Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Chương 38: Q.7 - Chương 38: Đại kết cục, hoàn! ( cuối)




Edit: Xuân Như Beta: Sakura Nhị chưởng quỹ âm thầm co rụt cổ lại, bỗng nhiên có chút đồng tình Tử Phong thiếu gia cùng đoàn người Vân Khê, bọn họ đại khái còn không biết chủ tử lần này đã thật sự nổi giận. Khi hắn biết Vân Huyên kể cả Tử Phong thiếu gia, cùng nhau phản bội hắn, tự tiện thoát đi Bắc Thần gia tộc sau, sự phẫn nộ cùng cuồng phát của hắn, hắn cơ hồ đem phủ đệ Bắc Thần gia tộc hủy diệt hơn phân nửa, hiện tại rốt cục tới đây để hủy diệt Đan Minh.

Máu của cửu đại thần thú nhất nhất nhỏ vào lò luyện đan.

Két két két két…….

Thanh âm múa sôi trào lọt vào trong tai, Vân Khê rõ ràng có thể cảm nhận được máu của thần thú dung nhập vào trong dược liệu sau đó lan tỏa ra hương thơm, không sai, đây chính là hương thơm của Tạo Hóa Đan.

Một loại trong sáng hỗn tạp làm cho người ta mơ ước khát khao, không thể tự thoát ra được hương thơm này, hít thở một hơi, nàng cảm thấy cả người lâng lâng, giống như tạo hóa trọng sinh.

Máu sôi trào đến một nửa, két két tiếng vang đột nhiên ngừng lại, trong lò luyện đan đột nhiên toát ra khói mù dầy đặc, có một bộ phận dược liệu tự cháy.

Vân Khê kinh hãi, đây là dấu hiệu luyện đan thất bại!

Xem ra, vẫn là phải có đủ máu của thập đại thần thú, mới có thể luyện chế thành công đan uy Tạo Hóa Đan.

Làm sao bây giờ?

“ Thiên Tuyệt, lấy máu của cửu đại thần thú một lần nữa mới được, phải đem đan uy của Tạo Hóa Đan đè đi xuống!”

Long Thiên Tuyệt không có nói hai lời, lập tức chiếu theo lời của nàng, một lần nữa lấy màu trên người của cửu đại thần thú.

Vân Khê nhận lấy, nhỏ đi một giọt, cả lò luyện đan khói mù dầy đặc chẳng những không có bị dập tắt, ngược lại càng thêm nồng đậm.

“ Vân Khê cô nương, cái biện pháp này không được ổn lắm! Luyện chế đan dược cần có các loại dược liệu cùng thành phần liều lượng cũng phải cố định, một khi trống đó có liều lượng giống nhau tất xảy ra biến hóa, như vậy chất lượng của cả viên đan dược cũng thay đổi theo, cho nên, cái biện pháp này là trăm triệu lần không thể thực hiện được!” Minh Chủ mở miệng ngăn cản nói.

Vân Khê cẩn thận suy nghĩ một chút, lời của Minh Chủ không phải không có lý, nàng cũng là không có cách nào rồi, mới có thể nghĩ ra hạ sách như thế.

“Thật sự không được, cũng chỉ có thể dùng máu trên người của ta thử một chút xem sao.” Vân Khê vắt mi nói.

Minh chủ cùng các vị Nguyên lão Đan Minh nhìn lẫn nhau, ai cũng không có nghĩ ra được chủ ý gì, liền để cho Vân Khê quyết định đi, chẳng quan tâm nữa, nếu như chờ tất cả dược liệu trong lò đan tự cháy cạn sách, như vậy luyện chế Tạo Hóa Đan liền hoàn toàn bị phá hủy.

Kinh Hồng kiếm xuất ra khỏi vỏ, vạch lên một ánh sáng lạnh kinh diễm, cắt ở trên cổ tay của Vân Khê.

Lúc này, chân trời truyền đến từng tiếng kêu, phảng phất, giống như là có một con phi thú phá không mà đến.

Chung quanh thân thể phi thú, quanh quẩn một vòng bạch quang nhàn nhạt, giống như đã từng quen biết.

Ánh mắt Vân Khê sáng lên, lộ ra vui mừng: “ Tử Điêu thần thú!”

Không tệ, phi thú kia chính là Tử Điêu thần thú nàng chờ đợi đã lâu, không nghĩ tới nàng chậm chạp không tìm được Tử Điêu thần thú, lúc này lại tự mình xuất hiện, chẳng lẽ đây chính là thiên ý?

Tử Điêu thần thú từ từ đến gần, Vân Khê thấy rõ, ở trên lưng của Tử Điêu thần thú, còn chở một người.

Đó là một tăng nhân đầu trọc, tăng nhân gương mặt thanh thú, trên mặt mang sương trần, trên người thế nhưng có một loại tà khí không nói rõ được, rất là thần bí. Nhìn cách ăn mặc, cùng Tiểu Ban có chút tương tự, chẳng lẽ hắn là tăng nhân đến từ Phạm Âm tự?

Không đợi nàng đặt câu hỏi, người đó đi trước mở miệng nói: “A di đà Phật! Bần tăng tới không coi là muộn đi, có chuyện gì tạm thời nói sao, Vân Khê thí chủ hay là mau mau lấy máu Tử Điêu thần thú luyện đan đi.” Hắn vừa mở miệng, nói lại chính là Hán ngữ.

Vân Khê không kịp nghĩ nhiều, nếu hắn nguyện ý đem Tử Điêu thần thú dâng ra, vậy thì không thể tốt hơn.

Một lần nữa khôi phục lòng tin, Vân Khê lấy máu luyện đan.

Bên ngoài Đan minh, Tử yêu tận mắt thấy Tử Điêu thần thú bay vàoĐan minh, con ngươi hẹp dài nheo lại: ” Lão con lừa ngốc Phạm Âm Tự, hắn làm sao tới rồi?”

“Chủ tử, ngài nhận được hắn?” Nhị chưởng quỹ tò mò hỏi.

“Từng có vài cái duyên phận. . . . . .” Tử yêu lâm vào trong trầm tư.

Nhị chưởng quỹ nhìn chủ tử vẻ mặt xa lạ như thế, đáy lòng kỳ quái, cảm giác, cảm thấy có cái chuyện gì đó không tốt phát sinh.

Lúc này, từ trong nội bộ Đan minh, phóng thích đi ra một đạo Hoa quang kinh người, chói mắt làm cho người khác không dám nhìn thẳng. Cách xa một khoảng cách như thế, hắn cũng có thể ngửi được mùi hương của đan dược, chẳng lẻ đây chính là Tạo Hóa Đan thích phóng đi ra đan hương?

Vân Khê luyện chế thành công Tạo Hóa Đan?

Không đợi hắn kịp phản ứng, thân ảnh chủ tử chợt lóe, rất nhanh biến mất ở trước mắt của hắn, hắn lấy lại bình tĩnh, vội vàng hạ lệnh, để cho thủ hạ mình hướng phương hướng Đan minh đi tới.

Vân Khê nhìn Tạo Hóa Đan độc nhất vô nhị trong lò đan, mừng rỡ đồng thời, cảm thấy tiếc nuối, nếu không phải lúc trước thập đại thần thú không có tụ hội đầy đủ hết, một bộ phận dược liệu tự cháy, nàng có lẽ có thể luyện chế ra càng nhiều là Tạo Hóa Đan. Chỉ tiếc, hiện tại chỉ luyện chế thành công một viên.

“Lão phu hôm nay có thể may mắn nhìn thấy Tạo Hóa Đan trong truyền thuyết, cuộc đời này không thấy tiếc rồi!” Minh Chủ kích động nước mắt lòe lòe, hướng về phía Vân Khê thành khẩn chắp tay một cái, “Vân Khê cô nương, ngươi để cho lão phu nhất nhất chứng kiến quá trình luyện chế đan dược cái loại này chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết, mơ ước cả đời của lạo phu đã hoàn thành, lão phu đa tạ ngươi.”

Những Nguyên lão khác cũng rối rít kích động không thôi.

Vân Khê xấu hổ, đối mặt với lễ ngộ lớn như thếcủa Minh Chủ, nàng không biết nên đáp lại như thế nào.

“Vân Khê, mau chút ít đem Tạo Hóa Đan cho ta, ta đây liền cho Tiêu Dao ăn vào.” Vân Huyên khẩn cấp nói.

