Chương V24:Cung yến (1)Nếu hắn bất nhân, vậy thì đừng trách ta bất nghĩa, đáy mắt Vân Khê nổi lên từng đợt ánh sáng lạnh lẽo, người ta đã khi dễ lên trên đầu Vân gia, nàng nếu còn có thể nén giận đi nữa, nàng đã không phải là tiểu thư Vân gia.
“Khê nhi, ngươi muốn làm cái gì” đáy lòng Vân Dật lo lắng, rất là khẩn trương, bởi vì hắn thấy được đáy mắt nữ nhi nổi lên sát khí, giống y ánh mắt nàng lúc ở cuộc thi tranh bá, khi vung lên một kiếm chém cao thủ của Tư đồ gia ra làm hai mảnh.
Người của Tư đồ gia muốn giết thì cứ giết, nhưng hiện nay người này lại chính là hoàng thượng, Vân gia là bề tôi trung thành đã mấy chục năm của hoàng thượng Nam Hi Quốc, bọn họ làm sao có thể giết hoàng thượng chứ, làm vậy sẽ khiến cho danh tiếng Trung Quân Vệ Quốc mấy mươi năm của Vân gia sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
“Phụ thân, người yên tâm, ta sẽ không ngu xuẩn như vậy, ngu xuẩn tự mình đích tay động thủ đi giết cẩu hoàng đế kia. Hắn không phải còn hai đứa con trai sao?Hai đứa con trai hắn đã sớm đối với ngôi vị hoàng đế thèm muốn từ lâu rồi,chúng ta chỉ cần lửa chảy thêm dầu, để cho bọn họ chó bầy cắn nhau mà thôi.” Vân khê cười lạnh một tiếng rồi tiếp tục nói “ Chuyện này giao cho ta xử lý, trước tiên phụ thân chỉ cần đi quân doanh điểm tướng,đem toàn bộ thân tín của Vân gia triệu tập lại, ngoài ra lựa chọn hai trăm tinh binh xuất chinh, ngầm cố gắng thuyết phục bọn họ nghe theo Vân gia, tùy cơ mà mưu sự…”
Ánh mắt Vân Dật không ngừng biến ảo, đáy lòng hoang mang rối loạn, việc này là loạn thần tặc tử, hắn làm sao có thể làm?
Cũng là Vân mông nhận thức lời của Vân khê…,cất cao giọng nói: “Cứ theo lời Khê nhi nói mà làm, Vân Gia chúng ta không thể chịu uất ức mà sống như vậy nữa, cái mà Vân Gia bảo hộ chính là dân chúng của Nam Hi Quốc, chứ không phải là hoàng thất của Nam Hi Quốc, chỉ cần dân chúng sống an lành, yên ổn, ai tới ngồi trên ngôi vị hoàng đế cùng chúng ta có quan hệ gì đâu?”
“Phụ thân, làm sao mà cả ngài cũng …?” Vân Dật do dự trong chốc lát, rốt cục cũng quyết định nói, “ Thôi được, nếu chuyện đã như vậy, cứ thế mà tiến hành đi”
Vân Dật cả đêm không ngừng nghỉ chạy tới quân doanh,mà những người còn lại của Vân gia liền thương lượng tìm đối sách.
Một bữa cơm còn không có ăn xong, Cung lý liền cho người đến nữa, lần này tới không phải thái giám cung nữ,mà là đích thân thái tử Nam Hi Quốc, Nam Cung Tỉ
“Các vị thật là hăng hái a,nghe nói hôm nay tiểu thiếu gia của quý phủ trong cuộc thi đá cầu đoạt được hạng nhất, nên bổn thái tử cố ý đến đây để chúc mừng” Ánh mắt Nam Cung Tỉ tự do dò xét mọi nơi, cơ hồ đem tất cả mọi người đang ngồi cẩn thận đánh giá một lượt, nhất là tầm mắt khi rơi trên người của Long Thiên Tuyệt, đáy mắt hắn rõ ràng hiện lên một tia ghen ghét.
Hắn chưa lúc nào quên, trắc phi của hắn chính là bị Long Thiên Tuyệt giết chết. Cũng không phải hắn thật sự đau lòng vì trắc phi,mà do hắn đường đường là thái tử của một nước lại tự ái nhận lấy khiêu khích, điều này làm sao làm hắn có thể nhẫn?
Đám người Vân Khê chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái, sau đó liền tự nhiên phối hợp ăn cơm, nói đùa, mà không nhìn đến sự hiện diện của hắn. Đầy bàn người cũng chỉ có Vân gia lão tử ngại thân phận thần tử phải chiêu đãi hắn, Vân phu nhân cùng Vân lão phu nhân liền trực tiếp lấy lý do thân thể khó chịu, mượn cớ rời đi.
Nam Cung Tỉ từ đầu tới cuối, hoàn toàn bị vắng vẻ đãi ngộ coi như không thấy, hắn luôn luôn bày biện ra dáng vẻ thân phận thái tử như cũ, chờ Vân lão gia tử tự mình dẫn hắn tới chỗ ngồi.
Vân Mông bất đắc dĩ lắc đầu, khả năng của thái tử này không nhiều, nhưng thận phận hắn cũng không phải lớn bình thường, nên không còn cách nào khác chỉ có thể cung kính mời hắn ngồi xuống.
“Thái tử điện hạ,mời” Vân Mông rời vị trí chủ vị của mình đi ra ngoài.
Đuôi mắt Vân Khê quét qua, một tia ánh sáng lạnh vụt sáng bắn ra.
Nam Cung Tỉ sau khi ngồi xuống, liền đưa mắt nhìn sang phương hướng của Vân Khê, cất giọng nói: “Vân tiểu thư, biệt đã lâu không gặp” Hắn vừa nói vẫn ko quên bày ra đáng vẻ phong lưu,tự cho là đúng, xuất ra nụ cười câu hồn, nghĩ đến dáng vẻ hắn lúc đùa giỡn nữ nhân, sợ chính là dùng một chiêu này.
Vân Khê chỉ cảm thấy ngán, liếc hắn một cái nói : “ Ta rất tốt, ăn ngon ngủ kỹ”
Long Thiên Tuyệt đưa tay đặt lên ngón tay nàng ở trên bàn, mang theo tính đoạt lấy cùng đắc ý. Hướng đến Nam Cung Tỉ quét tới một cái ánh mắt, ánh mắt nhàn nhạt nhưng có sự uy hiếp rất lớn.
“Vị hôn thê của ta cũng không cần nhọc đến các hạ quan tâm” Hắn thu hồi tầm mắt, thay Vân Khê gắp mấy đũa thức ăn, thanh âm mềm mỏng mấy phần nói: “Ăn nhiều một chút, đừng vì một con ruồi mà làm mất khẩu vị”
Vì con ruồi?
