Tại bến tàu thành Bàn Long, Long Hựu Đình cùng Tứ gia đích thân tới bờ sông đưa tiễn đoàn người Long Thiên Tuyệt, Vân Khê. Long Hựu Đình và Tứ gia đã đáp ứng đi Tiêu Dao các tu hành, cho nên tạm thời không thể rời đi thành Bàn Long. Tứ gia cũng đem con gái Thiên Tầm của mình phó thác cho Long vợ chồng Thiên Tuyệt, hi vọng bọn họ có thể mang theo Thiên Tầm rời đi Long gia, đi ra ngoài lịch lãm một phen, nếu không bản thân của ông một khi đã vào Tiêu Dao các sợ không cách nào chiếu cố đến con gái của mình, khiến nàng ở nhà bị khi dễ. Thành thật mà nói ông vô cùng tin tưởng vợ chồng Long Thiên Tuyệt, nguyện ý đem nữ nhi phó thác cho bọn hắn chiếu cố.
“Tứ thúc, Cửu thúc, hai người nên trở về đi, ngày sau còn nhiều cơ hội gặp mặt.” Long Thiên Tuyệt mỉm cười cùng hai người nói lời từ biệt, kể từ khi biết được tin tức mẹ của hắn còn sống, cả người hắn trở nên vui vẻ rất nhiều.
“Thiên Tuyệt, Vân sư muội, các ngươi đi đường cẩn thận! Các ngươi là người làm nên đại sự ngày sau tiền đồ nhất định vô lượng, sau này chờ ta tu luyện thành công, liền đi tìm ngươi, giúp đỡ các ngươi một tay!” Long Hựu Đình ấm áp nói.
“Tốt! Một lời đã định!” Long Thiên Tuyệt nói.
“Cửu thúc, chúng ta chờ thúc!” Vân Khê nói.
Tứ gia cùng Tứ phu nhân không nói thêm điều gì, lưu luyến không rời cùng nữ nhi nói lời từ biệt.
“Thời gian không còn sớm, chúng ta cũng nên lên đường. Tứ thúc, tứ thẩm, Cửu thúc, bảo trọng!” Long Thiên Tuyệt nói.
Mọi người lục tục lên thuyền, phất tay cùng người trên bờ, thuyền bè từ từ rời bến, càng lúc càng xa.
Long Thiên Tầm tựa tại mép thuyền, xa xa hướng cha và mẹ của mình vẫy tay từ biệt, nước mắt ngăn không được rơi xuống. Đây là lần đầu tiên nàng rời khỏi cha mẹ, trong lòng buồn bã không thôi, song nàng cũng hiểu được phụ thân dụng tâm lương khổ. Nếu nàng vẫn ở Long gia, vô cùng có khả năng phải đối mặt chính là chuyện cưới gả rồi, tựa như lúc trước Nhị bá giúp nàng an bài một mối hôn sự, nếu không phải Thiên Tuyệt ca ca đột nhiên trở lại, làm rối loạn an bài của Nhị bá thì lúc này sợ rằng nàng phải ngoan ngoãn ngồi lên kiệu hoa, đi nghênh đón phu quân mà mình chưa hề gặp mặt.
Nghĩ đến chỗ này, nước mắt của nàng gấp gáp tuôn rơi.
Bộ dáng đau khổ, khiến người thương tiếc.
“Đừng khóc, cũng không phải là vĩnh viễn không được gặp mặt. Nếu muội muốn về với cha mẹ, Thiên Thần ca ca sẽ dẫn muội trở lại, thú sủng Phì Long của hắn một ngày có thể phi hành mấy ngàn dặm, rất dễ dàng . Nếu muội sợ độ cao…, ta cũng có thể bảo vượn vượn dẫn muội trở lại, ta bảo đảm muội đi dọc theo con đường này là vô cùng phong cách, tất cả mọi người đều xúm lại quan sát, muội có tin không?” Bạch Sở Mục học bộ dáng của vượn vượn, khom người buông thõng hai cái cánh tay dài, xoay quanh dạo bước tại chỗ. Hắn phùng má, hai mắt trợn tròn, đem bộ dáng vượn học được mười phần.
Long Thiên Tầm vốn tâm tình còn buồn bã tối tăm, nhất thời quên sạch, phì cười.
Bạch Sở Mục thấy nàng bật cười rồi, càng thêm ra sức biểu diễn, học thanh âm vượn vượn nói: “Thiên Tầm tiểu muội muội, có muốn hay không về nhà a? Nếu muốn về nhà, vậy ngồi lên vai vượn ca ca, ta sẽ khiêng ngươi về nhà.”
