Vân Khê trầm ngâm, trong đầu
nhớ lại tất cả về phủ tướng quân ở Nam Hi quốc, đem toàn thân huyền khí từ từ
rót vào hai ngón tay. Đầu ngón tay nổi lên ánh sáng quang mang từ từ lớn dần
lên, hai ngón tay nàng hai vươn ra phía trước, đem huyền khí rót vào trong Ngọc
bích.
Màu trắng quang mang như nước
tràn ra, Ở giữa Ngọc bích từ từ hiện ra một bức họa.
Ba chữ "Phủ tướng quân" cứng
cáp có lực hiện lên trước mắt nàng, máu trên người nàng sôi trào, nơi chốn quen
thuộc lại xuất hiện lần nữa trước mắt nàng, nàng giống người lạc vào cảnh giới
kỳ lạ.
"Mẫu thân, nhìn này, đây chính
là phủ tướng quân." Vân Khê hưng phấn bắt lấy tay của mẫu thân nói, Vân Hi nhợt
nhạt cười, cũng không quá ngạc nhiên.
Lúc này, trong tấm hình, một
chiếc xe ngựa chậm rãi ngừng lại, dừng ở trước cửa phủ.
Có gã sai vặt từ trong cửa phủ
chạy ra, vừa tiến lên chờ đón, vừa hô to: "Đại tướng quân cùng phu nhân trở
lại."
Nghe tiếng hô to, Vân Khê cũng
kích động theo, là phụ thân và mẫu thân sao? Không biết bọn họ hiện tại thế nào,
béo hay gầy?
Trong ánh mắt chờ mong của
nàng, màn xe ngựa bị vén lên, một nam tử đi đầu từ trên xe ngựa nhảy xuống.
Người này mặc một thân áo giáp, khi hắn nhảy xuống đất, khôi giáp trên người
trên người phát ra tiếng ma sát có lực.
Khí chất cương nghị chuyên
thuộc về tướng quân ở trên người hắn kết hợp vô cùng nhuần
nhuyễn.
Di? Không phải là phụ
thân?
Lúc nam tử ngẩng đầu lên, một
khuôn mặt pha giữa cương nghị và nho nhã khiến cho Vân Khê giật mình không
dứt.
"Là Thanh ca ca! Huynh ấy......
Huynh ấy lên làm Đại tướng quân rồi?"
Không sai, nam tử này chính là
Vân Thanh.
Chỉ thấy sau khi hắn bước xuống
dất, không trực tiếp rời đi, mà chờ đợi ở bên cạnh xe ngựa, một tay nhấc lên màn
xe, chuyên chú nhìn về phía người bên trong xe.
Từ bên trong xe ngựa, chui ra
một người...... Không đúng, là hai người. Một lớn một nhỏ.
Vân Khê lại giật mình, sau khi
giật mình là mừng như điên: "Đó là...... Đó là con trai Thanh ca ca sao? Thật
đáng yêu."
Chỉ thấy Tư Đồ Mẫn Mẫn mặc một
thân hồng y xinh đẹp, từ bên trong xe ngựa chui ra, trong tay của nàng còn ôm
một đứa nhỏ, chắc là vừa sinh không lâu.
Vân Thanh ôn nhu cười một
tiếng, đỡ thê tử của mình xuống xe ngựa, hắn cúi đầu, nhìn chăm chú thê tử ôm
con, mỉm cười nói: "Tiểu tử lại ngủ thiếp đi, thích ngủ như vậy, cũng không biết
rốt cuộc là giống ai."
"Hài tử mới sinh đều như vậy."
Tư Đồ Mẫn mẫn cười ôn nhu, hướng về phía khôi giáp trên người Vân Thanh liếc mắt
một cái, nhíu mày nói, "Khôi giáp trên người của chàng hàn khí quá nặng, mau đem
nó thay ra."
Vân Thanh cúi đầu, nhìn khôi
giáp trên người mình, lắc đầu nói: "Không có chuyện gì. Sau này con trai chúng
ta lớn lên, khẳng định sẽ là một vị mãnh tướng, để cho con quen với quân trang
từ nhỏ, ngày sau lên chiến trường, sẽ không bị sợ tè ra quần. Con trai con thấy
đúng không?" Cúi đầu đùa con trai, trên mặt Vân Thanh thần thái sáng
láng.
