Chương 21: Quả đấm mạnh và lớn chính là đạo lý
Editor: Hân Nghiên
Vân Dật có chút không yên tâm, nữ nhi nhà mình tính tình thế nào, hắn có thể không biết sao? Tuy nói lần này sau khi gặp lại, nữ nhi thật sự đã thay đổi không ít, không còn giống trước kia nhu nhược nhát gan nữa, nhưng để cho một mình nữ nhi đi đối mặt với nhiều người có ý xấu như vậy, hắn thật sự không cách nào yên tâm.
Vì hắn kiên trì, nên hai người vừa đi vòng vèo một lúc liền trở về.
“Cho các ngươi hai lựa chọn, một là thần phục, hai là đánh bại ta, bước qua qua thi thể của ta!”
Lời nói ngang ngược kiêu ngạo từ cửa bên trong phòng truyền ra ngoài, nghe rất nhẹ nhàng, nhưng khí thế bất phàm. Đây không phải là tiếng của nữ nhi sao? Bọn họ tuyệt đối không nghe lầm !
Hai cha con liếc nhau một cái, mặt mày đều nhảy dựng.
“Phụ thân, chuyện gì xảy ra vậy? Khê Nhi nó. . . . . .”
“Chẳng lẽ tin đồn ban ngày là thật, Khê Nhi nó thật sự đã thay đổi rồi?”
Vẻ mặt của hai cha con không thể tưởng tượng nổi, một người cho dù biến hóa lớn hơn nữa, cũng không thể càn rỡ như vậy đi?
“Vậy chúng ta có nên đi vào hay không? Dù sao đều là con cái của Thần tướng và Thượng Thư, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, hoàng thượng trách tội xuống. . . . . .” Thần sắc lo lắng hiện lên trên đuôi lông mày của Vân Dật, thân ở tại triều đình, hắn không thể không có điều cố kỵ.
Trầm mặc một hồi lâu, Vân Mông nghiêm nghị mở miệng nói: “Chuyện của các tiểu bối, cứ để cho bọn tiểu bối tự mình xử lý đi, chúng ta phải tin tưởng Khê Nhi, con bé tự biết chừng mực.” Trong nội tâm lão gia tử cảm thấy sự thay đổi của cháu gái là một chuyện tốt, con cái Vân gia, sao có thể không có chút khí thế được?
Thấy phụ thân kiên trì, Vân Dật không thể làm gì khác hơn là thở dài nói: “Cũng chỉ có thể như thế.”
Khó nhịn đau khổ hành hạ, Liễu đại công tử Liễu Phàm Tâm là người thứ nhất không chịu nổi, thủ phục dưới chân Vân Khê: “Ta, ta chọn thần phục, sau này ta nhất định nghe lời Vân tiểu thư, sai đâu đánh đó, đi theo làm tùy tùng, chịu gian nan, quyết không nuốt lời.”
Ba người còn lại đều là vẻ mặt ngạc nhiên nhìn hắn, hận hắn không có chí khí, càng hận sự đau khổ hành hạ trên người, trong nội tâm mọi người đều giãy dụa.
Vân Khê thản nhiên quét mắt nhìn hắn một cái, đem hai viên thuốc giải một đỏ một vàng vứt xuống trước mặt hắn, cười yếu ớt nói: “Ngươi thật biết điều, phần thưởng của ngươi là hai viên giải dược.”
“Cám ơn Vân tiểu thư.” Liễu Phàm Tâm nhận được giải dược rồi, không nói hai lời liền nuốt vào.
“A? Trên người thật không còn cảm thấy ngứa nữa.” Hắn vui mừng không dứt.
“Sau này gọi ta Vân nương tử.” đôi mắt đẹp của Vân Khê hơi lưu chuyển, cười như không cười.
“Dạ, Vân nương tử.” Liễu Phàm Tâm vội vàng đáp.
“Còn các ngươi thì sao? Nghĩ xong chưa?” Ánh mắt rơi trên đến ba người La Ý San, lời nói trong trẻo lạnh lùng như gió mang theo băng tuyết, rét lạnh thấu xương.
Thân thể hai người La Ý Cương và Liễu Phàm Trần đồng thời run lên, liên tiếp bò lổm ngổm trên mặt đất.
“Ta chọn thần phục!”
“Ta cũng chọn thần phục!”
“Ta. . . . . . Ta thần phục!” Cảm giác được ánh mắt lạnh như băng kia quét tới đây, La Ý San kiềm chế tức giận muốn điên, mạnh mẽ cúi đầu, dưới mí mắt là không cam lòng và ghen ghét.
Chân mày bất động, Vân Khê tiện tay đem giải dược ném cho ba người, mỗi người hai viên, đỏ và vàng.
“Còn ngươi?” Tóc đen khẽ nghiêng, Vân Khê ném ánh mắt qua người Bạch Sở Mục, không phải nàng mang thù, mà nàng tương đối có khuynh hướng báo ứng, người nào chọc đến nàng, nàng lập tức mang cả vốn lẫn lãi đều đòi lại! Muốn trách chỉ có thể trách hắn không nên tới xem cái náo nhiệt này, chuyện của Vân Khê nàng cũng không phải là tùy tiện có thể chọc tới.
Bạch Sở Mục cố nhịn đau trên người, ngẩng đầu: “Ta thà chết chứ không chịu khuất phục!” Hắn đường đường một đời đại hiệp, phong lưu phóng khoáng, phất tay một cái là có thể mang đi một đám mây, tại sao có thể khuất phục trước một nử tử?