Long Thiên Tầm hé miệng cười trộm, dùng sức gật đầu: “Muội muốn về nhà!”
Bạch Sở Mục lưng quay về phía nàng, khom khom người: “Lên đây đi! Vượn ca ca dẫn muội về nhà!”
Long Thiên Tầm con ngươi trong suốt sáng lên, giống như ánh trăng, tiến lên mấy bước, nhảy nhảy lên lưng của hắn, hai tay vòng ở trên cổ của hắn, cười vui vẻ nói: “Cám ơn vượn ca ca, chúng ta lên đường đi!”
“Đi thôi! Lên đường!” Hai thân ảnh chạy chạy, tiếng cười vui lấp đầy toàn bộ khoang thuyền, mọi người tâm tình cũng vui vẻ theo .
Thật tốt a!
Rời bến, sẽ lại là một khởi đầu mới, hi vọng mới về cuộc sống tương lai tốt đẹp.
Đây là tâm nguyện chung của mọi người.
“Phụ thân, Sở Mục thúc thúc cùng Thiên tầm cô cô thật vui vẻ a! Tiểu Mặc cũng muốn chơi!” Tiểu Mặc ánh mắt lòe lòe sáng nhìn Long Thiên Tuyệt, ý tứ rất rõ ràng.
Vân Khê nghẹn cười, ánh mắt chờ xem kịch vui liếc về phía Long Thiên Tuyệt, nhìn xem hắn phản ứng như thế nào, hắn có đáp ứng hay không? Dù sao trên thuyền này còn có rất nhiều thuộc hạ của hắn. . . . . .
Song nàng đã đoán sai.
Long Thiên tuyệt không có bất kỳ ý chần chờ, khom người nhấc Tiểu Mặc lên đầu vai, động tác tự nhiên như vậy tựa như đã làm qua vô số lần.
“Tiểu Mặc ngồi vững vàng , phụ thân phải lên đường!”
“Nga nga, lên đường thôi!”
Phụ tử cùng hài tử chơi đùa, vòng quanh thân thuyền, qua lại chạy trốn.
Tứ đại hộ pháp cùng những cao thủ của Long gia rối rít mở rộng tầm mắt, đây mới thật sự là tôn chủ của bọn họ sao? Tôn chủ uy nghiêm đâu mất rồi?
Vân Khê cũng ngẩn ngơ, nháy mắt mấy cái, hơi có chút ngoài ý muốn. Bất quá thấy phụ tử hai người vui vẻ, tâm tình của nàng cũng vui vẻ theo, Thiên Tuyệt cuối cùng là yên tâm bỏ xuống tảng đá trong lòng, cả người tràn đầy sức sống.
Long Thiên Trạch lặng yên nhìn phụ tử Thiên Tuyệt chạy nhảy cười vui, trong lòng không khỏi gợn sóng, trước kia ông cũng từng trải qua một màn ấm áp như vậy, ông có thể tưởng tượng được chuyện này có bao nhiêu vui vẻ, thật hi vọng có thể trở về trước kia, trở lại với hạnh phúc trước kia , chính là một cuộc sống tốt đẹp.
“Đại ca . . . . . Đã thật lâu không có như vậy chơi đùa rồi! Thật hâm mộ đại ca a!” Long Thiên Thần thấy phụ thân bị mọi người cố ý cô lập, trong lòng không khỏi khó chịu, chủ động tiến lên đây cùng ông nói chuyện.
Long Thiên trạch từ từ thu hồi tầm mắt, nhìn Long Thiên Thần, đột nhiên nói: “Hâm mộ sao…, vậy sớm một chút thành thân đi, tuổi của con cũng nên thành thân rồi đó.”
“Ách. . . . . .” Long Thiên Thần nhất thời cứng họng, không biết làm sao nói tiếp.
Long Thiên Trạch ngửng đầu lên, hướng nơi Bách Lí Song, Triệu Hiểu Du, Triệu Hiểu Mẫn cùng Hoa Sở Sở bốn người tụ tập, khách quan bình luận: “Hoa cô nương nhanh nhẹn khả ái, thông minh lanh lợi, hơn nữa Thủy ảo thuật của Hoa gia rất đặc biệt, cùng con rất xứng đôi. . . . . .”
Long Thiên Thần không khỏi đổ mồ hôi: “Ngài nghĩ đi chỗ nào vậy? Hoa cô nương sớm đã có người yêu, chính là người được Ngân Xà Thần thú chọn trúng—— Độc Cô Mưu, bọn họ mới là một đôi.”
