Chân trời vài đám mây nhàn nhạt bay, dãy núi hợp với dãy núi.
Một cái nhìn lại, toàn cảnh là màu xanh biếc.
Chỉ tiếc, mùa thu đến rất gần, màu xanh biếc trước mắt này rất nhanh sẽ bị bao phủ trong gió thu.
Nơi này cách Long Vương cốc vài trăm
dặm, trong dãy núi tại một chỗ bên sườn núi, Vân Khê nghiêng người dựa
vào một khối nham thạch, miễn cưỡng ngồi dựa vào, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hít thở, nàng mơ hồ còn có thể nghe thấy hơi thở thuộc về biển cả.
Nơi này, cách biển không xa?
Cách yến hội của gia tộc Bắc Thần, đã qua ba ngày.
Trong ba ngày này xảy ra rất nhiều chuyện, nghe nói ngày đó ở yến
hội, những kẻ cao thủ vạn năm đánh lén Tử Yêu đã chết một nửa. Gia tộc
của bọn họ bị Tử Yêu điên cuồng trả thù, phàm là gia tộc từng tham dự
vào cuộc đại chiến vây bắt Tử Yêu vạn năm trước, toàn bộ đều bị giết
sạch, trong đó cũng bao gồm Long gia.
May mà Các chủ đã dự đoán trước, quyết định thật nhanh, bỏ qua cơ
nghiệp Long gia, để bảo vệ tinh anh cùng huyết mạch của Long gia.
Trải qua hai ngày đi đường, dưới sự hướng dẫn của Các chủ, bọn họ đi
vào trong núi sâu cách Long Vương cốc vài trăm dặm. Sở dĩ lựa chọn tới
chỗ nầy, có hai nguyên nhân chủ yếu, thứ nhất, nơi này gần Long Vương
cốc, một khi có người của gia tộc Bắc Thần truy kích đến, đại chiến nổ
ra, nhất định sẽ kinh động đến Long Vương cốc Long Vương và Long Hậu.
Long gia và Long Vương cốc bao nhiêu năm nay đều có chút qua lại, hơn
nữa lại vì Tiểu Bạch, Long Vương Long Hậu có thể ra tay trợ giúp, để
tránh Long gia bị hủy diệt. Thứ hai, nơi này đồng thời cũng gần với
thánh địa bí mật của Nội tông của Vân tộc, cũng là mục đích quan trọng
của chuyến đi này của bọn họ……
Thánh địa của Nội tông của Vân tộc là một chỗ cực kỳ bí ẩn, trên đời
chưa có người biết được, nhưng trong tay bọn họ có Vân Huyên đã từng ở
đó, cho nên, muốn tìm được vị trí chính xác của Nội tông của Vân tộc,
không phải là vấn đề khó khăn!
Nếu không phải từ trong miệng Vân Huyên nghe được, Vân Khê hoàn toàn, sẽ không nghĩ tới, vị trí chân chính của Nội tông của Vân tộc, tọa lạc
phía bên phải của Đông Hải trên một mảnh Hải Vực, hơn nữa cái hải vực
này, nàng không xa lạ gì, hải vực này đúng là lối đi thông từ đại lục
Ngạo Thiên đến đại lục Long Tường. Nói cách khác, vị trí của Nội tông
của Vân tộc, cách nơi này chắc cũng không xa.
Điểm mấu chốt là, bọn họ từng từ đại lục Ngạo Thiên đến đây, hiểu rất rõ hải vực này, nàng thật không ngờ, mới không tới hai năm, bọn họ lại
một lần nữa trở lại cái hải vực này.
Nhớ lại chuyện năm xưa, mí mắt Vân Khê càng ngày càng nặng, cơn buồn ngủ từ từ kéo đến.
Mơ mơ màng màng, nàng lại tới đến nơi nơi đó một mảnh sương mù thần
bí, lần này, sương mù xung quanh tựa hồ giảm đi rất nhiều, trong lúc mơ
hồ, nàng chỗ sâu nhất trong đám sương mù đó, có bóng người đang đứng ở
đó, nàng chỉ thấy rõ một bóng lưng…… Đó là một bóng lưng cô gái.
