Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Chương 27: Q.1 - Chương 27




Chương 27: Tôn Chủ của Lăng Thiên Cung Editor: Ngân Châu Trong sương phòng, là người của Dung gia trong Thập đại gia tộc, đích thân Thiếu chủ Dung Thiếu Hoa đang mở tiệc chiêu đãi một vị khách quý.

Dung Thiếu Hoa với một đôi mắt hẹp dài, con ngươi ánh lên vẻ diêm dúa phong tao, màu da trắng nõn, môi mỏng nhếch nhẹ, gương mặt thanh khiết lành lạnh như sương, so sánh với những nữ tử khác còn đẹp hơn ba phần, khó trách hắn có thể đứng đầu bảng thiên hạ mỹ nam.

Hắn híp đôi mắt hẹp dài lại, không coi ai ra gì đánh giá băng sơn mỹ nhân đối diện, trong miệng nhịn không được chậc chậc cảm thán nói: “Long huynh, phong thủy Lăng Thiên Cung của các ngươi thật là không tệ, không chỉ có thể nuôi trồng loại nấm hiếm có nhất trong thiên hạ, mà còn có thể dưỡng ra một mỹ nhân giống như Băng hộ pháp, ta thật là hâm mộ a, cũng có chút say mê.” Đáy mắt trong suốt như nước, không có nửa ý khinh thường.

“Lăng Thiên Cung chúng ta vừa thiếu một vị trí trồng nấm, rất thích hợp với Dung Thiếu ngươi.” Băng hộ pháp mặt lạnh như băng, hừ lạnh một tiếng, ánh mắt ngoan lệ bắn ra tia sáng như hàn băng ngàn năm.

Dung Thiếu Hoa cũng không hề cảm thấy bị đóng băng, phe phẩy chiết phiến, cười đến vô cùng phong tao (lẳng lơ) như cũ: “Cũng biết Băng hộ pháp khí thế khiếp người, tìm cho ta một phần việc vừa dễ dàng vừa an toàn, tại hạ vô cùng cảm kích.”

Băng hộ pháp lạnh lùng trừng mắt liếc hắn một cái, không để ý tới kẻ vô lại này nữa, đôi mắt đẹp lưu chuyển, rơi vào trên người tôn chủ nhà mình, hàn băng ngàn thước trong nháy mắt hòa tan, ôn nhu tựa như xuân thủy.

Dung Thiếu Hoa nhìn ánh mắt của nàng ngay lập tức biến hóa, không khỏi sợ hãi than, thì ra băng sơn chính là ở chỗ này mà bị hòa tan sao! Xem ra không phải người ta vô kiên bất tồi (không gì là không phá nổi), mà là mị lực của mình còn xa mới bằng chủ nhân của nàng. Nghĩ đến chỗ này, hắn không khỏi có chút cảm giác thất bại.

Lúc này, ngoài cửa sổ một đạo thần thức bỗng nhiên bắn vào, rất có uy thế.

Đôi lông mày xinh đẹp của Dung Thiếu Hoa nhẹ chau lại, đưa mắt nhìn về nam tử mặc y phục màu đen ở phía đối diện .

Chỉ thấy con ngươi dài nhỏ của hắc y nam tử chau lên, bộ dạng lười biếng đầy phong tình, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, hiện lên tuyệt thế phương hoa, giống như là một đóa Tuyết Liên trên đỉnh núi tuyết lặng lẽ nở rộ.

Con ngươi của hắn chợt hơi co lại, huyền khí vây quanh người nháy mắt tăng vọt, trong khoảnh khắc bao vây lên cả Sương các, đem đạo thần thức mạnh mẻ kia đánh cản trở về, huyền khí ở bên trong phòng ngưng kết thành một đạo kết giới bất luận kẻ nào đều không thể đột phá, ngăn chặn tất cả các dò xét rình rập. Tóc hắn tùy ý xõa xuống đầu vai không gió mà bay, bức rèm rủ xuống ở cạnh cửa cũng bay lên tạo ra tiết tấu âm thanh như những nốt nhạc. . . . . .

