Cũng không lâu lắm, Lục Vân Mạn
đi vòng vèo trở lại: "Đã xảy ra chuyện gì? Mới vừa nghe được các ngươi kêu cứu,
Hư Vô công tử để cho ta sang đây nhìn xem."
Nàng liếc nhìn một cái, hiện
trường ba người, không có gì ngoài Bát Vân Mạn trên người có kiếm thương, hai
người khác không hư hao chút nào.
"Người đâu?"
"Nàng đã đi rồi." Nam tử duy
nhất nói.
"Nàng? Người
nào?"
"Vân Khê." Nam tử
nói.
Lục Vân Mạn vẻ mặt rốt cục có
biến hóa, lộ ra kinh ngạc: "Các ngươi nói, người mới vừa triệu hồi ra Cửu Vĩ Hồ
huyễn thú, chính là Vân Khê? Nàng kia. . . . . ."
Nàng quay đầu nhìn về phía Bát
Vân Mạn: "Là nàng làm ngươi bị thương?"
"Điều này có cái gì kỳ quái ?"
Bát Vân Mạn lông mày giương lên, "Nàng phá giải Ảnhkiếm pháp của ta, ta thua tâm
phục khẩu phục."
"Nàng. . . . . . Nàng phá giải
Ảnh kiếm pháp của ngươi? Làm sao có thể?" Lục Vân Mạn không muốn tin
tưởng.
"Có cái gì không thể? Lão Lục,
ngươi phải nhớ kỹ, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân (ý nói núi cao
còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn). Thời điểm ngươi gặp
nàng, ngươi nên cẩn thận, nàng tuyệt đối có thực lực đánh bại ta và ngươi, thậm
chí. . . . . . Thậm chí có tư cách quyết một trận thắng bại với Hư Vô công tử."
Bát Vân Mạn như có điều suy nghĩ nói.
Lục Vân Mạn ngắm nhìn Bát Vân
Mạn thật sâu, nàng biết, Bát Vân Mạn là người từ tới nay không nói bừa, nhưng
không có chân chính tỷ thí qua, nàng không cam lòng nhận thua, lại hoàn quét một
vòng tích phân bài trên người ba người, lông máy nhíu lại: "Nàng không có lấy
tích phân bài trên người của các ngươi?"
"Đúng vậy." Bát Vân Mạn trả
lời, "Nàng vốn dĩ có thể lấy đi, nhưng nàng không có làm như vậy, nàng nói, nàng
hy vọng có thể ở trong trận chung kết nhìn thấy Hư Vô công tử, cùng công tử
chính diện tỷ thí. Nàng còn nói, mục tiêu của nàng là vị trí Tông
chủ!"
"Dã tâm của nàng thật là lớn !
Nếu như lần sau gặp nàng, ta sẽ thử thực lực của nàng một chút trước, nếu như
ngay cả ta đây cũng không qua, nàng cũng chưa có tư cách ngồi lên vị trí Tông
chủ." Lục Vân Mạn ngạo nghễ nói.
Bát Vân Mạn khẽ thở dài liễu
một tiếng, không nói thêm gì nữa, tiếp tục tu luyện khôi phục thương
thế.
Lục Vân Mạn thấy ba người vô
sự, liền để cho hai vị cao thủ lưu lại chiếu khán Bát Vân Mạn, nàng trở về một
lần nữa, đuổi theo Hư Vô công tử. Từ sự tự tin có thể giành thắng lợi, nàng
không cho phép tổ của mình thất bại và rơi ở phía sau.
Một mảnh rừng cây xanh thẫm,
cao lớn sum xuê, là những cây cọ to lớn. Nói là cây cọ, thật ra thì không hẳn là
vậy, bởi vì ... trên đời này không có cây cọ có màu sắc như
thế.
Chỗ cao nhất của cây cọ, có một
nam tử mặ trang phục màu trắng đang đứng thẳng trên đó, mũi chân của hắn tựa như
dính ở trên cành lá của cây cọ, lại như treo trên bầu trời. Trên mặt của hắn
mang một tấm lụa mỏng màu trắng, kèm theo từng đợt gió, bất cứ lúc nào đều có
thể thổi xuống, thế nhưng lại cứ hết lần này tới lần khác vững vàng cố định ở
trên vành tai của hắn.
Hai mắt hắn nhìn về một mảnh ở
nơi xa qua khe nhỏ, trong ánh mắt chuyên chú của hắn mang theo trầm tư cùng tò
mò.
Khi tầm mắt của hắn nhìn thấy
rõ ràng nơi đó, có một nữ tử mặc trang phục màu trăng rút kiếm hướng về phía cổ
tay trơn bóng của mình, máu tươi theo cổ tay của nàng chảy xuống, chảy vào một
pho tượng trong lò luyện đặt ở dưới chân nàng, lò luyện đang được đốt cháy,
những giọt máu chạm phải thành của luyện lò, lập tức bốc lên khói
trắng.
Nàng đến tột cùng đang làm cái
gì vậy?
Đây cũng là điều hắn tò
mò.
Cho nên, hắn dừng bước, muốn
điều tra đến cùng .
Máu tươi từng giọt từng giọt
chảy xuống, từ từ, bao trùm cả đáy lò luyện.
Kèm theo tiếng của lò luyện
đang cháy, trong không khí từ từ bay tới mùi máu tanh, kỳ quái chính là, máu
tươi của nàng không giống những người khác tanh hôi như vậy, ngược lại, khiến
cho người ta sinh ra một cỗ phấn chấn khi ngửi thấy.
Hắn hít sâu một hơi, phát hiện
máu trong cơ thể mình vô hình trung bị mùi vị của cỗ máu này thiêu đốt, trong
lòng rục rịch.
Đây là bản năng của hắn, không
liên quan những thứ khác.
Hắn là người, ngửi thấy được
máu của nàng, cũng sẽ phản ứng mãnh liệt như vậy, vậy thì những sinh vật khác
thì sao?
Mi tâm của hắn khẽ động, đột
nhiên trong lúc đó hiểu ra, hắn rốt cuộc biết nàng đang làm cái
gì.
Nàng, lại muốn lấy máu của
mình, để hấp dẫn Thiên Ma.
Nàng có phải điên rồi hay
không?
Xung quanh hơi thở kịch liệt
chấn động, lỗ tai của hắn từ trước đến giờ luôn nhạy bén, hơi có động tĩnh, hắn
liền lập tức có thể cảm ứng được.
Có Thiên Ma, cả một đàn Thiên
Ma, đang từ bốn phương tám hướng, ngửi thấy mùi thơm mà đến!
Hắn nhẹ nhàng cười một tiếng,
dùng ánh mắt hứng thú nhìn về phía nữ tử mặc trang phục màu trắng kia, mục đích
nàng hành động quái dị như vậy, chính là vì muốn hấp dẫn Thiên Ma mà đến, song,
đột nhiên tới nhiều Thiên Ma như vậy, nàng sẽ tính toán ứng phó như thế nào?
