Vân Khê nhìn yêu nhân từng bước tiến tới gần, áp lực quá lớn khiến nàng không thở nổi, nàng vội vàng gọi Cửu cô cô ra, yêu nhân này căn bản quá mạnh nàng không có khả năng chống đỡ .
“Cửu cô cô, giúp ta!”
Cửu cô cô lần này không có bất kỳ do dự, đầu tiên ra hiện trước mặt Vân Khê sau đó đứng mặt đối mặt cùng yêu nhân.
Sự xuất hiện của nó, làm cho bước chân của yêu nhân thoáng dừng lại.
“Cửu Vĩ Hồ? Ngươi đã thoát khỏi phong ấn bằng cách nào?” Sắc mặt Yêu nhân biến hóa, tức giận đến bậc thốt ra lời, giống như hai người đã quen biết từ lâu lắm rồi.
Cửu cô cô dỏng tai kinh ngạc vừa hất đầu đánh giá, vừa suy tư, thật giống như là nhớ lại chuyện quan trọng gì đó: “Ngươi biết ta?”
Nét mặt của Yêu nhân liền biến sắc lần nữa, bỗng nhiên cười phá lên: “Ha ha ha, thì ra là thương thế của ngươi chưa lành, khó trách ngay cả ta cũng không nhớ được. Cửu vĩ Hồ, ngươi thật là đáng buồn, thậm chí ngay cả người đã đả thương ngươi, ngươi cũng không nhớ được.”
“Ngươi chính là người đả thương ta?” Từ trên đỉnh đầu hiện lên hình dáng ngọn lửa, Cửu cô cô nổi giận, chín cái đuôi của Cửu Vĩ Hồ đồng loạt dựng đứng cao vút, lại là một sức mạnh khủng khiếp uy hiếp trên người Vân Khê ép nàng sắp hít thở không thông.
Thì ra là bọn họ thật sự là kẻ địch.
Cửu cô cô sở dĩ trọng thương, chính là do yêu nhân này ban tặng. . . . . .
“Cửu cô cô, cố gắng lên! Đánh chết yêu nhân kia!” Vân Khê khuyến khích Cửu cô cô cố gắng lên.
Yêu nhân nghe được Vân Khê đối với hắn khiêu khích, trên khuôn mặt anh tuấn nhưng âm tà nhất thời tím lên, ánh mắt phẫn nộ xuyên thấu Cửu cô cô bắn thẳng đến trên người Vân Khê: “Xú nha đầu! Ngươi tên là gì? Ngươi có biết bổn tọa là ai không? Ngươi có biết mình đắc tội người nào chưa?”
Áp lực càng lúc càng mạnh ép trên người Vân Khê, hô hấp của Vân Khê trở nên khó khăn, biết mình đã chọc giận đối phương nhưng mà không cần quản hắn. Dù sao, hắn cũng là sẽ không bỏ qua nàng.
“Ta nói, ngươi là yêu nhân!” Vân Khê không thể sợ hãi hắn, cười lạnh nói: “Nhìn xem chính ngươi đi, người không ra người yêu không yêu ,không phải là yêu nhân thì là cái gì? Gọi ngươi là yêu nhân coi như là khách khí với ngươi rồi, đổi lại bình thường một là nhân loại hoặc là yêu loại, cũng không nhất định nguyện ý thu quái vật nửa người nửa yêu như ngươi!”
“Khê Nhi, chớ nói ——” Hách Liên Tử Phong kéo kéo ống tay áo Vân Khê bởi vì hắn thấy yêu nhân kia bắt đầu nổi giận. Lúc này, hắn ta chỉ cần chụp một chưởng là có thể phân bọn họ ra năm bảy đoạn. …cũng chỉ có hắn là cảm nhận được sự đáng sợ này.
Thật ra thì đáy lòng Vân Khê cũng rất sợ nhưng thua người không thua trận vừa mắng đối phương đồng thời nàng vừa âm thầm thúc dục lực lượng thần khí.
“Xú nha đầu! Ngươi có tin ta hút khô máu của ngươi, sau đó lại xé nát miệng của ngươi không?” Trên mặt yêu nhân tử khí càng tụ càng nhiều, tức giận không ngừng phun ra. Lập tức hướng Vân Khuê công kích, tay phải nhấc lên mở lên tạo ra một hình thể tựa như gương đồng, nhưng so sánh với gương đồng cao hơn rất nhiều.