Nàng là ai?
Tại sao lại xuất hiện ở nơi này?
Vân Khê tò mò cất bước tiến lên, vạch ra một tầng tầng sương mù, bóng lưng từ từ rõ ràng, nàng nhìn thấy chủ nhân tấm lưng kia khẽ chuyển
động, tựa hồ muốn xoay người lại……
Vòng vo, vòng vo, nàng cũng nhìn thấy mặt của đối phương…… Đột nhiên, có người lay thân thể của nàng, nàng đột nhiên thức tỉnh.
Mở mắt ra, bóng lưng thần bí trong sương mù biến mất, thay vào đó là
khuôn mặt tuấn tú nhỏ bé của nhi tử mang theo tò mò và lo lắng .
“Mẫu thân, người không sao chứ? Bộ dáng ngủ vừa rồi của người, thật
kỳ quái.” Tay nhỏ bé ở trước mắt nàng quơ đi quơ lại, chân mày của bé
nhíu lại, vẻ mặt rất lo lắng đánh giá nàng.
Vân Khê lắc lắc đầu, nàng lại ngủ quên sao? Thật đáng chết! Khó trách lại xuất hiện một màn trong mơ như vừa rồi, chẳng qua là, cô gái trong
sương mù kia đến tột cùng là người nào? Vì sao mỗi một lần nàng đi vào
giấc mộng, nhìn qua cảnh tượng cũng không giống nhau?
Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?
“Mẫu thân? Mẫu thân?” Tay nhỏ bé ở trên má nàng hung hăng nhéo một
cái, Vân Khê đột nhiên cảm thấy đau, đưa mắt, tức giận nhìn về phía nhi
tử. Cầm lấy hai tay nhỏ bé của nó, Vân Khê mỉm cười nói: “Mẫu thân mới
vừa thất thần thôi, cũng không có chuyện gì.”
Cái miệng anh đào nhỏ nhắn hơi vểnh lên, Tiểu Mặc không hề chớp mắt
nhìn chăm chú nàng, hai mắt nhìn thẳng đến chỗ sâu nhất trong đôi mắt
của nàng, ánh mắt cơ trí mà nhạy cảm, càng lúc càng giống phụ thân của
nó, giống như là có thể nhìn thấu tâm sự của nàng, nàng từ từ cảm thấy
chột dạ.
“Tiểu Mặc, tại sao lại nhìn chằm chằm mẫu thân như vậy? Mới chia tay
mấy ngày nhi tử đã nhớ mẫu thân như vậy sao?” Vân Khê cố ý nói giọng
trêu trọc, muốn dời đi lực chú ý của nhi tử.
“Mẫu thân, người đang nói dối con!” Tiểu Mặc vẻ mặt hết sức nghiêm túc, giống như là bắt được nhược điểm gì của nàng.
“Tiểu tử thúi, mẫu thân nói dối con làm gì? Không có lễ phép!” Vân
Khê tức giận vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nó, nhìn bộ dáng giống như Thẩm Phán
của nó, thật giống như nàng phạm sai lầm gì.
“Người không lừa được con, người có nói dối hay không, con nhìn một
cái là có thể biết được.” Tiểu Mặc phe phẩy ngón tay út, thần thần bí
bí.
“Vậy con nói xem, tại sao mẫu thân muốn nói dối, mẫu thân nói dối đối với con, có ích lợi gì?” Vân Khê hỏi ngược lại, đưa tay kéo nó đến
trước mặt, ôm vào trong ngực.
Tiểu Mặc bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, suy nghĩ một chút: “Con cũng
không biết, nhưng dù sao con cũng khẳng định mẫu thân đang che giấu con
chuyện gì đó. Chẳng phải chúng ta đã nói, không giấu diếm với nhau bất
kỳ chuyện gì sao, mẫu thân một mình người không giữ lời hứa.”
