Edit: Xuân Như
Beta: Sakura
“ Chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, liền đánh nhau một trận. Ta nghĩ
nàng chỉ là một nữ nhân, không để ý đến nàng, ai ngờ thực lực của nàng
cường đại như vậy, đối với ta cạn tào ráo máng*( đuổi tận giết tuyệt), không có nửa điểm nương tay. Một lần đó, ta hơi chiếm thế thượng phong, ta liền tự nói với chính mình, tiếp theo, ta nhất định phải thoải mái
mà đánh thắng người đàn bà kia, làm cho nàng không dám ở trước mặt ta
lớn lối nữa!”
“ Sau đó, ta mong đợi có thể gặp lại nàng lần nữa, cùng nhau đại
chiến một cuộc, đồng thời lại sợ gặp mặt nàng, bởi vì mỗi lần nàng xuất
hiện, cũng là tới phá hư kế hoạch của ta. Giữa chúng ta tựa hồ không thể nói được mấy câu, liền nhất định sẽ sinh ra một cuộc đại chiến.”
“ Huyên Nhi, nàng nói, giữa chúng ta có phải rất có duyên hay không?” Một đôi ánh mắt hoa đào khẽ nháy mắt, ôn nhu rơi vào trên người Vân
Huyên, một dòng điện xẹt ngang làm toàn thân Vân Huyên da gà đều nổi
lên.
“ Ai cho phép ngươi gọi ta là Huyên Nhi? Bắc Thần, ngươi rốt cuộc
đang giở trò gì a? Muốn chém giết muốn róc thịt, thì tùy ngươi, đừng có
phí tâm tư tìm cách trêu đùa ta, ta không có thời gian cùng chơi với
ngươi. Ta mệt, cần nghỉ ngơi, ngươi đi đi!”
Tử Yêu ánh mắt chờ đợi lại không có được bất kỳ hồi bào nào, sắc mặt của hắn bỗng dưng xảy ra biến hóa, sương mù màu đen hiện lên trên gương mặt hắn:” Vân… Huyên!”
Vân Huyên không để ý đến hắn, vỗ vỗ cánh, liền rơi vào trên giường,
nàng ngã đầu đi nằm ngủ, trong lòng còn đang nhớ đến kế hoạch chạy trốn tối nay.
Tử Yêu tức giận càng ngày càng lớn, ai nói, chỉ cần lời ngon tiếng
ngọt cùng hợp ý, có thể thu phục lòng của nàng? Hắn nhìn những thứ kỹ
xảo này, một chút chỗ dùng cũng không có, ngược lại là tự rước lấy nhục. Hắn càng nghĩ càng giận, hắn đường đường là lãnh tụ Bắc Thần gia tộc,
lại phải hướng về phía một nữ nhân ăn nói khép nép, này quá không phù
hợp thân phận của hắn đi, hắn tức giận xoay người rời đi.
Nghe được tiếng bước chân hắn rời đi, Vân Huyên khẽ mở mắt ra, không
nhịn được lầm bầm lầu bầu: “Hắn rốt cuộc đang giở trò quỷ gì? Một lát
lấy lòng, một lát vứt sắc mặt khó coi, thật là không hiểu nổi!”
Tử Yêu sau khi bước nhanh rời xa gian phòng, hai chân liền không tự
chủ đi chậm lại: “Không được, không thể cứ nhận thua như vậy!”
Vân Huyên vừa định từ trên giường bò dậy, ai ngờ Tử Yêu liền đi vòng
trở lại, nàng chỉ đành phải nhắm mắt lại, tiếp tục giả vờ ngủ. Giường
hẹp hơi hơi chấn động, có người bò lên giường, thân thể của nàng đi theo chợt nhẹ, bị ôm vào trong ngực.
Trong nháy mắt, Vân Huyên cảm giác mình sắp bùng nổ.
Lão lưu manh! Cái dạng này của hắn là tính ở đây chiếm tiện nghi của nàng sao?
“Đừng động! Nếu không đem nàng nướng ăn!” Lại còn uy hiếp nàng?
