Vân Khê nhìn Nam Cung Dực từng bước đến gần rừng trúc, nàng
không có lập tức xuất thủ, nhiều lần đều để Nam Cung Dực may
mắn chạy thoát, lần này nói gì cũng không thể để hắn chạy
thoát lần nữa.
Một bước, hai bước, ba bước. . . . . . Nam Cung Dực mỗi một bước đi đều cẩn thận từng li từng tí.
Đông Phương Vân Tường đã âm thầm chú ý, trong nội tâm còn khẩn
trương hơn Nam Cung Dực, bởi vì hắn căn bản không rõ thật sự có cao thủ đang giúp hắn hay không.
“Hoàng Thượng, ngài đi trước, ta tới ngăn cản ở phía sau!” Vân
Thanh lén truyên âm cho Đông Phương Vân Tường, dịch bước, che ở
trước người Đông Phương Vân Tường.
“Hoàng Thượng, ngài đi nhanh đi! Nơi này có chúng ta ngăn cản.”
Tiểu Mạn lo lắng kéo kéo xiêm y Đông Phương Vân Tường.
“Trẫm không thể đi, trẫm vừa đi, các ngươi hắn phải chết
không thể nghi ngờ!” Đông Phương Vân Tường kiên quyết nói, bởi vì hắn một khi đi, đối phương sẽ thấy không cố kỵ, nhận định xung quanh không có cao thủ cùng phục binh, bọn họ tất nhiên là
muốn ra tay giết người, “Hết thảy, xem thiên ý sao!”
Thời điểm nói những lời này, ánh mắt của hắn lại hướng
phương hướng chỗ Vân Khê nhìn một cái, chẳng biết tại sao, nội
tâm của hắn có cảm giác, nơi đó thật sự có người tồn tại,
hơn nữa người này, cùng hắn có liên lạc nào đí, nếu không hắn cũng sẽ không có cảm giác mãnh liệt như vậy.
Nam Cung Dực thấy những biểu hiện này của đối phương, tâm
tình cảnh giác từ từ hạ xuống, hắn lạnh giọng nở nụ cười:
“Các ngươi không cần tiếp tục phô trương thanh thế nữa, bổn vương đã sớm nhìn ra, hôm nay ai cũng không cứu được các ngươi!”
Bàn tay đẩy về phía trước, huyền khí màu tím u ám vụt ra bay qua rừng trúc, hướng thẳng đến cổ Đông Phương Vân Tường.
Chỉ một thoáng, khắp rừng trúc ánh sáng chập chờn, tiếng gió thổi lá trúc xào xạc, giống như ác ma phủ xuống.
Đông Phương Vân Tường hai tay mở ra, lộn một vòng, hai chưởng
lực đồng thời đẩy ra, song thực lực giữa hai người đã phân cao
thấp.
Tất cả tướng sĩ rối rít dàn trận phía trước, lấy thân mình ngăn chặn.
Trong khi tình thế đang lúc chỉ mành treo chuông, huyền khí
màu tím sắp tấn công các tướng sĩ đứng đầu, đột nhiên một luồng ánh sáng màu trắng đánh tới, giống như tạo thành một bức
tường trắng, rơi vào trước người Nam Cung Dực.
Ánh sáng trắng nổ tung khiến Nam Cung Dực chói mắt, hắn mau chóng lui lại hai bước, lộ ra kinh ngạc.
“Người nào? Người nào ở nơi đâu?”
“Ngươi nói là ai?” Đông Phương Vân Tường lộ ra sắc mặt vui
mừng, trong lòng lại lo lắng hơn, “Cõi đời này còn có ai là
khắc tinh của Nam Cung Dực ngươi?”
Nam Cung Dực song đồng co rụt lại, lòng nghi ngờ cao hơn,
chẳng lẽ thật sự là đoàn người Vân Khê đến am Từ Vân? Sao bọn họ có thể đến nhanh như vậy? Mình cũng phải trải qua một phen trắc
trở mới điều tra được Đông Phương Vân Tường cùng đám quần thần
đang ở am Từ Vân, cho nên mới tới ám sát Đông Phương Vân Tường,
đoàn người Vân Khê lại nhanh hơn hắn chạy tới nơi này trước một bước?
Dưới chân không tự chủ lui về phía sau, cơ hội đã mất, nếu
lại tiếp tục đi tới thì hắn sẽ gặp bất lợi. Hắn thật vất vả
mới trở lại Ngạo Thiên đại lục một lần nữa, chính là thời điểm
ý chí hăng hái, hắn tuyệt không thể chết non ở nơi này.
