Chương 32: Con Nít Không Nên Nhìn
Editor: Ngân Châu
Mâu quang Nam Cung Tỉ chợt tối, âm lãnh vô cùng. . . . . . Nữ nhân này quả thực là to gan lớn mật, ở trước mặt hắn dám đánh trắc phi của hắn . . . . . . Đánh chó còn nhìn mặt chủ, nàng căn bản không đem thái tử hắn để vào trong mắt.
“Ngươi lui ra!”
La Ý Liên vốn còn muốn nói thêm cái gì, lại bị ánh mắt lạnh như băng của hắn cho dọa sợ, không dám nhiều lời nữa. tức giận xoay người rời đi, nàng hung hăng trừng mắt nhìn Vân Khê một cái, mối thù này nàng nhớ kỹ, sớm muộn gì nàng cũng sẽ đòi lại gấp bội.
“Khoan đã! Ngươi vũ nhục con ta, cứ vậy mà muốn phủi đít rời đi sao? Ta đây chẳng phải là rất không có mặt mũi à?”
La Ý Liên đang muốn cất bước rời đi, chợt nghe được phía sau truyền đến một câu nói như vậy, nàng cơ hồ cho là mình nghe nhầm.
“Ngươi nói cái gì?” Nàng quay đầu lại, kinh ngạc hỏi.
“Ta nói. . . . . . Ngươi vũ nhục con ta, cứ vậy mà muốn phủi đít rời đi? Ta đây chẳng phải là rất không có mặt mũi?” Ngữ điệu nhẹ nhàng, giống như là nói buổi tối có ăn cơm hay không, nhưng mà chỉ có La Ý Liên nhìn nàng mới thấy được đáy mắt nàng chợt lóe lên sát ý, giống như là một mảnh băng nổi, loại lưỡi dao sắc bén bắn vào trong mắt của nàng, làm cho nàng ở trong nháy mắt như bị mù, tâm thần hoảng hốt.
Hmm, có trò hay để nhìn! Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục hai người bị vây trong hưng phấn cực độ, đi theo Vân nương tử thật sự không sai, tới chỗ nào cũng đều có tiết mục đặc sắc để nhìn.
La Ý Liên hít sâu một hơi, rốt cục tỉnh táo lại, mặt đỏ lên, chỉ vào Vân Khê mắng to: “Tiện nhân, ngươi còn muốn như thế nào? Ngươi bất quá chỉ là tiểu thư phủ tướng quân, hơn nữa còn chưa thành hôn, đã sanh ra dã chủng, ngươi cho rằng ngươi còn có mặt mũi ở lại thành Thấm Dương sao? Ta mắng nhi tử ngươi thì sao? Chẳng lẽ mắng sai sao? Hắn chính là dã chủng có cha sinh không có cha dưỡng!”
“Dã chủng. . . . . . Dã chủng. . . . . . tiện. . . . . .”
Cả Quỳnh Hoa Lầu quanh quẩn tiếng chửi rủa bại hoại tức giận của nàng, mọi người ở đây không khỏi nhíu mày, không ngờ thái tử trắc phi lại là một người đàn bà chanh chua như thế, những lời nói âm tàn sắc bén không ngừng vang lên, như thể không có giáo dục.
Nam Cung Tỉ cũng nhíu mày không vui, đối với nàng càng thêm chán ghét.
“Nàng quá hư rồi, dám nói ngươi là dã chủng, nàng mới là dã chủng đấy! Hừ!” Nam Cung Anh nhíu cái mũi nhỏ lại, vì Vân Tiểu Mặc mà bất bình dùm, sau đó nghiêng đầu nói, “Bất quá. . . . . . Dã chủng rốt cuộc là cái gì a?”
Vân Tiểu Mặc hừ hừ nói: “Hẳn là lời mắng người! Ta mới không thèm để ý tới nàng, coi như nàng là đang ‘ô nhiễm môi trường’ là được.”