Hắn hướng về phía gương chiếu chiếu, thần sắc khó lường: “Nhớ năm đó bổn tọa tướng mạo như Phan An, kinh sợ cả tiên phàm, là một anh tài tuấn dật. Nếu không phải những kẻ gọi là chính nghĩa gì đó, mượn danh chính nghĩa một vốn một lời khổ ép bức bách, bổn tọa làm sao sẽ biến thành bộ dạng như hôm nay?”
“Nhất là chủ nhân của ngươi!” Hắn ánh mắt ngoan lệ vô tình bắn về phía Cửu cô cô, “Chính là chủ nhân ngươi hại ta biến thành bộ dạng như hôm nay, người không ra người yêu không yêu! Bất quá, cũng may nàng đã sớm đi trước một bước, rời đi trước nhân thế, chỉ còn ta thắng, ha ha ha. . . . . .”
“Là ngươi hại chết chủ nhân của ta?” Cửu cô cô đối với”Chủ nhân” hai chữ có chút nhạy cảm, mặc dù trí nhớ không có hoàn toàn khôi phục, nhưng là nghe được”Chủ nhân” hai chữ, nó không tự chủ mà xúc động phẫn nộ.
Vân Khê cũng đi theo vễnh tai lắng nghe, có lẽ từ hắn có thể nghe được một chút tin tức liên quan tới Vân Huyên.
Nhưng ngoài dự tính Yêu nhân lại lắc đầu: “Ngươi nói sai rồi, bổn tọa không có hại chết nàng. Bổn tọa kể từ khi biết nàng cùng những cái gọi là chính nghĩa Chi sĩ thì bị đánh trọng thương, vẫn ở chỗ này dưỡng thương, bổn tọa mặc dù không có đi lại thế gian, nhưng mà bổn tọa có tứ đại đệ tử, vẫn đối với bổn tọa trung thành. Bọn họ định kỳ sẽ truyền tin cho bổn tọa, nói cho bổn tọa một chút ít tin tức đại sự phát sinh liên quan tới Long Tường đại lục. Vân Huyên chết đi, ta hiện tại cũng ở đây mấy trăm năm, chỉ tiếc bổn tọa vẫn không tìm được thi thể nàng, cường giả số một của đại lục giống như nàng, cho dù chết rồi, hồn phách nàng cũng sẽ không dễ dàng bị diệt. Nhưng nếu bổn tọa có thể nhận được hồn phách của nàng, đem luyện hóa, như vậy bổn tọa có thể khôi phục đến mười phần công lực như lúc trước, không, phải nói so sánh với lúc trước càng lợi hại hơn!”
“Ý của ngươi là nói, người hại chết Vân Huyên , do khác người? Vậy hắn sẽ là ai? Trừ ngươi ra, cõi đời này còn có ai có thể hại chết Vân Huyên?” Vân Khê ngạc nhiên nói.
“Thối nha đầu, ngươi thật là kiến thức nông cạn?” Yêu nhân lắc đầu một cái, giương mắt, nhìn ra không trung nơi nào đó, tựa như ở hồi ức năm đó ” Cao thủ ở Long Tường Đại lục vượt xa bọn tiểu bối các ngươi có thể tưởng tượng, cao thủ chân chính là không muốn xuất thế , các ngươi hiện tại đã thấy những cao thủ của Đại Gia tộc, bất quá cũng chỉ là chút ít hạng người bình thường mà thôi. Điều mà Cao thủ chân chính theo đuổi đã vượt ra xa danh lợi thế tục, bọn họ theo đuổi chính là hướng tới cuộc sống bất tử. Theo ta được biết, ở Long Tường đại lục có vài địa phương, chính là nơi những cao thủ lánh đời tụ tập tu hành, nếu không phải Long Tường đại lục gặp tai hoạ ngập đầu, thì những cao thủ này là sẽ không dễ dàng xuất thế .”
“Tựa như Vân Huyên, tựa như bổn tọa, cũng là những nhân vật đã đã trải qua vạn năm tang thương, chúng ta ở vạn năm trước cũng đã thành danh, lúc ấy cùng ta thành danh có không ít cao thủ. Chỉ tiếc, bổn tọa lúc ấy trẻ tuổi khí thịnh, tự cho là một thân công phu tu thành vô địch liền muốn xưng bá Long Tường đại lục, việc làm khó tránh khỏi bất công chút ít. Ai ngờ đưa tới giống như Vân Huyên, lại tự xưng cao thủ danh môn chính nghĩa Chi sĩ cùng đi đối phó bổn tọa, bổn tọa không địch lại chúng, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là lấy kim thiền thoát xác(dùng cái chết giả), lừa gạt mọi người, lúc này mới có thể còn sống sót.”
