“Mi trưởng lão!” Đại trưởng lão ngồi xuống nhìn thi thể Mi trưởng lão, tâm tình cực xấu, “Hắn đã tắt thở.
.
.
.
.
.
” Đại trưởng lão từ từ đứng lên, cả người hơi thở cực kỳ đáng sợ, hắn nắm chặt hai đấm, xoay người: “Mi trưởng lão giả kia đâu? Nhất định là hắn đang làm trò quỷ!” “Hắn.
.
.
Hắn và những người kia không có tới.
” “Đuổi theo! Nhất định phải đuổi theo bọn họ cho ta, đem Kỳ Lân thần thú đoạt lại!” Đại trưởng lão vung tay, trên khuôn mặt già nua sát khí ầm ầm.
Dọc theo đường núi, đoàn người Vân Khê quay về nhưng không vội đi theo hướng cửa ra Côn Luân tiên cảnh mà đi sâu vào bên trong để tránh cao thủ Thanh Lân học viện đuổi theo.
Sau khi chiếm thần thú, bình thường mọi người nhất định sẽ lập tức rời đi Côn Luân tiên cảnh, nhưng bọn họ thì không bình thường nên tạo hướng đi riêng.
“Chúng ta tránh trong núi một ngày, đợi mưa gió qua.
” đề nghị của Long Thiên Tuyệt được mọi người đồng ý, dọc đường cũng để lại ám hiệu liên lạc để đám người thầy trò Côn Luân lão giả có thể men theo ám hiệu tìm theo.
Đoàn người Đại trưởng lão tìm dọc đường cũng không tìm được người bọn họ muốn tìm, càng ngày càng nóng nảy.
Lúc này, xa xa , trùng hợp thấy hai cô nương trong rừng chạy như điên, thêm mười mấy đầu tam giác thú to lớn đi theo phía sau của các nàng, cảnh tượng cực kỳ hoàng tráng.
“Là nàng?” Đại trưởng lão ánh mắt thoáng trở nên sắc bén, nghi ngờ trong đầu dần dần tạo thành, bọn họ đầu tiên là ở dưới chân núi gặp hai nha đầu này, sau đó bị lừa gạt lên núi, trong này nhất định có chuyện gì mờ ám.
Chẳng lẽ những cao thủ cướp đoạt thần thú chính là người Thiên Long học viện? Ánh mắt hắn quét ngang hồng y nữ tử đang chạy ở trước, nghi ngờ trong lòng càng ngày càng tăng, khẳng định bọn họ nhất định là thông đồng liên thủ lừa gạt bọn hắn, nếu không chuyện như thế nào trùng hợp như thế? Nếu bọn họ lúc ấy không gặp gỡ nàng, làm trễ nãi thời gian, có lẽ cũng sẽ không gặp nhóm người kia.
“Người, bắt nha đầu áo đỏ cho ta!” Bách Lí Song còn đang hoảng loạn chạy trốn mười mấy đầu tam giác thú truy đuổi phía sau, hai chân mỏi muốn gãy, lúc này đột nhiên từ phía trước bay tới mấy người, đem nàng giữ lại.
Bách Lí Song thấy tới là người quen, không khỏi mừng rỡ, hướng bọn họ ngoắc “Cứu mạng! Mau cứu cứu chúng ta! Chúng ta bị bọn nó đuổi theo nãy giờ, thật sự chạy hết nổi rồi.
” Tiểu nha hoàn trực tiếp ngã bên chân nàng, ôm chân nàng thở nặng hổn hển, còn kém miệng sùi bọt mép.
Các nàng không rõ đến tột cùng các nàng chạy đã được bao lâu.
“Hừ? Cứu các ngươi? Đang muốn giết các ngươi đây!” Một gã cao thủ trong đó hừ lạnh một tiếng, níu lấy cổ áo Bách Lí Song túm lên.
“Tiểu thư! Tiểu thư! Các ngươi muốn làm gì?” Tiểu nha hoàn nóng nảy.
“Nói, đồng bọn các ngươi đâu? Bọn hắn đã đi hướng nào rồi?” Cao thủ chất vấn.
“Cái gì đồng bọn? Ta không biết các ngươi đang nói cái gì!” Bách Lí Song vẻ mặt khó hiểu.
Đông đông đông đông.
.
.
.
.
.
Tiếng bước chân nặng nề nhưng chỉnh tề truyền vào tai mỗi người, mọi người quay đầu thấy mười mấy đầu tam giác thú nổi giận lừ lừ tiến đến.
“A! A!” Tiểu nha hoàn cả kinh kêu to, trước có sói sau có hổ, lần này nàng cùng tiểu thư chết chắc! Không biết dũng khí từ đâu tới, tiểu nha hoàn xuất toàn bộ sức mạnh, thoáng cái đụng ngã cao thủ, đem cứu Bách Lí Song từ trong tay cao thủ xuống.