Nhìn cả nhà ba người bọn họ ấm
áp ngọt ngào, Vân Khê mừng rỡ, khiến cho người khác thấy kinh diễm, tay không
biết để đâu nhưng nàng rất vui mừng vì mình từng cố gắng tác hợp cho hai người
họ.
Vân Khê đưa tay khẽ vuốt Ngọc
bích, đem hình ảnh xóa đi. Một lần nữa định vị lại hình ảnh trong
đầu.
Hình ảnh lại hiện, vẫn là phủ
tướng quân nhưng không phải ở cửa phủ, mà là ở phòng ăn trong
phủ.
Lần lượt từng thân ảnh quen
thuộc hiện ra trước mặt Vân Khê, nơi này, có ông nội, bà nội của nàng, phụ thân,
mẫu thân...... Nàng mặc dù không phải là cốt nhục chân chính của bọn họ, nhưng
lại được đối đãi thật tình, trong lòng nàng đã sớm nhận định bọn họ chính là
thân nhân của mình.
Vân Khê nhìn chuyên chú, ánh
mắt từ từ ướt át.
Mẫu thân từ phía sau ôm lấy
nàng, sưởi ấm cho nàng, đem tất cả tình cảm dồn vào cái ôm
này.
Thân là mẹ ruột của Vân Khê, so
với bất luận kẻ nào bà vẫn muốn ôm Khê nhi như vậy, chỉ tiếc trời cao cho bà cơ
hội quá ít ỏi.
"Khê Nhi, mẫu thân rất yêu
con."
Đây là lần đầu tiên Vân Hi nói
ra một câu theo cảm tính như vậy.
Bởi vì, bà ghen
tị.
Vân Khê quay đầu lại, cảm nhận
được sự ghen tị phát ra từ trên người mẫu thân, nàng không nhịn được cười nhẹ,
xoay người lại ôm lấy mẫu thân: "Mẫu thân, con cũng rất yêu
người."
Hai mẹ con lại cùng nhau nhìn
Ngọc bích một lúc lâu. Vân Khê phát hiện, gia gia và phụ thân vô luận là trong
cơm hay là sau khi ăn xong, vẻ mặt đều lộ ra vẻ nhàn nhã hơn nhiều, tình cảm phụ
tử giữa hai người so với ngày thường tăng tiến không ít. Ngược lại Thanh ca ca
trở nên hết sức bận rộn, cơm tối dùng được một nửa, người trong cung đã tới ba
lần, không biết xảy ra chuyện gì, vội vã thúc giục hắn vào cung. Bất đắc dĩ, hắn
đành phải tạm biệt mọi người, lại mặc quân trang lần nữa, đi theo người kia vào
cung.
Vân Khê không khỏi hiếu kì,sau
khi bọn họ rời khỏi Ngạo Thiên đại lục, không biết năm quốc gia ở Ngạo Thiên đại
lục rốt cuộc biến thành cái dạng gì.
Sau khi Đông Phương Vân Tường
lên ngôi ở Đông Lăng quốc, đã bắt đầu triển khai kế hoạch lớn của hắn hay chưa?
Hiện tại vua của Nam Hi quốc có phải là Lục vương gia hay
không?
Một khi Đông Phương Vân Tường
muốn mở rộng bản đồ của Đông Lăng quốc thâu tóm bốn quốc gia khác, như vậy Vân
gia sẽ có lập trường thế nào, thủy chung trung thành với Nam Hi quốc chống đỡ
ngoại địch, hay là thuận theo thời thế, người thắng làm vua
đây?
Tay Vân Khê lại phất qua mặt
Ngọc bích, trong đầu tưởng tượng hình ảnh của hoàng cung Đông Lăng quốc, đem
huyền khí từ từ rót vào Ngọc bích......
Kèm theo ánh sáng lưu động hình
ảnh hoàng cung Đông Lăng quốc hiện ra ở trước mắt của nàng, không biết có phải
bởi vì ấn tượng về hoàng cung Đông Lăng quốc của nàng không sâu hay sao mà hình
ảnh hiện ra trông có vẻ mơ hồ.
Hoàng cung trống rỗng không có
dấu vết gì chứng tỏ có người sống ở nơi này, có một chút mạng nhện kết ở góc
tường, nơi này là hoàng cung Đông Lăng quốc đứng đầu ngũ quốc ư, rõ ràng là một
cái cung điện bị vứt bỏ đã lâu.