Nam Cung Tỉ sắc mặt đột nhiên trầm xuống, hắn lại đem mình so sánh với…..Tay hắn nắm chặt, ẩn chứa xu hướng phát tác. Phía sau người hầu thấy vậy vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở, lúc này mới ngăn được cử động lỗ mãng của hắn.
Đây chính là Lăng thiên cung cung chủ, người người trong thiên hạ nghe tên đã mất mật, một đời tà tôn, cũng không phải là người tùy tiện mà người nào cũng có thể chọc vào.
Nam Cung Tỉ sau khi bình tĩnh, đổi lại vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười, mở miệng nói: “ Long tôn chủ thực thích nói giỡn, bổn thái tử lần này đến đây không có ý vì gì khác, chỉ là đặc biệt tới mời Vân tiểu thư vào cung dự tiệc thôi.”
“Không thấy ta đang dùng cơm hay sao, còn cái gì mà yến tiệc” Sợ đi lần này chính là hồng môn yến đi, cáo đến chúc tết gà, thật là không có chút tốt đẹp nào.
Nam Cung Tỉ sắc mặt hơi chậm lại, miễn cưỡng cười cười nói: “ Sứ thần bốn quốc lần này đi đến vì cuộc thi tranh bá, đối với phong thái của Vân tiểu thư rất là ngưỡng mộ, ngày mai bọn họ phải lên đường về nước, nên rất muốn thừa dịp tối nay nhìn thấy phong thái Vân tiểu thư lần nữa, hi vọng Vân tiểu thư có thể hiện diện”
Vân Khê cười lạnh, ngưỡng mộ? Cao thủ của bọn họ mang đến tất cả đều chết hết bởi mãnh thú ở trong rừng, chỉ có mình cùng Tĩnh vương ba người bình yên vô sự thoát ra khỏi cánh rừng, sợ là bọn họ đã sớm đem cái chết của những cao thủ của nước mình toàn bộ quy trách nhiệm lên đầu nàng, đều có ý muốn xé xác nàng ra đi?
“Thái tử điện hạ, thật xin lỗi, hôm nay ta mệt mỏi, thật sự không có chút hứng thú nào đi tham gia yến hội. Hay là mời ngài trở về đi, nếu như bọn họ là thật sự ngưỡng mộ ta, vậy hãy để cho bọn họ tự mình mang theo ngàn lượng hoàng kim đến Vân phủ ta bái phỏng, có lẽ như vậy ta sẽ miễn cưỡng ra gặp mặt bọn họ”
Ngàn lượng hoàng kim, còn để cho sứ thần tới Vân phủ bái phỏng?
Nam Cung Tỉ khóe miệng có chút lay động, trong lòng cười thầm, nữ nhân này sẽ không thật sự nghĩ là sứ thần ngưỡng mộ nàng đi? Nhưng nếu nàng hôm nay thật đi cung yến, hắn sẽ làm cho nàng có đi mà không có về.
Một tia hắc ám chợt xoẹt qua đáy mắt hắn, khi lần nữa hắn ngẩng đầu lên, lại là bộ mặt ngoài cười nhưng trong không cười: “ Vân tiểu thư, sứ thần ngày mai sẽ lên đường về nước của họ rồi, sợ là không có thời gian đến Vân phủ bái phỏng. Bọn họ tới Nam Hi Quốc một chuyến đã không dễ dàng gì, không bằng xin mời Vân tiểu thư hạ mình rời cố phủ, đến hoàng cung một chuyến, như thế nào? Trong cung rượu ngon, món ngon vô số, chắc chắn sẽ không bặc đãi Vân tiểu thư”
Vân Khê ánh mắt lưu chuyển, khẽ cười nói: “Rượu ngon, món ngon ta không có hứng thú, bản thân ta nghe nói dưới trướng thái tử có một thuộc hạ là cao thủ luyện đan, nếu như thái tử có thể đưa dược liệu luyện đan của hắn toàn bộ tặng cho ta, có lẽ ta liền sẽ cảm thấy hứng thú.”
“……….“ Dọa dẫm, lời này rõ ràng là dọad dẫm
Nam Cung Tỉ rất là nhức đầu, biết sớm như vậy liền trực tiếp để cho phụ hoàng hạ chỉ, có thánh chỉ, hắn cũng không tin nàng dám kháng chỉ bất tuân.
“…… tốt, chỉ cần Vân tiểu thư thích, bổn thái tử nguyện ý giúp Vân tiểu thư đạt thành tâm nguyện” Nam Cung Tỉ bị một trận đau lòng, bất quá hắn nhịn, chỉ cần nàng vào cung, hắn cũng ko sợ nàng còn sống mà đi ra ngoài, dù sao cũng chỉ là lời nói, một khi nàng chết, còn ai bắt hắn đem luyện đan sư ra đây?
“Thật tốt quá, nhưng mà chuyện như vậy tốt nhất nên giấy trắng mực đen rõ ràng, vẫn nên lập cái khế ước, thái tử điện hạ thấy phải không?” Vân Khê xem thấu tâm tư hắn, nên cố ý chặn hắn đường lui, muốn lừa gạt nàng, không phải là quá coi thường nàng đi.
Không đợi Nam Cung Tỉ mở miệng, Vân Khê liền trực tiếp gọi Hà quản gia nói: “Còn không mau mang giấy mực tới, còn muốn để thái tử tự mình động thủ sao?”
“Dạ, tiểu nhân liền mang tới” hà quản gia lui xuống.
Nam Cung Tỉ sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, rất là khó coi, không nghĩ tới mời nàng, lại phải đem luyện đan sư làm vật trao đổi, nếu không phải muốn lừa gạt nàng vào cung, mượn sức của sứ thần bốn nước hảo hảo thu thập nàng, hắn mới lười cùng nàng giao dịch! Người của Vân gia sớm muộn gì cũng phải thu thập, hôm nay chẳng qua là mượn tay người khác đem người gần như là đứng đầu Vân gia thu thập trước.
Vân Khê nhìn là biết tình thế khẩn cấp, cũng đoán được hôm nay Hồng Môn yến nhất định không tầm thường, nàng híp lại mắt, dưới đáy lòng suy nghĩ. Nàng nếu không đi, chẳng phải là để cho sứ thần bốn nước coi thường nàng, cũng làm cho bọn họ tỉ mỉ chuẩn bị”Đại lễ” phí công vô ích sao? Cho nên, nàng không những phải đi, hơn nữa còn cấp cho mọi người bao gồm Nam Cung Thắng một uy hiếp, để cho hắn không dám không chút kiêng kỵ mà chèn ép Vân gia nữa!
“Tiểu thư, giấy mực đã mang tới.” Hà quản gia làm việc hiệu quả cực cao, chỉ trong thời gian chốc lát, đã mang giấy mực chuẩn bị thỏa đáng, còn cố ý sai người đem lên một cái bàn , để Nam Cung Tỉ sử dụng.