“Bất quá, bổn tọa cũng không để cho những người đi đối phó bổn tọa tốt hơn, bọn họ cả đám bị bổn tọa đánh trọng thương. Vân huyên cũng bị bổn tọa làm suy yếu kinh mạch và nguyên thần, cho dù còn sống, thực lực của nàng cũng không còn như trước.”
Yêu nhân bỗng nhiên cười nói: “Bổn tọa bỗng nhiên nghĩ đến, giết chết Vân Huyên có thể là người nào.”
“Là ai?” Vân Khê vội vàng hỏi.
“Vân huyên chính là thiên tài cao thủ xuất sắc nhất Vân tộc, nàng tư chất thông minh, không tới ba mươi tuổi liền tiếp chưởng ngôi vị cung chủ Vân huyễn điện của Vân tộc. Thử nghĩ, nàng là nhân vật kinh tài tuyệt diễm như vậy nên có bao nhiêu người ngưỡng mộ nàng, ghen tỵ với nàng? Nàng Nhược không có bị bổn tọa trọng thương, tự nhiên, Đúng là không có người nào có thể làm nàng bị thương nhưng g nếu thương thế của nàng vẫn chưa lành. . . . . .” Yêu nhân cố ý dừng lại ở chỗ này, không có ý muốn nói tiếp, hắn đắc ý cười to “Ha ha ha, đây là báo ứng! Nàng ngày đó liên hợp cao thủ làm trọng thương bổn tọa, làm hại cơ nghiệp một tay bổn tọa tạo dựng lên bị hủy, ai ngờ nàng lại chết một cách uất ức như thế, đây cũng là báo ứng của nàng khi muốn làm hại bổn tọa !”
“Ngươi còn chưa nói người hại nàng, đến tột cùng là người nào?” Vân Khê hỏi tới.
Yêu nhân ánh mắt âm hàn, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười âm u nói: “Ngươi bây giờ tự thân khó bảo toàn, còn hỏi là ai hại chết nàng? Muốn biết chân tướng, vậy thì đi địa phủ tự mình hỏi nàng đi!”
Trong điện quang hỏa thạch, hắn nổi trận lôi đình .
Cái gương trong tay của hắn bỗng nhiên hiện ra bóng dáng Ma thần quỷ mị lượn lờ.
Gương rời khỏi tay, từ tay hắn tung bay lên!
“Ma Ảnh huyễn Kính!” Cửu cô cô bật thốt lên, Cửu vĩ hồ trong nháy mắt phồng lên thật to: “Mau tránh ra! Ngàn vạn không thể để cho huyễn Kính chiếu sáng đến thân thể ngươi!”
Kèm theo giọng nói nó, từng đạo mũi nhọn màu tím từ trong huyễn kính bắn ra, trong chốc lát, Vân Khê phảng phất thấy được quần ma lộn xộn nhảy múa.
“Đi mau!” Vân Khê cùng Hách Liên Tử Phong hai người nhất tề hướng bên ngoài hang động chạy như bay.
Cùng lúc đó, Cửu cô cô điên cuồng gào thét một tiếng, thân thể lớn lên gấp mấy lần thân thể cao lớn của nó, tạm thời cản trở ánh sáng tím từ huyễn Kính bắn ra.
Vân Khê một đường chạy như bay, trong tai truyền đến tiếng gầm gừ của Cửu cô cô, trong thanh âm bao hàm thống khổ giãy dụa, nàng ở trong lòng thất kinh, không ngờ đến huyễn Kính của người nọ lại lợi hại như thế, Cửu cô cô chỉ miễn cưỡng ngăn chặn được.
Bất quá trước mắt, nàng cũng bất chấp rồi, lưu lại chỉ có thể trở thành gánh nặng của Cửu cô cô .
Phía sau đúng là đại chiến kịch liệt , đất rung núi chuyển, mà phía trước cách đó không xa, chính là cửa ra vào huyệt động.
“Hách Liên đại ca, thật tốt quá, chúng ta rốt cục trốn ra được rồi!”
Quay đầu , lại thấy Hách Liên Tử Phong ôm đỉnh đầu, một lần nữa lộ ra thần sắc thống khổ, hắn hai mắt nổi lên màu tím , trận trận tà khí hướng tiết ra phía ngoài.
