Edit: Xuân Như
Hoàng cung Đông Lăng quốc.
Đại môn cung điện, nhóm cung nhân tiến tiến xuất xuất, trong tay bưng bê đồ đạc, toàn bộ đều là những vật phẩm trân quý.
Hướng về phía bên cạnh thiên điện trong cung điện, có mấy vị phụ nhân đang tụ tập ở chỗ này, một bên vừa nhìn quanh ở ngoài cửa, một bên vừa
chau đầu vào nhau thầm thì.
“ Tiểu cô nương kia rốt cuộc là con cái nhà ai? Vì sao Hoàng thượng đối với bé sủng ái như thế a?”
“ Không có nghe nói nhà đại thần nào có một nữ nhi chưa tới hai tuổi này, chẳng lẽ là nữ nhi tư sinh của Hoàng thượng?”
“ Ngươi ngốc quá a! Hoàng thượng chưa có thành thân, dưới gối lại
càng không có con, tất cả các đại thần đều mong đợi người có thể có con
nối dòng, lưu lại cho Đông Lăng quốc một người truyền thừa. Nếu như đứa
bé đó thật sự là nữ nhi tư sinh của Hoàng thượng, đã sớm liền chiếu cáo
thiên hạ rồi? Ta đoán, hơn phân nửa là Hoàng thượng muốn lôi kéo một vị
nhân tài nào đó, cho nên mới tiếp đãi long trọng như thế.”
“ Cũng đúng? Hoàng thượng vì dụ dỗ hài tử vui vẻ, đem nhóm nữ nhân chúng ta đều triệu đến, thật là hao tổn tâm huyết a.”
“ Nhìn, Hoàng thượng tới!”
Mấy vị phụ nhân nhín thấy một nhóm đại nội thị vệ vây quanh Hoàng
thượng hướng về phía đại điện đi tới, các nàng vội vàng ngưng nghị luận, rối rít trốn vào thiên điện, không dám tùy tiện nhìn quanh nữa.
Đông Phương Vân Tường thính lực không tệ, lời của mấy vị phụ nhân vừa mới nói…, toàn bộ đều thu vào trong tai của hắn, hắn khẽ câu môi,cười
một tiếng mà qua. Cũng khó trách những người phụ nhân này ngạc nhiên với cử chỉ của hắn, đổi lại bình thường, hắn không bao giờ có cử chỉ chuyên chú và ân cần đối với bất luận chuyện gì cùng người nào, cũng chỉ có….. Hắn mỉm cười, cõi đời này người cùng chuyện có thể khiến hắn ân cần,
thật đúng là ít ỏi a.
Cất bước đi tới trước cửa đại điện,đột nhiên trong đại điện truyền ra thanh âm khóc nỉ non, Đông Phương Vân Tường tăng nhanh bước chân.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Lo lắng Tiểu Nguyệt nha bị khi dễ, Đông Phương Vân Tường ngữ khí chất vấn, khó tránh khỏi tăng thêm một chút ít.
Trong đại điện, vốn là có tiếng khóc nỉ non của hài tử đột nhiên bị
dọa, tiếng khóc dừng lại, kinh ngạc nhìn Đông Phương Vân Tường bỗng
nhiên tiến vào đại điện, lộ ra vẻ mặt kinh hãi.
Lúc này Đông Phương Vân Trường mới kịp nhìn rõ, thì ra hài tử phát ra thanh âm khóc
nỉ non, không phải là Tiểu Nguyệt Nha, mà là một trong mấy nữ hài cùng
chơi đúa với bé.
Tiểu Nguyệt Nha đâu?
Bé cả người bò lên trên bàn, đang bò lổm ngổm ở trên một tờ giấy vẽ
tranh, tay cầm bút họa, vẻ mặt chuyên chú, không biết là miêu tả những
thứ gì. Chẳng qua là, động tác bé cầm bút…….. Thực làm cho người ta nghĩ rằng đó là bức tranh chất lượng thành phẩm a.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Thanh âm cùng giọng nói cũng không tự chủ ôn nhu rất nhiều.
Tiểu Nguyệt nha không có trả lời, tiếp tục chuyên chú vẽ tranh.
Đông Phương Vân Tường không thể làm gì khác hơn là đem tầm mắt chuyển hướng tới hài tử khóc nỉ non: “Nói cho trẫm, tại sao cháu lại khóc?”
Nữ hài nhớ tới lời dặn dò của mẫu thân, vội vàng lau lau nước mắt,
sợ hãi hướng Đông Phương Vân Tường quỳ gối xuống chấp tay thi lễ: “Tiểu
nữ Mạc Như Tân, bái kiến hoàng thượng.”
” Cháu là nữ nhi của Mạc gia?” Đông Phương Vân Tường ôn hòa cười nói, không muốn gây sợ hãi cho hài tử.
Nữ hài gật đầu.
” Tại sao vừa rồi cháu lại khóc?” Đông Phương Vân Tường lại hỏi.
Cố bé liếc trộm hướng Tiểu Nguyệt nha, muốn nói lại thôi.
“Có lời gì, cứ việc nói ra đi, trẫm sẽ chủ trì công đạo cho cháu.” Đông Phương Vân Tường nói.
Cô bé lại cùng những đồng bạn khác liếc nhìn, nuốt một ngụm nước
miếng, lá gan lớn hơn nói: ” Cháu mới vừa vẽ một bức họa, tên gọi Bách
điểu triêu phượng. . . . . .”
Đông Phương Vân Tường ánh mắt chợt lóe, hài tử nhỏ như vậy, có thể vẽ ra bức tranh Bách điểu triêu phượng như vậy, không đơn giản a.
“Tất cả mọi người nói bức tranh vẽ được tốt, con liền đem bức tranh
đưa cho Tiểu Nguyệt nha nhìn, muốn trêu chọc để cho bé vui vẻ.” Nữ hài
tiếp tục kể nói.
“Kia rất tốt a!” Hắn đem những hài tử này tiến cung, mục đích chính là như thế.
“Nhưng là, Tiểu Nguyệt nha nói, con vẽ đấy Phượng Hoàng không giống Phượng Hoàng, bé muốn ở họa lên bức tranh vẽ một con Phượng Hoàng chân chính. . . . . .” Nói tới đây, nữ hài vành mắt đỏ lên.
Đông Phương Vân Tường hơi sửng sờ, lần nữa quay đầu nhìn về phía Tiểu Nguyệt nha, trong lòng âm thầm ngạc nhiên. Tiểu Nguyệt nha lúc này mới
bao nhiêu tuổi chứ, cha mẹ của bé hẳn là còn chưa có bắt đầu dạy nàng
tập viết hội họa, chẳng lẽ nàng từ nhỏ chính là thiên tài hội họa?
Mang theo lòng hiếu kỳ cùng chờ đợi, hắn cất bước đi về phía bàn,
không nhìn còn khá, vừa nhìn thấy, vẻ của hắn trong lúc bất chợt thiên
biến vạn hóa( thay đổi khôn lường).
Bức tranh công lao của Tiểu Nguyệt Nha…… Nét bút cùng đường cong
ngoằn ngoèo uốn éo, giống như một con giun hẹp dài, nhưng hết lần này
đến lần khác bé chạm vào bức tranh, dám xuống tay, hạ thủ “ Ngoan “ như
vậy!
Nhìn một cái!
Bách điểu triêu phượng, có tám cái đuôi, ở phía dưới con phượng
hoàng, là một con kim quy khổng lồ, kim quy đang chảy nước miếng, thoạt
nhìn có mấy phần háo sắc.
