Edit: Giọt Sương Đêm
Beta: Sakura
P/S: Sakura chúc các bạn độc giả năm mới vui vẻ an khang thịnh vượng.
Bị vô số cặp mắt nhìn chăm chú, Tiểu Mặc không có chút nào sợ hãi.
Thân thể nho nhỏ, anh tuấn, từ hai đầu lông mày của bé đã có thể tưởng tượng ra sau này trưởng thành có thể đẹp trai tới cỡ nào.
Song, chung quy bé vẫn còn trẻ con, ở trong mắt mọi người hắn là một đứa bé vừa nên bỏ qua vừa không nên bỏ qua .
Hắn dám đứng ra, công khai đánh cuộc với hai trụ trì của hai ngôi
chùa lớn, lời nói độc lập như vậy, không muốn để người khác chú ý cũng
khó.
“Tiểu thí chủ, đây cũng không phải chuyện đùa. Có thể được ngôi chùa
của chúng ta tôn sùng là thánh giả, nàng phải có bản lĩnh mà người tầm
thường không thể đạt tới mới được, nếu không thể phục chúng, dù có hư
danh cũng vô dụng .” Một vị trụ trì trong đó nói.
“Ta đương nhiên biết. Cho nên mới dám đánh cuộc với các ngươi.Các
ngươi có muốn cùng ta đánh cuộc hay không?” Tiểu Mặc tự tin trả lời, đôi mắt híp lại.
Tiếng nghị luận nho nhỏ lại truyền ra, cùng một hài tử đánh cuộc, bất luận thắng thua, bọn họ cũng đều không cảm thấy vinh quang.
Phía xa, hai vợ chồng Vân Khê và Long Thiên Tuyệt thấy được một màn này.
“Tiểu tử này không phải là chơi lớn chứ? Vạn nhất thua, hắn chẳng
phải là thật sự đi xuất gia làm hòa thượng sao?” Trong đầu Vân Khê
tưởng tượng ra hình ảnh con trai với cái đầu trọc nhớ lại nhi tử đầu
trọc hình tượng, mặc dù rất manga rất Q, nhưng mà nàng không thể nào
tiếp nhận.Nếu quả thật con trai đi lên con đường làm hòa thượng rồi sau này ai sẽ sinh cháu cho nàng chơi chứ? Con trai bên đám Tiểu mĩ nhân
thì nên làm gì bây giờ?
OMG. Tuyệt đối không thể.
Long Thiên Tuyệt nhìn nàng, phảng phất thấy được các loại ảo tưởng
trong đầu nàng, buồn cười: “Bình tĩnh, chúng ta tiếp tục nhìn xem .”
Hiện trường Bàn về Phật, sau những tiếng nghị luận, trụ trì của Phạm
Âm Tự mở miệng nói: “Lời của tiểu thí chủ mặc dù không thỏa đáng,
nhưng mà lão nạp có thể làm chứng, Tiểu Nguyệt Nha tiểu thí chủ thực sự
nhận được sự chấp nhận của Phật chủ Xá Lợi Châu . Dựa theo luật lệ của Phật giáo Mật Tông chúng ta, phàm là người nhận được sự chấp nhận của Xá Lợi Châu nhận, nên nhận được sự tôn kính của ba ngôi chùa chúng ta. Nếu như chư vị không tin, không ngại nhìn tận mắt lực lượng của tiểu
thí chủ, mắt thấy mới là thật.”
Có trụ trì đứng ra nói: “Cũng được. Mắt thấy mới là thật. Vậy thì mời tiểu thí chủ thi triển lực lượng Xá Lợi Châu .”
Tiểu Nguyệt Nha ngẩng đầu nhìn đại ca, nhận được ánh mắt ám hiệu của đại ca,nàng nhắm mắt lại ,đôi tay nhỏ bé nâng Xá Lợi Châu lên, bắt đầu
cùng Xá Lợi Châu thông linh.
Hiện trường từ từ an tĩnh lại, nhìn kỳ tích xảy ra.
Những tăng chúng trước kia từng được chứng kiến thực lực của Tiểu
Nguyệt Nha, đều lộ ra hưng phấn và mong đợi, người không được chứng
kiến , thì dùng ánh mắt hoài nghi nhìn xem.
Lúc này, hiện trường luận bàn về Phật nổi lên một cơn gió lạ. Từ một
nơi bí mật , từ từ hiện lên một tầng sương mù màu tím , mắt thường không thể nhận ra.