“Đông Phương Vân Tường, coi như ngươi mạng lớn, hãy đợi đấy,
cái giang sơn này, bổn vương sớm muộn gì cũng sẽ lấy được!”
Nói xong hắn liền xoay người muốn đi.
Vân Khê nào chịu để cho hắn có cơ hội chạy thoát lần nữa?
Trong lòng bàn tay huyền khí từng đạo đánh ra, đan vào thành
lưới, ngăn đường đi của Nam Cung Dực.
Nam Cung Dực mắt thấy tình thế không ổn, hắn triệu hồi ra
Kim Sư thần thú, không chế nó, bay đến hướng Đông Phương Vân
Tường.
Đông Phương Vân Tường cả kinh, theo bản năng định né tránh,
hắn một khi tránh đi như vậy, sẽ đem Tiểu Mạn lộ ra trước mặt
Kim Sư thần thú.
Nam Cung Dực chống đỡ ở bên trong, nảy sinh ác độc lên tiếng
nói: “Xông qua! Ăn nàng!” Hắn biết, mình không có lựa chọn
khác, chỉ cần đối phương vừa động lòng trắc ẩn, muốn xoay
người lại cứu người, thì hắn thắng. Cho nên, bất kể là Đông
Phương Vân Tường cũng tốt, Tiểu Mạn cũng tốt, hắn chỉ cần một cơ hội chạy thoát.
Vân Khê chân mày căng thẳng, mắt thấy Kim Sư thần thú hướng
trên người Tiểu Mạn đánh tới, nàng không xuất thủ không cứu
được, bởi vì nàng không hi vọng phụ thân, mẫu thân cùng gia gia, nãi nãi mất đi thân nhân của họ, nàng dưới đáy lòng nguyền
rủa một hồi, thu hồi huyền khí ngăn cản Nam Cung Dực, xoay
người lại đi cứu Tiểu Mạn.
Nam Cung Dực trên mặt lộ ra ý cười, nắm chắc cơ hội, hắn phi thân nhảy lên lưng Hạc Tiên thần thú, nhanh chóng thoát đi.
Phía sau hắn, có hai gã cao thủ lưu lại, cản trở phía sau.
Vân Khê ngăn lại Kim Sư thần thú tập kích, lần nữa xoay người lại, muốn đuổi theo Nam Cung Dực, hai vị cao thủ lấy thân mình
ngăn nàng lại.
“Muốn làm chủ nhân chúng ta bị tổn thương, trước hết giết chúng ta!” Hai gã cao thủ trăm miệng một lời.
Còn lại những cao thủ thánh cung, cũng rối rít mà xông lên, vì tranh thủ thời gian cho Nam Cung Dực chạy trốn.
Vân Khê tức giận đánh ra một chưởng, đầu tiên đem hai gã cao
thủ đánh trọng thương, tiếp tục đánh ngã những cao thủ Thánh
cung. Ngẩng đầu lên, Nam Cung Dực đã sớm chạy trốn khồn còn
hình bóng, nàng không nhịn được mắng: “Tiểu nhân hèn hạ, chạy
trốn so với ai khác đều nhanh hơn!”
Bạch Hạc vốn là loài chim bay, mà Bạch Hạc lại là một
trong những thần thú, tốc độ chạy trốn của nó thì lại càng
không thể đoán được. Đáng tiếc tình huống trước mắt nàng không có cách nào triệu hồi ra thú cưng, nếu không chuyện gì cũng
đều dễ dàng hơn.
Thôi được, tính mệnh của Nam Cung Dực còn chưa có tuyệt
đường, nàng luôn luôn có cơ hội lần nữa bắt được hắn, trừ phi
hắn thật bỏ qua lòng tranh bá.
Lưu lại những cao thủ Thánh cung, thấy chủ nhân đã đi xa, bọn họ không có tiếp tục lưu lại, lập tức giải tán.
Bọn họ cũng thoát được mau, bọn họ vừa chạy trước một bước, thì viện binh của Đông Phương Vân Tường đã đến.
“Hoàng Thượng, bọn thuộc hạ cứu giá chậm trễ, xin Hoàng Thượng thứ tội!”
Đông Phương Vân Tường phất phất tay, ý bảo mọi người miễn
lễ, hắn không có lập tức hạ lệnh cho các tướng sĩ đuổi theo
thích khách, mà là quay đầu ngưng mắt nhìn nơi Vân Khê đứng, hai tay ôm quyền: “Vị cao nhân này, đa tạ ngươi đã ra tay cứu giúp.
Tại hạ Đông Phương Vân Tường, hi vọng có thể may mắn được thấy
mặt cao nhân.”
Tiểu Mạn nghe vậy, rất khẩn trương, nhìn chằm chằm Vân Khê, dùng ánh mắt cầu xin nàng.
