Thánh cung trải qua một cuộc hạo kiếp, phần lớn các nơi đã biến thành phế tích, Thánh cung từng huy hoàng hiển hách một thời, hóa thành hư
ảo.
Tuy rằng thánh cung nơi nào cũng biến thành phế tích nhưng vẫn còn một gian phòng được bảo tồn.
Bên trong trần nhà thiết hoa lệ nhưng đơn giản, tất cả vật phẩm vừa
nhìn là thấy được, càng bắt mắt hơn chính là một bộ y phục ngân bạch vũ
được giắt trên giá áo, từng mãnh lân phiến đẹp tỏa ra ánh sáng trắng
noãn, hoa lệ mà thánh khiết. Mặc dù chung quanh nó mặt đất cùng vách
tường đều đã phủ đầy bụi đất, mà nó vẫn như cũ phát sáng như mới, không
nhiễm một hạt bụi.
Khoảnh khắc Vân Khê nhìn đến bộ y phục ngân bạch vũ này, liền nhận ra chủ nhân của bộ áo, trên thế gian này người có thể xứng đôi với Vũ Y
một món đồ độc nhất vô nhị như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có hắn!
Nhẹ vỗ về lân phiến trên Vũ Y, Vân Khê yêu thích không buông tay:
“Thiên Tuyệt, tại sao đem một xiêm y tốt như vậy đặt ở đây? Bỏ quên nó, không phải là đáng tiếc sao?”
Long Thiên Tuyệt khẽ cười nói: “Làm sao nàng biết nó nhất định là của ta?”
Vân Khê nhướng đuôi lông mày, đắc ý nói: “Vậy còn phải hỏi sao? Trừ chàng ra, còn có ai có thể xứng đôi với nó?”
Long Thiên Tuyệt trầm mặc không nói, nhưng cười đến càng sâu, con
ngươi sắc bén chiếu ra ánh sáng thản nhiên, đẹp không sao tả xiết.
Vân Khê tiếp tục vuốt ve lân phiến trên Vũ Y, chỉ cảm thấy trên mỗi
một mảnh đều ghi lại quá khứ của hắn, trong đầu tưởng tượng ra phong tư
của hắn sau khi mặc vào vũ y, hắn lúc trước là Thiên Long tôn giả, nhất
định là điên đảo thiên hạ, khuynh đảo chúng sanh a?
“Thiên Tuyệt, có thể mặc nó được không? Ta muốn xem một chút bộ dáng chàng lúc trước. . . . . .”
Đuôi lông mày ngưng lại, Long Thiên Tuyệt yên lặng nhìn Vũ Y, chậm chạp không có trả lời.
“Thiên Tuyệt? Chàng không sao chứ?” Vân Khê nhận thấy được hắn không
thích hợp, không khỏi có chút bận tâm, “Nếu như không thuận tiện…, hay
là thôi đi. Ta biết, có chút hoài niệm không tốt, không nguyện ý nhớ lại .”
” Xiêm y này là sư phụ ta tự mình sai người đặt làm, nhớ lại khi đó, ta mới vừa bộc lộ tài năng, trở thành Thiên Long tôn giả. Hắn đem cái
Vũ Y này đưa đến trước mặt của ta, nói với ta, từ nay về sau, ta chính
là tượng trưng cho Thánh cung. Tất cả hành động của ta, đại biểu cho
Thánh cung, ta phải cho người trong thiên hạ biết, Thánh cung là nơi
thần thánh nhất trong thiên hạ. . . . . .”
