Chương 14: Triều đình phong vân
Editor: Dung Nhi
Trên triều đình của Nam Hi quốc, các đại thần đang nghị luận việc chọn lựa một nhóm người trẻ tuổi tham gia cuộc thi Tân Tú tranh bá được tổ chức bốn năm một lần của ngũ quốc, các vị đại thần mỗi người phát biểu ý kiến của mình.
“Hoàng thượng, cuộc thi Tân Tú tranh bá lần này được Nam Hi quốc chúng ta đứng ra cử hành, do thập đại gia tộc phái các cao thủ đến làm trọng tài, có thể nói là cho Nam Hi quốc chúng ta mặt mũi. Cuộc thi tranh tài lần này quy định, mỗi quốc gia phái ra năm tuyển thủ dự thi, mỗi vị tuyển thủ đều phải dưới hai mươi lăm tuổi. Để Nam Hi quốc chúng ta đoạt được hạng nhất trong cuộc thi Tân Tú tranh bá lần này, vi thần đề nghị, trước tiên ở trong nước chọn lựa một lần, đạt được vị trí thứ năm trở lên sẽ có thể đại diện Nam Hi quốc ta tham gia cuộc thi Tân Tú tranh bá, không biết bệ hạ nghĩ như thế nào?” Nói lời đề nghị này chính là Đại tướng quân Vân Dật.
Nam Hi quốc hoàng đế Nam Cung Thắng hài lòng gật đầu: “Lời này nói rất đúng! Thế chuyện này cứ giao cho phụ tử Vân ái khanh tới phụ trách.”
“Chúng thần tuân chỉ.” phụ tử Vân Mông, Vân Dật nhất tề tiến lên lĩnh mệnh.
Ở triều đình Nam Hi quốc , hai phụ tử Vân gia quyền cao chức trọng, là trọng thần của Nam Cung Thắng. Vào thời khắc mấu chốt, Nam Cung Thắng đều nguyện ý đem trách nhiệm nặng nề giao cho Vân gia tới đảm đương.
La thần Tướng liếc mắt nhìn phụ tử Vân gia, đáy mắt xẹt qua vẻ không cam lòng, hắn tiến lên một bước nói: “Hoàng thượng, cuộc thi Tân Tú tranh bá lần trước, Tĩnh vương gia biểu hiện không tầm thường, mà nay Tĩnh vương gia đã bước chân vào Tử Huyền chi cảnh, tin tưởng nhất định sẽ ở tại cuộc thi lần này mà toả ánh hào quang!”
Phía sau Liễu Thượng Thư cũng liền bước lên trước phụ họa nói: “Đúng vậy! Tài hoa cùng với năng lực của Tĩnh vương gia đều là số một ở Nam Hi quốc chúng ta, chỉ cần có Tĩnh vương gia ở đây, chúng ta muốn chiến thắng tuyển thủ của bốn nước khác nhất định sẽ dễ như trở bàn tay, không cần tốn nhiều sức!”
Nam Cung Thắng thấy hai vị thần tử tán dương hoàng nhi của mình như thế, không khỏi mừng rỡ: “Ha ha ha, Dực nhi thiên tư thông minh, làm việc chững chạc, tin tưởng hắn sẽ không làm cho trẫm thất vọng.”
Thái tử Nam Cung Tỉ ánh mắt vụt sáng, đáy lòng nổi lên ghen tỵ, xét về võ công xác định hắn không bằng Hoàng đệ, nhưng bàn về mưu lược cùng thế lực, hắn tuyệt đối không kém Nam Cung Dực!
“Phụ hoàng, thủ hạ của nhi thần cũng có một gã là cao thủ trẻ tuổi tài tuấn, tuổi của hắn so với Hoàng đệ lớn hơn hai tuổi, huyền giai cũng đạt tới Tử Huyền chi cảnh, ta tin tưởng nhất định có thể hiệp trợ Hoàng đệ để Nam Hi quốc lấy hạng nhất.”
“Tốt, tốt! Trẫm nhớ được cháu nội của Vân ái khanh là Vân Thanh, bốn năm trước cũng tham gia cuộc thi tranh bá , biểu hiện không tầm thường, không biết bây giờ tu vi như thế nào?”
Nam Cung Thắng ánh mắt quét tới, Vân Mông tiến lên bẩm lại nói: “Hồi hoàng thượng, Thanh nhi tu vi không sánh được với Tĩnh vương gia, đến nay mới là Lam huyền chi cảnh, chậm chạp không thể đột phá Tử Huyền chi cảnh, thật là xấu hổ a!”