Nàng có từng nghĩ đến, vạn nhất đưa tới số lượng Thiên Ma vượt qua phạm vi nàng
có thể khống chế, hậu quả sẽ như thế nào không?
Hai tay hắn khoanh trước ngực,
cái gì cũng không làm.
Xem cuộc vui!
Đứng ở trước lò luyện, nấu máu,
không phải là người khác, chính là Vân Khê.
Sau khi nàng đi lại trong rừng
khoảng hai canh giờ, phát hiện hiệu suất chém giết Thiên Ma không cao. . . . . .
cái gọi là hiệu suất không cao của nàng, trên căn bản đã gấp bốn năm lần hiệu
suất của người bình thường, hiệu suất như vậy, đối với người tầm thường mà nói
vậy là đủ rồi, nhưng đối với nàng mà nói, nàng cảm thấy xa xa không
đủ.
Vì muốn nâng cao hiệu suất, cho
nên nàng mới nghĩ ra cái biện pháp hấp dẫn Thiên Ma này, đầu tiên hấp dẫn tới
thật nhiều Thiên Ma, sau đó tập trung chém giết, bớt đi thời gian tìm kiếm Thiên
Ma của nàng, về phần rốt cuộc có thể đưa tới bao nhiêu Thiên Ma, nàng thật đúng
là không có suy nghĩ đến.
Không bao lâu sau, xung quanh
tiếng vang ù ù, chấn động trời đất, người không biết, còn tưởng rằng là động
đất.
Lỗ tai của nàng khẽ nhún, lắng
nghe động tĩnh xung quanh, dưới đáy lòng nhẩm tính, bốn con, tám con, mười con,
mười sáu con. . . . . . càng đếm về sau, lỗ tai của nàng nhún tần số càng
cao!
Nàng đã đánh giá thấp máu của
mình, đối với sự hấp dẫn Thiên Ma mùi máu sau khi trải qua chưng nấu, xa xa bay
đi, Thiên Ma khắp mọi nơi rối rít điên cuồng.
Vốn là Thiên Ma còn đang cùng
những cao thủ chiến đấu, cũng mất đi hứng thú chiến đấu, rối rít rút lui khỏi
chiến trường, hướng về nơi mùi thơm bay tới mà chạy như điên.
Những cao thủ khác giật mình,
rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Không phải những Thiên Ma này sợ hãi bọn hắn, cho nên
mới chạy trối chết a?
Từ tò mò, rất nhiều những cao
thủ đuổi theo ở phía sau Thiên Ma, kết quả là, động tĩnh xung quanh càng lúc
càng lớn, càng ngày càng oanh động. . . . . .
Vân Khê cũng không có lộ ra bối
rối, ngược lại, nàng rất trấn định, một bộ nắm chắc phần thắng. Đưa mắt, nhìn
hướng trên ngọn cây cọ, nơi đó đứng một người đàn ông, hắn đã ở nơi này chú ý
nàng hồi lâu. Vân Khê đã phát hiện ra, nhưng đối với phương không có bất kỳ hành
động gì, cho nên nàng cũng không động.
Đưa mắt trông đi qua, cũng đúng
lúc đối phương nhìn về phía nàng, bốn mắt ở giữa không trung đụng vào
nhau.
Vân Khê nhận ra hắn, hắn chính
Hư Vô công tử hôm đó gặp ở Vân Trung Các !
Đối phương đã nhận ra nàng từ
lâu, một đôi mắt hẹp dài híp lại, hàm chứa nửa phần tự tiếu phi tiếu, giống như
là một bộ xem kịch vui.
Vân Khê đáp lại hắn một cái mắt
lạnh, muốn chê cười nàng? Không khỏi quá sớm đi.
Đối phương đột nhiên giơ một
ngón tay, chỉ hướng phía tây một bày Thiên Ma khổng lồ, đuôi lông mày gảy nhẹ, ý
tứ kia giống như đang nói..., con mồi của ngươi tới, xem ngươi có năng lực bắt
được bọn nó hay không.
Ánh mắt chợt lóe, Vân Khê rất
nhanh thu hồi tầm mắt, chờ coi đi!
Vân Trung Ảnh thú vị nhìn nàng,
nhìn thấy nàng không chút hoang mang khuấy động lò luyện, không có muốn né tránh
hoặc là thoát đi ý tứ, hắn cúi đầu mà cười: "Vô Hi nguyên lão nói ngươi đặc
biệt, bản thân ta muốn nhìn ngươi đến tột cùng đặc biệt như thế nào, người không
được sự cho phép của Vân Trung Ảnh ta, đừng mơ tưởng bò lên vị trí Tông
chủ!"
Một đôi mắt lộ ra sau cái khăn
che mặt, lóng lánh ra từng sợi tinh quang, tựa như giảo hoạt tựa như tà
mị.
Ù ù. . . . .
.
Xung quanh đông nghịt, chạy như
điên toàn bộ cũng là Thiên Ma.
Ở phía sau hắn, cũng có một
nhóm Thiên Ma lớn vọt tới, hắn nhẹ nhàng tung người, từ trên cao xuống, nhìn bầy
Thiên Ma điên cuồng mà chạy về phía Vân Khê, sự hăng hái của hắn càng ngày càng
cao.
Bốn phương tám hướng, có vô số
Thiên Ma, phóng mạnh về khe rãnh, chỉ cần ba thời gian hô hấp, là có thể bao phủ
Vân Khê.
Hắn dưới đáy lòng đếm ngược,
nhìn xem nàng một chút rốt cuộc lúc nào mới có thể chạy trối
chết?
Ba. . . . . . Nàng vẫn không
nhúc nhích;
Hai. . . . . . Nàng vẫn không
có động;
Một. . . . .
.
Ùng ùng!
Người của nàng, cả lò luyện của
nàng, đều bị bầy Thiên Ma bổ nhào xuống, bao phủ ở trong bầy Thiên Ma. Theo tình
thế này, vô luận đổi lại là người nào, cũng không thể có đường sống, đích thị là
bị Thiên Ma giẫm đạp thành thịt vụn.
Hai tròng mắt của hắn khẽ mở
lớn hơn, lộ ra nghi ngờ, cứ như vậy kết thúc? Nàng hẳn là không phải người ngu
xuẩn như thế, nhóm lửa tự thiêu sao?
Không đúng, nhất định là có chỗ
nào không đúng.
Một nhóm Thiên Ma tiếp theo một
nhóm, còn đang hướng bên này chen chúc, giống như là cả toàn bộ Thiên Ma của
tầng thứ ba đều tụ tập đến nơi này.