Cách phượng hoàng gần nhất là Tiểu tước nhi trên đầu đội mốt cái mũ
kim quan, trên cái đuôi cắm mấy cái lông vũ, trên lưng Tiểu tước nhi còn kéo theo một quả tiểu cầu màu trắng, trên người tiểu cầu đầy gai nhọn.
Ở phương xa trên không trung, còn có cả một đội ngũ mao mao trùng ( sâu lông, sâu gớm) sắp xếp ngay ngắn……
Đông Phương Vân Tường nhìn hồi lâu, đột nhiên có chút hiểu được, bé
muốn biểu đạt là cái gì rồi, hắn không khỏi dở khóc dở cười, khó trách
Mạc gia tiểu cô nương khóc, một bức họa tốt, lại bị Tiểu Nguyệt nha phá hủy hoàn toàn.
Hô!
Rốt cục bức tranh cũng xong.
Tiểu Nguyệt nha thỏa mãn ngẩng lên đầu, nở nụ cười sáng rỡ, ở trên gương mặt nhỏ nhắn hoàn mỹ của bé nở rộ.
“ Huyên Huyên vẽ bức tranh này có đẹp không?” Tay nhỏ bé vừa chỉ vào các loài động vật trong bức tranh,
vừa giải thích: “ Đây là nãi nãi Cửu cô cô, đây là Thủy quy gia gia, còn có Tiểu Phượng Phượng của ta…… Đây là Tiểu Bạch, còn có chiến đội Thần
Long……”
Bị điểm đến tên mình các con thú sủng, đều lâm vào cảnh tượng ngổn
ngang, nhất là Tiểu Bạch, nó biến thành con nhím rồi, có thể không ngổn ngang sao?
Đông Phương Vân Tường mỉm cười, gật đầu tán dương: “Bức tranh vẽ rất tốt ! Tiểu Nguyệt nha thật giỏi!”
Tiểu Nguyệt nha nụ cười trên mặt càng thêm sáng rỡ, quả thực có thể
giết chết chúng sanh ngay lập tức: ” Vậy Huyên Huyên đem bức tranh tặng
cho người!”
Đông Phương Vân Tường sửng sốt, chợt rất vui vẻ đón nhận: “Tốt! Có ai không, đi đem bức họa này treo lên, treo ở tẩm cung của Trẫm, trẫm sẽ
cất giữ nó thật tốt.”
Nhóm cung nhân hầu hạ nhìn thấy bức tranh trong tay hắn, vẻ mặt khác
thường, Hoàng thượng xác định muốn cất giữ bức họa này ở tẩm cung của
người sao? Đây cũng quá không hòa hợp đi.
Mấy cô bé rối rít nhìn đến mắt choáng váng, nhất là đứa bé họa nên
bức tranh này Mạc Như Tân, tranh này rõ ràng là bức tranh nàng vẽ, sau
đó lại bị người khác hủy hoại làm cho xấu đi, ngược lại được hoàng
thượng khen ngợi cùng với cất giữ, điều này làm sao nàng có thể chịu
nổi?
Đông Phương Vân Tường cũng là người thận trọng, suy nghĩ đến cảm thụ
của tiểu cô nương, liền phân phó cung nhân thưởng cho nàng một tiểu lễ
vật, một miếng Ngọc thố ( miếng ngọc hình con thỏ).
“Hoàng thượng ban thưởng cho cháu, cháu còn không mau tạ ơn?”
Được cung nhân nhắc nhở , Mạc Như Tân mừng rỡ cúi đầu tạ ơn, đám tiểu tỷ muội khác rối rít quăng tới ánh mắt hâm mộ.
Tiểu Nguyệt nha ngẩng đầu, nhìn miếng Ngọc Thố kia, hứng thú nháy mắt mấy cái.
Đông Phương Vân Tường chú ý tới, vội vàng phân phó nói: “Đem tất cả
lễ vật hết thảy đưa lên! Tiểu Nguyệt nha, những lễ vật này toàn bộ đều
là của cháu.”
Wow ——
Mấy tiểu cô nương sợ đến ngây người, nhìn một màn lễ vật chất chồng
như núi ở trước mặt Tiểu Nguyệt Nha, mọi người không ngừng hâm mộ.
Mới vừa rồi còn vui mừng nhảy nhót Mạc như Tân, tâm tình trong nháy
mắt ngã xuống đáy cốc, đối đãi hai bên khác biệt cũng quá rõ ràng sao?
“Huyên huyên không cần, hay là đưa cho các tỷ tỷ đi!” Tiểu Nguyệt nha cười ngọt ngào, điên đảo chúng sinh. Nhìn quen các loại bảo vật, ngày
đó ở bảo khố Vân Huyên lưu lại, có vô số bảo vật, bé một chút cũng không có động tâm, chớ nói chi là những thứ bảo bối rơi rụng tầm thường ở
trước mắt. Bé ở phượng diện này rất là nhạy cảm, liền đem các lễ vật
tặng đi ra ngoài, mấy nữ hài nhất thời vui mừng tâm tình tức giận cũng
mất, rối rít hướng bé quăng đi ánh mắt thân thiết, ngay cả Mạc Như Tân
cũng sớm đem đấy chuyện bức tranh hủy hoại quên đi.
Đông Phương Vân Tường kinh ngạc nhìn về phía Tiểu Nguyệt nha, nếu là
đổi lại Tiểu Mặc, nó nhất định sẽ đem toàn bộ thu vào tay, quyết không
để cho tiền tài cùng bảo bối đi ra ngoài, mà bé thì, tựa hồ không có bảo vật gì có thể đả động được bé, tính tình hai huynh muội này thật đúng
là bất đồng a.
Kìm lòng không được liền cất bước tiến lên, đem vật nhỏ khả ái bế
lên, Đông Phương Vân Tường cúi đầu nhìn bé, càng xem càng thích, nghĩ
thầm, Vân Khê cô nương trước đây khi còn bé có phải hay không cũng một
dạng đáng yêu xinh đẹp như thế ? Không, khi còn nhỏ Vân Khê cô nương,
hẳn là không khả ái hoạt bát giống như Tiểu Nguyệt Nha, mà là thuộc dạng giống như Tiểu Mặc sáng suốt giảo hoạt, vắt chày ra nước đi?
Bên cạnh nhóm cung nhân nhìn chủ tử thỉnh thoảng phát ra nụ cười từ
nội tâm, không nhịn được lộ ra vui mừng, nếu như đây là nữ nhi thân sinh của chủ tử, thật là tốt biết bao?
“Hoàng thượng, Long tôn chủ cùng Tiểu hoàng tử bọn họ đã bình an trở lại.”
Đông Phương Vân Tường nghe được truyền báo, mặt lộ vẻ mừng rỡ, nhìn
đứa bé trong ngực, nói: “Tiểu Nguyệt nha, ca ca con trở lại! Có phải rất vui vẻ hay không?”
“Ca ca!”Con ngươi xinh đẹp của Tiểu Nguyệt nha chợt lóe, trong nháy
mắt chiếu sáng cả đại điện, “Ca ca trở lại! Thật tốt quá! Ca ca, ta muốn đi tìm ca ca ——”
“Huyên Huyên!” Bên ngoài đại điện, người chưa tới, thanh âm trong
trẻo đã tới trước, ngay sau đó, một thân ảnh khỏe mạnh linh hoạt vọt vào đại điện, ba bước thành hai bước, trong nháy mắt đã đến trước mặt.