Nam Cung Tỉ nhấc bút lên, sắc mặt rất là khó coi, ngẩng đầu liếc Vân Khê một cái sau mới không cam lòng viết xuống giấy khế ước.
“Tối nay đặc biệt tới Tướng Quân Phủ mời Vân gia đại tiểu thư vào cung dự tiệc, để tỏ tâm ý, bổn thái tử nguyện ý lấy Luyện Đan Sư cùng dược liệu và đan dược cực quý đem tặng. . . . . . . . .”
Vân Khê vừa nhìn hắn viết, vừa lên tiếng thì thầm, khế ước này rất là hợp ý nàng.
Thu hồi khế ước, đem nó chuyển giao đến tay Vân Tiểu Mặc, sờ sờ đầu của hắn, phân phó nói: “Tiểu Mặc, con nhớ lấy. Sáng mai cầm khế ước đi đến phủ thái tử thu hồi người cùng dược liệu, nếu bọn họ không giao ra, con cứ đem khế ước dán lên trên cửa thành, để cho tất cả mọi người tới chiêm ngưỡng bút tích của thái tử điện hạ.”
“Vâng, Tiểu Mặc biết rồi.”Vân Tiểu Mặc gật đầu, vội vàng cẩn thận đem nó nhét vào trong ngực.
Nam Cung Tỉ giống như mắc chứng co giật, khóe miệng cứ rút ra rút vào, làm thế nào cũng không dừng được . Cuộc đời này của hắn sao lại luôn cùng nữ nhân này xung đột, bằng không tại sao mỗi lần gặp nàng, hắn đều có ý nghĩ muốn bóp chết nàng? Hắn tự nói với lòng mình “Bình tĩnh . . .bình tĩnh”
Hít một hơi thật sâu, Nam Cung Tỉ nói: “Vân tiểu thư, hiện tại khế ước cũng đã lập xong, chúng ta cũng nên lên đường thôi?”
“Ừ, đi thôi!” Vân Khê cũng sảng khoái, trực tiếp đứng dậy muốn đi, lúc này khóe miệng Nam Cung Tỉ một lần nữa rút rút, hai mắt hướng trên người nàng liếc nhìn, nói: “Vân tiểu thư không đổi một thân xiêm y để nhập Cung sao?” ý tứ nói nàng mặc có phần xuề xòa, không thể đi gặp người ta.
Vân Khê cúi đầu nhìn một chút xiêm y trên người mình, nhấc mi nói: “Có cái gì không ổn sao? Chẳng lẽ là quá đẹp, nên ngươi sợ đem ta so sánh với chút ít mỹ nhân trong cung, sẽ làm cho các nàng không ngước mặt lên được sao?”
“Phốc!”
Trên bàn đồng thời phun ra mấy tiếng cười.
Long Thiên Thần, Dung Thiếu Hoa cùng Bạch Sở Mục mấy người cười đến cực kỳ khoa trương, bọn họ chưa từng thấy người đẹp nào như vậy.
Cũng mayLong Thiên Tuyệt tương đối có định lực, nên phụ họa thêm một câu: “Đó là tất nhiên !Khê nhi của ta mặc gì đều đẹp hết, không mặc gì còn đẹp hơn!” Ánh mắt của hắn mập mờ hướng trên người nàng quét tới quét lui mấy lần.
Lần này rốt cục đổi lại Vân Khê đỏ mặt, dùng sức trừng mắt liếc hắn một cái, lời nói không đàng hoàng như vậy…, lại cũng dám ở trước mặt nhi tử nói, thật là quá không đạo đức rồi!
Trong ngày thường, mặc dù nàng cũng thường nói những lời gần như vậy…, nhưng dù sao cũng tự nàng nói ra, hiện tại lời như thế từ trong miệng của hắn nói ra, lại làm thay đổi ý nghĩ hoàn toàn, khiến cho nàng không tự chủ được liên tưởng tới những hình ảnh kia.
Thật ghê tởm, trước mặt nhiều người như vậy giở trò đùa giỡn nàng? Nàng thật sự có chút chịu không nổi, ho nhẹ một tiếng nói: “Vậy cứ như thế đi, chúng ta tiến cung thôi, bằng không các vị sứ thần chờ lâu sốt ruột.”
Vân Khê gật đầu, đang muốn rời đi, bỗng một cái tay bắt lấy ngang hông nàng.
“Cẩn thận một chút!”Một vật nhỏ đc âm thầm đút vào trong tay của nàng, Long Thiên Tuyệt nghiêng người nở một nụ cười nhẹ, thật giống như mưa phùn Giang Nam vào tháng tư,làm cho Vân Khê một trận tâm thần nhộn nhạo, hai gò má cũng đi theo lên một mảng ửng hồng.
Lòng Nam Cung Tỉ đột nhiên trầm xuống, bỗng nhiên giác ngộ mình đã nhỡ sờ râu cọp, thấp thỏm không yên, nếu Vân Khê thật xảy ra chuyện trong hoàng cung, dựa bản tính không sợ đất không sợ trời của Long Thiên Tuyệt ngày đó, có hay không đem trọn hoàng cung, thậm chí cả Nam Hi quốc quấy đến long trời lở đất?
Lúc trước hắn vì sao không nghĩ tới điều này? Hắn một lòng chỉ nghĩ tới làm như thế nào đem Vân Khê lừa gạt vào hoàng cung,làm như thế nào mượn tay sứ thần bốn quốc trừ đi nàng, nhưng vừa vặn lại tính sai sự tồn tại của Long Thiên Tuyệt. Nghĩ đến chỗ này, sau lưng hắn xuất hiện một mảng mồ hôi lạnh.
Long Thiên Tuyệt mang theo ánh mắt nhàn nhạt quét về phía hắn, kia ý tứ uy hiếp không nói cũng hiểu, người nào nếu dám động nữ nhân của hắn Long Thiên Tuyệt này , như vậy cứ chuẩn bị cả nhà bị diệt môn đi.
Nam Cung Tỉ chống lại ánh mắt của hắn quét tới , trực tiếp lảo đảo lùi lại mấy bước, suýt nữa ngã xuống dưới đất, không phải là hắn nhát gan, mà sự thực là lực uy hiếp của đối phương quá mức cường đại, khiến cho hắn phải kinh hồn bạt vía.
“Khụ khụ ——này, ta thấy bất quá là đi dự yến tiệc thôi, các ngươi không cần làm giống như sanh ly tử biệt đi?” Dung Thiếu Hoa có chút nhìn không được rồi, phe phẩy chiết phiến nói, “Biểu muội là thiên kim ngàn vàng của Vân phủ, cũng là người nhà của Dung gia ta, chẳng lẽ còn sẽ có người không biết thức thời, dám đối với người nhà Dung gia chúng ta hạ độc thủ?”