Sao có thể như
vậy?
Chẳng lẽ là nàng nhớ
nhầm?
Nàng vuốt lên hình ảnh trên
Ngọc bích, thử lại lần nữa, lần này nàng không xem đại điện, mà là quảng trường
trước đại điện.
Trên quảng trường, có bốn gã
cung nhân quét dọn,đem thùng nước theo lau dọn, trừ lần đó ra, không thấy bất kỳ
cung nhân và thị vệ nào nữa.
Đây đúng là hoàng cung Đông
Lăng quốc mà, sao lại trở nên tiêu điều như thế?
"Mẫu thân, Ngọc bích nhầm lẫn
phải không?" Vân Khê không nhịn được hỏi.
"Đương nhiên là không nhầm" Vân
Hi cho nàng một đáp án khẳng định, an ủi nàng nói, "Hoàng quyền giao thế, cho
tới bây giờ đều là ngươi chết ta mất mạng, thắng bại do trời. Nếu hắn đã lựa
chọn con đường này, nên nghĩ đến sẽ có kết cục này."
Vân Khê nhíu mày, mặc dù đối
với Đông Phương Vân Tường không có tình cảm đặc biệt, nhưng chung quy vẫn là
bằng hữu lâu năm. Nàng không muốn hắn bỏ mạng trong cuộc tranh đấu hoàng quyền:
"Có thể hắn đánh thua bị vua của nước khác nhốt lại."
Vân Hi thở dài, không nói
tiếp.
Lúc này, tiếng phật âm quen
thuộc từ bóng tối truyền lại, là Tiểu Ban đang gọi nàng.
"Mẫu thân con phải đi
rồi."
"Đi đi." Vân Hi không giữ nàng
lại, nhìn thân ảnh nữ nhi từ từ biến mất, bà đột nhiên đưa tay lên che lồng ngực
của mình, nơi đó kịch liệt nhảy lên.
Xung quanh sương mù dày đặc,
bay về phía bà.
Ánh mắt của bà bỗng dưng trở
nên bén nhọn, rét lạnh bức người, hướng về phía sương mù quát to: "Trước khi ta
hao hết luồng chân khí cuối cùng đừng có mơ mà động đến một sợi lông của con gái
ta."
Bà ngồi xuống tại chỗ, ánh sáng
màu trắng mạnh mẽ bắn ra từ thân thể của bà, nhanh chóng chiếu sáng cả khu vực
xung quanh.
Trong màn sương trắng dày đặc
xảy ra một trận kịch liệt trấn động rồi từ từ tản ra.
Vân Khê từ trên giường tỉnh
lại, thấy Thiên Tuyệt và Tiểu Ban, nàng mơ hồ xoa xoa đầu, không biết làm sao,
trong lúc nàng rời khỏi giấc mơ nàng bị lực lượng gì đó công kích. Không giống
mấy lần trước, nàng có thể thoải mái mà xuyên cảnh trong mơ, không bị bất kỳ lực
lượng nào quấy nhiễu, lần này lại gặp phải chuyện rất kỳ quái.
"Khê Nhi, sao nàng vừa ngủ một
chút mà đã không dậy nổi?" Long Thiên Tuyệt nghi ngờ nhìn nàng, nếu nói một lần
hai lần còn giải thích được, nhưng rất nhiều lần, nàng tùy tiện giải thích qua
loa, hắn muốn không hoài nghi cũng không được.
"Ách...... thiếp ngủ mơ thấy
ông nội bà nội, phụ thân mẫu thân và Thanh ca ca, có thể là quá cao hứng cho nên
ngủ nhiều một chút." Vân Khê cố ý chấm dứt đề tài, "Đúng rồi, xảy ra chuyện gì
sao?"
Long Thiên Tuyệt đưa tay, dò
xét đầu của nàng, chần chờ một hồi lâu, nói: "Có Nội tông cao thủ Vân tộc chủ
động tới Đoan Mộc Gia tộc, nói là muốn mời nàng đến Vân tộc, tham gia tổng tuyển
cử tân nhậm Tông chủ Vân tộc."
Vân Khê theo bản năng nhíu mày,
có chút không tin: "Trời sập rồi sao? Nội tông lại muốn mời thiếp đi tham gia
tổng tuyển cử Tông chủ?"