“Tường thúc thúc!”
Đông Phương Vân Tường còn chưa kịp thấy rõ người trước mắt, đã bị ôm
chầm, lúc lên lúc xuống, khoác lên hai huynh muội, hắn toàn thân tràn
đầy hạnh phúc.
Long Thiên Tuyệt cất bước đi vào đại điện, bắt gặp một màn này, khóe miệng khẽ kéo, khó tránh khỏi có chút ăn vị.
“Tường thúc thúc, con nhớ người muốn chết!” Tiểu Mặc dùng sức hướng
trên người Đông Phương Vân Tường cọ cọ, mặt tràn đầy nụ cười.
“Ca ca, Huyên Huyên cũng muốn ôm một cái!”
Không địch nổi thanh âm mềm mại êm ái của muội muội, Tiểu Mặc đem
muội muội ôm lấy, hung hăng hôn lên hai cái, Tiểu Nguyệt nha mừng rỡ
khanh khách cười.
Đông Phương Vân Tường xúc động nhìn chằm chằm Tiểu Mặc không rời mắt, tâm tình thật lâu khó mà bình tĩnh.
Cả đại điện lâm vào nồng đậm nhu tình cùng vui vẻ.
Vân Khê nhìn thấy một màn này, tâm tình cảm thấy mất mát, xoay người, không tiếng động rời khỏi đại điện.
“ Mẫu thân, con nghĩ ra phương pháp phá giải bóng đè này, ngài có thể giúp con không?” Vân Khê tìm một địa phương yên lặng, tiến vào cảnh
trong mở, cùng mẫu thân gặp mặt.
Thần sắc Vân Hi hơi có vẻ thâm trầm, không có trực tiếp trả lời nàng, mà là đứng ở ven hồ, chuyên chú ngưng mắt nhìn đáy hồ, không biết đang
suy tư cái gì.
“Mẫu thân, tại sao ngài không nói chuyện?” Vân Khê hỏi tới.
“Khê Nhi, con cũng đã biết cái thế giới này cấp bậc Huyền giai cao nhất là cái gì?” Vân Hi hỏi.
“Con nghe nói là Huyền Đế.” Vân Khê đáp.
“Không sai! Sau Huyền Hoàng đỉnh chính là Huyền Đế, nhưng Huyền Đế
cũng không phải là điểm cuối, điểm cuối võ học là không có chừng mực . . . . . .” Ánh mắt của Vân Hi từ từ mờ mịt.
“Mẫu thân, ngài đến tột cùng muốn nói cái gì?” Vân Khê cảm giác mẫu thân hôm nay là lạ, cất giấu tâm sự.
Vân Hi chậm rãi từ mặt hồ thu hồi tầm mắt, ánh mắt ôn nhu, đánh giá
Vân Khê, nói: “Khê Nhi, đường nhân sinh của con còn rất dài, bất kể xảy
ra chuyện gì, cũng phải lạc quan hướng phía trước, mẫu thân tin tưởng
con nhất định có đủ khả năng vượt qua tất cả cửa ải khó khăn, dũng cảm
đi lên phía trước.”
“Mẫu thân, mẫu thân. . . . . .” Vân Khê càng thêm cảm giác được mẫu
thân có điểm không thích hợp, muốn hỏi tới, lại bị mẫu thân nửa đường
cắt đứt, “Tối nay chính là đêm trăng tròn, là lúc âm khí thịnh nhất,
cũng là thời điểm Chư thần ấn ký có thể phát huy ra lực lượng lớn nhất.
Con để cho Thiên Tuyệt cùng cao thủ của Long gia với Vân tộc, dàn trận
hộ pháp, giúp con Độ Kiếp. Nhớ kỹ, phải để cho Tiểu Nguyệt nha ngồi ở
bên cạnh của con, chúng ta có lẽ cần dùng đến lực lượng Chư thần ấn ký
trên người bé.”
“Tiểu Nguyệt nha?”
“Yên tâm, lực lượng Chư thần ấn ký sẽ không đối với bé tạo thành thương tổn nào.” Vân Hi xua tan nghi ngờ của nàng.
Vân Khê gật đầu: “Tốt, con sẽ đi nói cho Thiên Tuyệt biết.”
Đưa mắt nhìn bóng lưng rời đi của nữ nhi, chân mày Vân Hi thật sâu
nhăn lại, lầm bầm lầu bầu: “Khê Nhi, tình cảm mẹ con chúng ta, có lẽ chỉ có thể đến đây thôi. . . . . .”
Ở phía sau nàng, hồ nước tạo nên tầng tầng sóng gợn, dấu diếm xu thế mãnh liệt.
Vân Khê một lòng nghĩ tới có thể nhanh chóng Độ Kiếp, có thể cùng
người nhà đoàn tụ, cho nên không có lưu ý đến mẫu thân có đều không
thích hợp. Khi nàng đem lời mẫu thân dặn dò thông qua Tiểu Nguyệt Nha,
chuyển cáo cho Long Thiên Tuyệt sau, cả hoàng cung liến tiến vào trạng
thái đề phòng.
Tất cả thị vệ cùng cung nhân, đều rút lui hết ra ngoài hoàng cung, hộ vệ đem hoàng cung bao vây thật chặt chẽ.
Tất cả cao thủ Huyền Hoàng trở lên, đóng giữ ở giải đất trung tâm
hoàng cung, tiếp theo chính là những cao thủ Huyền Hoàng trở xuống.
Lấy Vân Khê làm trung tâm, một vòng một vòng lại một vòng, các cao thủ dàn trận vây quanh, bày đại trận hộ pháp.
Ở phía trung tâm trận pháp, vẽ ra một vòng khu vực hình tròn, ở nơi
này, Tiểu Nguyệt Nha khoanh chân ngồi xuống, tiểu bộ dáng nghiêm trang, trêu chọc ánh mắt người.
Vân Khê an vị ở đối diện nữ nhi, trong lòng thấp thỏm, Độ Kiếp có thể thành công hay không, trong lòng nàng không chắc chắn, vạn nhất thương
tổn đến nữ nhi, vậy thì không thể tha thứ được ( NV: mất nhiều hơn được). Song, nàng có thể cảm giác được ý niệm kiên định đến từ mẫu thân, không cho phép nàng có nửa điểm lùi bước.
Hít sâu một hơi, nàng từ từ khởi động huyền khí trong cơ thể, thông
qua tứ chi bách hải, hướng ra phía ngoài khai thông. U quang màu trắng ở trên mặt nàng không ngừng mà thoáng hiện ra, như một loại sóng gợn,
nhộn nhạo truyền lại.
Tàn Hoa bí lục thuật pháp tầng thứ chín —— cũng là thuật pháp thần bí nhất trong Tàn Hoa bí lục, thuật pháp tu luyện khó khăn nhất, muốn tu
luyện thành công, biện pháp duy nhất, chính là ——Trọng sinh luân hồi!
Nếu nói Trọng sinh luân hồi, chính là trước tiên mất hết tất cả công
lực trên người, mất hết toàn bộ, mới có thể dung nạp cái mới. Dĩ nhiên,
nếu như ngươi cho là Trọng sinh chẳng qua chỉ có như thế mà thôi, như
vậy ngươi liền sai lầm rồi.
Kèm theo trên người lực lượng mất đi, uy áp của bóng đè cũng bắt đầu từ từ xâm nhập vào thần thức của Vân Khê, trước mặt bình tĩnh xuất
hiện thần sắc không bình tĩnh.