Ở phía sau bầy Thiên Ma, còn có
rất nhiều cao thủ mang theo nghi ngờ đi theo mà đến, nhìn thấy một màn trong khe
rãnh, trên mặt người nào người lấy đều lộ ra ngạc nhiên. Rốt cuộc đã xảy ra
chuyện gì, đến tột cùng là cái gì hấp dẫn mấy Thiên Ma này, chạy như điên tới
đây?
"Trời, như vậy. . . . . . Nhiều
Thiên Ma như vậy?"
"Chúng ta vẫn nên nhanh chóng
chạy đi, vạn nhất bọn nó đột nhiên công kích ngược lại chúng ta, chúng ta muốn
chạy trốn cũng trốn không thoát."
"Ta. . . . . . Chân của ta như
nhũn ra rồi, chạy không nổi rồi."
"Không có tiền đồ đồ! Nhìn, là
Hư Vô công tử! Chẳng lẽ là Hư Vô công tử đưa mấy Thiên Ma này tới
?"
"Nhất định là vậy, cũng chỉ có
hắn mới có thể làm được."
Trong đám người nghị luận rối
rít.
Vân Trung Ảnh không khỏi cười
khổ, hắn mặc dù gan lớn hơn nữa, cũng không dám mạo hiểm dùng phương pháp như
vậy, bọn họ cũng quá coi trọng hắn.
"Thiên Ma làm sao đều chạy về
một hướng, rốt cuộc là cái gì hấp dẫn bọn chúng? Quá kỳ quái!"
"Có cái gì kỳ quái? Chúng ta
nhân cơ hội này, chém giết nhiều Thiên Ma một chút, kiếm lấy tích
phân."
"Ngươi có đần độn không? Thiên
Ma mặc dù không có nhân tính, nhưng cũng biết phải bảo vệ đồng bọn của mình,
ngươi dám chém giết một con thử xem, ta dám cam đoan, những Thiên Ma khác sẽ lập
tức tới tấn công ngươi."
"Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ
chúng ta đành phải ở một bên xem cuộc vui?"
"Đợi một chút, đây là cái gì?
Thật giống như. . . . . . Thật giống như có người xuất hiện."
Ở trong tầm mắt mọi người, từ
trên trời giáng xuống một nữ tử mặc trang phục màu trắng, chỉ thấy tay nàng nắm
kiếm, trong miệng không biết mặc niệm cái gì, xung quanh đột nổi lên một trận
gió lớn rét lạnh, sau đó, chuyện lạ lùng đã xảy ra. . . . . .
Lấy nữ tử mặc trang phục màu
trắng làm trung tâm, trong vòng trăm bước, toàn bộ đóng băng.
Rắc rắc rắc. . . .
.
Cái khe trong rừng sâu, hóa
thành thế giới băng tuyết, đem vô số Thiên Ma toàn bộ đóng băng ở bên
trong.
Những Thiên Ma đi theo kia,
nhìn thấy một màn này, đang ồn ào đột nhiên im bặt, xuất phát từ bản năng, bọn
chúng quay đầu chạy xa.
Những cao thủ còn đang xem cuộc
vui ở bên trong, lâm vào tình trạng giật mình sững sờ, đột nhiên thấy có Thiên
Ma đi vòng vèo trở lại, mọi người cả kinh nhảy lên, chạy trốn khắp mọi
nơi.
"Tình huống gì
đây?"
"Ngươi nói tình huống nào? Còn
không mau trốn?"
Vội vã mà đến, vội vã
đi.
Những cao thủ này, nào biết đâu
rằng, mình bỏ lỡ như thế nào kiếm lấy vi tích phân thật là tốt cơ
hội?
Hư Vô công tử đứng lơ lửng ở
trên bầu trời, vị trí của hắn cách Vân Khê trăm bước, đột nhiên nhận ra lạnh lẻo
đánh tới, hắn theo bản năng lui về phía sau mấy chục bước, kinh ngạc nhìn cô gái
từ trên trời giáng xuống kia, trong lòng hắn khẽ rùng mình. Thì ra nàng không
chết?
Nàng là như thế nào làm
được?
Đúng rồi, là Na Di thuật! Na Di
thuật trong Tàn Hoa bí lục!
Hắn mới vừa rồi còn tiếc thay
cho nàng, bây giờ nghĩ lại, là làm điều thừa. Tánh mạng của nàng so với trong
tưởng tượng của hắn còn ngoan cường nhiều lắm.
Rất tốt! Rất
tốt!
Đối thủ của hắn càng ngày càng
có ý tứ.
Chiến ý dưới đáy lòng hắn từ từ
bị khơi ra, có lẽ, nàng là một đối thủ rất tốt, một đối thủ để cho hắn có thể
toàn lực ứng phó.
"Uy, dế nhũi, ta cảm giác được
hướng đông nam có một bầy phi thú đang hoạt động, có hứng thú theo ta cùng đi
săn thú hay không?"
Vân Khê ngẩng đầu, cau mày,
nhìn về phía hắn: "Yêu nhân, nói chuyện với ngươi thật sự làm cho người khác rất
chán!"
"Ngươi không thích ta gọi ngươi
như vậy? Vậy cũng tốt, ta đây không gọi ngươi là dế nhũi nữa." Vân Trung Ảnh
dừng một chút, một đôi mắt mỉm cười toát ra vẻ giảo hoạt, "Nữ nhân giống nhau
đều thích được gọi là công chúa, muốn những người khác đối đãi các nàng như là
công chúa, cho nên, ta đây sẽ gọi ngươi. . . . . . Dế nhũi công chúa được
không!"
Trên trán Vân Khê, rơi xuống
mấy cái hắc tuyến, đảo cặp mắt trắng dã về phía hắn, miệng chỉ giỏi chế giễu
người chính là cần ăn đòn!
Không hề để ý tới hắn nữa, nàng
lấy tốc độ nhanh nhất, chém giết Thiên Ma bị nàng đóng băng.
Hai con, bốn con, sáu con. . .
. . . Hai mươi con, bốn mươi con, sáu mươi con. . . . . . Tổng cộng tăng lên, có
khoảng một trăm mười con!
Ngay cả chính nàng cũng bị số
lượng này dọa sợ hết hồn, lại có nhiều như vậy?
Nhìn tích phân bài bên hông
mình, từ hơn ba trăm phân, không ngừng tăng vọt, liên tục nhảy tới tám trăm tám
mươi phân, nàng hít vào một hơi thật sâu.
Mấy chữ màu xanh biếc toát ra,
nàng lại từ Nhị biến thành đệ nhất .
Đủ rồi!
Tích phân của nàng vậy là đủ
rồi!
Vân Khê làm sao biết được, tổng
tích phân của nàng hiện tại, đã vượt qua tổng tích phân đứng hàng thứ nhất của
bảng Phong Vân của Nội tông lần trước, lập ra một thành tích tổng tích phân
mới,nàng chỉ đại khái suy đoán, lấy cái thành tích tích phân này, lọt vào top ba
người đứng đầu hẳn là không có vấn đề rồi, về phần chuyện phía sau, tự nhiên là
ở trong trận chung kết lại nhìn.
