Bách Lí Song nhìn mẫu thân mời đại phu tới bắt mạch cho nàng, dở khóc dở cười.
Lúc này, sau khi đưa đoàn người Vân Khê ra khỏi thành, huynh đệ Bách Lí nhị ca trở lại, hướng thành chủ cùng thành chủ phu nhân bẩm báo.
“Các con xác định, bọn họ là đi thật?” Bách Lí Trì lão thành ánh mắt nheo lại, cảm thấy mọi chuyện hình như quá thuận lợi.
Bách Lí Song liếc trộm phụ thân, trong lòng âm thầm cầu nguyện, sư phụ ám chỉ cho nàng, sẽ có người tới tiếp ứng nàng, là ai được? “Thành chủ, Hiên Viên tiểu công tử đến đây bái kiến.
” “Hiên Viên tiểu công tử?” Bách Lí Trì kinh ngạc, Hiên Viên tiểu công tử không phải là đồ nhi của Viên lão, Hiên Viên Túc Gia sao? Hắn tới nơi này làm gì? Bọn họ hình như không có giao tình gì đặc biệt? Nhưng nghĩ đến quan hệ của đối phương với Viên lão, ông không dám chậm trễ, vội vàng phân phó nói: “Mau mau mời vào!” Bách Lí Trì tự mình dẫn mấy nhi tử, đi ra ngoài đón người.
Bách Lí Song nằm ở trên giường, tùy ý để mẫu thân cùng đại phu định đoạt, tâm tư lại đi theo phụ tử Bách Lí Trì.
Chẳng lẽ Hiên Viên Túc Gia chính là người sư phụ phái tới giúp nàng? Nhưng bọn họ cũng không quen thuộc lắm, tại sao Hiên Viên Túc Gia chịu hỗ trợ? Cũng không lâu lắm, phụ tử mấy người liền trở lại, cùng đi còn có Hiên Viên Túc Gia một thân hồng y.
“Song nhi, Hiên Viên công tử là đặc biệt tới thăm con.
Cha thật không biết con có giao tình với Hiên Viên công tử đây?” Bách Lí Trì đang nói chuyện, giọng nói vui vẻ, tựa hồ đối với việc nữ nhi quen biết Hiên Viên Túc Gia rất hợp ý ông.
Thử nghĩ xem, gia tộc Hiên Viên là gia tộc như thế nào, có thực lực tương đương với Long gia, hơn nữa Hiên Viên Túc Gia lại là đồ nhi của Viên lão, Viên lão cùng phụ thân hắn giao tình không ít, nữ nhi nếu có thể cùng Hiên Viên tiểu công tử thâm giao, thậm chí là.
.
.
.
.
.
Ha hả, đây chính là rất thích hợp, thiên tứ lương duyên (TM: mối duyên tốt đẹp do trời định) a! (TM: người cha vội vã bán con gái =)) Tuy nói Hiên Viên Túc Gia tuổi còn hơi nhỏ, chưa đủ thành thục, nhưng tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng, Bách Lí Trì càng xem Hiên Viên Túc Gia càng thấy vừa mắt.
Hiên Viên Túc Gia bị ông nhìn chằm chằm, cả người sợ hãi, nhưng vì hoàn thành chuyện người khác phó thác, hắn không thể làm gì khác hơn là kiên trì nhẫn nhịn.
“Song nhi tỷ tỷ, không phải chúng ta nói cùng đi bơi hồ đấy sao? Sao những ngày qua tỷ không tới tìm ta?” “Ta.
.
.
.
.
.
” Bách Lí Song thanh âm khàn khàn, chỉ chỉ cổ họng của mình, làm bộ đáng thương.
Thành chủ phu nhân thương tiếc nói: “Song nhi gần đây thân thể không thoải mái, các ngươi muốn đi bơi hồ…, hay là để ngày khác đi.
” “Như vậy thì thật đáng tiếc.
Ngày mai ta sẽ phải theo sư phụ rời khỏi Thiên Long Thành rồi, xem ra không có cơ hội cùng Song nhi tỷ tỷ một mình du ngoạn rồi.
” Hiên Viên Túc Gia tiếc hận lắc đầu thở dài.
