Chương V01: Vì Sao Phụ Thân Không Bán Hồ Lô Đường?
Phong hộ pháp lĩnh Mệnh, vội vã rời đi.
Vân Khê thở dài một cái, lộ ra vẻ mặt sầu lo, dung nhan thanh lệ hiện lên vẻ u ám.
Long Thiên Tuyệt cho là nàng lo lắng chuyện Đoan Mộc gia tộc gây hấn, nên ôn nhu mở miệng an ủi: “Khê Nhi, không cần lo lắng! Chỉ là Đoan Mộc gia tộc, căn bản không đáng giá nhắc tới!”
Vân Khê lắc đầu: “Ta không phải đang suy nghĩ cái này.”
“Vậy nàng đang suy nghĩ gì?” Long Thiên Tuyệt nhẹ híp con ngươi lại.
Vân Khê quay đầu, hướng phía Dạ Hàn Tinh quăng cho một ánh mắt sâu xa, bình sứ trong tay cũng quơ quơ theo, ra vẻ suy ngẫm: “Ta đang suy nghĩ, chúng ta rất nhanh sẽ phải cùng Dạ công tử chia tay rồi, hôm nay từ biệt cũng không biết khi nào mới có thể gặp lại. Vì có thể lưu lại ấn tượng tốt lẫn nhau, sổ sách giữa chúng ta có phải nên thanh toán cho rõ ràng hay không, để tránh sau này gặp mặt trong tình hình đặc biệt lúc ấy lại lộ ra vẻ lúng túng?”
Long Thiên Tuyệt giật mình, dưới đáy lòng cười trộm, liếc về phía Dạ Hàn Tinh, ánh mắt không có chút đồng tình nào, ngược lại nhìn có chút hả hê. Ai bảo hắn không có lý do đi trêu chọc Khê Nhi của hắn, hơn nữa còn vô sỉ kéo hắn xuống nước, nếu Khê Nhi thật sự tin có gì đó không bình thường trong quan hệ giữa bọn họ, hắn cũng mặc kệ cái gì là tình bằng hữu, trước tiên đánh cho mặt hắn hoàn toàn thay đổi mới thôi!
Dạ Hàn Tinh nhìn bình sứ trong tay nàng, gương mặt tuấn tú lúc này đen một vòng, nàng vẫn còn nhớ thù?
Quên đi, chỉ cần có thể cầu thuốc cứu được mạng đại ca, bị lừa gạt chút ít bạc, hắn cũng chấp nhận. Cùng lắm thì, chờ sau khi đại ca tỉnh lại, đại ca sẽ chi trả hết tất cả phí dụng!
Nghĩ vậy, tâm tình của hắn cũng sảng khoái hơn rất nhiều, nhàn nhã như đi chơi phe phẩy quạt, nở ra nụ cười có chút yêu nghiệt, nói: “Đó là tất nhiên! Vân tiểu thư nói nên như thế nào tính toán, thì cứ như thế đó tính toán.”
” Ta rất thích cùng người sảng khoái kết giao bằng hữu!” Vân Khê ngoắc ngoắc khóe môi, rất hài lòng với thái độ của hắn, xoay người hướng trước viện gào to “Tiểu Hiên Tử, đem giấy bút ra đây!”
Hô hồi lâu, không có bất kỳ tiếng đáp lại nào.
Trong lúc nàng đang buồn bực, thì Vân Tiểu Mặc dẫn tiểu nhị trong tửu lâu bưng giấy bút mực đi đến đây.
“Vân tiểu thư, giấy bút ngài muốn.” tiểu nhị sau khi buông đồ xuống, cũng không có ở lại, mà xoay người đi vào trong.
Vân Tiểu Mặc bò thẳng lên trên một băng đá, hai tay nâng quai hàm, rũ cụp mí mắt, nhìn qua tâm tình có chút buồn rầu.
“Tiểu Mặc, Lam thúc thúc đâu?” Vân Khê hỏi.
Vân Tiểu Mặc đổi bàn tay, tiếp tục chống cằm, buồn bã ỉu xìu nói: “Lam thúc thúc cùng dì Tinh hẹn hò rồi.”
