Gia tộc Bắc Thần phát thiếp mời rất rộng, có người vì nhận được thiếp mời mà phiền não, có người vì không có được thiếp mời cũng phiền não.
Nhận được thiếp mời, tượng trưng cho một loại thân phận, chỉ có đại gia
tộc có thực lực cường đại ở trên Long Tường đại lục mới có tư cách nhận
được thiếp mời của gia tộc Bắc Thần, cho nên những người không có được
thiếp mời buồn vì sẽ bị người đời cho rằng gia tộc của mình hoặc môn
phái của mình không đủ mặt mũi, mà những người nhận được thiếp mời, buồn cũng là vì lo lắng sự kiện lần này, gia tộc Bắc Thần có thể tạo thành
uy hiếp đối với gia tộc của bọn họ hay không.
“Trên thiếp mời có viết rõ nơi dừng chân nghỉ ngơi của mọi người, mỗi mỗi người nghỉ ngơi ở những thành trì khác nhau, không nên tự tiện đi
lại, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí!”
Thái độ tiếp đãi khách nhân của bọn hạ nhân cực kỳ lớn lối, những cao thủ của các gia tộc và môn phái giận mà không dám nói gì, lúc này khiêu khích gây chuyện, là hành động không khôn ngoan.
Hai người Vân Khê và Long Thiên Tuyệt tới địa phận của gia tộc Bắc
Thần, bọn họ cũng không cùng đến với những người khác vì để dễ dàng làm
việc. Đi tới cửa đại môn nghe được thái độ lớn lối của hạ nhân gia tộc
Bắc Thần, hai người đều nhíu mày, mở ra thiếp mời trong tay, nhìn kỹ,
trên thiếp mời quả nhiên viết địa điểm: thành Lạc gia.
Nghe nói lãnh địa của gia tộc Bắc Thần hiện tại có tổng cộng một trăm tòa thành trì, mấy ngày trước, bọn họ chỉ có ba mươi tòa thành trì, mấy ngày sau, thoáng cái lại chiếm thêm bảy mươi tòa thành trì, có thấy
được lợi hại trong chuyện này.
Bây giờ bọn họ mời khách nhân tham dự sự kiện, để cho những khách
nhân ở lại gian phòng, không phải là phân chia từng cái gian phòng một,
mà là trực tiếp dựa theo số người đến tham dự phân chia thành trì, có
thể nói là mạnh tay a.
Trên tường thành, dán một tờ giấy có vẽ tấm bản đồ phân bố vị trí của các tòa thành trì, từ bản đồ nhìn lại vị trí của thành Lạc gia toàn bộ
tòa thành nằm ở phía Bắc và là toàn thành lớn nhất ở đó, có thể nói, bọn họ muốn đến thành Lạc gia, thì phải đi qua một loạt những thành trì
khác, từ Nam đi thẳng đến Bắc. Nhưng nếu bọn họ muốn rời khỏi thành Lạc
gia, cũng phải từ Bắc đến Nam, đi qua cả thành Lạc gia, an bài như thế,
quả thực làm cho người ta phải suy nghĩ cho kỹ.
“Chủ nhân của các ngươi ở tại tòa thành trì nào? Chúng ta có chuyện
quan trọng, muốn tự mình ra mắt chủ nhân của các ngươi.” Vân Khê tiến
lên hỏi.
“Chủ nhân nói, trước ngày mai, bất luận kẻ nào ngài ấy cũng không
muốn gặp. Các ngươi nên đi đâu thì đi đi, đừng ở chỗ này làm mất thời
gian của ta, không thấy ta đang bận rộn sao?” Thái độ của hạ nhân không
phải lớn lối bình thường .
Vân Khê đánh giá hắn, tu vi của người này nhiều lắm cũng là vừa mới
tới Huyền tôn chi cảnh, nhưng dám lớn lối như thế, có thể thấy, hắn dựa
vào người có thế lực chó má như thế nào.