Làm sao bây giờ? Cách thời gian ước hẹn, còn có mấy canh giờ, nàng phải nghĩ biện pháp thoát thân mới được.
Cho nên, trên một cái giường, một người một thú triển khai đánh lâu
dài, một trốn, một bắt, cuối cùng lấy sức lực áp đảo Tử Yêu chiến thắng, đem tiểu phượng hoàng vững vàng bắt ở trong ngực, lộ ra nụ cười thỏa
mãn.
Vân Huyên thở gấp, bị hắn ôm không thở nổi, đồng thời cũng là bị hắn
làm cho tức chết, trời mới biết rốt cuộc hắn đang làm cái gì a, đột
nhiên làm ra cử động khác thường như thế. Vạn nhất hắn vẫn ở chỗ này,
không chịu rời đi, nàng làm thế nào cùng Hách Liên Tử Phong gặp nhau
đây?
Thời gian đau khổ dần dần đi qua. . . . . .
Cuối cùng đã tới thời gian ước định, Hách Liên Tử Phong đúng hẹn chờ
chực ở địa điểm ước hẹn, đợi một lúc lâu, chậm chạp không thấy Vân Huyên đến, hắn lập tức ý thức được, chuyện có thể có biến.
Có muốn tiếp tục chờ nàng đâyhay không?
Căn cứ theo tin tức của hắn, Khê Nhi luyện đan, cần có mười con thần
thú tề tụ, thiếu một con cũng không được. Hiện tại nếu hắn một mình đi
trước, đến lúc đó Khê Nhi bọn họ có phải hay không sẽ nghĩ đến biện pháp đến đây đánh cắp tiểu phượng hoàng, nếu Khê Nhi đi tới đây, rất có thể
thân vùi lấp hiểm cảnh, thay vì như vậy, chẳng phải hắn trực tiếp nghĩ
biện pháp mang tiểu phượng hoàng đi tốt hơn sao.
Sau khi hiểu rõ, hắn đi tới bên ngoài phòng Vân Huyên, gõ cửa.
“Người nào?”
Trả lời hắn, là thanh âm của lão tổ tông.
Hách Liên Tử Phong có chút ứng phó không kịp, cái khó ló cái khôn,
hắn trả lời: “Lão tổ tông, ta mới vừa nhận được tin tức, người của Vân
tộc và Long gia đã trở lại Long Tường đại lục, chúng ta có muốn hay
không đối với bọn họ áp dụng một chút biện pháp, phòng bị bọn họ đối phó chúng ta đây?”
Bên trong gian phòng truyền ra một tiếng khinh miệt cười lạnh: “Bổn
tọa cũng sớm đã nhận được tin tức, tùy bọn họ đi, chỉ bằng bọn họ những
người này, không tạo nổi sóng gió gì.”
Thấy lão tổ tông không có bất cứ động tĩnh gì, Hách Liên Tử Phong
nhíu mày, không khỏi lại thêm tin tức mãnh liệt hơn: “Ta còn nghe nói,
bọn họ đem Đinh Tiêu Dao từ bên trong nội tông Vân tộc cứu đi ra ngoài,
bọn hắn bây giờ tính toán luyện chế Tạo Hóa Đan tới cứu sống Đinh Tiêu
Dao.”
Nghe được ba chữ “Đinh Tiêu Dao”, bên trong gian phòng rốt cục có
động tĩnh rõ ràng, cũng không lâu lắm, cửa phòng bị đẩy ra, lộ ra gương
mặt thâm trầm âm lãnh của Tử yêu: “Bổn tọa sẽ không để cho Đinh Tiêu Dao có cơ hội sống lại!”
Nói xong, hắn sượt qua vai Hách Liên Tử Phong, rời đi.
Sau một khắc, tiểu phượng hoàng bay đến ngoài cửa, ánh mắt bất thiện
trừng mắt nhìn Hách Liên Tử Phong, chất vấn: “Tại sao lại nói cho hắn
biết về chuyện của Tiêu Dao? Ngươi muốn hại chết Tiêu Dao sao?”