Lam Mộ Hiên cũng gật đầu nói theo: “Đúng, Lam gia ta cũng mạnh mẽ hậu thuẫn cho sư phụ, người nào nếu dám đối với sư phụ ta bất lợi, chính là đối với Lam gia ta bất lợi!”
Nam Cung Tỉ giơ tay lên, hung hăng lau một mảng mồ hôi, hắn rốt cục đã ý thức được, mình hôm nay thật sự là ngu xuẩn. Tiến thối lưỡng nan không nói,mà còn tiền mất tật mang, làm đáy lòng hắn dâng lên một trận ảo não.
Tầm mắt Vân Khê nhất nhất quét qua mấy người họ, tâm ý của bọn hắn, nàng nhận. Bất quá nàng rất tin, mặc dù không có bọn họ, nàng cũng không bao giờ sợ hãi, cho dù hoàng cung thật là đầm rồng hang hổ, nàng cũng muốn xông lên tiến vào
“Đi thôi!”
Đi theo Nam Cung Tỉ lên xe ngựa, hai người ngồi đối diện nhau, nhưng dọc đường không ai nói gì.
Vân Khê dựa vào vách tường xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần, rất là thanh thản. Mà Nam Cung Tỉ còn lại là một đường đứng ngồi không yên, cảm xúc quay cuồng , thất sách a, thật là thất sách, một chuyến đến Vân phủ lần này, chẳng những không có được ích lợi, ngược lại còn chọc giận đến nhiều người. Hắn hiện tại rốt cục hiểu, vì sao phụ hoàng nói muốn Vân Khê vào cung dự tiệc , Hoàng đệ của hắn liền lui sang một bên, một bộ thần thái mắt điếc tai ngơ, càng không cùng hắn tranh đoạt. Thì ra là hắn ta đã sớm biết tới kết quả như thế này, chuyện khó khăn chẳng lợi ích này, hắn ta cần gìcùng mình tranh đoạt đây?
Tức giận, thật là tức giận!
Không làm gì được, nên đầy bụng tức giận hắn đều đổ lên trên người của Nam Cung Dực.
Vân Khê hoàn toàn từ đầu đến cuối không thèm để ý tới hắn, nàng nhắm hai mắt, trong lòng bàn tay cầm vật nhỏ mà Long Thiên Tuyệt đưa cho nàng, trong lòng suy nghĩ, đây đến tột cùng là vật gì. Hẳn là vật truyền tín hiệu … sao? Hắn là muốn nhắc nhở nàng vạn nhất gặp được chuyện nguy cấp, có thể phát ra tín hiệu , để cho hắn đến đây ứng cứu sao?
Trong lòng ấm áp , giống như dương liễu thanh thanh đắm chìm trong tháng năm rực rỡ.
“Đến.” Xe ngựa từ từ dừng lại, ở đối diện thanh âm Nam Cung Tỉ liền truyền tới.
Vân Khê mở mắt ra, vén lên màn xe, phía trước chính là cửa cung, song trong bóng đêm, nàng lại nghe đến mùi vị của binh khí, còn có sát khí nồng đậm.
“Vân tiểu thư, mời xuống xe.” ánh mắt Nam Cung Tỉ ẩn chứa hắc ám, lập tức dẫn đầu nhảy xuống xe.
Vân Khê nhìn thấy lúc hắn vén rèm nhảy xuống xe ngựa đã âm thầm đánh ra dấu tay, hắn hẳn là đang truyền lại tin tức cho sát thủ đã mai phục sẵn ở bên ngoài đi?
Vân Khê, không thể giết!
Vân Khê tất nhiên không thể chết! Vân Khê đã từng chết qua một lần, nên sinh tử nàng nào có sợ gì?
Chứ nói chi chỉ là một chút giả thần giả quỷ, nàng căn bản không để ở trong mắt.
“Vân tiểu thư”
Trong bóng đêm, đột nhiên truyền tới một âm thanh quen thuộc.
Vân Khê trông về phía xa, thấy Đông Phương Vân Tường ẩn lẫn trong bóng đêm, hắn thân thể đơn bạc trong đêm tối càng thêm đơn bạc.
“Đông Phương công tử?”
Vân Khê không ngừng tò mò, Nam Cung Tỉ cũng tò mò, không biết Đông Phương Vân Tường vì sao chờ đợi ở chỗ này, chẳng lẽ hắn là đặc biệt tới chờ Vân Khê, vội tới mật báo cho nàng sao? Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt Nam Cung Tỉ khẽ biến trầm xuống, mâu quang che dấu, lộ ra thần sắc không vui.
“Thái tử điện hạ, tại hạ có lời muốn nói cùng Vân tiểu thư . . . . . . . . . . . Đông Phương Vân Tường thái độ ôn hoà, nhưng cũng vô hình tạo cho người khác một loại cảm giác bị áp bách, không cho người cự tuyệt.
Nam Cung Tỉ hơi nhíu mi nhìn hắn, chỉ có thể mặt lạnh rời đi.
“Vân tiểu thư, tiệc này là tiệc không tốt, hay là ngươi nên rời đi đi.” Thanh âm ôn nhuận của Đông Phương Vân Tường ở trong bóng đêm giống như rù rì, đồng thời cũng có mấy phần lo lắng.
“Ta tự nhiên biết tiệc này chẳng có gì tốt, bất quá ta cũng sẽ không đi, sống ở đâu thì yên ở đấy.” Vân Khê dừng lại một chút, ánh mắt chuyển động xuống dưới, nói, “Nghe nói ngươi cũng muốn rời đi?”
“Đúng vậy, ta dù sao cũng là hoàng tộc Đông Lăng quốc, lưu lại lâu dài dễ dàng khiến cho người khác lời ra tiếng vào. . . . . . . . .” Trong giọng nói của Đông Phương Vân Tường mang theo vài phần bất đắc dĩ.
“Ngươi khi nào đi?”
“Ngày mai giờ Thìn.” gương mặt tuấn tú có chút nhợt nhạt của bệnh tật nổi lên một chút mong đợi.
“Ừ, ta để cho Tiểu Mặc tiễn ngươi đi!”
Đông Phương Vân Tường khẽ cúi đầu, có một chút thất vọng, nàng nói như thế, cũng chính là bản thân nàng sẽ không tới tiễn hắn. Song nghĩ đến Tiểu Mặc, ngay sau đó hắn đổi lại thần sắc mừng rỡ, gật đầu nói: “Vậy thì vất vả rồi.”
Hai người sóng vai đi, thân ảnh thật dài chiếu trên đường, thân ảnh trong lúc này rõ ràng gần nhau như thế, nhưng vĩnh viễn chỉ có thể là song hành , không có bất kỳ điểm giao nhau nào.
Thân ảnh mảnh mai của Đông Phương Vân Tường dường như bị rút đi một phần lực lượng, trở nên vô lực mà sa sút tinh thần.
Trong đêm tối, là ai ở nơi sâu kín thở dài.