Hắn đột nhiên ngừng lại, tự giễu cười khẽ một tiếng: “Ta lúc ấy thật
rất ngu, tin vào sự đầu độc của hắn, liền tuân theo mệnh lệnh của hắn,
chung quanh tuyên dương cái thiện trừng phạt cái ác, tuyên dương tín
ngưỡng của Thánh cung. Ta thậm chí tin tưởng sư phụ của ta là người
thiện lương nhất thế gian, bởi vì hắn chẳng những trợ giúp dân đảo cải
thiện cuộc sống của bọn họ, còn ra lệnh cho đệ tử Thánh cung tuyên
dương cái thiện trừng phạt cái ác, giúp đỡ người nghèo khó. Khi đó, ta
thật tin tưởng Thánh cung có thể trở thành nơi tín ngưỡng cho tất cả mọi người trên Ngạo Thiên đại lục, khuyên răn mọi người hành thiện tích
đức, hướng tới điều tốt đẹp. . . . . . Nghĩ lại, ta mới thật sự là nối
giáo cho giặc!”
Long Thiên Tuyệt tiếp tục tự giễu khẽ cười, lông mày như mực thống
khổ cau lại, một đoạn quá như vậy , đã kết sâu trong lòng hắn.
“Thiên Tuyệt, chàng đừng nghĩ như vậy!” Vân Khê đau lòng bắt lấy tay
của hắn, an ủi, “Bất kể cung chủ như thế nào, chàng làm hết thảy cũng là tuyên dương cái thiện trừng phạt cái ác làm việc tốt, không làm thất
vọng lương tâm của chính mình, cho nên chàng không coi là nối giáo cho
giặc. Chàng có tín ngưỡng của chính mình, mà không phải là tín ngưỡng
của người khác, mới là tín ngưỡng của dân chúng khắp thiên hạ!”
Long Thiên Tuyệt tâm thần chấn động, thật lâu ngưng mắt nhìn nàng, cảm xúc mênh mông.
Hắn nắm tay Vân Khê thật chặt, thanh âm khàn khàn cong môi nói: “Ta
không cần ánh mắt người trong thiên hạ , ta chỉ quan tâm nàng, chỉ cần
nàng không cần quá khứ của ta, ta chính là người hạnh phúc nhất thế
gian này.”
“Đứa ngốc! Đã biết quá khứ của chàng, ta chỉ biết càng thêm kính
trọng chàng! Chàng không tin, chàng hỏi Tiểu Mặc đi, hắn không phải là
cũng càng thêm kính trọng người phụ thân như chàng sao?”
Hai người quay đầu, nhìn về phía Tiểu Mặc cùng Tiểu Bạch, chỉ thấy
một người một thú sủng đang gục đang gục trên một chiếc giường đã lâu
không sử dụng, vù vù ngủ.
Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt hai người buồn cười, bé yêu điên cuồng
mới vừa còn chơi ngựa gỗ, nhưng bây giờ lại ngủ say như chết. Ăn no,
chơi đủ, sau đó chính là vù vù ngủ, thật đúng là vô ưu vô lo mà!
Long Thiên Tuyệt lấy ra một xiêm y sạch sẻ, trùm lên trên người nhi tử, bất đắc dĩ lắc đầu cười khẽ một tiếng.
“Khê Nhi, ! Ta dẫn nàng đi tới một chỗ, nơi đó thích hợp cho nàng tĩnh tâm suy ngẫm.
Sau lưng tủ quần áo từ từ lộ ra một gian mật thất, ánh sáng nhu hòa
hiện lên, nhẹ nhàng nhấp nháy, khiến cho mật thất thần bí hơn.
Đi theo Long Thiên Tuyệt tiến vào trong mật thất, Vân Khê lúc này mới phát hiện, thì ra ánh sáng nhu hòa kia chính là do mười mấy viên dạ
minh châu rủ xuống trong mật thất tương ứng tạo thành.
Mật thất này là cái gì, rõ ràng chính là tàng bảo vật!
Từng rương vàng khối lấp lánh, làm hoảng ánh mắt người, còn có vô số
châu báu ngọc khí rực rỡ muôn màu, toàn bộ cộng lại đúng là phú khả địch quốc.