Nàng gắt gao ôm lấy Bách Lí Song, hai chủ tớ té trên mặt đất, tiểu nha hoàn nhắm mắt hô to: “Ai cũng không cho thương tổn tiểu thư nhà ta! Muốn giết trước giết ta đi!” Đỉnh đầu Bách Lí Song nặng nề dập xuống đất, ngẩng đầu nhìn tiểu nha hoàn đang che trên người nàng trong lòng cảm động không thôi.
Cảm động đồng thời, nàng quay đầu nhìn về phía nơi khác, không khỏi ngu ngơ mở to mắt nhìn.
Chỉ thấy từng đầu đầu tam giác thú hoặc vòng qua bên cạnh, hoặc là trực tiếp nhảy qua đầu hai người, tiến công hướng các cao thủ Thanh Lân học viện, hoàn toàn không có ý muốn thương tổn chủ tớ các nàng.
Chẳng lẽ bọn nó đi theo các nàng chạy một đường dài, cũng không phải là muốn thương tổn các nàng, mà là để bảo vệ các nàng? Bách Lí Song nháy mắt mấy cái, kinh ngạc đồng thời cảm động.
Động vật cùng người giống nhau, cũng có tình cảm, làm người tốt được báo đáp.
Chỉ tiếc mười mấy đầu tam giác thú căn bản không phải đối thủ những cao thủ Thanh Lân học viện nên không tới thời gian nửa nén hương, tam giác thú nàng thật vất vả cứu sống lại hoàn toàn mất đi thực lực.
“Các ngươi thật độc ác! Lại giết bọn nó?” Bách Lí Song đẩy tiểu nha hoàn trên người ra, đứng lên, cúi đầu nhìn đám tam giác thú nằm trên đất, trong mắt đẹp dấy lên lửa giận hừng hực.
Khi nàng ngước mắt, một ít tức giận trong đáy mắt từ từ chuyển đỏ, chớp mắt cả đôi mắt biến thành màu đỏ, màu đỏ tinh khiết.
“Xích mâu?! huyết thống người thừa kế Bách Lý gia tộc ? !” “Linh lực trên người nàng tựa hồ còn chưa có tỉnh lại nên tạm thời không gây nguy hiểm.
Đại trưởng lão, không bằng chúng ta đem nàng giam giữ, sau mang đến Thiên Long Thành, cùng người Thiên Long học viện trao đổi Kỳ Lân thần thú?” “Không tệ! Trên người của nàng có huyết thống thừa kế, nhất định người hết sức trọng yếu đối với Bách Lý gia tộc, chúng ta đem nàng cùng người học viện Thiên Long trao đổi thần thú, bọn họ nhất định sẽ đáp ứng !” “Tốt! Bắt nàng! Lưu lại tiểu nha hoàn để cho nàng đi báo tin.
” Đại trưởng lão quyết đoán hạ lệnh, làm như thế có lẽ sẽ đắc tội Thiên Long học viện, nhưng hắn đành phải vậy vì không có bất kỳ vật gì trọng yếu hơn so với Kỳ Lân thần thú.
“Tiểu thư! Tiểu thư! Các ngươi không được động đến tiểu thư nhà ta!” Tiểu nha hoàn gào khóc, đáng tiếc vô dụng, đành trơ mắt nhìn tiểu thư bị cao thủ Thanh Lân học viện bắt đi.
Giờ phút này Bách Lí Song trầm tĩnh cùng tức giận, nàng không cách nào hình dung tâm tình mình giờ phút này, giống như là sâu trong nội tâm có một cánh cửa ngàn năm đóng kín đột nhiên được mở ra, mà nàng lại không biết gì cả, thật sự là giật mình kinh ngạc.
Xích mâu sao? Thì ra trên người nàng có truyền thừa gia tộc huyết thống.
Khi biết sự thật này, trong lòng nàng thật hoang mang, đủ mọi loại tư vị đều có.
Từng chuyện cũ hiện lên trong đầu của nàng, nàng lâm vào suy nghĩ bên trong của mình, bất tri bất giác bị người khoá dưới lưng, bắt đi.
Tiểu nha hoàn đã sớm không có khí lực, ngồi liệt trên mặt đất lớn tiếng khóc la.
Nàng rõ ràng thấy được thần sắc tiểu thư lúc rời đi, thật trầm tĩnh thật đáng sợ.
Tiểu thư nào giống ngày thường nàng biết? Làm sao bây giờ? Nàng rốt cuộc nên làm gì bây giờ? Đầu bốc hỏa, trước mắt nàng tối sầm lại, lại ngất đi.
Một đêm gió êm sóng lặng.
Đoàn người Vân Khê vượt qua một đêm trong núi lại bắt đầu tìm đường xuống núi, đi ngang rừng liền thấy tiểu nha hoàn đang hôn mê bất tỉnh.
Vân Khê ấn tượng đậm nét đối với chủ tớ Bách Lí Song nên ngay lập tức nhận ra đối phương.
“Tỉnh, mau tỉnh lại!” Đem người cứu đi, tiểu nha hoàn rốt cục tỉnh lại.
