Một đêm này, đối với Đông Phương Vân Tường mà nói, là một loại hành hạ.
Mấy lần kìm lòng không nổi muốn đi vào bên trong cung điện, hắn nhìn
xa xa, hắn cũng không biết mình đến tột cùng mình muốn làm cái gì, bọn
họ là vợ chồng, mà hắn chỉ là một người không liên quan, hắn có tư cách
gì đi vào giữa bọn họ?
Song, một lòng chính là không an tĩnh được.
“Hoàng thượng, nên về sớm nghỉ ngơi một chút.” Vinh bá đi theo phía sau hắn, không nhịn được khuyên bảo.
“Vinh bá, trẫm còn có thể tìm được một cô gái giống nàng sao? Lòng
trẫm, tim có thể lần nữa đập lên sao?” Hắn đang hỏi Vinh bá, cũng là tự
hỏi chính mình.
Vinh bá tiến lên đỡ tay của hắn, ánh mắt thương yêu nhìn hắn, nói:
“Nhất định có thể ! Chỉ cần hoàng thượng có thể để xuống, nhất định có
thể sẽ tìm được một cô gái khiến hoàng thượng động tâm.”
Đông Phương Vân Tường khổ sở cười một tiếng, xoay người, đi về phía ngự thư phòng. Tối nay, hắn không chợp mắt.
Bạch y, tiên tử cùng kiếm vũ. . . . . . Vân Khê lần nữa lâm vào bên
trong suy nghĩ của bản thân, bất tri bất giác thể lực dần dần khôi phục.
Khóe môi nàng tự giác treo lên một nụ cười, gương mặt đỏ ửng, giống như đang mơ một giấc mộng đẹp.
Long Thiên Tuyệt tỉnh lại trước, chống tay nằm nghiêng, tỉ mĩ quan
sát nàng, cảm giác được từ trong cơ thể nàng không ngừng tràn ra ngoài
hơi thở khác thường, hắn rất là kinh ngạc. Loại này hơi thở, chỉ có ở
người bị vây lúc tu luyện mới có thể có, hắn rất quen thuộc, nhưng mà
Khê Nhi rõ ràng là đang ở trong mộng, tại sao lại bật ra hơi thở như
vậy, hơn nữa càng ngày càng đậm hơn?
Đưa tay dò xét dò mạch đập của nàng, hết thảy bình thường, trong cơ
thể của nàng ẩn chứa huyền lực hùng hậu, song trước mắt có thể chân
chính khống chế huyền lực cũng thật là ít ỏi.
Long Thiên Tuyệt chân mày khẽ nhíu, lẽ ra nàng để cho toàn bộ thập
đại thần khí nhận chủ, thực lực bây giờ hẳn là Thần huyền đỉnh, cách
không xa Huyền tôn chi cảnh, nhưng bởi vì đồng thời thúc dục thập đại
thần khí nên thân thể bị phản phệ, hiện tại trong cơ thể chỉ còn lại có
một chút xíu huyền lực, thật là ít ỏi.
Nhưng hắn nhếch lông mày cũng không phải vì vậy, mà là đêm qua hắn đã thăm dò qua mạch đập của nàng, lúc ấy trên căn bản không cảm giác được
chút điểm có thể khống chế huyền lực, nếu không, hiện tại lấy một ít
quyền lực còn sót lại mà nàng đang có chết, ít nhất có thể so với cao
thủ Thanh Huyền chi cảnh, điều này nói rõ nàng đang khôi phục ở bên
trong, hơn nữa tốc độ khôi phục tương đối khá.
“Khê Nhi, tỉnh!” Hắn muốn hỏi cho rõ ràng.
Vân Khê vẫn như cũ hãm sâu ở cảnh trong mơ, không cảm giác được tiếng hắn gọi.
“Khê Nhi?” Long Thiên Tuyệt vừa thử gọi nàng vài lần, nhưng không có
bất kì cái gì đáp lại, không còn cách nào, hắn không thể làm gì khác hơn là tạm thời buông tha, để tránh quấy nhiễu đến việc tu luyện của nàng,
bị tẩu hỏa nhập ma.