Trong lòng nhớ đến an nguy của nữ nhi, Vân Khê không muốn gây rắc
rối, cùng Long Thiên Tuyệt bàn bạc nói: “Thiên Tuyệt, làm sao bây giờ?”
“Chúng ta trước tiên vào thành, sau đó hỏi thăm rồi hãy nói.” Long Thiên Tuyệt nói.
Hai người đang muốn vào thành, trên bầu trời bay tới một con hắc ưng (chim ưng màu đen), trên hắc ưng, một gã nam tử đang ngồi, trên người mặc trường bào màu tối, đi theo phía sau hai gã tùy tùng.
“Tông Chính Minh Kiếm?”
Vân Khê liếc một liền nhận ra đối phương, người này chính là con trai lớn của Tông Chính gia chủ,Tông Chính Minh Kiếm. Bởi vì có quan hệ với
Bắc Thần Mẫn Nhi, trong lòng Tông Chính Minh Kiếm vẫn còn oán hận đối
với Hách Liên Tử Phong, cho rằng Bắc Thần Mẫn Nhi hại chết mẫu thân của
hắn, lại càng vô cùng xem thường Hách Liên Tử Phong dựa vào mẫu thân, ăn nhờ ở đậu tại gia tộc Tông Chính. Lần này hắn đi tới địa phận của gia
tộc Bắc Thần, không biết đáy lòng hắn có cảm nhận gì?
“Khê Nhi, nàng có chú ý tới trên cánh tay hắn có buộc một dải lụa màu trắng không? Chẳng lẽ gia tộc Tông Chính gần đây có xảy ra tang sự ?”
Long Thiên Tuyệt quan sát tỉ mỉ.
“Đúng vậy a, ta cảm giác hôm nay Tông Chính Minh Kiếm không giống với trước kia, không chỉ là thực lực tăng lên, phong thái trên người cũng
khác trước rất nhiều.”
Trong lúc hai vợ chồng đánh giá hắn, thì Tông Chính Minh Kiếm cũng
chú ý tới hai người bọn họ, mắt lạnh quét tới, mang theo lạnh lẽo, không lưu lại bất kỳ cái gì, hắn rất nhanh thu hồi tầm mắt, mang theo tùy
tùng, trực tiếp hướng trong cửa lớn đi vào.
“Hắn quả nhiên thay đổi, so với lúc trước càng biết kiềm chế cảm xúc của mình.” Long Thiên Tuyệt đánh giá.
Đang nói chuyện, người phía sau lại bàn tán xôn xao, không biết đại
nhân vật nào đến. Hai vợ chồng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy xa xa một đội ngũ đang từ từ đi đến, mặc quần áo có màu sắc giống nhau, trên người
mỗi người đều mang bội kiếm, rất có khí thế.
“Là cao thủ của Vân tộc!”
“Nhìn đội hình của đội ngũ này, người tới chắc không phải là Tông chủ của Vân tộc chứ?”
“Nghe nói Vân tộc những ngày gần đây có sự thay đổi rất lớn về số
người trong gia tộc, giống như là xảy ra chuyện gì đại sự, Vân Huyễn
điện và Vân Thành đều thay đổi chủ nhân, ngay cả Nội tông của Vân tộc
cũng không ngoại lệ.”
“. . . . . .”
Vân Khê nhìn trang phục đoàn người này, lúc này liền ý thức được, bọn họ nhất định là cao thủ đến từ Nội tông của Vân tộc, bởi vì hiện nay
Vân Thành và Vân Huyễn điện do phụ thân chưởng quản, nếu có bất kỳ khác
thường, phụ thân tất nhiên sẽ truyền tin tức cho nàng đầu tiên, đến nay
nàng cũng không có nhận được bất kỳ tin tức, nói rõ phụ thân căn bản
không có phái bất kỳ cao thủ nào của Vân tộc đến tham gia sự kiện của
gia tộc Bắc Thần.
Đến từ Nội tông của Vân tộc, người nào đây?