Vân Khê lưu luyến không rời cuối cùng nhìn thoáng qua Tạo Hóa Đan, nói thật, nàng thật không nỡ cứ như vậy đem đan dược đưa cho người ngoài, nhưng là không đưa có thể làm sao bây giờ đây? Chẳng lẽ trơ mắt nhìn Đinh Tiêu Dao đi tìm chết sao? Nàng đem đan dược đưa cho Vân huyên, tùy ý nàng dùng miệng ngậm, đi trước đưa cho Đinh Tiêu Dao phục dụng.

Lúc này, chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Trên bầu trời xuất hiện một cánh tay khổng lồ, năm ngón tay đại trương, giống như năm tòa núi, phô thiên cái địa(ùn ùn kéo đến) che xuống.

Vân Huyên không kịp tránh né, bị cánh tay khổng lồ hút vào lòng bàn tay.

Theo bản năng, Vân huyên kinh hô một tiếng, đan dược ở trong miệng nàng thuận thế rơi xuống.

Vân Khê thấy thế, vội vàng thi triển Na Di thuật, chém giết đoạt đan dượclại.

“Phanh!”

Một bàn tay khác khổng lồ phá không mà tới, đánh ở trước ngực Vân Khê, đem nàng xa xa đánh đi ra ngoài.

“Phốc!” Vân Khê phía sau lưng nặng nề rơi xuống đất, liên tục gảy mấy cây xương sườn, trong miệng của nàng phun ra máu tươi, đau đớn khó nhịn.

“Khê Nhi! A ——” Long Thiên Tuyệt phi thân đánh tới cứu giúp, nhưng đã muộn một bước, cánh tay khổng lồkia, lần nữa xuất chưởng, phía sau lưng của hắn trúng chiêu, rơi xuống ở bên người Vân Khê.

Chuyện đột nhiên phát sinh, hai vợ chồng trước sau trọng thương, hiện trường nhất thời rối loạn.

“Mau bảo vệ tôn chủ cùng phu nhân!”

“Nhanh đi đoạt đan dược!”

Trên bầu trời truyền đến tiếng cười, thân ảnh Tử yêu từ từ hiện lên ở trên bầu trời, hắn trên cao nhìn xuống, lấy tư thế ngạo nghễ như nhìn cấp dưới, mắt nhìn xuống đoàn người trên mặt đất, một tay bắt lấy Tiểu Phượng hoàng, một tay vuốt khẽ Tạo Hóa Đan độc nhất vô nhị trên đời, chậm rãi từ từ nói: “Đây chính là Tạo Hóa Đan trong truyền thuyết sao? Chỉ tiếc, chỉ có một viên như vậy. Nếu như bổn tọa đem nó phá hủy, ngươi đoán sẽ như thế nào?”

“Không nên!” Vân Huyên nóng nảy, vỗ cánh, muốn đoạt lại Tạo Hóa Đan, nhưng lại không có cách nào thoát đi lòng bàn tay của hắn, “Bắc Thần, ngươi không thể phá hủy nó!”

“Không thể phá hủy nó? Cũng bởi vì nó có thể cứu mệnh củaĐinh Tiêu Dao sao? Ngươi nói cho bổn tọa, bổn tọa vì cái gì phải lưu lại đan dược, cho ngươi đi cứu một người vốn một chút cũng không có bất cứ quan hệ nào với ta, thậm chí là người bổn tọa chán ghét?” Tử yêu trong mắt chớp động lên nụ cười, đó là một nụ cười tràn đầy nguy hiểm, trong cái cười đó dấu diếm sát cơ.

Vân Huyên đầu óc nhanh chóng chuyển động, nàng tuyệt không thể cho Tử yêu phá hủy hy vọng cuối cùng cứu Tiêu Dao, nàng thử thừa nhận đối với hắn, hạ thấp thanh âm nói: “Bắc Thần, ta van ngươi, đem ngươi đan dược trả lại cho ta. Chỉ cần ngươi đem đan dược trả lại cho ta, ta nguyện ý đáp ứng hết thảy yêu cầu của ngươi!”

“Ngươi cho rằng ngươi ở nơi này còn có chữ tín trong lời nói với bổn tọa sao?” Tử yêu cười lạnh.

Vân huyên vội vàng nói: ” Đúng, ta không có được đồng ý của ngươi, liền tự tiện rời đi, là ta không đúng. Nhưng là ta đây làm sai, cũng là vạn bất đắc dĩ, nếu như bỏ lỡ cơ hội luyện đanlần này, Tiêu Dao rất có thể sẽ không cứu được nữa. Ta vẫn đau khổ chống được đến hiện tại, chính là muốn nhìn Tiêu Dao một cái, hiện tại chỉ có Tạo Hóa Đan có thể cứu tánh mạng của hắn, nó là hy vọng duy nhất của Tiêu Dao, cũng là hy vọng cuối cùngcủa ta. Bắc Thần, ta van xin ngươi, ta để xuống hết thảy tự ái van xin ngươi, van xin ngươi đem đan dược cho Tiêu Dao ăn vào đi!”

Tử yêu ở khoảng cách gần nhìn chăm chú vào Vân Huyên, con ngươi thâm thúy trong chỗ sâu đáy mắt sóng ngầm mãnh liệt, hắn đang cười, nụ cười của hắn tràn đầy nguy hiểm.

Hắn không cách nào tha thứ dễ dàng, nữ nhân mình nhìn trúng, lại vì một nam nhân khác, hướng hắn đau khổ cầu khẩn. Đây là nhục nhã lớn nhất đối với hắn!

“Rất tốt! Ngươi vì hắn, ngay cả tự ái cũng không muốn rồi, rất tốt, thật sự rất tốt!” Tử yêu nắm đan dược trong tay từ từ buộc chặc, trên khuôn mặt hiện ra thần sắc ngoan lệ, “Ngươi muốn cứu hắn, bổn tọa hết lần này tới lần khác không để cho ngươi như ý, bổn tọa hiện tại sẽ phá hủy đan dược, phá hủy hy vọng cuối cùng của ngươi cùng hắn, bổn tọa cũng muốn xem một chút, các ngươi còn có thể ở cùng nhau như thế nào?”

“Không nên!” Vân Huyên sợ hãi kêu một tiếng, đột nhiên cả người lực lượng bộc phát, tránh thoát bàn tay trói buộccủa Tử yêu, bay hướng cái tay còn lại của hắn.

Tử yêu không có tránh né, cũng không có lấy huyền khí đánh văng nàng ra, tay của hắn bị mở ra một đạo lỗ hổng thật sâu, đó là công kích mũi nhọn tiểu phượng hoàng, lưu lại dấu vết.

Vân Huyên tuyệt vọng ngưng mắt nhìn tay của hắn nắm chặt, cả thân thể đang kịch liệt lay động.

Phá hủy, hết thảy đều phá hủy!

Tiêu Dao. . . . . .

Tiểu Phượng hoàng từ giữa không trung rơi xuống dưới đất, Vân Huyên đã mất đi ý thức, trong đầu chỉ không ngừng lặp lại hai chữ: “Tiêu Dao. . . . . . Tiêu Dao. . . . . . Tiêu Dao. . . . . .”

Trong ánh mắt của Tử yêu, ngọn lửa bốc cháy lên hừng hực, một loạt phản ứng của Vân Huyên, rơi vào trong mắt của hắn, giống như một thanh lợi đao, cắm thật sâu vào trái tim của hắn. Nàng khẩn trương, nàng liều lĩnh, nàng tuyệt vọng, nàng thất hồn lạc phách. . . . . . Toàn bộ đều thu vào đáy mắt của hắn, tim của hắn rỉ máu.

Thì ra là như vậy, ở trong mắt của nàng, hắn cái gì cũng không có, hắn ngay cả một sợi tóc củaĐinh Tiêu Dao so ra đều kém hơn.

“A ——” Kèm theo tiếng gầm thét tức giậncủa hắn, cả Đan Minh bị bao phủ ở bên trong bóng tối kinh khủng, phòng ốc xung quanh gạch ngói vang lên tiếng vỡ vụn, rầm, bị vỡvăng trên đất.

Cả mặt đất chấn động lên.

“Mọi người đi mau!”

Long Thiên Tuyệt đở Vân Khê dậy, hai vợ chồng dắt nhau, tạm thời tránh né điên cuồng phát tiết của Tử yêu.