Vân Khê không nhịn được sợ hãi than nói : “Thiên Tuyệt, chàng cũng
phá sản quá đi? Lại đem bảo bối nhiều như vậy đặt ở nơi này, vạn nhất
bị người phát hiện trộm đi thì làm sao bây giờ?”
Ai ngờ Long Thiên Tuyệt lạnh lùng đáp lại: “Ngày thường ta để dành
nhiều trân bảo lắm những thứ này là chứa không hết còn dư lại .”
Vân Khê có chút bị sét đánh, trên đời có những người, sinh ra là để
cho người khác ghen tị, còn có những người, trời sinh là tới để đả kích
người khác!
Vân Khê không chút khách khí tặng hắn một chữ: “Cút!”
Long Thiên Tuyệt nghe vậy, không nhịn được khoan khoái cười to, Khê
Nhi của hắn phản ứng luôn khác với những người thường, thật là khả ái!
“Này, đây là cái gì?” Vân Khê tiếp tục tầm bảo, ở giữ đống bảo vật,
phát hiện một món đồ thú vị. Từ trên ngoại hình nhin, giống như một căn
phòng nhỏ, có cửa chính, có cửa sổ, xuyên thấu qua cửa sổ, còn có thể
thấy trong phòng có gia cụ nhỏ xíu, bàn ghế, mọi thứ đầy đủ hết, bên
trong tựa hồ còn có một chiếc giường nhìn rất thoải mái. . . . . . Chẳng qua là cả vật lẫn màu sắc có chút không đồng nhất, một nửa cũ kỹ, một
nửa mới tinh.
Long Thiên Tuyệt nhận lấy từ trong tay nàng, chừng lật xem dưới, cười nhạt nói: “Đây là một món đạo khí bán thành phẩm của ta luyện chế! Đều
tại tay nghề của ta, chỉ thành công một nửa, một nửa khác không có luyện chế thành công.”
“Đạo khí?” Vân Khê ánh mắt sáng lên, giơ lên chiếc nhẫn trữ vật trong tay nói, “Ta nghe nói chiếc nhẫn trữ vật này, bình thường thuộc về hàng thứ năm bảo khí, đạo khí này so sánh với bảo khí là cấp bậc luyện khí
cao cấp hơn sao?”
Long Thiên Tuyệt con ngươi lóe sáng lên, gật đầu nói: “Không sai! Đối với một luyện khí sư mà nói, có thể luyện chế ra một bảo khí tầm
thường, đã nói không dễ. Chỉ có luyện khí sư đẳng cấp tư chất cao mới có thể luyện chế ra đạo khí, đạo khí so sánh với bảo khí, nó càng thêm có
linh tính, giống như nàng bây giờ nhìn qua cái này là bán đạo khí thành
phẩm, nhưng nếu có một ngày nó có thể luyện chế thành công, như vậy
chúng ta chẳng những có thể đưa vào bên trong nó càng nhiều bảo vật thậm chí ngay cả chúng ta cũng có thể ở bên trong đó, vẫn làm việc cùng nghỉ ngơi bình thường.”
“Chàng nói thật? Người còn có thể ở bên trong đó?” Vân Khê lần nữa
nhận lấy quan sát, đối với phương diện luyện khí càng có thêm nhiều kiến thức.
“Vậy tại sao chàng không tiếp tục luyện chế tiếp, nếu có thể đem nó
luyện chế thành công, như vậy ba người một nhà chúng ta chẳng phải là có thể vào ở bên trong sao?” Vân Khê có chút mong đợi.