Vợ chồng Vân Khê đứng cách hiện trường khá xa, nhạy cảm thấy được.
“Khê Nhi, tình huống có chút không đúng.”
“Màu sắc của sương mù , sao quen như vậy? Cùng huyền khí Bắc Thần
gia tộc tu luyện cơ hồ giống nhau như đúc .” sắc mặt Vân Khê khẽ biến
hóa, hai mắt nhanh chóng quét nhìn đám người kia, muốn tìm kiếm nơi
phát ra lực lượng quái dị kia .
“Lúc chúng ta ở khe sâu, đã nhìn thấy bóng dáng thần bí kia , có
không biết có liên quan với lần này hay không?” Long Thiên Tuyệt suy tư
nói.
“Không biết. . . . . .” Vân Khê quét mắt một vòng xong, không phát
hiện bất kỳ điều gì khác thường, nàng bắt đầu chú ý lên hai đứa con
của mình một, màn sương mù màu tím kia có uy hiếp bọn họ hay không?
Thời gian một đi qua, trong lúc đám người mong đợi lại có ánh mắt
hoài nghi ở bên trong, khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn của Tiểu Nguyệt Nha
nhăn càng chặt.
“Huyên Huyên, sao vậy?” Tiểu Mặc nhìn sắc mặt muội muội không đúng, hạ giọng hỏi.
“Ca ca, ta rất khó chịu.” Một tầng mồ hôi mỏng từ cánh mũi Tiểu Nguyệt Nha rỉ ra, trong suốt như băng sương.
Tiểu Mặc cầm bàn tay nhỏ bé của muội muội : “Không nên dùng sức, mau buông ra.”
“Không được, bọn họ sẽ nhổ hết tóc của ca ca.” Tiểu Nguyệt Nha cho là tóc của hòa thượng đều bị người ta nhổ.
“Ha ha, quả nhiên mắt thấy mới là thật. Chưởng môn đại sư, bây giờ
ngài còn gì để nói?” một vị trụ trì trong đó phá lên cười, tiếng cười
của hắn lây lan ra khiến cả tăng chúng cả hội trường đều cười theo , bất quá, chung quy là người xuất gia, cười cũng cười nội liễm.
Chưởng môn đại sư không nghe lời của hắn, chuyên chú nhìn Tiểu Nguyệt Nha, trong lòng kỳ quái, sao đột nhiên lại không thông linh được?
“Tiểu thí chủ, đừng có gấp.” Hắn ấm giọng khích lệ.
Mộc Sâu đại sư thì bất đồng, nghe thấy mấy tiếng cười nhạo hàm súc,
hắn không khỏi địa đỏ mặt nhìn về phía Tiểu Nguyệt Nha, bắt đầu hoài
nghi lúc trước trong sa mạc nhìn qua hiện tượng kỳ dị , có phải tình
cờ hay không.
“Tiểu thí chủ, Phật gia chúng ta coi trọng chữ tín, đừng quên ngươi vừa đánh cược cái gì.”
“Sư thúc, sư phụ đã nói qua, lời của Tiểu Mặc thiếu thỏa đáng, không
cần giữ lời , cho nên tiền cuộc cũng không cần làm như vậy.” Tiểu Ban
vội vã xen vào nói.
“Tiểu Ban, ngươi lui qua một bên, nơi này không có chỗ cho ngươi nói
chuyện.” Tiểu Ban còn muốn góp lời, lại bị Mộc Sấu đại sư dùng ánh mắt
cường thế bức lui, Mộc Súc đại sư cất giọng, đối với chúng nhân nói,
“Các vị, hai vị tiểu thí chủ là ta khách của Phạm Âm Tự mời tới , phát sinh tình huống như vậy, chúng ta cũng phải chịu trách nhiệm. Xin chư
vị yên tâm, Phạm Âm Tự chúng ta nhất định sẽ cho chư vị một kết quả hài
lòng.”
Tiếng nói vừa dứt, hắn lập tức bị một ánh mắt sắc bén liếc qua, Tiểu
Mặc nhàn nhạt nhìn hắn, ánh mắt kia lại có thể thiêu đốt người khác. Hắn không nhịn được rùng mình, trong lòng khác thường.