Trong nháy mắt, một ngày đi qua, hoàng hôn phủ xuống, Vân Khê vẫn
không có dấu hiệu tỉnh lại như cũ, Long Thiên Tuyệt bắt đầu nôn nóng.
Nếu như nàng tiếp tục ngủ say như vậy, không biết có thể gặp chuyện
không may hay không?
Lần nữa dò xét dò mạch đập của nàng, chân mày hắn buông xuống, vô
cùng ngạc nhiên, mạch đập của nàng hữu lực mạnh hơn so với trước, trong
cơ thể huyền lực có thể khống chế đã có thể so với Tử Huyền chi cảnh!
Không nghĩ tới ngủ cũng có thể tu luyện khôi phục, thật là thần kỳ!
Xác định nàng vẫn đang khôi phục, không có đáng ngại, Long Thiên
Tuyệt cũng yên lòng. Hắn một mình xuống giường, đi tìm thức ăn, phụng
bồi nàng ở trên giường nằm cả một ngày, hắn một giọt nước cũng chưa
uống, trong bụng có chút trống rỗng.
“Đông Phương huynh!” Long Thiên Tuyệt thẳng cất bước xông vào ngự thư phòng, bọn thị vệ thủ vệ ở cửa muốn tiến lên ngăn trở, lại bị hắn tùy ý vẫy vẫy tay, bị đuổi sang hai bên.
Bên trong ngự thư phòng, Đông Phương Vân Tường đang cùng đám quần
thần nghị sự, nghe được thanh âm của Long Thiên Tuyệt, hắn phất phất
tay, ý bảo quần thần đi trước tản đi. Đợi sau khi quần thần thối lui
khỏi, thân ảnh Long Thiên Tuyệt, liền xuất hiện ở bên trong ngự thư
phòng.
“Đông Phương huynh, có dùng bữa hay không?”
Lời này của Long Thiên Tuyệt, khiến cho Đông Phương Vân Tường chớp chớp mắt, chợt hiểu được ý đồ của hắn.
A, thì ra là đói bụng, tới hỏi hắn xin cơm ăn.
Mượn cung điện hắn một đêm, hiện tại vừa công khai tới hỏi hắn muốn
ăn, người dám đối với vua của một nước vừa bá đạo vừa không có chút thẹn ý nào như thế, chỉ sợ cũng chỉ có Long Thiên Tuyệt.
Đông Phương Vân Tường cười khẽ một tiếng, ngữ khí ôn hòa nói: “Còn
chưa có ăn, Long huynh nếu không ngại, không bằng cùng trẫm cùng nhau
dùng bữa đi.”
Hắn vừa nói, tầm mắt hướng phía sau Long Thiên Tuyệt quét qua.
“Đừng nhìn, Khê Nhi nàng còn đang ngủ.” Long Thiên Tuyệt trực tiếp đâm xuyên tâm tư của hắn.
Đông Phương Vân Tường không có cảm thấy lúng túng, ngược lại không
mặn không nhạt nói câu: “Long huynh cần phải bảo trọng thân thể cho tốt, có một số việc vẫn nên vừa phải mới thỏa đáng.”
Thân ảnh màu vàng sáng ở trước mắt thoáng một cái, dẫn đầu ra khỏi ngự thư phòng.
Lần này, đổi lại Long Thiên Tuyệt ngưng mắt. Cho xin, hắn ta cho là
hai vợ chồng bọn họ đến bây giờ mới ra tẩm cung, là do luôn làm chuyện
kia sao. Nhưng hắn là quá oan rồi, hắn cũng là làm chuyện kia hơn phân
nửa đêm, nhưng bởi vì thể lực của Khê Nhi không có khôi phục, không
thích hợp quá mệt nhọc, cho nên hắn chỉ có thể thương cảm.