Nam Cung Anh ngước mặt lên, hai mắt lóe lóe tim hồng: “Tiểu Mặc, ngươi thật sự lợi hại! Còn có thể dùng thành ngữ bốn chữ thâm sâu như vậy!”
Trên trán rơi xuống một giọt mồ hôi, Vân Tiểu Mặc cùng Tiểu Bạch nhất tề sợ run cả người, đây là thành ngữ sao? Nó thâm ảo sao?
“Đường đường thái tử trắc phi, lại có bực này tu dưỡng? Khụ khụ, tại hạ hôm nay mở rộng tầm mắt!” Đông Phương Vân Tường cau lông mày lên, từ trong lòng lộ ra mỹ cảm từng chút một thẩm thấu đi ra ngoài, cao quý mà ưu nhã, thâm trầm mà nội liễm.
La Ý Liên sắc mặt trực tiếp từ đỏ biến thành màu đỏ tím.
Khuôn mặt của Nam Cung Tỉ lạnh lại, một đôi mắt tàn bạo nhìn qua, làm cho La Ý Liên trong nháy mắt lâm vào trong nước sôi lửa bỏng, đau khổ khó nhịn.
“Tối nay không phải là Phù Dung yến sao? Tại sao lại không có tiếng nhạc ca múa?” Ở bên trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Vân Khê Từ đi đến trước cây đàn, nó vốn là chuẩn bị cho yến hội tối nay, ngón tay nàng tùy ý gẩy, bắn ra mấy tiếng, “Không bằng ta sẽ đàn một bản, để cho mọi người tiêu khiển, như thế nào?”
Không cần bất kỳ sự đồng ý nào, chuyện nàng muốn làm, không có ai có thể ngăn trở.
Nàng ưu nhã ngồi ở trước đàn, cười nói tự nhiên: “Khúc đàn của ta, là đặc biệt đưa cho thái tử trắc phi, tên là. . . . . . Mỹ nhân trì mộ (người đẹp tuổi già).”
La Ý Liên gả cho thái tử, so ra lớn hơn thái tử ba tuổi, hiện tại năm tháng càng thêm suy sắc, không cách nào so cùng những nha hoàn xinh đẹp. Nàng cố ý dùng cái mệnh danh này, căn bản là để cười nhạo châm chọc thái tử trắc phi!
Mọi người ở đây ai người biết chuyện, tự nhiên sẽ hiểu rõ thâm ý trong đó, mọi người ẩn nhẫn , không dám cười lên tiếng .
La Ý Liên đang muốn phát tác, thì tiếng đàn đã du dương vang lên.
Tiếng đàn chợt cao chợt thấp, ưu nhã uyển chuyển, như có cầu nhỏ nước chảy thanh nhã, có sơn tuyền quanh co yên tĩnh, có hồ tuyết băng đông lạnh, cũng có đầm sâu u thủy.
Ngón tay ngọc như bay, ở trên dây cầm bắn ra vỗ về chơi đùa, khúc đàn kia như giống một dòng suối mát chảy vào trong lòng của mỗi người, mát mẻ mà linh động, làm cho người ta không tự chủ say mê trong đó.
Cả Quỳnh Hoa Lầu Đô lâm vào yên lặng, tiếng đàn thật là đẹp, phảng phất như đến từ tiếng trời.
Ở giữ sàn nhảy, một thân ảnh mỹ lệ đi vào, thân thủ xinh đẹp, kỹ thuật nhảy ưu mỹ, nhìn kỹ người nọ, rõ ràng chính là thái tử trắc phi mới vừa mất sạch thể diện – La Ý Liên !
Chẳng qua là thần sắc của nàng, có chút trống rỗng, phảng phất như mất hồn.
Mọi người thấp giọng lên tiếng, vừa nghe Cầm khúc, vừa thưởng thức vũ đạo, quả thực chính là một loại hưởng thụ xinh đẹp.
Lúc này, giai điệu chậm rãi đột nhiên thay đổi, tiếng đàn biến thành âm thanh quỷ dị, xâm nhập vào trong tai mọi người, làm cho người ta không rét mà run.