Những cao thủ Vân tộc ngồi vây quanh ở tầng thứ hai, nhìn một vòng
trống rỗng ở bên trong sân, không nhịn được nhỏ giọng nghị luận.
“Tàn Hoa bí lục thuật pháp trọng yếu cuối cùng này đến tột cùng là
cái gì? Tại sao chưa từng nghe người ta nói đến?” Dẫn đầu nói chuyện là
Vô Tâm nguyên lão.
“ Nghe nói thuật pháp cuối cùng này chính là một không gian cấm kỵ
trọng yếu, một khi thi triển ra, chính là lực lượng hủy thiên diệt
địa.” Vô Hi nguyên lão nói tiếp.
“ Không gian cấm kỵ trọng yếu? Có ý tứ gì?” Hư Vô công tử tò mò hỏi.
“ Cái gọi là cấm kỵ, chính là không gian có một lực lượng siêu việt,
là một loại lực lượng không có tồn tại ở cái không gian này.” Vô Hi
nguyên lão giải thích.
“ Lực lượng không có tồn tại ở cái không gian này, kia vậy nên thuộc loại không gian nào?” Hư Vô công tử hoàn toàn bị lẫn lộn.
“ Chúng ta ở cái không gian này, kỳ thật chính là một cái không gian
nhỏ bé tồn tại trong một đại thế giới, ngươi cho rằng ngươi đã xem được
tất cả, nhưng trên thực tế, chúng ta chỉ là một hạt bụi nhỏ thuộc về đại thế giới này, bé nhỏ không đáng kể. Ở ngoài cái không gian chúng ta
đang sống, vẫn tồn tại một cái không gian khác càng thêm rộng lớn, mà
người sinh tồn ở cái không gian đó, lực lượng có thể so sánh với chúng
ta càng cường đại hơn. Từng cái không gian đều cất chứa một cái giới
hạn, một khi có người có thực lực có thể vượt qua cái giới hạn đó, hắn
sẽ không thể sinh tồn ở cái không gian này nữa, hắn sẽ chịu quy định của pháp tắc không gian, phi thăng đến một không gian cao cấp hơn.”
Nghe những lời Vô Hi nguyên lão nói…, những cao thủ đem nàng vây
quanh rối rít giật mình, bọn họ đều là lần đầu tiên nghe mấy lời ngôn
luận này. Ở bên ngoài không gian của bọn họ, còn có những cái không gian khác tồn tại, chẳng lẽ đây chính là cái gọi là thiên ngoại hữu thiên?
“Như vậy người có cái dạng lực lượng gì, sẽ phải chịu quy định của
pháp tắc không gian, phi thăng đến những không gian khác hơn cao cấp
hơn?” Hư Vô công tử lại hỏi.
Vô Hi nguyên lão suy tư chốc lát: ” Theo suy đoán của ta, giống như
thực lực Tử Yêu vậy, đã đủ đạt tới cảnh giới phi thăng, chỉ bất quá,
hắn tựa hồ đối với cái không gian này vẫn tồn tại lưu luyến, hắn cố ý
áp chế lực lượng của mình, ngăn cản mình phi thăng, rời đi cái không
gian này.”
“Dĩ nhiên! Hắn vì có thể làm cho Bắc Thần gia tộc xưng bá Long Tường
đại lục, ở Cổ chiến trường di tích bị trấn áp vạn năm lâu, hắn lại dễ
dàng buông tha cho hết thảy trước mắt, phi thăng rời đi? Hắn một khi phi thăng rời đi, như vậy Bắc Thần gia tộc cũng là hoàn toàn hủy diệt,
chẳng phải là ngược lại tâm nguyện của hắn đi?” Vô Thương nguyên lão xen vào nói.
Mấy người lâm vào trong trầm tư, một lúc lâu, Hư Vô công tử tiếp tục
chủ đề mới vừa nói: “Về cấm kỵ, ta hiểu rồi, nhưng là thuật pháp trọng
yếu cuối cùng trong Tàn Hoa bí lục, đến tột cùng sẽ là cái lực lượng
đáng sợ như thế nào đây? Vượt xa lực lượng cái không gian này nên có,
thật là khiến người mong đợi a.”
Nụ cười ngốc nghếch, đọng ở bên môi của hắn.
Đột nhiên, trong trận phong vân biến sắc, mọi người nhất tề ngửa đầu
nhìn lại, chỉ thấy trên bầu trời mây đen giăng đầy, vô số kiếp vân từ
bốn phương tám hướng tụ tập mà đến, cả bầu trời biến thành một con quái vật khổng lồ màu đen, đưa mắt nhìn chằm chằm xuống mặt đất, tùy thời
muốn bay bổ nhào xuống.
Mọi người sợ hãi than, chẳng lẽ đây chính là kiếp vân trong truyền
thuyết? Chỉ có người thần thông trên thế gian này, mới có thể trải qua thử thách của kiếp vân, một khi Độ Kiếp thành công, chính là thoát thai hoán cốt, từ đó một bước lên mây, nhưng nếu như Độ Kiếp không thành
công. . . . . . Mây đen đầy trời ở giữa trung tâm, đột ngột biến đổi, bị xé nứt ra một đường vết rách, lôi quang màu tím hưng phấn rung
động, ngưng tụ ở bốn phía vết rách, sắp sửa đánh xuống.
Vốn là ở trong trung tâm trận pháptrống rỗng, không có gì ngoài thân
ảnh của Tiểu Nguyệt nha, lúc này kèm theo lôi quang màu tím chiếu rọi,
đột nhiên lại nhiều ra một thân ảnh người trưởng thành!
“Khê Nhi!” Long Thiên Tuyệt vui mừng hô to, thanh âm chưa dứt, thân ảnh kia lại đột nhiên biến mất.
Ùng ùng!
Lôi trụ khổng lồ không chút nào báo trước trút xuống!
“Mọi người, dàn trận!”
Long Thiên Tuyệt hô to một tiếng, mọi người bắt đầu thi triển toàn
lực, mấy trăm đạo huyền khí ngưng tụ thành một cái lá chắn hình cầu, từ
từ dâng lên, nghênh hướng Lôi trụ màu tím .
Ùng ùng!
Lại là một đạo Lôi trụ khổng lồ rơi xuống!
Lần này, trong trận nhiều ra hai cái thân ảnh.
Đó là hai cô gái, dung mạo hai người có giống nhau như đúc!
Các cao thủ tận mắt nhìn thấy một màn này lâm vào khiếp sợ, rối rít hút không khí hít vào.
Long Thiên Tuyệt thần sắc kinh hãi, trong khoảng thời gian ngắn,
không phân biệt ra được, rốt cuộc người nào mới thật sự là Khê Nhi.
Những người khác càng thêm phân không rõ, cõi đời này làm sao lại xuất
hiện hai người Vân Khê?
Vân Khê giờ phút này hứng chịu lấy dày vò tàn khốc nhất, vừa là uy
hiếp lôi kiếp, vừa là uy áp của bóng đè, trong cơ thể nàng công lực
không ngừng mà biến mất, uy hiếp của lôi kiếp cùng uy áp của bóng đè hai tầng áp lực đồng gia tăng lên trên người của nàng, nàng bị dày vò giống như ở trong nước sôi lửa bỏng.
“Mẫu thân, con không chịu được rồi!”