Đông Phương Vân Tường ngươi thật giỏi, tư tưởng không thuần khiết!
Đi theo Đông Phương Vân Tường tới thực điện, hai người vừa uống, vừa
hưởng dụng thức ăn ngon, thuận tiện thưởng thức một chút ca múa, không
khí cũng hòa hợp
Long Thiên Tuyệt tùy ý ngồi một chỗ, ưu nhã uống rượu, dùng bữa, cả người tản ra tầng tầng, cao quý, tao nhã đầy người.
Toàn bộ trong đại điện, bất luận là cung nữ hay thái giám, hoặc là
đám vũ công, đều thỉnh thoảng đem tầm mắt nhìn về phía hắn, ngay cả Đông Phương Vân Tường cũng không ngoại lệ.
“Đông Phương huynh, huynh ngày hôm nay sống thật là tốt, vừa có mỹ
nhân, vừa có rượu ngon, chẳng trách trong thiên hạ này rất nhiều người
muốn ngôi vị hoàng đế nhiều như xua vịt.” Long Thiên Tuyệt miễn cưỡng
nói, một đôi con ngươi thâm thúy rạng rỡ chói mắt, bên trong bình tĩnh
như sóng, không thấy bất kỳ hâm mộ cùng với ghen tỵ.
Đông Phương Vân Tường cười nhạt, nói: “Bằng bản lãnh của Long huynh,
nếu huynh muốn, vị trí vua của một nước, còn không phải là dễ như trở
bàn tay sao? Cho nên nói, ngôi vị hoàng đế này cũng không phải là tất cả mọi người đều muốn.”
Long Thiên Tuyệt có thâm ý khác khi liếc hắn một cái, cúi đầu nở nụ cười, nụ cười này, khiến toàn bộ cung điện nở rộ hào quang.
“Người có chí riêng, mọi người đều có thiên mệnh an bài. Bất quá, nếu Đông Phương huynh có thể ngồi lên ngai vàng, đã nói lên Đông Phương
huynh chính là thiên mệnh thần thụ, có Chân Long Chi Tướng. Bởi vì cái
gọi là, ở tại địa vị nào thì có mưu tính cho địa vị đó, Đông Phương
huynh hiện nay đã là vua của một nước, tin tưởng Đông Phương huynh nhất
định có thật nhiều hoành đồ đại chí muốn thực hiện.”
Hắn dừng một chút, khẽ câu môi nói: “Bản Tôn nơi này có một cuốn
sách, muốn tặng cho Đông Phương huynh, xem như là cảm tạ tình nghĩa
huynh đối với một nhà của bản tôn.”
“Nga?” Đông Phương Vân Tường hơi kinh ngạc, đây là lần đầu hắn nghe
thấy lời nói xuôi tai thông tình đạt lý từ miệng của Long Thiên Tuyệt…,
lúc trước bởi vì quan hệ của hắn với Vân Khê, ít nhiều gì đối với hắn
còn có địch ý, cũng đã thành thói quen. Nhưng chỉ trong chớp mắt một
lúc, Long Thiên Tuyệt lại muốn hiến kế cho mình, đúng là có chút thụ
sủng nhược kinh.
“Xin lắng tai nghe.”
Long Thiên Tuyệt nói: “Ngạo Thiên đại lục trăm ngàn năm qua, bởi vì
có thập đại gia tộc cùng Thánh cung tồn tại, khiến cho ngũ quốc quân
quyền bị suy yếu rất lớn, vua của một nước quyền lực thậm chí so ra còn
kém uy lực một gia tộc, kể từ đó, các quốc gia chính pháp không cách nào thông hành, thế lực khắp nơi tranh đấu lẫn nhau, không có một hệ thống
thống nhất, bất lợi với sự phát triển toàn diện của Ngạo Thiên đại lục.”