Vân Thanh Uyển trơ mắt nhìn đan dược bị hủy ở trong tay Tử yêu, nàng cái gì cũng bất chấp rồi, thậm chí quên mất công lực của mình đã bị phế, nàng cầm kiếm xung phong liều chết đi ra ngoài: “Tử yêu, ngươi phá hủy đan dược, liền giống như giết chết Tiêu Dao, ta muốn vì Tiêu Dao báo thù!”

Nàng không có bất kỳ công lực, cầm kiếm cũng là một phí một hơi sức lực, nàng xông về trước, giống như một người giấy, ở trước mặt Tử yêu diễu võ dương oai. Tử yêu hừ lạnh một tiếng, đang suy nghĩ muốn tìm người phát tiết, lúc này đã có người tự động đưa tới cửa, bàn tay to hắn mở trảo, không tốn sức chút nào đem Vân Thanh uyển hút đến trước mặt, gan bàn tay bóp chặt cổ họng của nàng, đem nàng đưa lên trên cao.

“Chỉ bằng ngươi, cũng muốn giết bổn tọa? Không biết tự lượng sức mình!”

“Đúng, thực lực của ta không bằng ngươi! Nhưng là ngươi phá hủy hy vọng cuối cùng người ta yêu nhất, ta cũng không muốn sống nữa! Nếu ta giết không được ngươi, vậy ngươi giết ta đi!” Vân Thanh Uyển đem cổ hướng lên, ánh mắt khép lại, tình nguyện chịu chết.

Tử yêu khinh thường liếc nàng một cái, đột nhiên đưa tay hướng về phía trước, đem nàng xa xa ném ra ngoài: “Giết ngươi, làm ô uế tay của bổn tọa!”

Vân Thanh uyển nặng nề rơi xuống đất, rơi xuống hai chân không đứng lên được.

Tử yêu từ phía trên không trung cất bước xuống, từng bước đi về phía Đinh Tiêu Dao bị băng phong lại: “Bổn tọa cũng muốn xem một chút, Đinh Tiêu Dao đến tột cùng là người nào, lại có thể làm cho hai nữ nhân cam tâm tình nguyện chịu chết vì hắn?”

“Không cho ngươi đụng tổ tiên!” Côn Luân lão giả xông lên trước, che ở trước mặt Đinh Tiêu Dao, ở phía sau hắn,Ngọc Thụ Lâm Phong bốn người cũng lần lượt xung phong liều chết chạy tới, mọi người cầm kiếm, thề hộ vệ di thể tổ tiên.

“Con kiến hôi, cũng dám hút mật hoa?”Bên trong thân thể Tử yêu bộc phát ra một cổ lực lượng khổng lồ, một đầu tóc dài màu trắng của hắn bay lên, một cây Lôi Châu cắm lên, lôi quang lóe lên.

Giống như là hợp với tình hình, trên bầu trời ùng ùng nổ, giáng xuống một đạo Lôi.

Chỉ một thoáng, thiên địa biến sắc, mây đen cuồn cuộn mà đến, che cả bầu trời Đan minh.

Trời, từ từ tối lại.

Tử yêu một đầu tóc trắng, ở trong bóng tối trở nên quỷ mị mà diêm dúa lẳng lơ.

Hắn tóc trắng đột nhiên bay ra một luồng, vô hạn duỗi dài, quấn lên cổ Côn Luân lão giả, thật chặc ghìm xuống, xiết đến đối phương không thở nổi.

“Sư phụ!”

“Sư phụ!”

“Sư phụ!”

“Sư phụ!”

Ngọc Thụ Lâm Phong bốn người nhất tề hô lớn, phi thân cứu sư phụ bọn họ.

“Không biết tự lượng sức mình! Đi chết đi!” Tử yêu cánh tay chấn động, huyền khí mãnh liệt như thủy triều tập kích, lực đạo này, nếu là đánh vào trên người bốn người Ngọc Thụ Lâm Phong, bốn người hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Hưu!

Hưu!

Hai thanh trường kiếm vào lúc này đột nhiên phi tới, một thanh trường kiếm đánh về phía sợi tóc trắng Tử yêu, một thanh trường kiếm khác đâm về phía cánh tay hắn.

Chỉ mành treo chuông, Tử yêu phải thu hồi công lực, để cho Côn Luân lão giả thầy trò năm người tạm thời tránh né nguy hiểm tính mạng.

Quay đầu, thấy rõ chủ nhân của hai thanh kiếm, chia ra chính là Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt.

Tử yêu thịnh nộ, lập tức dời đi mục tiêu, hướng về phía vợ chồng Vân Khê phát động một loạt công kích.

Long Các chủ cùng ba vị nguyên lão Vô Tâm, Vô Hi, Vô Thương đi theo gia nhập chiến đấu.

Cũng là vào lúc này, Nhị chưởng quỹ suất lĩnh cao thủ Bắc Thần gia tộc sát nhập vào Đan minh, cùng mai phục ở trong Đan minh cao thủ Vân tộc cùng Long gia, gia tộc Hiên Viên cùng với Liên minh thích khách hỗn chiến ở một chỗ.

Chiến cuộc lâm vào tình trạng căng thẳng.

Hách Liên Tử Phong quan sát tình hình chiến đấu song phương, chau mày, lâm vào cảnhtiến thoái lưỡng nan.

Theo lý mà nói, hắn hẳn là giúp đỡ Bắc Thần gia tộc, bởi vì trên người hắn chảy xuôi dòng máu của Bắc Thần gia tộc, hắn không có lý do giúp đỡ ngoại nhân, đối phó người trong nhà. Song, hắn như thế nào có thể đối với Khê Nhi cùng bằng hữu hạ thủ của nàng?

Cho nên, hắn lựa chọn trung lập.

Mặc dù như thế, ánh mắt của hắn vẫn là không hề chớp mắt đuổi theo thân ảnh Vân Khê, lo lắng an nguy của nàng.

Lúc này, trong cao thủ của Vân tộc, Long gia cùng gia tộc Hiên Viên, có người chú ý tới Hách Liên Tử Phong, một bộ phận người chưa quen thuộc giao tình giữa hắn và Vân Khê, chỉ biết là hắn cũng là người Bắc Thần gia tộc, cho nên có bộ phận người kiếm khí rối rít chỉ hướng Hách Liên Tử Phong, kéo vào cuộc chiến.

“Long huyết kiếm! Phi Long Tại Thiên!”

“Thánh khí!”

Long Thiên Tuyệt cùng Vân Khê hai người đều thi triển ra tuyệt kỷ của riêng mình, hơn nữa được sự giúp đỡ của Long Các chủ cùng ba vị nguyên lão, bọn họ đón lấy áp lực đến từ Tử yêu, song phương giằng co, chẳng phân biệt được thắng thua.

Chiến cuộc kịch liệt, cơ hồ đem tại lớn mọi người chỗ phần kéo vào trong đó, nhưng mà lại không có ai phát hiện, hiện trường còn có một người, đang lấy ánh mắt quỷ dị khóa ở trên người Vân Khê, mép môi gợi lên nụ cười quỷ dị.

Vô thanh vô tức, hắn từ từ tiến tới phía sau Vân Khê, cách khoảng mời bước chân, ánh mắt của hắn chuyên chú, xuyên qua đám người hỗn loạn, vững vàng nhìn chằm chằm một người Vân Khê.

Hàn quang lạnh thấu xương trong tay áo hắn chợt lóe, hắn đột nhiên xuất thủ, một phi tiêu từ trong tay áo bay ra, bắn về phía sau lưng Vân Khê!

“Khê Nhi, mau tránh ra!” Long Thiên Tuyệt dư quang đáy mắt xẹt qua ánh sáng lạnh, hắn phát hiện, bay đến đem Vân Khê đẩy sang một bên, chỉ nghe”Phốc xuy” một tiếng vang, phi tiêu cắm vào đầu vai hắn, xuyên thủng xương cốt, ken két, thanh âm xương cốt vỡ vụn, có thể nghe rõ ràng.

Long Thiên Tuyệt thân ảnh kinh hoảng, từ giữa không trung rơi xuống.

“ Thiên Tuyệt!” Vân Khê bị hắn dùng lực đẩy, thuận thế hướng một cái phương hướng khác khuynh đảo, thấy rõ ràng Long Thiên Tuyệt bị trúng phi tiêu, nàng ở trên không trung ngây ngẩn một hồi, sau một khắc Na Di đến bên người Long Thiên Tuyệt, ôm lấy hắn, “ Thiên Tuyệt, chàng như thế nào?”