Nàng không nhịn được cười mỉa,
chỉ cảm thấy đây là chuyện buồn cười nhất trên đời này.
"Ta cũng không tin, nhưng mà
người ta nói rất có đạo lý, ta nghĩ để cho nàng đi gặp nàng ta một cái, nghe xem
nàng ta nói thế nào rồi mới quyết định." Long Thiên Tuyệt nói.
Vân Khê trầm ngâm: "Được, ta sẽ
đi gặp nàng ta."
Tại đại sảnh, mùi hương đốt vờn
quanh.
"Sứ giả Nội tông Vân tộc giá
lâm, các ngươi đem trà này tới mời khách, chẳng lẽ các ngươi không đem Nội tông
Vân tộc để vào mắt sao?" Một bạch y nữ tử lớn lối kêu la, không biết là cố ý hay
là vô ý, nàng ta thả huyền khí trên người ra, khiến cho cả đại sảnh đều rung
động.
Ngồi cùng Đoan Mộc Hùng, Long
Thiên Thần và Bạch Sở Mục quay mặt nhìn nhau, nữ tử này nói bọn họ mang trà thứ
phẩm, rõ ràng là ở chỗ này thị uy.
Bất quá, không phải không thừa
nhận thực lực của nữ tử này đúng là rất mạnh, ít nhất là Huyền Hoàng ngũ phẩm
trở lên. Không chỉ nữ tử này có thực lực mạnh, ba nữ tử khác cùng đi cũng có khí
tức rất mạnh, mà bốn nữ tử này chẳng qua chỉ là người dẫn đường của Nội tông cao
thủ.
Lại nhìn tên Nội tông sứ giả
kia, từ khi Long Thiên Tuyệt rời đi, nàng ta vẫn không coi ai ra gì tu sửa móng
tay, cả nói cũng không nói với bọn họ một câu. Thật giống như lấy bọn họ cấp
bậc, căn bản không có tư cách cùng nàng nói chuyện.
Đúng là, lấy thực lực của ba
người bọn họ, kể ra thấp một chút, đừng nói tới việc so sánh với ba kẻ
kia.
Bất quá, muốn đe dọa bọn họ,
cũng không dễ dàng như vậy.
Long Thiên Thần và Bạch Sở Mục
liếc mắt nhìn nhau, bắt đầu kẻ xướng người họa.
"Ai nha, thật là chậm trễ. Các
ngươi muốn trà tốt hơn trong phủ chúng ta vẫn còn rất nhiều trà ngon, đừng có
gấp, trà ngon sẽ đến ngay." Bạch Sở Mục đi ra ngoài cửa, hướng ra ngoài gào to,
"Thượng hạng trà."
Long Thiên Thần thì ở trong đại
sảnh cười theo, vui vẻ nói: "Các vị cô nương đừng có gấp, trà ngon sẽ lên ngay
đây."
"Nhanh một chút,thời gian của
sứ giả đại nhân chúng ta rất quý giá." Bạch y nữ tử cười lạnh, vẻ mặt ngạo mạn
đứng phía sau tên sứ giả.
"Ta biết, nhất định sẽ rất
nhanh." Long Thiên Thần trả lời xong, đột nhiên ngoài cửa có tiếng nổ ầm ầm, cả
đại sảnh cũng chấn chấn động theo, mắt Long Thiên Thần sáng lên, mỉm cười nói,
"Nhìn này, tới rồi tới rồi.Ta nói không sai chứ, có phải rất nhanh hay
không?"
Cả sứ giả lẫn năm tên cao thủ
cùng quay đầu lại, nhìn ra phía ngoài cửa.
Bịch! Bịch! Bịch!
Bịch!......
Mỗi một thanh âm, phát ra khiến
cả đại sảnh rung lên.
Cả đại sảnh rung lên,gạch ngói
vụn rơi xuống giống như mái nhà có thể rơi xuống bất cứ lúc
nào
Trong ánh mắt kinh ngạc của các
cao thủ bên trong, một con vật to lớn với đám lông mượt mà xuất hiện ở cửa đại
sảnh, đem trong ánh sáng từ ngoài đại sảnh che lại.
Từ góc độ của sứ giả nhìn lại,
nàng chỉ có thể nhìn đến một con vật to lớn với đám lông mượt mà và một đôi chân
lông xù, ngoài những thứ đó ra, căn bản thấy không rõ nó rốt cuộc là cái quái
gì.