“Huyên Huyên, dừng lại đi. Không phải là làm cái hòa thượng sao? Ca
ca cho tới bây giờ còn chưa làm hòa thượng đâu, nhất định sẽ rất vui vẻ, chờ chơi chán rồi, cùng lắm thì sau này hoàn tục là được.”
“Ca ca. . . . . .”
Tiểu Nguyệt Nha nổi giận thả bàn tay nhỏ bé ra, cực ủy khuất chu cái
miệng nhỏ nhắn, nhìn ca ca. Nàng thật là khổ sở, sao nàng có thể thất
bại chứ? Rõ ràng đều vẫn tốt mà.
“Ca ca làm hòa thượng, Huyên Huyên cũng đi làm hòa thượng, Huyên Huyên muốn cùng ca ca cùng nhau ăn kẹo cùng nhau chịu khổ.”
Lời nói ngây thơ của con giá rơi vào trái tim Vân Khê ,lại hung hăng nhéo một cái.
Kẻ nào dám để cho con gái Vân Khê nàng xuất gia, nàng sẽ cùng kẻ đó liều mạng.
Người vừa từ chỗ ẩn nấp đi ra ngoài, Long Thiên Tuyệt kéo lấy nàng:
“Không phải nói chúng ta không nhúng tay vào chuyện của hài tử. . .”
“Hai đứa con của chúng ta đều bị ép phải xuất gia rồi, còn có thể không nhúng tay vào sao?” Vân Khê bĩu môi, mắt trợn lên.
“Không phải là còn chưa tới mức đó hay sao? Lúc này mới là khảo
nghiệm thực sự của con , chúng ta đợi xem chút nữa hãy nói.” Long Thiên
Tuyệt tận lực dùng thanh âm ôn nhu nhất trấn an nàng.
Vân Khê tức giận trừng hắn: “Ta cũng hoài nghi, chàng có phải cha dượng của con hay không, có người cha ác tâm như vậy sao?”
“Đừng nói mò.Có phải con ta hay không nàng còn không biết sao?”
Vân Khê đỏ mặt, đá hắn một cước, có cần nói trắng ra như vậy hay không?
“Chưởng môn đại sư, ta nguyện đánh cuộc chịu thua, các ngươi ,muốn xử trí ta như thế nào, ta đều nghe theo” Tiểu Mặc nghiêm nghị nói,
không có chút ý tứ trút bỏ trách nhiệm nào , hắn cũng không có hối hận
về hành động của mình, bởi vì hắn làm như vậy, thuần túy là vì suy
nghĩ về tiền đồ của muội muội , có ba ngôi chùa lớn làm hậu thuẫn cho
muội muội, hắn còn lo muội muội bị bắt nạt sao?
Chưởng môn đại sư dùng ánh mắt thưởng thức nhìn hắn một cái, vuốt cằm nói: “Tiểu thí chủ nói quá lời. Tiểu thí chủ nói là làm, có đảm đương,
đúng là khó được. Bất quá, tiểu thí chủ tướng mệnh phi phàm, trần duyên
thâm hậu, chỉ sợ cùng Phật Môn ta vô duyên. Lão nạp chắc không thể bắt
buộc tiểu thí chủ vào cửa phật.”
Tiểu Mặc khẽ thở phào nhẹ nhõm trong lòng, hắn đã làm tính toán xấu
nhất , cùng lắm thì trước quy y ở Phạm Âm Tự một hai năm, sau đó sẽ tìm cơ hội hoàn tục là được, chẳng qua là hắn tiếc mái tóc đen của mình.
“Đa tạ chưởng môn đại sư. Ta thua, sẽ phải chấp nhận. Bất quá, muội
muội của ta thực sự là người Xá Lợi Châu chọn trúng, chuyện này chưởng
môn đại sư đã thấy tận mắt, tuyệt không giả dối. Hôm nay cũng không biết vì nguyên nhân gì, đột nhiên lại không linh, ta nghĩ, có thể đợi thêm
ngày mai, trạng thái của muội muội ta khá hơn một chút, chúng ta thử
lại lần nữa hay không?”
Không đợi chưởng môn đại sư trả lời, có người giành nói: “Bàn về Phật là một chuyện to lớn và long trọng, làm gì có thời gian cho các ngươi
đùa giỡn? Hôm nay coi như là một trò đùa, chúng ta không so đo với tiểu
bối các ngươi, hi vọng sau này tiểu thí chủ có thể thành thực một chút,
không được bịa đặt, phô trương thanh thế.”