Hách Liên Tử Phong lãnh khốc cười nói: “Cho dù ta không nói, hắn rất
nhanh cũng sẽ biết, ngươi cho rằng ta cũng biết chuyện này, có thể dấu
diếm được hắn?”
Vân Huyên thở dài một tiếng, không phải không thừa nhận, hắn nói
đúng, lấy tai mắt của Tử Yêu hiện tại, hắn rất nhanh là có thể tra được
hết thảy: “Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
Hách Liên Tử Phong ánh mắt sáng lên, nói: “Chúng ta bây giờ chuyện
cần làm, chính là trước rời đi phủ đệ, mau sớm tìm được Khê Nhi bọn họ,
để cho bọn họ sớm có đề phòng.”
“Tốt, thừa dịp Bắc Thần còn không có phục hồi tinh thần lại bận tâm ta, chúng ta nhanh lên đi!”
Một người một thú không dám trì hoãn, thừa dịp lúc ban đêm rời đi Bắc Thần gia tộc.
Người đến người đi trên bến đò, Hách Liên Tử Phong dễ dàng giả trang
mà đi, lấy đầu lạp che đậy đỉnh đầu tóc trắng đặc thù rõ ràng của mình, ở bên hông hắn, lộ ra một cái túi vải, cái túi vài phình ra, thỉnh thoảng xuất hiện động tĩnh, không biết là mang theo cái con vật sống gì.
Hắn đi lại ở trong đám người, lập tức đưa tới những ánh mắt đánh giá
xung quanh, thanh âm bàn luận xôn xao, thỉnh thoảng truyền vào trong tai của hắn.
“ Các ngươi nhìn người kia đi, giống như Chữ Thiên Nhất hào của Liên Minh Thích Khách trong truyền thuyết a?”
“ Chữ thiên nhất hào? Ta nghe nói Chữ thiên nhất hào cho tới bây giờ
đều là một thân màu đen, đầu đội đấu lạp cũng màu đen, đấu lạp này thì
đúng rồi, bất quá y phục mặc trên người hắn lại là tử y, không đúng lắm
a.”
“ Đồ đần, ngươi không đồng ý Chữ thiên nhất hào người ta thay đổi khẩu vị, thỉnh thoảng thay đổi một thân tử y sao?”
“ Không đúng, không đúng, Chữ thiên nhất hào là thích khách, hắn làm
sao có thể công khai xuất hiện ở bến đó này? Không sợ cừu gia của hắn
đuổi giết sao?”
“ Ngươi nói rất đúng! Có cừu gia đang truy xét tung tích người nhà
của Chữ thiên nhất hào, nghe nói mấy ngày gần đây sẽ đối người nhà của
hắn hạ thủ, người nhà của hắn hiện tại lại xuất hiện ở bến đò này, có
cái trò hay để nhìn rồi.”
Hách Liên Tử Phong tâm thần vừa động, lúc trước không lâu, lão tổ
tông từng phái người đi đến Liên minh thích khách, các cao thủ ở Liên
minh thích khách ngã xuống không ít, ngay cả người đứng đầu Liên Minh
Thích Khách Chữ thiên nhất hào cũng không may mắn bị trọng thương. Sau
đó, Liên minh thích khách đề cử ra một Chữ thiên nhất hào mới, mấy ngày
gần đây, người này thập phần sinh động, đặc biết ám sát những người bán
đứng Liên Minh Thích Khách, hay là tạo thành uy hiếp đối với Liên Minh
Thích Khách. Nghe nói trang phục của người này, là một thân màu đen, đấu lạp màu đen, trường bào màu đen, giày bó màu đen, mỗi lần xuất chiến,
bên cạnh luôn đi theo một cô gái áo lam, theo hắn phán đoán, người này
hắn là Độc Cô Mưu không thể nghi ngờ.
Hắn nhớ bên người Độc Cô Mưu cũng có một con thần thú là Ngân Xà thần thú, lần này Khê Nhi cố ý ở khắp nơi tung Huyền thưởng lệnh, có lẽ
nguyên nhân trong đó, là muốn hấp dẫn hắn ta đi.
Cũng được, dù sao mục đích của bọn họ cũng như nhau, vậy trước gặp hắn ta đi.