Chỉ thấy ở giữa đội ngũ đó, có một cỗ xe ngựa được bao phủ lụa trắng, bên trong xe ngựa có thân ảnh một cô gái như ẩn như hiện, nhìn thân ảnh này, nàng có cảm giác quen thuộc.
Đội ngũ đến gần, phía trước đội ngũ, có người hô lớn nói: ” Tông chủ Vân tộc giá lâm!”
“Cái gì, là Tông chủ Vân tộc tự mình đến?”
“Vân Tông chủ, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu!”
“Vân Tông chủ, xin mời ngài trước!”
“. . . . . .”
Các cao thủ của các gia tộc khác nghe thấy người tới là Tông chủ của
Vân, mọi người ân cần đi lên trước, muốn cùng bà ta lôi kéo làm quen, để gia tộc của bọn họ có thể có được sự che chở của Vân tộc.
Hai người Vân Khê và Long Thiên Tuyệt đồng loạt thay đổi sắc mặt, người tới lại là Tông chủ?
Ngày đó ở Hắc Mãng Sơn, Tông chủ may mắn chạy trốn, hiện tại bà ta gióng trống khua chiêng mà đến, không sợ bị báo thù sao?
“Vào thành!” Bên trong xe ngựa truyền ra giọng nói của cô gái, lãnh khốc mang theo sự không kiên nhẫn.
Cái thanh âm này. . . . . . Vân Khê từ từ đi tới, gần tới hướng của
đội ngũ, đến khi đội ngũ đi qua trước mặt nàng, nàng giơ tay lên phất
lên một cỗ giố, lụa trắng được gắn vào bên ngoài xe ngựa đột nhiên bị
thổi lên, lộ ra hình dáng người ở bên trong xe ngựa.
“Cung chủ?” Vân Khê tuyệt đối không nghĩ tới, người mình nhìn thấy, thế nhưng lại là Cung chủ.
Cũng trong lúc đó, bốn mắt nhìn nhau, Cung chủ nhìn thấy Vân Khê, ánh mắt của bà ta đột nhiên co rụt lại, nhưng rất nhanh khôi phục sự bình
tĩnh.
“Dừng xe!” Bà ta lại chủ động dừng lại, vén lên rèm cừa, từ bên trong xe ngựa đi ra, không có đi xuống xe ngựa, mà là trên cao nhìn xuống Vân Khê, “Ta tưởng là ai, nguyên lai là phản đồ của Vân tộc chúng ta, vụng
trộm cướp vị trí Cung chủ của Vân Huyễn điện!”
Lời bà ta vừa thốt ra, Vân Khê rất nhanh liền nhận lấy sự chỉ trỏ của mọi người vây xem.
“A? Thì ra là nàng là kẻ phản bội lại Vân tộc ?”
“Nàng vụng trộm cướp vị trí Cung chủ của Vân Huyễn điện?”
“. . . . . .”
Vân Khê nhìn chăm chú vào Cung chủ, nở nụ cười lạnh: “Đã lâu không
gặp, Cung chủ. Kể từ sau khi ở Vân Huyễn điện chạy trối chết, ngươi biến hóa nhanh chóng, hiện tại lại xưng là Tông chủ của Vân tộc, ở bên ngoài giả danh lừa bịp, thử hỏi trong thiên hạ này người vô sỉ hạ tiện nhất
là ai, không nghi ngờ chút nào, ngoài Cung chủ ngươi còn ai khác!”
“Lớn mật! Ai cho phép ngươi chửi bới Tông chủ ?” Trong đội ngũ, có
một tên cao thủ đứng dậy, hướng về phía Vân Khê cao giọng thét, “Đứng ở
trước mặt ngươi, chính là tân Tông chủ người mới vừa nhận chức Tông chủ
của Vân tộc ta, nếu như ngươi còn dám nói xằng nói bậy, chửi bới danh dự Tông chủ, thì người chính là kẻ địch của ta và cả các cao thủ Nội tông
của Vân!”