Long Thiên Tuyệt cười nhu loạn tóc mai của nàng, nói: “Nào có dễ dàng như vậy? Luyện chế đạo khí chẳng những cần thuần thục thủ pháp luyện
khí, điều tối quan trọng là phải có vật liệu thượng đẳng, đạo khí này
của ta sở dĩ luyện chế không thành công, cũng là bởi vì thiếu hụt long
tinh Thạch tinh khiết. Lúc ấy ta chiếm được một ít long tinh thạch trân
quý, nhất thời cao hứng, liền muốn luyện chế ra một đạo khí để thỏa mãn
chính mình, nhưng ta cũng biết long tinh thạch trong tay ta căn bản là
không đủ để luyện chế một đạo khí hoàn chỉnh, cho nên ta liền dùng
những thứ tinh thạch khác xen lẫn cùng long tinh thạch để luyện chế. Ta
tin tưởng bằng vào thành tựu luyện khí nhiều năm qua của ta, nhất định
có thể làm nên kỳ tích, mặc dù long tinh Thạch không đủ, cũng có thể lấy tài nghệ của ta để bù đắp thiếu thốn. Ai ngờ là ta quá tự phụ rồi,
long tinh thạch không đủ, căn bản là không thể nào luyện chế hoàn chỉnh
đạo khí, cho nên cuối cùng, ta phải bỏ cuộc.”
“Vậy cũng thật là đáng tiếc!” Vân Khê nhìn chăm chú căn phòng nhỏ,
yêu thích không buông tay, suy nghĩ một chút, nói, “Không bằng như vậy
đi, ta trước giúp chàng giữ nó, có lẽ một ngày nào đó chúng ta trùng hợp tìm được đầy đủ long tinh Thạch, đến lúc đó chàng lại tiếp tục đem nó
luyện chế hoàn chỉnh, có được hay không?”
Long Thiên Tuyệt đã nhìn thấy ánh sáng chờ mong trong đáy mắt nàng,
hứng thú luyện khí ngủ yên cũng chậm rãi sống lại, hắn sủng nịch cong
khóe môi cười một tiếng: “Tốt, nghe lời nàng! Vậy nàng ở chỗ này từ từ
tĩnh tâm, ta đi ra bên ngoài phụng bồi Tiểu Mặc, có chuyện gì, thì gọi
ta.”
“Thiên Tuyệt, chàng thật tốt !” Vân Khê cười một tiếng, kéo cổ của
hắn xuống, kiễng mũi chân, trên môi hắn hung hăng hôn một cái, thanh âm
ám muội ở giữa phòng âm u phá lệ vang lên.
“Nàng lại dẫn dụ ta, ta muốn phải. . . . . . Ừ?” Long Thiên Tuyệt cúi đầu ngó chừng nàng, cười đến tà mị, đáy mắt cũng là một mảnh trong
sáng, không có bất kỳ tạp sắc nào.
Vân Khê cười khúc khích, vội vàng đưa tay đẩy hắn ra, đưa một đường
đẩy tới mật thất cửa. Lần luyện đan tỷ thí này, mặc dù không phải là tỷ
thí chính thức, cũng không có bất kỳ vinh quang, nhưng nàng cực kỳ coi
trọng. Nàng mơ hồ có loại cảm giác, trải qua lần tỷ thí luyện đan này, ở phương diện luyện đan, thành tựu của nàng, sẽ nhận được những đột phá
đáng kể. Bởi vì đã có thời gian quá dài, ở phương diện luyện đan, nàng
không có bất kỳ đột phá lớn nào, nhu cầu cấp bách của nàng là cần một
đối thủ, tới trở thành hòn đá kê chân cho phương diện luyện đan của
nàng, mà Tần Tú không thể nghi ngờ là một lựa chọn rất tốt!
Ngồi xuống một tháp mềm trong mật thất, nơi này hẳn là nơi Long Thiên Tuyệt hàng ngày bí mật luyện công, Vân Khê nhắm mắt suy ngẫm, đem tất
cả trí nhớ về Tàn Hoa bí lục liên quan tới luyện đan, một lần nữa tinh
tế nhớ lại. Bình thường, nàng mỗi một lần đọc lại Tàn Hoa bí lục, cũng
sẽ có lĩnh ngộ mới, lần này cũng không ngoại lệ.
