Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Chương 18: Q.1 - Chương 18




Chương 18: Hạng chín và hạng mười, có khác biệt sao. Editor: Hân Nghiên Gân xanh trên trán Nam Cung Dực có khuynh hướng bộc phát, trên gương mặt tuấn mỹ thần sắc biến hóa không rõ ràng, chẳng qua là hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Vân Khê, dường như muốn nhìn thấu tâm tư của nàng. . . . . .

Thị vệ còn muốn tiến lên trách cứ, thì Nam Cung Dực ưu nhã giơ tay ra, ngăn cản hắn.

“Bạch Sở Mục?” Long Thiên Thần đột nhiên ở một bên kêu lên, vẻ mặt có chút kích động.

Bạch Sở Mục cười đến thật đáng ăn đòn, hướng hắn vẫy vẫy tay: “Thiên Thần huynh, đã lâu không gặp.”

Gương mặt tuấn tú của Long Thiên Thần nhất thời đen nghịt, hừ lạnh nói: “Ngươi theo ta đi ra ngoài, tỷ thí một chút! Chưa xác định ai thắng ai bại, ngươi đừng nghĩ rời đi!”

“Đánh thì đánh, ai sợ ai? Dù sao ngươi vĩnh viễn xếp hạng mười, ở dưới ta, đây là sự thực không thể cải biến.” Bạch Sở Mục vẫn cười đến đáng đánh đòn như cũ.

Hai người này như một đôi oan gia, một khi thấy nhau, bốn mắt xuất hiện tia lửa chạm nhau.

Ai không biết nội tình, còn nghĩ rằng hai người có quan hệ mập mờ.

Hai người đến càng gần, cứ hung hăng nhìn nhau như vậy, một cái chớp mắt cũng không có, rất nhanh thành mắt của hai con gà chọi nhau.

“Thần thúc thúc, xếp hạng gì vậy?” Tiếng nói tò mò của Vân Tiểu Mặc cắt đứt ánh nhìn hung hăng của hai người, hai người dụi dụi mắt, việc dùng ánh mắt giết người này thật đúng là không phải người nào cũng có thể làm .

Bạch Sở Mục cúi đầu nhìn Tiểu Mặc, với vẻ phong lưu phóng khoáng, dương dương tự đắc nói: “Tiểu đệ đệ, em không biết sao? Vị Thần thúc thúc này của em luôn xếp hạng mười trong bảng xếp hạng thiên hạ mỹ nam, mà thúc thúc ta đây, vừa vặn đứng trước hắn một hạng. Hắn không phục, cho nên thường xuyên tìm ta gây phiền phức, em nói, Thần thúc thúc của em có phải rất không có phẩm chất hay không?”

Đầu nhỏ của Vân Tiểu Mặc nghiêng một bên, nói: “Hạng chín và hạng mười, có khác biệt sao? Đều là hạng chót?”

“Khụ, tiểu đệ đệ, không thể nói như vậy.” Bạch Sở Mục trên mặt nóng lên, cư nhiên lại bị một đứa bé khi dễ, hắn sửa giọng, quyết định giáo huấn “Chính xác” cho bé nhận thức, “Trên đời này có hàng ngàn hàng vạn nam tử, có thể đứng trong mười hạng đầu của bảng thiên hạ mỹ nam đã là rất giỏi rồi. Hơn nữa tên ở hạng chín và hạng mười, đừng nhìn kém một hạng, thực ra chênh lệch nghìn dặm, ánh mắt người trong thiên hạ rất đúng, ai nấy đều thấy được , bản công tử so với hắn, càng thêm phong thần tuấn lãng, phong độ có thừa. . . . . .”

“Chó má! Ban đầu nếu không phải ngươi lừa đảo, ở bên ngoài tung lời đồn chửi bới ta, tên ta làm sao có thể chỉ đứng hạng mười? Có lẽ ta còn có thể liên tiếp thắng hai gã, đứng hàng thứ tám đấy.”Long Thiên Thần thật sự kích động. (HN: LTT tự kỷ nặng a)

“Tiểu Mặc, dùng ánh mắt to sáng ngời của con xem rõ, hai người chúng ta, rốt cuộc ai đẹp trai hơn, còn có khí chất hơn nữa?”

Vân Tiểu Mặc ngẩng đầu, nhìn chung quanh hai người một chút, nghiêng đầu nói: “Các thúc đều không đẹp trai bằng Tường thúc thúc của con!”