Nam Cung Thắng sắc mặt vui mừng: “Lệnh tôn chính là nhi tử của Vân Đằng Đại tướng quân, hổ phụ vô khuyển tử, hắn mới hai mươi hai tuổi, đã là cao thủ Lam Huyền chi cảnh, cũng đã rất tài giỏi rồi. Vân ái khanh không cần quá mức lo lắng, lệnh tôn tham gia cuộc thi lần này cũng có đủ thực lực. Từ trước Nam Hi quốc chúng ta tham gia cuộc thi Tân Tú tranh bá không đến nỗi xếp cuối nhưng cũng không lần nào đạt được đệ nhất, lần này có Dực nhi, cùng cao thủ thái tử đề cử , còn có cháu nội Vân Thanh của Vân ái khanh, cũng đã chiếm đủ ba nhân số. Các ngươi chỉ cần chọn lựa ra hai gã cao thủ nữa, là có thể tạo thành tổ hợp năm cao thủ có thực lực mạnh, lần này cuộc thi Tân Tú tranh bá, Nam Hi quốc ta nhất định phải đạt được đệ nhất, làm hãnh diện cho Nam Hi quốc.”
“Hoàng thượng thánh minh!” Quần thần cùng nhau kêu lên.
Lúc này, một gã thái giám từ bên ngoài điện chạy đi vào.
“Hoàng thượng, lão nô có chuyện trọng yếu bẩm báo.”
Nam Cung Thắng nhíu mày, thầm nghĩ nô tài này khi nào thì trở nên không có quy củ như vậy?
“Chuyện gì, nói đi.”
Thái giám liếc mắt phụ tử Vân gia một cái, lúc này mới từ từ nói: “Hồi bẩm hoàng thượng, hiện tại cả Thấm Dương thành đều đang truyền hai chuyện, sắp lật trời rồi. Một chuyện nói là Đại tiểu thư Vân gia Vân Khê đã trở lại Thấm Dương thành, cùng nàng trở về còn có một đứa con trai năm tuổi. Nghe nói sáu năm trước Vân Khê đột nhiên rời đi Vân gia, cũng là bởi vì nàng mang thai, bí mật trốn đi….”
“Cái gì?” Nam Cung Thắng tức giận, trợn mắt nhìn về phía phụ tử Vân gia “Vân ái khanh, đây là chuyện gì xảy ra? Nếu Trẫm không có nhớ lầm, người cùng Dực nhi có hôn ước từ nhỏ chính là đại nữ nhi Vân Khê của nhà ngươi? Nàng tại sao chưa kết hôn mà đã có con, bây giờ còn mang về một đứa con năm tuổi đây? Ngươi lập tức cho trẫm một lời giải thích đi!”
Phụ tử Vân gia đã sớm chết lặng.
“Vân Dật! Ngươi nuôi nữ nhi thật tốt a!” Nam Cung Thắng đề cao âm điệu, giận giữ mắng mỏ.
Vân Dật trước tiên lấy lại tinh thần, quỳ rạp xuống đất: “Hoàng thượng xin bớt giận! vi thần biết tội, vi thần che giấu việc này đúng là đáng chết vạn lần! chẳng qua Khê nhi nàng vô tội, năm đó con bé ly kỳ mất tích, khi vi thần tìm thấy nó, lúc đó nó đang hôn mê bất tỉnh, trên người thì trần như nhộng……Bởi vì sự kiện này, nên Khê nhi tính tình đại biến, vi thần lo lắng con bé nghĩ không thông, cho nên mới mang nó đến Từ Vân tự ở Đông Lăng quốc tĩnh dưỡng….”
Vân Mông tiếp lời nói: “Hoàng thượng, Khê nhi cũng là người bị hại, con bé một thân một mình ở Từ Vân tự sinh sống sáu năm. Lần này lão thần đại thọ bảy mươi, vì tưởng niệm cháu gái, cho nên mới đem con bé trở về nhà, để một nhà đoàn viên. Hoàng thượng nếu muốn trách tội, thì trách tội lão thần như thế nàocũng được, là do lão thần vô năng, không có cách nào bảo vệ tốt cháu gái mình, làm cho con bé chịu khổ bị kẻ xấu cường bạo.”
“Thì ra là như vậy!” Nam Cung Thắng tức giận nói nhưng trong lòng cũng đã có quyết định, nếu thân thể nàng đã không trong sạch, như vậy cũng không xứng với hoàng nhi của mình nữa. Ban đầu để cho hai nhà kết thân, cũng vì suy nghĩ đến Vân gia quyền cao chức trọng, cần hôn nhân để duy trì quan hệ. Nhưng nếu không có Đại tiểu thư Vân gia thì vẫn còn có một Nhị tiểu thư.
Nghĩ như thế Nam Cung Thắng tâm tình cũng mở rộng rất nhiều: “Không phải nói còn một chuyện nữa sao?”