Hách Liên Tử Phong không có vội vã lên đường, mà là tìm kiếm một khách sạn ở gần bến đò dừng chân, chuẩn bị tạm nghỉ một ngày.
Đại sảnh khách sạn, tiếng người ồn ào, chính là thời gian dùng cơm.
Ngoài cửa khách sạn, một đoàn người đi tới, mọi người vẻ mặt túc lãnh* (lạnh lẽo, nghiêm túc), bên hông treo binh khí, lai giả bất thiện.
Vốn là những khách nhân còn làm, bị lãnh khí của đoàn người này làm
cho khiếp sợ, rối rít cấm miệng lại, cẩn thận đánh giá đoàn người này,
trong mơ hồ, nghe được giọng nói của bọn họ.
“Tin tức xác thực sao? Ngươi xác định người nhà của Chữ thiên Nhất Hào ngày gần đây sẽ đến khách sạn tá túc?”
“Lão đại, ta thu thập tin tức, có khi nào sai sao? Ngài yên tâm, ta ở bên trong người nhà Độc Cô gia sắp xếp một nội tuyến, hắn nói cho ta
biết, lần này Độc Cô gia cùng đi tổng cộng có năm người, trong đó một
người là Độc Cô gia chủ, chính là cha ruột của Chữ thiên Nhất Hào, còn
có một người gọi là Độc Cô Kiêu, là thân đệ đệ Chữ thiên Nhất Hào, ba
người khác là trưởng lão Độc Cô gia. Nghe nói, bọn họ đoàn người này
tính toán tìm kiếm đường đi thông Ngạo Thiên đại lục, quay về quê nhà
của bọn họ.”
“Lão đại? Chẳng lẽ bọn họ không phải là người Long Tường đại lục?”
“Tất nhiên là không phải! Nghe nói Độc Cô gia tộc bọn họ ở Ngạo Thiên đại lục cũng là một đại gia tộc nổi tiếng, một trong Tam đại Thánh Địa
chủ nhân Độc Cô lĩnh, sau khi đi tới Long Tường đại lục, đầu tiên là
cùng hai nhà khác ở Tam đại Thánh Địa quan hệ tan vỡ, đi theo đầu phục
Hoa gia, sau lại Hoa gia bị người diệt, bọn người Độc Cô gia họ cũng đã
chết hơn phân nửa, cuối cùng chỉ còn lại có mấy người. Hiện nay, bọn họ
tính toán trở về quê hương bọn họ đi, chuẩn bị Đông Sơn tái khởi. Chỉ
tiếc a, bọn họ gặp được chúng ta, bọn họ là không có kia mệnh quay lại
cố hươngnữa.”
” Nhi tử của Độc Cô gia chủ không phải là thành thủ lĩnh Liên Minh
Thích Khách sao? Tại sao hắn không đi đầu nhập vào con của hắn? Hiện
nay, cả Long Tường đại lục, cơ hồ đều ở dưới sự khống chế của Bắc Thần
gia tộc, bao gồm Long gia cùng Vân tộc cũng rời đi Long Tường đại lục,
chỉ có Liên Minh Thích Khách là côn trùng trăm chân, chết mà không
cương, còn ở sau lưng sinh động, cùng Bắc Thần gia tộc đối nghịch, nói
đến , Lão Tử cũng là có mấy phần bội phục người Liên Minh Thích Khách.”
“Ta đây cũng không rõ ràng nữa, chuyện nhà của người ta, chúng ta cũng không xen vào, không phải sao?”
Đang khi nói chuyện, đoàn người riêng của mình tìm vị trí nhập tọa,
bọn họ tự động phân tán ở bốn phía trên đại sảnh, dư quang vững vàng
khóa ở đại môn, đang đợi con mồi của bọn họ.
Hách Liên Tử Phong ngồi ở vị trí gần cạnh cửa, nghe đoàn người này
nói chuyện, trong lòng đã có chủ ý. Cũng không lâu lắm, hắn liền thấy có một nhóm năm người tiến vào đại sảnh khách sạn, năm người này một cước bước vào đại môn khách sạn, cả trong hành lang lập tức sát cơ tứ phía.
