Chương 38:Trò Chơi Mèo Vờn Chuột
Editor: Thanh Vân
“Nhàm chán” Vân Khê hừ lạnh một tiếng, dưới chân cũng không dừng lại, thật giống như lời của hắn nói cùng nàng hoàn toàn không liên quan. Nhưng chỉ có nàng mới biết tim của nàng lúc này đã nhảy lên tới cổ họng, sợ chân tướng sự tình bị vạch trần, sợ mất đi nhi tử.
Nàng thường ngày kiên trì, lạnh lùng không sợ hãi giờ phút này lại tâm thần rối loạn.
“Mẫu thân”
Tiếng kêu mềm nhũn của nhi tử chui vào lỗ tai của nàng, lúc này Vân khê mới giật mình cầm tay nhỏ bé của con.
“Thật xin lỗi tiểu Mặc”
Nàng khom người ôm lấy con, còn một bước nữa là nàng rời đi cửa Quỳnh Hoa Lâu, rời đi ánh mắt sáng quắc có thể nhìn thấu tất cả kia.
Vân Tiểu Mặc quay đầu nhìn Long Thiên Tuyệt, ánh mắt lớn mà hữu thần kia chớp chớp một cái, bên trong đó đã có thêm suy tư.
Bé nhớ rất rõ ràng trước ngực mẫu thân quả thật có một cái bớt hình trăng khuyết nha.
“Ai, biểu muội chờ huynh một chút, huynh cũng đi phủ tướng quân bái phỏng”. Tiếng kêu của Dung Thiếu Hoa thức tỉnh mọi người.Hắn vội vả cùng Long Thiên Tuyệt từ biệt một tiếng rồi liền theo phương hướng của hai mẫu tử Vân Khê mà đuổi theo.
“Tôn chủ” Băng hộ pháp quang sát cẩn thận từng li tưng tí sắc mặt tôn chủ, ánh mắt của hắn vẫn đuổi theo thân ảnh rời đi của hai mẹ con Vân Khê, trên mặt thần sắc không có bất kỳ biến hóa nào, song hơi thở quanh người tôn chủ có giao động thật rõ ràng. Chuyện này sợ rằng không đơn giản như vậy, hoặc là……nàng không giám tiếp tục nghĩ thêm.
Đông Phương Vân Tường cũng đứng dậy theo, không nhanh không chậm mà rời khỏi Quỳnh Hoa Lâu, sự thấp thỏm ở đáy lòng chẳng những không có vơi bớt đi, ngược lại càng đậm thêm.
Long Thiên thần theo sát mẹ con Vân Khê ra cửa rồi thở phào nhẹ nhõm.
Nguy hiểm thật, như vậy mà không có bị bắt lại. Cẩn thận suy nghĩ hắn lập tức nhận ra khác thường, không có lý do a, đại ca không thể nào dễ dàng bỏ qua cho hắn như vậy, chẳng lẽ bởi vì đại ca tâm thần rối loạn cho nên không có bận tâm tới hắn?
Khoan, đại ca tâm thần rối loạn? chẳng lẽ……
Hắn kinh ngạc nhìn về phía Vân Tiểu Mặc, lần đầu tiên gặp bé thì hắn đã cảm thấy tiểu Mặc giống đại ca, quả thật như là phiên bản thu nhỏ của đại ca vậy. Hắn hiểu đại ca và cũng chưa bao giờ thấy đại ca cùng nữ tử nào qua lại dính líu, thì làm sao có thể có nhi tử? Thế nhưng bây giờ hắn không dám khẳng định nữa, bởi vì hắn thật sự không nghĩ ra cõi đời này còn có chuyện gì có thể làm cho người đại ca không sợ trời không sợ đất, dù trước mặt có núi băng cũng không đổi sắc lại rối loạn tâm thần?
“Vân nương tử ngươi xác định Tiểu Mặc không phải nhi tử của hắn?” hắn thử dò hỏi.
Vân khê lạnh lùng nhìn hắn, sát khí bức người đến nỗi làm cho hắn tự động im miệng không dám hỏi nhiều. Hắn khẳng định, nếu như hắn hỏi thêm một câu nữa, nàng sẽ liền xúc động mà giết người.
Thật đáng sợ, cọp mẹ ngủ đông ngàn vạn lần không thể chọc.