“Thật là đáng tiếc!” Long Thiên Trạch thở dài, lai tiếp tục nói, “Hai vị Triệu cô nương ngây thơ đơn thuần, chỉ tiếc kinh nghiệm sống chưa nhiều, tính tình như vậy ở Long Tường đại lục là rất khó đặt chân , mà tính tình của con cũng là đơn thuần, các con nếu cùng nhau, ta chỉ sợ. . . . . .”
“Ngài hiểu lầm! Hiểu Du cùng Hiểu Mẫn là Triệu viện trưởng trước khi chết phó thác cho ta, để cho ta hảo hảo chiếu cố các nàng , không phải như ngài nghĩ.” Long Thiên Thần lau mồ hôi, vì sao hắn chưa bao giờ biết phụ thân đại nhân là một người Bát Quái như thế?
Ai ngờ Long Thiên Trạch cũng không có tính toán dừng lại, tiếp tục phê bình nói: “Còn có Bách Lí cô nương, tính tình của nàng sáng sủa, không câu nệ tiểu tiết, còn rất có khí khái nam nhi, so với Hoa cô nương lại càng thêm xứng đôi với con. Hơn nữa, nàng là nữ nhi duy nhất của Bách Lí thành chủ, gia thế cùng Long gia ta vô cùng xứng đôi. Quan trọng nhất là. . . . . .”
Ông dừng một chút, có thâm ý khác nhìn Long Thiên Thần một cái, mới nói: “Ta phát hiện ánh mắt nàng nhìn con tương đối đặc biệt. . . . . .”
“Có sao?” Long Thiên Thần quay đầu hướng Bách Lí nhìn qua, vừa vặn bắt gặp Bách Lí song cũng đang hướng hai người phụ tử bọn hắn nhìn sang, ánh mắt của hai người chạm vào nhau, đều có chút ngoài ý muốn.
Bách Lí Song có chút không giải thích được, hướng hắn giả trang mặt quỷ.
Long Thiên Thần vốn là còn có chút tâm tình khác thường, nhất thời không còn sót lại chút gì, không nhịn được hướng về phía trước liếc mắt. Nàng làm sao có thể đối với hắn có đặc biệt tình cảm đây? Rõ ràng chính là một tên tiểu tử, cùng hắn và Bạch Sở Mục chơi đùa thật vui vẻ a.
“Ngài nhất định là nhìn lầm rồi! Nàng không hề có ý tứ đối với ta! Ta là thân phận gì, nàng như vậy là thân phận gì, cho dù nàng coi trọng ta, gia tộc của nàng cũng sẽ coi thường ta.”
Long Thiên Trạch bỗng nhiên trầm mặc, ánh mắt trở nên xám xịt, một lúc lâu, hắn đột nhiên nói câu: “Ta xin lỗi huynh đệ các con.”
Nếu ngày đó không có chuyện, nếu huynh đệ bọn họ hai người một mực ở bên cạnh ông mà trưởng thành, như vậy giờ phút này Long Thiên Thần chính là thiếu gia Long gia danh chánh ngôn thuận, bàn về thân phận địa vị, Bách Lý gia tộc sao có thể coi thường hắn? Hắn như thế nào sẽ xuất hiện tự ti trong lòng?
Hết thảy cũng là lỗi lầm của ông a.
Long Thiên Thần chợt nghe được hắn nói như thế, trong lòng có phần nặng nề, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên như thế nào trả lời.
Bách Lí Song cùng mấy cô gái tụ ở một chỗ, vừa nói vừa cười, nhận thấy được Long Thiên Thần phụ tử hai người thỉnh thoảng hướng các nàng nhìn sang, mấy người thật là kinh ngạc, bất quá lời của các nàng đều là vây quanh Hoa Sở Sở, an ủi nàng. Ai bảo Độc Cô mưu dẫn Ngân Xà Thần thú đi học viện Ngân xà, bỏ Hoa Sở Sở một mình một người lưu tại đây?
Chờ đoàn người đến bờ sông, không có lập tức lên đường, mà là đợi đến sau khi trời tối, ngồi Thần Long chiến đội, thừa dịp ban đêm lên đường. Như thế, bọn họ vào ban ngày nghỉ ngơi, ban đêm lên đường, bất quá ba ngày liền trở lại học viện Vạn Hoàng.
Sở dĩ không có trực tiếp đi Đan minh, mà trước tiên trở về học viện Vạn Hoàng chính là vì vợ chồng Vân Khê quá mức nhớ Tiểu Nguyệt Nha rồi, đồng thời cũng muốn trở lại cùng Mộ lão và Lam Mộ Hiên tụ hội nhằm thương thảo trước về việc tới Đan minh tham gia đại hội luyện đan.