Thái giám ánh mắt ý vị thâm trường một lần nữa liếc mắt về phía phụ tử Vân gia: “một chuyện khác cũng là có liên quan đến Vân gia”
“Đại tiểu thư Vân gia vì điều tra người tung ra lời đồn ở phía sau, nàng phái thủ hạ phong tỏa cả con đường lớn, uy bức lợi dụ người đi đường, rốt cuộc tra ra người đem tin tức Đại tiểu thư Vân gia chưa kết hôn đã sinh con truyền ra ngoài chính là Nhị tiểu thư Vân gia . Nàng còn cho người tung tin nói, lần này nàng trở về Vân gia dọc đường gặp phải cao thủ đuổi giết, mà….người chủ mưu sau lưng cũng là Nhị tiểu thư Vân gia !”
“Cái gì?”Nam Cung Thắng trên long ỷ cùng với hai phụ tử Vân gia cơ hồ là cùng trăm miệng một lời.
“Dao nhi sao lại làm ra chuyện ác độc như thế?” Vân Dật đối với việc làm của nhị nữ nhi rất là oán giận.
“Khê nhi bị người ta đuổi giết? Thế con bé có bị sao không?” Vân Mông lão gia tử thì lại quan tâm đến an nguy của cháu gái.
Về phần Nam Cung Thắng, hắn lại nghĩ khác : “Vân Khê dám phong tỏa cả con đường lớn?”
Ba người tâm tư khác nhau, bên dưới các đại thần cũng là sắc mặt khác nhau, tin tức như thế, thật là không thể tưởng tượng được đi.
“Hoàng thượng, Vân Khê thật là to gan, ở trong hoàng thành một mình phong tỏa đường lớn, độc hại dân chúng, hành động lớn gan như thế, không thể tha thứ a!” La thần Tướng khó bắt được cơ hội làm khó dễ Vân gia, sao dễ dàng chịu bỏ qua cho được?
Liễu Thượng Thư lập tức phụ họa nói: “Đúng vậy a, hoàng thượng, Vân gia bao che nữ nhi, ý đồ lừa gạt hoàng thượng, để cho nữ nhi gả vào hoàng gia, mang tâm hiểm ác, xin hoàng thượng đem người của Vân gia trị tội.”
Những người thuộc phái La Thần Tướng cũng rối rít công kích hai cha con Vân gia, cả đại điện trong thời gian ngắn trở nên vô cùng náo nhiệt.
Nam Cung Thắng nhìn quần thần bên dưới phản ứng, khẽ nhíu mày, làm cho người ta đoán không ra được tâm tư của hắn.
Hai cha con Vân gia hết sức tức giận, đám người bỏ đá xuống giếng này, quả thực không phải là người tốt. Nhưng mà trong lòng Vân gia lão gia tử lại quan tâm an toàn cháu gái nhà mình, cùng với tằng tôn (chắt trai)chưa từng gặp mặt, hắn khẩn cấp nghĩ quay về nhìn mặt bọn họ.
Mọi người ngươi một câu, ta một câu không ngừng không nghỉ. Rốt cuộc, Lục vương gia vẫn ngồi ở bên trái đại điện giả vờ ngủ hiếm thấychịu mở mắt ra, hắn ho nhẹ một tiếng, cả đại điện nhất thời yên tĩnh lại, mọi người đồng loạt nhìn về phía hắn.
“Hỏi tội gì a? Thấm Dương thành lâu rồi không có chuyện náo nhiệt như vậy để nhìn, tiểu nha đầu Vân gia này thú vị! Các ngươi đừng có gây chuyện nữa, hãy nghĩ xem làm sao ở cuộc thi Tân Tú tranh bá này giành được giải nhất đi”
Thanh âm lười biếng của Lục vương gia, cũng đang vô hình phát ra lực uy hiếp. Hắn là hoàng đệ duy nhất ở Nam Hi quốc được hoàng đế ban thưởng ghế ngồi vào triều, thân phận hiển hách vô cùng, ngày thường lâm triều, hắn không nói một lời, cũng không cùng một đại thần nào tương giao, có thể nói chỉ lo thân mình, hôm nay không biết tại sao đột nhiên mở miệng, hơn nữa còn là vì Vân gia nói chuyện, điều này làm cho phe đảng của La thần Tướng rất là không hiểu.
Vân Mông cảm kích nhìn hướng Lục vương gia lạy một cái, nhưng sau đó nói: “Hoàng thượng, xin cho lão thần xác minh sự thật trước, nhất định sẽ cho hoàng thượng một câu trả lời thoả đáng.”
Nam Cung Thắng vuốt vuốt trán, có chút nhức đầu, phất tay nói: “Đi đi”