“Hiện nay Thánh cung cùng thập đại gia tộc thực lực bị suy yếu rất
lớn, chính là lúc dùng kế ‘tằm ăn’ lên bọn họ, là thời cơ tốt nhất đem
bọn họ thu về. Người nào nếu có thể đem những thứ lực lượng phân tán này để cho mình dùng, thì người đó có thể trở thành người nắm quyền chân
chính của Ngạo Thiên đại lục! Ý tứ của Bản Tôn, huynh đã hiểu chưa?”
Đông Phương Vân Tường đưa ngón tay thon dài, gảy dưới mi tâm, lâm vào trong trầm tư.
Hồi lâu, mi tâm hắn từ từ trống trải, kéo ra một chút ôn hòa rộng rãi cười: “Đa tạ Long huynh chỉ điểm bến mê!”
“Ngươi không cần cám ơn ta! Bản Tôn làm như thế, cũng có tư tâm của
mình.” Long Thiên Tuyệt giơ tay lên, nói, “Bản Tôn lập tức sẽ phải dẫn
dắt người nhà đi tới Long Tường đại lục, sau này có thể quay trở lại
Ngạo Thiên đại lục hay không, quả thật không biết trước được. Bản Tôn
chỉ hi vọng, bất kể tương lai tình thế Ngạo Thiên đại lục phát triển như thế nào, đệ tử Lăng Thiên Cung của ta có thể yên hưởng như cũ, không
bị thế lực ngoại giới hỗn loạn. Còn có người nhà của Khê Nhi, cũng hi
vọng bọn họ có thể cả đời bình an vô ưu.”
“Long huynh đây là đang phó thác hậu sự sao?” Đông Phương Vân Tường
khóa lông mày, nghe được hắn nói, sau này có thể quay trở lại Ngạo
Thiên đại lục hay không cũng chưa biết được, trong lòng hắn liền rầu rĩ .
“Long huynh tại sao tin tưởng trẫm như thế? Ngạo Thiên đại lục quần
hùng cùng phát triển, Đông Lăng quốc ta thực lực đích xác là lớn nhất
trong ngũ quốc, nhưng muốn chân chính để cho ngũ quốc quy nhất, chỉ sợ
không phải chuyện dễ.”
“Hành sự tại nhân! Ánh mắt Bản Tôn từ trước đến giờ không có sai,
ngươi là người có tiềm lực này, Bản Tôn tin tưởng ngươi nhất định sẽ
thành công.”
Ánh mắt hai nam nhân ở giữa không trung đột nhiên chạm vào nhau, trong mắt lẫn nhau đều thấy hào quang lóng lánh khác thường.
Nâng chén, chè chén, hết thảy đều ở trong đó.
Vân Khê thật vất vả mới tỉnh lại, phát hiện mình một mình nằm ở trong cung điện trống rỗng, bên cạnh lại không có người, trong lòng không
khỏi dâng lên một cỗ mất mát.
Chuẩn bị xong, khi nàng đi ra khỏi cung điện , lúc này mới phát hiện màn trời đã giáng xuống.
“Ta ngủ đã bao lâu rồi a?” Nàng có chút kinh ngạc, ngày hôm nay tại sao lại tối rồi?
Cung nữ chờ đợi ở cung bên ngoài điện tiến lên, hồi bẩm nói: “Phu
nhân, ngài đã ngủ cả ngày. Long tôn chủ vẫn phụng bồi ngài, nhưng vừa
mới rời đi , hiện tại đang cùng hoàng thượng cùng nhau dùng bữa tối a.”
“Ngủ cả ngày?” Vân Khê vỗ vỗ cái gáy của mình, nàng làm sao có thể
ngủ như vậy? Bất quá, toàn thân khí lực cũng là khôi phục không ít,
tinh lực cũng càng dư thừa.
“Dẫn ta đi gặp bọn họ.” Nói tới, bụng của nàng cũng trống không.
Lúc Vân Khê cất bước đi vào Thực điện, Long Thiên Tuyệt cùng Đông
Phương Vân Tường hai người đã uống không ít rượu, đều có chút ít men
say.