Cao thủ đi ra một bước, quanh thân huyền khí buông thả, hơi thở hùng
hồn, ít nhất ở Huyền Hoàng lục phẩm trở lên. Không chỉ có thực lực của
hắn như thế, những cao thủ còn lại đi theo trong đội ngũ, hơi thở của
mọi người cũng rất cường đại, thực lực không tầm thường.
Vân Khê sau khi kinh nghi (ngạc nhiên + nghi ngờ) qua đi, từ từ hiểu rõ một sự thật, đoàn người này của bọn họ không phải là giả danh lừa bịp, mà là thật.
“Ngươi là tân Tông chủ của Vân tộc Tông chủ, vậy thì Tông chủ trước đâu?”
“Tông chủ đem vị trí Tông chủ vị truyền lại cho ta sau, tự nhiên là
lui về phía sau.” Cung chủ đắc ý cười cười, có thể ở trước mặt đối thủ
của mình ngày xưa dương oai, bà ta cảm thấy rất sung sướng, có lẽ ngay
chính bà ta cũng sẽ không nghĩ đến, mình còn có thể có cơ hội một lần
nữa Đông Sơn tái khởi .
“Vân Khê, ngươi nhất định không nghĩ tới, ta cũng sẽ có một ngày Đông Sơn tái khởi sao? Ngươi bây giờ chẳng qua chỉ là Cung chủ Vân Huyễn
điện, hơn nữa còn là tự phong, căn bản không có nhận được sự thừa nhận
của Nội tông, ta mới thật sự là người đứng đầu ở Vân tộc!”
Vân Khê rất nghi ngờ, Tông chủ truyền ngôi cho Cung chủ với mục đích
gì, Cung chủ là một người tư lợi, có thể bất cứ lúc nào cũng có thể vứt
bỏ đồng liêu cùng môn phái của mình, nàng có tư cách gì kế nhiệm vị trí
Tông chủ?
Không đợi nàng nói chuyện, Long Thiên Tuyệt cười khẩy nói: “Khê Nhi,
Vân tộc chúng ta khi nào nhiều hơn một cái Nội tông? Nội tông hiện tại,
chẳng phải nàng đã nhận rồi sao? Sẽ không phải là những người khác tự
phong a?”
Bàn về công phu đổi trắng thay đen, vợ chồng bọn họ, tuyệt đối sẽ không kém hơn so với bất luận kẻ nào.
Vân Khê nhẹ nhàng nở nụ cười: “Còn không phải sao, bổn tọa làm sao
không biết Vân tộc ta còn có một Nội tông? Ngươi này đồ giả mạo, dám giả mạo Vân tộc ta, khắp nơi giả danh lừa bịp, trong ngày thường bổn tọa
không thấy được thì thôi đi, hôm nay thấy được, lập tức quyết định không thể dung túng các ngươi làm xằng làm bậy nữa!”
Nàng vừa nói, hướng mọi người vây xem phất tay một cái, nói: “Các vị
chuyện này không liên quan đến mọi người, xin lui về phía sau, chúng ta
cần xử lý một chút việc nhà.”
Mọi người vây xem đều mờ mịt, người nào mới là Vân tộc chân chính a?
Cung chủ sắc mặt âm trầm, giọng ghét bỏ nói: “Vân Khê, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì? Nơi này chính là địa phận của gia tộc Bắc Thần, ta hôm nay tới chính là đại diện cho Nội tông của Vân tộc, đến đây hướng Bắc
Thần gia chủ chúc mừng. Ngươi muốn ở chỗ này khiêu khích sinh sự, đó
chính là hướng gia tộc Bắc Thần khiêu khích, trong mắt ngươi đến tột
cùng đem cao thủ gia tộc Bắc Thần đặt ở chỗ nào?”
Nàng trái một câu gia tộc Bắc Thần, phải một câu gia tộc Bắc Thần,
nói trắng ra, chính là muốn khích bác quan hệ giữa gia tộc Bắc Thần và
hai vợ chồng Vân Khê,thật là nham hiểm.