Thấy trên mặt năm vị Nội tông
cao thủ toát ra vẻ kinh ngạc, Long Thiên Thần và Bạch Sở Mục liếc mắt nhìn
nhau, cùng lộ ra nụ cười đắc ý.
Các ngươi muốn ra oai, thích
khoe khoang phải không?
Bọn họ cũng làm như
vậy.
"Vượn vượn, còn không mau đem
trà ngon đưa lên?" Bạch Sở Mục bình tĩnh hô to với con vật to lớn ngoài
cửa.
Tiếng nói vừa dứt, đầu một con
vật lông xù từ ngoài cửa chui về, trên mặt là đôi mắt to sáng ngời, nhất thời
khiến năm vị Nội tông cao thủ sợ hết hồn, ngoài sứ giả, bốn người còn lại cùng
rút kiếm trong tay ra, bày trận sẵn sàng đón địch.
Vượn Viên Nhất chống một tay bò
vào bên trong, một cái tay khác vững vàng giữ khay trà, từng bước đi
vào.
Đáng thương cho thân hình khổng
lồ nào đó, không thể đứng thẳng đi lại bên trong đại sảnh, chỉ có thể nửa khom
người, từ từ bò vào bên trong.
Mỗi một bước đi đều cứng cáp có
lực.
Bịch! Bịch! Bịch!
Bịch!......
Chỉ sợ nó là bồi bàn dâng trà
vạm vỡ nhất từ trước tới nay.
Chỉ nhìn thấy hình dáng khổng
lồ của nó ai dám uống trà nó dâng?
Ngồi trong đại sảnh Đoan Mộc
Hùng thiếu chút nữa sặc nước miếng, nghẹn đỏ mặt, dùng sức nén cười. Hai tiểu tử
thúi này thực sự phá phách.
Bạch y nữ tử lúc trước tức giận
nói: "Bảo nó ra ngoài nhanh một chút. Đây cũng là thái độ mà các ngươi đối đãi
với sứ giả Nội tông Vân tộc?"
Long Thiên Thần ra vẻ kinh
hoàng: "Vượn vượn đưa trà không hợp tâm ý mấy vị sao? Nhưng mà các ngươi còn
chưa uống...... Không bằng trước tiên các ngươi uống một ngụm, nếu quả thật cảm
thấy không hài lòng, vậy chúng ta lại đổi lại lần nữa. Vượn vượn, còn không mau
đem trà dâng lên cho vài vị cô nương?"
Bịch!
Bịch!......
Cánh tay khổng lồ đưa đến trước
mặt bạch y nữ tử, hai con mắt to phát sáng của vượn Viên Nhất nhìn chăm chú đối
phương, nhìn rất là chân thành và cố chấp, phảng phất nếu đối phương không nhận
lấy..., nó sẽ không buông xuống.
Bạch y nữ tử liền lùi lại mấy
bước, che lỗ mũi, vẻ mặt ghét bỏ nhìn vượn vượn, cả giận nói: "Thối chết.Trà có
tốt hơn nữa cũng bị nó hun qua thành có mùi. Mau cho nó lui ra, chúng ta không
uống."
Ánh mắt vượn vượn trở nên ai
oán, bị ghét bỏ nó cúi đầu, hít hà trên người của mình.
Không thối, nó vốn là huyễn
thú, cũng không phải là thú sủng chân chính, trên người làm gì có mùi
thối?
"Này ngươi nói chuyện cẩn thận
một chút. Trên người vượn vượn trên người làm gì có mùi thối? Ta ngửi thấy rất
thơm, chỉ có ngươi, trên người không biết trát bao nhiêu phấn, khiến lỗ mũi của
ta sắp dị ứng." Bạch Sở Mục vừa nói, vừa hắt hơi một cái, xoa xoa lỗ mũi, lắc
đầu.
Bạch y nữ tử giận dữ, giơ kiếm
chỉ về phía Bạch Sở Mục, lạnh lùng nói: "Ngươi dám vũ nhục ta? Ngươi có tin ta
một kiếm đâm chết ngươi?"