Bộ ngực Tiểu Mặc nhất thời phập phồng, hắn căn bản không nói dối,
chẳng qua là không biết vì sao muội muội lại không khỏe, nói hắn không
thành thực, bịa đặt, phô trương thanh thế, quả thực oan uổng hắn.
“Ca ca không có nói láo, Huyên Huyên có thể .” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Nguyệt Nha đỏ bừng, tay lại cầm Xá Lợi Châu lần nữa, bắt đầu nhắm mắt dùng lực.
Ở đầu vai của nàng,con thú màu đỏ đột nhiên như mũi tên rời cung, chạy về phía đám người ở dưới.
Đám người bị dọa hô ra tiếng.
Chỉ thấy con thú màu đỏ kia xuyên qua đám người, lao thẳng tới hướng
một gã tăng nhân dung mạo bình thường , móng nhọn đâm vào xương quai xanh của đối phương.
A ,
Tăng nhân kêu lên ,ngã xuống đất.
Ở nơi mà tăng nhân bình thường không thấy ,một luồng sương màu tím rời khỏi thân thể tăng nhân , chạy ra ngoài cửa.
“Giết người. Mau bắt con thú kia” Có người quát lên, cả hiện trường lập tức lâm vào hỗn loạn.
Tiểu Hồng Hồng là thú sủng cấp bậc nào chứ? Há lại để loại cao thủ này có thể bắt được nó ?
Nó cũng không sợ không vội vàng, mỗi lần đều làm cho người ta cảm
thấy có thể bắt được nó , một bước ngắn, nó mới chạy thoát vô ảnh vô
tung.
Vô số tăng nhân ở hiện trường, bị nó đùa bỡn xoay quanh.
Tiểu Bạch nhìn Tiểu Hồng Hồng chơi vui vẻ như thế, cũng đi theo rời
khỏi người Tiểu Mặc, gia nhập vào hàng ngũ của nó, hai con thú sủng đem cuộc luận bàn về Phật quấy đến long trời lở đất.
Lúc này, Xá Lợi Châu trong tay Tiểu Nguyệt Nha từ từ thả ra màu vàng Phật quang, đem tăng chúng lâm vào trong hỗn loạn hấp dẫn tới .
Phật quang, ánh sáng thuộc về Xá Lợi Phật Châu .
Xuất hiện.
Điều này còn không phải là điều ngạc nhiên nhất, ngạc nhiên nhất
chính là, màu vàng Phật quang từ từ tụ lại, huyễn hóa ra từng pho Phật
tượng một, bọn họ khoanh chân ngồi xuống, khuôn mặt hiền lành mà nhân
ái, sau đầu mỗi người đều có vầng sáng lóng lánh, thánh khiết mà trang nghiêm.
Sau đó, bên tai mọi người đều nghe thấy tiếng Phật âm, đó là từ trong miệng những pho Phật tượng phát ra, phảng phất có thể rửa tâm linh, làm cho tâm hồn người ta trở nên an tĩnh trong nháy mắt.
“Là sư tổ. Cửu Tương sư tổ! Còn có lịch đại tổ sư gia.”
Thanh âm kích động của Chưởng môn đại sư lây nhiễm mỗi người, tăng lữ tam đại ngôi chùa nhanh chóng ngồi lên bồ đoàn, dùng phương thức bọn họ thường làm niệm phật âm. Tình thế hiện trường chuyển biến rất lớn.
Tiểu Mặc cũng nhìn ngây người.
Những thứ này giống như chân nhân huyễn tượng, rốt cuộc là xảy ra
chuyện gì? Chẳng lẽ bọn họ chính là vong linh lịch đại các cao tăng ở trong Xá Lợi Châu ư ?
Huyên Huyên vẫn nói, có người truyền thụ kinh Phật cho nàng, chẳng lẽ chính là bọn họ ư?
Tiểu Mặc có chút choáng váng.
Vân Khê rõ ràng nhìn thấy, ở Tiểu Hồng Hồng đụng ngã tên tăng nhân
này xong , sương mù màu tím chạy ra phía ngoài, nàng và Long Thiên Tuyệt cùng nhau đuổi theo. Bọn họ có loại cảm giác mãnh liệt là, này màn
sương mù màu tím này thật không đơn giản, Tiểu Nguyệt Nha sở dĩ không
thể thi triển ra uy lực của Xá Lợi Châu lần đầu tiên, hơn phân nửa
chính là bị nó ảnh hưởng và chế ước.