Chỗ cao, Vân Trung Ảnh cúi đầu,
nhìn xuống tích phân bài bên hông mình, thứ hạng của mình từ đệ nhất biến thành
thứ hai. Hắn cúi đầu cười một tiếng, cũng không quá để ý, lần nữa hướng Vân Khê
mời: "Như thế nào? Có dám đi theo ta cùng đi săn thú hay không? Dế nhũi công
chúa?"
Vân Khê oán hận cắn cắn môi,
thật sự rất muốn đánh hắn, trong lòng đột nhiên giật mình, hắn ân cần mời lần
nữa như vậy, sẽ không phải là muốn cướp đoạt tích phân bài của nàng
chứ?
Hiện nay tích phân bài trên
người nàng nhiều như thế, mà đối thủ lớn nhất của nàng giờ phút này lại gần ngay
trước mắt, một khi hắn cướp đoạt tích phân bài của nàng, hắn liền yên ổn chiếm
vị trí thứ nhất.
Càng nghĩ càng khả
nghi.
Nếu như đổi lại là những người
khác, mới vừa rồi thừa dịp Thiên Ma bị đóng băng mất hết sức lực, đã sớm lao
xuống, cùng nàng cướp đoạt tích phân rồi, mà hắn không có làm như vậy, đến tột
cùng là hắn khinh thường làm như vậy, hay là hắn có âm mưu
khác?
Không thể trách nàng đa nghi,
thật sự là thế gian này người giảo quyệt nhiều lắm.
"Ngươi không phải là sợ ta chứ?
Xem ra, ta nhìn sai ngươi, ngươi liên tiếp được mời mà can đảm lại không có, còn
muốn trở thành Tân Tông chủ?" Hắn cúi đầu chê cười một tiếng, trong tiếng cười
rõ ràng lộ ra miệt thị cùng châm chọc, hắn nhìn Vân Khê một cái thật sâu, xoay
người rời đi.
"Chờ một chút!" Vân Khê kêu hắn
lại, mặc dù không muốn thừa nhận mình là bị hắn kích, nhưng thật sự nàng không
thể dễ dàng tha thứ mình bị người giễu cợt và nhục nhã như vậy, "Đi thì đi! Bất
quá, hiện tại tích phân của ta đã đầy đủ rồi, ta chỉ đi theo nhìn một chút,
ngươi săn phi thú như thế nào, ngươi cũng đừng làm cho ta thất vọng, một chuyến
tay không!"
Vân Trung Ảnh không quay đầu
lại, thi triển khinh công, hướng về phía đông nam bay vút đi.
Vân Khê không chần chờ, theo
sát phía sau hắn.
Thời điểm hai người cùng nhau
đi săn thú, thì đồng thời ở trong hội nguyên lão hội liền bộc phát ra một phen
thảo luận sôi nổi nữa.
Tám trăm tám mươi phân a! Xưa
nay chưa từng có tổng tích phân như vậy!
Ở trong trận đấu của bảng Phong
Vân của Nội tông Vân tộc, chưa bao giờ có tổng tích phân cao như vậy, đây là một
thành tích mới, thành tích hoàn toàn mới!
"Vân Khê này quả thật không đơn
giản! Nói không chừng, nàng thật sự có thể thay thế được Hư Vô công tử, trở
thành Đệ Nhất Vân Mạn. Đến lúc đó, chúng ta làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thật sự
để cho nàng trở thành Tân Tông chủ sao?" Trong đó một vị nguyên lão
nói.
"Dù sao ta cũng không đồng ý!
Nàng là hậu nhân của bộ tộc cấm kỵ, bộ tộc cấm kỵ cho tới bây giờ đều không chịu
sự quản thúc của hội nguyên lão, nếu như nàng làm Tông chủ, ai biết nàng có thể
tiếp nhận sự giám thị của hội nguyên lão chúng ta hay không? Còn có hậu nhân của
chúng ta, nàng có thể đối xử tử tế với bọn họ sao? Ta không có hy vọng gì khác,
chỉ hy vọng hậu nhân của ta có thể có cuộc sống an an ổn ổn cuộc sống." Một
nguyên lão khác tương đối bảo thủ nói.
"Bản thân ta thì không sao cả,
ai làm Tông chủ thì làm? Chỉ cần nàng an phận thủ thường, không nên gây ra đại
sự, ta không có ý kiến."
"Vân Khê vẫn còn quá trẻ tuổi,
sự hiểu biết của nàng đối với Nội tông cũng không đủ, làm sao có thể đảm đương
được vị trí Tông chủ?"
"Ta nói các ngươi có phải nghĩ
quá xa rồi không? Hiện tại mới chỉ là đấu vòng loại, cao thủ trong lúc còn không
có chính thức tỷ thí, Vân Khê có thể vượt lên đầu, chẳng qua là vận khí của nàng
thôi. Chờ đến trận chung kết, nàng gặp được Hư Vô công tử cùng Nhị Vân Mạn và
Tam Vân Mạn, nàng có thể sống rời đi chư thần mộ hay không cũng là vấn đề, hiện
tại các ngươi nói như vậy, hoàn toàn là dư thừa."
"Không sai! tích phân cao cũng
không đại biểu cái gì, chúng ta cứ tiếp tục nhìn xem sao."
Tiếng nghị luận sôi sùng sục,
đầy dẫy lỗ tai của các vị các nguyên lão, ai cũng không có lưu ý đến, hai người
Vô Tâm nguyên lão và Vô Thương nguyên lão vốn hẳn nên ở hiện trường lại mất đi
bóng dáng.
Thế nhưng Vô Hi nguyên lão lại
thấy rõ ràng, hai người Vô Tâm nguyên lão và Vô Thương nguyên lão rời đi lúc
nào, nàng đều xem ở trong mắt, phất tay, gọi một gã thủ hạ, phân phó một câu.
Nàng quay đầu, một lần nữa nhìn về phía vị trí tên hai người xếp hạng thứ nhất
và thứ hai trên Ngọc bích, ánh mắt của nàng từ từ thâm trầm
xuống.
Vân Khê rốt cục thấy được thực
lực thực sự của Hư Vô công tử, một chiêu vạn kiếm bất quy tông, một khi thi
triển ra, nàng bị chinh phục hoàn toàn.
Nếu nói vạn kiếm bất quy tông,
chính là một trong những kiếm pháp trong tập Đại Thừa kiếm pháp của Vân tộc,
không phải người bình thường có thể tu luyện thành.
Nàng từng thấy mẫu thân biểu
diễn quá, nhưng biểu diễn dù sao chỉ là biểu diễn, làm sao có thể mang đến cho
người ta cảm giác rung động như trong thực chiến?