“Ngươi làm sao vậy?” Vân Khê lo lắng nói.
Hách Liên Tử Phong thống khổ nói: “Hắn lại đang kêu gọi ta rồi, ta không có biện pháp rời đi. Khê Nhi, ngươi đi mau, không cần lo ta.”
“Vậy phải làm sao? Hắn đối với ngươi không có ý tốt, sao ta có thể trơ mắt nhìn ngươi bị hắn lợi dụng, rơi vào ma đạo chứ?” Vân Khê lắc đầu, kiên quyết nói, “Ta không muốn nhìn thấy ngươi biến thành cái kia dạng người không ra người yêu không yêu, càng không muốn tương lai ngươi cùng chúng ta là địch, cho nên, ta nhất định phải mang ngươi đi! Không thể để ngươi lưu lại!”
Hách Liên Tử Phong ngưng mắt nhìn nàng, hít sâu vài khẩu khí, tạm thời ngăn chận đau đớn trên người nói với nàng: “Khê Nhi, tâm ý của ngươi, ta nhận. Bất quá người này cũng không phải như ngươi nghĩ đơn giản như vậy, hắn nếu không chiếm được ta, hắn sẽ không lương thiện như vậy đâu, nói không chừng đến lúc đó người chết sẽ nhiều hơn. Ta có thể cảm giác được hắn và ta giống nhau, trên người chảy dòng máu giống nhau, hắn lưu lại ta, hơn phân nửa là do máu trên người của ta có thể khôi phục thực lực của hắn, trước mắt mà nói, hắn sẽ không thương tổn ta.”
“Nhưng là. . . . . .”
“Ngươi yên tâm, ai cũng không có thể khống chế ta! Ta đáp ứng ngươi, ta tuyệt sẽ không cùng hắn thông đồng làm bậy, càng sẽ không trở thành địch nhân của ngươi.”
“Nhưng là. . . . . .”
Vân Khê lời của chưa xong, trong huyệt động, một tiếng nổ vang lên, măng đá, thạch nhũ khắp mọi nơi hết thảy gảy lìa, một cái bóng màu trắng bị bóng dáng màu tím đuổi theo , ép hướng ra cửa động.
“Làm sao ngươi còn không đi? Yêu nhân này thật lợi hại, thương thế của ta còn chưa khỏi hẳn, sợ là chống đở không được bao lâu.” Từ trước đến giờ Cửu cô cô dũng mãnh vô cùng, lại sinh ra ý sợ hãi.
Vân Khê thúc dục lực lượng thần khí, rót vào ở bên trong Tử Tiêu kiếm, phi kiếm bắn ra, giúp Cửu cô cô một tay.
Thần khí ra oai, không thể khinh thường.
Một kiếm uy lực này tạm thời ngăn cản được yêu nhân tiến công để cho Cửu cô cô có cơ hội thở dốc.
Những chiếc đuôi của Cửu cô cô chồng quấn lên nhau vẽ ra một hình dáng kỳ lạ nó hít một hơi lớn đem không khí chu vi toàn bộ nuốt vào trong bụng.
Vân Khê rất nhanh cảm giác được quanh thân không khí trở nên mỏng manh, nàng thừa dịp xuất hiện kẻ hở thu hồi Tử Tiêu kiếm.
Lực lượng của Thần khí chỉ thi triển một lần phải cần chút thời gian khôi phục cùng điều chỉnh, nàng tạm thời còn không có biện pháp liên tục phóng ra lực lượng thần khí. Nàng vừa chuẩn bị, vừa không chớp mắt mà chú ý nhất cử nhất động của Cửu cô cô.
Bụng của Cửu cô cô càng lúc càng lớn đợi đến lúc lớn nhất, nó bỗng nhiên chợt há mồm, phún ra một đoàn bạch khí. Bạch khí tựa như hình cầu lại như viên đạn, hướng yêu nhân hung hăng đánh tới!
“Đi mau!” Cửu cô cô thét lên, một cái cái đuôi đem Vân Khê quấn chặt lấy, phi thân hướng bên ngoài cửa động rời đi.
“Chờ một chút! Đem hắn mang theo!” Vân Khê thân thể bị cuốn lấy, không bị khống chế, nàng mắt nhìn hướng Hách Liên Tử Phong quát.