Quả nhiên, chuyện bà ta thêu dệt có tác dụng, hạ nhân giữ cửa thành
đi tới, xua đuổi nói: “Chủ nhân phân phó, trong lúc diễn ra sự kiện,
không cho phép bất luận kẻ nào trong thành đánh nhau, ai dám vi phạm quy củ, tự gánh lấy hậu quả!”
Vân Khê hí mắt, uất giận trừng mắt hướng về phía Cung chủ châm ngòi
khích bác: “Ngươi được lắm, ngươi tốt nhất cả đời núp ở gia tộc Bắc
Thần, núp dưới cánh chim che chở của gia tộc Bắc Thần. Nếu không, một
khi ngươi rời đi gia tộc Bắc Thần, ngươi sẽ phải cẩn thận cái mạng nhỏ
của mình.”
“Ngươi cũng tốt nhất không nên hành động thiếu suy nghĩ, hôm nay cửa
thành nhiều người chứng kiến như vậy, nếu ta ở trong thành có bất kỳ
chuyện gì không may xảy ra, tất nhiên là ngươi gây nên.” Cung chủ đắc ý
nở nụ cười lạnh, nhưng trong lòng bà ta lại rõ ràng, nếu hai người vợ
chồng bọn họ cùng hợp lực đối phó với bà ta, bà ta khẳng định không phải là đối thủ của bọn họ, nhưng cũng may nơi này là địa phận của gia tộc
Bắc Thần, tất cả mọi người e ngại Tử yêu, không dám ở địa phận của lão
hành động thiếu suy nghĩ, cho nên bà ta mới dám gióng trống khua chiêng
mà đến, mới không có sợ hãi.
“Vậy thì kẹp chặt cái đuôi của ngươi, cẩn thận coi chừng mệnh của
mình, đầu của ngươi nhiều nhất chỉ có thể đặt ở trên cổ của ngươi mấy
ngày. Tin tưởng ta, ta tuyệt đối sẽ không để đầu của ngươi đặt trên cổ
quá ba ngày.” Vân Khê bỗng nhiên nở nụ cười trong trẻo, nụ cười như vậy, ngược lại càng khiến cho lòng người thêm sợ sệt.
Cung chủ đáy lòng run lên, giọng ghét bỏ nói: “Vậy chúng ta chờ xem!” Nói xong, bà ta một lần nữa đi vào xe ngựa, đội ngũ tiếp tục đi về phía trước, vào cửa thành.
Vân Khê ngưng mắt nhìn phương hướng xe ngựa, cách xa một khoảng cách, bọn họ có thể cảm nhận được tiếng hít thở hỗn loạn của Cung chủ trong
xe ngựa. Bà ta đang khiếp đảm sao? Nàng chính là muốn làm cho bà ta
khiếp đảm!
Lần này, là chính bà ta đụng vào lưỡi kiếm của nàng, nhưng nếu bà ta
vẫn mất tích, hoàn toàn mai danh ẩn tích ở trên giang hồ, nàng có lẽ sẽ
tha cho bà ta một lần, bởi vì bà ta chính là một Cung chủ, còn không
đáng để nàng hao hết tâm tư đi tìm ở khắp nơi. Nhưng là lần này, chính
bà ta đưa tới tận cửa, nàng tuyệt không để cho bà ta dễ dàng đi ra khỏi
địa phận của gia tộc Bắc Thần.
“Thủy Quy tiền bối ——”
Oanh một tiếng nổ, một con Thủy Quy khổng lồ đáp xuống cửa thành, khiến cho cát bụi bay đầy trời ở cửa thành.
“Thủy Quy tiền bối, làm phiền ngươi bắt đầu từ bây giờ, trấn thủ ở
cửa thành, một khi phát hiện Cung chủ muốn lặng lẽ rời khỏi cửa thành,
liền lập tức báo lại cho ta.”
Vân Khê cố ý nói lớn tiếng, thanh âm xa xa truyền đi, truyền đến bên
trong xe ngựa phía trước, bên trong xe ngựa truyền ra móng tay ma sát
bám chặt vào thành xe.