“Tại sao con vẻ mặt buồn bã ỉu xìu vậy? Tiểu Tĩnh đâu? Làm sao không có ở chung một chỗ?” Vân Khê nghi ngờ đánh giá nhi tử mang phong cách vương tử đang buồn bực, nhếch môi trêu ghẹo nói “Chẳng lẽ con thất tình?”
Hai người Long Thiên Tuyệt cùng Dạ Hàn Tinh liếc nhau một cái, không khỏi bật cười, đây là đối thoại bình thường giữa hai mẹ con với nhau sao?
Vân Tiểu Mặc hai tay toàn bộ chống ở dưới quai hàm, chu cái miệng nhỏ nhắn, hừ hừ nói: “Tiểu Tĩnh kể từ sau khi biết Đại Hùng, liền không để ý ta nữa.”
Tiểu Tĩnh, Đại Hùng?
Vân Khê trừng mắt nhìn, làm sao nghe được quen tai như vậy?
Mèo máy? ! (trùng âm với tiếng mèo máy)
“Tiểu Mặc, Đại Hùng là ai? Tại sao Mẫu thân không có nghe nói qua?”
Đuôi lông mày của Long Thiên Tuyệt nhẹ nhếch, thay nàng giải thích: “Trong lúc nàng bế quan, bọn Tiểu Mặc ở trên đường mới quen một bằng hữu.”
“Ừ, Đại Hùng là bằng hữu ta cùng Tiểu Tĩnh mới quen, năm nay bảy tuổi. Hắn lớn lên vừa mập vừa béo, một chút cũng không đáng yêu, thật không biết Tiểu Tĩnh thích hắn vì cái gì, ngày ngày đi theo phía sau hắn, gọi hắn là Đại Hùng ca ca” Vân Tiểu Mặc một bụng nước chua không ngừng bốc ra ngoài.
Long Thiên Tuyệt cười nhàn nhạt nói: “Tiểu Mặc, Tiểu Tĩnh đột nhiên không để ý tới con, có phải con nên tự mình tìm hiểu một chút nguyên nhân hay không, mà không phải ngồi đây bắt bẻ khuyết điểm của người ta?”
“Con có biện pháp gì chứ? Phụ thân Đại Hùng bán mứt quả hồ lô, còn phụ thân con cũng không phải bán mứt quả hồ lô!” Vân Tiểu Mặc hừ hừ, vẻ mặt bất mãn, thật giống như phụ thân người ta bán mứt quả hồ lô là cỡ nào vinh quang, mà phụ thân của hắn bởi vì không phải bán mứt quả hồ lô, cho nên hắn cảm thấy thật mất mặt.
Khóe miệng, khóe mắt Long Thiên Tuyệt rút gân.
Hắn cư nhiên bị con trai mình khinh bỉ, nguyên nhân bị khinh bỉ, chỉ vì hắn không phải bán mứt quả hồ lô.
Hắn đường đường một đời Tà tôn, là nhân vật oai phong một cỏi, vậy mà thậm chí ngay cả một người bán mứt quả hồ lô cũng không sánh bằng
Quá đả thương tự ái!
Vì vãn hồi hình tượng ở trong suy nghĩ của con trai, Long Thiên Tuyệt biến sắc, quần áo vung lên, hào khí nghìn vạn: “Nói cho phụ thân biết, phụ thân Đại Hùng bày quầy hàng ở nơi đâu? Phụ thân đưa bạc mua hắn, đưa tới Lăng Thiên Cung, sau này sẽ bảo hắn ngày ngày làm mứt quả hồ lô cho con!”
“Có thật không?” khuôn mặt nhỏ nhắn đang u buồn của Vân Tiểu Mặc nhất thời sáng lên, mừng rỡ vỗ bàn tay nhỏ nói “Vậy cũng chỉ cần phụ thân Đại Hùng, mà không cần Đại Hùng đúng không?”
Lần này, đổi lại Vân Khê cùng Dạ Hàn Tinh nhìn lẫn nhau hết chỗ nói.
Long Thiên Tuyệt vẻ mặt khẽ ngập ngừng, sờ cằm suy tư nói: “Nếu chúng ta mạnh mẽ tách cha con bọn họ ra tựa hồ có chút không ổn, nếu không chúng ta đổi lại một nhà khác, dù sao ở Mộ Tinh Thành nhà bán mứt quả hồ lô là không chỉ một nhà của Đại Hùng.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn đang mừng rỡ của Vân Tiểu Mặc vừa cau lại một chỗ, quấn quýt nói: “Nhưng Tiểu Tĩnh chỉ thích ăn mứt quả hồ lô của phụ thân Đại Hùng làm. . . . . .”