“Khê Nhi, nàng đã tỉnh, đến nơi này với ta!” Long Thiên Tuyệt hướng
về phía nàng đưa tay ra, cũng không biết có phải bởi vì cảm giác say
dâng trào, hắn cười đến đặc biệt mị hoặc.
Vân Khê hướng Đông Phương Vân Tường gật đầu, liền cất bước đi tới bên cạnh Long Thiên Tuyệt ngồi xuống, đưa tay dò xét khuôn mặt hắn hơi có
vẻ hồng nhuận, nàng cười nói: “Chuyện gì cao hứng như vậy, uống nhiều
rượu như thế?”
Vân Khê hiểu rõ hắn, ngày thường hắn không phải là người yêu thích uống rượu.
“Không có gì, cùng Đông Phương huynh trò chuyện với nhau thật vui,
cho nên uống nhiều mấy chén.” Hắn tự tay đem nàng ôm vào lòng, cảm giác
say nồng đậm phả vào trên mặt của nàng, nhắm trúng Vân Khê nghiêng đầu
trốn đi.
“Ngạt thở! Chàng ngồi xa một chút.”
“Ngạt thở sao? Ta làm sao không cảm thấy?” Long Thiên Tuyệt hít lỗ mũi, ở trên người nàng ngửi hồi lâu, cuối cùng vẫn rất nghiêm túc lắc
đầu nói, “Một chút cũng không ngạt thở, Khê Nhi của ta thơm nhất.”
Bẹp một tiếng giòn vang, người nào đó nhân cơ hội trộm hương một cái.
Vân Khê rất im lặng, ai bảo hắn ngửi thấy trên người nàng chứ?
“Chàng không phải đã uống rượu say chứ?”
Long Thiên Tuyệt vung tay lên, dũng cảm nói: “Làm sao có thể? Muốn
say cũng là hắn say trước! Phu quân nàng tửu lượng a làm sao có thể thua hắn?”
“Vậy cũng chưa chắc?” Đông Phương Vân Tường hai gò má mang theo một
mạt say hồng, hướng thái giám hầu hạ hai bên vẫy vẫy tay, nói, “Nhanh
lên một chút châm thêm rượi cho Long tôn chủ! Trẫm hôm nay sẽ cùng hắn
đọ tửu lượng, để thấy ai có thể chống tới cuối cùng!”
“Long Thiên Tuyệt, trẫm nói cho ngươi biết, luận võ công có lẽ trẫm
so ra kém ngươi, nhưng bàn về tửu lượng, trẫm tất nhiên sẽ không thua
ngươi!”
“Tốt! So thì so! Bản Tôn hôm nay sẽ cùng ngươi thống khoái tỉ thí một phen, chúng ta không say không về!”
Điên rồi! Hai người này nhất định là say!
Vân Khê vội vàng ngăn trở thái giám đang muốn rót rượu cho hai
người, hướng hắn về phía cửa phất tay một cái, ý bảo nói: “Các ngươi đều lui ra đi, ai cũng không được rót thêm rượu cho bọn họ.”
Bọn thái giám do dự, đánh không lại ánh mắt uy hiếp của Vân Khê, không thể làm gì khác hơn là nghe lệnh.
“Khê Nhi, đừng lo lắng! Ta không có say. . . . . .” Long Thiên Tuyệt
ôm nàng, cười vui cởi mở, “Nàng nhìn! Ta còn nhận được nàng, biết nàng
là Khê Nhi, thê tử của ta.”
Vân Khê bất đắc dĩ trừng hắn, nàng cũng phân không rõ hắn rốt cuộc là say thật hay giả say.
“Đông Phương, ta xem sắc trời cũng không sớm, chúng ta sẽ không quấy
rầy. Tiểu Mặc còn đang ở phía ngoài, chúng ta nếu chậm chạp không trở
về, hắn sẽ sợ hãi .”