“Kiên trì! Mẫu thân sẽ giúp con !” Vân Hi cả người rung lên, lực
lượng trên người ầm ầm buông thả, cả trận lập tức nổi lên một đoàn lá
chắn hình cầu màu trắng ngà, đem Vân Hi, Vân Khê cùng Tiểu Nguyệt nha tổ tôn ba người vòng ở trong đó.
Vân Khê áp lực trên người chợt giảm đi một nửa, nàng không còn kịp lộ ra sắc mặt vui mừng, huyền khí trên người tiếp tục phóng thích, cho đến đem huyền khí trên người mình toàn bộ lấy hết mới thôi.
Bầu trời hoàng cung Đông Lăng quốc, đột nhiên trong lúc đó xuất hiện
kiếp vân kỳ dị, muốn không oanh động cũng không thể. Ở ngoài hoàng cung hơn mười dặm, Đại chưởng quỹ đang muốn chạy về Long Tường đại lục, báo
cho chủ nhân hết thảy phát sinh ở nơi này, trong lúc bất chợt, trên bầu
trời phong vân biến sắc. Khi hắn quay đầu lại ngắm nhìn , xa xa , hắn
thấy được một đoàn một đoàn mây đen hướng một cái phương hướng ngưng
tụ. Không bao lâu, Lôi trụ màu tím điên cuồng mà rơi xuống!
“Đó là. . . . . . có người ở Độ Kiếp? !” Hắn giật mình cực kỳ, ở
trong suy nghĩ của hắn, chủ tử là người cường đại nhất thế gian này,
không có người nào có thể thắng được chủ tử, cho nên vạn năm nay, hắn
vẫn kinh doanh Thịnh Bảo trai, lặng yên chờ đợi chủ tử trở về. Ở bề
ngoài, hắn treo danh hiệu Đại chưởng quỹThịnh Bảo trai, mà trên thực tế, hắn chức nghiệp cũng không phải chỗ này. Hắn muốn trước khi chủ tử tái
xuất giang hồ, quét dọn hết thảy chướng ngại vật cản đường của chủ tử.
Hiện tại, hắn làm được.
Giúp chủ tử ở trong thời gian thật ngắn hạ bệ các thế lực khắp Long Tường đại lục.
Song, lúc này lại xuất hiện một lực lượng đủ để uy hiếp chủ tử, đây
tuyệt đối không phải là cái chuyện tốt gì, hắn phải ngăn lại!
Xoay người lại, trong lúc mơ hồ, hắn đã ở ngoài mấy dặm, lưu lại một đạo tàn ảnh thần bí.
A lý đang ngủ giãy dụa thức tỉnh, huyết sắc tinh hồng mơ hồ ở trong
ánh mắt của nàng, thanh âm trẻ con khóc nỉ non, ánh mắt tuyệt vọng của
người mẹ khi mất đi hài tử mà liều mạng chết, bọn hạ nhân bị một màn
này làm kinh sợ liều mạng chạy trối chết . . . . . . Một đám người sống dậy ở trước mắt nàng nhảy ra.
Là nàng, là nàng sát hại bọn hắn!
Bất kể là ở dưới tình huống mất đi thần trí, hay là dưới tình huống
thần trí đang thanh tỉnh, những thứ này toàn bộ đều là nàng mắc nợ bọn
họ, hai tay của nàng nhiễm máu tươi không thể rửa sạch.
Nàng là đao phủ! Nàng cõi đời này chính là sát thủ ác độc nhất!
Bởi vì, nàng ngay cả trẻ con cùng phụ nữ có thai cũng không bỏ qua!
Tại sao lại biến thành như vậy? Nàng làm sao lại biến thành như vậy?
“A! A! A ——”
Nàng như là phát cuồng, chạy ra khỏi gian phòng.
Cả hoàng cung, tất cả mọi người đều được an bài ở vị trí của bọn họ, duy chỉ có nàng, là an bài ở bên ngoài.
Nàng điên cuồng mà chạy trốn phía sau phiến đá trên mặt đất ở trong
hoàng cùng lẹp xẹp, lẹp xẹp tiếng bước chân, giống như chuông khánh cổ xưa, tấu ra một âm phù trầm muộn mà tang thương.
Phiến đá ở cuối đường trong cung điện, có một đạo bóng người đứng ở đó, giống như u hồn, thành công cản trở cước bộ của nàng.
“ Đại……”
Không đợi nàng hô ra miệng, bóng người bỗng dưng chợt lóe, biến mất ở trước mắt của nàng.
Giờ khắc này, A Lý hoàn toàn thanh tỉnh lại, thay vào đó là đầy bụng hận ý.
Là hắn, chính là hắn. . . . . . Phá hủy của nàng hết thảy!
Nàng muốn báo thù, nàng muốn cùng hắn đồng quy vu tận!
Đuổi theo thân ảnh của hắn, ALý thi triển khinh công, nhanh chóng bay vút đi.
Càng ngày càng nhiều kiếp vân ngưng tụ ở trên bầu trời, Lôi trụ
khổng lồ điên cuồng trút xuống, Vân Khê Độ Kiếp đã đến thời khắc quan
trọng, thành bại là ở chỗ này!
Tiểu Nguyệt nha ngơ ngác nhìn mẫu thân và cô gái lớn lên giống nhau
mẫu thân như đúc, bé co rúc thân thể, trong lòng tràn ngập tò mò, cũng
không dám vào thời khắc này mở miệng nói chuyện.
Vân Hi nhẹ nhàng mà đứng, cả người trên người bao phủ một tầng ánh
sáng màu trắng, di thế mà độc lập, hai cánh tay của nàng mở ra, tận tình buông thả lực lượng trên người.
Trọng sinh luân hồi, đâu chỉ có Vân Khê?
“Cẩn thận!”
Có người kinh hô một tiếng, một đạo huyền khí đột nhiên phá vỡ thăng
bằng, làm cho tất cả cao thủ nhất tề cả người rung lên, lập tức cắn trả lại.
“Đại chưởng quỹ? !” Chiến Thiên Dực nhận ra khách không mời mà đến,
lướt qua đầu vai Đại chưởng quỹ, hắn thấy được muội muội của mình, sắc
mặt cũng biến hóatheo, “A lý, làm sao muội lại chạy đến đây?”
“Ca ca, muội muốn giết hắn!” Kiếm quang sắc bén, ALý tràn đầy tức giận, rút kiếm đâm về phíaĐại chưởng quỹ.
Đại chưởng quỹ cũng không quay đầu lại, chỉ nhợt nhạt câu môi cười,
hai tay áo vung lên, gió trong tay áo như cuồng phong tập kích bắt ngờ,
đánh về phía ALý.
“A lý!” Chiến Thiên Dực không kịp duy trì trận pháp, phi thân đón
đánh. Hắn vừa rời đi, thăng bằng trận pháp bị đánh phá, mọi người cảm
thấy trận pháp lung lây.
“Không biết tự lượng sức mình!” Đại chưởng quỹ lại là một chưởng đánh ra, hai huynh muội nhất tề bị ném ở giữa không trung, đánh tới hướng
phiến đá trên mặt đất.
“A lý, mau bắt lấy tay của ca ca!” Chiến Thiên Dực đưa tay, ở giữa
không trung tiếp được muội muội, hơi nghiêng thân mình, lấy thân thể của mình bảo vệ muội muội, chỉ nghe phịch một tiếng, phía sau lưng hắn hung hăng đập vào mặt đất, kêu rên nuốt vào trong bụng.
“Ca ca, huynh làm sao thế?” A Lý lo lắng xem xét thương thế củahuynh trưởng.