“Ta đi.
.
.
.
.
.
” Bách Lí Song làm bộ muốn từ trên giường bò xuống, thành chủ phu nhân vội vàng ngăn nàng.
“Không được! Con phải cố gắng mà nghỉ ngơi cho tốt, không thể đi!” “Không sao đâu! Hiên Viên sắp rời đi, con không nỡ cự tuyệt hắn.
” Bách Lí Song thanh âm khàn khàn nói.
Bách Lí Trì suy tư, cũng cảm thấy không thể bỏ qua cơ hội để cho hai người thân thiết, cắt đứt lời ngăn trở của phu nhân: “Để cho hai đứa đi đi, ta để cho lão Nhị, lão Tam đi theo đám bọn hắn, có chuyện gì cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.
” “Này.
.
.
.
.
.
” Thành chủ phu nhân còn đang do dự, Bách Lí Trì đã giải quyết dứt khoát, phái Bách Lí nhị ca cùng Bách Lí tam ca theo sát hai người ra khỏi phủ thành chủ.
Đi trên đường Thiên Long Thành, Bách Lí Song cùng Hiên Viên Túc Gia hai người không ngừng lấy ánh mắt mà trao đổi, giờ muốn ra ngoài thành nhưng phía sau còn đi theo hai cái đuôi, phải làm sao bây giờ? Lúc này, vừa vặn đi tới một cửa tiệm may y phục, Hiên Viên Túc Gia hướng nàng nháy mắt.
“Nhị ca, Tam ca, muội muốn đi vào mua y phục mới, các huynh ở tại chỗ này đợi muội nhé.
” “Mua gì mà mua? Phủ thành chủ chúng ta có thợ may chuyên trách rồi, làm xiêm y đẹp hơn bên ngoài nhiều, cần gì lãng phí thời gian?” Đáng tiếc không đợi Bách Lí Tam ca nói xong, Bách Lí Song đã quay mặt vào cửa tiệm.
Bách Lí huynh đệ đang muốn theo vào, Hiên Viên Túc Gia tiến lên một bước ngăn trở hai người: “Nữ nhân thử xiêm y, chúng ta nam nhân cũng đừng theo vào.
Đi, đến tửu lâu đối diện uống một chén! Ta xem nàng chọn lựa cũng không nhanh đâu.
” Bách Lí nhị ca thử nghĩ xem cũng đúng, nữ nhân là phiền toái nhất rồi, hắn cũng không muốn xen vào, cho nên ba người hướng tửu lâu đối diện đi tới.
Lựa chọn vị trí đối diện tiệm may ngồi, ba người gọi rượu và thức ăn, bắt đầu ăn uống .
Chờ đợi…, tiếp tục chờ đợi…, liên tục uống ba bầu rượu, Bách Lí Song vẫn không thấy đi ra ngoài.
Bách Lí nhị ca dần dần cảm thấy có gì đó không ổn: “Đi! Đi qua xem một cái!” Hiên Viên Túc Gia len lén cười một tiếng, đi theo bọn họ ra khỏi tửu lâu, hướng phương hướng ngược lại chuồn êm.
“Song nhi! Song nhi!” “Muội ở đâu? Muội đi nơi nào rồi?” Bách Lí huynh đệ đem cửa hiệu may bên trong bên ngoài lật tung, cũng không có tìm được thân ảnh Bách Lí Song, chẳng những Bách Lí Song không thấy, Hiên Viên Túc Gia mới vừa còn theo chân bọn họ uống rượu cũng không thấy nữa, hai người lập tức hiểu ra, không khỏi nóng nảy, vội vàng chạy về phủ thành chủ, hướng phụ thân nói rõ ngọn nguồn.
Ngoài cửa thành, không tới mười dặm, một đội nhân mã chờ sẵn ở chỗ này.
Xa xa thấy từ phía cửa thành có hai người cưỡi ngựa đi tới, người ngồi ở trong một chiếc xe ngựa vén rèm ra, bước từ trên xe ngựa đi xuống.