Trong gió truyền tới tiếng lá trúc xào xạc, nhưng không có bất kỳ hồi âm.
Đông Phương Vân Tường cảm thấy thất vọng.
Tiểu Mạn thì thở phào nhẹ nhõm, nàng đột nhiên thấy rất
may mắn, trừ nàng ra, Vân Khê căn bản không có biện pháp cùng
những người khác trao đổi, cũng không có biện pháp khiến người khác nhìn thấy nàng. Song, sau một khắc nàng thả lỏng tâm
tình, lại lập tức trở lên căng thẳng.
Chỉ nghe tiếng ‘khách khách’, một cây trúc bị nhổ tận gốc, bay đến giữa không trung.
Mọi người đều kinh ngạc, trơ mắt nhìn cây trúc treo lơ lửng
trên không, trên không trung phiêu động, bọn họ đều cho là mình
gặp quỷ.
Đông Phương Vân Tường là người thông minh, thấy một màn như
vậy, hắn bỗng nhiên lĩnh ngộ được: “Cao nhân, xin lưu lại tên
của ngài, ân cứu mạng, ta Đông Phương Vân Tường suốt đời khó
quên!”
Tiểu Mạn khẩn trương nhìn nhìn cây trúc kia, nhìn nó một
mặt từ từ rơi xuống, bắt đầu viết trên mặt đất, mỗi lần vẽ
một cái, chữ thứ nhất từ từ hình thành.
Đông Phương Vân Tường nhìn đầu bút kia, sau khi thấy rõ ràng
chữ thứ nhất kia là gì, cả người hắn tinh thần phấn chấn,
khẩn trương nhìn đầu bút kia, nhìn đối phương tiếp tục viết
chữ thứ hai.
“Vân. . . . . .Khê, cái gì, Vân Khê? Là Khê Nhi?” Vân Thanh kích động kêu lên.
Đông Phương Vân Tường thật lâu nhìn chăm chú vào hai chữ trên
mặt đất, tâm tình khó mà ức chế được: “Vân Khê cô nương, thật
sự là ngươi sao? Ngươi trở lại?”
Vân Khê không có trả lời, mà là thẳng tắp nhìn về phía
Tiểu Mạn, nói: “Tiểu Mạn, mọi chuyện tới tận bây giờ ngươi còn
muốn tiếp tục giả ngu sao? Ngươi hi vọng mình thẳng thắn, hay
là muốn ta vạch trần ngươi, để hình tượng trước mặt Hoàng Thượng tan biến? Ngươi tự lựa chọn đi!”
Tiểu Mạn cắn môi, từng bước rút lui, ánh mắt hoảng loạn.
“Nhìn ở quan hệ ngươi cùng Vân gia, ta không muốn quá đoạn
tuyệt, dù sao, ngươi cũng từng dốc lòng chăm sóc Tiểu Mặc, Vân
Khê ta không phải là người lấy oán báo ân. Ta hiện tại cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi rốt cuộc có chịu giúp ta hay
không?” Vân Khê nói.
Tiểu Mạn hổn hên thở sâu mấy hơi, trấn định tâm thần, nàng
từ từ ngẩng đầu lên nói: “Nàng là Vân Khê, ta có thể gặp được nàng, nghe được nàng nói chuyện!”
Đông Phương Vân Tường cùng Vân Thanh hai người nghe vậy, nhất tề quay đầu nhìn về phía nàng, nghe nàng tiếp tục nói: “Thật xin lỗi, là ta ích kỷ, ta có tư tâm, ta không có đáp ứng giúp
nàng nhắn nhủ tin tức cho các ngươi, bởi vì. . . . . . Ta sợ
nàng sẽ cướp đi sự chú ý của Hoàng Thượng, cướp đi sự yêu thương
của Thanh ca ca. Ta mới thật sự là Vân Khê, là đại tiểu thư Vân
gia, nhưng các ngươi đều thích nàng, ta rất không cam tâm! Ta cũng chán ghét mình như vậy, nhưng ta không có cách nào khống chế
mình. . . . . . Thật xin lỗi, thật xin lỗi!”
Nói xong mấy câu, Tiểu Mạn lệ rơi đầy mặt.
Vân Thanh nhìn muội muội, trong khoảng thời gian ngắn không
biết nên nói cái gì, một bên là đường muội ruột của mình, từ
nhỏ bị người nhà vứt bỏ bên ngoài, nhận hết khổ sở, một bên
lại là ân nhân của Vân gia, mặc dù không phải là đường muội
ruột, nhưng không khác gì đường muội ruột. . . . . . Hắn bị kẹt ở
giữa, thật không biết nên quyết định như thế nào.
