Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Chương 71: Q.5 - Chương 71: Huyễn thú Cửu Vĩ Hồ




Trên lôi đài một mảnh đen nhánh, chỉ có trường kiếm thỉnh thoảng hiện lên lạnh lẽo, thể hiện rõ ràng vị trí Vân Trung Hạc giờ phút này. Toàn trường ồ lên một lần nữa. Kiếm thuật kinh tài tuyệt diễm như thế, Vân Khê đến tột cùng là sáng tạo ra như thế nào? Bản thân nó chính là một môn nghệ thuật, cướp lấy tạo hóa của trời đất, khiến ánh sáng vặn vẹo, mà sự ảo diệu cùng nguyên lý bên trong nó làm cho người ta phải suy nghĩ sâu xa để tìm tòi nghiên cứu. Mai công tử đôi mắt hơi hơi sáng lên, âm thầm gật đầu. Nàng quả nhiên không làm hắn thất vọng, có thể sáng tạo ra kiếm thuật kinh tài tuyệt diễm như thế, nàng cũng thật kỳ tài ! “Khê Nhi nàng khi nào lại học được kiếm thuật kỳ dị như thế?” Hách Liên Tử Phong lầm bầm lầu bầu, trong lời nói khó nén sợ hãi. “Đây là kiếm thuật Khê Nhi tự nghĩ ra .” Long Thiên Tuyệt có chút tự hào nói với hắn. “Tự nghĩ ra ?” Hách Liên Tử Phong đôi mắt chợt phát sáng, lộ ra không thể tin nổi. Vân Trung Hạc ở trong bóng tối, tất cả giác quan toàn bộ mất hết, giống như một người vừa bị điếc lại vừa bị mù đi lại ở trong bóng tối, hoàn toàn không có phương hướng. Hắn cầm kiếm, bước đi thong thả từng bước một, trong lúc vô tình, người đã đi tới bên mép của lôi đài, tiếp tục hướng về phía trước một bước, hắn phải bước ra lôi đài bên cạnh. Lúc này, trong đám người, những cao thủ của Vân tộc nhất tề hô to: “Không thể tiếp tục đi về phía trước!” Người trên lôi đài không có cách gì nhìn thấy toàn bộ lôi đài, mà dưới lôi đài mọi người lại có thể dựa vào ánh sáng lạnh lẽo của trường kiếm phát ra, đại khái có thể xác nhận vị trí của 2 người trên lôi đài . Vân Trung Hạc ngừng cước bộ để quan sát, bức thành che chắn của lôi đài bên cạnh là yếu nhất, hắn mơ hồ nghe được những tiếng gọi ầm ĩ của những cao thủ của Vân tộc. Căn cứ vị trí nơi phát ra thanh âm của những cao thủ của Vân tộc, hắn rất nhanh xác nhận vị trí của mình giờ phút này không hề giống như lúc trước,không mục đích, mù mịt không manh mối. “Thanh Long, cho ta phá!” Vân Trung Hạc rống to một tiếng, thanh âm từ trong bóng tối bộc phát, kèm theo thanh âm của hắn, còn có tiếng rồng ngâm dội lại trên bầu trời. Ở bên trong bức che chắn đen kịt, mọi người mơ hồ nhìn thấy được thân thủ Thanh Long uy vũ thỉnh thoảng lóng lánh vảy màu xanh,cùng với ánh sáng xanh rực rỡ. “Nghĩ phá kiếm thuật của ta, không dễ dàng như vậy! Tiểu Cửu, để cho hắn kiến thức một chút về thần uy của ngươi!” Trong hư không truyền đến thanh âm của Vân Khê, nhưng không thấy thân ảnh của nàng. Trước sự kinh ngạc của mọi người, một con Cửu Vĩ Hồ huyễn thú tựa như tia chớp nhảy vào mi mắt, tiểu Cửu với 9 cái đuôi khổng lồ, hùng vĩ như núi, nhảy múa giữa không trung, uy vũ bất phàm. “Cửu Vĩ Hồ huyễn thú? !” Trong đám người có người kinh sợ kêu lên, ngữ khí hưng phấn kích động, cuốn hút mọi người ở đây. Nghe đồn, trong tất cả huyễn thú, thì Cửu Vĩ Hồ đứng thứ nhất, huyễn