“Phu nhân, cầu người mau cứu tiểu thư nhà ta! Nàng bị cao thủ Thanh Lân học viện bắt đi rồi.
” Tiểu nha hoàn thấy Vân Khê, giống như là thấy được cọng cỏ cứu mạng, liều mạng bắt lấy tay nàng lay.
“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?” “Chuyện là như vậy.
.
.
” Tiểu nha hoàn vừa khóc thút thít, vừa đem sự tình từ đầu đến cuối kể lại, từ sau khi Vân Khê rời đi, các nàng cố gắng như thế nào để tam giác thú khôi phục thực lực, đến như thế nào tính kế để cho cao thủ Thanh Lân học viện trợ giúp các nàng đưa huyền khí cho tam giác thú, sau đó những cao thủ Thanh Lân học viện như thế nào chất vấn các nàng, hơn nữa bắt đi tiểu thư nhà nàng.
Nàng kể lại không sót.
Vân Khê sau khi nghe xong, thở dài thật mạnh, không nghĩ tới một câu nói đùa của mình lại hại một nữ hài vô tội.
Vô luận từ góc độ nào mà nói, bọn họ đều phải có trách nhiệm.
“Phu nhân, cầu ngươi cứu tiểu thư nhà ta! Bọn họ hiện tại mang tiểu thư nhà ta hướng Thiên Long Thành đi.
” “Yên tâm đi! Ta sẽ cứu nàng.
” Vân Khê trấn an nàng, ngửng đầu nhìn về mọi người còn lại.
“Hoàng tỷ tỷ, xem ra chúng ta lúc này mỗi người phải đi một ngả rồi.
Về chuyện Kỳ Lân thần thú.
.
.
” “Vân sư muội xin yên tâm, ta cùng sư đệ của ta sẽ kín miệng như bưng, chúng ta sau này còn gặp lại, hẹn gặp tại Đại hội tỷ võ.
” Hoàng Anh chắp tay hướng mọi người, dẫn người Hạc Tiên học viện rời đi.
Lần này bọn họ đến Côn Luân tiên cảnh thu hoạch thật phong phú, chẳng những chứng kiến Kỳ Lân thần thú xuất thế, mà thực lực bản thân cũng đồng loạt tăng lên.
Hơn nữa sau trận hỗn chiến tàn khốc ở Côn Luân tiên cảnh, cao thủ học viện Tử Điêu và Thanh Lân mất đi không ít, thực lực giảm mạnh, đối với bọn họ mà nó, tuyệt đối là cơ hội tốt, tại lần Đại hội tỷ võ này, học viện Hạc Tiên có thể lên thêm vài hạng.
“Đại ca, Cửu thúc, chúng ta quyết định trước chạy tới Thiên Long Thành, đi cứu Bách Lí cô nương, còn mọi người.
.
.
.
.
.
” “Đại hội tỷ võ gần đến, lần này địa điểm lại ở Thiên Long học viện nên thuận đường.
Huống chi các ngươi không thạo đường, để đại ca cùng các ngươi đi đi.
” Chiến Thiên Dực nói.
Tiểu nha hoàn lúc trước không chú ý tới Chiến Thiên Dực, hiện tại liếc thấy hắn, con ngươi nhất thời sáng lên, ngón tay chỉ vào hắn: “Ngươi, ngươi.
.
.
.
.
.
Là ngươi!” Chiến Thiên Dực nhàn nhạt nhìn nàng một cái, không tỏ bất kỳ vẻ gì.
“Cửu thúc, còn người?” Long Thiên Tuyệt hỏi.
Long Hựu Đình suy tư, nói: “Ta đã rời đi Vạn Hoàng học viện hơn một năm cũng nên trở về gặp viện trưởng một chút rồi.
Các ngươi đi trước, đợi đến Đại hội tỷ võ, ta sẽ cùng các ngươi gặp nhau.
” “Vậy cũng tốt, chờ đến Thiên Long Thành sau, chúng ta mới hảo hảo hàn huyên một chút.
” Long Thiên Tuyệt ôn hòa cười.
“Ừ, hi vọng đến lúc đó cũng có thể nhìn thấy Tiểu Thần.
” Long Hựu Đình vỗ vỗ vai hắn, hơi có chút không đành lòng.
Mọi người nói vài câu liền mỗi người đi một ngả, ai về Vạn Hoàng học viện thì về, ai đi Thiên Long Thành thì đi.
Đáng nhắc tới chính là, năm thầy trò Côn Luân lão giả như cũ lựa chọn theo bên người Vân Khê, nguyên do trong đó cũng chỉ có trong lòng Vân Khê biết.
Kỳ Lân thần thú giống như là miếng keo dính trên lưng tiểu phượng hoàng, không nhúc nhích, thỉnh thoảng cảm giác được có người muốn tới gần, nó mới có thể ngọa nguậy động tĩnh.
Đáng thương tiểu phượng hoàng, vốn thích sạch sẽ, nghĩ hết các loại biện pháp cũng không hữu hiệu, cả ngày ủ rũ, ấm ức.