Vân Khê hơi ngẩn người, sau đó nở nụ cười thoải mái, sờ sờ đầu nhỏ
của nhi tử: “Mẫu thân sai lầm rồi, mẫu thân đúng là nói dối con. Mới vừa rồi mẫu thân quá mệt mỏi, cho nên không cẩn thận ngủ thiếp đi. Hiện tại chính là thời điểm gian nan nhất của Long gia, tất cả mọi người đều lo
lắng cho tiền đồ của Long gia, mẫu thân ở nơi này ngủ, chuyện này nghĩ
như thế nào cũng rất kỳ cục, mẫu thân là sợ có người quở trách mẫu thân, cho nên mới nói dối.”
“Mẫu thân thoạt nhìn rất mệt mỏi……” Tay nhỏ bé mềm nhũn xoa mi tâm
của nàng, Tiểu Mặc đau lòng nhìn mẫu thân, đột nhiên đứng dậy, tiểu bộ
dáng chặn lại tầm mắt Vân Khê. Hai tay nó vươn ra, đặt lên đầu vai của
nàng, một chút một chút xoa bóp nắn vai cho nàng.
Vân Khê cảm giác độ mạnh yếu không lớn không nhỏ ở trên vai mình,
trong lòng ấm áp, ai nói chỉ có con gái yêu mới biết đau lòng mẫu thân,
có nhi tử hiểu biết, cũng rất biết thương yêu mẫu thân.
“Ca ca, ca đang làm cái gì vậy? Huyên Huyên cũng muốn chơi!” Đi theo
Long Thiên Tuyệt mà đến Tiểu Nguyệt nha thấy ca ca ở đang là cái gì đó ở trên người mẫu thân, bé cũng muốn bắt chước.
“Tiểu Huyên Huyên, muội đấm bóp chân cho mẫu thân, nhớ nhẹ một chút, mẫu thân đang rất mệt mỏi.”
“Dạ.” Tiểu Nguyệt nha rất vinh quang đón nhận nhiệm vụ, huynh muội
hai người lúc lên lúc xuống, vì mẫu thân phục vụ. Tay nhỏ bé độ mạnh yếu vừa mềm vừa nhẹ, uyển chuyển như gãi không đúng chỗ ngứa, trong cái
miệng nhỏ nhắn cũng là hừ a hừ a kêu chịu khó.
Vân Khê khóe môi cong lên, cười đến thật mỹ mãn, có nhi tử và nữ nhi
phục vụ nàng, vui vẻ tựa như thần tiên a! Long Thiên Tuyệt nhìn ở một
bên, cũng nhịn không được hâm mộ.
“Mệt mỏi? Thần sắc của nàng làm sao càng ngày càng kém, mấy ngày nay
không có ngủ ngon sao?” Long Thiên Tuyệt, ngồi ở bên cạnh nàng, đưa tay
mơn trớn mí mắt càng ngày càng thâm đen của nàng, đáy mắt xẹt qua đau
lòng, “Thừa dịp hiện tại tất cả mọi người ở đây nghỉ ngơi, nàng hãy ngủ
một giấc, ta cùng bọn nhỏ sẽ coi chừng dùm nàng, nàng hãy an tâm ngủ đi, không cần nghĩ ngợi nhiều, ngoan ——”
Lời nói an ủi mềm nhẹ ôn nhu của phu quân, khiến cho đáy lòng Vân Khê đau xót, nàng không phải bời vì ngủ không ngon, ngược lại là bởi vì
nàng một khi đã ngủ sẽ không thể tỉnh lại, cho nên mới không dám dễ dàng ngủ.
Vì để cho hắn an tâm, Vân Khê nhắm hai mắt lại, cả người dựa vào đầu vai của phu quân, làm bộ ngủ.
Long Thiên tuyệt đối với nhi tử và nhi nữ đưa ngón tay đặt lên miệng, thấp giọng nói: “Các con đi nơi khác chơi đi, để cho mẫu thân các con
yên tĩnh nghỉ ngơi một lát.”