Những khách nhân đang nín thở xem xét đều cảm thấy khác thường, toàn thân đều nổi da gà, đây rốt cuộc là khúc đàn gì, làm sao đột nhiên trở nên âm trầm kinh khủng như thế?
“Di? Tiếng đàn thật giống như có chút không đúng, có phải đàn sai rồi hay không?” Long Thiên Thần kinh ngạc lên tiếng, sau đó liền thấy ở chính giữa sàn nhảy xảy ra khác thường. . . . . .
“Này, này. . . . . . Nàng làm sao lại cỡi y phục?” Long Thiên Thần trợn tròn hai mắt, có chút khó có thể tin, phản ứng đầu tiên của hắn chính là nhanh chóng bịt kín mắt mình và Vân Tiểu Mặc, trong miệng lầm bầm cằn nhằn nói thầm, “Con nít không nên nhìn, con nít không nên nhìn!” (B: chài ai ca cũng 19 20t rùi đó J bày đặt che mắt =]])
Toàn trường thổn thức, nhất tề hút khí, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Thái tử trắc phi thế nhưng tại chỗ nhảy . . . . . . thoát y!
Này. . . . . . Này không phải táo bạo quá mức sao?
Sắc mặt Nam Cung Tỉ trong nháy mắt xảy ra biến hóa, đen như than hôi.
Ở giữa sàn nhảy, kỹ thuật nhảy La Ý Liên càng ngày càng xinh đẹp, vòng eo như rắn nước dùng sức vặn vẹo,vẻ mặt mị hoặc mê người, cùng những nữ tử thanh lâu thu hút khách đêm, õng ẹo làm dáng không khác gì nhau!
Khác người hơn chính là, nàng lại làm trò trước mặt mọi người, vừa khiêu vũ, vừa đem quần áo của mình từng cái từng cái cỡi ra. Trên khuôn mặt không có vẻ xấu hổ nào, ngược lại nhuộm đầy ửng đỏ dị thường, làm người ta không khỏi có ý nghĩa kỳ quái.
Trong khoảnh khắc, sắc mặt Nam Cung Tỉ thay đổi ba lần, đột nhiên giận dữ, vỗ bàn đứng lên!
Mặc dù hắn không đem chuyện La Ý Liên coi quan trọng, nhưng nàng là nữ nhân của hắn. Nữ nhân của hắn làm trò cởi quần áo trước mặt mọi người, điều này khác gì tát vào mặt của hắn?
“Ngừng! Ngươi đang ở đây làm cái gì? Còn ngại không đủ mất mặt xấu hổ sao?” Nam Cung Tỉ bước đi lên phía trước, muốn đem La Ý Liên kéo khỏi sàn nhảy.
“Ngươi buông, ta muốn khiêu vũ, ta muốn khiêu vũ. . . . . .” La Ý Liên lúc này đã lâm vào trạng thái điên cuồng, căn bản không sợ hắn uy hiếp, vẫn không quên vừa giãy dụa vòng eo, vừa tiếp tục cỡi ra xiêm y trên người mình .
Một mảng lớn da thịt tuyết trắng bại lộ ở trong không khí, đưa tới chung quanh một mảnh hút thanh lớn hơn nữa .
Nam Cung Tỉ sắc mặt khó nhìn hơn, ánh mắt hắn âm hàn bắn thẳng tắp về phía Vân Khê còn đang đánh đàn, nàng nhàn nhạt khẽ cười, nhìn như đang tập trung đánh đàn.Trên khuôn mặt tinh khiết là sự yên lặng cùng an bình, hoàn toàn không hợp với tiếng đàn quỷ dị từ đầu ngón tay nàng gãy ra, hắn thậm chí hoài nghi, tiếng đàn tràn đầy quỷ mị kia đến cùng có đúng là xuất từ tay nàng hay không.
“Vân Khê, bổn thái tử ra lệnh cho ngươi dừng lại!”