Nhìn tư thế nàng đề phòng cùng sát khí bức người như thế, hắn đối với suy đoán trong lòng càng thêm xác định. Nhưng nếu Tiểu Mặc thật sự là nhi tử của đại ca như vậy hắn chẳng phải là thúc thúc ruột của Tiểu Mặc sao?
Không tệ, không tệ!
Hắn đối với đứa cháu nhỏ này thật sự là hài lòng, duy nhất không hài lòng chính là mẫu thân của cháu nhỏ quá mức hung hãn chỉ sợ cũng chỉ có nhân tài như đại ca mới có thể khống chế được nàng.
Bạch Sở Mục thấy hắn vụng trộm vui sướng một mình, cứ cười khúc khích, liền khó hiểu hỏi.
“Nhặt được vàng rồi sao? Cười đến ngu như vậy!”
Long Thiên Thần sờ sờ cằm nói: “Vàng thì không có nhặt được ngược lại nhặt được một cháu nhỏ thông minh ha ha !”
“Cháu nhỏ” Bạch Sở Mục không hiểu ra làm sao cả.
“Muốn biết sao?” Long Thiên Thần vén tóc mai trên cái trán đầy đặn rồi thốt lên: “không nói cho ngươi biết”
Bạch Sở Mục trợn trừng mắt : “Long Thiên Thần, tiểu tử ngươi đứng lại cho ta.”
Bên trong xe ngựa, Vân Khê dựa vào vách xe nhắm mắt dưỡng thần không có nhúc nhích.
Người nam nhân kia biết cái bớt trên người nàng, như vậy khẳng định hắn chính là phụ thân của Tiểu Mặc rồi. Chẳng qua đối phương có thân phận gì, có uy hiếp gì đối với mẹ con nàng hay không, có thể cướp đi Tiểu Mặc từ bên người nàng hay không?
Những nghi vấn này, nàng đều không rõ ràng lắm cho nên nàng nhất định phải cẩn thận.
Trong đầu cố móc lấy một chút tin tức về đêm hôm đó đáng tiếc thất bại, đoạn trí nhớ đó bị Vân Khê hoàn toàn phong bế.
Trong suy nghĩ của Vân khê, phu quân của nàng thủy chung chỉ có Tĩnh vương gia Nam Cung Dực, nàng không cách nào tiếp nhận chuyện mình cùng nam nhân khác xảy ra quan hệ, cho nên nàng đem đoạn ký ức kia tự động phong tỏa.
Sáu năm trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao Vân Khê cùng nam nhân thần bí kia xảy ra quan hệ? Người nam nhân kia toàn thân khí thếvương giả bễ nghễ thiên hạ, tôn quí khí phách hoàn mỹ, tuyệt đối không phải là hạng tiểu nhân, nếu không phải có nguyên nhân đặc thù hắn sẽ không cưỡng bách Vân Khê cùng hắn xảy ra quan hệ. Lấy khí chất cùng bề ngoài xuất chúng của hắn, nếu như hắn muốn chỉ cần tùy tiện ngoắc tay một cái tuyệt đối sẽ có vô số nữ nhân mê trai nguyện ý ôm ấp yêu thương.
Dĩ nhiên……… ngoài nàng ra.
Cho nên hắn không cần đi cưỡng bách dụ dỗ một nữ nhân, huống chi nữ tử bên cạnh hắn vô luận là tướng mạo hay khí chất so với Vân Khê đều không kém, nên đâu cần bỏ gần cầu xa.
Vân khê vuốt vuốt mi tâm suy nghĩ rất là hỗn loạn, vô luận thế nào nàng cũng không để cho bất luận kẻ nào cướp đi nhi tử của nàng. Nhi tử là toàn bộ sinh mệnh của nàng, nàng tuyệt không thể để cho bất luận kẻ nào cướp đi con.
Vân Tiểu Mặc cảm thấy trên người mẫu thân tràn ra khí tức lạnh lẽo, nên bé tuy đầy bụng nghi vấn cũng không dám hỏi. Mẫu thân tại sao không cho bé nhận thức phụ thân? Bé không hiểu cũng không cách nào hiểu. Bé chưa bao giờ nhìn thấy mẫu thân có bộ dạng trầm mặc như thế, lúc này mẫu thân trông thật đáng sợ.