Long Thiên Thần và Bạch Sở Mục hai người đồng thời nghiêng ngả, hai cái đầu đụng vào nhau, thật quá thương tâm rồi, lại bị một đứa bé xem thường a.

Long Thiên Thần trừng mắt liếc Bạch Sở Mục, xoa xoa trán nói: “Ách, đó là dĩ nhiên, Tường thúc thúc của con mặc dù là quỷ đoản mệnh, nhưng mà ở trên bảng xếp hạng lại chiếm vị trí thứ tư.”

Vân Tiểu Mặc ánh mắt sáng lên, tò mò hỏi: “Vậy ba vị phía trước kia là ai?”

Chỉ về chỗ Nam Cung Dực, vẻ mặt Long Thiên Thần đầy khó chịu: “Nhìn thấy không? Vị Vương gia này chính là đứng hàng thứ ba, về phần hai vị phía trước kia. . . . . . Nói con cũng không biết.”

Nam Cung Dực thản nhiên quét mắt tới, giống như là một pho tượng Ngân Phật (Phật bằng bạc)mặt lạnh, không có bất kỳ vẻ mặt nào.

Vân Tiểu Mặc bĩu cái miệng nhỏ nhắn, tinh tế đánh giá hắn một phen, lắc đầu ghét bỏ nói: “Hắn cũng không đẹp trai bằng Tường thúc thúc của con! Tường thúc thúc không những người đẹp, tấm lòng cũng tốt, hơn nữa còn rất có tiền.”(NB : 3 tiêu chuẩn kinh người =)) nhất là cái cuối haha)

Long Thiên Thần cười đến rất là đắc ý, ngay cả Nam Cung Dực đứng hàng thứ ba cũng bị Tiểu Mặc nhìn khinh bỉ, vậy hắn cũng chưa có gì là không công bằng. Hắn liền thích tính cách này của Tiểu Mặc, người nào đối với bé tốt, bé liền bênh vực người đó, người nào đối với bé không tốt, Thiên hoàng Lão Tử tới, cũng đừng mơ nghe bé nói một câu tốt. Hắn thích đứa bé nói sự thật, đứa trẻ nói sự thật chính là một đứa trẻ ngoan! Ha ha!

Ừ, xem ra sau này phải nịnh nọt người bạn nhỏ này nhiều một tý, được tâng bốc nhiều hơn, biết đâu hạng mười liền thăng lên hạng tám, haha! (NB : Mật đó mà húp ^^)

Phụ tử Vân Dật thấy sắc mặt Nam Cung Dực ngày càng lạnh, vội vàng pha trò, điều tiết không khí.

“Khụ khụ, Vương gia, Bạch công tử, tiếp đãi không chu đáo rồi, hay là trước ngồi xuống từ từ nói chuyện đi.”

Nam Cung Dực nhẹ nhàng gật đầu, áo bào màu bạc tung lên, ưu nhã ngồi xuống ghế. Hắn cũng muốn nhìn một chút, vị Vân gia Đại tiểu thư này đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, vì sao so với trong trí nhớ của hắn khác biệt lớn như vậy?

“Thiên Thần huynh, ta gần đây vừa luyện một bộ kiếm pháp mới, có dám ra ngoài cùng ta tỷ thí một chút không? Nếu như huynh thắng ta, ta liền đem vị trí thứ chín cho huynh, nếu như ta thắng, hắc hắc, sau này huynh không thể có ý kiến gì đối với vị trí của ta nữa.”

“Đi thì đi!”

Một đôi dở hơi Long Thiên Thần và Bạch Sở Mục cũng không để ý đến chủ nhân nơi đây, đao hai người chạm nhau soàn soạt, liếc nhau một cái, trực tiếp ra ngoài tỷ thí.

“Mẫu thân, hai vị thúc thúc này thật kỳ quái, bọn họ không phải là tranh giành cái bảng xếp hạng mỹ nam sao? Cùng tỷ võ thì có quan hệ gì? Vạn nhất không cẩn thận hủy luôn khuôn mặt, thì hạng thứ mười cũng không có rồi.”

Hai người còn chưa ra khỏi cửa, chợt nghe lời nói của Vân Tiểu Mặc…, đồng thời lảo đảo, quăng cho nhau đôi mắt lạnh.

“Không được đánh vào mặt!”

“Không được đánh vào mặt!”