Hồng nhan họa thủy a!
Vân Khê cảm thán lắc đầu, nàng không có ý thức được, mình thật ra thì cũng là một người họa thủy.
“Không sao, vậy trước tiên đem phụ thân Đại Hùng đón đi Lăng Thiên Cung nghỉ ngơi ba tháng, đến lúc đó phụ thân hạ lệnh, để cho tất cả đệ tử trong cung đi theo hắn học làm mứt quả ghim thành xâu, Lăng Thiên Cung nhiều đệ tử như vậy, sẽ có người có thể học đến mười phần mười tay nghề của phụ thân hắn. Đợi đến lúc đó thì chúng ta không cần phụ thân hắn nữa, rồi cho hắn một khoản bạc, đưa về Mộ Tinh Thành. Kể từ đó, đôi bên vẹn toàn.” Long Thiên Tuyệt liên tiếp gật đầu, rất hài lòng với quan điểm của mình.
Vân Khê cùng Dạ hàn tinh hai người một lần nữa im lặng liếc nhau một cái, không khỏi vì các đệ tử Lăng Thiên Cung mà bắt đầu mặc niệm, tôn chủ vì lấy lòng con trai liền lấy việc công làm việc tư, bọn họ đúng là lãnh đủ mà.
Phong hộ pháp mới vừa rời đi tửu lâu để đưa tin cùng Vân hộ pháp đang ở tại phía xa Lăng Thiên Cung, đồng thời rùng mình một cái, phần gáy thấy lạnh lẽo, trong đầu nảy sinh dự cảm xấu, không phải là tôn chủ lại nghĩ tới cái chủ ý quỷ quái gì với bọn họ chứ?
Vân Tiểu Mặc nghe đề nghị của Long Thiên Tuyệt, một đôi mắt trong suốt nhất thời sáng lên, vỗ tay nhỏ nói: “Tốt, tốt, liền quyết định như vậy! Phụ thân thật tốt !”
Rốt cục cũng lấy lại được tự ái cùng mặt mũi của người làm phụ thân, Long Thiên Tuyệt cười đến đắc ý đáng bị đánh đòn!
Vân Khê cúi đầu hừ một tiếng, trong không khí lan tràn ghen tuông.
Tiểu quỷ không có lương tâm, chỉ có phụ thân tốt, mẫu thân không tốt sao?
Lo lắng trong lòng Vân Tiểu Mặc được quét sạch, trên khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái một lần nữa hiện ra nụ cười rực nụ cười rỡ như ánh mặt trời, tích cực xin đi giết giặc: “Mẫu thân, người muốn giấy bút làm cái gì? Có chuyện gì để Tiểu Mặc hỗ trợ không?
Sắc mặt Vân Khê tốt hơn một chút ít, sờ sờ đỉnh đầu nhi tử nói: “Dạ thúc thúc rất nhanh sẽ phải cùng chúng ta chia tay rồi, chúng ta còn có chút sổ sách phải cùng thúc thúc tính toán xuống. Như vậy, mẫu thân nói, con ghi lại, nhưng ngàn vạn chớ ghi lầm.”
” Nga, Tiểu Mặc biết rồi.” Vân Tiểu Mặc ngoan ngoãn gật đầu, bắt đầu mài mực, chuẩn bị giấy bút. Nhìn thế tay cùng tư thái cầm bút, khoan hãy nói, thật đúng là có khuông có hình! Không hổ là đã trải qua thư viện chánh quy học!
Dạ Hàn Tinh tay đang phe phẩy quạt bỗng dừng tay một chút, hắn chỉ cảm thấy toàn thân mình bây giờ cao thấp trước sau đều lạnh lẽo, nếu còn quạt tiếp nữa, không chừng quạt đến bệnh luôn. Coi như hắn đã nhìn ra, cả nhà này từ lớn đến nhỏ, người nào cũng không phải là dễ trêu chọc, đại nhân thì khôn khéo trẻ nhỏ cũng không kém bao nhiêu. Trong lòng Hắn mơ hồ có loại dự cảm xấu, hôm nay chỉ sợ hắn sẽ trở thành con dê béo bị làm thịt, khẳng định chạy không khỏi một đao hung hăng chém xuống của bọn họ!