May mà nơi gia tộc Hiên Viên ở cách Đan minh không xa, làm hai chuyện cũng không có gì chậm trễ, bằng không, vì phải mau chóng tìm kiếm bà bà(1), Vân Khê đành phải buông tha cho luyện đan đại hội lần này.
“Tiểu Huyên Huyên, ca ca đã trở lại!”
Còn chưa gần tới Vọng Khê Lâu, Tiểu Mặc khoan khoái nhanh chân chạy hướng tiểu lâu, so sánh với bất luận kẻ nào cũng muốn tích cực hơn.
Thanh âm vui vẻ xa xa truyền lại, đem người trong tiểu lâu hấp dẫn đi ra ngoài.
“Các ngươi đã trở lại, thật là muốn đòi mạng!” Dung Thiếu Hoa cố ý lớn tiếng nói, cũng giống như Tiểu Mặc, người chưa tới tiếng đã tới trước.
Nghe được thanh âm biểu ca, Vân Khê không khỏi có cảm giác thân thiết, bóng dáng màu trắng từ bên trong cửa bay ra, nàng đi nhanh mấy bước, đón nhận trước.
Ai ngờ, sắp đến gần , bóng dáng kia liền từ bên cạnh nàng vô tình nhẹ nhàng đi qua, chỉ cấp nàng lưu lại một đạo gió lạnh, thổi lất phất tóc của nàng, trên đầu nàng có một đám quạ oa oa bay qua.
Thì ra là, là nàng tự mình đa tình!
“Băng nhi, hại chết ta! Đi, chúng ta về nhà hảo hảo giao lưu trao đổi tình cảm.” Dung Thiếu Hoa đem Băng hộ pháp ôm vào lòng, bất kể Băng hộ pháp có hay không vui lòng, cũng không quản người chung quanh có hay không vui lòng khi nhìn thấy một màn này, liền ôm Băng hộ pháp đi về nhà.
“Đồ khác người, không nhân tính!” Vân Khê oán hận cắn răng.
Dung Thiếu Hoa nửa đường quay đầu lại, đáp lễ nàng một câu: “Biểu muội, giống nhau cả thôi, ai bảo chúng ta có họ đây?”
Nể tình vừa mới gặp hắn nháy mắt tan biến, đồ trọng sắc khinh bạn! Vân Khê quăng cho hắn một cái xem thường, không để ý đến hắn nữa.
“Một thời gian ko gặp, Dung Thiếu thoạt nhìn tu vi tiến bộ không tệ.” Long Thiên Tuyệt bỗng nhiên nói.
“Thật sao?” Vân Khê cũng là không có chú ý, khó trách lần này Băng hộ pháp không có cơ hội nổi đóa, nguyên lai là đã bị hắn chế trụ.
“Sư phụ!”
“Vân muội muội!”
“Vân cô nương, Long tôn chủ, các ngươi đã trở lại.”
Lam Mộ Hiên, Mộ Cảnh huy cùng Mộ Vãn Tình ba người lục tục từ trong lầu nghe tiếng dạo bước ra, mọi người nở nụ cười đón chào.
“Các ngươi đều ở đây sao?” Vân Khê nghênh đón.
“Sư phụ, mọi người không sao chứ? Đệ tử rất lo lắng các vị.” Lam Mộ Hiên nói.
“Mặc dù cũng có lúc cửu tử nhất sanh, bất quá hoàn hảo, hết thảy coi như thuận lợi. Tiểu Nguyệt Nha đâu? Khi chúng ta không có ở đây, Tiểu Nguyệt Nha có tốt không?” Vân Khê nói.
Mộ Vãn Tình cười nói: “Tiểu Nguyệt nha mới vừa tỉnh ngủ, hiện tại tâm tình rất tốt, thấy ai cũng khanh khách cười không ngừng.”
Long Thiên Tuyệt nghe vậy, đuôi lông mày gảy nhẹ, này làm sao là nữ nhi của hắn, tại sao có thể hướng về phía ai cũng cười? Hắn bước đầu tiên đi vào cửa phòng, bên trong gian phòng, Tiểu Mặc so với ai khác đều tích cực hơn, đã sớm đem muội muội ôm vào trong lòng, tham muốn giữ lấy cực mạnh.
Tiểu Bạch cùng Tiểu Phượng Phượng vừa thấy mặt lại cùng ngày thường giống nhau, trình diễn lên trò chơi trẻ con ngươi đuổi theo ta ta đuổi theo ngươi.
“Tiểu Nguyệt Nha! Có nhớ phụ thân không? Tiểu Mặc, để cho phụ thân bế muội muội chút.” Long Thiên Tuyệt cố gắng từ trong tay Tiểu Mặc nhận lấy nữ nhi, ai ngờ Tiểu Mặc quay người lại, không cho.