Trong lòng Vân Khê đang nghĩ đến việc luyện đan cho hắn, cho tới bây giờ, nàng còn thiếu vài dược liệu rất đặc biệt, hai thứ này cũng là cực kỳ hiếm thấy, nàng càng không biết thế gian này rốt cuộc có tồn tại hay không. Nhưng nếu nàng thật tìm được hai vị dược liệu này, như vậy nàng liền có thể luyện chế ra Cửu Chuyển Thái Cực Đan, loại đan dược có thể khiến người khởi tử hồi sanh, người sáng tạo ra loại đan dược này có thể thấy đã làm nên kỳ tích lớn.
Song, kỳ tích không phải là tự nhiên mà sinh ra, nó cần hao phí rất lớn tâm lực, đồng thời cũng cần kỳ ngộ cùng vận khí.
“Vân tiểu thư, có chuyện, ta ở trong lòng suy nghĩ hồi lâu, vẫn không dám nói. . . . . .
“Chuyện gì?”
Đông Phương Vân Tường trầm ngâm chốc lát, giống như là dưới đáy lòng đấu tranh hồi lâu, mới từ từ nói: “Ta muốn nhận Tiểu Mặc làm nghĩa tử, không biết Vân tiểu thư có thể đáp ứng hay không?” Hắn dưới chân dừng lại, ánh mắt mong chờ nhìn Vân Khê.
Vân Khê có chút ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó cười khẽ lên tiếng: “Ta còn cho là chuyện gì chứ, nhiều người thương yêu Tiểu Mặc, ta sao lại không đáp ứng chứ ? Hơn nữa, Tiểu Mặc là thật lòng thích ngươi, ngươi cũng đối vớiTiểu Mặc không tệ, ta có cái lý do gì mà phản đối chứ?”
Đông Phương Vân Tường trên môi khẽ nở nụ cười, thanh âm ôn nhuận nói: “Vậy thì tốt, ta còn lo lắng ngươi ghét bỏ ta là quỷ đoản mệnh, không đồng ý ta cùng Tiểu Mặc đi lại quá gần gũi.” Ngữ khí của hắn trong đó có rõ ràng tự giễu, làm cho Vân Khê không khỏi có chút áy náy. Nàng ngày thường luôn nói hắn là quỷ đoản mệnh, hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng ngăn cản, cũng không có trách nàng tùy tiện gắn cho cho hắn biệt hiệu này, bây giờ còn tự ti sợ nàng không đồng ý để Tiểu Mặc nhận thức hắn làm nghĩa phụ như thế, chẳng lẽ nàng ở trong lòng hắn đã lưu lại ấn tượng lạnh lùng và chanh chua như vậy sao.
Vân Khê ho nhẹ một tiếng, che dấu trong lòng áy náy, nói: “Đúng rồi, ta sẽ luyện chế đan dược cho ngươi, nhưng còn thiếu hai vị dược liệu. Sau khi ngươi trở về, hãy lợi dụng thế lực hoàng thất thăm dò thử xem, ngày mai ta sẽ bảo Tiểu Mặc mang theo hình dạng và đặc thù của hai vị thuốc đưa cho ngươi. Nếu ngươi có thể tìm được hai vị dược liệu này, như vậy ta liền có thể luyện chế ra đan dược có thể chữa khỏi hoàn toàn bệnh của ngươi, nhưng nếu không thấy, vậy ta đành bất lực.”
Đông Phương Vân Tường nhàn nhạt cười một tiếng, thật giống như đã nhìn thấu sinh tử: “Không sao, sinh tử do trời định!”
Vân Khê khẽ liếc qua hai gò má của hắn, chỉ cảm thấy một nam tử ôn nhuận tuấn tú như thế, còn trẻ tuổi như vậy mà sớm về với bụi trần, thật sự có chút đáng tiếc. Sau một đường đi cùng, hai người đều trầm mặc không nói. Trong lúc vô tình, đã dạo bước đi tới cửa Cung yến
“Vân tiểu thư, phải cẩn thận Ngạo Thiên quốc, Bắc Tương quốc, còn có người của Tây Mộ quốc, bọn họ đều đặc biệt mời cao thủ để đối phó ngươi, Huyền giai đều ở Mặc Huyền trở lên, sợ là không dễ đối phó.” Đông Phương Vân Tường lần nữa nhắc nhở.
Vân Khê vẻ mặt lạnh lùng nói: “Đừng lo lắng! Bọn họ muốn giết ta, sợ rằng không dễ dàng như vậy.”
Từng tia sáng mũi nhọn lạnh lùng vụt qua mắt nàng, nếu thực sự có người muốn giết nàng, nàng cũng sẽ không nương tay!
Thái giám Canh giữ ở trước cửa cung bắt đầu vang lên tiếng nói truyền báo: “Vân phủ Đại tiểu thư đến”
Khi Vân Khê cất bước vào Cung yến, tất cả mọi người trên yến tiệc, toàn bộ đem tầm mắt chuyển dời đến trên người ngàng. Mà phía sau nàng Đông Phương Vân Tường thì trực tiếp bị coi là không khí, hoàn toàn không nhìn đến.
Từng đạo ánh mắt tràn đầy các loại hàm nghĩa, có tươi đẹp , có ghen ghét , cũng có kinh nghi . . .
Tươi đẹp , là một ít bộ phận những người không biết Vân Khê, bất quá loại người này thật sự là rất ít, trên dưới cả nước Nam Hi quốc, nếu có người không biết Vân gia Đại tiểu thư, vậy nhất định sẽ bị chê cười đi, giờ phút này danh tiếng của nàng đã là bậc nhất Nam Hi quốc, là một nhân vật bị gièm pha. Ghen ghét, là sứ thần của Ngạo Thiên quốc, Bắc Tương quốc, Tây Mộ quốc , bọn họ đều đem cái chết của cao thủ nước mình toàn bộ đổ lên người Vân Khê , vừa gặp nàng, chỉ hận muốn đem nàng xé thành từng mảnh nhỏ. Đối với người của La gia, bao gồm La thần Tướng cùng đương kim La hoàng hậu, Vân Khê chính là làm tổn hại La gia bọn họ, là đầu sỏ đả thương bọn họ, bọn họ làm sao có thể không ghen ghét? Còn Tây Môn Huyền Sương, nàng ta ái mộ Tĩnh Vương, mặc dù đã biết được Tĩnh Vương sẽ cưới vợ chính là muội muội của Vân Khê,Vân Mạnh Dao, song nàng cũng mặc kệ những thứ này, dù sao cũng là người Vân gia, cho nên tự nhiên cũng nhìn Vân Khê tràn đầy ghen ghét.
Còn về phần Nam Cung Dực, hắn rất kinh ngạc, Vân Khê thật đến tham gia yến hội, hơn nữa còn một người một ngựa mà đến. Nàng đến tột cùng là quá mức tự phụ, hay hoàn toàn có lòng tin tất thắng , cho nên mới không sợ hãi?