Xe ngựa đi được một đoạn bỗng nhiên ngừng lại. Ngoài xe ngựa truyền đến thanh âm nam tử “Vân tiểu thư, tại hạ Tây Môn Huyền Diệp, có thể ra ngoài nói một việc hay không?”
Vân khê mở mắt ra, đáy mắt xẹt qua tinh quang, Tây Môn Huyền Diệp này thật làm cho người ta chán ghét. Mới vừa rồi ở Quỳnh Hoa Lâu bị nàng nhục nhã một phen mà hắn còn không chết tâm, cư nhiên bây giờ lại tìm tới cửa.
“Tiểu Mặc con về phủ tướng quân trước đi, sau khi về phủ, ngủ sớm một chút không cần chờ mẫu thân, mẫu thân làm xong việc sẽ trở về”.
“Dạ, mẫu thân cẩn thận” Tiểu Mặc khôn khéo lên tiếng.
Vân khê nhàn nhạt cười một tiếng cúi đầu xuống hôn một cái ở trán của nhi tử.
Lần này Vân Tiểu Mặc không có né tránh, đáy lòng không khỏi thấy may mắn, mẫu thân yêu thương của bé rốt cuộc đã quay trở về rồi.
“Bạch Sở Mục, Long Thiên Thần hai người các ngươi hộ tống Tiểu Mặc về phủ tướng quân trước, cần phải bảo đảm an toàn của bé. Nếu mà bé có sơ xuất gì ta sẽ tìm các ngươi tính sổ.”
“Vậy còn ngươi” Long Thiên Thần mang theo ánh mắt địch ý nhìn lướt qua Tây Môn Huyền Diệp đứng bên cạnh xe ngựa, đối với tên này hắn không có chút cảm tình nào. Muội muội của Tây Môn Huyền Diệp chính là bị Tiểu Bạch làm bị thương, trong lòng hắn có chút lo lắng sợ Tây Môn Huyền Diệp sẽ trả thù Vân Khê.
Hiểu rõ ý nghĩ của hắn, Vân Khê cho hắn một ánh mắt an tâm rồi nói: “Ta không sao, ngươi thay ta chiếu cố thật tốt Tiểu Mặc chính là giúp ta rất lớn rồi “
Long Thiên Thần thấy nàng tự tin vả lại rất kiên trì, liền gật đầu không nói gì nữa.
Xe ngựa Dung Thiếu Hoa ở phía sau bọn hắn nghe được động tĩnh bên ngoài, cũng nhấc màng xe lên.
“Biểu muội cần huynh giúp một tay không?”
“Không cần ta chỉ cùng thái tử điện hạ ôn chuyện, các ngươi không cần khẩn trương như vậy. Thái tử điện hạ thấy có đúng không?” Vân khê hướng Tây Môn Huyền Diệp liếc một ánh mắt, đáy mắt mang đầy ánh sáng lạnh.
Tây Môn Huyền Diệp giật mình, bị ánh mắt sáng lạnh của nàng làm khiếp đảm nhưng rất nhanh hồi phục lại .
“Dĩ nhiên“ hắn đáp
Vân Khê bước lên xe ngựa của hắn, xe ngựa từ từ chạy đi xa. Dung Thiếu Hoa lẳng lặng nhìn bọn họ rời đi, trong đôi mắt phượng ánh sáng bình tĩnh hiện lên, lấp lánh như cánh bướm đang bay múa, đem tất cả tâm tình cũng che dấu ở trong bóng đêm.
Xe ngựa đi được một đoạn đường thì từ từ dừng lại.
Vân Khê dựa vào vách xe ngựa, nhắm mắt dưỡng thần, không lo lắng chút nào đối phương có thể đem bán nàng hay không?
Màn xe vén lên, khuôn mặt tuấn mỹ của Tây Môn Huyền Diệp xuất hiện lần nữa trong tầm mắt của Vân khê. Hắn đưa một tay về phía nàng, bên môi đều là nụ cười đủ để mê hoặc ngàn vạn thiếu nữ trẻ tuổi. Cười giống như chó Nhật vậy, có bệnh! (=]]]])
Vân Khê ở đáy lòng nói thầm một tiếng, không nhìn cái tay hắn đưa tới, trực tiếp nhảy thẳng xuống xe. Trải qua một màn mới vừa rồi ở Quỳnh Hoa Lâu, Tây Môn Huyền Diệp đã biết thói quen lãnh ngạo cùng thờ ơ của nàng, nên chỉ ngượng ngùng thu tay về.