Tiểu Nguyệt nha học theo bộ dáng của phụ thân, đưa ra một ngón út, đưa lên miệng: “Ca ca, chúng ta không nên ầm ĩ đến mẫu thân.”
“Vậy chúng ta đi nơi khác chơi đi.” Tiểu Mặc cầm tay của muội muội, dẫn bé đi nơi khác.
Gió núi tiếp tục thổi nhẹ, khắp mọi nơi yên tĩnh lại.
Vân Khê nhẹ nhàng hô hấp, trong đôi mắt từ từ cảm thấy ẩm ướt. Càng
cảm nhận được hạnh phúc, nàng càng sợ mất đi, nhưng nếu lời tiên đoán
kia thật sự biến thành sự thật, nàng nên làm cái gì bây giờ? Thiên Tuyệt cùng hai đứa bé nên làm cái gì bây giờ?
Nghĩ tới, nàng không nhịn được đưa tay, ôm lấy Long Thiên Tuyệt, ôm
hắn thật chặt, đem toàn bộ nước mắt trong đôi mắt bôi trên vạt áo trước
ngực của hắn.
Không muốn làm cho phu quân nhận thấy được sự thất thố của mình, nàng chỉ muốn ôm phu quân thật chặt, cảm nhận hơi ấm của phu quân.
Long Thiên Tuyệt nhẹ nhàng nở nụ cười, thấy nàng như thế, liền đem nàng kéo vào trong ngực mình thật sâu.
Hương vị của biển xen lẫn mùi vị của gió núi, nhẹ nhàng mà vuốt ve
hai người, để lại một bức tranh tuyệt đẹp chỉ thuộc về hai người.
Khoảnh khắc, vĩnh hằng!
“Các chủ tới.”
Dưới chân núi, có người gào to, mọi người từ trên núi dưới chân núi đều bắt đầu hướng sườn núi tập trung lại.
Vân Khê rất nhanh cũng đi theo Long Thiên Tuyệt tới gặp Các chủ.
“Các chủ, tình huống thế nào?” Long Thiên Tuyệt hỏi.
Các chủ mặc dù trên người bị trọng thương, lão vẫn kiên trì muốn đích thân đi trước dò thăm tin tức: “Người Bắc Thần đã lui đi, ta nghĩ bọn
họ cũng là bị Long Vương Long Hậu uy hiếp, không dám xâm nhập Long Vương cốc.”
Nói xong, lão nhẹ nhàng thở dài, từ trước đến giờ lão vẫn luôn vân đạm phong khinh (thản nhiên), lại chỉ trong phút chốc già đi mười mấy tuổi, sự tang thương nhiễm bạc mái tóc của lão.
“Các chủ, quyết định của ngài rất đúng, nếu ngài không quyết định
thật nhanh, cả Long gia chúng ta sợ là cũng đã khó giữ được.” Long Thiên Tuyệt biết rõ Các chủ trong lòng đau, không nhịn được lên tiếng an ủi.
Các chủ khoát tay áo, đưa mắt nhìn về phía Long Vương cốc: “Long
Vương Long Hậu giờ phút này hẳn là cũng biết toàn bộ đại lục phát sinh
biến cố nghiêm trọng đi, không biết bọn họ sẽ phản ứng như thế nào.”
Long Thiên Tuyệt ánh mắt trầm xuống, thật ra thì hắn cũng không rõ
chuyện này, bởi vì dù sao đây cũng là tranh đấu giữa loài người bọn họ,
không nên đem kéo Long Tộc vào, bởi vì bọn họ cũng có chuyện muốn làm
muốn bảo vệ, một khi bị kéo vào vòng tranh đấu này, hậu quả không thể
tưởng tượng nổi.
“Bất kể bọn họ lựa chọn như thế nào, lần này, chúng ta xa độ biển sâu( ý nói rơi vào hoàn cành nguy hiểm), đi Nội tông của Vân tộc, sinh tử chưa biết, trước khi đi vẫn muốn kêu
gọi bọn họ một tiếng, ít nhất chúng nó cũng có thể hỗ trợ Long gia chúng ta một chút.” Vân Khê nói.