Vô số bóng kiếm, qua lại không
ngớt trong bầy thú bay, mỗi một đạo bóng kiếm đều giống như một một thân thể,
góc độ xuất kiếm cùng độ mạnh yếu, cũng không đồng dạng như vậy. Trong thoáng
chốc, Vân Khê sinh ra một loại ảo giác, hình như là có vô số Hư Vô công tử đang
cầm kiếm chém giết thú bay.
Tình huống này, có chút giống
như phân thân thuật của gia tộc Bắc Thần, lại có chỗ không
giống.
Phân thân môt khi bị phá, thân
thể thực cũng sẽ bị hao tổn, mà bộ kiếm pháp này, chỉ có kiếm, thân thể chỉ có
một mình hắn, lấy tỷ lệ thương thế tới tính toán, bộ kiếm pháp kia của Hư Vô
công tử hiển nhiên là chiếm ưu thế, nhưng nếu đối chiến chính là người, cần dùng
trí khôn để thắng, phân thân thuật có thể càng cao minh hơn chút
ít.
Tóm lại, mỗi cái đều có chỗ hơn
thua!
Vân Khê xem cả quá trình Hư Vô
công tử chém giết thú bay, xem thế là đủ rồi.
Đối mặt với đối thủ mạnh mẽ như
vậy, nàng cảm thấy áp lực.
"Bên kia còn có một bầy thú
bay, để cho ta biết một chút về trận pháp của ngươi đi!" Hư Vô công tử phi thân
đáp xuống bên cạnh Vân Khê, ưu nhã thu kiếm, đột nhiên mở miệng
nói.
"Trận pháp?" Vân Khê không
hiểu.
"Ở truyền trận của lối vào và
lối ra tầng thứ nhất mộ, không phải là ngươi có bố trí trận pháp sao?" Hư Vô
công tử nói.
Vân Khê tỉnh ngộ, thì ra là hắn
là coi kiệt tác của Thiên Tuyệt là của nàng: "Ngươi cảm thấy trận pháp của ta
như thế nào?" Nàng thử dò xét hỏi.
Hư Vô công tử suy tư, trả lời:
"Mặc dù chỉ bố trí một nửa, hơi có vẻ thô ráp, thế nhưng, không thể phủ nhận,
thủ pháp bày trận của ngươi, là cao thủ xuất sắc nhất trong những cao thủ mà ta
đã gặp qua. Ta đối với trận pháp có một phe nghiên cứu, trong ngày thường có
chút yêu thích, ta nhìn trúng thủ pháp bày trận của ngươi, muốn cùng tỷ thí với
ngươi."
Nghe thấy hắn khen ngợi thủ
pháp bày trận của Thiên Tuyệt như thế, Vân Khê trong lòng đắc ý, câu môi cười
nói: "Ta sợ rằng ngươi phải thất vọng rồi, những thứ trận pháp kia không phải
là ta bày ."
"Không phải là ngươi? Vậy là
ai?" Hư Vô công tử chân mày nhăn lại, lộ ra thất vọng.
"Hắn thôi. . . . . . Nếu có cơ
hội vào trận chung kết, các ngươi có lẽ sẽ gặp được." Vân Khê cố ý nói úp
mở
Hư Vô công tử hí mắt, nhìn chằm
chằm nàng một lúc lâu, lên tiếng nói: "Tốt, vậy thì trận chung kết gặp mặt, hi
vọng người này sẽ không để cho ta thất vọng lần nữa!" Nói xong, hắn quyết đoán
xoay người rời đi.
Vân Khê bĩu môi, hiện tại nàng
mới biết rõ ràng, thì ra là hắn muốn mời mình đến đây cùng nhau săn thú, không
phải là muốn cướp đoạt tích phân bài của nàng, cũng không phải là vì muốn thể
hiện thực lực của hắn, để khoe khoang và ra oai với nàng, mà là hướng về phía
trận pháp mà đến. . . . . . Đáng tiếc, nàng không phải là chủ nhân trận
pháp.
Không thể tưởng tượng được mặt
mũi của Thiên Tuyệt, so với nàng còn lớn hơn nhiều, người ta vừa nghe không phải
nàng bày trận pháp, lập tức quay đầu rời đi. Nàng vốn nên ghen tỵ và tức giận,
nhưng nàng không, ngược lại nàng thật sự rất cao hứng rất tự
hào.
Đến lúc cùng đám người Thiên
Tuyệt tập hợp rồi!
Nàng phi thân lên, hướng về
đường nơi cần đến, đi vòng vèo trở về.
Thời gian tranh tài sáu canh
giờ, trong chớp mắt.
Tích phân bài bên hông mỗi
người đều lóe ra ánh sáng màu vàng, nhắc nhở mọi người, thời gian tranh tài lập
tức sẽ kết thúc.
Lúc này, một cái thanh âm ở
trong không gian xa xa vang lên: "Mọi người chú ý, thời gian tranh tài lập tức
sẽ kết thúc, mọi người mau sớm chạy tới lối vào của tầng thứ ba, sẽ có hai vị
nguyên lão ở tại chỗ tuyên bố ba tổ cao thủ có thể tiến vào trận chung kết
."
Sau khi nghe tin đó, những cao
thủ ở trong không gian thần mộ, rối rít hướng về phía lối vào dũng mãnh lao
tới.
Vân Khê không có trực tiếp đi
đến lối vào, mà là chạy tới địa điểm ước định trước, cùng đám người Thiên Tuyệt
tập hợp.
"Phụ thân, Thiên Tuyệt, các
ngươi đã đến?"
Thời điểm chia ra là năm
người, bây giờ vẫn còn là năm người, Vân Khê mừng rỡ nghênh đón, lại thấy sắc
mặt của hai tỷ Ngũ Vân Mạn không tốt lắm, không biết xảy ra chuyện
gì.
"Sao vậy?" Vân Khê tò mò
hỏi.
Long Thiên Tuyệt hướng nàng lắc
đầu, ý bảo nàng không nên tiếp tục hỏi nữa.
Vân Mộ Phàm làm bộ ho nhẹ một
tiếng, hướng nữ nhi nháy mắt.
Hai người bọn họ động tác rõ
ràng như thế, Ngũ Vân Mạn làm sao có thể không nhìn thấy? Sắc mặt nàng đỏ ngầu,
áy náy nói: "Thật xin lỗi, cũng là hai tỷ đệ ta quá mức sơ suất, tùy tiện một
mình làm việc, bị người thừa dịp, đoạt lấy tích phân bài của hai tỷ đệ chúng ta.
Chúng ta chẳng những không có thể chiếu cố giúp các ngươi, ngược lại còn gây trở
ngại, ta. . . . . ."
"Tỷ tỷ, tỷ đừng tự trách mình,
cũng là lỗi của ta! Là ta quá sơ ý khinh thường, không cẩn thận trúng quỷ kế của
Nhị Vân Mạn." Vân Nhược Tiêu xấu hổ nói, "Các ngươi muốn trách thì trách ta đi,
chớ có trách tỷ tỷ ta, tỷ tỷ ta nàng đã cố gắng hết sức. Chúng ta không nghĩ tới
chính là, Nhị Vân Mạn và TamVân Mạn không biết lúc nào lại liên hợp với nhau,
trước sau vây đánh chúng ta, chúng ta căn bản không có cơ hội chạy
trốn."