Đôi mắt đẹp của Băng hộ pháp sáng lên, nhìn về phía tôn chủ nhà mình với ánh mắt cực nóng càng thêm sùng bái.

Huyền khí cũng không phải làm cho Dung Thiếu Hoa cảm thấy không cách nào ngăn cản, nhưng vẫn làm nhịp tim hắn đập lỡ nhịp, thần sắc đại biến. Huyền khí cô đọng như vậy, đây là cảnh giới của Thần huyền đỉnh mới có, hắn ta bất quá mới hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, đã bước vào Thần huyền đỉnh, thành tựu như thế, làm cho người ta nhìn thấy mà than thở. Vẫn biết đối phương võ công sâu không lường được, nhưng chẳng bao giờ tự mình kiểm nghiệm, hiện giờ đáy lòng thật sự hoảng sợ, không khỏi thấy mình may mắn và sáng suốt, không có lựa chọn cùng hắn đối địch.

Cái trán nhẹ chau lại từ từ giãn ra, Dung Thiếu Hoa khôi phục vẻ mặt tự nhiên, tự tại nhẹ nhàng phe phẩy chiết phiến, nói: “Không nghĩ tới một Thấm Dương thành lại có ẩn một cao thủ như thế.”

Tuy là cao thủ, nhưng nếu so sánh với vị này Long huynh trước mắt hắn, thì phải gọi là sư phụ, căn bản không đáng giá nhắc tới.

Vị Long huynh này võ công sâu không lường được, toàn thân không thể che hết hơi thở vương giả bễ nghễ thiên hạ, nhân vật như thế, ngay cả mọi người của thập đại gia tộc cũng kiêng kỵ vạn phần, cho dù là hận đến nghiến răng, cũng tuyệt đối không dám một mình tới cửa khiêu khích.

Hắn cuồng ngạo nhưng cũng nội liễm, hắn coi thường hoàng quyền cùng thiên hạ quần hùng, bởi vì hắn có tư cách này.

Dung Thiếu Hoa bất động thanh sắc tiếp tục đánh giá hắc y nam tử, dung mạo của hắn cực kì tuấn mỹ, ngũ quan rõ ràng, giống như được điêu khắc tỉ mỉ, tựa như vị thần lầm lạc vào phàm trần, mắt sáng lưu chuyển, như vầng trăng trên bầu trời đêm sáng rực, rồi lại lạnh lùng như sương giá, môi mỏng mím chặt, với viền môi hoàn mỹ.

Nam tử như vậy, chỉ có ở trên trời!

Dung Thiếu Hoa hắn có danh hiệu đệ nhất thiên hạ mỹ nam, nhưng đặt ở trước mặt người này, lập tức thua kém ba phần. Đều là nam tử, hắn cũng không nỡ đem tầm mắt từ trên người đối phương dịch chuyển đi.

Yêu nghiệt a, thật sự là yêu nghiệt mà!

Yêu nghiệt khiến nhân thần đều căm phẫn như thế, tại sao lại tồn tại ở thế gian?

Nếu không phải hắn ta đang ở thiên hạ đệ nhất tà phái – Lăng Thiên Cung, làm người trong thiên hạ đối với hắn vừa ngại vừa sợ, ngày thường ngay cả tên tuổi của hắn cũng không dám nhắc tới, thì danh hiệu đệ nhất thiên hạ mỹ nam này, trừ hắn ra không ai xứng với nó!

Hắc y nam tử ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, đuôi lông mày như mực chau lên, ánh mắt ranh mãnh phóng tới hướng đối diện, lạnh lùng trừng một cái, làm như cảnh cáo Dung Thiếu Hoa không nên lộ ra cái loại ánh mắt mê luyến như vậy.