Long Thiên Tuyệt gật đầu, đồng ý quan điểm của nàng.
Trong lúc hai vợ chồng bàn bạc, khi nào đi Long Vương xin hỗ trợ thì
Long Vương và Long Hậu cũng nhận được tin tức người của Long gia đã đi
tới vùng phụ cận của Long Vương cốc.
Nhóm Thần long tập hợp, mời tham dự đại hội.
Nhóm Thần long cứ ở cùng nơi với nhau lại ồn ào nhốn nháo rì rầm to
nhỏ, hội trường không thể dùng từ hỗn loạn bình thường mà hình dung
được.
“Ta gần đây phát hiện một loại trái cây mới ở ngọn núi phía nam, mùi
vị thật sự không tệ đâu, có rảnh rỗi ta dẫn ngươi đi nhìn một chút, bảo
đảm ngươi nhất định thích.”
“Long ca, huynh đạt đến trình độ nào rồi! Lần tới ta thấy thứ tốt,
nhất định sẽ chia sẻ cho huynh. A, đúng rồi, chúng ta nên nói nhỏ giọng
một chút, cũng đừng nói cho những Thần long khác.”
“Long Muội, ngươi yên tâm đi, trừ ta, ai cũng không biết những trái cây mới kia đang ở ngọn núi phía nam……”
“Long ca, ngươi đối với ta thật sự là quá tốt.”
“Long Muội, ngươi gần đây Long Lân (vảy rồng) càng ngày càng đẹp, ta có thể sờ thử được không?”
“Long ca, ngươi đã sờ rồi……”
Thanh Long trưởng lão thay thế vị trí của Hoàng Kim cự long Đại
trưởng lão, ở chỗ này chủ trì hội nghị, nghe nhóm Thần long đang tám
chuyện sôi nổi, lão rất là nhức đầu, hướng về phía nhóm Thần long phun
vài hớp bạch khí, lão cất giọng nói: “Tất cả mọi người hay cho ý kiến,
hiện tại người Long gia đi tới Long Vương cốc ta nánh nạn, chúng ta rốt
cuộc có nên huy động cao thủ trợ giúp bọn họ hay không?”
Nhóm Thần long đang rì rầm tám chuyện với nhau rốt cục yên tĩnh lại,
nhìn lẫn nhau, bọn họ cũng là một đám Thần long vui vẻ, cuộc sống ở Long Vương cốc, không buồn không lo, làm gì có thời gian suy nghĩ vấn đề sâu xa như vậy? Mọi người đem ánh mắt quăng hướng Long Vương Long Hậu, loại chuyện đại sự như thế này, từ trước đến giờ vẫn do Long Vương Long Hậu
quyết định, bọn họ chỉ cần làm theo là được rồi.
Cũng không biết là có phải do khí trời, hay là do mùa giao phối đến,
gần đây trên người Long Vương thỉnh thoảng tản mát ra long tức (tức: hơi thở) cường đại, mỗi lần như vậy đều khiến cho Long Hậu trong lòng ngứa ngáy khó nhịu.
Mà hiện tại, nửa cái long thân của Long Hậu cơ hồ quấn quanh ở trên
người Long Vương, một chút một chút cọ, vẻ mặt rất là say mê.
Ánh mắt của nhóm Thần long đột nhiên phóng tới, khiến cho vẻ mặt say mê ( nguyên gốc: động dục) của Long Hậu lập tức nghiêm chỉnh, trợn mắt, đảo quanh một vòng hù ngã một mảng lớn.
“Các ngươi không có đầu óc sao? Bây giờ bảo các ngươi phát biểu ý
kiến, xem chúng ta nên làm cái gì? Một đám Long ngu xuẩn, nuôi các
ngươi, không bằng nuôi một đám heo, ít nhất còn có thể làm thịt để ăn!”