“Không còn kịp rồi! Hắn rất nhanh sẽ lao ra rồi!” Cửu cô cô thân thể thoáng một cái, mang theo Vân Khê bay khỏi cửa động.
“Hách Liên đại ca!” Vân Khê mắt thấy thân ảnh Hách Liên Tử Phong càng ngày càng xa, nàng lo lắng vạn phần, tầm mắt nhìn thấy yêu nhân đã xông ra khỏi khối không khí màu trắng, trong nháy mắt gần tới bên người Hách Liên Tử Phong , một cái đuôi xấu xí mà kỳ lạ đem cả người Hách Liên Tử Phong trói chặt.
“Hách Liên đại ca!” Vân Khê chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn bị yêu nhân một lần nữa mang đi vào bên trong động nhưng không thể ra giúp gì, trong lòng biết vậy nên vô lực cùng ảo não.
“Khê Nhi, mau rời đi lúc này, không nên tới tìm ta! ——” âm thanh Hách Liên Tử Phong rất nhanh biến mất ở bên tai, Vân Khê bị Cửu cô cô mang theo càng bay càng cao.
Tâm thần Vân Khê có chút hoảng hốt, nàng cứ như vậy mà bỏ rơi Hách Liên đại ca, thì hắn sẽ ra sao đây? Yêu nhân sẽ làm gì để đối phó hắn, hoặc là sẽ đối với hắn làm những thứ gì? Hách Liên đại ca có thể trở thành một người khác hay không ? ” Trở thành Yêu nhân không” ? Không, nhất định sẽ không !
Coi như lời nói nàng nói lúc nãy không còn ý nghĩa nữa, nàng cũng muốn đưa hắn từ tà ma ngoại kéo ra , tuyệt không có thể làm cho hắn cùng với yêu nhân thông đồng làm bậy.
“Yên tâm đi! Hai người bọn họ xuất thân cùng một gia tộc, yêu nhân kia chắc là sẽ không sát hại bằng hữu của ngươi , nhiều lắm chỉ là hút khô máu trên người hắn . . . . . .” Cửu cô cô muốn an ủi nàng, nhưng nó không biết lời an ủi của nó khiến cho Vân Khê rất muốn bóp chết nó.
Lúc này hướng trên đỉnh đầu khí lưu tùy ý chạy trốn tán loạn, chính là Long Vương, Kỳ Lân thần thú cùng quái vật màu tím kia đại chiến trên không. Ba chỉ lực lượng siêu phàm ngươi tới ta đi, từng đạo khí lưu, đoạt tánh mạng người.
Mặc dù có Cửu cô cô bảo hộ, Vân Khê vẫn tránh không được bị một trong những cổ khí lưu đánh trúng, trong đầu oanh tạch một tiếng, nàng mất đi ý thức ngất đi.
Đến tột cùng xảy ra chuyện gì Vân Khê không biết.
Mơ mơ màng màng , đợi nàng khi tỉnh lại, nàng đã nằm ở trong Ngọa long Cư ấm áp.
Trong ngực ấm áp mềm nhũn , không biết ôm cái gì trong ngực, nàng mở mắt ra, cúi đầu nhìn lại, lại thấy Tiểu Mặc cuốn tại trong ngực của nàng, đang ngủ một cách thản nhiên.
Nàng không phải là đang nằm mơ đi?
Làm sao vừa tỉnh dậy liền mộng mơ thấy mình cùng nhi tử ở chung một chỗ?
“Mẫu thân, người đã tỉnh?” Tiểu Mặc đã nhận ra động tĩnh của nàng, mở mắt ra ngẩng đầu nhìn hướng nàng trên khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười.
Vân Khê nhìn hắn khẽ cười cúi đầu đặt lên trên cái trán trắng noãn của bé một cái hôn.
“Tiểu Mặc, mẫu thân không phải là đang nằm mơ đi?” Nàng ôm chặt thân thể mềm nhũn của nhi tử, cảm giác thật là ấm áp thật thoải mái.
“Dĩ nhiên không phải là đang nằm mơ! Thật tốt quá, mẫu thân rốt cục thức dậy! Con đây phải đi nói cho phụ thân.” Bé xoay người híp mắt tránh thoát ngực của nàng, gấp gáp chui ra khỏi chăn. Xuống đất, hai chân bé trần trụi, chạy về phía cửa.