“Muội muội là của con!”
Long Thiên Tuyệt trên trán rơi xuống ba đường hắc tuyến, nhi tử phát ra tham muốn giữ lấy, đến tột cùng là di truyền người nào ? Làm sao lại không đáng yêu như vậy?
“Cho phụ thân ôm một lát.”
“Không được! Tiểu Huyên Huyên thích nhất chính là ca ca, Tiểu Huyên Huyên thích để cho ca ca ôm, có đúng hay không? Người nhìn người nhìn, Tiểu Huyên Huyên cười, bé rất đồng ý lời của ca ca.”
Long Thiên Tuyệt lại thêm mấy đường hắc tuyến trên trán, trong lòng tự nhủ đó là Tiểu Nguyệt Nha mới vừa tỉnh ngủ, tâm tình không tệ có được hay không? Người nào ôm nàng, nàng đều cười, tiểu tử ngươi không nên nhân cơ hội đùa bỡn gạt người!
“Con đã ôm qua bé rồi, hiện tại nên đến phiên phụ thân. Nếu như không có phụ thân, nơi nào có một muội muội cùng chơi với con? Công lao của phụ thân là không thể bỏ qua, cho nên hẳn là để cho phụ thân ôm bé đi.”
“Nhưng là Tiểu Huyên Huyên là từ trong bụng mẫu thân sinh ra, cho dù không có phụ thân, mẫu thân vẫn có thể sinh hạ muội muội.”
Long Thiên Tuyệt hoàn toàn bó tay rồi, tiết mục tranh đoạt Tiểu Nguyệt Nha, hoàn toàn đại bại bởi nhi tử.
Từ ngoài cửa tiến vào, nghe được lời nói trẻ con của Tiểu Mặc, mọi người cười lăn cười bò, khiến cho Long Thiên Tuyệt mất hết mặt mũi. Cũng đúng a, sinh con chính là Vân nương tử, cho dù không có ngươi, người ta tùy tiện tìm nam nhân, làm theo là có thể sanh con. Ha ha, tôn chủ ngươi bại lui đi?
“Tiểu Mặc, không ai được ôm bé sao? Mẫu thân là đệ nhất công thần cơ mà!” Vân Khê tiến lên phía trước, đưa tay muốn từ trong tay Tiểu Mặc nhận lấy nữ nhi, ai ngờ cũng bị cự tuyệt.
“Tiểu Huyên Huyên nói, muội muội hiện tại muốn ca ca ôm, những người khác muội muội không muốn.”
Vân Khê trên mặt không nhịn được rụng xuống hắc tuyến: “Tiểu Nguyệt Nha hiện tại sẽ không mở miệng nói chuyện.”
“Con cùng muội muội tâm linh tương thông.”
Vân Khê cũng hoàn toàn bó tay rồi.
“Được rồi, ta liền ôm cả hai!” Nàng dang rộng hai cánh tay, đem nhi tử và nữ nhi cùng nhau ôm lấy, hung hăng hôn, chọc cho nhi tử cùng nữ nhi khanh khách cười không ngừng.
Thì ra là còn có thể như vậy?
Long Thiên Tuyệt lập tức lĩnh ngộ đến bí quyết trong đó, mở ra hai cánh tay, cũng gia nhập vào bọn hắn, ở giữa: “Ta đây ôm cả!”
Một nhà bốn người giống như cái bánh chưng, ôm nhau thân thiết, mang theo cười vui.
Những người còn lại cũng không nhẫn tâm phá vỡ cảnh tượng ấm áp này, một người lại một người lục tục thối lui ra khỏi tiểu lâu, tự bố trí dàn xếp riêng cho mình
Long Thiên Trạch không có rời đi, ông một mình đứng ở cạnh cửa, ngắm nhìn tiểu bất điểm bị kẹp ở giữa 3 người, khóe môi không tự chủ tự nhiên lộ ra nụ cười. Ông hi vọng mình cũng có thể có cơ hội ôm cháu gái của mình một cái, bé thật đáng yêu, hoạt bát, giống tiểu tiên đồng, sau này lớn lên nhất định càng thêm mỹ lệ động lòng người. Ông rất muốn gần gũi bé.
Vân Khê trong lúc vô tình nhìn đến tầm mắt của ông, tâm thần hơi động một chút, vô luận như thế nào ông ấy luôn là ông nội của hài tử, nếu là ngay cả mặt mũi đều không cho nhìn, trái với luân thường rồi, bất quá, trong lòng Thiên Tuyệt đối với ông ấy còn có trở, chắc là không thể dễ dàng như vậy tha thứ ông ấy, cho nên. . . . . .