thú hình rồng đứng thứ hai. Vân Khê có thể triệu hồi ra Cửu Vĩ Hồ huyễn thú, chính là một chuyện vô cùng thần kỳ, làm cho người ta phải tìm tòi nghiên cứu, hơn nữa huyễn thú của nàng khổng lồ mà uy vũ, quả thực có thể làm cho người cúng bái. Long Thiên Tuyệt nhìn Cửu Vĩ Hồ huyễn thú, cũng nhịn không được khẽ kinh ngạc, không nghĩ tới cách mấy ngày mà hình thể của nó cùng khí thế biến hóa to lớn như thế. Làm hắn cũng không nhận ra. Hắn có thể cảm nhận được lực lượng cường đại đến từ trên người của Cửu Vĩ Hồ huyễn thú, lực lượng trên người kia cùng Cửu cô cô vô cùng tương tự, mặc dù không cách nào cùng Cửu cô cô so sánh, nhưng so sánh với Thanh Long của Vân Trung Hạc cũng là muốn mạnh hơn mấy lần, thậm chí mười mấy lần . Hắn cả người thoái mái nhẹ nhàng thở ra, có Cửu Vĩ Hồ huyễn thú, Khê Nhi khẳng định là thắng. Hắn thậm chí nghĩ, nếu hôm nay đối thủ của nàng là hắn, hắn có thể phá giải kiếm thuật xinh đẹp của nàng liên tiếp được thi triển ra hay không? Có thể địch nổi lực lượng của Cửu Vĩ Hồ huyễn thú hay không ? Hắn cũng không cách nào xác định. Nhẹ nhàng lắc đầu, hắn cho rằng tu vi của mình đã tiến triển nhanh chóng rất mạnh rồi, ai ngờ Khê Nhi so với hắn tiến triển còn muốn nhanh chóng hơn. . . . . . Vân Trung Thiên tâm tình so với hắn phức tạp hơn, là vui mừng, là kích động, cũng là lo lắng, Thiên Thiên rốt cục có thể triệu hồi ra Cửu Vĩ Hồ huyễn thú rồi. Kể từ đó, nàng sớm muộn gì cũng đưa tới sự chú ý của cung chủ cùng các nguyên lão của Vân huyễn điện, giờ phút này Thiên Thiên có thể chống lại cao thủ đứng đầu của Vân tộc hay sao? Hắn khẽ hơi ngưng mi, lâm vào trong trầm tư. Kế tiếp một màn, Cửu Vĩ Hồ huyễn thú cơ hồ đơn độc tự mình biểu diễn, chín cái đuôi của nó gắt gao quấn quanh trên thân của Thanh Long, đem nó hung hăng chà đạp. Thanh Long thỉnh thoảng bị nó vứt đến Đông, thỉnh thoảng vứt đến Tây, ở trong mắt Cửu Vĩ Hồ huyễn thú , nó cùng một con giun nhỏ không có gì khác biệt, cho dù nó tùy ý mà đem chơi trêu chọc, hai người thực lực căn bản là không tương xứng. Từng tiếng rồng ngâm thê lương , truyền vào trong tai của mọi người, không nhịn được vì nó mặc niệm. Quá biến thái! Có chủ nhân biến thái dạng gì, sẽ có huyễn thú biến thái dạng đó, dường như huyễn thú so sánh với chủ nhân của nó còn muốn biến thái gấp trăm lần. . . . . . Ba huynh đệ Bách Lý gia khẽ chắc lưỡi hít hà, sư phụ của Song nhi càng ngày càng kinh khủng rồi, không biết Thất muội của bọn họ có thể cũng bị dạy bảo càng ngày càng kinh khủng hay không ? Vân Trung Hạc khóe miệng hung hăng run rẩy, lại thả ra một con huyễn thú biến thái kinh khủng như vậy, nàng rốt cuộc là người nào? Có Cửu Vĩ Hồ huyễn thú trong truyền thuyết, chẳng lẽ nàng thật sự là người Vân tộc? Nhưng vì sao hắn chưa từng thấy qua nàng ở Vân tộc? Thân mình vùi lấp trong bóng tối, bước đi tiếp nối khó khăn, mà huyễn thú của mình lại bị đối phương hung hăng chà đạp, trận tỷ thí này, hắn nơi nào còn có phần thắng? Hắn cười khổ một tiếng, xem ra cùng đối