Nơi vai trái của hắn, bị phi tiêu trực tiếp xuyên qua thành một lỗ thủng, có thể thấy được người ném phi tiêu này, lực đạo rất mạnh.

“ Thiên Tuyệt, chàng cảm thấy như thế nào?”

Long Thiên Tuyệt thanh âm khàn khàn trong cổ họng, cắn răng, cố nén đau đớn trên người, nói: “ Không có chuyện gì, không chết được!”

Vân Khê cảm giác được càng thêm không ổn, có thể làm cho Long Thiên Tuyệt biểu hiện kinh ngạc như thế, có thể là người thân cận cùng bọn họ. . . . . . Nàng đột nhiên quay đầu lại, trong chốc lát, trong cơ thể máu ngưng chảy xuôi!

“Hách Liên. . . . . . Hách Liên đại ca!”

Nàng nhìn đến, nàng nhìn đến Hách Liên Tử Phong ngã xuống trong vũng máu, đang mỉm cười nhìn nàng.

Hắn tóc trắng xốc xếch xõa đầy đất, bị máu tươi nhuộm dần qua mái tóc trắng, biến thành màu sắc đỏ rực, xinh đẹpnhư vậy, nhìn thấy mà giật mình. . . . . .

Mà tăng nhân đánh lén bọn họ, tạm thời bị Vân Mộ Phàm cùng Long Thiên Trạch ngăn cản, phân tán lực chú ý.

“Hách Liên đại ca!” Vân Khê bay tới, thật chặc cầm tay của hắn, đưa từ trong vũng máu đở lên, “Hách Liên đại ca, huynh nhất định phải chống đỡ, ta. . . . . . Ta lại đi luyện chế Tạo Hóa Đan, ta đi luyện chế các loại đan dược, ta nhất định sẽ làm cho huynh mạnh khỏe lên!”

Vân Khê hoàn toàn rối loạn tâm thần, nàng nắm lấy tay của hắn bắt mạch, mạch đập đã từ từ suy yếu, điều này đại biểu cái hàm nghĩagì, đối với một người hiểu y thuật như nàng mà nói, nàng rõ ràng hết thảy.

Long Thiên Tuyệt kinh ngạc nhìn Hách Liên Tử Phong, trong khoảng thời gian ngắn, hẳn là một chữ đều nói không ra được.

Mới vừa rồi nếu không có hắn thay bọn họ ngăn trở một kích trí mạng, lúc này dâng mạng sợ là hai vợ chồng bọn họ đi.

Hách Liên Tử Phong ánh mắt từ trên mặt Vân Khê lướt qua, rơi vào trên người Long Thiên Tuyệt, thanh âm suy yếu nói: “Long Thiên Tuyệt, khụ khụ. . . . . . Ngươi không cần cảm tạ ta. . . . . . Ta muốn cứu . . . . . . Chẳng qua là một mình Khê Nhi!”

Đến lúc này, hắn vẫn là thích cùng Long Thiên Tuyệt tranh cãi, không muốn hướng hắn chịu thua.

Long Thiên Tuyệt ánh mắt khẽ ướt át, cùng hắn đấu nhiều năm như vậy, bọn họ tuy là đối thủ là tình địch, nhưng đã sớm tỉnh táo, lẫn nhau đều thưởng thức đối phương, liền không chịu thua lẫn nhau.

“Ta biết, ngươi khẳng định ước gì ta chết!” Long Thiên Tuyệt nghĩ một đằng nói một nẻo.

Hách Liên Tử Phong sắc mặt tái nhợt cười cười, đúng lúc này, trên bầu trời một đạo sấm sét đánh xuống, điện quang lóe lên, làm nổi bật khuôn mặt của hắn càng thêm trắng bệch.

“Khê Nhi, cùng hắn. . . . . . Cùng hắn hảo hảo mà sống. Nếu có kiếp sau. . . . . . Ta nhất định sẽ không để cho hắn. . . . . . Để cho hắn giành trước một bước.”

Vân Khê lệ rơi đầy mặt, dùng sức lắc đầu: “Đừng nói những thứ xui xẻo này nữa, ta sẽ không để cho huynh chết ! Ta sẽ nghĩ biện pháp cứu sống huyn. . . . . .”

“Nànghãy để cho ta nói hết lời. . . . . . Ta sợ ta không nói, cũng không có cơ hội. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . .” Hách Liên Tử Phong ho đến không thở nổi, cả người suy yếu thật giống như chỉ cần một trận gió, là có thể đưa hắn bay hướng chân trời.

“Huynh nói, ta nghe ta nghe. Huynh có cái tâm nguyệngì, huynh cứ việc nói, ta nhất định sẽ thay huynh đi làm.” Vân Khê lóng tay, khuynh thân đến bên môi hắn, bên tai truyền đến thanh âmrất nhỏ của hắn, chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe được thanh âm này, “. . . . . . Ta vĩnh viễn không quên được, thanh lâu một cái đêmkia. . . . . .”

Một cổ dậy sóng xông lên đầu, Vân Khê gương mặt nổi lên ửng hồng khác thường, nàng biết hắn chỉ một cái đêm kia đến tột cùng là chuyện gì. Nàng sớm đem sự kiện kia quên mất, không ngờ hắn lại nhớ rõ ràng như vậy.

Lướt qua khuôn mặt Vân Khê, Hách Liên Tử Phong thấy được ánh mắt ngạc nhiên của Long Thiên Tuyệt, khóe miệng của hắn nhẹ nhàng nhếch lên, không khỏi lộ ra một tia cười đắc ý. Cùng hắn đấu nhiều năm như vậy, vẫn luôn thua ở trên tay của hắn, lần này, hắn rốt cục thắng một ván. Bởi vì, Long Thiên Tuyệt vĩnh viễn cũng sẽ không biết hắn và Khê Nhi có bí mật gì, mà cái bí mật này, cũng là bí mật ngọt ngàonhất trong lòng hắn.

Mang theo nụ cười như ý, đầu của hắn nghiêng một cái, cả người xụi lơ đi xuống.

“Hách Liên đại ca!” Vân Khê phá thanh kêu lên.

Mưa sa điên cuồng trút xuống, bùm bùm, không có tiết chế rơi xuống, nện ở trên mặt trên người, giống như kim châm đâm vào tim đau đớn.

Vân Khê nhấc lên một góc ống tay áo, chống đở ở trên mặt Hách Liên Tử Phong, không muốn để cho mưa sa vô tình tàn sát bừa bãi hắn.

“Phong nhi!” Tử yêu đã nhận ra khác thường bên này, gầm thét một tiếng, đánh văng ra mấy tên cao thủ, phi thân đi tới bên người Hách Liên Tử Phong, hắn phất tay áo, đánh văng Vân Khê ra, đưa tay đem Hách Liên Tử Phong từ trên mặt đất kéo lên.

“Phong nhi, ngươi chịu đựng cho bổn tọa! Ngươi là truyền nhân duy nhất của Bắc Thần gia tộcta, bổn tọa không thể để cho ngươi chết!”

Ba ba ba ba !

Hắn liên tục mấy chưởng rơi xuống, vỗ vào mấy chỗ yếu huyệt của Hách Liên Tử Phong, đem huyền khí tự thân đưa vào trong cơ thể hắn, kéo dài tánh mạng hắn.

Vân Khê lặng yên nhìn, không có quấy rầy hắn, Long Thiên Tuyệt đứng ở bên người của nàng, làm bạn cùng nàng.

Thời gian một chút đi qua, Hách Liên Tử Phong sắc mặt ở bên trong nước mưa cọ rửa, rốt cục hòa hoãn rất nhiều.

“Sư thúc, ngươi tại sao muốn đả thương người?” Thanh âm của Tiểu ban, phá vỡ không khí hiện trường, đem lực chú ý của mọi người toàn bộ kéo hướng chiến cuộc.

“Tiểu ban, ngươi quên sứ mạng của mình sao? Rời đi Phạm âm tự nhiều ngày như vậy, ngươi vẫn là không có đem Xá Lợi Phật Châu mang về Phạm Âm Tự, ngươi như thế nào lại làm thất vọng liệt vị tổ tiên Phạm Âm Tự?” Tăng nhân một bên thành thạo cùng Long Thiên Trạch, Vân Mộ Phàm với Hiên Viên Phách Thiên cao thủ chung đẳng cấp cùng nhau đối chiến, một bên lấy giọng nói chất vấn đối với Tiểu ban nói.