Đông Phương Vân Tường mắt say lờ đờ mê ly, nhưng thần trí vẫn rất rõ
ràng : “Không có chuyện gì! Trẫm sẽ cho người đón Tiểu Mặc vào, người
một nhà các ngươi sống trong cung thêm mấy ngày.”
“Cái này không thích hợp.” Vân Khê đang suy nghĩ làm sao từ chối hắn
cho nhã nhặn, nhưng bên này Long Thiên Tuyệt đứng lên, thuận thế cũng
đem nàng từ chỗ ngồi kéo lên .
“Hoàng cung mặc dù tốt, cũng không như phía ngoài trời cao biển rộng, tự do tự tại, ý tốt của Đông Phương huynh chúng ta tâm lĩnh. Khê Nhi,
chúng ta đi thôi, Tiểu Mặc cũng sẽ nhớ phụ thân cùng mẫu thân của hắn.”
Long Thiên Tuyệt dưới chân lảo đảo , hắng giọng cười một tiếng, lực
mạnh đem Vân Khê ôm thật chặt vào trong ngực, biểu thị công khai quyền
đoạt lấy của hắn. Lay động thoáng một cái ôm nàng, hướng ngoài điện đi
ra.
Vân Khê khoác lên người hắn, bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là hướng Đông Phương Vân Tường áy náy cười một tiếng, dìu lấy hắn đi ra
khỏi cung điện.
“Vân. . . . . .” Đông Phương Vân Tường cũng đi theo muốn đứng lên, ai ngờ thân hình thoáng một cái, lại lần nữa ngồi trở về. Đưa mắt nhìn hai người từ từ biến mất ở ngoài cửa điện, hắn tự giễu lắc đầu cười khổ,
muốn đi , sớm muộn gì cũng đi, hắn cần gì mạnh mẽ giữ lại đây?
Nâng chén, tiếp tục một mình nâng ly, nhất túy giải thiên sầu!
Dưới ánh trăng như nước, thân ảnh một đôi nam nữ lung la lung lay đi
trên đường cái, bóng dáng kéo dài trên mặt đất khi thì sang đông khi thì sang tây, lúc quẹo trái lúc ngã phải.
Vân Khê cố hết sức dìu lấy Long Thiên Tuyệt, thân thể của hắn phần
lớn lực lượng đều rơi vào trên người của nàng, hại nàng bước đi không
yên, chỉ có thể đi theo hắn cùng nhau lung lay.
“Chàng rốt cuộc uống bao nhiêu rượu? Làm sao say thành như vậy?”
Khuôn mặt tuyệt mỹ của Long Thiên Tuyệt phóng đại trước mặt Vân Khê,
ánh mắt hắn hơi ai oán nói: “Khê Nhi, ta lần nữa nói cho nàng biết, ta
không có say! Nàng nói ta uống rượu say, ta liền. . . . . .”
“Chàng liền như thế nào?” Vân Khê hướng hắn trừng nhẹ, hắn còn dám đối với nàng vận dụng bạo lực a ?
Long Thiên Tuyệt hắc hắc cười ngây ngô một tiếng, một ngón tay thon
dài rơi xuống môi của nàng, cong môi nói: “Ta liền. . . . . . Ta liền
hôn nàng! Ta ở trên đường cái hung hăng hôn nàng, để cho tất cả mọi
người nhìn thấy, nàng là nữ nhân của Long Thiên Tuyệt ta, ai cũng không
thể mơ ước!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Khê lập tức bị trát một tầng mật ong, tức
giận đập hắn mấy cái, không hiểu nổi hắn đến tột cùng là bị cái gì kích
thích.
“Nàng không tin?” Long Thiên Tuyệt hí mắt, che dấu vẻ tinh quang, hai tay vòng qua thân thể của nàng, nhìn thẳng nàng, tiếp tục hộc ra mùi
rượu nói, “Nàng dám không tin ta? Ta đây liền chứng minh cho nàng xem!”
“Ngô!” Vân Khê còn không kịp né tránh, đã bị hắn hung hăng hôn, khí thế bá đạo, nhưng vẫn ôn nhu triền miên hôn.