phương tiếp tục giằng co hắn sẽ không có kết cục tốt, kết cục tốt nhất cũng chính là hoà để tránh cho cả 2 bên đều bị thương tổn. Hắn còn muốn giữ lại thực lực để đi Di tích chiến trường cổ, cũng không muốn ở chỗ này tiêu hao một lượng lớn thể lực như vậy. Hắn bỗng nhiên mở miệng, cất cao giọng nói: “Vân cô nương, tại hạ nhận thua.” Hắn tiếng nói vừa ngừng, trên lôi đài màu đen từ từ rút đi, đồng thời cũng lộ ra thân ảnh của Vân Khê, thì ra là nàng vẫn đứng ở một góc nhỏ của lôi đài, nắm trong tay toàn cục, im hơi lặng tiếng. “Vân công tử, đa tạ .” Vân Khê đem Cửu Vĩ Hồ huyễn thú gọi về đến phía sau mình, cũng không có đem nó gọi trở về, có thể làm cho nàng vận dụng huyễn thú của mình đủ thấy thực lực của đối phương mạnh. Đối với Vân Trung Hạc tiêu sái, nàng vẫn là có chút thưởng thức . Tiếp tục cùng hắn đối chiến đi xuống, nàng khẳng định là thắng, chẳng qua khẳng định sẽ làm hao tổn một lượng lớn huyền khí, dù sao thi triển kiếm thuật Càn Khôn điên đảo như vậy là rất tiêu hao lực lượng . “Vân cô nương kiếm thuật kinh tài tuyệt diễm, tại hạ hết sức bội phục!” Vân Trung Hạc tự đáy lòng nói. “Chẳng qua là dùng chút ít kỹ xảo thôi, nếu là cùng Vân công tử chính diện đối kháng, tại hạ tựu xa xa không bằng .” Vân Khê khó được có lúc khách khí. Vân Trung Hạc trong sáng cười cười: “Tại hạ có một chuyện tò mò, xin hỏi Vân cô nương có phải xuất thân từ Vân tộc hay không ? Nghe đồn chỉ có Vân tộc huyết mạch thuần khiết mới có thể triệu hồi ra Cửu Vĩ Hồ huyễn thú như vậy.” “Xuất thân thế nào, rất trọng yếu sao?” Vân Khê hỏi ngược lại. Vân Trung Hạc hơi ngẩn ra, nhưng ngay sau đó lắc đầu cười khẽ: “Là tại hạ nông cạn.” Chắp tay, hắn một thân nhẹ nhàng, nhảy xuống lôi đài. Vân Khê nhìn một vòng: “Còn có vị nào muốn chỉ giáo không?” Nàng đứng ngạo nghễ ở trên võ đài, cao quý như thần, đẹp như thiên tiên hạ phàm, không biết làm say đắm bao nhiêu ánh mắt. Tầm mắt mọi người đều hướng phía sau nàng, con Cửu Vĩ Hồ huyễn thú đang giương nanh múa vuốt, dáng vẻ kiêu ngạo. Bọn họ không muốn bị Cửu Vĩ Hồ huyễn thú xem như món đồ chơi, xoay qua xoay lại giày vò. Cửu Vĩ Hồ huyễn thú rất vô tội, thật ra thì nó một chút cũng không giương nanh múa vuốt, chẳng qua là trời sanh trưởng thành như vậy, nó cũng không còn biện pháp. Vân Khê cũng làm như vô tội, nàng chính là cố ý đem Tiểu Cửu thả ra dọa lùi cao thủ , nhưng nếu dưới đài những cao thủ mỗi một người ra sân, cùng nàng tiến hành xa luân chiến. Nàng thấy đây là việc thích hợp?Hăm dọa chính là hiệu quả! Quá gian trá rồi, nàng rõ ràng là hăm dọa! Dưới đài những cao thủ âm thầm mắng, bị Cửu Vĩ Hồ huyễn thú uy hiếp, nơi nào còn dám tiến lên đánh võ đài? Mặc dù không có Cửu Vĩ Hồ huyễn thú, nhưng Vân Khê vừa mới thi triển ra kiếm thuật đáng sợ quỷ dị, bọn họ liền không cách nào phá giải. Bọn họ lại không giống Vân Trung Hạc, có thực lực như vậy có thể đối phó với kiếm thuật của nàng. Hồi lâu, dưới đài cũng không có bất kỳ ai đáp lại, ánh mắt của mọi người bắt đầu chuyển hướng đến