"Nói như vậy, bây giờ chúng ta
chỉ có ba người có tích phân?" Vân Khê không có quá giật mình, cũng không có tức
giận.
"Đúng như vậy." Long Thiên
Tuyệt nói.
"Việc đã đến nước này, trách cứ
bất luận kẻ nào cũng không có tác dụng gì, chúng ta vẫn nên nhanh chạy tới lối
vào, cùng các tổ khác tập hợp thôi." Vân Mộ Phàm cố ý nói sang chuyện
khác.
"Ừ, đi thôi!"
Vân Khê quay người dứt khoát,
khiến cho hai người tỷ Ngũ Vân Mạn khẽ giật mình, chẳng lẽ nàng cũng không trách
bọn họ một chút sao? Hiện tại bọn họ ngay cả điểm tích phân cũng không có, chẳng
khác gì là cho nàng có điểm yếu, nàng không phải là nên tức giận
sao?
"Vân Khê cô nương, nếu ngươi
bất mãn với chúng ta, ngươi cũng có thể trách mắng chúng ta. Ngươi như vậy,
ngược lại sẽ khiến cho trong lòng chúng ta rất không an lòng." Ngũ Vân Mạn vẻ
mặt nghiêm túc nói.
"Dù sao chúng ta cũng nhất định
sẽ thắng, tổn thất chút ít tích phân tính là cái gì?" Vân Khê cười nhẹ một
tiếng, hái tích phân bài bên hông, vứt cho nàng.
Ngũ Vân Mạn hơi sửng sờ, tiếp
được tích phân bài nàng vứt tới, cúi đầu nhìn lại, thần sắc trên mặt nàng nhất
thời vô cùng đặc sắc: "Tám, hơn tám trăm tích phân? Làm sao lại nhiều như
vậy?"
"Cái gì hơn tám trăm tích phân?
Tỷ, ngươi nhìn sai rồi sao? Tranh tài bảng Phong Vân lần trước, thành tích cao
nhất cũng chỉ có hơn sáu trăm tích phân, tích phân của nàng làm sao có thể vượt
qua?" Vân Nhược Tiêu vừa lẩm bẩm trong miệng, vừa sang đây nhìn xem, vừa nhìn
lên, hai con ngươi của hắn đều muốn rơi ra ngoài, "Thật, thật sự là hơn tám trăm
tích phân, tám trăm tám mươi phân!"
Hắn dùng ánh mắt gặp quỷ nhìn
Vân Khê, trên dưới đánh giá: "Ngươi mau nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc là làm
sao làm được? Ngươi có phải diệt mấy tổ cao thủ, cướp đoạt tích phân bài trên
người bọn hắn hay không? Nếu không làm sao có thể sẽ có nhiều như
vậy?"
Từ trong tay Ngũ Vân Mạn thu
hồi tích phân bài, Vân Khê không để ý đến âm thanh ma quỷ xuyên lỗ tai của người
khác, một tay kéo Thiên Tuyệt, một tay kéo phụ thân, hướng địa điểm tập hợp đi
đến.
"Khê Nhi, con thật là làm cho
phụ thân thay đổi cách nhìn."
"Khê Nhi chẳng qua chỉ lộ một
chút thân thủ thôi, chân chính lợi hại, còn đang phía sau, đúng
không?"
"Đó là đương nhiên! Ta là ai a?
Ta xưng Nhị thiên hạ, ai dám xưng đệ nhất thiên hạ?"
Nghe tiếng ca ngợi, Vân Khê vui
thích, bắt đầu đắc ý vểnh cái đuôi lên, cũng chỉ có ở trước mặt những người thân
cận nhất của mình, nàng mới có thể không có chút nào gánh nặng buông thả mình
bộc lộ mặt chân thật nhất của mình.
"Uy, ngươi còn không có nói cho
ta biết, ngươi đến tột cùng là làm sao làm được đây." Vân Nhược Tiêu xa xa đuổi
theo ở phía sau, đáng tiếc không người nào để ý tới.
Thời điểm người một tổ bọn họ
tới địa điểm tập hợp, thời gian vừa vặn, tranh tài kết thúc.
Gần ba mươi mấy tổ cao thủ, đều
tự mình quản lý, đánh giá lẫn nhau, và tính toán tổng tích phân các tổ
khác.
Làm Vân Khê một tổ người đến,
một ánh mắt lợi hại lập tức hướng trên người Vân Khê quét tới, nàng tổng tích
phân bao nhiêu, xếp hạng bao nhiêu, cũng là mục tiêu bọn họ quan tâm
nhất.
Vân Khê cố ý đem tích phân bài
thay đổi phương hướng, không để cho mọi người nhìn thấy tích phân của nàng, nhìn
vẻ mặt của mọi người vô cùng tò mò, nàng không nhịn được âm thầm cười
trộm.
Trong đám người, có người dạo
bước đi ra: "Vân Khê cô nương, đã lâu không gặp."
Vân Khê thấy người, khẽ mừng
rỡ: "Nguyên lai là Hạc sư huynh, sớm nghe nói huynh đã đến Nội tông, còn thay
thế Thập Vân Mạn, tiền đồ của huynh không tệ lắm."
Vân Trung Hạc cười khổ, chuyển
đổi đề tài nói: "Tích phân của tổ các ngươi như thế nào, có hi vọng tiến vào ba
vị trí đứng đầu không?" Ánh mắt của hắn không biết là vô tình hay cố ý hướng
trên người tỷ đệ hai người Ngũ Vân Mạn liếc nhìn, kia ý tứ rất rõ ràng, một tổ
của bọn họ chỉ có ba người có tích phân, có thể cùng tổng tích phân của năm
người của các tổ khác so sánh sao?
Hắn không hỏi thì tốt rồi, vừa
hỏi, lập tức hai tỷ đệ Ngũ Vân Mạn nóng lên.
"Thập Vân Mạn, ngươi đừng giả
bộ làm người tốt? Cướp đi tích phân bài của chúng ta, ngươi cũng có phần, bây
giờ còn tới giả mù sa mưa, mèo khóc chuột, ta khinh thường ngươi!" Vân Nhược
Tiêu hầm hừ nói.
Vân Trung Hạc nhướng mày, lộ ra
lúng túng. Vân Khê nghe vậy, lập tức liên tưởng đến, Vân Trung Hạc hơn phân nửa
là cùng Nhị Vân Mạn hoặc là TamVân Mạn một tổ, cho nên lúc Nhị Vân Mạn cùng
TamVân Mạn liên thủ cướp đoạt tích phân bài của hai tỷ đệ, nên hắn cũng dính líu
tới.