Bên trong Ngọa long Cư có mười mấy gian phòng, thiết kế xảo diệu chính là, từ cửa sổ của mỗi một gian phòng đều nhìn được ra bên ngoài cũng có thể thấy phong cảnh phía ngoài Ngọa long Cư , song cả Ngọa long Cư cũng chỉ có một cánh cửa có thể xuất nhập. Gian phòng đang nằm, có vị trí cửa sổ buông xuống tấm mành dàychống đỡ ánh sáng ở phía ngoài, đồng thời cũng che đi quang cảnh ở bên ngoài .
Cửa chính đi thông ra bên ngoài Ngọa long Cư, cách chủ phòng chính không đến mười bước, Tiểu Mặc rất nhanh liền chạy như bay đến cửa, dựa cửa hướng ra phía ngoài gào thét: “Phụ thân, mẫu thân tỉnh rồi!”
Phía ngoài Ngọa long Cư mới vừa trải qua một cuộc đại chiến, mọi người đang vây lại một chỗ thương nghị. Nghe được tiếng của nhi tử, Long Thiên Tuyệt mừng rỡ không dứt, thân ảnh hắn chợt lóe, xông vào Ngọa long Cư.
“Tiểu Mặc, đi! Cùng đi xem xem mẫu thân con!” Hắn dẫn tay nhỏ bé của nhi tử, phụ tử hai người cùng đi tới hướng Vân Khuê nằm.
“Khê Nhi, nàng cuối cùng cũng tỉnh. Nàng đã hôn mê hai ngày hai đêm.” Một trận gió mát đập vào mặt, Long Thiên Tuyệt dùng cánh tay ôm lấy nàng, hít thật sâu mái tóc của nàng, vòng tay ấm áp, để cho Vân Khê cảm nhận được rõ ràng mình không phải là đang nằm mơ.
“Ta lại hôn mê hai ngày hai đêm? Đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Hiện tại đã xảy ra tình trạng gì rồi?” Vân Khê không nghĩ tới mình ngủ một cái, lại ngủ lâu như vậy.
Long Thiên Tuyệt quyến luyến hôn hít lấy tóc của nàng, trời mới biết khi hắn thấy nàng hôn mê xuất hiện ở trước mặt hắn, hắn lo lắng đến cỡ nào, trái tim giống như là có đồ vật gì đó nổ tung trong nháy mắt, mất đi năng lực suy tư. Cho đến khi xác nhận nàng chẳng qua là hôn mê, hắn mới từ từ yên tâm nhẹ nhàng ôm lấy nàng, giống như là ôm hết thảy mọi thứ.
“Tình huống hiện tại không quá lạc quan, Cửu cô cô đem nàng đưa về, thì chúng ta vừa bị đám người cao thủ áo đen tập kích. Long Vương đang cùng quái vật màu tím kia kịch chiến từ dưới vực sâu thì lại nhô ra một quái vật nửa người nửa yêu. Hắn cùng với quái vật màu tím liên thủ, Long Vương bị thương nặng. Sau lại nhờ Cửu cô cô cùng Long Hậu song song hộ vệ , chúng ta mới thuận lợi thoát ra, hiện tại chúng ta còn đang ở bên trong di tích chiến trường Cổ, từng người đang chữa thương nghỉ ngơi, vừa thương nghị bước kế hoạch tác chiến kế tiếp.”
” Cao thủ áo đen? Tại sao lại đột nhiên nhô ra cao thủ áo đen?” Vân Khê nhíu lông mày, tin tức Long Vương bị thương, làm cho nàng cảm giác rất không lạc quan, hiện nay kẻ địch mạnh ta yếu, bọn họ thời khắc nào cũng đều bị vây trong vòng nguy hiểm.
“Theo Mai công tử nói, những cao thủ áo đen này , sợ là đồng bọn của quái vật nửa người nửa yêu kia. Bọn họ giết chết ba người trong Tứ hiền rồi xông vào kết giới, Mai công tử may mắn mới tránh được một kiếp, nhưng mà cũng bị trọng thương.” Long Thiên Tuyệt nói.
“Tại sao có thể như vậy? Ta cuối cùng cảm thấy chuyện phát sinh hết thảy không phải là tình cờ, giống như là có người đã lập sẳn hết thảy kế hoạch, mọi chuyện cần thiết hắn đều thiết kế phương hướng phát triển. . . . . .” Vân Khê thở dài, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, trên dưới xem xét Long Thiên Tuyệt, “Trên người của chàng thương thế tốt lên chưa?”