Người bọn họ chờ, cuối cùng đã tới.
Năm người mới vừa vào cửa, nhưng không có nhận thấy được khác thường, bốn nam một nữ, trò chuyện với nhau.
“Gia chủ, chúng ta ở chỗ này nghỉ một đêm đi, chạy một ngày đường,
cảm thấy mệt.” Dẫn đầu nói chuyện chính là nữ tử trung niên, nhìn hình
dạng của nàng, phong vận do tồn, nếp nhăn nơi khóe mắt vẫn là trong lúc
lơ đảng bán đứng tuổi của nàng.
“Kiêu Nhi, con đi an bài hạ xuống, chúng ta tối nay ở khách sạn qua
đêm đi.” Nam tử trung niên uy nghiêm trầm giọng nói,gương mặt hắn hơi có vẻ già nua, có thể thấy vẻ mỏi mệt của hắn.
Nam tử trẻ tuổi cung kính khom người, xoay người đi trước giải quyết công việc.
Còn lại bốn người đi tới cạnh bàn Hách Liên Tử Phong ngồi xuống, lần
lượt nhập tọa, Hách Liên Tử Phong có thể nghe rõ ràng lời nói của bốn
người.
“Gia chủ, chúng ta lần này quay về Ngạo Thiên đại lục, có muốn hay
không cùng đại công tử thông báo một tiếng? Nghe nói đại công tử hiện
tại đã là người đứng đầu Liên Minh Thích Khách, Chữ thiên Nhất Hào nổi
tiếng, nếu như chúng ta có thể có được đại công tử ủng hộ, Độc Cô Lĩnh
muốn Đông Sơn tái khởi, quả thực dễ dàng.” Một vị trưởng lão trong đó
nói.
Không muốn, Độc Cô gia chủ hừ lạnh một tiếng, trách mắng: “Không nên ở trước mặt ta nói đến cái tiểu súc sinh kia! Chính hắn không tự ái, đắm
mình, chạy đi làm sát thủ làm thích khách, Độc Cô gia ta không có cái
dạng con cháu như hắn như vậy!”
“Gia chủ, ngài cũng đừng ngại lão phu dài dòng, hiện nay trở thành
như thế này, còn phân cái gì chánh tà thiện ác? Người nào có thực lực,
người nào có quyền thì nói chuyện! Đại công tử có thể trở thành Chữ
thiên Nhất Hào của Liên Minh Thích Khách, cũng coi như được là bá chủ
một phương rồi, so với Độc Cô lĩnh từ từ đi xuống dốc, đại công tử coi
như là nên người.” Trưởng lão nói.
“Nên người thì như thế nào? Một khi ngay cả người mẹ ruột cả mình
cũng dám giết, hắn trời sanh chính là mệnh sát thủ thích khách!” Nữ tử
trung niên đúng lúc chen vào nói, thành công thấy Độc Cô gia chủ đen
mặt, lộ ra tức giận.
Bịch một tiếng vang, thanh âm trường kiếm rơi xuống đất.
Người một bàn ngẩng đầu, thấy được thần sắc bối rối Độc Cô Kiêu,
nhận thấy được thất thố của mình, Độc Cô Kiêu vội vàng khom người, đi
nhặt trường kiếm trên mặt đất.
Nữ tử trung niên mặt nhăn nhíu mày, không vui nói: “Kiêu Nhi, con làm sao vậy? Làm việc làm sao lính quýnh gấp ga gấp gáp?”
Sắc mặt của Độc Cô Kiêu đông lạnh, không có trả lời.
Nữ tử trung niên thấy thế, tâm tình càng thêm khó chịu rồi, không
nhịn được quở trách: “Thật là vô dụng! Khó trách vị hôn thê của mình
cùng người chạy đi! Liền như ngươi vậy, gặp chuyện ngay cả cổ họng cũng
không dám thốt một tiếng, Hoa gia cô nương kia chịu gả cho ngươi mới là
lạ!”