“Ta. . . . . .” Tiểu ban bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, tìm kiếm Xá Lợi Phật Châu đích xác là sứ mạng của hắn, nhưng là Xá Lợi Phật Châu vẫn luôn đeo ở trên người Tiểu Nguyệt nha, hắn làm sao có thể từ trên người Tiểu Nguyệt Nha cướp đoạt Phật châu đây?

Tăng nhân giọng nói vẫn cường ngạnh: “Một mình ngươi làm không được sứ mạng này, còn dám ở chỗ này chất vấn sư thúc? Ngươi nhiều năm phật lý như vậy học được đi đâu rồi? Hiện tại sư thúc cho ngươi một lần cơ hội lấy công chuộc tội, nhanh đi đem Xá Lợi Phật Châu tìm đến, hiến tặng cho sư thúc, sư thúc sau khi trở về, liền thay ngươi hướng sư phụ ngươi cùng các vị các cao tăng cầu tình, nếu không ngươi ngay cả cơ hội trở lại Phạm Âm Tựcũng không có!”

“Sư thúc!” Tiểu ban làm khó, lộ ra ngượng nghịu, suy nghĩ một chút, dùng sức lắc đầu, “Sư thúc, ta không thể làm như vậy! Ta sẽ trở về hướng sư phụ nhận lỗi lầm, nói với nguyên do vớingười.”

Tăng nhân thấy không trông cậy được vào hắn, hừ lạnh một tiếng, trách mắng: “Đồ vô dụng!” Hai tay hắn tạo thành chữ thập, trong miệng vang lên Phật âm, chỉ một thoáng, từng đạo Phật quang màu vàng xuyên thấu mưa bụi, mang theo lực công kích, xâm nhập hướng mọi người, mỗi người tại chỗ đều cảm thấy đầu cháng váng não trướng ra, Phật âm của hắn, giống như ma âm xỏ lỗ tai, nhiễu tâm trí loạn người, làm cho người ta bị lạc.

Vân Khê câm giận đến tận xương tủy, chính là hắn mới vừa đánh lén nàng, mới làm hại Hách Liên đại ca trọng thương. Hắn so sánh với Tử yêu còn ghê tởm hơn! Ít nhất Tử yêu là quang minh chánh đại, mà hắn thân là một tăng nhân, cũng đang ngầm đánh lén, quá nhục nhã người hành kính rồi!

Hắn đột nhiên đến, đưa tới nàng Tử Điêu thần thú, lại không nghĩ đây hết thảy cũng chỉ là âm mưu của hắn mà thôi. Hắn muốn làm cho mình trước để nàng buông lỏng lòng cảnh giác, sau đó thừa dịp hỗn chiến, đánh lén nàng, đối sau lưng nàng hạ thủ, mục đích đúng là vì đoạt lại thánh vật Phạm âm tự bọn họ——Xá Lợi Phật Châu.

***! Hắn nếu như hảo hảo mà tới đòi, có khi nhìn phân thượng hắn hiến thần thú, nàng có lẽ sẽ thử thuyết phục nữ nhi, đem Xá Lợi Phật Châu trả lại cho Phạm Âm Tự. Hiện tại hắn chẳng những hảo hảo tới đòi, ngược lại làm trầm trọng thêm, muốn thông qua loại thủ đoạn hèn hạ này tới trộm lấy Phật Xá Lợi Châu, nàng sẽ không để cho hắn được như ý!

Hít sâu một hơi, ngưng thần tĩnh khí, huyền khí quanh thân toàn bộ điều động đứng lên, tập trung đến một chỗ, thân thể Vân Khê từ từ nhẹ dần, ở trong dông tố cuồng bạo đan xen, từ từ bay lên. Nàng đem phẫn nộ cùng bi thương trong lòng, hóa thành lực lượng!

Mọi người phảng phất thấy được, ở bên trong bão táp, nàng phá kén thành bướm, phá tan bóng tối, phá tan hoàn cảnh ác liệt, phá thành một đạo ánh sáng lóe sáng trên bầu trời!

“Phong, Ấn, thuật!”

Kèm theo tự nhãn( từ ngữ)lạnh như băng, từ trong miệng nàng thốt ra, chỉ một thoáng trong thiên địa liền an tĩnh.

Thời gian, không gian, theo gió khoách tán ra.

Mưa đã tạnh, sấm sét dừng lại.

Mọi người lâm vào trạng thái tĩnh, bao gồm cả tăng nhân cùng Tử yêu.

Sau khi tu luyện thành công thuật pháp cuối cùng trong Tàn Hoa bí lục, thực lực của Vân Khê tăng lên rất nhiều, hiện tại thi triển ra Phong Ấn thuật, cũng dĩ vãng so sánh với, quả thực là thiên kém địa biệt (khác một trời một vực), ngay cả Tử yêu vô địch thủ, cũng không thể chạy trốn uy lực Phong Ấn thuật của nàng.

Lúc này, tầng mây đen dày đặc bị xé mở một đầu đường, cô gái áo lam từ trên trời giáng xuống.

Vân Khê khẽ kinh ngạc: “Ta không có thi triển Đại triệu hoán thuật, làm sao ngươi lại tới nữa?”

“Ngươi đúng là không có thi triển Đại triệu hoán thuật, bất quá nơi này có người muốn tấn chức rồi, ta cần đem bọn họ dẫn độ đến Vân Chi đoan!” Cô gái áo lam nói.

“Bọn họ?” Vân Khê kinh ngạc.

Cô gái áo lam xoay chuyển ánh mắt, rơi vào trên người Tử yêu, đưa một ngón tay, nói: “Không sai, chính là hắn!”

“Tử yêu?”

Cô gái áo lam gật đầu: “Đúng vậy, lúc trước thực lực của hắn đã đạt đến tư chất dẫn độ, chỉ bất quá hắn chấp niệm quá nặng, không cam lòng buông tha cho cơ nghiệp một tay hắn sáng lập, cho nên lần nữa áp chế thực lực bản thân, kháng cự bị dẫn độ. Lần này, hắn vì cứu người, tiết lộ thực lực của mình, phải tiếp nhận quy tắc dẫn độ rồi, nếu không hắn chính là nghịch thiên mà đi!”

Tay nàng nhẹ nhàng một chút, Phong Ấn thuật trên người Tử yêu bị giải khai.

Vân Khê trong lòng căng thẳng, lập tức bày ra tư thái phòng ngự.

Cô gái áo lam cười nhạt nói: “Ngươi đừng khẩn trương, thương thế của hắn không đấu được với ngươi. Bắc Thần, thực lực của ngươi, đã vượt qua cực hạn cái không gian này, ngươi phải tuân thủ pháp tắc không gian, theo ta đến không gian khác cao cấp hơn đi, ngươi phục kông?”

Tử yêu híp mắt, trên mặt lộ ra vẻ mặt phong vân khó lường, hắn nhìn một chút dừng rơi vào Vân Huyên trên di thể Đinh Tiêu Dao, nhìn lại Hách Liên Tử Phongđang lâm vào trong hôn mê. Hắn nhắm lại hai mắt, lâm vào suy nghĩ giãy dụa ở bên trong thật lâu, một lúc lâu, hắn mở mắt ra, cả người mất đi thần thái: “Thôi, bổn tọa muốn quyền thế, đã được đến rồi, nhưng là bổn tọa cũng không có cảm giác được vui vẻ cùng thỏa mãn, lại tiếp tục tranh đấu đi xuống, cũng không có cái ý nghĩagì. Bổn tọa có thể tùy ngươi dẫn đi, nhưng ngươi phải để cho bổn tọa trước đem Phong nhi cứu tỉnh.”

Cô gái áo lam hướng trên người Hách Liên Tử Phong quét tới, chân mày nhẹ nhàng nhíu lại: “Hắn tu luyện Nhiếp Hồn Thuật của Bắc Thần gia tộcngươi, tu luyện không đúng, không cách nào hoàn toàn nắm lực lượng trong tay của nó, lại bị người đánh trúng một chưởng trí mạng, thuốc và kim châm cứu không có hiệu quả, coi như là Tạo Hóa Đan, cũng không cứu sống được hắn. Đây là một kiếp nạn đã định của hắn, chỉ có thể chờ người hữu duyên tới hóa giải.”

Ngón tay của nàng lộ ra, sương mù màu trắng giống như một cái lưới lớnu bao phủ Hách Liên Tử Phong, sương mù tiếp xúc đến thân thể Hách Liên Tử Phong, lập tức ngưng kết thành thủy tinh trong suốt vô sắc, đem cả người Hách Liên Tử Phong biến thành một pho tượng thủy tinh.