“Tiểu Mạn, làm sao muội có thể làm như vậy? Khê Nhi nàng để muội nhắn nhủ tin tức, tất nhiên là có nỗi khổ tâm bất đắc
dĩ, muội làm như thế không phải là làm trễ nải đại sự sao?”
Vân Thanh nói.
“Muội mau hỏi Vân Khê cô nương, nàng đến tột cùng là làm sao? Tại sao không thể hiện thân ở trước mặt chúng ta?” Đông Phương
Vân Tường không có hứng thú đi chú ý Tiểu Mạn có nói dối hay
không, hắn hiện tại chỉ quan tâm Vân Khê đến tột cùng gặp phải
phiền toái gì.
Nhìn Đông Phương Vân Tường tâm tình khẩn cấp như thế, Tiểu
Mạn lòng chua xót mà bi thương, nàng nên là người ở giữa
truyền lời cho Vân Khê cùng Đông Phương Vân Tường, để cho bọn họ
có thể thuận lợi nói chuyện với nhau.
Nghe xong Vân Khê trần thuật, Đông Phương Vân Tường trong lòng
cảm khái vô cùng, hắn nhìn chăm chú không khí, nói: “Vân Khê cô
nương, nàng yên tâm đi, trẫm sẽ đem hết toàn lực giúp nàng tìm
được Long tôn chủ cùng Tiểu Mặc. Bây giờ nàng đi theo trẫm về
hoàng cung trước, đợi có tin tức nàng có thể là người biết
trước tiên, được không?”
Vân Khê suy tư, gật đầu: “Vậy cũng được, ta theo ngươi về hoàng cung.”
Nghe xong Tiểu Mạn thuật lại, Đông Phương Vân Tường nét vui
mừng hiện rõ trên mặt: “Thật tốt quá! Vậy chúng ta lên đường
ngay đi. Đúng rồi, làm sao ta xác định được đến tột cùng nàng
đang ở chỗ nào?”
Vân Khê suy nghĩ một chút, cho hắn một lời bí hiểm: “Sau này, nơi nào có gió thì đó là chỗ của ta.”
Đông Phương Vân Tường yên lặng, chợt bất đắc dĩ mà cười.
Nơi nào gió thổi, thì nàng ở đó. . . . . .
Tốt, hắn nhớ kĩ!
Sau này, nơi nào gió thổi thì đó là nàng.
Tiểu Mạn tâm tình mất mát đi ở phía sau đội ngũ, mặt ủ mày chau, Vân Thanh tiến lên an ủi: “Tiểu Mạn, muội tranh thủ hạnh
phúc của mình không sai, nhưng không thể dựng hạnh phúc của mình trên sự thống khổ của người khác. Muội tự hỏi lòng, lương tâm
của muội có thể an ổn sao?”
Tiểu Mạn đỏ mắt, cúi đầu nói: “Thanh ca ca, có phải ngay cả huynh cũng chán ghét muội không?”
Vân Thanh trong lòng mềm nhũn, tiến lên, ôm nàng vào lòng:
“Thanh ca ca làm sao có thể ghét muội chứ? Vô luận muội làm sai
cái gì, muội cũng là muội muội của ta, đây là sự thật không
có cách nào thay đổi được. Ta sở dĩ nói muội là hi vọng muội có thể đủ nhận rõ mình, nhận rõ thực tế, không nên vì ham
muốn của bản thân mình mà thương tổn đến người khác.”
“Nhưng là, muội đã làm sai rồi, làm thương tổn Vân tỷ tỷ.
Muội nên làm gì bây giờ? Hoàng Thượng có phải cũng bắt đầu
chán ghét muội, không muốn gặp muội nữa phải không?” Tiểu Mạn
uể oải nói.
“Không đâu! Khê Nhi nàng hào phóng, hiểu chuyện như vậy, chỉ
cần muội thành tâm thành ý theo sát nàng nói xin lỗi, nàng sẽ
tha thứ cho muội. Về phần Hoàng Thượng, muội muốn nhận được tâm
người, sẽ phải thật lòng giao ra tâm của mình, lấy tâm đổi tâm, nhưng nếu như thế mà vẫn không cách nào làm cho đối phương yêu
muội, vậy cũng chỉ có thể nói rõ giữa các người không có
duyên phận.”
“Hình ảnh Vân tỷ tỷ đã thật sâu nằm trong lòng Hoàng Thượng,
dù muội làm thế nào thì cũng sẽ chẳng làm được gì. Nếu như là
muội biết Hoàng Thượng trước thì thật tốt biết bao. Nếu như muội vẫn lớn lên ở Vân gia, muội nhất định sẽ gặp chàng sớm hơn, có
lẽ chàng cũng sẽ không thích Vân tỷ tỷ. . . . . .” Tiểu Mạn ánh mắt từ từ tối đi, nàng cắn môi, lâm vào trầm tư.