“Thiên Tuyệt, chúng ta đi tới chỗ đại ca một chút, không biết huynh ấy mang A Lý về hiện tại đến tột cùng là thế nào.”
Long Thiên Tuyệt hơi sững sờ, sau đó cũng nhạy cảm nhìn đến tầm mắt Long Thiên Trạch, hắn có một chút chần chờ, làm sao có thể không hiểu dụng tâm của Khê Nhi?
“Đi thôi! Theo ta tới chỗ đại ca một chuyến.” Vân Khê chưa cho hắn cơ hội khước từ đã lôi kéo hắn rời đi, trước khi đi không quên dạy bảo nhi tử, “Tiểu Mặc, hảo hảo mà chiếu cố muội muội, phụ thân cùng mẫu thân lát nữa sẽ trở lại.”
“Nha.” Tiểu Mặc liền nhìn cũng không nhìn nàng, một lòng toàn bộ nhào vào đùa muội muội, bộ dáng yêu muội thành si.
Vân Khê lôi kéo Long Thiên Tuyệt, từ trước người Long Thiên Trạch đi qua, hai ánh mắt ngắn ngủi chạm vào nhau, không khí không phải là rất hòa hợp, nhưng Long Thiên Tuyệt nếu quyết định rời đi, cũng là đồng nghĩa với chấp nhận nguyện ý cho phụ thân thăm hỏi cháu gái của mình, đây đã là cực hạn của hắn rồi.
Đưa mắt nhìn hai vợ chồng đi xa, Long Thiên Trạch khẽ thở dài, sau đó cất bước đi về phía Tiểu Mặc.
Tiểu Mặc lúc này phát hiện bên trong nhà lại còn có một người, nghiêng đầu nhìn hắn, mang theo vài phần cảnh giác: “Gia gia xấu, người muốn làm gì?”
“Tiểu Mặc, chúng ta có thể bỏ chứ “xấu” đằng sau đi có được không?” Long Thiên Trạch ngồi chồm hổm, nhìn thẳng bé, nói.
“Không được!” Tiểu Mặc kiên quyết lắc đầu.
Long Thiên Trạch bất đắc dĩ, tầm mắt vừa chuyển, rơi vào trên mặt Tiểu Nguyệt Nha, bé có một đôi mắt sáng ngời như minh châu, còn có có miệng nhỏ, chúm cha chúm chím, rất là khả ái, để cho ông kìm lòng không đậu đưa tay muốn bế.
“Tiểu Mặc, để cho gia gia ôm bé được không?”
“Không được! Tiểu Huyên Huyên là của cháu.” Tiểu Mặc lập trường kiên định, dù ai cũng không cách nào dao động bé.
“Thế cho gia gia ôm cả hai cháu một cái, có được không?” Long Thiên Trạch nghĩ tới biện pháp mới vừa rồi của hai vợ chồng.
Tiểu Mặc chần chờ một hồi lâu, thật vất vả mới gật đầu nói: “Vậy cũng tốt! nhưng chỉ một lát nha.” Lại còn muốn cò kè mặc cả sao? Cõi đời này còn có gia gia nào so với ông hơn bi thảm hơn không? Long Thiên Trạch không khỏi cười khổ.
Dang cánh tay, đem huynh muội hai người nhất tề ôm vào trong lòng, Long Thiên Trạch trong lòng nhất thời xẹt qua cảm giác khác thường, có lẽ đây chính là máu mủ tình thâm, huyết mạch tương liên sao?
“Tiểu Mặc, có muốn lễ vật gì không? Gia gia còn chưa có đưa lễ ra mắt cho cháu cùng Tiểu Nguyệt Nha đâu.” Long Thiên Trạch cố gắng cùng cháu của mình lôi kéo làm quen.
Tiểu Mặc suy nghĩ một chút, chuyển con ngươi nói: “Cháu cùng Tiểu Nguyệt Nha đều thích hạt châu, gia gia xấu có hạt châu không?”
“Hạt châu? Cháu chờ một chút.” Long Thiên Trạch đem hai huynh muội để xuống, trên người tìm tòi một phen, thật đúng là lần ra hai viên hạt châu, một viên thuần trắng như sữa, một viên đen như mực, song hai khỏa hạt châu tính chất cũng là không thể nghi ngờ mơ hồ còn có thể cảm giác được quanh thân hạt châu linh khí ba động.
Tiểu Mặc vừa thấy được hạt châu, hai mắt nhất thời tỏa sáng.
“Cho cháu! Hai viên này lần lượt là Bạch Linh châu cùng Mặc Linh châu, có công hiệu chữa bệnh, nếu cháu không cẩn thận bị thương, chỉ cần để chúng ở trong người, mọi loại thương tích cũng có thể tự động khỏi hẳn.” Long Thiên Trạch đem hai hạt châu khẳng khái đưa cho Tiểu Mặc.