“Sư phụ! Ta tới rồi!” Bách Lí Song giục ngựa chạy nhanh, xa xa hướng mọi người vẫy tay, mang theo thanh âm khàn khàn, tâm tình vô cùng vui vẻ.
Trước sau mà đến hai người lập tức nhảy xuống, Bách Lí Song bước tiến lên, cho Vân Khê một cái ôm thật chặt: “Sư phụ! Sư phụ! Ta biết người sẽ không bỏ ta mà!” Vân Khê khẽ mỉm cười, lại nhìn thấy Hiên Viên Túc Gia phía sau Bách Lí Song, chỉ thấy hắn khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, bộ dạng rất là bất mãn.
“Này, giải dược của ngươi!” Vân Khê đem một viên thuốc màu xanh biếc vứt cho hắn.
Hiên Viên Túc Gia nhận lấy ăn vào, mếu máo nhìn nàng oán giận nói: “Ngươi quá giảo hoạt rồi! Hạ độc ta, còn bắt ta giúp ngươi làm nhiều chuyện như vậy, hiện tại ta chắc chắn không thể trở lại Thiên Long Thành rồi, bằng không người Bách Lý gia tuyệt đối không tha cho ta.
” “Nếu như ngươi nguyện ý, có thể cùng về Vạn Hoàng học viện với chúng ta.
” Vân Khê nhìn hắn, nghĩ, thật sự mình hơi quá đáng với hắn.
“Thôi bỏ đi, ta phải đi tìm sư phụ đây.
Chuyện đã xong xuôi rồi, ta đây đi trước.
” Hiên Viên Túc Gia hướng mọi người khoát tay, thoải mái xoay người, nhảy lên ngựa, nghênh ngang rời đi.
Vân Khê đưa mắt nhìn hắn rời đi, đối với hắn có chút hảo cảm, có lẽ thật là nàng cẩn thận quá mức.
Bởi vì Trân Lung cuộc, vẫn đề phòng hắn, mà hắn trừ có chút tính trẻ con, thái độ làm người là rất rộng rãi.
Có lẽ chờ thời điểm lần tới gặp nhau, sẽ đối xử với hắn tốt hơn “Thời gian không còn sớm, chúng ta nhanh lên đường thôi!” Long Thiên Tuyệt nhắc nhở.
Vân Khê một lần nữa ngồi trở lại trong xe, một đoàn người ngựa hướng Vạn Hoàng học viện xuất phát.
Khi Bách Lí Trì biết được Bách Lí Song mất tích, nghĩ đến nàng có thể hướng Vạn Hoàng học viện đi, cho nên tự mình dẫn mấy nhi tử, cũng nhanh chóng hướng tới nơi Vạn Hoàng học viện xuất phát.
Kết quả người còn không có ra khỏi thành, đã bị Bách Lí Mục Nhiên cho gọi trở lại, khiển trách một bữa, rõ ràng là Bách Lí Mục Nhiên không phản đối Bách Lí Song đi theo bọn Vân Khê đi, người có suy nghĩ riêng của mình.
Vạn dặm cát vàng, nhìn không thấy ranh giới.
Mặt trời chói chang nhô lên cao, chiếu ra màu vàng thật đậm, nhưng nóng đến mức làm cho người không thở nổi.
Long Thiên Thần chạy như điên trong sa mạc, đã hai canh giờ rồi, hắn miệng đắng lưỡi khô, mệt mỏi không chịu nổi.
Quay đầu nhìn lại, cát vàng mênh mông vô bờ, không có tung tích một người, rốt cục thì cũng đem hơn ngàn người đi theo bỏ rơi phía sau.
Hắn thở phào nhẹ nhõm.
Phía trước, là một ngọn cát nhỏ, trong mịt mờ, hắn phảng phất như thấy được từng sợi khói nhẹ từ nhỏ sa mạc hoang vu cái kia một đầu lượn lờ dâng lên.
Chẳng lẽ phía trước là ốc đảo có người ở sao? Ánh mắt hắn sáng ngời, tăng nhanh bước chân, hướng phía sa mạc hoang vu chạy như điên.
Chỉ cần lướt qua sa mạc hoang vu, hắn có thể nghỉ ngơi một chút.
“Hô ——” Rốt cục, cũng bò lên.