Long Thiên Tuyệt cùng Vân Trung Thiên. Hiện tại Vân Trung Hạc cũng bị thua, còn lại cao thủ, có thể cùng Vân Khê địch nổi, cũng là chỉ còn lại có hai người bọn họ. Với thực lực của Long Thiên Tuyệt, khi hắn cùng Hách Liên Tử Phong hai người đối chiến trong đã phô bày ra ngoài, mà Vân Trung Thiên thực lực từ trước đến giờ đều làm mọi người có chút mong đợi, nếu muốn tỷ thí tất ở nơi ba người này. Đang lúc mọi người ánh mắt nhìn soi mói, Long Thiên Tuyệt bỗng nhiên nhảy lên lôi đài, mọi người đắc ý trước suy nghĩ vừa dự liệu. Chẳng lẽ vợ chồng bọn họ muốn tiến hành một cuộc tỷ thí kịch liệt? Song, Long Thiên Tuyệt quay sang nói, làm cho người ta mở rộng tầm mắt. “Khê Nhi, nàng đi xuống nghỉ ngơi đi, vi phu tới thay nàng phòng thủ!” Hắn kéo Vân Khê đến trên vai, hướng nàng ôn nhu mỉm cười, xoay người, lông mày nhếch lên lướt qua tất cả, “Ai muốn, cứ lên khiêu chiến!” Mọi người một mảnh xôn xao, vợ chồng bọn họ biến thái như vậy, đổi lại người nào phòng thủ cũng như vậy? Ai dám đi tới theo chân bọn họ khiêu chiến? “Vân sư đệ, ngươi không có ý định lên đài khiêu chiến sao?” Vân Trung Hạc hỏi Vân Trung Thiên, hắn đối với Vân Trung Thiên tương đối mong đợi vào thực lực của hắn, ai bảo hắn là người của Vân tộc. Một người duy nhất vượt qua thiên phú của hắn hẳn là nhân vật thiên tài đây? Những cao thủ Vân tộc khác cũng nhất tề nhìn về phía Vân Trung Thiên, tràn đầy mong đợi. Người ta là vợ chồng hai người, tự nhiên là không muốn giao thủ , hắn cũng có thể lên đài khiêu chiến sao? Mặc dù nghe nói Vân huyễn điện cao thủ đang đuổi bắt hắn, nhưng dù nói thế nào hắn cũng là người của Vân tộc, đại biểu cho thể diện của Vân tộc. Vân Trung Thiên cười nhạt, lắc đầu nói: “Ngay cả sư huynh cũng bại trận , ta làm sao có thể thắng được nàng? Vân cô nương kiếm thuật cao minh, ứng biến tự nhiên, lần này xếp ở vị trí đệ nhất, ai dám tranh với nàng!” Những cao thủ Vân tộc bắt đầu xôn xao, Vân Trung Thiên tự động nhận thua, vậy bọn họ còn có lời gì có thể nói? Lúc này, Trúc công tử đi tới bên võ đài, cất giọng tuyên bố: “Lần này bốn phương hội họp, cao thủ xuất hiện liên tục, chúng ta rất là vui mừng, để tránh cao thủ trong lúc giao đấu tổn hao thực lực. Ta đề nghị đem vị trí trong bảng xếp hạng lần này mang đến di tích chiến trường cổ, người nào giết Tử Linh nhiều nhất, người đó chính là người chiến thắng!” “Không tệ! Thay vì mọi người ở chỗ này giao đấu tổn hao thực lực, chẳng bằng giữ lại khí lực, đến di tích chiến trường cổ chém giết, tiêu diệt Tử Linh.” Lan công tử nhận định nói. Các cao thủ cũng rối rít gật đầu phụ họa, đây thật là một phương thúc tốt hơn tỷ thí. Mai công tử cất bước tới lên võ đài, nhìn hết toàn trường, nghiêm nghị giọng nói: “Lão phu tuyên bố, những người đã vượt qua được hai mươi người, sáng sớm ngày mai cùng lão phu đi tới di tích chiến trường cổ.” Toàn trường một mảnh yên lặng. Rốt cục cũng đến lúc đi đến di tích chiến trường cổ. Một nơi thần bí, tràn đầy những hơi thở kinh khủng, nhưng cũng tràn