Vân Thanh nghe nói, trong lòng không khỏi sinh ra áy náy, thở
dài nói: “Tiểu Mạn, là Vân gia chúng ta có lỗi với muội, để
muội chịu ủy khuất.”
Một nhóm xe ngựa từ từ hướng hoàng cung đi tới.
Từ sau khi Đông Lăng quốc thống nhất thiên hạ, hoàng cung Đông
Lăng quốc đã dời đến nơi chính giữa Ngạo Thiên đại lục. cũng
chính là hoàng cung Ngạo Thiên quốc lúc trước.
Nơi này là nơi giao nhau giữa bốn nước, con đường bốn phương
thông suốt, buôn bán phồn hoa, người đến người đi, chính là nơi
tập trung quyền lực tốt nhất.
Lúc dời đo, trọng thần của các quốc gia đều nhận được lệnh dời đến
Ngạo Thiên quốc, cũng chính là Hoàng Thành hiện tại, chỉ có
những lão thần được đặc biệt cho phép cáo lão hồi hương, trở
lại cuộc sống của mình, trong đó Vân gia Vân Mộng cùng Vân Dật
chính là được liệt vào nhóm lão thần đặc biệt.
Nam Hi quốc diệt, hai phụ tử Vân Mộng cùng Vân Dật đều thôi
đảm nhận trọng trách, thứ nhất họ để cho đời sau Vân Thanh có
nhiều đất dụng võ hơn, thứ hai đều là những trung thần nên hai phụ tử thật sớm cáo lão về quê, an hưởng tuổi thọ. (tức là hai người đều là trung thần nên sẽ không phục vụ hai đời vua)
Trở lại hoàng cung, Đông Phương Vân Tường sai cung nhân chuẩn
bị dạ tiệc thịnh soạn, đợi dạ tiệc chuẩn bị được một nửa,
hắn mới nhớ tới, hiện tại Vân Khê căn bản không hưởng thụ được dạ tiệc, hắn lại bận rộn một trận.
Trái lo phải nghĩ, hắn thật sự nghĩ không ra mình có thể
làm những thứ gì mới có thể khiến cho Vân Khê vui lòng, cuối
cùng, hắn vẫn phân phó xuống, để cho mọi người tập trung tinh
thần, mau sớm tìm được nhóm người Long Thiên Tuyệt.
Có lẽ, chỉ có những thứ này hắn có thể làm vì nàng.
“Vân Khê cô nương, ngươi còn đang ở đây sao?” Đông Phương Vân
Tường nhìn khắp toàn cung điện, xung quanh cung điện, hắn cố ý
sai người trang trí hai tấm tơ lụa cao gần hai trượng, bên trong
cung điện hơi có gió nổi lên, tấm lụa sẽ theo gió mà bay lên.
Vân Khê lặng yên ngồi ở chỗ tân khách ngồi, buồn cười nhìn
hắn tìm kiếm thân ảnh của mình khắp nơi, không nhịn được
chuyển động ngón tay, một cổ gió nhẹ nổi lên.
Tơ lụa bên trái cung điện nhẹ nhàng lay động, Đông Phương Vân
Tường trong lòng vui mừng, ngưng mắt nhìn vị trí phương hướng,
mở miệng nói: “Nơi này vốn là hoàng cung Ngạo Thiên quốc, trẫm không để cho mọi người động vào, tận lực bảo trì nguyên trạng. Hoàng đế Ngạo Thiên quốc bệnh nặng, qua đời một năm trước.
Trước khi chết, hắn đã phái người đưa thư đầu hàng vô điều
kiện, đem trọn Ngạo Thiên quốc đưa cho trẫm, yêu cầu duy nhất
chính là nhờ trẫm đối xử tử tế với nữ nhi của hắn, cũng
chính là công chúa duy nhất Ngạo Thiên quốc – Hiên Viên Nghễ
Nhi.”
Biết rõ không cách nào nhận được đáp lại của đối phương,
hắn vẫn hăng hái mười phần nói: “Đứa nhỏ Nghễ Nhi này có tự ái
rất cao, nàng từ nhỏ đã được người nâng niu trong lòng bàn tay,
tiếp nhận giáo dục của nữ hoàng. Ở đáy lòng nàng, nàng nhận
định tương lai mình sẽ trở thành nữ hoàng đứng đầu Ngạo Thiên
quốc, cho nên khi phụ hoàng nàng đưa thư đầu hàng, trong lòng
nàng vẫn có ngăn cách với, nàng thậm chí không cách nào tha thứ
cho phụ hoàng của nàng. Đối với nàng, trẫm không biết phải làm
gì. . . . . . Có một số việc có lẽ phải chờ nàng lớn lên, nàng
mới có thể hiểu, phụ hoàng nàng làm như vậy thuần túy là vì bảo vệ nàng.”