Nàng thấy vậy buồn cười nói. “Dẫn ta tới nơi này làm cái gì?” Ngẩng đầu lên nhìn tấm bảng nơi cửa có đề ba chữ “Di Nhiên các”, nghe rất thanh nhã, đáng tiếc lại phải ở cùng người bất nhã.
Tây Môn Huyền Diệp khách khí nói: “Xin Vân tiểu thư giải độc cho hoàng muội của ta! Sau khi giải xong, nguyện lấy vạn lượng vàng dâng lên.”
Cũng biết học thông minh, hiểu được tiến lùi. Vân Khê ở đáy lòng thầm khen một tiếng, cũng không đại biểu nàng đối với hắn thay đổi cái nhìn, người này tâm cơ thâm trầm, cũng không phải hiền lành gì. Chỉ là vạn lượng vàng nghe rất có sức dụ hoặc . . . . . .
“Được thôi! Ba ngày sau, một tay giao vàng, một tay giao thuốc giải, quá hạn sẽ không còn hiệu quả.”
“Ba ngày sau? Vậy hoàng muội của ta nàng. . . . . .” đáy mắt Tây Môn Huyền Diệp đầy nghi ngờ. Vân Khê khóe miệng nâng lên, cười như không cười: “Yên tâm, nàng tạm thời không chết được. Chỉ là, nếu ba ngày sau không ăn thuốc giải, vậy thì khó nói.” Ánh mắt nàng hơi chớp động ẩn nhẫn, Tây Môn Huyền Diệp gật gật đầu, lên tiếng: “Được, ba ngày sau, nhất định dâng lên vạn lượng vàng.”
Lời của hắn mới vừa nói xong, tầm mắt có thể thấy được sự tin tưởng, Vân Khê liền nhanh nhẹn xoay người rời đi, tác phong gọn gàng linh hoạt, thân thủ nhanh nhẹn, thật đúng là rất đặc biệt. Nếu không phải lo lắng an nguy của muội muội, hắn rất muốn đuổi theo cùng nàng bồi dưỡng tình cảm một chút, mỹ nhân như thế, không chỉ để thưởng tâm duyệt mục (thưởng thức cái đẹp), đối với nghiệp lớn sau này của hắn cũng là trợ thủ rất tốt, về công về tư, hắn đều muốn lấy được nàng, phàm là nữ nhân mà Tây Môn Huyền Diệp hắn nhìn trúng, cũng chưa có một ai có thể tránh được bàn tay của hắn . Một thần thái khác thường xẹt qua ánh mắt hắn, môi của hắn nâng lên thật cao, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra vài tia tà mị bỉ ổi. Đêm rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại.
Vầng trăng non treo trên bầu trời đêm, tỏa ra ánh sáng nhu hòa. Gió thổi, ánh sao nhấp nháy, lúc sáng lúc tối.
Sau lưng tiếng bước chân như có như không, càng ngày càng rõ ràng, đối phương tựa hồ không có cố ý ẩn dấu tung tích, cứ như vậy mà đi theo phía sau nàng, nàng đi nhanh mấy bước, tiếng bước chân liền tăng nhanh mấy bước, nàng đi chậm mấy bước, tiếng bước chân cũng thả chậm theo.
Ở ngực giống như có mèo quào trúng, Vân Khê thật muốn nổi điên. Người sau lưng có hơi thở cường đại rất là quen thuộc, nàng đã thấy người đó, người có thể để cho nàng cảm giác được áp lực vô hình cũng chỉ có hắn.
Hắn vẫn đi theo nàng, mục đích gì không cần nói cũng biết, chẳng qua là nàng không hiểu, hắn vì sao không trực tiếp tiến lên đây gặp nàng xác nhận đáp án mà hắn muốn biết, chứ không phải cứ đi theo nàng như vậy? Chẳng lẽ hành hạ nàng, chính là niềm vui của hắn sao? Rất tốt, Nếu hắn nghĩ muốn nàng chơi trò chơi mèo vờn chuột, như vậy nàng liền theo cùng đến cùng!
Khóe môi nhếch lên độ cong tà tứ, Vân Khê buông lỏng tâm tình, giống như đang ra ngoài tản bộ ban đêm.