đầy kỳ ngộ. Tin đồn nơi đó có những linh hồn đã mất, lay động theo chiều gió. Nếu không cẩn thận sẽ bị những linh hồn đã mất xâm nhập vào cơ thể không thể thoát ra được. Cũng có tin đồn, có rất nhiều di thể của các cao thủ đứng đầu và những bảo vật cùng binh khí còn lưu lại trên di thể của họ, nếu người nào có thể gặp được thì sẽ phát tài. Kinh khủng và kỳ ngộ cùng tồn tại. Mọi người trong đầu nhất thời liên tưởng, kỳ ngộ thường thường có thể đánh bại sợ hãi, làm cho người ta hưng phấn, bọn họ cũng không ngoại lệ. Trên thực tế bọn họ tới chỗ này, phần lớn hướng về bảo vật ở di tích chiến trường cổ mà đến. Còn những cao thủ chân chính vì sự an nguy của Long Tường đại lục mà đến thì ít. Mai công tử tuyên bố thời gian cùng địa điểm tập hợp, đám người liền lập tức giải tán, từng người tự mình chuẩn bị đi. “Thiên Thần cùng Song nhi không biết thế nào?” Đợi mọi người tản ra, Vân Khê khẽ thở dài, hơi có chút lo lắng cho tình hình của hai người. “Chắc là không có chuyện gì đâu, ta đã cho Vân hộ pháp bọn họ đi xem một chút, chúng ta hay là chuẩn bị một chút, sáng sớm ngày mai tiến đến di tích chiến trường cổ, sợ là sẽ phải liên tục ác chiến.” Long Thiên Tuyệt nói, nghĩ đến khi đứng trước ngọn lửa ở di tích chiến trường cổ, toàn thân hắn nhiệt huyết sôi trào. Tiếp tục đốt. Vì mẫu thân, vì đệ đệ, hắn nhất định phải tìm được loại lửa kia. “Nghe nói Tứ hiền cốc mỗi lần cũng sẽ tiến vào di tích chiến trường cổ, những cao thủ chuẩn bị đồ phòng hộ dùng để uống có thể phòng ngừa Tử Linh đến gần. Khi tử Linh đến gần sẽ làm tổn thương tới thân thể con người. Chúng ta tuy số người đông đảo, nhưng nếu không có phòng hộ đầy đủ sẽ gặp nguy hiểm, ta đề nghị không bằng chúng ta cùng Tứ hiền thương lượng, để cho hắn cho chúng ta nhiều một chút.” Vân Trung thiên nói. Vân Khê tán thành nói: “Ý kiến hay! Chúng ta đi theo Tứ hiền bàn bạc, tin tưởng có thể thương lượng.” Bên ngoài Tứ Hiền Cốc, Long Thiên Thần ngồi trên lưng Dực Long, truy tìm tung tích Bách Lí Song. Rõ ràng chẳng qua là kém chút thời gian, vì sao không thấy bóng dáng rồi? Hắn rất kinh ngạc. Bên trong rừng rậm, có mấy đạo nhân ảnh đung đưa, bởi vì trong rừng cành lá quá mức sum xuê, Long Thiên Thần nhìn không rõ lắm, nên nhảy xuống khỏi lưng, đi bộ truy đuổi tới. Đợi hắn đi tới cánh rừng, mấy đạo nhân ảnh cùng quỷ quái biến mất, tốc độ quá nhanh thật đáng kinh ngạc. Càng đi tới, hắn chợt thấy trên mặt đất có mấy vũng vết máu, vết máu còn chưa khô, nhuộm xanh thẫm mặt đất, có dấu vết đánh nhau. Chuyện gì đã xảy ra? Nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Dư quang xẹt qua một màu bạc lóng lánh, hắn phát hiện một vòng tai màu bạc , đồ trang sức đeo tay thuộc về cô gái, giống như đã từng quen biết. Chẳng lẽ là. . . . . . “Song nhi!” Long Thiên Thần trong lòng căng thẳng, căn cứ vào vết máu mà phán đoán, người hẳn là không có đi quá xa. Hắn không kịp nghĩ nhiều, đuổi sát dấu chân vừa tìm được, truy đuổi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.