Vân Khê bất tri bất giác liền hãm sâu đi vào.
May mà trên đường cái, người đi đường cũng không nhiều, nếu không Vân Khê thật xấu hổ muốn chết.
Long Thiên Tuyệt uống rượu say, so sánh với ngày thường còn muốn bá
đạo hơn, nhưng cũng rất khả ái, Vân Khê phỏng đoán, hắn hơn phân nửa lại là uống chút ít dấm rồi.
Vân Khê xụi lơ ở trong nụ hôn sâu triền miên của Long Thiên Tuyệt,
suýt nữa không thở nổi, thật vất vả hô hấp đến không khí tự do, nàng đấm nhẹ Long Thiên Tuyệt, sẳng giọng: “Chàng hôm nay rốt cuộc là làm sao?
Đang êm đẹp, tại sao lại uống rượu, còn say rượu giở trò?”
“Ta đã nói với nàng rồi, ta không có say!” Long Thiên Tuyệt ngoan
cường trả lời, hai mắt còn sáng quắc nhìn chằm chằm đôi môi đỏ tươi
khác thường của nàng, chưa cảm thấy đủ.
“Tốt, chàng không có say!” Vân Khê tin hắn mới là lạ, mắt thấy hắn
lại muốn cúi đầu tới hôn nàng, Vân Khê vội vàng đưa tay che lên cái
miệng của hắn. Nàng cũng không quên, nơi này là giữa đường cái a.
“Ngoan, đừng làm rộn! Chúng ta nhanh lên một chút trở về quán trọ, Tiểu Mặc vẫn chờ chúng ta đấy.”
Long Thiên Tuyệt kéo xuống tay nàng, đột nhiên dùng sức, đem nàng
nặng nề ôm vào trong ngực của mình, nỉ non nói: “Khê Nhi, nàng cũng đã
biết mấy ngày nay ta đã bao nhiêu lo lắng không? Khi tỉnh lại trên mặt
đất địa cung, không có nhìn thấy nàng, ta lo lắng nàng xảy ra chuyện. Ta lo lắng hơn cả là người tìm được nàng không phải là ta, mà là Hách Liên Tử Phong, ta sợ hắn mang theo nàng một mình đến Long Tường đại lục, như vậy ta sau này cũng sẽ không thấy được nàng. . . . . .”
Vân Khê đáy lòng đau xót, từ trước đến giờ hắn bễ nghễ thiên hạ, tự
tin ngạo nghễ, trong lòng lại có nhiều bất an như vậy, mà chút ít bất an kia, cũng là bởi vì nàng, nàng làm sao có thể không cảm động?
“May là, may là để cho ta tìm thấy nàng trước! Không phải là Hách
Liên Tử Phong, cũng không phải là Đông Phương Vân Tường. . . . . .”
“Khê Nhi, nàng biết không? Ta không thích bọn họ, thật rất không
thích. . . . . . Không thích nàng gặp lại bọn họ, không thích nàng gặp
lại cười với bọn họ, thậm chí không thích nàng quen biết bọn họ. . . . . . Nàng nói ta như vậy, có phải quá mức bá đạo hay không?”
Tay hắn ôm Vân Khê thu lại càng chặt, giọng điệu nói chuyện càng giống một đứa bé.
Lệ quang dưới đáy mắt Vân Khê chớp động, bây giờ hắn, quả thật có
chút bất đồng, lời nói mang tính trẻ con, lại làm cho nàng cảm thấy vô
cùng trân quý. Hắn đã từng nói, ở trước mặt của hắn, nàng có thể không
cần kiên cường. Giống như trước , nàng cũng hi vọng, ở trước mặt nàng,
hắn có thể tan mất tất cả ngụy trang, đưa một mặt chân thật nhất hiện ra trước mặt nàng. Bất kể là bá đạo , xảo trá, hay là giàu có ngây thơ
chất phác, nàng đều thích, cũng càng thêm quý trọng tính tình chân thật
của hắn.