Nó không phải là chính là lực lượng thần bí bọn họ nhìn thấy ở khe sâu kia ư, nó có mang lại nguy hiểm hay không?
Hai vợ chồng nhất định phải biết rõ ràng.
Hai người đuổi theo từ Phạm Âm Tự ra , màn sương mù kia phảng phất có linh tính, một đường nhạy cảm chạy trốn, không để cho hai người đuổi
theo. Đuổi cách ngôi chùa vài dặm xong, bọn họ thấy màn sương mù màu tím kia chui vào khe núi, biến mất không thấy bóng dáng.
“Phong Ấn Thuật”
Vì để ngừa vạn nhất, Vân Khê ngăn đường đi của nó , đem nó phong ấn ở bên trong núi.
“Chúng ta trở về thôi.”
Hai vợ chồng rời đi không lâu, ngọn núi lay động kịch liệt , cả ngọn núi đều bị sụp đổ. Trong hàng nghìn hàng vạn đống đá vụn có một cỗ
sương mù màu tím từ từ bay ra.
Hiện trường luận bàn về Phật, từ lúc Tiểu Nguyệt Nha cho thấy thực
lực của nàng, hơn nữa triệu hồi ra vong linh của lịch đại cao tăng trong Xá Lợi Châu , thân phận địa vị của nàng lập tức bất đồng. Đừng
nói là Thánh Cô rồi, chính là Tiểu cô nãi nãi, tăng nhân ba ngôi chùa
cũng gọi nàng.
Chờ vợ chồng Vân Khê trở lại Phạm Âm Tự, hai đứa con của bọn họ đang hưởng thụ đãi ngộ ở đẳng cấp cao nhất, chân chính được tôn sùng là
thượng khách, không bị bất luận kẻ nào chất vấn nữa.
“Hòa thượng cũng có lợi thế như vậy, thế đạo này.. .” Vân Khê thở ra, trong lòng rất vui mừng , không có vợ chồng bọn họ giúp đỡ, hai đứa con của bọn họ đã hoàn thành chuyện này rất xuất săc, bọn họ thật sự trưởng thành .
“Chờ chuyện ở đây được giải quyết xong là lúc để cho Tiểu Mặc đi Ngạo Thiên đại lục trước , con cần gặp Đông Phương , còn nhiều chuyện cần
học tập hơn. Phương diện này, chúng ta có lẽ không bằng Đông Phương. . . . . .” Long Thiên Tuyệt nói.
Vân Khê kinh ngạc liếc mắt nhìn Long Thiên Tuyệt: “Khó được nghe chàng ca ngợi người khác.”
“Muốn trở thành vua của một nước, thứ cần không chỉ là uy nghiêm và
lực lượng, còn phải có thủ đaonj có thể cương có thể nhu, ta không phủ
nhận, ở phương diện khác, ta không bì kịp Đông Phương, nhưng điều này
không có nghĩa là ta sẽ dùng hắn. Ít nhất, ta có thể cảm nhận được tâm
tình của nàng, nàng nói xem hắn có làm được không?” Long Thiên Tuyệt đưa tay ra,đắc ý nhướng mày nhìn nàng, hắn có thể tại cái khác phương diện đưa vào, nhưng mà hắn biết, hắn là người thắng cuộc, đây là hắn chuyện hắn tự hào nhất..
Vân Khê buồn cười hé miệng: “Vậy là chàng biết ý nghĩ của ta, đem
Tiểu Mặc tạm thời phó thác cho Đông Phương, để cho hắn tới dạy Tiểu Mặc đạo làm vua ư?”
“Con trai trưởng thành, sẽ phải rời khỏi chúng ta , bởi vì cái gọi là con trai gả đi ra ngoài , như bát nước hắt đi. Chúng ta vừa lúc ít để
tâm, chuyên tâm cho Tiểu Mặc và Tiểu Nguyệt Nha tạo tiểu đệ đệ hoặc là
tiểu muội muội, đây mới là chính sự.”
Vân Khê im lặng nhìn hắn, lời nói như vậy mà hắn lại có thể nói đúng lý không thở gấp , thật sự không biết da mặt của hắn rốt cuộc làm bằng gì sao lại có thể dầy như vậy.