Bên này, Vân Khê đã bắt đầu tính toán.
” Thứ nhất, tất cả phí dụng trong tửu lâu Dạ công tử đã bao toàn bộ, cái này thì không gì chê được, chỉ bất quá sau khi chúng ta rời đi, về phần sở hữu tửu lâu, có phải nên nói cho rõ ràng hay không?”
Vân Tiểu Mặc cầm lấy cây viết gãi gãi đầu, nghi ngờ nhìn mẫu thân, hỏi: “Mẫu thân, cái này viết làm sao?”
Vân Khê giơ tay lên, ý bảo hắn không cần vội, ánh mắt mãnh liệt nhìn chăm chú vào Dạ Hàn Tinh, đợi chờ hắn đáp lời.
Quả nhiên, đao thứ nhất cứ như vậy mà hung hăng chặt đi xuống. Tửu lâu là hắn mua, cung phụng bọn họ miễn phí ăn ở còn chưa đủ, nàng còn lo lắng tửu lâu. . . . . . Dạ Hàn Tinh cười đến lạnh nhạt, quạt bạc hào khí địa vung lên, nói: “Tửu lâu vốn chính là tại hạ mua cho các ngươi ở, tự nhiên tất cả thuộc các ngươi.”
Vân Khê hài lòng nở nụ cười, hướng nhi tử làm cái gật đầu ra hiệu: “Điều thứ nhất, Dạ Hàn Tinh thiếu Vân Khê một tờ khế đất tửu lâu!”
Vân Tiểu Mặc tuân lệnh, vội vàng vùi đầu ghi chép.
Khóe miệng run lên, Dạ Hàn Tinh dùng ánh mắt có thâm ý khác thường liếc về phía Long Thiên Tuyệt, không tiếng động mà nói: xem một chút nương tử cùng nhi tử của nhà ngươi, chẳng lẽ hiện tại Lăng Thiên Cung thiếu bạc đến như vậy, ngươi đường đường tôn chủ của một Lăng Thiên Cung cũng không thỏa mãn được bọn họ sao?
Long Thiên Tuyệt đuôi lông mày nhếch nhẹ, cũng không tiếng động đưa lại cho hắn một ánh mắt, nói: ngươi có hiểu hay không? Cái này gọi là tính toán tỉ mỉ, câu nói vàng của người quản gia!
” Thứ hai, ta mang theo đồ nhi đi tới Mộ Tinh Thành, vì nhận được Lam Tâm Tuyết Sâm, đồ nhi ta hy sinh nhan sắc, cùng muội muội Mộ thành chủ tình đầu ý hợp, thậm chí đã bàn đến cưới gả, nên không thể bỏ qua công lao của hắn! Mặc dù Mộ thành chủ cùng Mộ lão cũng không có yêu cầu chúng ta đưa sính lễ gì, nhưng cái lễ tiết này đã truyền xuống trăm ngàn năm qua cuả ông cha ta, tuyệt đối không thể bỏ. Phụ mẫu Tiểu Hiên Tử không có ở chỗ này, ta tự nhiên phải đảm đương nghĩa vụ trưởng bối, thay hắn chuẩn bị sính lễ. Bởi vì cái gọi là một ngày vi sư chung thân vì mẫu! Sính lễ của Tiểu Hiên Tử, ta nhất định phải chuẩn bị bạc, nhưng xét đến cùng, để thúc đẩy cửa hôn sự này cũng là vì có thể thuận lợi nhận được dược liệu cần có để luyện chế Cửu Chuyển Thái Cực đan, sở dĩ . . . . .”
“Ý của ngươi là, sính lễ cầu hôn của đồ đệ ngươi, cũng muốn ta đưa?” đầu óc của Dạ Hàn Tinh có chút choáng, đồ đệ đi cầu hôn, liên quan cái rắm gì hắn, tại sao phải muốn hắn ra sính lễ?
” Đó là dĩ nhiên! Đây hết thảy cũng là vì nghiệp lớn luyện đan!” Vân Khê nói xong với bộ dạng chính nghĩa lẫm thiên (đạo lý có lợi cho mọi người).