"Ta tin tưởng Hạc sư huynh,
huynh ấy làm người quang minh lỗi lạc, cho dù thật sự đoạt tích phân bài của các
ngươi, đó cũng là vì tranh tài."
Lời của Vân Khê..., khiến cho
Vân Trung Hạc vui mừng rất nhiều, khẽ cười nói: "Xấu hổ, thân bất do
kỷ."
"Cho dù không có hai khối tích
phân bài kia, chúng ta cũng có thể thắng!" Vân Khê tự tin nói.
"Nga? Ngươi làm sao lại có tự
tin như thế?" Vân Trung Hạc tò mò nhìn về phía tích phân bài bị che đi bên hông
của nàng, "Ta lúc trước có nghe được hội nguyên lão tuyên bố, nói ngươi hiện tại
đứng hàng thứ nhất, đúng không? Ngươi có bao nhiêu tích phân
rồi?"
"Không nhiều lắm không nhiều
lắm, cũng là so với những người khác nhiều một chút chút." Vân Khê khiêm tốn
nói.
Những cao thủ khác vây xem
nghe vậy, rối rít thở phào nhẹ nhõm, bọn họ một tổ này dù sao chỉ có ba người có
tích phân, nhiều hơn nữa cũng không làm được gì, như vậy phần thắng của tổ bọn
hắn liền lớn hơn nhiều lắm.
"Rốt cuộc là bao nhiêu tích
phân? Thuận tiện để cho ta xem đi?" Vân Trung Hạc không tin lời giải thích của
Vân Khê, bởi vì trong ấn tượng của hắn, Vân Khê cho tới bây giờ cũng không phải
là người khiêm nhường gì, nàng đột nhiên khiêm nhường như vậy, có quỷ mới tin
được!
"Được rồi, cho huynh xem!" Vân
Khê rộng rãi đem tích phân bên hông vòng vo tới đây, vốn là mọi người cũng rất
tò mò tổng tích của nàng, một mực hướng lên trên tích phân bài của nàng liếc
nhìn một cái, hiện tại vừa liếc nhìn lên mặt của tích phân bài của nàng, mấy chữ
bắt mắt kia liền thoáng cái nhảy vào trong mắt mọi người.
Chỉ một thoáng, thanh âm hút
không khí không ngừng vang lên, tạo thành một mảnh.
Hiện trường nổ
tung!
"Tám trăm tám mươi điểm?
!"
"Tám trăm tám mươi. . . . . .
điểm? !"
"Tám trăm. . . . . . Tám mươi.
. . . . . điểm? !"
Đồng dạng một câu nói, bị vô
số cao thủ, dùng ngữ điệu và tiết tấu không giống nhau nói lại, liên tiếp, cũng
khó có thể dùng từ để biểu đạt nội tâm rung động của bọn họ giờ phút
này.
"Cái gì? Tám trăm tám mươi
điểm? Làm sao có thể?" Nhị Vân Mạn bước xa lao đến, đem tích phân bài trong tay
Vân Khê cướp đoạt tới, cẩn thận lật xem. Vân Khê không có đi đoạt lại, bởi vì
nàng biết, thời gian tranh tài đã hết, tất cả thành tích đã định, cho dù lúc này
Nhị Vân Mạn cướp đoạt tích phân bài của nàng, thêm vào tích phân của nàng ta,
cũng không dùng được.
Cẩn thận nhìn mấy lần, sau khi
xác nhận không có lầm, Nhị Vân Mạn dùng ánh mắt quái dị đánh giá Vân Khê, đánh
giá hồi lâu, rốt cục mới đem tích phân bài ném trả lại cho nàng, chỉ lạnh lùng
để lại một câu: "Chúng ta sẽ gặp lại nhau ở trận chung kết!"
Vân Khê nhíu mày, coi như là
hoàn lễ.
Trong lúc đám người đang xôn
xao, từ truyền trận lối vào, đi ra hai người, hai người nà xuất hiện, khiến cho
mấy người Vân Khê âm thầm kinh hãi.
Các nàng làm sao lại tới đây?
Có phải là nhằm vào nàng mà đến hay không?
Một người trong đó mở miệng
nói: "Chúng ta là đại biểu hội nguyên lão đến đây tuyên bố kết quả đấu vòng
loại, biểu hiện mới vừa rồi của mọi người đều rất tốt, thế nhưng chỉ có ba tổ có
tích phân xếp hạng phía trước mới có thể tiến vào trận chung kết. Sau đây, danh
sách các thành viên của các tổ tiến vào trận chung kết do Vô Tâm nguyên lão tới
tuyên bố."
Nói chuyện chính là Vô Thương
nguyên lão, nàng và Vô Tâm nguyên lão vội vã rời đi hội nguyên lão, chính là vì
tự mình chạy tới nơi này.
Khiến cho đám người thủ hạ của
hai người các nàng thủ hạ chính là Nhị Vân Mạn và Tam Vân Mạn mừng rỡ không dứt,
có hai vị nguyên lão trình diện, các nàng tựa như có người tâm phúc, lòng tin
tăng lên gấp bội.
Vô Tâm nguyên lão đi lên trước
một bước, mở ra một quyển sách nhỏ, thì thầm: "Ta hiện tại tuyên bố hai tổ có
tích phân xếp thứ ba, theo thứ tự bọn họ là, Nhị Vân Mạn, Tứ Vân Mạn. . . . . .
; TamVân Mạn, Thập Vân Mạn. . . . . ."
Hiện trường một mảnh xôn xao,
lại có hai tổ cũng liệt vào thứ ba, điều này chẳng lẽ không phải nói rõ, tiến
vào trận chung kết tổng cộng có bốn tổ sao?
Nhị Vân Mạn cầm đầu một tổ và
TamVân Mạn cầm đầu một tổ, có tổng tích phân vừa lúc giống nhau, như thế thật
trùng hợp?
Hiện trường có rất nhiều cao
thủ rối rít hướng tích phân bài của hai tổ cao thủ này nhìn qua, muốn cẩn thận
chứng thực một phen, đột nhiên, tích phân bài trên người mọi người đều biến
mất.
Cũng không thể nào chứng thực
được nữa.
Hai người Nhị Vân Mạn và Tam
Vân Mạn liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được đáy mắt kinh ngạc của đối phương, tựa
hồ ngay cả các nàng cũng không thể tin được, tích phân của hai tổ bọn họ lại
giống nhau như đúc.
Nhưng, phần lớn cao thủ cũng
không có hoài nghi, bởi vì trong suy nghĩ của bọn họ, hai vị Vô Thương nguyên
lão và Vô Tâm nguyên lão vẫn là rất công tâm, các nàng không thể nào làm trò lừa
gạt trước mặt đông đảo các cao thủ. Hơn nữa, ai cũng biết hai người các nàng bất
hòa với nhau, dưới tình hình này, các nàng làm sao có thể nhường nhịn của đối
phương cùng người của mình đồng thời cũng liệt vào thứ ba, tiến vào trận chung
kết đây?