Phía trên Cung yến, người có tâm tư sâu nhất không lường được, chính là chủ vị Nam Cung Thắng.
Từ khi Vân Khê cất bước đi vào đại điện , ánh mắt hắn vẫn lúc sáng lúc tối chớp động lên, làm cho người ta đoán không ra tâm tư hắn.
“Vân Khê bái kiến hoàng thượng.” Vân Khê dừng ở trong đại điện, chỉ hơi cúi người, coi như là cho hắn đủ mặt mũi.
Nam Cung Thắng ánh mắt trầm xuống, đối với sự vô lễ của nàng, hơi có chút không vui.
Hắn không có lên tiếng, nhưng là bên cạnh hắn, La hoàng hậu bất mãn lên tiếng: “Vân Khê, ngươi thật to gan, nhìn thấy hoàng thượng lại không quỳ?”
Vân Khê ngẩng đầu, ánh mắt lợi hại bắn về phía La hoàng hậu, nàng ta mặc một thân cung trang duyên dáng sang trọng , dáng vẻ trên hàng vạn hàng nghìn người, chỉ bất quá năm tháng vô tình lưu lại ở trên mặt nàng, trên tóc mai, còn có vài nơi nữa dấu vết của tuổi già.
Cuối cùng, chỉ là một lão bà đang tức giận.
Vân Khê cười lạnh một tiếng, cất cao giọng nói: “Ta không quỳ trời cũng không quỳ đất, chỉ quỳ thân nhân cùng những người mà ta tôn kính, xin hỏi hoàng đế bệ hạ thuộc loại người nào mà ta phải quỳ?
Nam Cung Thắng sắc mặt đột nhiên trầm xuống, rất là tức giận, ý của nàng chính là hắn căn bản không đáng giá được nàng tôn kính rồi?
“Lớn mật! Hoàng thượng chính là vua của một nước, chẳng lẽ lại không đáng để ngươi tôn kính? Ngay cả phụ thân của ngươi cùng gia gia thấy hoàng thượng, đều phải ba quỳ chín lạy, ngươi thì tính là cái gì? Cư nhiên không đem hoàng thượng để vào trong mắt như vậy?” La hoàng hậu thật giống như bắt được đuôi của nàng, thanh âm sắc bén hét to nói, “Người đâu, đem Vân Khê bắt lấy ,phạt đánh một trăm đại bản!”
Vân Khê hắng giọng cười phá lên, tiếng cười kia vang vọng khắp cả bầu trời đại điện, làm cả kinh những thị vệ kia, khiến họ không dám bước lên trước. Bọn họ đã sớm nghe đến danh tiếng của Vân Khê ở cuộc thi tranh bá, ở trong lòng đã âm thầm đem nàng tôn sùng là thần tượng, vừa vặn nàng lại là nữ nhi của Vân tướng quân, những thị vệ cung đình bọn họ phần lớn đều đã từng là thủ hạ của mấy vị đại tướng trong Vân gia, đối với Vân gia từ đáy lòng rất là quý trọng cùng kính ngưỡng, trong nội tâm không hề có ý trách Vân tiểu thư.
La hoàng hậu nghe được tiếng cười lớn càn rỡ của nàng, khuôn mặt trát từng lớp phấn thật dày nhất thời thay đổi mấy lần, rung giọng nói: “Ngươi —— ngươi cười cái gì?”
Vân Khê từ từ dừng lại tiếng cười, nói ” Ta là đang cảm thấy kỳ quái, vị đại thẩm này, ngươi rốt cuộc là người nào? Tại sao hoàng thượng cũng không có lên tiếng, ngươi lại không ngừng mà phát hiệu lệnh? Chẳng lẽ trong hoàng cung Nam Hi quốc, địa vị của ngươi so sánh với hoàng thượng cao hơn?”
“Ngươi. . . . . .” La hoàng hậu giận đến không nhẹ, trên khuôn mặt rơi xuống thêm một tầng phấn.
“Ta cái gì? Chẳng lẽ ta nói không đúng sao?” Vân Khê thừa dịp đúng lúc cắt đứt lời của nàng, tiếp tục nói, “Ta nghe nói hậu cung của hoàng thượng ba nghìn giai nhân, cả đám đều lớn lên đẹp tựa như tiên trên trời, chỉ nhẹ nhàng nắm chặt eo nhỏ, cũng có thể tan chảy thành nước, chỉ một tiếng cười nhỏ, cũng tựa như chim hoàng oanh ca hát . . . . .Nhưng mà ta xem ngươi nhìn trái, nhìn phải cũng không có một chút giống hậu cung ba nghìn mỹ nữ, như vậy ngươi nhất định không phải là phi tử của hoàng thượng, chẳng lẽ. . .” Nàng cố ý dừng lại một chút, sắc mặt biến hóa.
La hoàng hậu giận đến cả người phát run, cái gì mà hậu cung ba nghìn giai nhân? Cái gì gọi là cả đám đều lớn lên đẹp như tiên trên trời, cái eo thon nhỏ nhẹ nhàng nắm chặt, cũng có thể tan chảy thành nước? Cái gì còn gọi là cười nhẹ cũng như Hoàng Oanh ca hát? Nàng ta nói như thế, chẳng phải là chê ngoại hình nàng, thắt lưng tựa như thùng phi, giọng nói thô ráp sao? Nàng ta lại còn dám nói cái gì chẳng lẻ…? Nàng cũng là muốn nhìn một chút nàng ta rốt cuộc có thể nói chẳng lẻ cái gì .
Trên đại điện tất cả mọi người đều mặt mày xanh ngắt một tầng mồ hôi, nàng rốt cuộc là ngu xuẩn hay giả giờ ngu xuẩn đây? Có thể ngồi ở bên cạnh hoàng đế , trừ phi tử cùng hoàng hậu, còn có thể là ai đây?
Đông Phương Vân Tường có chút lo lắng liếc nhìn Vân Khê, nàng làm sao có thể lớn mật như thế? Chẳng lẽ nàng không biết vận mệnh Vân gia toàn bộ nắm giữ ở trong tay hoàng đế Nam Hi quốc?
Nam Cung Dực phối hợp uống chút rượu, làm như mắt điếc tai ngơ, khóe miệng lại nhếch lên, từ lâu hắn đã không vừa mắt lão bà này rồi, hôm nay nhìn thấy bà ta bị nhục nhã, đây thực là món ngon để hắn nhắm rượu.
Nam Cung Tỉ lại là âm thầm nắm tay thật chặt, đây chính là mẫu thân hắn, lại bị giễu cợt như thế, nếu là đổi lại là thường nhân, hắn đã sớm sai người đem nàng lôi đi ra ngoài chém, đáng tiếc nàng không phải là người bình thường, hắn không thể tùy tiện hành động .