“Còn có Vân lão tướng quân cùng Vân Dật tướng quân, cũng
chính là gia gia cùng phụ thân của nàng, tại thời điểm Nam Hi
quốc bị phá, bọn họ vẫn tử chiến đến cuối cùng, vì Nam Hi
quốc tận trung. Hoàng đế Nam Hi quốc mở thành đầu hàng, Vân
lão tướng quân cùng Vân Dật tướng quân trước mặt thần dân Nam Hi quốc cùng các đại thần, tuyên bố cáo lão hồi hương.”
“Làm trẫm thật khó xử, nhưng trẫm có thể nhận thức tâm
tình của bọn họ. Bọn họ thủ hộ Nam Hi quốc hơn phân nửa cuộc
đời, quốc gia đổi chủ, bọn họ không muốn lưng đeo vết nhơ bán
chủ cầu vinh. Vân gia cùng quân đội của Vân gia từ trước đến nay
danh chấn thiên hạ, nếu như lúc đó để cho Quân đội Vân gia xuống
dốc, thật sự rất đáng tiếc. Trẫm thỉnh cầu Vân lão gia rời
núi, nhiều lần bị cự tuyệt, nhưng trẫm vẫn không nản chí, tìm
tới cửa rồi bị cự tuyệt rồi lại vẫn tìm tới cửa. Cuối cùng, thành ý
của trẫm đã cảm động được Vân lão tướng quân, ông đồng ý để Vân
Thanh tướng quân thay thế mình, tới thống lĩnh Quân đội Vân gia,
vì tân triều phục vụ.”
Hắn dừng một chút, ánh mắt thâm sâu: “Tất cả mọi người cho
là trẫm trọng dụng Vân gia là bởi vì nàng, nhưng không hoàn toàn
là như thế. Danh tiếng Quân đội Vân gia, các quốc gia đều để ý
tới, không có một quân đội nào có thể so sánh được, nhưng tại
sao Quân đội Vân gia sẽ bại bởi quân đội Đông Lăng quốc? Nói cho
cùng, vẫn là bởi vì hoàng đế đương triều không biết tính chất đặc biệt của quân đội, lúc trước quân tình khẩn cấp, hắn dao
động không ra chính lệnh, khiến Quân đội Vân gia bại vọng.”
Nghe hắn nói tới đây, Vân Khê không khỏi cảm thán, hoàng đế
Nam Hi quốc cũng chính là Lục vương gia, người này có cũng một chút mưu đồ, năm đó vẫn giấu tài, cuối cùng bất ngờ được nàng và Vân gia ủng hộ mà đoạt gian sơn. Nhưng dù sao ông ta cũng không phải là người trải
qua chiến tranh, lại không tin tưởng Vân gia lắm nên mới thất bại. Ngược lại, Đông Phương Vân Tường có thể trong thời gian hai năm ngắn ngủi
thồng nhất thiên hạ, đúng là người quyết đoán khác thường, trí mưu siêu
quần, phong phạm vương giả, lòng trải thiên hạ.
“Sau khi chiếm được Nam Hi quốc, trẫm lệnh Vân Thanh tướng quân
mang binh tấn công Tây Mộ quốc, Vân Thanh tướng quân là chân truyền
của Vân Đằng đại tướng quân, trong một ngày liền chiếm được ba
thành, nhất chiến thành danh. Tây Mộ đại loạn, đại quân liên
tiếp bại trận, trong Hoàng thất nổi lên phân tranh, cuối cùng
cả Hoàng thành bị vây hãm. Vân Thanh tướng quân thay trẫm dẹp
xong Tây Mộ quốc, không thể bỏ qua công lao, trẫm phong hắn là
Hộ quốc Đại tướng quân, dưới một người trên vạn người.”
“Trong triều đình, có không ít người đối với chuyện này sinh ra lời đồn nhảm, nhưng trẫm mặc kệ, trẫm chính là muốn để
cho người trong thiên hạ đều biết, trẫm nguyện ý cùng Vân gia
hưởng thiên hạ! Ai dám động đến Vân gia, chính là động đến
trẫm, trẫm tuyệt không tha thứ!”
Lời của hắn, để cho đáy lòng Vân Khê hết sức chấn động.