"Tiếp theo, là tổ xếp hạng thứ
hai, bọn họ theo thứ tự là, Đệ Nhất Vân Mạn, Lục Vân Mạn, Bát Vân Mạn. . . . .
."
Sau khi nghe tuyên bố, ánh mắt
của mọi người không có nhìn về phía tổ của Hư Vô công tử, ngược lại là đem ánh
mắt nóng rực nhìn hướng về phía tổ của Vân Khê. Ngay cả Hư Vô công tử dẫn đầu
một tổ, cũng chỉ là xếp hạng thứ hai, như vậy xếp hàng thứ nhất, cũng chỉ có có
thể là tổ của Vân Khê.
Vô Tâm nguyên lão rất nhanh cho
bọn họ đáp án khẳng định: "Tổ xếp hàng thứ nhất, thành viên của tổ theo thứ tự
là, Vân Khê, Trúc trưởng lão, Long Thiên Tuyệt, Ngũ Vân Mạn, Tiêu trưởng lão. .
. . . . Vân Khê, chúc mừng ngươi, tích phân của ngươi là cao nhất trong đám cao
thủ, hơn nữa phá vỡ thành tích tích phân bài của cuộc bảng đấu vòng loại của
bảng Phong Vân lần trước! Ngươi biểu hiện rất xuất sắc!"
Vân Khê nhìn về phía Vô Tâm
nguyên lão, làm sao có thể tin tưởng nàng ta thật lòng khen ngợi, nhưng do lễ
phép, nàng vẫn đáp lại: "Đa tạ Vô Tâm nguyên lão ngợi khen, ta sẽ không ngừng
cố gắng !"
Vẻ ánh sáng lạnh xẹt qua đáy
mắt của Vô Tâm nguyên lão rất nhanh, nàng từ ái cười cười: "Hiện tại các ngươi
có tổng cộng bốn tổ đồng thời tiến vào trận chung kết, kế tiếp ta cùng Vô Thương
nguyên lão sẽ dẫn dắt bốn tổ các ngươi tiến vào đến mộ tầng thứ tư, tiếp tục
tiến hành tranh tài. Kế tiếp phương thức tranh tài sẽ có chút bất đồng, các
ngươi không còn là lấy thân phận thành viên của tổ tới tham gia tranh tài, mà là
lấy thân phận cá nhân tới tham gia tranh tài, tích phân bài giắt ở bên hông các
ngươi cũng không dùng để ghi điểm nữa, mà là đại biểu mạng của các ngươi. Bài
còn người còn, bài mất người mất, một khi tích phân bài của các ngươi bị hủy,
các ngươi liền mất đi tư cách tiếp tục tranh tài. Nói cách khác, tranh tài kế
tiếp, mục tiêu của các ngươi, không chỉ là ở trong mộ sinh tồn, còn muốn hủy
diệt tích phân bài trên người những người khác, ai có thể còn sống đến cuối
cùng, người đó chính là người thắng! Tất cả mọi người nghe rõ ràng
không?"
Trận chung kết thật tàn
khốc!
Những cao thủ bị loại bỏ ngoài
mất mác, đồng tình nhìn về phía còn dư lại bốn tổ cao thủ, có thể tưởng tượng,
tranh tài kế tiếp sẽ càng thêm kịch liệt. Bọn họ đã ngửi được trong không khí
mùi thuốc súng, đây là cuộc chiến liều chết.
Vân Khê quay đầu lại, nhìn về
phía Long Thiên Tuyệt và Vân Mộ Phàm, nàng mơ hồ ngửi được mùi vị âm
mưu.
Hai vị nguyên lão giữ lại các
thủ hạ của mình chính là hai tổ kia, để cho bọn họ tiến vào trận chung kết, lúc
sau hai người các nàng lại dẫn dắt đội, mục đích rất rõ ràng, chính là hướng
nàng mà đến, các nàng muốn ngăn cản nàng đoạt giải quán quân, không để cho nàng
có cơ hội trở thành Tông chủ Vân tộc .
Hèn hạ a!
"Thuyền đến đầu cầu tự nhiên
thẳng! Nếu là nàng, ai cũng đoạt không được!" Long Thiên Tuyệt cho nàng ánh mắt
an ủi.
"Phụ thân nhất định sẽ bảo vệ
đến cuối cùng !" Vân Mộ Phàm ôn nhuận mà cười, đáy mắt lóng lánh ánh sáng kiên
định.
Trận chung kết rốt cục bắt đầu,
bốn tổ hai mươi người, dưới sự hướng dẫn của Vô Tâm nguyên lão và Vô Thương
nguyên lão, đi tới lối vào của tầng thứ tư mộ.
Truyền trận mở ra, những cao
thủ lục tục đi vào, đến phiên tổ của Vân Khê, Vô Thương nguyên lão đột nhiên kêu
nàng lại: "Vân Khê, ta vẫn rất coi trọng ngươi, hi vọng ngươi không để cho ta
thất vọng."
Khích lệ nửa thật nửa giả
.
Vân Khê nhàn nhạt trả lời:
"Nguyên lão xin yên tâm, ta nhất định sẽ không để cho mọi người thất vọng
."
Vô Thương nguyên lão hiền lành
mỉm cười, cho đến khi đưa mắt nhìn Vân Khê tiến vào truyền trận xong, ánh mắt
nàng bén nhọn chợt lóe, dừng ở trên người Long Thiên Tuyệt: "Ngươi lưu lại, ta
có lời nói đối với ngươi."
Vân Mộ Phàm cùng hai tỷ đệ Ngũ
Vân Mạn ba người đi ở phía sau Long Thiên Tuyệt, nghe vậy, kinh ngạc nhìn một
chút Vô Thương nguyên lão, lại nhìn Long Thiên Tuyệt, không giải thích được Vô
Thương nguyên lão đột nhiên giữ lại Long Thiên Tuyệt, đến tột cùng muốn làm
gì.
Long Thiên Tuyệt biểu hiện được
rất bình tĩnh, không nhanh không chậm: "Nhạc phụ đại nhân, các ngươi đi trước,
ta sẽ đuổi theo. Ta nghĩ, Vô Thương nguyên lão chỉ là muốn khích lệ ta mấy câu
thôi."
"Thiên Tuyệt. . . . . ." Vân Mộ
Phàm vốn định nói cái gì đó, nhưng thấy ánh mắt sáng quắc của Vô Thương nguyên
lão quét nhìn tới đây, ông chỉ đành phải đem lời nói ở khóe miệng tạm thời nuốt
xuống dưới, vỗ vỗ đầu vai của Long Thiên Tuyệt, "Cẩn thận một chút, ta cùng Khê
Nhi đợi con ở truyền trận lối vào."