Nàng biết rằng, yếu tố chủ yếu nhất của luyện đan là: hỏa chủng, vật
liệu, phối phương, sau đó chính là tinh thần lực cùng linh hồn lực đem
kết hợp. Đối với người bình thường mà nói, ba cái đầu tiên cũng có thể
dễ dàng nhận được, chỉ có cái cuối cùng tinh thần lực cùng linh hồn lực
là khó khăn nhất, điều này cần thiên phú, là năng lực bẩm sinh, dĩ nhiên cũng bao gồm rèn luyện hàng ngày, nhưng vẫn là năng lực bẩm sinh làm
chủ, cho nên trên thế gian này luyện đan sư chân chính lại càng ngày
càng ít.
Vân Khê học tập luyện đan đến nay, đối với tinh thần lực nắm trong
tay đã có thành tựu nhất định, song linh hồn lực đối với nàng mà nói là
trống rỗng, nàng thủy chung cũng không cách nào lĩnh ngộ, đây cũng là
nguyên nhân nàng chậm chạp không cách nào lên cấp, rơi vào bình cảnh.
Nàng hiện tại thực sự muốn khiêu chiến cao thủ trong lĩnh vực này,
mục đích là muốn thông qua đối thủ lĩnh ngộ linh hồn lực như thế nào,
như thế nào mới có thể từ trên luyện đan tìm tới cảnh giới cao nhất.
Suy ngẫm, suy ngẫm, lại suy ngẫm. . . . . . Nàng cần lắng đọng tâm cảnh của mình, tới từ từ lĩnh ngộ.
Trong lúc vô tình, một ít thân ảnh màu trắng quen thuộc lần nữa hiện
lên ở trong đầu của nàng, song lần này, nàng không còn là vô hưu vô chỉ
múa kiếm, sự xuất hiện của nàng rất đặc biệt.
Vân Khê có thể mơ hồ nhìn thấy trong tay nàng nắm một ngọn lửa, ngọn
lửa kia màu sắc rất nhạt rất cạn rất mơ hồ, khiến nàng cảm thấy nó
không thực. Mặc dù như thế, nhưng nàng thiết thiết thực thực cảm nhận
được nhiệt độ của ngọn lửa từ trong tay nàng, cực nóng như vậy, mãnh
liệt như vậy, làm người ta hít thở không thông.
Trên trán Vân Khê từ từ toát ra mồ hôi nóng, vẻ mặt rất thống khổ,
nàng cả người thật giống như bị đặt ở trong lửa nóng thiêu đốt.
Nóng quá!
Thật khó chịu a!
Nàng sắp chịu không được rồi!
Vân Khê giãy dụa trốn tránh, muốn tỉnh lại, nhưng nàng thất bại, linh hồn của nàng, thần trí của nàng, toàn bộ cũng bị nhốt ở trong ngọn lửa
vô cùng vô tận này, không cách nào chạy trốn.
Sắc trời dần tối, Long Thiên Tuyệt ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, cảm
thấy thời gian không sai biệt lắm, liền gọi Tiểu Mặc tỉnh lại, đi tới
mật thất, gọi Vân Khê.
“Khê Nhi, đến giờ rồi, chúng ta cần phải đi.”
“Khê Nhi?”
Đợi đến gần , Long Thiên Tuyệt liền nhận thấy được Vân Khê có gì đó
không đúng, vẻ mặt nàng thống khổ, dọa hắn nhảy dựng lên. Lúc trước biết nàng có thói quen nằm mộng, song trong mộng của nàng, vẻ mặt rất vui
vẻ, chưa bao giờ xuất hiện thần sắc thống khổ như thế.
Hắn vội vàng bắt mạch đập của nàng, hết thảy đều bình thường.
Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Hắn càng lúc càng không giải thích được.
“Khê Nhi, mau tỉnh lại! Không phải nàng nói nàng phải tỉ thí luyện đan sao?”