“Tiểu tiện nhân chết tiệt, ngươi chờ đó cho ta!” Cung chủ khẽ nguyền
rủa, đáy lòng bắt đầu bất an, thật ra thì lần này bà ta lấy thân phận
Tông chủ đến đây tham gia sự kiện, bản thân cũng không phải là tự
nguyện, nhưng là. . . . . . Không có biện pháp, bà ta cũng là vạn bất
đắc dĩ.
Có lẽ, Tông chủ đã dự liệu đến chuyện này, cho nên mới lệnh cho mình đến đây sao?
Bà ta bỗng nhiên nở nụ cười thê lương, cảm thấy tình cảnh của mình thật đáng buồn.
Ngoài cửa thành, đột nhiên có thêm một con Thủy Quy, miễn cưỡng gục ở cửa thành, chặn lại không ít người đi đường. Hạ nhân canh giữ cửa không vui, tiến lên xua đuổi nói: “Nơi này là cửa thành, còn rất nhiều khách
nhân khác còn muốn đi qua, các ngươi nhanh đem con rùa to lớn này bắt
lại!”
“Có bản lãnh, chính các ngươi nghĩ biện pháp bắt nó đi.” Vân Khê lạnh lùng bỏ lại một câu nói, khoác lên cánh tay của Long Thiên Tuyệt, vợ
chồng hai người không coi ai ra gì vào cửa thành.
Long Thiên Tuyệt mím môi cười, cúi đầu nhìn chuyện xấu ái thê đã làm, đáy mắt đều là ánh sáng ôn nhu.
“Các ngươi không thể đi! Các ngươi đi, con rùa to kia làm sao bây
giờ? Các ngươi không thể như vậy. . . . . .” Hạ nhân ở phía sau bọn họ
không ngừng gào thét, đáng tiếc cũng không được, hai vợ chồng quyết định muốn để Thủy Quy cự thú ở lại, nên tuyệt đối không thể đem nó nửa đường mang đi.
Những khác khách nhân khác đang vây xem, mới vừa rồi họ nếm không ít
mùi đau khổ của bọn hạ nhân này nên ai nấy cũng dùng ánh mắt lạnh cùng
chê cười bọn họ, bây giờ nhìn thấy bộ dáng bó tay không có kế sách đối
phó của bọn họ, cũng không khỏi có chút nhìn hả hê, không có ai đi hỗ
trợ, rối rít giải tán.
Nhóm hạ nhân sau một hồi cân nhắc, mấy tên cùng nhất trí ý kiến, cố
gắng cùng nhau hợp lực đem con rùa này mang đi, ai ngờ, bọn họ vừa nhích tới gần, Thủy Quy cự thú đã đạp bay bọn họ.
“Nhanh đi chuẩn bị chút đồ ăn cho lão nhân gia ta, không có đồ ăn,
lão nhân gia ta cũng không ngần ngại coi tụi bay là đồ ăn.” Thanh âm
lười biếng của Thủy Quy vang lên, thân hình to lớn, ung dung gục ở tại
chỗ, rất giống chờ người đến hầu hạ đại gia, há mồm liền hỏi người muốn
ăn .
Lại có thể nói?
Một con rùa có thể nói, chuyện này là như thế nào?
Đó là thần thú a!
Bọn hạ nhân kinh ngạc liếc mắt nhìn lẫn nhau, vốn còn muốn nghĩ biện pháp bắt nó đi, lập tức bị gạt sang một bên.
“Còn không đi chuẩn bị đồ ăn cho Quy đại gia? Nhớ kỹ, phải là thứ tốt nhất!” Hạ nhân sắc mặt biến đổi cực nhanh, những người có thực lực cao
cường, bọn họ cũng dám chọc, bởi vì trong lòng những người kia đều sợ
hãi chủ nhân của bọn họ, duy chỉ có thần thú hắn không dám chọc, bởi vì
thần thú một khi thoát khỏi phạm vi tầm mắt của chủ nhân, trời mới biết
nó đến tột cùng sẽ làm ra chuyện như thế nào.