Nhóm Thần long yếu ớt rụt cổ, Long Hậu thật hung dữ nga, gần đây tính tình của Long Hậu tựa hồ cũng không tốt lắm, bọn họ có thể hiểu được,
từ xưa đến nay Thần long một khi chưa thỏa mãn dục vọng thì tính tình
rất đáng sợ, chớ nói đến rồng vạm vỡ vô song như Long Hậu.
“Vương Hậu, bây giờ là thời điểm bàn bạc chuyện đại sự……” Long Vương ôn hòa nói.
Long Hậu thay đổi giọng nói hung hãn mới vừa rồi, ngay lập tức như
chú chim nhỏ nép vào người Long Vương gật đầu: “Đại vương anh minh, vậy
người quyết định đi, tất cả mọi chuyện ta nghe theo người.” Giọng nói
mềm mại kia, khiến cho nhóm Thần long vừa nghe thấy Long Lân trên người
rơi đầy xuống đất, Vương Hậu, ngài vẫn nên khôi phục lại con người vốn
có của ngài thì tốt hơn, van xin ngài ——
Long Vương và Long Hậu giờ phút này cũng khôi phục hình dáng giống
nhóm Thần long, như thế khi dung nhập vào bên trong tộc của mình, mới lộ ra vẻ thân thiết, Long Vương trầm ngâm chốc lát, nói: ” Quy củ của Long Vương cốc, nếu không gặp phải uy hiếp diệt tộc, thì Long Vương cốc
tuyệt đối không dễ dàng tham gia vào sự phân tranh của loài người. Từ
trước là như vậy, hiện tại vẫn là như vậy. Long Vương cốc chúng ta khó
có được cơ hội sống sót giữa loài người, được hưởng an bình, một khi đem các tộc nhân kéo vào cuộc chiến đấu, hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Vì hậu duệ của Long Tộc và an nguy của Long Vương cốc, chúng ta quyết
không thể dễ dàng xuất chiến, can thiệp đến cuộc tranh đấu của loài
người.
Long Hậu động tác hơi chậm lại, chần chờ nói: “Nhưng, Long gia cùng
tiểu Long Long nhà chúng ta có quan hệ rất thân thiết, vợ chồng Vân Khê
và Tiểu Mặc đối với tiểu Long Long cũng có ân, hiện tại bọn họ gặp nạn,
chúng ta lại không để ý, tựa hồ có chút không ổn……”
“Vương Hậu nói không sai, về tư, chúng ta nên ra tay giúp đỡ, nhưng
về công, Bổn vương nên vì cả Long Tộc suy nghĩ, không thể dễ dàng đem cả Long Tộc kéo vào trong cuộc chiến này.” Long Vương suy tư chốc lát,
nói, “Không bằng như vậy, chúng ta tạm thời chờ xem thế nào, bắt đầu từ
hôm nay, để cho Thần long ở xung quanh Long Vương cốc dò xét, hơn nữa
còn dò xét thêm năm mươi dặm ở bên ngoài. Kể từ đó, chẳng những có thể
chú ý động tĩnh của Long gia bất cứ lúc nào, cũng có thể tạo thành uy
hiếp nhất định cho đối thủ của Long gia, khiến cho bọn họ không dám tùy
tiện ra tay đối với người của Long gia, chúng ta cũng có thể không cần
quan tâm, không để cho người khác bắt được nhược điểm.”
“Cái chủ ý này tốt! Chúng ta vẫn là hoạt động trong phạm vi của mình, chẳng qua là phạm vi hoạt động lớn hơn một vòng, chưa cùng người Long
gia trực tiếp tiếp xúc, cũng không có theo chân bọn họ tuyên chiến đối
thủ, hoàn toàn không làm trái với quy củ của Long Tộc ta.” Long Hậu vui
thích gật đầu, hướng về phía nhóm Thần long phân phó, “Nhóm Long Ngu
xuẩn, nghe được lời nói của Đại vương chưa? Còn không nhanh chuẩn bị một chút, bắt đầu tuần tra quanh núi?”