Hắn duy trì Vân gia như thế, cùng nàng có liên quan bao nhiêu,
tình nghĩa sâu đậm thắm thiết như vậy, nàng nên hồi báo hắn
như thế nào?
Tơ lụa chập chờn, ở trong tầm mắt Đông Phương Vân Tường, tơ
lụa lay động mãnh liệt, trên không trung vẽ mấy chữ. Đông Phương
Vân Tường mới đầu không phát hiện dụng ý của nàng, đợi khi
kịp phản ứng, hắn bắt đầu bừng tỉnh, chỉ thấy nàng viết:
“Ngươi cùng Vân gia thân mật như vậy, sao không để cho quan hệ hai
bên gần hơn một tầng?”
“Để cho quan hệ hai bên gần hơn một tầng?” Đông Phương Vân Tường kinh ngạc nhíu mi, “Ý của ngươi là?”
“Cưới hỏi.” Tơ lụa múa ra hai chữ ngắn gọn, Vân Khê thật sâu
nhìn Đông Phương Vân Tường, chờ đợi phản ứng của hắn.
Đông Phương Vân Tường ngổi thẳng lưng, nhẹ nhàng rung động, ánh mắt trở nên thâm trầm.
Thật lâu, hắn không có nói thêm câu nào nữa.
Cả đại điện trở nên yên tính không tiếng động.
Là nàng nói sai cái gì sao? Mặc dù nàng không tán thành
cách làm của Tiểu Mạn, nhưng tình cảm Tiểu Mạn đối với Đông
Phương Vân tường là thật lòng, nếu Đông Phương Vân Tường không có cách nào đáp lại nàng, để cho hắn toàn tâm toàn ý tiếp nhận một nữ nhân thương hắn, cũng không có sai a.
“Nàng thật hi vọng trẫm cưới Tiểu Mạn?” Cũng không biết trải qua bao lâu, Đông Phương Vân Tường đột nhiên lên tiếng nói.
Vân Khê hơi sững sờ, nhìn hắn ánh mắt u buồn bi thương, tâm tình của nàng cũng trở nên bị đè nén.
“Bài hát kia là nàng dạy cho Tiểu Mạn sao?” Đông Phương Vân Tường nói.
Vân Khê ngẩn ngơ, sao hắn đoán được?
Nhưng nghe Đông Phương Vân Tường tiếp tục nói: “Tiểu Mạn từ
nhỏ sinh trưởng ở Am Từ Vân, không có trải qua bất kỳ một tình
yêu chân chính nào, nàng không thể nào sáng tác ra một bài hát làm say lòng người như thế, thậm chí lời ca nhớ thương, hơn
nữa lời bài hát này cùng những lời ca chúng ta nghe được rất
không giống nhau. Lần này lời ca thẳng thắn chính trực, nhưng ý nhị mười phần, cũng là cùng phong cách nói chuyện thường
ngày tương đối tương tự, đây là chỗ để cho trẫm sinh ra hoài
nghi.”
Thì ra là như vậy, Vân Khê phải bội phục Đông Phương Vân Tường quan sát tỉ mỉ, cái gì cũng không lừa được hắn.
“Ngươi vì để cho nàng hấp dẫn lực chú ý của trẫm, cho nên
mới dạy nàng học bài hát này sao? Cũng được, nếu như ngươi
thật cho là trẫm cưới Tiểu Mạn, đối với trẫm đối với Vân gia
cũng là một chuyện tốt, như vậy trẫm thuận theo tâm ý của
ngươi. Hiện tại, trẫm đem quyền quyết định giao cho ngươi, chỉ
cần ngươi gật đầu, trẫm sẽ cưới Tiểu Mạn.” Đông Phương Vân
Tường hai mắt nhìn chằm chằm cái tơ lụa kia, chỉ cần tơ lụa
lay động, hắn nên đáp ứng hôn sự này, dưới đáy lòng tự nói
đối với mình.
Lần này, đổi lại là Vân Khê lâm vào trầm mặc.
Đây vốn là chuyện giữa hắn và Tiểu Mạn, nay lại ném quyền quyết định vào trong tay nàng, này coi là chuyện gì?
Mặc dù trong nội tâm, nàng cảm thấy Tiểu Mạn rất thích hợp với Đông Phương, nhưng nàng cũng lo lắng, với tính cách hay ghen tị của Tiểu Mạn như thế, vạn nhất sau này bên người Đông
Phương Vân Tường xuất hiện những cô gái khác, nàng có thể không ngừng làm ra những thủ đoạn tàn nhẫn, trừ đi phiền toái đây?
Chuyện hậu cung, nàng cũng chưa từng thấy tận mắt, nhưng là có thể nghĩ đến.