Vân Khê hít một hơi lãnh khí, không hiểu nhìn về phía cô gái áo lam: “Tại sao?”

“Đây là số kiếp của hắn, chỉ có chờ người hữu duyên xuất hiện, hắn có thể tỉnh lại. Ta hiện tại lấy lực thủy tinh phong ấn, có thể bảo vệ hắn ngàn năm vạn năm bất hủ, đợi đến ngày khác, người hữu duyên của hắn xuất hiện , hắn dĩ nhiên sẽ hồi tỉnh.” Cô gái áo lam nói.

“Người hữu duyên?” Vân Khê nghe mơ hồ, không biết nên tin hay không nên tin tưởng nàng, “Vậy hắn rốt cuộc bao lâu mới có thể tỉnh lại, người hữu duyên của hắn đã xuất thế hay chưa?”

“Cái này. . . . . . Ta liền không biết rồi, chuyện này cũng không phải ta quản. Có lẽ mấy ngày, có lẽ mấy tháng, cũng có lẽ mấy năm, mấy thập niên, thậm chí mấy trăm năm, mấy ngàn năm. . . . . . Đều nói không chừng!” Cô gái áo lam lắc đầu nói.

Vân Khê còn muốn hỏi nữa, cô gái áo lam nhưng dời đi mục tiêu, đưa tay lại là một ngón tay, đem Tiểu Phượng hoàng từ trong Phong Ấn thuật phá giải.

Vân Huyên sau khi khôi phục lạitự do,lệ trong mắt của nàng bắn về phía hắn, hàm chứa hận ý: “Bắc Thần, ta vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho ngươi!”

Tử yêu thở gấp, lộ ra tức giận: “Bổn tọa còn không cần sự tha thứ của ngươi! Đan dược củangươi, trả lại ngươi!” Trong tay của hắn ném một viên đan dược, Vân huyên vi lăng xuống dưới, theo bản năng há mồm, tiếp được nó, khi nàng ý thức được thời điểm mình há miệng ngậm đan dược chính là Tạo Hóa Đan, nàng mừng rỡ như điên.

Làm sao có thể? Tạo Hóa Đan lại còn ở đây, không có bị hủy diệt, làm sao có thể?

Nàng không dám tin ánh mắt ngưng mắt nhìn Tử yêu, nói không ra lời là cảm kích hay là tức giận, hắn là cố ý, cố ý làm cho nàng tuyệt vọng, song, nàng lại không thể không cảm kích hắn, bởi vì có Tạo Hóa Đan, Tiêu Dao có thể sẽ tỉnh.

Tử yêu chịu không được ánh mắt phức tạp của nàng, quay lưng lại đi, hắn đã hiểu rõ rồi, nếu mình nhất định đi, sao không thành toàn cho bọn họ đây?

Vân Huyên thật sâu nhìn hắn một cái, xoay người, bay trở về bên người Đinh Tiêu Dao, lo lắng hướng về phía trên người Vân Khê liếc mắt một cái.

Vân Khê hội ý, thay nàng giải khai đóng băng trên người Đinh Tiêu Dao, uy Đinh Tiêu Dao ăn vào Tạo Hóa Đan.

Vân Huyên ánh mắt chuyên chú nhìn Đinh Tiêu Dao, bay tới bay đi, thời gian lo lắng trong khi chờ đợi, lặng lẽ trôi qua.

Dược tính Tạo Hóa Đan ở trong cơ thể Đinh Tiêu Dao từ từ phát huy hiệu dụng, sắc mặt của hắn từ từ nổi lên hồng nhuận, tứ chi da thịt khôi phục co dãn cùng sáng bóng. Qua đại khái nửa thời gian uống cạn chun trà, Đinh Tiêu Dao rốt cục đã tỉnh.

“Đây là nơi nào?” Đinh Tiêu Dao bò dậy, ánh mắt đầu tiên là rơi vào trên người Tiểu Phượng hoàng, hơi sửng sờ, có chút kinh ngạc, sau đó trực tiếp nhảy vọt qua nó, nhìn khắp bốn phía, chung quanh hết thảy đều xa lạ, làm cho trong lòng hắn bất an. Rất nhanh, hắn thấy được Vân Thanh Uyển, ánh mắt của hắn khẽ xảy ra biến hóa, “Tiểu Uyển? Tiểu Uyển, ngươi làm sao vậy? Làm sao ngươi không nói lời nào?”

Vân huyên cả người chấn động, hiện thực tàn khốc, đem nàng hoàn toàn đánh vào đáy cốc, ngã xuống tan xương nát thịt.

Nàng làm sao quên mất, mình bây giờ chỉ là một sợi hồn phách mà thôi, hắn hoàn toàn,từ đầu,luôn luôn không nhận ra mình. Hắn bây giờ có thể đủ nhận được cũng chỉ có Vân Thanh Uyển. . . . . .

Thực tế thật là tàn nhẫn!

Nàng cả người lay động, lạnh lẽo gay gắt.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Đinh Tiêu Dao cuối cùng đem tầm mắt rơi vào trên người Vân Khê, hỏi tới, “Cô nương, ngươi có thể hay không nói cho ta biết, nơi này đến tột cùng xảy ra chuyện gì?”

Vân Khê liếc nhìn Vân Huyên, vừa định nói cái gì đó, lại thấy Vân Huyên dùng sức lắc đầu, ngăn trở nàng, trong lổ tai, truyền đến tiếng lòng Vân Huyên: “Không nên nói cho hắn biết, ta ở chỗ này! Ta đã không thể nào cùng hắn ở cùng một chỗ, cũng đừng có để cho hắn sau khi có hi vọng, lại tan vỡ.”

“Ngươi thật cam tâm sao? Ngươi bỏ ra nhiều như vậy, đợi nhiều năm như vậy, hiện tại thật muốn buông tay, đem hết thảy cố gắng, toàn bộ nước chảy về biển đông?” Vân Khê vì nàng cảm thấy đáng tiếc, song nàng cũng biết, Vân Huyên đã không thể nào cùng Đinh Tiêu Dao ở cùng một chỗ, bọn họ đã sớm là hai người bất đồng thế giới.

“Ta trừ buông tay, còn có thể làm cái gì đây?” Vân Huyên thở dài, “Đáp ứng ta, tha cho Tiểu Uyển một cái mạng đi, ta không hy vọng Tiêu Dao cô đơn qua cả đời. . . . . .”

Vân Khê cảm thấy nàng ta tuyệt vọng cùng cô đơn, nàng phảng phất nghe được lòng của nàng ta đang rỉ máu.

“Cô nương, có thể trả lời câu hỏi của tại hạ không?” Bên tai lần nữa truyền đến thanh âm củaĐinh Tiêu Dao.

Vân Khê hít sâu một hơi, trả lời: “Ngươi trúng độc hôn mê, là ta luyện chế Tạo Hóa Đan, đem ngươi cứu tỉnh. Nơi này có người muốn cướp đoạt Tạo Hóa Đan, có người muốn bảo vệ Tạo Hóa Đan, lâm vào hỗn chiến, cho nên ta liền thi triển Phong Ấn thuật, đem tất cả mọi người phong ấn.”

Tử yêu đangquay lưng lại, nghe đến đó, kinh ngạc xoay người sang chỗ khác, không hiểu nhìn về phía Vân Khê.

“Tạo Hóa Đan, Phong Ấn thuật?” Đinh Tiêu Dao khốn hoặc suy tư một lúc lâu, đột nhiên ánh mắt sáng lên, có đầu mối, “Như thế nói đến, ngươi là người của Vân tộc! Ngươi nếu là đến từ Vân tộc, vậy ngươi có biết Vân Huyên không?”

Nghe được hắn chính miệng nói rahai chữ “Vân huyên”, Tiểu Phượng hoàng cả thân thể kịch liệt chấn động, thâm tình nhìn về phía hắn, hắn còn nhớ nàng, qua vạn năm, hắn sau khi tỉnh lại, còn nhớ rõ nàng, đủ để nàng vui mừng.

Vân Khê xoay chuyển ánh mắt, theo lời của hắn, tiếp tục nói: “Vân Huyên? Cái tên này cũng là có mấy phần quen thuộc, nàng là ngươi người nào? Ngươi vì sao phải hỏi thăm nàng?”