“Cám ơn gia gia xấu!” Tiểu Mặc cũng không khách khí, lễ phép nhận, thuận tiện thay muội muội thu cả, cùng lắm thì bé đồi cho muội muội bảo vật khác, ai bảo bé thích nhất là các loại châu đây?
Long Thiên Trạch cười khổ, hi vọng bé đem chữ “xấu” bỏ đi, chính miệng gọi ông một tiếng gia gia, cũng đủ hài lòng.
Lúc này, từ ngoài cửa cách đó không xa truyền đến một trận tiếng thét chói tai, kinh động đến tổ tôn .
“Gia gia xấu đã xảy ra chuyện gì?”
“Cháu cứ đợi ở chỗ này, đừng động, gia gia đi xem một chút.”
Long Thiên Trạch cất bước rời khỏi phòng, phát hiện thanh âm là từ bên cạnh cách đó không xa lầu các truyền tới, hắn cho men theo thanh âm đi tới.
“Đại ca, A Lý tại sao có thể như vậy? Nàng thường cũng sẽ ở trong mộng sợ hãi kêu sao?”
Trong tiểu lâu Chiến Thiên Dực cùng mọi người vây quanh ở trước giường A Lý , lo lắng nhìn A Lý đang ở trong mộng sợ hãi kêu, thúc thủ vô sách.
“Kể từ khi chúng ta đem A Lý từ trong tay hắc y nhân mang đi, muội ấy vẫn hôn mê bất tỉnh, hơn nữa thường xuyên ở trong mộng sợ hãi kêu, nhưng không hề tỉnh lại. Viện trưởng cùng các trưởng lão tất cả cũng tới đây xem muội ấy, đáng tiếc một chút hiệu quả cũng không có, ta thật sự rất lo lắng cho muội muội, nếu cứ tiếp tục như vậy thân thể nào có thể chịu đựng được?” Chiến Thiên Dực rõ ràng gầy đi một vòng, hai đầu lông mày bị cau lại, lo lắng.
Bách Lý Băng Tuyền lo lắng nói: “Chúng ta mỗi ngày đút cho muội ấy ăn cháo, uống thuốc, cũng phải hao phí rất nhiều thời gian cùng tâm lực, muội ấy vẫn cứ bị vây trong hôn mê, căn bản là không cách nào nuốt xuống. Dực ngày ngày canh giữ ở bên giường, cả người cũng gầy đi, thật là buồn a.”
Vân Khê không nghĩ tới sự tình lại nghiêm trọng như thế, đưa tay giúp A Lý xem mạch, ai ngờ vừa đụng phải tay nàng, nàng lần nữa kinh hô, đem Vân Khê dọa sợ hết hồn, không dám thử lại.
“Viện trưởng bọn họ nói như thế nào? Chẳng lẽ tìm không ra chứng bệnh sao?” Long Thiên Tuyệt nói.
Chiến Thiên Dực trả lời: “Viện trưởng nói, ông phát hiện ở trong cơ thể A Lý có một đoàn bóng ma màu đen, viện trưởng từng cố gắng dùng huyền khí của mình đánh tan đoàn bóng ma kia, cuối cùng phát hiện căn bản không thể thực hiện được. Bóng đen cực kỳ ngoan cố, giống như là cắm rễ ở trong cơ thể A Lý, muội ấy chậm chạp không tỉnh lại, nguyên nhân có lẽ cùng đoàn bóng ma có liên quan.”
“Cái gì? Bóng ma màu đen?” Long Thiên Trạch vừa mới gần tới tiểu lâu, đã nghe đến mấu chốt, ông một bước xa xông ào vào tiểu lâu, mấy bước liền đi tới bên giường, ngưng mắt nhìn trên giường người, thần sắc trở nên dị thường.
“Ông là ai?” Chiến Thiên Dực không biết thân phận Long Thiên Trạch nên cảnh giác đứng chắn ở trước mặt ông.
“Đại ca, huynh đừng khẩn trương! Ông ấy là. . . . . . là phụ thân của Thiên Tuyệt và Thiên Thần.” Vân Khê thức thời dời đi đề tài, hỏi, “Ngài vì sao khẩn trương như thế? Chẳng lẽ ngài biết bóng ma màu đen là do đâu?”
“Để cho ta trước xem mạch tượng của nàng.” Long Thiên Trạch khôi bình tĩnh, đáy mắt thâm trầm.