Ở trong hậu cung, cho dù là người thiện lương đơn thuần hơn nữa, cũng có thể trở nên lòng dạ độc ác.
Nàng để cho Đông Phương cưới Tiểu Mạn, có lẽ là thành toàn
tình cảm Tiểu Mạn, nhưng có thể hay không vô tình đem Tiểu Mạn
đẩy vào hố lửa đây?
Hôm nay là nàng, đối với Tiểu Mạn mà nói, không có thực
chất thương tổn người, Tiểu Mạn cũng đã căm thù nàng như thế,
nếu đổi lại là người khác? Nàng sẽ đối đãi như thế nào?
Tơ lụa ở giữa không trung chậm chạp vẫn không có nhúc nhích, Đông Phương Vân Tường tâm tình ngược lại từ từ vui vẻ lên, khóe môi khẽ giơ lên. Lúc này, từ ngoài cửa truyền đến thông báo:
“Hoàng Thượng, Vân lão tướng quân cùng Vân Dật tướng quân đến đây
bái kiến.”
Đông Phương Vân Tường nói: “Tuyên!”
Là gia gia cùng phụ thân đến a.
Vân Khê buông lỏng lực đạo trên tay, tơ lụa thuận thế rơi
xuống, Đông Phương Vân Tường thấy thế, nhếch nhẹ khóe môi, nói:
“Trẫm đã đem quyền tuyệt đối giao cho ngươi, sau này ngươi thấy
người ần giống người, hoặc là hơn, ngươi hãy giới thiệu cho trẫm.
Kém người một chút hoặc là gần bằng, trẫm cũng ưng thuận. Trẫm
đem chung thân đại sự phó thác cho ngươi rồi, ngươi nhất định
phải chịu trách nhiệm đối với trẫm, không thể tùy tùy tiện
tiện đem người cho trẫm, hại chung thân trẫm.”
Vân Khê nghe vậy, suýt nữa từ chỗ ngồi nhảy lên, hắc tuyến rớt xuống mấy cái.
Chung thân đại sự của hắn, nàng quản cái rắm? Đây không phải là nói rõ là gài bẫy nàng sao?
Tơ lụa cả đại điện kịch liệt lay đông, tỏ vẻ kháng nghị.
Đông Phương Vân Tường mừng thầm cười một tiếng, làm như cái
gì cũng không có thấy, chống cằm nhìn đại môn, lẩm bẩm tự
nói: “Hôm nay gió làm sao lại lớn như thế? Đúng rồi, Vân lão
tướng quân cùng Vân Dật tướng quân cũng nên đến rồi, làm sao
còn chưa tới?”
Vân Khê nhìn chằm chằm hắn, nghiến răng nghiến lợi, ai nói
Đông Phương Vân Tường ôn thuần thiện lương? Rõ ràng chính là một sói đột lốt cừu, rất phúc hắc.
Lúc hai phụ tử Vân lão tướng quân cùng Vân Dật tướng quân đi
vào đại điện, trong đại điện tiếng cười bay bổng, nhìn qua là
thấy Hoàng Thượng khó có được tâm thình thật tốt, nụ cười sáng lạng.
“Hoàng Thượng, chuyện gì để cho ngài vui vẻ như thế?” Vân lão
tướng quân vừa tiến lên, vừa nói. Chung đụng lâu ngày, quân thần cũng là không có xa lạ như vậy, đơn giản làm lễ, liền tán
gẫu.
Đông Phương Vân Tường dừng lại tiếng cười, thanh âm ôn nhuận
nói: “Hai vị tướng quân tới đúng lúc, trẫm đang cùng Vân Khê cô
nương nói đùa đây.”
Phụ tử Vân Mộng vừa nghe, không khỏi lộ ra vẻ mặt gặp quỷ.
Cả đại điện rõ ràng chỉ có một mình Hoàng Thượng, hắn lại
nói cùng Khê Nhi nói chuyện, Hoàng Thượng sẽ không phải là bị
nóng đầu đi?
Thấy bọn họ không tin, Đông Phương Vân Tường chỉ một vị trí
trên đại điện, nói: “Vân Khê cô nương đang an vị ở đây, nàng giờ
phút này đang nhìn hai vị đấy.”
Hai phụ tử Vân Mộng nhất tề run run lên, lui về phía sau mấy
bước, Vân Mộng đánh bạo hỏi: “Hoàng Thượng, ngài là cố ý cùng
thần nói giỡn, hay là ngài. . . . . . Ngài quên không uống thuốc sao?”
Đông Phương Vân Tường bất đắc dĩ cười khôt, biết mình nhất
thời giải thích không rõ, không thể làm gì khác hơn là đem sự
tình chân tướng nói lại một lần nữa.