Long Thiên Tuyệt cúi đầu cười khẽ, không khỏi vì Dạ Hàn Tinh mặc niệm, ánh mắt không tiếng động lần nữa truyền lại: ngươi từ từ đi, đi sớm mới sớm siêu sinh!
Ta có thể không đi sao? Ta còn có lựa chọn khác sao? Dạ Hàn Tinh mãnh liệt quạt, hắn cũng muốn xem một chút, nàng rốt cuộc còn có thể liệt ra thứ gì không hợp lẽ thường để ghi trên giấy nợ nữa không?
“Được rồi, ngươi nói xem muốn bao nhiêu bạc.”
” Nói như thế nào thì, tiểu Hiên Tử cũng là thiếu gia Lam gia, ra tay không thể quá keo kiệt được. Ta xem, một vạn lượng đi!”
Dạ Hàn Tinh hơi thở phào nhẹ nhỏm, may quá, một vạn lượng bạc cũng không coi là quá nhiều, hắn thật đúng là muốn cảm tạ nàng giơ cao đánh khẽ.
Thấy Dạ Hàn Tinh gật đầu, Vân Khê liền hướng về phía Vân Tiểu Mặc trừng mắt nhìn, nói: “Điều thứ hai, Dạ Hàn Tinh thiếu Vân Khê phí sính lễ một vạn lượng. . . . .”
Vân Tiểu Mặc nghe được, tiếp tục vùi đầu chăm chú viết.
” Điều thứ ba đâu. . . . . .” Vân Khê vươn ra ba ngón tay, lại tiếp tục nói.
Dạ Hàn Tinh nhíu mày: “Còn nữa?”
Vân Khê hướng về phía hắn khách khí cười cười, lắc đầu nói: “Không nhiều lắm, cũng là khoản chừng mười điều thôi.”
” Lạch cạch!”
Tiếng cây quạt trong tay Dạ Hàn Tinh rơi xuống đất, đem hắn làm cho sợ đến không nhẹ, chừng mười điều mà còn không nhiều? Coi hai điều phía trước cũng đã chém hắn hơn vạn lượng bạc rồi, còn không biết phía sau rốt cuộc là trong hồ lô bán thứ gì đây.
Hắn nhặt cây quạt lên, ra vẻ trấn định “Không có chuyện gì, chừng mười điều. . . . . . Đúng là không nhiều lắm! Tiếp tục!”
” Điều thứ ba, chúng ta rất nhanh sẽ phải rời đi Mộ Tinh Thành, để đến Lăng Thiên Cung . Ta vốn là đến Lăng Thiên Cung, nhưng vì chuyện luyện đan, đã ở chỗ này trì hoãn một đoạn thời gian haizzz, nói vậy huynh đệ tỷ muội Lăng Thiên Cung nhất định đã khiển chân trông chờ, mong đợi ta bình an đến đó để gặp gỡ. Vì an ủi nỗi nhớ của bọn họ, thời điểm ta chuẩn bị đi, phải phát một bao lì xì cho mỗi người ở Lăng Thiên Cung . . . . . . . . . . . .”
“Ý của ngươi là. . . . . .Những thứ lễ ra mắt này, cũng do ta quản?” Dạ Hàn Tinh coi như là hoàn toàn phục nàng, danh mục lừa gạt như vậy nàng cũng có thể nghĩ ra? Thật là thiên tài! Hắn bội phục, bội phục sát đất!
Vân Tiểu Mặc trong lúc bận rộn cũng ngước lên khuôn mặt nhỏ nhắn, nói: “Mẫu thân đã nói, lần đầu gặp mặt thì phải phát bao tiền lì xì, như vậy mới may mắn.”
“Ừ, trực tiếp phát bao tiền lì xì là được, càng thêm bớt việc!” Vân Khê rất tán thành đề nghị của con trai, rồi quay đầu hỏi chủ nhà “Thiên Tuyệt, chàng giúp ta coi thử, Lăng Thiên Cung tổng cộng có bao nhiêu đệ tử?”
Long Thiên Tuyệt im lặng suy nghĩ hồi , đếm ngược đếm xuôi mấy lần, rồi rất Trịnh Trọng trả lời: “Hồi phu nhân…, Lăng Thiên Cung chúng ta trước mắt tổng cộng mới chỉ có một vạn một nghìn một trăm mười một người, không nhiều lắm cũng không ít lắm!”