Phì Phì, chờ ta tra rõ đường ra khỏi sa mạc, ta sẽ trở về đón ngươi.
Ngươi đừng sợ, ta sẽ không bỏ ngươi ở lại một mình.
Long Thiên Thần nằm ngửa trên mặt cát, thở dốc từng ngụm từng ngụm, hắn hiện tại đã bò tới đỉnh sa mạc hoang vu cao nhất, hắn chỉ cần hơi quay đầu, là có thể thấy quang cảnh sa mạc hoang vu sau lưng.
Chẳng biết tại sao, trong lòng của hắn không khỏi khẩn trương lên, ở một đường đi trải qua miên man bất tận, nhìn không thấy điểm cuối bờ cát vàng, rốt cục có thể nhìn thấy phong cảnh không đồng dạng như vậy, hắn vô cùng mong đợi, trái tim cũng đi theo thình thịch đập loạn.
Trực giác của hắn nhất định sẽ không sai, sau lưng hắn là quang cảnh bò dê đi khắp nơi, cõi lòng đầy mong đợi, hắn một đường leo, từ từ nhìn quanh thăm dò.
.
.
.
.
.
“Long công tử, chúng ta chờ đợi đã lâu.
” “Úi má ơi!” Long Thiên Thần phản xạ có điều kiện nhảy dựng lên tại chỗ, ở nơi này là cái gì ốc đảo, rõ ràng chính là hơn ngàn học sinh Dực Long học viện bị hắn bỏ lại sau lưng, trong đó cầm đầu chính là Tống sư huynh luôn là một bộ khuôn mặt hiền lành tươi cười .
Ở sau Tống sư huynh, đồng loạt hơn ngàn người, ôm kiếm mà đứng, còn có kia từng sợi khói nhẹ, căn bản không phải là khói bếp như hắn tưởng tượng, mà là bọn họ cố ý đốt lên một đống củi để dụ dỗ hắn đi tới phía này.
“Long công tử đang đi ra ngoài tản bộ sao?” Tống sư huynh nở nụ cười quen thuộc của hắn nói.
Long Thiên Thần khóe miệng run rẩy, sửa sang áo, cười xấu hổ nói: “Đúng! Tản bộ, tản bộ! Ở trong học viện đã lâu, đi ra ngoài hít thở một chút không khí trong lành.
” Hắn hít mũi một cái, hít phải một đống cát.
Tống sư huynh cũng không vạch trần hắn, cười tủm tỉm như cũ nói: “Thời gian cũng không sớm, đến lúc ăn trưa rồi, chúng ta nhanh đi về thôi, bằng không sẽ bỏ mất bữa trưa.
” Long Thiên Thần đưa mắt nhìn hơn ngàn người phía sau hắn, một ít ánh mắt song song có lực nhất tề nhìn hắn, thật giống như đang nói…, bởi vì hắn, bọn họ mới bỏ lỡ bữa trưa.
Bởi vì hắn làm trễ nãi hơn ngàn người ăn trưa, đắc tội quá lớn a! Long Thiên Thần áp lực tâm lý rất lớn, đảm đương không nổi tội danh lớn như vậy, không cách nào, không thể làm gì khác hơn là đi theo đám bọn hắn cùng nhau trở về học viện.
Càng gần tới học viện, không khí càng âm u.
Tống sư huynh hô mọi người ngừng, một mình một người dẫn đầu vào học viện, nhìn xem.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao mấy vị sư đệ trong coi ở cửa học viện cũng không trông thấy rồi?” “Nhìn! Bên này trong cỏ còn có vết máu! Không tốt! Trong học viện nhất định đã xảy ra chuyện.
” “Mọi người ngẩng lên nhìn! Trên trời Học viện có hai luồng huyền khí thật cường đại giống như là có cao thủ so đấu.
” “Đúng vậy a, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Chúng ta mau vào đi xem một chút sao!” “Tất cả mọi người đừng loạn, trước chờ Tống sư huynh đi ra ngoài rồi hãy nói.
” Mọi người nhìn trái nhìn phải, mãi cũng không trông thấy Tống sư huynh trở về, tâm tình mọi người càng thêm lo lắng.