Bên này, Đại chưởng quỹ không có để ý tới huynh muội hai người, xoay
người tiếp tục đánh lén vào trong trận pháp, hồn nhiên không để ý đến uy hiếp của lôi kiếp, hắn bàn tay to chộp tới Tiểu Nguyệt nha ngồi ở trước mặt Vân Khê!
Hắn biết rõ ràng, cái gì mới là xương sườn mềm( điểm yếu)của
Vân Khê, cái gì mới là xương sườn mềm Long Thiên Tuyệt, một khi nắm giữ
được xương sườn mềm của bọn họ, lấy lực lượng một mình hắn, đủ để công
phá tất cả phòng tuyến của bọn họ.
Bàn tay to chợp xuống, hư không chợt biến hóa vặn vẹo!
“Ghê tởm!” Vân Khê trơ mắt nhìn Đại chưởng quỹ chụp vào con gái của
mình, nàng lòng như lửa đốt, “Cửu cô cô! Thủy quy tiền bối! Hoàng Kim cự long! Hổ Vương! Huyền Dực! Nhanh đi ngăn cản hắn!”
Tất cả thú sủng của nàng, hết thảy đều gọi đi ra ngoài.
Nàng tâm tư vừa động, muốn đồng thời kích thích lực lượng thần khí,
nhưng đáng tiếc, nàng thất bại. . . . . . Muốn thúc dục lực lượng thần
khí cùng thánh khí, cần phải có đầy đủ huyền khí, mà trên người nàng
huyền khí vừa vặn toàn bộ bị tiêu hao sạch sẻ.
Hộ ở trong trận Long Thiên Tuyệt trợn mắt nhìn, hắn là chỗ mấu chốt
của cả trận pháp, hắn vừa động, cả trận pháp liền phá. Trận pháp vừa vỡ, lôi kiếp trên bầu trời không còn có bất kỳ trở ngại gì, lôi kiếp đánh
xuống, đủ để đem Vân Khê oanh tạc thành bụi phấn, hóa thành hư ảo.
Làm sao bây giờ?
Hắn nhất thời lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Vừa là vợ yêu, vừa là nữ nhi yêu quý, ai hắn cũng không muốn mất đi!
Đáng hận!
Đại chưởng quỹ lại thừa dịp thời khắc mấu chốt như thế tới đánh lén, dụng tâm hiểm ác, như con báo rình mồi.
“Thanh Lân! Thiên Long! Bảo vệ tiểu chủ nhân!”
Chỉ một thoáng, các loại thần thú đều xuất hiện ở trên bầu trời,
người trước ngã xuống, người sau tiến lên, đánh về phía Đại chưởng quỹ.
Đại chưởng quỹ tiến công nện bước hơi chậm lại, tay phải của hắn giơ lên, từ trong tay áo xuất ra một cây Ngọc tiêu, tiếng tiêu quỷ dị, ô ô
dựng lên, âm ba khuếch tán ra, vô luận người cùng thú tâm trí đều gặp
phải quấy nhiễu.
“Không tốt!” Vân Khê thầm kêu một tiếng, thân ảnh ở trong sấm sét
vang dội không ngừng lay động, nàng gặp quấy nhiễu, muốn xa hơn tất cả
những người khác.
Kèm theo tiếng tiêu, Đại chưởng quỹ giải khai một tầng một tầng cản trở, tiếp tục hướng Tiểu Nguyệt nha đến gần.
Cũng là ngoài dự đoán, mọi người tại chỗ, đều gặp phải tiếng tiêu
quấy nhiễu, bao gồm Vân Hi ở bên trong, ít nhiều cũng bị tiếng tiêu
quấy nhiễu, duy chỉ có Tiểu Nguyệt nha, không bị bất kỳ quấy nhiễu nào, bé u mê nhìn quanh, tay nhỏ bé sờ hướng đầu vai, nơi đó có đồ vật gì đó cháy, miêu tả sinh động.
“Ghê tởm! Như thế nào không nhìn đến Cửu cô cô ta, muốn tìm đánh sao!”
Kèm theo lời nói bưu hãn của Cửu cô cô, chín cái đuôi khổng lồ như
chín ngọn núi mọc lên, vẽ thành một cái ô, lan tràn vô hạn, hướng tới
quanh thân Đại chưởng quỹ.
“A Cửu muội muội, ta tới giúp muội!” Thủy quy cự thú bất cứ lúc nào
cũng không quên cơ hội a dua nịnh nót, kéo mai rùa nặng nề, hung hăng
đụng nhau với Đại chưởng quỹ.
Một hồ một rùa, lúc lên lúc xuống, trên dưới giáp công!
Còn lại mấy con thần thú từng con tự chiến, trấn thủ các phương vị,
không để Đại chưởng quỹ đi về phía trước một bước, nguy hiểm đến an nguy tiểu chủ nhân.
Cuộc chiến kịch liệt, lần nữa kéo ra.
“Tất cả mọi người không nên bị hắn ảnh hưởng, toàn bộ mỗi người đều
có vị trí và cương vị riêng, giúp Khê Nhi thuận lợi vượt qua kiếp nạn!”
Vân Hi mở miệng nói, không giận tự uy, đem lực chú ý của mọi người, toàn bộ thu nạp trở lại. Chiến Thiên Dực quay đầu lại nhìn lại, không kịp
trấn an muội muội, một lần nữa trở lại trong trận, tiếp tục giúp Vân Khê Độ Kiếp.
Trên bầu trời kiếp vân, càng tụ càng dầy, đạt đến một cực hạn.
Ùng ùng!
Ùng ùng!
Từ vết rách trên mây Lôi trụ hạ xuống cũng càng thêm mãnh liệt to lớn.
Trước mặt Vân Khê không được hiện lên ánh sáng màu trắng, cả người từ đầu tới chân, mỗi một chỗ tế bào cùng da thịt đều thay đổi, làm mới
hết thảy, rực rỡ hẳn lên.
Ùng ùng ù ù ——
Một cây Lôi trụ to lớn nhất rơi xuống, xu thế Thái Sơn áp đỉnh, dường như muốn đem cả hoàng cung này hủy diệt.
” Hộ trận!”
Long Thiên Tuyệt quát lên một tiếng, vòng phòng hộ, lá chắn, đột nhiên đón đánh hướng Lôi trụ.
Rầm rầm rầm!
Vòng phòng hộ đang kịch liệt chấn động sáng ngời, vặn vẹo, chỉ nghe
oành một tiếng, vòng phòng hộ bị vạch ra một đạo lỗ hỏng, có người
không chống chịu được áp lực Lôi trụ, phun huyết ngã xuống đất.
Ngay sau đó, càng ngày càng nhiều người phun huyết ngã xuống đất, cả trận pháp bị phá!
Lôi trụ màu tím, từ trên cao rơi xuống!
Vân Hi, Vân Khê, Tiểu Nguyệt nha, tính mạng tổ tôn ba người nguy hiểm sớm chiều.
“Khê Nhi!”
“Tiểu Nguyệt nha!”
Mọi người chỉ tới kịp kêu lên tên của các nàng, cũng đã không còn kịp ngăn cản nữa ——
“Không ——”
Long Thiên Tuyệt bi thống hô to, hai mắt đỏ ngầu một mảnh, phi thân
đánh về phía trận pháp. Để cho hắn trơ mắt nhìn ái thế cùng ái nữ của
chính mình, cứ như vậy bị Lôi trụ đánh trúng hủy diệt, quá tàn nhẫn! Hắn không đành lòng mở mắt nhìn, lại không thể không nhìn, bởi vì rất có
thể đây là lần cuối cùng trong cuộc đời này hắn có thể nhìn ái thê cùng
ái nữ của mình ——
“Khê Nhi ——”
Vân Mộ Phàm và Vân Trung Thiên hai phụ tử phi thân bay đến, đáng tiếc nước xa không cứu được lửa gần.