Đinh Tiêu Dao mặt lộ vẻ vui mừng, mấy bước đến gần trước mặt nàng, nói: “Vân huyên là thê tử của ta, ta một mực tìm nàng, ngươi biết nàng bây giờ đang ở nơi nào sao? Nàng hiện tại có mạnh khỏe? Đã thoát khỏi hiểm cảnh chưa?” Từng chữ từng câu, đều là lời nói ân cần.

Vân Huyên vành mắt đã ươn ướt.

Tiêu Dao, ta đang ở chỗ này, đang ở trước mặt của chàng, nhưng là. . . . . . Nhưng là ta lại không thể cùng chàngnhìn mặt nhau!

Tiêu Dao, chàng nhất định phải sống tốt, hãy quên ta đi!

Vân Khê quan sát thần sắc củaVân Huyên, cho dù tâm không đành lòng, rất muốn thay nàng nói ra chân tướng sự tình, song, nàng cũng biết, bọn họ trong lúc nhất định là một cuộc bi kịch, một người thống khổ, vốn so sánh với hai người thống khổ tốt hơn nhiều lắm.

“Ngươi nói Vân Huyên, ta nhớ ra rồi. Nàng là tổ tiên cấm kỵ nhất tộc chúng ta, chính là nhân vật vạn năm trước.”

“Chính là nhân vật vạn năm trước?” Đinh Tiêu Dao thân thể run lên, bắt đầu tâm thần không yên.

“Không sai! Ta nghe nói, Vân huyên ở vạn năm trước phản bội Vân tộc, mang theo thuộc hạ cùng thân tín của nàng rời đi Vân tộc, chẳng biết đi đâu. Vân tộc đem nàng coi là cấm kỵ, không ngừng phái người đuổi giết nàng cùng thân tíncủanàng, đến nay cũng không có ai biết cụ thể tung tíchcủa nàng.” Vân Khê nói.

Đinh Tiêu Dao nghe vậy, thở dài một hơi, nói: “Thì ra là như vậy! Nói như vậy, ta là thật hôn mê hơn nhiều năm như vậy. Đa tạ ngươi luyện chế đan dược! Ta nghe Huyên Nhi nói, Tạo Hóa Đan chính là ghi lại trong Tàn Hoa bí lụccủa Vân tộc là một đan dược truyền kỳ, cũng không phải là người tầm thường có đủ khả năng luyện chế ra nó. Ngươi có thể luyện chế ra đan dược giống như Tạo Hóa Đan như vậy, có thể thấy được bản lãnh của ngươi không phải chuyện đùa, ngươi nhất định sẽ trở thành người ưu tú nhất Vân tộc!”

“Ta nhận lời khen tặng của ngươi!” Vân Khê mỉm cười nói.

Vân Huyên nghe đến đó, đã lệ rơi đầy mặt. Huyên Nhi, cở nào quen thuộc thân mật gọi nàng, nàng bị phong ấn ở vách đá dựng, trong đầu nhớ lại ngàn lần vạn lần, bây giờ có thể đủ chính tai nghe được thanh âm hắn gọi như vậy, nàng vô cùng thỏa mãn cùng hạnh phúc.

“Vân Huyên, cơ duyên của ngươi đã đến, cũng theo ta cùng nhau đi tới Vân Chi đoan.” Cô gái áo lam lúc này đột nhiên xen vào nói.

“Vân Huyên” hai chữ giống như một đạo Kinh Lôi trên chân trời rơi xuống, Đinh Tiêu Dao cả người chấn động, đưa mắt nhìn về phía Tiểu Phượng hoàng, Vân huyên? Nàng mới vừa nói là Vân huyên?

Tử yêu ánh mắt chợt lóe, hơi có chút kinh ngạc: “Nàng cũng phải đi đến Vân Chi đoan?”

“Không sai! Vân huyên, ngươi cùng hắn duyên phận đã hết, tốt hơn theo ta đi Vân Chi đoan, bắt đầu cuộc sống mới. Đến đó , ngươi có thể đạt được Trọng sinh, biến trở về một người sống.” Cô gái áo lam nói.

“Chờ một chút! Ngươi mới vừa nói cái gì?” Đinh Tiêu Dao nhìn chằm chằm cô gái áo lam, hỏi tới.

Cô gái áo lam không nói gì thêm, Tiểu Phượng hoàng đưa lưng về phía hắn, cả người run sợ, cuối cùng, vẫn là Vân Khê thay nàng đáp lời: “Nó gọi là Vân Huyên, là thần thú giữ nhà Vạn Hoàng học viện, Vạn Hoàng Chi Hoàng! Cũng là thú sủng của con gái của ta. Ta đối với Vân huyên tiền bối rất là sùng kính, cho nên cố ý gọi nó là Vân Huyên, vì kỷ niệm Vân Huyên tiền bối.”

Đinh Tiêu Dao ánh mắt chớp động, toát ra thất vọng: “Thì ra là như vậy, ta còn tưởng rằng. . . . . .”

Hắn cười khổ, lắc đầu: “Làm sao có thể đây? Huyên Nhi làm sao sẽ biến thành một cái Tiểu Phượng Hoàng? Nhất định là ta sinh ra ảo giác.”

Nghe hắn lẩm bẩm tự nói, Vân Huyên tâm tình càng thêm khó chịu, thân thể rung động càng thêm lợi hại.

Mội cái đại thủ đột nhiên dò xét tới đây, bắt được nàng, nàng ngẩng đầu, chống lại ánh mắt phức tạp Tử yêu, nàng cúi đầu, tránh được tầm mắt của hắn tìm tòi nghiên cứu, không muốn làm cho hắn nhìn thấy một mặt yếu ớtcủa mình.

“Sao phải khổ như thế chứ? Nàng hao hết thiên tân vạn khổ, thật vất vả chờ hắn tỉnh lại, lại cam tâm đi như vậy sao?” Tử yêu dùng bí âm truyền lời.

“Lưu lại lại có thể thế nào đây? Chẳng lẽ để cho hắn hướng về phía một hồn phách. . . . . .” Vân Huyên không có tiếp tục nói nữa.

Tử yêu tâm tình cũng không có vì vậy mà dễ chịu, mục đích của hắn đạt đến, từ nay về sau, nàng sẽ cùng hắn đi cùng một cái không gian sinh tồn, nhưng là, tại sao hắn một chút cũng không vui vẻ đây?

“Đừng chậm trễ thời gian, chúng ta đi thôi!” Cô gái áo lam thúc giục.

Nước mắt giọt giọt rơi vào lòng bàn tay Tử yêu, hắn chân mày nhíu chặt, mang theo Tiểu Phượng hoàng đi theo ở phía sau cô gái áo lam, ở thời điểm đến gần khe không gian, Tử yêu không nhịn được liền hỏi thăm một câu: “Thật quyết định rời đi sao? Không muốn lẫn nữa quay đầu lại nhìn hắn một cái?”

Vân Huyên chần chờ.

Cho nên Tử yêu tăng nhanh nện bước, mắt thấy sẽ phải cất bước bước vào khe không gian, Vân Huyên cũng không khắc chế được mìnhnữa, đột nhiên quay đầu lại nhìn xuống, nơi đó, Đinh Tiêu Dao cũng nhìn lên, ánh mắt của hai người chạm vào nhau!

Trong phút chốc, hóa thành vĩnh hằng!

Không còn kịp dừng lạinữa, không còn kịp trở về chỗ cũ, Vân Huyên đi theo Tử yêu cùng cô gái áo lam, một đạo biến mất ở khe không gian.

Đinh Tiêu Dao nhẹ nhàng lắc đầu, trong lòng không khỏi thấp thỏm bất an, mới vừa rồi đạo ánh mắtkia, rất quen thuộc! Nhìn nó rời đi, vì sao tim của hắn đaunhư thế, thật giống như đột nhiên trong lúc đó mất đi một thứ trọng yếu nhất. Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Hoang mang, mới vừa biến mất khe không gian, một đạo kim quang hiện ra, Tiểu Phượng hoàng liền bay trở lại.

Đinh Tiêu Dao lộ ra sắc mặt vui mừng, mở ra hai cánh tay, đi nghênh đón nó, mà Tiểu Phượng hoàng nhưng vòng qua hắn, bay trở về đến trong ngực Vân Khê, bị một loại ủy khuất, hướng về phía nàng làm nũng.

Vân Khê bất đắc dĩ trừng nó, biết trở lại , là Tiểu Phượng Phượng, mà Vân Huyên. . . . . . Nàng đi thật.