Hắn hiện tại chỉ hy vọng mẫu hậu mau sớm thu tay lại, không nên cùng nữ nhân này dây dưa đi xuống, nên đem nàng ném cho sứ thần các quốc gia kia đối phó mới là thượng sách.
Nam Cung Thắng vẫn duy trì trầm mặc như cũ, chỉ là ly rượu đang cầm trong tay không ngừng bị nắm chặt, biểu hiện hắn giờ phút này thực tức giận.
Vân Khê thở dốc một hơi, giọng điệu kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ —— ngài là mẫu thân của hoàng thượng , đương kim Thái hậu sao?”
Lời vừa nói ra, lập tức kinh bạo cả Cung yến.
Nam Cung Dực buồn cười, một ngụm rượu đang uống trong miệng liền trực tiếp phun ra ngoài.
Nam Cung Tỉ trợn mắt trừng hướng hắn, mắc cười như vậy sao? Ngươi có phải nhìn thấy mẫu hậu bị bêu xấu, ngươi mới vui vẻ hay không?
Đông Phương Vân Tường lẳng lặng yên ngồi ở vị trí của mình, tròng mắt, cúi đầu cười yếu ớt.
Còn lại vài sứ thần đại biểu các quốc gia tất cả đều cố gắng ẩn nhẫn nụ cười, bọn họ thật là bội phục trí tưởng tượng của nữ nhân này, lại đem thê tử của hoàng thượng, nói thành mẫu thân hoàng thượng , đem hoàng hậu coi là Thái hậu, nói như vậy không tức chết người mới là lạ!
La hoàng hậu sắc mặt trắng bệch, giận đến mức thân mình run lên, giơ lên ngón tay chỉ vào Vân Khê, trên dưới triều thần đều rung động, nhưng một chữ cũng không nói ra. Hai mắt nàng ta đột nhiên trợn ngược lên, thẳng tắp ngã về phía sau.
“Hoàng hậu nương nương cẩn thận”
Cung nữ bên cạnh vội vàng tiến lên đỡ vịn.
Nam Cung Thắng vẻ mặt chán ghét, rồi phất tay áo, giọng nói cũng là lạnh như băng : “Đỡ Hoàng hậu nương nương hồi tẩm cung!”
Hoàng hậu tự cho là thông minh, ngược lại tự rước lấy nhục, hắn không thể đồng tình, chẳng qua là đối với Vân Khê càng ghen ghét thêm vài phần. Hắn thật là xem thường nữ nhân này, nàng chẳng những cuồng ngạo, hơn nữa rất có tâm cơ, nói năng ba xạo đã làm cho hoàng hậu cho tức tới ngất đi, thật ko chịu nổi a.
La hoàng hậu bị cung nữ dắt dìu đi tới nửa đường, chợt mở mắt ra, từ từ tỉnh lại. Nàng nổi giận đùng đùng quay đầu trừng mắt hướng Vân Khê, đang muốn mở miệng, Vân Khê lại giành trước nàng mở miệng một bứớc.
“Hoàng hậu nương nương?” Vân Khê ra vẻ kinh ngạc nói, “Thì ra ngài là Hoàng hậu nương nương, không phải là Thái hậu nương nương ư? Ai nha, ta thật là có mắt không biết ngọc quý, lại đem Hoàng hậu nương nương nhận lầm thành Thái hậu nương nương.” Nàng không mở miệng thì thôi, chứ vừa mở miệng liền trực tiếp làm cho La hoàng hậu hoa hoa lệ lệ ngất xỉu tiếp.
Vân Khê thái độ lạnh lùng, tựa tiếu phi tiếu.
Là ngươi chủ động chọc ta trước, cũng không nên trách ta!
“Vân Khê, tối nay mời ngươi đến đây, là ý của các vị sứ thần đại nhân. Ta chẳng qua là người tiếp khách, sẽ không có bất cứ bình luận gì. Người đâu, ban cho Vân tiểu thư ghế ngồi!”
Nam Cung Thắng trực tiếp đem thái độ phân chia rõ ràng, đem nàng ném cho sứ thần bốn quốc, để nàng cùng sứ thần bốn quốc đánh nhau, hắn chỉ việc ngư ông đắc lợi.
Vân Khê ngồi xuống chỗ được Nam Cung Dực an bài, lấy nàng làm ranh giới, phân ra hoàng thất phụ tử ba người cùng sứ thần bốn quốc, nhìn cục diện này, tối nay hẳn là nàng cùng sứ thần bốn quốc vạch rõ ân oán, mà bọn họ phụ tử ba người chẳng qua là cho mượn tạm sân nhà, chỉ thuần túy xem cuộc vui thôi.
Cõi đời làm gì có chuyện tiện nghi như vậy?
Vân Khê dưới đáy lòng cười lạnh, coi như là xem cuộc vui, cũng phải bỏ tiền mà mua vé.
Nhìn Vân Khê ngồi xuống, trừ sứ thần Đông Lăng quốc, còn lại tam quốc sứ thần nhất tề hướng nàng quăng đi ánh mắt đầy trắc ẩn, ngay cả Tây Môn Huyền Diệp cũng không ngoại lệ. Hắn thật vất vả mới đào tạo ra cao thủ, nhưng bởi vì nàng không duyên cớ chết hết bởi mãnh thú trong rừng, cục tức này hắn làm sao có thể nhịn?
Trong khoảng thời gian ngắn, trên đại điện, Vô số khói thuốc súng hỏa từ từ lan tràn khắp nơi.
Từng đạo ánh mắt không có thiện ý bắn tới, Vân Khê lại như không thấy, đảo mắt liền thấy trước mặt Nam Cung Dực có một cái khay đựng nho, từng quả nho sáng trong đẫy đà, thoạt nhìn rất là ngon mắt, cho nên chỉ vào cái khay kia bình thản nói: “Vương gia, đem để xuống đây đi, ta nghĩ muốn ăn!”
Giờ phút này tất cả mọi người ở trên đại điện đang nhìn chăm chú vào nàng, thanh âm của nàng ở trong đại điện yên tĩnh lộ ra vẻ đột ngột, sau khi nghe nội dung trong lời nói của nàng, tất cả mọi người không khỏi cùng nhau hít thở mạnh. Nàng lại muốn đường đường một Vương gia thay nàng lấy đồ, hơn nữa, nàng không có rõ ràng tình huống hiện tại ư, chẳng lẽ nàng không thấy tam quốc sứ thần đang nhìn chằm chằm vào nàng? Nàng lại còn nghĩ tới ăn?
Nam Cung Dực hồn nhiên không thèm để ý, tiện tay với lấy chùm nho đưa cho nàng, trong lòng âm thầm cười nhẹ, hắn càng ngày càng mong đợi biểu hiện nàng.