Đầu lông mày cau lại, tròng mắt đen trong trẻo, Nam Cung Dực cũng không cách nào ngồi yên không để ý đến nữa: “Vân tiểu thư, hắn là sư đệ của bản vương, có thể nể mặt ta. . . . . .”
“Không thể!” Tiếng nói trong trẻo cắt đứt lời của hắn, không để lại đường lui, “Ta cùng Vương gia ngươi không quen không biết, ở đâu ra mặt mũi mà nói?”
Vân Khê cau nhẹ đuôi lông mày, trong lòng cười lạnh.
Mới vừa rồi chưa hạ độc với ngươi, đã là khách khí quá rồi, còn dám cùng nàng nói đến mặt mũi? Thật là ngây thơ!
Nam Cung Dực sắc mặt căng thẳng, vết nứt trên tuấn nhan ngày càng lớn, rốt cục tức giận rồi: “Vân Khê, ngươi đừng khinh người quá đáng! Một mình ngươi làm xằng làm bậy, có biết sẽ liên lụy tới cả nhà không?”
“Vương gia đây là đang uy hiếp ta sao?” Vân Khê cúi đầu cười lạnh, tròng mắt đen nổi lên tầng tầng sóng ngầm mãnh liệt, “Vân Khê ta bình sinh căm hận nhất, chính là người khác uy hiếp. Người không phạm ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta, trảm thảo trừ căn! Dù là người hoàng gia phạm đến trên đầu của ta, ta cũng sẽ giết không tha! Ở thế đạo này, nấm đấm lớn và mạnh chính là đạo lý!”
“Ngươi quả thực đại nghịch bất đạo! Bản vương hôm nay sẽ thay Vân tướng quân dạy dỗ nữ nhi một chút!” Bảo kiếm bên hông phút chốc lộ ra, trong nháy mắt, kiếm quang phá vỡ hư không, sắc bén nhanh nhẹn, trong mắt dần dần dâng lên chiến ý.
Bốn người La Ý San nhìn thấy đây đúng là cơ hội, thần sắc nóng lòng xông lên trước: “Vương gia, chúng ta đi giúp ngươi! Giết tiện nhân không biết tốt xấu này!”
Độc trên người bọn họ đã được giải, lại có Vương gia làm chỗ dựa, bọn họ cũng không tin không đối phó không được Vân Khê.
Muốn để cho bọn họ cam tâm thần phục, vậy cũng phải nhìn xem nàng có mệnh để hưởng thụ hay không.
“Các ngươi rất giỏi, sẹo lành thì quên đau kia. Nhưng mà các ngươi đừng quên, mới vừa rồi ta cho các ngươi ăn vào hai viên thuốc, cũng không phải tất cả đều là thuốc giải.” Màu mắt Vân Khê một lần nữa ánh lên sắc bén, sóng ngầm càng thêm mãnh liệt, miệng thì tựa tiếu phi tiếu như cũ, vẻ mặt như vậy càng làm cho người ta thêm khiếp sợ.
“Không tin phải không? Xem cổ tay của các ngươi một chút, phía trên có phải là có một sợi chỉ màu đỏ không?”
Bốn người kinh dị nhìn về phía cổ tay của mình .
“A? Tại sao có thể như vậy? Vân Khê, ngươi hèn hạ!” La Ý San tuyệt vọng sợ hãi kêu lên tiếng, sợi chỉ đỏ sậm kia hoàn toàn đánh nát hy vọng trong lòng nàng. Chẳng lẻ đời này của nàng cuối cùng phải thua ở trong tay nàng ta, vĩnh viễn không cách nào ngẩng đầu lên?
Sớm đoán được bọn họ sẽ không cam lòng thần phục, Vân Khê lạnh lùng nhìn bọn họ: “Đối phó loại người hèn hạ, tự nhiên phải dùng kế hèn hạ, cái này gọi là gậy ông đập lưng ông. Sau này cuối mỗi tháng, ta sẽ căn cứ vào biểu hiện của các ngươi mà cho các ngươi thuốc giải tạm thời áp chế độc tính, dưới gầm trời này người có thể giải loại độc này cũng chỉ có một mình ta. Nếu như chỉ đỏ dọc theo người đến tâm mạch mà vẫn chưa ăn thuốc giải thì…, chính là thần tiên cũng không thể nào cứu được các ngươi. Các ngươi cũng có thể thử tìm ngự y giải độc cho các ngươi, xem một chút lời ta nói có phải là thật không?”
“Vân tiểu thư, chúng ta biết sai lầm rồi, chúng ta sẽ không dám nữa.” Ba người đều mang sắc mặt xám trắng.
“Hết thảy cút qua một bên cho ta! Lần này, ta tạm thời không truy cứu, nhưng tuyệt đối không có tiếp theo nữa.” Vân Khê đã mất đi tính nhẫn nại đối với bọn họ.
“Dạ, dạ, chúng ta cút!”
“Nếu Vương gia có nhã hứng như thế, ta đây không ngại theo Vương gia tới luyện mấy chiêu!” Trên khung cửa một thanh bảo kiếm bay đến trong tay nàng, chỉ thẳng phía trước, lạnh lùng ngoéo môi một cái, trong đôi mắt tán loạn bắn ra từng tia ánh sáng lạnh như băng.
Nam Cung Dực lạnh lùng nhìn nàng, một đôi Phượng mâu từ kinh ngạc đến tức giận, cuối cùng biến thành một mảnh lửa cháy lan ra đồng cỏ, nhìn không thấy đáy.