Sắc mặt Độc Cô Kiêu chợt chìm xuống, đem trường kiếm cầm trong tay
hướng trên bàn nặng nề ném đi, động tĩnh này, lập tức dẫn ra một loạt phản ứng, tình thế hết sức căng thẳng, những cao thủ mai phục ở trong
hành lang rối rít bạo động, nhanh chóng hướng một bàn Độc Cô gia chủ vây quanh. “Chuyện gì xảy ra?” Nữ tử trung niên la hoảng lên,
vội vàng hướng trên người Độc Cô gia chủ trốn đi.
Sắc mặt Độc Cô gia chủ biến hóa đi theo, nhưng dù sao cũng là người
đã trải qua sóng to gió lớn, không có hiển lộ ra quá nhiều kinh hoảng,
ánh mắt của hắn nhanh chóng đảo qua, rơi vào trên người một gã cao thủ
cầm đầu trong đó: “Các ngươi rốt cuộc là người nào? Độc Cô gia tộc ta
cùng các ngươi không cừu không oán, các ngươi vì sao phải mai phục chúng ta?”
“Không cừu không oán? Độc Cô gia chủ, ngươi nói sai lầm rồi, Độc Cô
gia tộc các ngươi cùng chúng ta cừu xem như kết rất lớn a.” Người cầm
đầu nói.
“Chỉ giáo cho?” Độc Cô gia chủ kinh ngạc, hắn trong ngày thường làm
việc đã rất cẩn thận rồi, vô luận là người nào, hắn đều tận lực nhẫn
nhịn, không cùng đối phương phát sinh xung đột, sợ đúng là rước lấy
những chuyện khác a, dẫn lửa thiêu thân.
Người cầm đầu cúi đầu nở nụ cười lạnh: “Ngươi đây phải đi hỏi một chút đại công tử Độc Cô gia các ngươi rồi!”
“Độc Cô Mưu? !” Độc Cô gia chủ song đồng co rụt lại, lộ ra thần sắc
phức tạp, cuối cùng là giận dữ thanh âm mắng mỏ hô to, “Tiểu súc sinh
phạm phải chuyện, các ngươi tìm hắn đi, đến tìm ta làm gì? Hắn cũng sớm
đã bị ta Độc Cô gia tộc trục xuất ra khỏi nhà, không còn là con cháu Độc Cô gia tộc ta nữa, ta nghĩ các ngươi tìm sai người rồi. Cho dù các
ngươi đem mấy người chúng ta toàn bộ giết, hắn cũng không xuất hiện đây, bởi vì chúng ta đã cùng hắn không có bất kỳ liên quan nào.”
“Phải không? Vậy chúng ta không ngại mỏi mắt mong chờ! Người đâu,
động thủ!” Người cầm đầu hoàn toàn từ đầuluôn luôn không tin lời của
hắn, hạ lệnh bắt người.
Chỉ một thoáng, cả đại đường sảnh vào hỗn chiến.
Phần lớn những khách nhân chạy trốn khắp mọi nơi, chạy ra khỏi đại
sảnh, chỉ có một cái bàn khách nhân không coi ai ra gì, tiếp tục ngồi ở tại chỗ, như không có việc gì uống trà.
“Những người này võ công thường thường, thị phi cũng không ít, ngươi
kế tiếp tính toán làm sao? Thời gian của chúng ta cũng không nhiều
lắm.” Vân Huyên không nhịn được truyền âm cho Hách Liên Tử Phong, thực
lực của những người này, ở trong mắt nàng, giống như một loại bình
thường, không đáng giá nhắc tới.
“Không vội! Người của chúng ta, hẳn là rất nhanh đã đến.” Hách
Liên Tử Phong bình tĩnh uống xong một chén trà, dư quang nơi khóe mắt
quét đến cái gì, đuôi lông mày bỗng dưng khiêu khích, môihơi hơi giơ
lên.
Hưu ——
Một thanh bảo kiếm sắc bén phá không tới, mang theo sát khívô tận!
Đinh!
Một kiếm đồng thời đánh rơi hai thanh trường kiếm.