“Khê Nhi, nghe được ta nói chuyện không?”
Long Thiên Tuyệt lần nữa gọi nàng mấy tiếng, nhưng vẫn không nhận
được bất kỳ lời đáp nào, nàng vẫn như cũ hãm sâu trong thế giới của
nàng, không cách nào tỉnh lại.
Vân Tiểu Mặc đi theo phụ thân tiến vào mật thất, nhận thấy mẫu thân
khác thường, không khỏi lo lắng: “Phụ thân, mẫu thân sao vậy? Mẫu thân
có thể gặp chuyện gì hay không a?”
Long Thiên Tuyệt đang tự phiền lòng, thấy nhi tử ở bên, hắn vội vàng
thu lại tâm tình không tốt của mình, nhợt nhạt mỉm cười nói: “Đừng lo
lắng! Mẫu thân con không có chuyện gì, nàng chẳng qua là luyện công quá
mức đầu nhập mà thôi.”
Hắn nghiêng thân, đem Vân Khê ôm lấy: “Tiểu Mặc, đi! Tỷ thí tối nay, mẫu thân con nhất định không muốn bỏ qua.”
Đúng vậy, hắn tin tưởng nàng sẽ không muốn buông tha cho cơ hội tỷ
thí lần này, cho nên hắn quyết định trước mang nàng đến yến hội, về phần cuối cùng có muốn tỷ thí hay không, đợi nàng tỉnh lại, tự mình quyết
định.
Ở một góc của hải đảo, một đêm lửa trại ngoài trời tiếng ca múa nhạc đang tưng bừng tiến hành.
Trăng trên biển.
Trăng sáng tỏ như nước, mang đến đêm đẹp đẽ.
Trong dạ tiệc, quần hùng tụ tập, có các cao nhân lánh đời tới từ các
hải đảo nhỏ, cũng có những khách nhân đến từ đất liền, Lưu xuyên nhất
hùng cùng Anh Mộc đại lang hôm nay làm chủ nhà, qua lại bận rộn, chào
hỏi khách khứa của riêng mình.
Bên trong đoàn khách, đoàn người Long Thiên Thần, Lam Mộ Hiên đã ở
trong đó, vị trí chỗ ngồi của bọn họ được an bài gần phía dưới, không
vì cái gì khác, chỉ vì nhân vật trình diện hôm nay toàn bộ đều có lai
lịch lớn, bọn họ so sánh với những người này, thì chỉ có vẻ nhỏ bé không đáng kể.
Trong đoàn người cũng có ngoại lệ, thí dụ như Hách Liên Tử Phong,
Đoan Mộc Hùng cùng Mộ lão ba người thì được an bài ở vị trí gần phía
trên, Hách Liên Tử phong cùng Đoan Mộc Hùng thân là thập đại gia tộc,
nhân vật phong vân, được mọi người sùng bái, không gì đáng trách, mà
còn lại Mộ lão là bởi vì ở giới luyện đan hắn được hưởng danh dự cùng
được người tôn trọng, vị trí của hắn ngược lại được an bài ở trên hai
người Hách Liên Tử Phong cùng Đoan Mộc Hùng.
Trong yến hội, còn có một hiện tượng tương đối kỳ lạ, đó chính là vị
trí những người phía trên, phần lớn đều là những nhân vật tương đối có
thành tựu trong giới luyện đan cùng giới luyện khí, tiếp theo mới là các cường giả trong giới võ học. Bởi vậy có thể thấy được, những người này
trong mắt bọn họ, địa vị thế tục, chỉ có Luyện Đan Sư, Luyện Khí Sư có
kỹ năng đặc thù mới chính là nhân vật được người tôn kính cùng sùng bái.
Đám người Long Thiên Thần, Dung Thiếu Hoa, Độc Cô mưu, Lam Mộ Hiên
cùng tứ đại hộ pháp theo ngồi ở ghế hạng bét, nhìn chung quanh đánh giá, nhưng thủy chung không có tìm kiếm được thân ảnh một nhà ba người Long
Thiên Tuyệt.