“Đã tốt lên rồi.” Long Thiên Tuyệt lại cười nói.
“Vậy thì tốt.”
Đang khi nói chuyện, Long Vương Long Hậu mang theo cùng Tiểu Bạch tới trước thăm hỏi.
Long Vương sắc mặt trắng bệch tinh thần mệt mỏi, Long Hậu thoạt nhìn lo lắng bất an, chỉ có Tiểu Mặc cùng Tiểu Bạch hai đứa không có tim không có phổi trêu chọc ở một nơi, không buồn không lo.
Sau một phen hàn huyên, cho hai đứa bé lui ra, song phương cùng đi hiệp thương kế tiếp.
“Long Vương bệ hạ, ngài kiến thức rộng rãi, không bằng nói một chút quan điểm của ngài.” Long Thiên Tuyệt dẫn đầu nói.
Long Vương không có từ chối, nghiêm túc nói: “Ta đã nghĩ tới rồi, vô luận như thế nào, cũng không thể để cho quái vật kia rời đi kết giới! Bọn họ lần này còn dừng lại ở chỗ này, nói rõ rằng bọn họ nhất định là đang đợi cái gì đó, chúng ta nhất định phải ngăn cản bọn họ, không thể để cho bọn họ được như ý. Còn có những cao thủ áo đen kia, thực lực không nhỏ, ngay cả Tứ hiền cũng không phải là đối thủ của bọn họ, có thể thấy được thực lực của bọn họ thật sự rất mạnh. Phải phái cao thủ đứng đầu như thế đến hỗ trợ. Xem ra là tình thế bắt buộc khiến bọn chúng phải quyết tâm, cũng chính vì như thế, chúng ta càng không thể để cho bọn họ được như ý.”
“Long Vương bệ hạ nói không sai!” Vân Khê đồng ý nói, “Ta ở trong vực sâu gặp được quái vật nửa người nửa yêu, thực lực của nó vô cùng cường đại, ngay cả Cửu cô cô cũng đánh không lại nó. Thực lực nó cường đại như thế , mà lại có một dài thời gian cư ngụ ở trong vực sâu, không rời đi khỏi di tích được, nói rõ ràng là hành động của hắn rất bị hạn chế, hắn là không cách nào rời đi di tích .”
“Ta cũng chú ý tới, chúng ta thoát đi khỏi phụ cận của vực sâu, thì hắn và quái vật màu tím cũng chưa có đuổi theo. Thoạt nhìn trước mắt hắn chỉ có thể cậy vào vực sâu để sinh tồn, mỗi lần tác chiến cũng sẽ không rời đi vực sâu quá xa. Theo ta đoán trong vực sâu nhất định có đều huyền bí. . . . . .” Long Thiên Tuyệt nói tiếp
“Ngươi là nói. . . . . .”
“Ngươi là nói. . . . . .”
Vân Khê cùng Long Hậu sáng mắt song song lộ ra vẻ vui mừng.
Long Hậu trước tiên mở miệng nói: “Chúng ta lúc trước chính vì tìm kiếm Trấn Ngục Thiên Hỏa trong lúc vô tình quấy nhiễu quái vật, nếu như lần này xuống đáy vực sâu, rất có thể sẽ tìm được Trấn Ngục Thiên Hỏa. Những thứ âm tà như bọn họ sợ nhất là Trấn Ngục Thiên Hỏa, khẳng định không dám dựa vào quá gần, nhưng bọn chúng cũng cần dựa vào nó để tăng lên năng lượng cho mình. Cho nên theo ta đoán vị trí Trấn Ngục Thiên Hỏa ở xung quanh vực sâu không xa hơn phương viên mười dặm.”
Long Vương ôn nhu nhìn Long Hậu, cho nàng một ánh mắt tán dương: “Vương Hậu phân tích không sai, Trấn Ngục Thiên Hỏa có khả năng đang ở trong vòng Phương Viên mười dặm, chỉ cần chúng ta tìm được mồi lửa, để cho Tiểu Long Long nuốt chửng nó, chẳng những có thể để cho Tiểu Long Long lột xác, hơn nữa còn có thể làm cho kia hai vật âm tà kia mất đi năng lượng sinh tồn , bọn họ hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Về phần những cao thủ áo đen kia bất quá chỉ là một ít nhân vật, chờ Bổn vương khôi phục thực lực. Thu thập bọn họ rất dễ dàng.”