Dung Thiếu Hoa sợ run cả người, hồn nhiên không có lúng túng khi bị người ta phát hiện hắn rình coi, vẫn chuyện trò vui vẻ như cũ: “Lần này cuộc thi Tân Tú tranh bá so tài của ngũ quốc, nghe nói bên Thánh cung cũng sẽ phái người tới đây, đoán chừng là muốn kiếm nhân tài, vì Thánh cung làm việc. Thập đại gia tộc chúng ta địa vị cao hơn cả hoàng quyền ngũ quốc, cũng không bị Thánh cung quản chế, vì suy nghĩ cho tiền đồ gia tộc, lần này các nhà đều phái cao thủ đến đây để uỷ thác hành động. Đồng thời cũng muốn thăm dò, hết sức tìm kiếm nhân tài có tiềm lực, vì thập đại gia tộc mà phục vụ, hi vọng một chuyến này sẽ không tay không mà quay về.”

“Thánh cung?” Hắc y nam tử hừ lạnh một tiếng, nụ cười chứa đựng vẻ tà mị, làm tầm mắt người ta đọng lại trong đường cong khóe môi hoàn mỹ, không thể dời mắt.

“Thánh cung cho tới bây giờ cũng là lấy danh nghĩa của thần Long mà hoạt động, kì thực có những hành động mánh khóe mà nhiều người không biết. . . . . .” Băng hộ pháp hừ lạnh một tiếng, có chút oán giận.

“Người trong thiên hạ đều theo xu thế hám lợi, người của Thánh cung cũng không có ngoại lệ, bất quá lý do của đám người bọn hắn càng đầy đủ hơn một chút.” Dung Thiếu Hoa kéo nhẹ khóe môi dưới, đối với Thánh cung cũng không có cảm tình gì.

“Không sai! người trong Thiên hạ đều vì hám lời, Bổn Tôn. . . . . . Đương nhiên cũng không ngoại lệ.” con ngươi hẹp dài chợt sáng, hào quang toả ra, có một loại như sắc bén xuyên thấu lòng người, phảng phất có thể đem người ta hoàn toàn nhìn thấu.

Dung Thiếu Hoa ngước mắt nhìn, chống lại ánh mắt hắn như thế, đáy lòng dâng lên tia cảm giác không ổn.

Quả nhiên, lời nói tiếp theo của Băng hộ pháp, làm cho tim của Dung Thiếu Hoa hoàn toàn thấu lạnh.

“Tôn chủ nói, lần này Lăng Thiên Cung chúng ta giữ mười đệ tử Dung gia các ngươi. Nếu ngươi muốn chuộc người về, một người một vạn lượng bạc, vàng thật bạc trắng, tổng cộng mười vạn lượng! Một tay nộp bạc một tay giao người, không khất nợ!”

Dung Thiếu Hoa khóe miệng giật giật, thật là lòng dạ hiểm độc, chuộc một người sẽ phải mất một vạn lượng bạc, có một vạn lượng bạc, hắn có thể mua bao nhiêu nô bộc vì Dung gia làm việc? Nhưng ai bảo hắn là Dung Thiếu thiện lương từ bi, có lòng cứu thế đây?

“Chúng ta cũng là lão bằng hữu, không thể cho chút chiết khấu sao?”

“Ừ, tiền rượu bữa này. . . . . . Bổn Tôn mời.” (TT: tên này giống y chang vợ con hắn, đúng là người nhà mà -_-’)(NB: quả nhiên là vật hợp theo loài, nồi nào úp vung nấy >”

Dung Thiếu Hoa đang phe phẩy chiết phiến (quạt giấy) trong tay liền ngừng lại, rất im lặng, thở dài nói: “Ta thật sự mạo hiểm bị thập đại gia tộc trở mặt, cùng với vị tôn chủ tà đạo này kết giao bằng hữu, vì cái hữu tình vô giá! Huynh xem, có phải nên xem tình cảm tương giao nhiều năm giữa chúng ta mà chiết khấu thêm một ít hay không?”

Ánh mắt hắc y nam tử híp lại, làm cho người ta có chút cảm giác lười nhác, hắn mang theo giọng nói từ tính: “. . . . . . Được rồi, ai bảo Bổn Tôn là người trọng tình trọng nghĩa đây?”

Dung Thiếu Hoa thở phào nhẹ nhõm.