Vân Khê sờ sờ đầu nhi tử, nghiêm trang thuyết giáo: “Tiểu Mặc, sau này ngàn vạn lần không nên học theo hai vị thúc thúc này, nam nhân chỉ có thể dựa vào thực lực, dựa vào gương mặt, đó là nam sủng!”

Vân Tiểu Mặc rất nghe lời: “Vâng, Tiểu Mặc biết rồi.”

Một đôi dở hơi hoàn toàn bị đả bại ngã xuống đất rồi, nam sủng? Đại tỷ, không cần nói lời gây tổn thương người khác như vậy a!

Thật vất vả mới đưa mắt nhìn một đôi dở hơi biến mất khỏi phòng, Vân Dật hắng giọng một cái, hỏi: “Vương gia, hôm nay không biết ngài đến đây, là muốn nói chuyện gì?”

Nam Cung Dực nhíu mày, hời hợt nói: “Là như vậy, nghe nói lệnh thiên kim trở lại quý phủ, cho nên bổn vương tự mình chạy tới thăm hỏi.”

Nói bậy, dối trá!

Vân Khê đáy lòng hừ lạnh một tiếng, có chút không nhịn được: “Làm phiền Vương gia hao tổn tâm tư! Vậy bây giờ người đã nhìn, Vương gia cũng có thể đi về rồi.”

Thị vệ Nam Cung Dực thật giận, nàng là cái thá gì, dám năm lần bảy lượt vô lễ với vương gia của hắn, quả thực tội không thể tha.

“Ngươi nghĩ rằng Vương gia của chúng ta tới phủ tướng quân là để như vậy sao? Vương gia chúng ta là tới đưa cho ngươi hưu. . . . . .”

“Câm miệng!”

Hai chữ “Hưu thư” còn chưa nói xong, đã bị giọng nói lạnh lùng của Nam Cung Dực cắt đứt.

Tuy chỉ một chữ “Hưu”, song trong lòng Vân Khê cũng hiểu rõ, thì ra là tới đưa hưu thư. Nàng hừ lạnh một tiếng, hàn ý lần lượt kéo tới.

Bọn họ xác thực là có hôn ước, nhưng còn chưa thành thân, hắn liền tự mình tới cửa đưa hưu thư, chuyện này rõ ràng là muốn nhục nhã nàng mà, để nàng trở thành trò cười của cả Nam Hi quốc, thậm chí cả Ngạo Thiên đại lục!

Hừ, Nam Cung Dực, ngươi giỏi lắm!

Khoản nợ này, bản tiểu thư nhớ kỹ!

Nam Cung Dực nhìn về phía Vân Khê như có điều suy nghĩ, trước lúc vào phủ tướng quân, hắn thật sự muốn đưa hưu thư ngay trước mặt để nhục nhã nàng. Bởi vì giữa bọn họ có hôn ước, mặc dù không có bất kỳ tình cảm nào, nhưng nàng cũng không nên lén lúttư thông cùng người khác, hơn nữa còn sinh hạ đứa nhỏ, cái này căn bản là sự nhục nhã lớn nhất đối với hắn. Hôm nay hắn đem phần nhục nhã này đòi lại, cũng là việc thiên kinh địa nghĩa!

Nhưng sau khi vào phủ tướng quân, cả người hắn tĩnh táo lại rồi.

Nếu hắn nhục nhã Vân Khê, cũng tương đương với nhục nhã cả phủ tướng quân. Nam Hi quốc có thể có sự cường thịnh và yên ổn như hôm nay, không thể bỏ qua công lao một nhà tướng quân đã đổ máu hy sinh, lúc trước Nam Hi quốc không thể rời bỏ sự bảo hộ của phủ tướng quân, sau này cũng vậy. Hơn nữa, ban đầu phụ hoàng chỉ hôn cho hắn, cũng vì mượn hôn ước để mượn sức phủ tướng quân, từ đó, bảo vệ địa vị của hắn, bây giờ, phủ tướng quân giấu diếm sự thật dĩ nhiên có sai, nhưng hắn cũng không nên mượn chuyện này tới nhục nhã phủ tướng quân, tự hủy Trường Thành. (hủy đi lực lượng hùng hậu của bản thân)

Sau khi tận mắt nhìn thấy Vân Khê, trong lòng hắn đều là rung động và kinh diễm, làm cho hắn kiên định hơn về quyết định của mình.

Trước mắt nữ nhân tâm cao khí ngạo này, hắn không muốn nhục nhã đối phương, mà là muốn cho đối phương hoàn toàn thần phục hắn, cúi đầu với hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.