Dạ Hàn Tinh khóe miệng run rẩy, quăng ánh mắt hoài nghi về phía hắn: có phải thật vậy hay không? Lăng Thiên Cung có nhiều người như vậy? Sắp theo kịp cư dân Mộ Tinh Thành rồi.
“Ừ, lần đầu gặp mặt, không thể quá keo kiệt. Mỗi một bao tiền lì xì ít nhất phải bỏ mười lượng!”
“Mẫu thân, để con tính cho!” Vân Tiểu Mặc chủ động giơ tay nói “Một vạn một ngàn một trăm mười một người, mỗi người mười lượng, tổng cộng là mười một vạn một ngàn một trăm mười lượng!”
Vân Khê cho con trai một nụ cười tán dương: “Không sai! Tiểu Mặc thật thông minh!”
Vân Tiểu Mặc ha hả cười một tiếng, vội vàng hạ bút viết: “Điều thứ ba, Dạ Hàn Tinh thiếu Vân Khê phí dụng lì xì mười một vạn một ngàn một trăm mười lượng. . . . . .”
Dạ Hàn Tinh đã bị vây trong cảm xúc hóa đá, hoàn toàn không còn phản ứng.
Mười điều kế tiếp, trên căn bản chính là do mẫu tử hai người bọn họ tự tính toán sổ sách với nhau, cũng gạt bỏ người trong cuộc ra ngoài rồi trực tiếp ghi vào khoản mục.
Long Thiên Tuyệt cười híp mắt nhìn hai mẹ con vui vui vẻ vẻ đi chém người ta, tâm tình hắn rất là vui. Nhìn lại Dạ Hàn Tinh thì thấy sắc mặt đã đen một tầng rồi lại thêm một tầng, không còn chút bộ dáng công tử ca nho nhã tuấn dật lúc trước nữa.
“Xong rồi, toàn bộ xong rồi! Tổng cộng là mười bốn điều, tổng cộng sổ sách là một trăm vạn lẻ năm mười ba. . . . . .” Vân Khê thổi thổi nét mực chưa khô trên giấy ở trong tay, vẻ mặt sáng rỡ, nhìn bút pháp xuất sắc của con trai nàng rất là hài lòng, đối với nội dung ghi chép bên trên đó thì càng thêm hài lòng.
” Dạ công tử, nếu ngươi không có ý kiến gì khác…, xin mời ở bên trên này ký tên vào.”
Hít sâu vài hơi vào, Dạ Hàn Tinh giống như đã hạ quyết tâm thật lớn, mới miễn cưỡng nở ra nụ cười yếu ớt, nhận lấy giấy tờ, nói: “Không thành vấn đề, tiền tài chính là vật ngoài thân, Cửu Chuyển Thái Cực đan giá trị tuyệt đối vượt qua một triệu lượng! Vật rất đáng giá!”
Vừa nói, vừa chuẩn bị lấy bút ký, thì đột nhiên thần sắc của hắn biến hóa, trừng mắt nhìn, rồi lại trừng mắt nhìn, hắn cho là mình nhìn lầm.
“. . . . . . Cộng lại sổ sách là một trăm vạn lẻ năm mươi ba lượng. . . . . .vàng? !” Hắn hô to lên tiếng, con mắt mãnh liệt bắn về phía mẫu tử Vân Khê, tại sao không có ai nói cho hắn biết, mới vừa rồi tất cả sổ sách đều tính theo vàng chứ?
” Không có viết sai a! Thời điểm Mẫu thân theo người ta nói chuyện làm ăn, từ trước cho tới bây giờ cũng đều dùng vàng để tính toán, chẳng lẽ Dạ thúc thúc chưa từng nghĩ qua vấn đề này?” Vân Tiểu Mặc quăng cho hắn một ánh mắt khinh bỉ nho nhỏ, Tường thúc thúc người ta tùy tùy tiện tiện là có thể lấy ra một triệu lượng vàng, ánh mắt cũng không nháy một cái. Nhìn bộ dạng hẹp hòi kia, so với một đầu ngón tay của Tường thúc thúc cũng không bằng!