Bạch Sở Mục đang muốn phản bác,
bị Long Thiên Thần ngăn cản, cười giải thích: "Tất cả mọi người yên lặng một
chút, người tới là khách. Nếu khách nhân không hài lòng vượn vượn dâng trà, vậy
chúng ta đổi lại là được. Vượn vượn, ngươi trở về trước đi, ta đi gọi phì phì
tới, để cho nó dâng trà cho sứ giả đại nhân."
Thấy vượn vượn rời đi, không
khí ở đại sảnh cũng nhẹ nhàng khoan khoái rất nhiều, bạch y nữ tử cười lạnh,
tiếp tục bày ra tư thái ngạo mạn của nàng ta, hai tay ôm kiếm chờ
chực.
Không bao lâu, từ ngoài cửa
thổi qua một trận gió, gió thổi không lớn cũng không nhỏ, mang đến mùi cỏ thơm
ngát.
Nội tông cao thủ hô hấp lấy
không khí trong lành, tinh thần dâng lên, lần này tới, chắc là đáng tin
cậy?
"Các vị, trà ngon tới." Long
Thiên Thần cười rực rỡ, lời của hắn vừa xong không bao lâu, một con "Đại Điểu"
từ ngoài cửa bay vào.
Thân thể bay được một nửa,
chuyện bất hạnh đột nhiên xảy ra.
Hai cánh của "Đại Điểu" quá
lớn, bị kẹt ở cửa.
Nụ cười trên mặt Long Thiên
Thần cứng lại, chống lại ánh mắt vô tội của phì phì, hắn muốn nói lời trách cứ
mà không ra khỏi miệng.
"A, ha ha ha ha......" Bạch y
nữ tử đầu tiên là sửng sốt, chợt cười lên ha hả.
Long Thiên Thần đen mặt, vốn
muốn cho các nàng một chút rung động, uy hiếp các nàng, ai ngờ nháo ra chuyện
cười. Bất quá, hắn không bỏ cuộc, khích lệ phì phì nói: "Phì phì, cố gắng lên.
Ngươi nhất định có thể."
Nhận được sự khích lệ của chủ
nhân, phì phì bắt đầu xuất ra toàn bộ sức mạnh, dùng sức chen vào bên
trong.
Ở phía sau phì phì, Bạch Sở Mục
dùng sức đẩy nó vào, cố gắng đẩy nó vào bên trong.
Cho nên, dưới sự giúp đỡ của
một người một thú ở, cửa phòng và xà nhà bắt đầu lay động, phát ra tiếng rắc
rắc.
"Ha ha ha ha...... các ngươi
quả nhiên lao lực, chỉ một con thú sủng cũng muốn dọa chúng ta? Các ngươi thật
sự coi Nội tông cao thủ chúng ta là bùn nặn ra phải không?" Bạch y nữ tử cười
trào phúng nói, ba cô gái còn lại cũng cười phụ họa, chỉ có một mình sứ giả yên
lặng ngồi một chỗ, không quát bảo các nàng.
"Phì phì, cố gắng lên. Không
thể để bọn họ coi thường" Long Thiên Thần vung tay, chọc tức phì
phì.
Hai mắt phì phì từ từ toát ra
ánh lửa, cả người thả ra ánh sáng kì dị, nó đột nhiên gào to một tiếng, cả người
như mũi tên bắn ra khỏi cung rốt cục thoát khỏi vướng mắc ở cửa
phòng.
Song, do quán tính, phì phì vừa
xông lên lại không thể dừng lại phi thẳng về phía mấy tên nữ
tử.
Tốc độ cực nhanh, quán tính
lớn, năm cô gái chỉ có ba người kịp chạy, còn lại hai vị thật bất hạnh bị nó nện
vào.
Một vị trong đó là bạch y nữ tử
vừa nãy.
Cái này gọi là cái
gì?
Đây chính là cái gọi là vui quá
hóa buồn.
"A! Chết tiệt
——"
"Cứu mạng a
——"
Dưới thân thể to lớn của phì
phì, hai bạch y nữ tử bị đè ép thống khổ rên rỉ, một bị ngực phì phì đè, một bị
cánh của phì phì áp đến góc tường...... một màn xốc xếch này, khiến cho người ta
trợn mắt há mồm.
Lúc Vân Khê đi tới đại sảnh,
nhìn thấy một màn như vậy, nàng ngẩn ngơ, không nhịn được bật thốt lên: "Kích
tình bắn ra bốn phía, thì ra là nhân duyên tốt của phì phì."