Cho nên Thủy Quy danh chánh ngôn thuận ở cửa thành làm Quy đại gia,
được hạ nhân hầu hạ ăn uống, còn có thể một mình chiếm lấy cửa thành làm chỗ ở.
Trung tâm phủ đệ của gia tộc Bắc Thần.
Vì sự kiện của gia tộc sắp tới gần, nên phủ đệ đề phòng càng thêm sâm nghiêm.
Khách nhân đến đây tham gia sự kiện đã lục tục tới thành trì phụ cận, bọn hạ nhân tiến đến truyền tin thường xuyên đi tới đi lui, Hách Liên
Tử Phong cũng không có nhàn rỗi, vợ chồng hai người Vân Khê vừa mới tới
địa phận của gia tộc Bắc Thần, hắn ngay lập tức nhận được tin báo của
thủ hạ truyền tới.
Trở lại gian phòng, thấy Tiểu Nguyệt Nha đang cuộn trong chăn ấm ngủ
ngon lành, hắn nhẹ nhàng ngồi ở mép giường, không có lập tức đánh thức
bé.
Đoán được lão tổ tông có thể đã biết hồn phách của Vân Huyên ký túc ở trên người tiểu phượng hoàng, tạm thời sẽ không tạo thành uy hiếp gì
đối với Tiểu Nguyệt Nha, cho nên hắn cũng không vội đem bé đưa ra phủ.
Hai ngày này, hắn để Tiểu Nguyệt Nha ở tại gian phòng của mình, hai
người cùng ăn cùng ngủ, chung sống rất là vui vẻ. Nghĩ đến bé lập tức sẽ phải rời đi, đi theo cha mẹ của bé trở về nhà về nơi thuộc về bé, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy buồn.
Hắn thừa nhận hắn cùng đứa nhỏ này có duyên phận tương đối đặc biệt,
mỗi một lần nhìn thấy bé, đáy lòng của hắn cũng sẽ trở nên mềm mại,
không cách nào đối đãi với bé lãnh khốc vô tình như đối đãi với những
người xa lạ khác. Cùng bé chung sống mấy ngày, khiến cho hắn lần đầu
tiên có cảm giác làm một phụ thân, được một hài tử lệ thuộc và tin
tưởng, đem hết toàn lực đi bảo vệ bé, nhìn bé trưởng thành, cảm giác đó
thật tuyệt diệu. Nếu mình có thể có một nữ nhi thông minh đáng yêu như
vậy, thì thật là tốt biết bao?
Ngón tay nhẹ nhàng mà xoa gương mặt trơn bóng của bé, hắn rất muốn
giữ bé ở lại, có lẽ có bé ở bên cạnh mình, cuộc sống của mình cũng sẽ
không trở nên nhàm chán cô độc như vậy.
Hắn nở nụ cười tự giễu, rất nhanh hủy bỏ ý nghĩ của mình, mình là
người nào, tình cảnh như thế nào, như thế nào có thể cho bé một cuộc
sống an ổn để trưởng thành đây?
Bé hẳn nên có cuộc sống có nhiều ánh mặt trời nhiều vui vẻ, mà không
phải sống cùng hắn cùng nhau sống một cuộc sống tăm tối, không có ánh
mặt trời không có vui sướng.
“Tiểu Nguyệt Nha, sau khi cháu trở lại bên cạnh cha mẹ, còn có thể nhớ đến thúc thúc tóc trắng không?”
“Thúc thúc tóc trắng, không nên đi, Huyên Huyên sợ.” Trong mộng,
khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Nguyệt Nha nhăn lại, miệng còn nói mớ, tay
nhỏ bé nắm chặt, giữ lấy ngón út của hắn. Lệ thuộc và tín nhiệm hắn như
vậy, khiến cho cảm xúc của Hách Liên Tử Phong thật lâu mới bình tình lại được.