“Nha đầu ——”
“Đại tẩu ——”
“Sư phụ ——”
“Biểu muội ——”
“Muội tử ——”
“Vân Khê cô nương ——”
Hiên Viên lão gia tử, Long Thiên Thần, Bạch Sở Mục, Long Thiên Tầm,
Bách Lí Song, Lam Mộ Hiên, Dung Thiếu Hoa, Chiến Thiên Dực cùng Đông
Phương Vân Tường, năm người cơ hồ là trăm miệng một lời, nhất tề lộ ra
vẻ mặt kinh hãi.
Các cao thủ còn lại nhìn thấy một màn này, không còn kịp làm ra phản ứng nào nữa.
Chẳng lẽ, cứ như vậy sao? Không cách nào vãn hồi sao?
Hiện trường lâm vào không khí chết lặng, chỉ có Lôi trụ vô tình tiếp tục điên cuồng mà rơi xuống.
Lúc này, kỳ tích xảy ra!
Đầu tiên là một luống bạch quang kỳ dị từ tiểu Nguyệt Nha ở bên
trong thân thể vỡ tung bắn ra, làm người ta không dám nhìn thẳng vào ánh sáng thánh khiết ấy, hơi thở nguy hiểm ở trong bóng tối màu tím bao
phủ, tựa như một ánh sao rực rỡ chói mắt, chiếu sáng một không gian.
Ngay sau đó, ở trước ngực Vân Khê cũng bắn ra một tia bạch quang, hai tia ánh sáng giống ánh sáng ngọc thánh khiết quang mang, đan lại với
nhau, ở trong bóng tối màu tím tia sáng nở rộ như một đóa Hoa nhi.
Uy lực Lôi trụ, gặp phải tia sáng màu trắng, hai bên triệt tiêu, hóa thành bọt nước.
Ánh sáng màu trắng cùng màu tím, lập lòe, lần này tiêu tan lẫn nhau!
Mọi người canh giữ ở ngoài trận sợ đến ngây người, không biết bên trong đến tột cùng xảy ra chuyện gì.
Long Thiên Tuyệt xông vào trước nhất nhưng bị hai cổ lực lượng giao
phong này ngăn cản ở bên ngoài, kinh ngạc nhìn bên trong từ từ lâm vào
cục diện hỗn độn, trong miệng không nhịn được kêu lên: “ Khê Nhi, Tiểu
Nguyệt Nha, hai người thế nào? Các người nhất định phải chống đỡ, ta sẽ
cứu các người ra!”
“Mọi người, đi theo ta cùng nhau, dàn trận!”
Dưới sự chỉ huy của Long Thiên Tuyệt, trận hình biến hóa, một lần nữa ngưng tụ thành vòng tròn phòng hộ, gia nhập chiến cuộc hỗn độn.
Vân Hi nhắm lại hai mắt, trong miệng không biết mặc niệm cái gì, đột
nhiên mở ra hai cánh tay, đối với Vân Khê hô: “Khê Nhi, đến lúc, mau thi triển thuật pháp cuối cùng trong Tàn Hoa bí lục đi!”
Thuật pháp cuối cùng trong Tàn Hoa bí lục? !
Biết được nội tình những cao thủ Vân tộc rối rít trợn tròn hai mắt,
chứng kiến một màn có tính lịch sử này, ai cũng không dám nháy mắt một
cái.
Tàn Hoa bí lục thuật pháp trọng yếu cuối cùng . . . . . Vân Khê chân mày nhăn lại, giờ phút này bên trong thân thể của nàng, tất cả huyền
khí đã lấy hết, nàng như vậy, thật có thể thi triển ra thuật pháp cuối
cùng trong Tàn Hoa bí lục sao? Nàng không có lòng tin đối với mình.
Lúc này, trong hai tia bạch quang, lại nhiều ra thêm một tia sáng
trắng, lấy lực lượng áp đảo, đem sắc tím của Lôi trụ đánh ngược quay về, chỉ nghe một tiếng oanh đầy hưng phấn, Lôi trụ đang không ngừng bị biến mất, cho đến hoàn toàn bị biến mất ở trong vết rách của mây đen, cũng
chính là nơi phát ra Lôi trụ.
Vân Hi tiếp thu ánh mắt của nữ nhi, nàng ôn nhu cười một tiếng, lần nữa nhắc nhở: “Khê Nhi, đến lúc!”
Vân Khê hiểu ý cười một tiếng, hít sâu một hơi, đúng vậy a, các nàng
là mẹ con, truyền thừa trực hệ, các nàng tổ tôn ba người mỗi người đều
là người thừa kế Chư thần ấn ký, không có bất kỳ khó khăn nào có thể
ngăn cản các nàng! Một khi nàng Độ Kiếp thành công, mẫu thân cũng là có
thể thoát khỏi trong tay bóng đè, một lần nữa trở về nhân gian.
Vì mẫu thân, vì mẹ con có thể chân chính đoàn tụ, phía trước gian nguy khốn khổ, nàng cũng tuyệt không lùi bước một bước!
“Đến đây! Đại… triệu… hoán… thuật ——”
Kèm theo bốn chữ, từ trong miệng Vân Khê thốt ra, chỉ một thoáng, trên bầu trời lần nữa phong vân biến sắc.
Màu đen điên cuồng dày đặc, từ từ tiêu tán mở ra, đẩy vân quạt vụ.
( vân: mây; vụ: sương mù)
Đám mây trên không trung, chiếu rọi ra đám mây nhiều màu sắc, không,
không phải là nhiều màu sắc, mà là màu cam…… Một màu cam kỳ dị.
Không đến thời gian chốc lát, khắp trên không trung đều biến thành
màu cam, các đám mây nhanh chóng bay là là, giống như là đang tránh né
cái quái vật đáng sợ gì.
Các cao thủ Vân tộc, mọi người ngưỡng dài cổ ra, hướng lên bầu trời nhìn quanh.
Đại triệu hoán thuật, rốt cuộc cái gì mới là Đại triệu hoán thuật? Đại triệu hoán thuật, có thể triệu hoán được cái gì?
Thật ra thì, đáy lòng Vân Khê cũng tràn đầy nghi vấn, thuật pháp
trọng yếu cuối cùng trong Tàn Hoa bí lục —— Đại triệu hoán thuật, đến
tột cùng nó là thuật pháp cường đại như thế nào đây? Nếu nói Tàn Hoa bí
lục thuật pháp trọng yếu cuối cùng này, như vậy uy lực của nó nhất định
là so sánh với những thuật pháp khác thật sự là cường đại vô địch a.
Giờ phút này, trên bầu trời xuất hiện một dị tượng kỳ quái, triệu
hoán đến nhất định là một chuyện hay sự vật vô cùng đặc thù, nàng suy
đoán, hơn phân nửa là một con thần thú đi?
Bị các thần thú bao vậy Đại chưởng quỹ, có khe hở trong lúc chiến đấu, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, tràn đầy tò mò.
Rầm rầm ——
Thanh âm tơ lụa bị xé rách, lọt vào tai rõ ràng, ở bên trong bầu trời màu cam bao la, bị xé mở ra một lỗ hổng dài nhỏ.