“Tiền bữa cơm này. . . . . . Bổn Tôn cũng mời.” (hahaahaha)

Dung Thiếu Hoa thiếu chút là nôn ra máu, thì ra vừa nãy cái gọi là tiền rượu chẳng qua mới chỉ là tiền rượu thôi sao, không phải là toàn bộ à? (NB: Nói chuyện vs người nhà này phải căn vào từng chữ, không nên hoang tưởng ca ơi @@)

“Long huynh đường đường là tôn chủ Lăng Thiên Cung, cao thủ thập đại gia tộc phàm là nghe được tên Long huynh, người nào mà không úy kỵ ba phần? Ngài là đại nhân vật, là người làm đại sự, tại sao có thể keo kiệt như thế?”

“Chính bởi vì Bổn Tôn muốn làm đại sự, mà làm đại sự thì phải cần bạc. . . . . . Mười vạn lượng chuộc mười người, rất công bằng!” (Vâng cần nhiều bạc để có tư cách nhận vợ con =.=) Thanh âm của hắn trầm thấp, mang theo từ tính khêu gợi, có chút tà mị từ đó thẩm thấu đi ra ngoài.

Băng hộ pháp vừa lạnh lùng tăng thêm một câu: “Nếu như số bạc không đủ, thiếu một vạn lượng liền giết một, Thiếu hai vạn giết hai!”

“Được! được! Ta đáp ứng còn không được sao?”

Chiết phiến trong tay Dung Thiếu Hoa mãnh liệt dao động, đau lòng không dứt. Mười vạn lượng bạc a, hắn đau lòng, đau lòng, đầu càng đau hơn!

Nhưng ai bảo người ta nắm giữ quyền sinh sát, hắn phải nhượng bộ thôi?

Nếu đấu không lại người ta, cũng chỉ phải nhận thua, lấy tiền chuộc người!

“Mấy tên này quả thật khốn kiếp, rốt cuộc cũng bại gia! Đã theo chân bọn họ nói mấy trăm lần rồi, ngàn vạn không thể bước vào cấm địa Lăng Thiên Cung, bọn họ chính là không nghe. . . . . . bại gia, bại gia rồi! hái nấm gì chứ? Dưới gầm trời này có một cây nấm giá một vạn lượng bạc sao?”

“Nấm của Lăng Thiên Cung chúng ta. . . . . . Cũng không phải là nấm tầm thường!” Giọng nói vẫn biếng nhác như cũ, nhưng lại làm cho người ta càng thêm hận đến nghiến răng .

Quá âm hiểm rồi!

Đường đường một Lăng Thiên Cung, đệ nhất tà phái danh chấn thiên hạ, lại học người ta trồng nấm gì chứ?

Hơn nữa còn cố ý ở vùng đất tiếp giáp giữa bên ngoài với Lăng Thiên Cung trồng, một cánh đồng nấm lớn, một khi có người vi phạm, lập tức bắt lại, chứng tỏ chính là một âm mưu, người nào không có chuyện gì làm cả ngày coi chừng nấm để bắt người? Mà còn không có trạm canh gác rõ ràng, chỉ âm thầm canh chừng nữa! (Âm hiểm quá âm hiểm haha)

Nói rõ, chính là chuyên bắt bớ những người xui xẻo chẳng may trộm nấm kia!

Đáng hận hơn chính là, Lăng Thiên Cung người ta còn công khai ghi giá, lưu danh hậu thế, muốn chuộc người, thì phải giao nộp bạc.

Nhưng hết lần này tới lần khác lại có người không thấy mình xui xẻo, còn không sợ chết mà người trước ngã xuống, thì người sau tiến lên! Ai bảo loại nấm của người ta, là có thể tăng lên Huyền lực, đích xác là không phải một loại nấm thường đâu?

“Tiểu nhị, cho mười khay nấm!” Dù sao có người chủ chi, không nên khí phạm, không nên! Nhưng là hắn chợt nhớ người ta nói chẳng qua là đãi tiền cơm cùng tiền rượu, chưa nói đãi tiền các món ăn, càng đừng nói là tiền món ăn làm bằng nấm. . . . . .

Băng hộ pháp sùng bái nhìn tôn chủ nhà mình, cũng chỉ có tôn chủ mới có thể làm cho con sói đội lót người đối diện bộc phát, thúc thủ vô sách.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.