“Đại ca, đại tẩu bọn họ chạy đi đâu rồi? Yến hội lập tức sẽ bắt đầu, làm sao còn chưa tới?”
“Bọn họ có thể không có nhận được thiệp mời đây hay không?” Hách Liên Tử Ngữ nói.
Long Thiên Thần khoát khoát tay, nói: “Làm sao có thể? Bọn họ lúc tới phô trương như vậy, sợ rằng cả người trên đảo cũng biết bọn họ tới. Bọn người Lưu Xuyên đã từng nhận ân huệ của đại ca, từ trước đến giờ đối
với đại ca kính trọng có thừa, bọn họ ngay cả chúng ta đều mời, làm sao có thể không mời đại ca?”
“Thiên Thần nói rất có lý! Cả nhà bọn họ sợ là trốn đến nơi nào tiêu
dao sung sướng đi, chúng ta không cần để ý tới bọn họ, nên ăn, nên uống, phân tâm làm cái gì?” Dung Thiếu Hoa gấp quạt, thản nhiên nói, vẫn
không quên thỉnh thoảng đưa đồ ăn ngon tới trước mặt Băng hộ pháp, tận
hết sức lực lấy lòng.
Băng hộ pháp tức giận trừng mắt liếc hắn một cái: “Yến hội còn chưa
bắt đầu đâu, ngươi đừng tham ăn tham uống, giữ hình tượng được không?”
Dung Thiếu Hoa ủy khuất cắn môi nói: “Không ăn không uống, vậy còn có thể làm cái gì? Ngươi vừa không nói chuyện phiếm cùng ta, ta một người
thật không thú vị a!”
Băng hộ pháp nghe hắn nói như thế, mấp máy môi, đáy lòng dâng lên một cỗ áy náy. Hắn là vì nàng, mới cam tâm buông tha cho vị trí đại thiếu
gia Dung gia, đi theo nàng tới đây, có lẽ là nàng quá hà khắc, rất không hiểu ôn nhu. Nghĩ đến chỗ này, nàng khóe môi kéo xuống, kéo ra một nụ
cười không tự nhiên, thấp giọng nói: “Ta đây cùng ngươi nói chuyện
phiếm.”
Dung Thiếu Hoa nhìn thấy nàng khóe môi cười, cả người không khỏi u mê, chậm chạp không kịp phản ứng.
Hồi lâu, hắn lôi kéo ống tay áo Băng hộ pháp, liên tục xác nhận nói: “Băng nhi, nàng vừa rồi mới cười sao?”
Khóe môi của Băng hộ pháp quất thẳng tới co rút, thật muốn tự mình
tát cho mình một cái bạt tai, nàng lúc này liền phục hồi gương mặt, lạnh lùng nói: “Ngươi nhìn lầm rồi, ta không cười.”
Dung Thiếu Hoa mặt dày mày dạn tựa vào người nàng, hai tay không an
phận trên người nàng nơi nơi ăn đậu hũ, giọng làm nũng nói: “Băng nhi,
tại sao không thừa nhận đi? Cười chính là cười, có cái gì phải xấu hổ ?”
Băng hộ pháp lạnh lùng trừng hắn, thật muốn đích thân bóp chết hắn!
Nàng làm sao lại chọc tới một nam nhân mặt dày mày dạn như vậy? Hắn xác định thật sự là nam nhân, không có đầu thai sai sao?
Dung Thiếu Hoa bộ tướng vô lại, bị Long Thiên Thần cùng ba đại hộ
pháp còn lại nghiêm trọng khinh bỉ, hắn quả thực chính là sỉ nhục của
nam nhân, hối hận vì đã biết hắn, bọn họ cư nhiên quen hắn, hơn nữa còn
đồng hành cùng hắn.