Đây là cái gì?
Mây đen mới vừa xé mở, lôi trụ bổ chặt đi xuống, hiện tại như vậy?
Chẳng lẽ kiếp nạn còn chưa có đi qua?
Vân Khê cả người cảnh giác lên.
Rầm rầm ——
Thanh âm tơ lụa lại lần nữa bị xé rách, kèm theo một lỗ hổng dài và lớn hơn, tia sáng màu bạc, như mưa rào chiếu xuống.
Vân Hi, Vân Khê cùng Tiểu Nguyệt nha tổ tôn ba người, đắm chìm trong
tia sáng màu bạc đó, ba người đồng thời cảm nhận được lực lượng đến từ
tia sáng màu bạc ấy.
Vân Khê mới vừa đem huyền khí phóng thích không còn trong thân thể,
lúc này có ánh sáng màu bạc dễ chịu, huyền khí bị mất đi toàn bộ đều trở lại, không biết như thế nào, lực lượng trong cơ thể tăng vọt, xa xa
vượt ra khỏi lực lượng vốn có của nàng.
Thật là sảng khoái a!
Vân Khê cả người chấn động, toàn thân cao thấp rực rỡ hẳn lên, tựa như mới được hồi sinh.
Quay đầu lại, lại nhìn mẫu thân và nữ nhi, các nàng tựa hồ cũng đang
trải qua cảm thụ giống như nàng, chỉ bất quá nàng bởi vì mất hết tất cả
huyền khí trên người, cho nên thu nạp được nhiều hơn thuần túy hơn.
Đại chưởng quỹ nhìn thấy Vân Khê luân hồi Trọng sinh, Độ Kiếp thành
công, hai con mắt của hắn co rụt lại, thừa dịp lực chú ý của nhóm thần
thú dời đi, hắn đột nhiên phi thân lên, chấp tiêu, đánh úp về phía Vân
Khê, lấy một kích trí mạng!
Vân Khê cảm ứng được nguy cơ, xoay người lại, đang muốn xuất thủ đánh trả.
Lúc này, một mũi tên nhọn màu bạc, từ trên bầu trời bay vụt xuống,
tiến thế không thể đở được, vừa nhanh vừa mạnh, ngay cả Đại chưởng quỹ
cao thủ vạn năm như vậy, cũng không thể ngăn cản.
“Hưu!”
Một mũi tên xuyên tim!
Đại chưởng quỹ khó có thể tin ngẩng lên đầu, thấy một nữ tử từ lỗ
hổng trên bầu trời đi ra ngoài, cây thuỷ sammàu lam, như biển gợn sóng, như bầu trời xanh thẳm, tư thế uyển chuyển, nhẹ nhàng bay xuống, giống như thiên tiên hạ phàm.
“Ngươi..là ai?” Đại chưởng quỹ liều mạng một hơi, thề phải tìm hiểu rõ ràng, đến tột cùng là mình chết ở trong tay ai.
“Trong các ngươi, là ai triệu hoán bổn tọa?” Cô gái áo lam nhìn cũng
không nhìn hắn một cái, ánh mắt tự tại, xẹt qua mỗi người tại chỗ, lại
làm cho mỗi người đều cảm nhận được ánh mắt của nàng có lực lượng rất
đáng sợ, dưới đáy lòng mọi người phát run.
Cô gái này rốt cuộc là người nào?
Nàng làm thế nào lại từ phía lỗ hổng trên không trung đi ra?
Nàng nói, là có người triệu hoán nàng, như vậy nàng là ai?
Cô gái áo lam lẳng lặng xoay đầu lại, sau khi quét qua một vòng, cuối cùng hạ xuống ở trên người Vân Khê, gương mặt của nàng xinh đẹp tuyệt
luân, giống như nữ thần, mái tóc trên không trung thổi lất phất, mùi
thơm nhàn nhạt làm người khác phải mê hoặc: “Chính là ngươi triệu hóa
bổn tọa?”
Vân Khê thật vất vả mới phục hồi tinh thần lại, gật đầu: “Xin hỏi, ngài là?”
“ Ta chính là Vân Chi đoan dẫn độ sứ giả, chịu trách nhiệm đem cao
thủ ở cấp bậc không gian thấp hơn đưa đến Vân Chi đoan, bất quá, xem
thực lực của ngươi, còn chưa tới tư chất dẫn độ, nhưng vị nữ tử ở phía
sau ngươi thì đúng quy cách rồi, nàng phải đi theo ta đến Vân Chi đoan.” Cô gái áo lam tầm mắt trực tiếp lướt qua người Vân Khê, rơi vào trên
người Vân Hi.
Vân Khê trong lòng căng thẳng, quay đầu lại nhìn về phía mẫu thân.
Vân Hi bất đắc dĩ nhợt nhạt cười một tiếng: “Ta đã sớm dự liệu được chuyện này.”
“Cái gì? Dẫn độ sứ giả?” Đại chưởng quỹ trong miệng phun ra một ngụm
máu tươi, thì ra là hắn chết ở trong tay dẫn độ sứ giả, tu luyện vạn
năm, hắn ít nhiều đối với cái gọi là không gian đẳng cấp cao có điều
hiểu rõ, chỉ tiếc thực lực của hắn còn chưa đủ để được dẫn độ. Tu luyện
nhiều năm, theo đuổi cảnh giới võ học chí cao, vì chính là một ngày kia
có thể được dẫn độ, ai ngờ hôm nay hắn rốt cục may mắn nhìn thấy dẫn độ
sứ giả, cũng là tới lấy tính mạng của hắn.
“Phốc!” Một ngụm máu tươi thật dài từ trong miệng hắn phun ra ngoài, hắn nuốt hận mà chết.
“Không được!” Vân Khê không có đi để ý tới hắn, kích động lắc đầu,
“Ngươi là ta dùng Đại triệu hoán thuật gọi mà đến, nhiệm vụ của ngươi là giúp ta đối phó cường địch, mà không phải tới dẫn độ mẫu thân của ta.
Ta không cho! Ta không cho ngươi mang mẫu thân ta đi! Ta hiện tại không
cần ngươi, mời ngươi đi đến chỗ khác đi!”
Tiếng nói vừa dứt, Vân Khê cảm thân thể giác mình chợt nhẹ, trống
rỗng té ngã xuống đất, ngẩng đầu lên, bắt gặp cô gái áo lam một đầu tóc
đen bay bổng lên, phía trên tóc đen bộc phát ra một lực lượng huyền
quang(ánh sáng màu đen), cô gái áo lam trước mặt sắc mặt đột
nhiên uy nghiêm, áo lam bay phất phới: “Cao thủ Huyền Đế cũng không dám
nói một lời vô lễ, ngươi chỉ bé như hạt gạo, cũng dám lên mặt?”
Cô gái áo lam từng bước đi xuống, cái lực lượng gì đều không thể ngăn cản cước bộ của nàng.
“Kia liền thử một chút!” Vân Khê thật vất vả mới cùng mẫu thân gặp
lại, làm sao có thể để cho nàng đem mẫu thân đi? Chuyện đến nước này chỉ có thể xuất quyền, Vân Khê lấy ra thánh khí, quang huy thánh khiết
trong lúc đó thoáng cái tràn ngập thiên địa, lực lượng vô cùng vô tận,
dâng cao không ngừng!
“Khê Nhi, không thể!” Vân Hi muốn ngăn cản, đáng tiếc đã muộn.