Chiến Thiên Dực nhìn Vân Khê, thấy nàng gật đầu, hắn liền lựa chọn tin tưởng Long Thiên Trạch. Hắn dịch chuyển một bước, nhường đường cho Long Thiên Trạch.
Long Thiên Trạch khom người, cẩn thận xem xét sắc mặt A Lý một phen, sau đó đưa tay đặt lên mạch của nàng.
“A! Buông! Buông!” A Lý lại đang trong mộng sợ hãi kêu, dường như chỉ cần có người đụng vào nàng, nàng cũng sẽ bị kích thích.
Long Thiên Trạch không để ý đến nàng kêu lên sợ hãi, vững vàng bắt mạch, thần sắc từ từ ngưng trọng. Ông đột nhiên vận chưởng, thông qua cổ tay A Lý, đem một cỗ huyền khí của mình đưa vào trong cơ thể của nàng, vững vàng áp chế sự khuếch tán của bóng ma màu đen. Thời gian qua đi, ai cũng không dám quấy rầy ông, chỉ lặng yên nhìn.
A Lý sắc mặt tựa hồ có chuyển biến tốt đẹp, không hề giãy dụa kinh hô giống như vừa nãy, giống như đang tiến vào đến trong mộng đẹp, trên khuôn mặt có an tâm cùng bình tĩnh.
Long Thiên Trạch từ từ thu hồi công lực, trên trán rỉ ra một lớp mồ hôi mỏng, có thể nghĩ đến uy lực bóng ma kia không phải là dễ dàng như vậy bị trấn áp .
Chiến Thiên Dực mừng rỡ, vội ôm quyền cảm kích nói: “Đa tạ Long tiền bối ra tay cứu tiểu muội ta!”
Long Thiên Trạch khoát tay, thần sắc ngưng trọng nói: “Ngươi đừng có cám ơn ta vội, ta chỉ là tạm thời chế trụ tà khí trong cơ thể nàng, qua ít ngày nàng có thể tỉnh, nhưng muốn hoàn toàn trừ tận gốc bóng ma trong cơ thể nàng cũng là không có dễ dàng như vậy.”
“Bóng ma kia đến tột cùng là cái gì? Lại có thể ngang ngược như thế?” Vân Khê hiếu kỳ nói.
Long Thiên Trạch trầm ngâm, trầm trọng : “Không nghĩ tới những kẻ này đến nay còn không hết hy vọng, lại bắt đầu đi ra ngoài làm hại người khác.”
“Bọn họ là ai?” Long Thiên Tuyệt hỏi đến mấu chốt.
“Ta cũng không biết bọn họ đến tột cùng là người nào, chỉ biết là thế lực của bọn họ rất đáng sợ, thủ đoạn sắc bén âm tàn, một khi có người bị bọn họ nhắm trúng, trở thành mục tiêu, bọn họ sẽ không tiếc hết thảy, bằng bất kể giá nào. . . . . . Bọn họ, căn bản không phải người!” Long Thiên trạch không biết nghĩ tới điều gì, phẫn nộ nắm chặt tay.
“Chẳng lẽ thật sự không có biện pháp sao?” Chiến Thiên Dực mi tâm nhíu chặt.
“Ta khuyên ngươi, tốt nhất đem nàng đưa đến một nơi an toàn, không bị người khác phát hiện, nếu không. . . . . .”
“Nếu không như thế nào?” Chiến Thiên Dực vội hỏi.
Long Thiên Trạch trầm trọng nói: “Nếu không. . . . . . Nàng vô cùng có khả năng bị những người đó thao túng, làm ra những chuyện mà nàng không ý thức được.”
“Ý của ngài nói, bọn họ có thể lợi dụng bóng ma kia trong cơ thể A Lý để khống chế nàng? Điều này sao có thể? Cõi đời này vì sao lại có tà môn như thế?” Chiến Thiên Dực nghe được kinh hãi, muội muội của mình vẫn bị những hắc y nhân thần bí khống chế, thật vất vả mới thoát, vì sao vẫn không thể nào thoát khỏi đối ma trảo đối phương?
Vân Khê đáy lòng cũng là cả kinh, song càng làm cho nàng nghi ngờ chính là, vì sao Long Thiên Trạch có biết được nhiều chuyện như vậy của bóng ma màu đen cùng tổ chức thần bí hắc y nhân, chẳng lẽ. . . . . .
“Ngài làm sao biết nhiều chuyện như vậy ? Chẳng lẽ ngài cũng từng trải qua?”
Long Thiên Trạch lặng yên gật đầu, không hề nói gì nữa, một mình chán nản rời đi tiểu lâu.
Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt kinh ngạc liếc nhau, trong lòng mơ hồ sinh ra dự cảm xấu.
—
(1) Mẹ chồng