Một năm sau.

Đông Hải trên mặt biển, hạo hạo đãng đãng bay lên một đám Thần Long, đây đã là một nhóm Thần Long cuối cùng Long Vương cốc, trong đó kế tiếp chính là Long Vương cùng Long Hậu.

Lưu luyến không rời nhìn lại Long Vương cốc, Long Hậu không nhịn được thương cảm, sinh sống nhiều năm như vậy ở Long Vương cốc, sẽ phải rời đi, nàng rất là không nỡ, ai biểu Tiểu Long Long củanàng thích Ngạo Thiên đại lục, muốn cùng Tiểu đồng bạn của nó, cùng nhau ở lại Ngạo Thiên đại lục sinh sống đây?

Không nỡ cùng hài tử mìnhchia lìa, bọn họ chỉ có thể để cho toàn tộc dời đi, rời đi Long Vương cốc, ở Ngạo Thiên đại lục một lần nữa tìm kiếm địa phương định cư.

“Đại vương, chúng ta sau này còn có thể thường trở lại đây không?” Long Hậu nói.

“Dĩ nhiên có thể, Vương Hậu nếu là nghĩ trở lại, chúng ta tùy thời cũng có thể trở lại.” Long Vương ôn nhu nói.

“Đại vương, chàng thật là tốt với ta.”

Hai cái Thần Long càng ngày càng gần, triền triền miên miên cùng nhau đồng tiến.

Ở phía trước nhất đội ngũ Thần Long, là một nhà bốn người Vân Khê, mà chở người nhà bọn họ, chính là Long Hoàng Tiểu Bạch.

Có thể làm cho Long Hoàng mở đường, Long Vương cùng Long Hậu hộ tống, điều động tất cả Thần Long, hộ tống dời đi, cả nhà bốn người bọn họ coi như là không tiền khoáng hậu, tuyệt vô cận hữu liễu.( không bao giờ xảy ra, có một không hai)

Vân Khê tựa vào trong ngực Long Thiên Tuyệt, một tay chống cằm, nhẹ nhàng than thở: “Hòa thượng của cái Phạm Âm tự kia cũng quá quá phận quá đi, cư nhiên lại để cho Tiểu Nguyệt nha hàng năm phải đi nơi đó của bọn họ ở lại một tháng, bọn họ cho chùa miểu của bọn họ là thắng địa du lịch, hay là sơn trang nghỉ hè? Tiểu Nguyệt nha của ta còn nhỏ như vậy, nơi nào chịu được chùa miểu kham khổ? Huống chi, trong chùa bọn họ toàn bộ đều là hòa thượngđầu trọc, để cho nữ nhi ta một cô bé xen lẫn trong bọn họ, sau này còn thế nào gả ra ngoài đây?”

Nếu không phải vì để cho Tiểu ban có thể thuận lợi trở lại Phạm Âm Tự giao phó, hai vợ chồng bọn họ cũng sẽ không cố ý mang theo nữ nhi đi Phạm Âm tự phía Tây lãnh thổ một chuyến, kết quả chuyến đi này, đã bị đối phương giữ hơn nửa năm, lại cử hành các loại nghi thức, lại đối với nữ nhi của bọn họ tiến hành sắc phong, bây giờ nghĩ lại, Vân Khê đều cảm thấy có loại cảm giác bị lừa đảo.

Long Thiên Tuyệt nhàn nhạt mỉm cười: “Chùa miểu thanh tĩnh, cũng sẽ không có nhiều ong bướm đuổi theo ở phía sau chúng tanữ nhi, như vậy thật an tâm a.”

Vân Khê lật mắt: “An tâm cái rắm! Chàngnghĩ hòa thượng trong Phạm Âm tự đều lục căn thanh tịnh sao? Vạn nhất Tiểu Nguyệt nha chúng ta tìm hòa thượng làm con rể, đến lúc đó chàng có muốn khóc cũng khóc không được.”

“Bọn họ dám?” Long Thiên Tuyệt tròn con mắt trừng lớn, “Nếu như bọn họ dám đối với con gái của ta động tâm tư, ta tuyệt đối sẽ làm cho bọn hắn lập tức có tư cách tiến cung!”

Vân Khê nghe vậy, thổi phù một tiếng, buồn cười.

“Tại sao bọn họ có tư cách tiến cung?” Tiểu Nguyệt nha vào lúc này quay đầu lại, tò mò hỏi. Bé con một đôi tay nhỏ bé, vuốt ve chơi đùa Tiểu Hồng Hồng, Tiểu Hồng Hồng hưởng thụ tay nhỏ bé mềm mại của tiểu chủ nhân, trong miệng thỉnh thoảng phát ra thoải mái hừ hừ, mà Tiểu Phượng hoàng cũng chỉ có thể tội nghiệp đứng ở một bên, nào dám cùng Tiểu Hồng Hồng bưu hãm vô địch tranh thủ tình cảm?

“Cái này. . . . . .” Long Thiên Tuyệt suy nghĩ một chút, trả lời, “Ca ca của con sau này không phải là làm hoàng đế sao, bên người hoàng đế luôn cần phải có người chiếu cố, phụ thân là muốn giúp ca ca con tìm mấy người có thể tiến cung, đi làm bạn với nó.”

“Nga, nguyên lai là như vậy.” Tiểu Nguyệt nha nghiêng đầu, khả ái mà nghĩ, ngữ khí nói ra kinh người, “Ta đây để cho tất cả các đại sư trong chùa đều tiến đi theo ca ca đi, như vậy ca ca cũng sẽ không tịch mịch.”

Long Thiên Tuyệt cùng Vân Khê liếc mắt nhìn nhau, nhất tề rơi xuống hắc tuyến. Các cao tăng Phạm Âm tự, vì tìm được Xá Lợi Phật Châu ở trên người Tiểu Nguyệt nha, đặc biệt cho bé danh hiệuThánh Cô, Thánh Cô quyền lợi chỉ dưới Trụ trì, trừ Trụ trì, tất cả những người khác đều phải nghe theo hiệu lệnh của bé. Một câu nói của bé, tính mạng của các đại sư ở trong chùa liền mất đi. . . . . .

Tiểu Mặc nghe vậy, hiểu rõ ý tứ của muội muội, cười đến ngã trái ngã phải: “Huyên Huyên, ca ca không cần nhiều người theo như vậy, ca ca chỉ cần Huyên Huyên phụng bồi như vậy đủ rồi.”

“Ừ, kia Huyên Huyên sau này sẽ theo ca ca, ca ca đi nơi nào, Huyên Huyên đi nơi đó.”

“Một lời đã định!”

Hai huynh muội ngoéo tay, bèn nhìn nhau cười, nụ cười tinh khiết, lưu lại trong thiên hạ hình ảnh tốt đẹp nhất.

Vân Khê đưa tay, sờ sờ đầu hai đứa bé, nghĩ đến người một nhà hạnh phúc ấm áp, nàng liền không nhịn được liên tưởng đến Hách Liên đại ca bị lực thủy tinh phong ấn, đến nay còn chưa tỉnh lại. Cũng không biết người hữu duyên của hắn đến tột cùng khi nào mới có thể xuất hiện, hắn khi nào mới có thể tỉnh lại?

“Cũng không biết Hách Liên Tử Phong khi nào mới có thể tỉnh lại, ta cảm thấy thiếu hắn, trong lòng liền buồn bực.” Long Thiên Tuyệt nhận thấy được nàng thất thần, cho nên chủ động thay nàng nói ra tiếng lòng.

Vân Khê mấp máy miệng, thở dài nói: “Hiện tại Nhị chưởng quỹ ở lại chiếu cố Hách Liên đại ca, một khi Hách Liên đại ca tỉnh lại, Nhị chưởng quỹ trước tiên sẽ nói cho chúng ta biết. Hi vọng hắn có thể nhanh chóng tìm được người hữu duyên của hắn, mau chút tỉnh lại tới đây.”

“Nhất định sẽ!” Long Thiên Tuyệt nhẹ nhàng ôm ở eo nhỏ của nàng, cúi đầu, ở trên trán nàng in dấu một nụ hôn nhẹ nhàng.

Ở phía sau bọn họ, còn có một đoàn thân bằng hảo hữu đuổi theo bọn họ, đón ánh nắng chiều, hướng tới phương hướng hạnh phúc phía trước………

————————————-HOÀN———————————-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.