “Ngươi cùng nàng mới quen biết bao lâu? Ngươi hiểu rõ nàng là một người như thế nào sao? Chẳng lẽ ngươi cũng chưa có nghe nói qua nàng si mê Tĩnh Vương như thế nào, thủy tính dương hoa như thế nào, nơi nơi câu dẫn nam nhân như thế nào đấy sao?”

“Lần này, ta tạm thời không so đo với ngươi. Nhưng nếu tiếp theo, một lần nữa để cho ta nghe được từ miệng ngươi nói lời nhục mạ nàng, ta tuyệt sẽ không nương tay!”

” Còn có, đừng cho là ta nợ ân tình của ngươi, ngươi có thể tùy hứng, không chỗ nào cố kỵ! Một khi chạm đến điểm mấu chốt của ta, ta bất kể ngươi có phải đã từng giúp ta hay không . . . . . . Đừng quên, người người trong giang hồ đều gọi ta là Tà tôn, nói ta là đại ma đầu, ta sẽ không thể cô phụ mỹ danh như vậy. Tà tôn cùng đại ma đầu ta sẽ không quan tâm để ý đến lời cầu xin, hay ân tình, cho nên. . . . . . đừng để cho ta đối với ngươi mất đi giới hạn tha thứ cuối cùng !”

Hắn nói từng câu từng chữ đều đánh vào trái tim hồng y nữ tử, giống như ngàn vạn cây chùy, từng cái gõ vào, ép tới nàng không thở nổi.

” Tâm tư ngươi thật ác độc!” mâu quang nàng đột nhiên ngoan lệ, bàn tay trắng nõn nấp trong tay áo chợt lay động, ba miếng ngân châm gần như vô hình phá không mà ra, xuyên thấu tầng tầng hư không, hướng một nơi trên đường núi đánh tới.

Tại cái phương hướng đó, ở bên trong rừng cây trùng điệp, Vân Khê đang theo tiếng mà đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.