Dạ Hàn Tinh hoàn toàn xốc xếch, giấy tờ nắm trong tay không khỏi lay động, ai có thể tới nói cho hắn biết, hắn không phải là đang mơ thấy ác mộng chứ?
Bởi vì Lăng Thiên Cung có tình huống phát sinh bất ngờ, nên cả nhà Vân Khê không có ở lại Mộ Tinh Thành thêm nữa, sáng sớm ngày thứ hai liền ra khỏi thành, chuẩn bị hướng Lăng Thiên Cung lên đường.
Trước khi đi, còn từ chỗ Dạ Hàn Tinh hung hăng ‘chém’ một khoản, mặc dù không có lấy đủ vàng, nhưng trong tay có phiếu nợ tụ tay của hắn ký, nên cũng không sợ hắn quỵt nợ. Không chừng một ngày kia hắn biến hóa nhanh chóng, trở thành người đứng đầu tam đại Thánh Địa, đến lúc đó cầm lấy phiếu nợ này đến gặp hắn đòi nợ, như vậy nhất định sẽ thõa nguyện!
Bởi vì chuyện phiếu nợ, nên Dạ Hàn Tinh thật sự bị thương tổn, máu chảy đầm đìa!
Nhiều năm bằng hữu, bỗng chốc hóa thành một tờ phiếu nợ vô tình, quả thật quá thương tổn trái tim của hắn a! Sợ bọn họ sẽ đuổi theo bắt hắn trả hết số nợ, cho nên trời chưa sáng hắn liền một mình một người ra khỏi thành trước tiên!
Trên thực tế, hắn đang khẩn cấp muốn đem Cửu Chuyển Thái Cực đan đi đưa cho hắn đại ca, hơn nữa sợ mọi người sẽ thương cảm trước lúc biệt ly, nên hắn cũng không có nói lời từ biệt. Nghĩ đến nghi thức nói lời từ biệt hoàn toàn mới mẽ của hôm qua, hắn không khỏi cười một tiếng, mặc dù ngày sau sẽ rất khó gặp lại nhau nữa, nhưng hắn cũng sẽ mãi nhớ đến bọn họ.
Lam Mộ Hiên bởi vì cùng Mộ Vãn Tình còn có hôn ước, nên hắn lựa chọn tạm thời ở lại Mộ Tinh Thành, chờ qua ít ngày rồi mới cùng hai huynh muội Mộ Cảnh Huy cùng nhau đi đến Lam gia trước, để bàn tính hôn sự của hai nhà. Trước khi chia tay, đôi mắt của Lam Mộ Hiên đỏ lên, lưu luyến không rời.
Vân Khê ném cho hắn năm ngàn lượng vàng làm sính lễ để cho hắn cưới Mộ Vãn Tình làm vợ, còn lại năm ngàn lượng vàng, thì tự mình nuốt riêng (TT: ặc tội nghiệp hàn tinh ca ca). Lam Mộ Hiên cùng Mộ Vãn Tình cũng không biết duyên cớ trong đó, nên hai người rất cảm kích mà theo chân bọn họ từ biệt, một đường đưa đến mười dặm ở ngoài thành, mới chậm chạp trở lại.
Trước khi đi, Long Thiên Tuyệt cũng không quên chuyện đã hứa với nhi tử, trước đó hắn đã phái người đem kẻ bán mứt quả hồ lo cho đóng gói đưa đi Lăng Thiên Cung. Phong hộ pháp lại bị Vân Khê phái đi đến Đông Lăng quốc, đưa đan dược cho Đông Phương Vân Tường, nên cuối cùng, đoàn người chỉ còn một nhà ba người Long Thiên Tuyệt cùng Đoan Mộc Tĩnh, Độc Cô Mưu, tổng cộng là năm người, dĩ nhiên, còn có một Tiểu Bạch thỉnh thoảng liền ói ra lửa để đùa giởn.
Tiểu Bạch kể từ khi nuốt chửng sáu loại mồi lửa, nó đã có thể khống chế lửa tự nhiên, hơn nữa nó cũng từ từ yêu thích việc phun lửa, vì khi đó nó có cảm giác mình rất phong cách, cho nên thỉnh thoảng phun trên phun dưới, ra sức khoe khoang.
Một nhóm năm người và một thú sủng, nhắm hướng Lăng Thiên Cung tiếp tục đi tới.