Độc Cô gia chủ rút lui một bước, kinh ngạc quay đầu, nhìn về phía chủ nhân của thanh kiếm, một kiếm này tới vừa đúng, thay hắn đồng thời đánh rơi hai thanh trường kiếm trí mạng.
Rốt cuộc là người nào cứu hắn?
Khi hắn thấy rõ người đến, cả người hắn giật mình, trên mặt thiên biến vạn hóa.
Thế nào lại là hắn? Tại sao hết lần này tới lần khác là hắn?
“Đại. . . . . . Đại ca!” Giọng nói của Độc Cô Kiêu cà lăm, nhìn về
phía Hắc y nhân đột nhiên đến, tâm tình của hắn thật lâu khó mà bình
phục.
Cao thủ mai phục, thấy người tới, mọi người mắt lộ ra hung quang.
“Chữ thiên Nhất Hào, ngươi rốt cục xuất hiện! Hôm nay cho dù ngươi
chắp cánh, cũng bay không ra đi, đây là ngươi tự chui đầu vào lưới, tự
tìm đường chết! Ha ha ha. . . . . .” Cao thủ cầm đầu lên tiếng cuồng
tiếu không ngừng.
Không đợi Chữ thiên Nhất Hào nói chuyện, cô gái áo lam đi theo hắn mà đến, nhẹ nhàng cất bước đến trước, nói: “Uy, ngươi cũng cao hứng quá
sớm đi? Liền các ngươi những người này cũng muốn giết Mưu ca cacủa ta,
cũng không nghĩ kĩ thực lực của mình.”
“Xú nha đầu, ngươi cho rằng cả bến đò muốn lấy tánh mạng của Chữ
thiên Nhất Hào, chỉ có chúng ta những người này sao?” Cao thủ cười lạnh, hướng về phía ngoài cửa vỗ tay.
Hoa Sở Sở hì hì cười một tiếng, mặt mày cong cong: “Vậy ngươi cứ gọi
bọn họ đi vào thử một chút! Để cho ta coi là ai, chúng ta mới vừa ở bên
bờ giải quyết ba người, cửa trước khách sạn, giải quyết hai người, cửa
sau khách sạn giải quyết ba người, còn có trên nóc nhà khách sạn, liền
giải quyết hai người. . . . . . Xin hỏi, còn có cá lọt lưới sao?”
Cao thủ liền biến sắc , thấy ngoài cửa chậm chạp không có động tĩnh, hắn biết, lần này bọn họ là thật thảm hại rồi.
“Làm sao có thể? Chỉ bằng hai người các ngươi, có thể giết chết chúng ta nhiều cao thủ như vậy?”
Hoa Sở Sở đắc ý hướng trên người Độc Cô Mưu dựa vào một chút, hơi có chút khí thế cáo mượn oai hùm: “Ngu ngốc! Mưu ca ca của ta hiện tại
nhưng là Chữ thiên Nhất Hào Liên Minh Thích Khách, hắn muốn giết người,
còn cần kinh nghiệm bản thân sao?”
Vừa nói, nàng hướng trên bầu trời vỗ tay phát ra tiếng: “Nhị Hào, Tam Hào, Tứ Hào, Ngũ Hào, Lục Hào, Thất Hào, Bát Hào, Cửu Hào, Thập Hào. . . . . .”
Kèm theo giọng nói của nàng, trên nóc nhà khách sạn, lục tục nhảy
xuống chín gã nam tử, mặc thống nhất cùng một trang phục, tay ôm trường
kiếm, cao ngất đứng thẳng, mọi người có hình có khoản, lãnh khốc mười
phần.
Nhìn kỹ, sẽ phát hiện, y phục mặc bọn họ, trên căn bản cùng Độc Cô
Mưu giống nhau như đúc, trừ đi vóc dáng cao thấp bất đồng, cơ hồ chính
là một khuôn mẫu xuất ra.
Hoa Sở Sở hài lòng nhìn mấy người, dưới việc giáo huấn của nàng, quả
nhiên khí chất của mọi người có chút gần giống Mưu ca ca, giống hơn nữa
cũng không thể so sánh qua được Mưu ca ca của nàng, chẳng qua là nàng
xem thuận mắt thôi.