Long Thiên Thần vốn cũng không để ý, song nhìn thấy vết máu trong đám cỏ, hắn cũng bắt đầu lo lắng.
Nếu là Dực Long học viện thật xảy ra chuyện gì, kia Phì Phì làm sao bây giờ? “Mọi người đừng đợi nữa! Cùng nhau vào xem một chút đi!” Hắn cũng chờ không nổi nữa, dẫn theo một người xông vào đại môn học viện, mọi người thấy thế, cũng liền nhanh chóng đi theo đi tới.
Chính giữa quảng trường, hai luồng huyền khí cường đại đang bao phủ, mọi người chỉ có thể dừng bước ở ngoài, dán góc tường mà đứng.
Hai luồng huyền khí cường đại chống cự lẫn nhau, không phân cao thấp.
Ở trung tâm quảng trường chính là hai trung niên nam tử bằng tuổi nhau, trên dưới bốn mươi tuổi, một áo xanh lỗi lạc, râu ngắn đen nhánh, người còn lại một thân áo đen, hai mắt lạnh lẽo, bá khí mười phần.
Hai luồng cường đại huyền khí, chính là từ hai người này phát ra.
Long Thiên Thần nhận ra thanh y nam tử chính là viện trưởng Dực Long học viện Triệu Vạn Lí, phía sau cách đó không xa, Triệu Hiểu Du cùng Triệu Hiểu Mẫn hai tỷ muội lo lắng nhìn phụ thân mình.
Tống sư huynh mới vừa vào, giờ phút này đứng bên cạnh các nàng, cách bọn hắn không xa, mười sáu trưởng lão của học viện cùng các trưởng lão tối cao xếp thành một hàng, tề tụ ở trên quảng trường, quan sát hai người tỷ võ giữa quảng trường, trên mặt của mỗi người cũng là thần sắc ngưng trọng.
Lại nhìn hắc y nam tử bên này, đi theo hắn, tổng cộng có hai mươi người, ngoài hai gã nam tử tương đối trẻ tuổi còn lại là những lão giả cao tuổi, mọi người khí thế bất phàm, khách quan mà nói, so với những trưởng lão của Dực Long học viện, bọn họ thản nhiên hơn nhiều, tựa hồ là đối với người của bọn hắn rất là tự tin.
Long Thiên Thần thầm cảm thấy không ổn, xem tình hình, Dực Long học viện gặp gỡ cường địch rồi.
Tình hình này, dù sao hắn cũng giúp được gì, hay là nhanh đi xem tình trạng Phì Phì, vạn nhất Dực Long học viện thật sự không chống lại được cường địch, hắn cùng Phì Phì nhất định sẽ gặp rắc rối.
“Long đại ca, huynh đi đâu vậy?” Triệu Hiểu Du thấy được hắn rời đi liền gọi lại.
Long Thiên Thần dừng lại: “Ta.
.
.
.
.
.
Ta đi xem một chút Phì Phì!” “Long đại ca, phụ thân muội chống đỡ không được rồi! Huynh mau nghĩ biện pháp giúp người một chút được không, cha ta đã nói huynh đối với Dực Long học viện rất quan trọng, huynh là người duy nhất có thể giúp đỡ Dực Long học viện.
Huynh mau thử nghĩ biện pháp xem, cứu phụ thân muội!” Triệu Hiểu Du lo lắng nói.
Long Thiên Thần ngây người tại chỗ, không biết nên trả lời nàng ra sao, hắn hiện tại rốt cục hiểu, vì sao bọn họ đối xử với hắn long trọng vạy.
Bọn họ hình như tâng bốc hắn quá đáng, thật ra thì hắn cũng chỉ là người bình thường thôi, căn bản là không phải đại anh hùng.
Bọn họ kỳ vọng vào hắn quá lớn, sợ rằng sẽ phải thất vọng rồi Hai gã nam tử trẻ tuổi của đối phương nghe vậy, không nhịn được phá lên cười.
“Chỉ bằng hắn? Còn muốn cứu giúp Dực Long học viện? Các ngươi không khỏi quá mơ tưởng rồi?”