“Dạ, Vương Hậu.” Nhóm Thần long sớm thành thói quen hô quát cùng tính tình hay thay đổi của Long Hậu, rối rít nghe theo, quanh co thối lui.
“Chờ một chút!” Long Hậu bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, liền bổ sung,
“Nếu như thấy Tiểu thái tử, hãy nói với nó một câu, phụ vương và mẫu hậu rất nhớ nó, nó ở bên ngoài chơi đủ rồi, thì nhanh chóng về nhà, phụ
vương và mẫu hậu ngày ngày đều mong đợi nó trở về.”
Nghĩ đến tiểu Long Long, Long Hậu nhất thời mẫu tính nổi lên, bên trong Long Nhãn (mắt rồng) hiện lên sương mù rối sau đó nước mắt lạch cạch lạch cạch rơi xuống.
Long Vương thấy thế, lấy long thân cọ cọ nàng, dời đi lực chú ý của
nàng: “Ly biệt rất khổ sở, tiểu Long Long ở bên ngoài chơi mệt mỏi, dĩ
nhiên là sẽ trở về.”
Long Vương trêu chọc không có tác dụng, Long Hậu vì nhi tử sốt ruột, hoàn toàn không có tâm tư nghĩ chuyện khác.
Trong lúc bất chợt, trên bầu trời bay trở về một cái Thần long, hướng về phía Long Vương Long Hậu liên tục ngâm nga.
Bởi vì cấp bậc của nó còn chưa đủ cao, cho nên vẫn không thể mở miệng nói chuyện, chỉ có thể dùng long ngữ nguyên thủy nhất để trao đổi với
Long Vương Long Hậu.
Long Vương vẻ mặt đột biến, cả thân Long lập tức đứng lên: “Ngươi
nói, các ngươi ở Hải Vực của Đông Hải phát hiện rất nhiều xác cá chết
trôi, chúng ta có ba con Thần long uống nước của Đông Hải, đều bị hôn
mê?”
Long Hậu cũng cả kinh, thân thể ngân bạch đứng thẳng lên: “Làm sao
lại phát sinh chuyện cổ quái như vậy? Chúng ta cư ngụ ở nơi này gần vạn
năm rồi, cũng chưa từng gặp qua chuyện kỳ lạ như thế…… Đi, đi xem ba con rồng ngu xuẩn kia một chút!”
Lần này, là Long Hậu phía trước, Long Vương ở phía sau, dẫn theo một bầy Thần long, bay về hướng bờ biển.
Trên bầu trời, mênh mông bao la một đám Thần long, đồng loạt bay về
phía bờ biển, động tĩnh khổng lồ như thế, không muốn kinh động nhóm
người Vân Khê cũng không được.
“Là phụ thân và mẫu thân! Bọn họ hướng phía đông bay đi.” Tiểu Bạch
là kẻ đầu tiên kích động kêu lên, thân thể trắng như tuyết nhảy lên, hóa thành diện mạo thật, nhanh như tia chớp, hướng về phía nhóm Thần long
đang bay đến.
Bay đến nửa đường, nó bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, lập tức đi vòng
vèo trở lại: “Tiểu Mặc Mặc, thiếu chút nữa đã quên ngươi. Ngươi nhanh
đến ngồi trên lưng của ta, ta đưa ngươi đi gặp phụ thân và mẫu thân.”
Xem như nó còn có lương tâm, còn nhớ rõ tiểu chủ nhân của mình.
Tiểu Mặc rất khoái trá đáp ứng, tung người nhảy, nhảy tới trên lưng của nó, đi theo nó, truy đuổi hướng bờ biển.
Long Thiên Tuyệt cùng Vân Khê liếc mắt nhìn nhau, nhận thấy được sự
việc nghiêm trọng, Long Thiên Tuyệt quay đầu đối với Các chủ nói: “Các
chủ, hai người chúng ta đi theo nhìn một chút.”