Bởi vì chỉ có như vậy, nàng mới cảm thấy hai người tâm ý hoàn toàn tương liên .
“Chàng vốn rất bá đạo, Long Thiên Tuyệt mà không bá đạo, ta ngược lại không thích a!” Vân Khê cười khẽ.
Long Thiên Tuyệt hài lòng nghéo môi một cái, giọng nói bá đạo: “Vậy
nàng đáp ứng ta, sau này ngoài ta ra không cho nàng để ý tới nam nhân
khác, không cho theo chân bọn họ nói chuyện, không cho nhìn bọn họ, lại
càng không được cười với bọn họ!”
Vân Khê thấy buồn cười: ” Vậy Tiểu Mặc có tính hay không?”
“Ừ. . . . . . Tiểu Mặc ngoại lệ.”
” Vậy Thiên Thần thì sao?”
“Không cho!”
“Vậy nghĩa phụ thì sao?”
“Không cho!”
” Vậy tiểu Hiên Tử thì sao?”
“Cũng không cho!”
” Vậy. . . . . .”
Long Thiên Tuyệt đột nhiên tức giận rống lên tiếng: “Chết tiệt! Làm sao nàng biết nhiều nam nhân như vậy?”
Vân Khê hoàn toàn hết chỗ nói rồi, nam nhân uống rượu say quả nhiên
không thể nói lý, bất quá trong lòng vẫn ấm áp, và vô cùng ngọt ngào như cũ. Nếu không phải thật lòng yêu nàng, yêu đến tận xương tủy, hắn như
thế nào có thể ăn dấm chua với nhiều người như vậy?
Bờ môi nở nên một chút cười khẽ, Vân Khê lai tiếp tục nói: “Vậy phụ thân ta thì sao?”
“Không cho, không cho!” Long Thiên Tuyệt khẩu khí thập phần kiên quyết.
“Vậy Long Thiên Tuyệt thì sao?”
Long Thiên Tuyệt không chút nghĩ ngợi, liền phủ quyết nói: “Không cho, không cho, đều không cho!”
“Ha ha ha ha. . . . . .” Vân Khê thoải mái cất tiếng cười to, hắn rốt cục trúng kế, “Sao, ta hình như chính tai nghe được, là chính chàng
nói, sau này ta không bao giờ … cùng nói chuyện với Long Thiên Tuyệt,
không bao giờ … nhìn Long Thiên Tuyệt, không bao giờ … sẽ đối với hắn
cười nữa.”
“Tiểu bại hoại! Nàng gạt ta?” Long Thiên Tuyệt ra vẻ tức giận, đem
nàng khiêng lên, đặt tại trên vai, thân ảnh lung la lung lay, tại chỗ
đảo quanh.
Vân Khê bị hắn làm sợ hết hồn, hiện tại hắn là một người say, động tác yêu cầu khó khăn cao như vậy, thật sự là quá nguy hiểm.
“Mau buông ta xuống! Cẩn thận đem ta quay đến hôn mê, không đúng, là đem chính chàng quay hôn mê. . . . . .”
“Ha ha ha ha. . . . . . Tiểu bại hoại! Nàng cho rằng chỉ có nàng biết đùa bỡn sao? Nói cho nàng biết, ta cũng vậy đang gạt nàng, ta căn bản
cũng không có say!”
Long Thiên Tuyệt nghiêm thân hình, bước đi ổn định, cũng không thấy
bộ dáng đi lại tập tễnh lúc nãy nữa. Hắn cười lớn, cười vui vẻ cởi mở mà dũng cảm, ở giữa bầu trời đêm, đánh thẳng đến lòng người, bao phủ đêm
tối tịch liêu này.
Trong bóng tối cuối phố, có bóng người núp lạ, xa xa mà đứng, giống như là đang đợi người nào đó.
Bóng đêm càng ngày càng sâu, trên đường cái người đi đường cũng càng ngày càng ít.