Vân Khê cúi đầu ăn mấy chùm nho, hơi trừng mắt lên, chống lại chung quanh vô số đạo ánh mắt vẫn chiếu trên người nàng, nàng giữu khư khư chén đĩa, nói: “Các ngươi cũng muốn ăn sao? Nhưng mà ta không thích chia cho người khác.”
Ai lại muốn đồ ăn của người chứ?
Thật hoài nghi đầu óc nàng có vấn đề.
Một nữ nhân điên cuồng như vậy, lại là người thắng trận ở cuộc thi tranh bá của ngũ quốc sao, nói ra thật không ai tin, song đây lại là sự thật, thiên chân vạn xác, bọn họ tận mắt nhìn thấy.
Nam Cung Dực ánh mắt lạnh lẽo khẽ lưu chuyển, vừa thuận tay cầm lên ly nước trái cây, bày tại trước mặt của nàng. Hắn cũng rất tò mò, nữ nhân này đến tột cùng là muốn làm cái gì? Vừa Nghĩ tới đây, trên môi hắn nụ cười chợt hiện ra.
Tây Môn Huyền Sương cùng huynh trưởng của nàng ngồi gần bọn họ, ánh mắt nàng sáng quắc vẫn rơi vào trên mặt người yêu, thấy Vân Khê được an bài ở bên cạnh Nam Cung Dực, trong nội tâm nàng cũng có chút không vui rồi, bây giờ nhìn thấy Nam Cung Dực ân cần như vậy với nàng ta, lại còn cười, lòng nàng nhất thời lửa cháy ngút trời, vô cùng lo lắng. Nàng vụt một tiếng từ chỗ ngồi đứng lên, đồng thời cũng đem những ánh mắt đang ở trên người Vân Khê, toàn bộ chuyển dời đến trên người nàng.
Tây Mộ quốc công chúa, nàng lại muốn làm cái gì? Mọi người trong lòng đều là đồng dạng nghi vấn.
Tây Môn Huyền Diệp sắc mặt trầm xuống, dùng sức kéo ống tay áo muội muội, hạ giọng nói: “Sương nhi, ngồi xuống!”
“Ta không!” Tây Môn Huyền Sương né tránh tay của huynh trưởng, ngẩng đầu nhìn Vân Khê nói, “Tất cả mọi người đều nói ngươi là đệ nhất mỹ nhân của Nam Hi quốc, như vậy ngươi nhất định là tinh thông cầm kỳ thư họa , ngươi có dám cùng ta tỷ thí một chút không?” nàng bày ra tư thái kiêu ngạo , cực kỳ giống một con Khổng Tước.
Vân Khê vẫn tự nhiên ăn chùm nho, không nhìn nàng ta.
Chờ đợi một lúc, vẫn không thấy Vân Khê đáp lời, nụ cười của Tây Môn Huyền Sương không khỏi ngượng ngùng, nàng từ chỗ ngồi dạo bước ra, bước đi tới trước mặt Vân Khê, khẽ quát: “Bổn công chúa đang cùng ngươi nói chuyện, ngươi tại sao không trả lời?”
Vân Khê lúc này mới hậu tri hậu giác nâng đầu lên, kinh ngạc nhìn về phía nàng: “Công chúa đang nói chuyện với ta ư”
Tây Môn Huyền Sương hướng về phía lỗ tai của nàng rống to: “Đương nhiên là đang cùng ngươi nói chuyện, bằng không còn có thể là ai?
“Nhưng mà ngươi mới vừa nói rõ ràng là đệ nhất mỹ nhân Nam Hi quốc, ta cho tới bây giờ cũng chưa có nghe nói mình còn có một danh hiệu như vậy?” Vân Khê khó hiểu nói.
Tây Môn Huyền Sương có chút khó có thể tin, cõi đời này lại có người như vậy, nàng rốt cuộc là thật không hiểu, hay là giả bộ không hiểu?
“Người trong thiên hạ đều biết chuyện này, làm sao ngươi có thể không biết?”
“Nha. . . . . . . . .” Vân Khê vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, liên tiếp gật đầu nói, “Nếu là người trong thiên hạ đều biết chuyện này, vậy hẳn là không sai rồi. Ha hả, không nghĩ tới mọi người lại khách sáo như vậy, cho ta đây danh hiệu thật vang dội, ta đây coi như hoàn toàn xứng đáng rồi!”
Tây Môn Huyền Sương trợn mắt há hốc mồm, nàng ta vừa rồi giả bộ không hiểu, rõ ràng là mượn miệng của nàng, đi một vòng lớn đem mình tán dương một phen, quá vô sỉ rồi! Lại còn nói hoàn toàn xứng đáng nữa.
“Công chúa còn có những chuyện khác sao? Nếu như không có lời gì nói… mời về chỗ ngồi , ta đã nói rồi, ta không thích chia thức ăn đâu . . . . .”
Tây Môn Huyền Sương hoàn toàn u mê, . . . . . . . . . Nàng ta rốt cuộc có phải người bình thường không đây? Tại sao nói chuyện với nàng ta lại mệt nhọch như vậy? Nàng lúc nào nói là muốn ăn đồ đạc của nàng ta chứ?
“Vân Khê, Bổn công chúa muốn cùng ngươi tỷ thí tài nghệ! Ngươi rốt cuộc có dám ứng chiến hay không?”
“Công chúa muốn biểu diễn tài nghệ, thì cứ việc biểu diễn, cần gì kéo ta xuống nước?” Vân Khê ý tứ như không hiểu rõ, ánh mắt hướng về phía Nam Cung Dực phương hướng tà tà nhẹ nhàng liếc mắt qua, vẻ mặt cười yếu ớt nói, “ Ngươi là vì người trong lòng của mình sao?”
Tây Môn Huyền Sương theo tầm mắt của nàng liếc một cái, nụ cười ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Ngươi rốt cuộc có cùng ta tỷ thí hay không?”
Vân Khê nói chứ không trả lời: “Công chúa định biểu diễn cái gì?”
Tây Môn Huyền Sương giương đầu lên cao ngạo , nói: “Bổn công chúa sở trường nhất chính là vũ đạo, bàn về vũ đạo, ở Tây Mộ Quốc không người nào có thể so sánh với bản công chúa!”
“Rất tốt, rất tốt! Vậy thì mời công chúa mau mau biểu diễn đi thôi, mọi người vỗ tay nào!” Vân Khê dẫn đầu vỗ tay, nhưng ở trong lòng thì cười lạnh, thật là nhàm chán, người nào có hứng thú cùng ngươi khiêu vũ? Ngươi muốn biểu diễn, sẽ làm cho ngươi biểu diễn đủ, cùng lắm thì thưởng cho ngươi mấy quan tiền
Tây Môn Huyền Sương khẽ cắn môi dưới, chân mày nhẹ chau lại, tại sao nàng có cảm giác, cảm thấy là lạ ở chỗ nào á?