Hai vợ chồng Vân Khê, Long Thiên Tuyệt liếc mắt nhìn nhau, rất đồng ý cách nói của hai vợ chồng Long Vương.
“Chuyện kia không nên chậm trể, chúng ta có thể nghĩ tới những thứ này, đối phương khẳng định cũng có thể nghĩ đến. Chúng ta phải tìm được mồi lửa trước đối phương.” Vân Khê nói.
“Mồi lửa tất nhiên bình thường con người không thấy được, may mà vợ chồng chúng ta có thể thi triển Na Di thuật, chúng ta có thể trốn vào đất trước, rồi đi xem xét, vừa có thể tra ra bí ẩn lại có thể tránh được đối phương. Đợi khi tìm được mồi lửa sẽ mang theo Tiểu Bạch đi nuốt chửng nó, đảm bảo Vạn vô nhất thất!” Long Thiên Tuyệt nói mười phần tự tin.
“Như vậy cũng tốt, bất quá trên người của ngươi đang bị thương. . . . . .” Long Vương hí mắt, đem Long Thiên Tuyệt trên dưới đánh giá một phen, giống như là thấy được đều đặc biệt, gật đầu nói ra một quyết định, “Cũng được, tổ tiên Long gia cùng Long Tộc ta hữu duyên, cho nên sáng lập long huyết hữu nghị. Con của các ngươi cùng hài tử chúng ta cũng vô cùng hữu duyên, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tuy hai mà một. Ta và ngươi cũng là vừa thấy như đã quen rất là hợp ý. Ngươi hôm nay đi trước tìm kiếm mồi lửa, sau này ta sẽ dùng máu để cho ngươi có được máu của Long Tộc chân chính, như thế ngươi mới có thể đem Long Huyết Bảo Điển phát huy đến mức tận cùng.”
“Cái gì? Này làm sao có thể?” Long Thiên Tuyệt giật mình, Vân Khê cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
“Năm đó tổ tiên Long gia ngươi bất quá là nhận được của Long Tộc ta một phần long huyết, đã dựa vào Long Huyết Bảo Điển dong ruỗi tung hoành đại lục, mà nay ta muốn đổi lại trên người của ngươi tất cả máu, làm cho ngươi có toàn bộ dòng máu Long Tộc cao quý nhất. Ta bảo đảm thành tựu tương lai của ngươi sẽ thắng được tổ tiên trước kia.” Long Vương giọng nói trầm ổn mà kiên định, không có chút nào dao động.
Long Hậu ở một bên muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là đem tất cả lời nói nuốt vào trong bụng của mình, muốn đổi lại tất cả máu trên người một người, Long Vương cần thả ra một lượng long huyết lớn. Giờ phút này trên người hắn có thương tích, nếu thả ra nhiều lượng máu huyết như vậy nàng rất lo lắng hắn sẽ chịu không được. Song, quyết định của hắn sẽ không dễ dàng sửa đổi , hơn nữa đều lấy đại cục làm trọng, nàng phải ủng hộ hắn.
Điều nàng sầu lo, vợ chồng Vân Khê cũng nghĩ đến.
Bốn người nhìn nhau lẫn nhau , từ từ đạt thành ăn ý.
Trước mắt đại cục làm trọng, chỉ cần là quyết định đối với đại cục có lợi bọn họ đều phải thử.
“Ngươi đi theo ta.” Long Vương đứng dậy, hai tay chấp sau lưng, đối với Long Thiên Tuyệt nói.
“Chờ một chút!” Vân Khê đem toàn thân cao thấp vơ vét ra khỏi vô số đan dược bổ huyết, hết thảy nhét vào trong tay Long Thiên Tuyệt dặn dò :”Các ngươi nhất định phải làm theo khả năng, chớ có cưỡng cầu, bên ngoài vô luận phát sinh chuyện gì, các ngươi cũng không cần để ý tới, tự có ta cùng Long tỷ tỷ cùng nhau chiếu cố.”
Long Thiên Tuyệt hướng nàng khẽ mỉm cười, cúi đầu hôn mặt nàng, sau đó đi theo Long Vương rời khỏi phòng.
Vân Khê cùng long hậu hai người sóng vai mà đứng tại cửa đưa mắt nhìn Long Thiên Tuyệt cùng Long Vương, hai bóng lưng vĩ đại anh tuấn, từ từ biến mất. Bên trong gian phòng, hai người nhất tề thở dài vừa lại nhìn nhau cười tư tưởng tâm đầu ý hợp.